Vay nóng Homecredit

Truyện:Già Thiên - Chương 1691

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 1691: Ấm áp
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Lazada


- Đại thúc! Ta là đến tìm sư phụ!

Thiếu niên sau khi đi tới Thiên Đình, thanh âm sợ hãi làm cho Lệ Thiên phát điên.

Như thế nào đằ trở thành đại thúc rồi vậy? Đả kích này đối với hắn rất lớn, luôn luôn tự nhận là phong lưu phóng khoáng, là phiến lá trong vạn bụi hoa không dính vào người, đẹp trai và tiêu sái cùng tồn tại, nhưng hôm nay lại bị người kêu là đại thúc già lão rồi.

Một đám người cười to không thôi.

Trong tổng bộ Thiên Đình kỳ hoa nở rộ, cây cỏ xanh um khắp nơi, trên núi thác cao suối chảy, trên bầu trời có từng tòa đảo treo lơ lửng giữa trời, trời quang mây tạnh, khí trời tiên vụ lượn lờ.

Dưới dốc đá khí tường hòa bừng bừng, cỏ chi và cỏ lan cùng sinh trưởng, kỳ lân thường lui tới; trên bầu trời cao chim loan bay lướt qua, lông đuôi thật dài phảng phất như cầu vồng màu sắc rực rỡ; cũng có thương long lao xuống, ở giữa đám mây kêu vang động phong vân.

- Đại thúc! Thực xin lỗi, ta không phải cố ý!

Tiểu Tùng yếu ớt cúi đầu xin lỗi, trên khuôn mặt trong sáng xuất hiện màu đỏ ửng.

Lệ Thiên không thích nghe, nói:

- Trông ta có già lão như vậy sao? Kêu sư thúc, không cần kêu đại thúc!

- Không phải giống nhau sao?

Tiểu Tùng mơ hồ.

- Rõ ràng không giống nhau không hiếu sao?

Lệ Thiên phát điên.

- Đáng yêu như vậy, kiếp trước nhất định là một cô gái!

Hoa Hoa đi tới, nhìn thiếu niên Tiểu Tùng cười ha hả nói.

- Ngươi kiếp trước nhất định là đứa nhỏ nam nha!

Tiểu Tùng ngại ngùng cười nói.

Hoa Hoa im bặt tiếng cười, nghe ra như thế nào cảm giác không được tự nhiên như vậy, chẳng lẽ chính mình kiếp này là cô gái? Như thế nào nghe đều là có ý tứ này vậy!

- Thật sự là Tiểu Tùng sư huynh sao?

Trương Thanh Dương và Long Vũ Hiên chạy tới, phi thường kích động, cách biệt nhiều năm như vậy, bọn họ vừa nghe được tin tức liền trước tiên chạy tới.

- Là ta!

Tiểu Tùng nói giọng không cao, thấy thể nào đều như là một đứa nhỏ, hoàn toàn không giống như sư huynh của một đám người.

- Thật sự là cái kia năm đó...

Sau một lúc kinh ngạc Hoa Hoa mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm thiếu niên kỳ cục trong sáng linh tính kinh người trước mắt này, xem cái không ngừng, hắn rất muốn nói: thật sự là tiểu tử con sóc đáng yêu năm đó sao? Năm đó khi rời địa cầu hắn tự nhiên từng gặp qua, đó là vị sư huynh thứ hai của hắn.

"Keng!"

Tia lửa bắn ra bốn phía, Long Mã gõ một chân lên cái đầu trọc bóng lưởng của hắn, kêu một tiếng keng, Hoa Hoa bị đau nhảy dựng kêu to oa oa, nhưng nhìn thấy là Long Mã thật đúng là không còn cách nào khác.

Đây là một kẻ thù dai, chọc tới nó nửa tháng cũng đừng hy vọng yên tĩnh. Tuy rằng hắn cũng không phải là người lương thiện, nhưng chống lại nhân vật cấp sư phụ vẫn là có điếm ăn không tiêu.

Đúng lúc này, Hắc Hoàng cũng chạy tới đây, càng là không nói phải trái, chụp móng vuốt đen lớn lên đầu bóng lưởng của Hoa Hoa ném qua một bên, vẻ mặt tràn ngập kích động đánh giá Tiểu Tùng.

- Trên trần thể còn thật có người như thế, không nhiễm bụi trần, Tiên Thai trong sáng như gương, thủy chung như nhất!

Hắc Hoàng lẩm bẩm lầm bầm, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Tùng.

Mọi người đều cảm nhận được sự cường đại của thần hồn Tiểu Tùng, mở Thiên Nhãn có thể cảm giác mi tâm hắn nơi đó giống như một khối thủy tinh, tinh thuần không tì vết.

Nhân Ma cũng đến đây, lên tiếng nói:

- Có một loại người, bọn họ trăm năm như một ngày, tự động chém xuống tiếng động lớn rầm rĩ của hồng trần, năm tháng không lưu lại dấu vết ở trên thức hải của họ. Mặc dù tu đạo tới tọa hóa, cũng là tính tình hồn nhiên như trẻ sơ sinh!

Câu nói của Nhân Ma tự nhiên dẫn phát mọi người rúng động.

Ở tu luyện giới có một loại cách nói, tu sĩ sau khi sống qua năm tháng dài lâu sẽ tự chém, chém bỏ hồng trần, chém sạch hỗn loạn phức tạp, làm cho Tiên Thai trở về thanh tĩnh, đạo tâm như nhất, trở lại tâm tính trẻ sơ sinh, như vậy mới có thể kéo dài sinh mệnh, hóa giải lực ăn mòn của năm tháng.

Đó không phải là thân thể lột xác, mà là nguyên thần thoát thai hoán cốt, thủy chung bảo trì Tiên Thai tinh thuần, không bị các thứ yêu hận tình cừu của nhân gian quấy nhiễu, chỉ để lại một trái tim hướng tới đạo.

Nghe nói, người sống ra kiếp thứ hai không ít người đều có trải qua như vậy.

Tiểu Tùng mới bao nhiêu tuổi? Đã làm được một bước như vậy, thực khiến mọi người ngạc nhiên thán phục! Cho tới bây giờ hắn cũng không phải đã từng mất đi một trái tim chất phác như vậy, mà vẫn luôn như thế.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm vào mình, mật Tiểu Tùng tự nhiên đỏ bừng, dẫn tới rất nhiều người đều không kiềm nổi muốn nựng nịu hắn, thật sự là cảm thấy có điếm đáng yêu.

Trước hết vươn ma trảo chính là Hoa Hoa, rất không hay ho bị Long Mã giơ một chân đạp lại, nói:

- Kêu là sư huynh! Ngươi chính là Tiểu tam!

- Di Đà Phật! Ta thèm vào! Mã đại thúc nói chuyện cũng quá không đúng lý rồi!

Hoa Hoa căm giận không thôi.

- Đứa nhỏ, có thể cho ta nhìn xem không?

Nhân Ma lên tiếng.

- Được mà, lão bá!

Tiểu Tùng không bố trí phòng vệ, bản tính hồn nhiên, nhưng cũng có thể cảm nhận được người nào thân thiết, người nào rất nguy hiểm với chính mình.

Nhân Ma ra tay, Tiên Thai của Tiểu Tùng hào quang như lửa, rõ ràng lộ ra ngoài, mọi người có thể nhìn thấy Tiên Thai trong vắt thật sự rất trong suốt, tất cả chuyện hồng trần đều tự mờ nhạt đi, không lưu lại chút dấu vết.

- Sư huynh! Sẽ không quên chúng ta rồi chứ? Không ngờ không lưu lại chút dấu vết gì!

Hoa Hoa giật mình hỏi.

- Sẽ không đâu! Ta đều nhớ rõ, năm đó khi rời địa cầu, ngươi mặc quần trống đít khóc nhè, hai mất đầy nước mắt khóc oa oa nữa đó!

Tiểu Tùng còn thật sự nghiêm túc nói.

Hết biết!

Hoa Hoa quá quẫn, vội vàng chen vào nói, không cho hắn tiếp tục nói tiếp.

Một đám người đều cười ha hả, Hoa Hoa sắc mặt đỏ rực, ngượng ngùng lui về phía sau, không nghĩ bị nhóm người này cười nhạo.

- Thật kỳ quái, có một dao động kỳ dị tự chủ lau quét Tiên Thai của hắn, làm đạo tâm hắn buông lỏng, không nhiễm phàm trần, loại lực lượng này giúp hắn bảo trì tâm tính và thức hải không thay đổi!

Nhân Ma quan sát thật lâu sau rồi nói.

Mọi người đều chấn động mãnh liệt, Tiểu Tùng thật sự rất thần bí.

- Loại tình huống này có thể cùng với tâm tính của hắn còn có liên quan với các loại pháp môn hắn tu luyện!

Hắc Hoàng suy tư rồi nói. Nó từng đi theo Vô Thủy Đại đế, tuyệt đối có quyền lên tiếng.

Khi Tiểu Tùng lấy ra Tử Kim Tháp của mình, một đám người đều ngẩn ngơ, sau khi nhìn thấy trong chín tầng đạo tháp đều có một thân ảnh ngồi xếp bằng tụng kinh, hoàn toàn hết biết.

Quả nhiên, Nhân Ma và Hắc Hoàng trước sau xem xét, có liên hệ lớn lao với những kinh văn này, trong đó có lẽ có tàn kinh của Đế Tôn!

Hơn nữa, đại bộ phận những kinh thiên này và Tiên Thai là chính, cộng thêm tính tình hồn nhiên nguyên thủy của Tiểu Tùng, tạo nên một Tiên Thai từ đầu trong vắt vô hạn như trẻ sơ sinh vậy.

Hắn sẽ quên sạch tất cả việc vặt chốn hồng trần, nhưng những người tương quan lại vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.

- Tiểu Tùng Tùng thực đáng yêu!

Đúng lúc này, phía sau đám người đi tới một cô bé hai ba tuổi, ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt to sáng ngời nhìn Tiểu Tùng.

Mọi người quay đầu lại, tất cả đều nở nụ cười, trong mắt tràn ngập cưng chiều. Cô bé đến đây rồi, thân mình như phấn khắc ngọc mài, bé là tiểu công chúa được Thiên Đình yêu thích nhất. Sau một lúc còn thật sự nghiêm túc đánh giá, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như trái táo, làm mọi người nhìn thấy muốn cắn một cái.

Nơi này tràn ngập ấm áp, mọi người đều tràn ngập cảm tình với thiếu niên này, hắn thật sự rất chân chất, loại này không giống phương thức tu luyện của người khác dẫn dắt ý tưởng của mọi người.

Một trẻ sơ sinh tinh thuần không tỉ vết, một thiếu niên thẹn thùng, một Chuẩn đế cường đại, những thứ này tập trung trên người hắn, lập tức làm cho phong thái của hắn thật kinh người, mọi người đều biết tiền đồ của hắn không thể lường trước được!

Đây là một khối vàng ngọc chưa mài giũa, Hắc Hoàng chảy nước miếng ào ào, nhưng mặc cho nó lừa gạt lôi kéo cũng khó động được căn nguyên tâm hồn của Tiểu Tùng. Lời nói chân thành tha thiết của thiếu niên mỗi một lần nói ra đều làm cho nét mặt già nua của Hắc Hoàng đỏ rực, lần đầu tiên nó phát hiện miệng lưỡi không dùng được, không cách nào xuống tay.

Tiểu Tùng đến đây đối với Thiên Đình là một khích lệ quá lớn. Nhất là hắn mang đến một cao thủ tuyệt thế, ngày nay chỉ đứng ở cách đó không xa. Mặc dù cường giả của Thiên Đình như mây trên trời, đối với người kia cũng vô cùng kiêng kị.

Ngay cả Nhân Ma lão gia đều quanh quẩn ở đó một hồi lâu, quay chung quanh lão quan sát cẩn thận, khó được một lần cả ngày cũng không ăn uống, rồi quay đầu đi vào tinh không săn thú.

Khi hiểu rõ lai lịch người này, Thiên Đình im bặt rồi sau đó lập tức sôi trào lên. Đây là một thiên kiêu từng có khả năng chiến một trận với Thanh Đế, là cường giả duy nhất trên Đế lộ năm xưa có thể buông tay chiến một trận với Thanh Đế vô thượng, chỉ nghĩ tới đó đã khiến mọi người rung động không thôi.

Năm tháng chưa từng hoàn toàn làm tan biến lão, để lại thi hài của lão, mặc dù sớm không phải là người kia, nhưng thân thể có một không hai này vẫn còn tại thế.

Hiện nay lão tỉnh tỉnh mê mê, sinh ra một ít linh trí, nhưng vẫn không phải đạo ngã cao minh, chỉ có khi đi theo bên cạnh Tiểu Tùng mới có thể yên tĩnh lại, bằng không đây là một cái máy giết chóc, một Tử thần vô địch.

- Tiểu Tùng quá mạnh mẽ, không ngờ lại đưa tới một vị anh kiệt như vậy. Ta nghĩ Địa phủ nhất định rung chuyển dữ dội, bọn họ đau lòng muốn nổi điên lên được!

Trong Thiên Đình phát ra tiếng cười to vui mừng, mọi người đều vô cùng phấn chấn, phi thường cao hứng.

Tin tức tự nhiên kinh động bát hoang, tất cả tu sĩ các nơi vũ trụ đều bàn luận. Hiện tại rất nhiều người đều biết Thiên Đình lại xuất hiện một đứa nhỏ tư chất ngút trời, là đệ tử thứ hai của Diệp Phàm, đã là một vị Chuẩn đế.

Một môn ba Chuẩn đế, tương lai có thể chính là bốn Chuẩn đế, năm Chuẩn đế...

Mọi người đều chấn động kinh sợ!

Quả thực có thể so với thời đại Đại đế và Thái Cổ Hoàng còn sống, chỉ có khi cha con bọn họ cùng tồn tại mới có thể như thế, một môn có mấy vị Chuẩn đế.

Mà phát sinh chuyện như vậy, chú định là nhất tộc này sẽ huy hoàng tuyệt đỉnh nhất.

Ngày nay Thiên Đình đã bước trên con đường này, tương lai có thể sẽ nắm giữ trong tay bọn họ, chỉ cần xuất hiện một cao thủ tuyệt thế, có thể địch nổi Bất Tử Thiên Hậu, lão nhân đốn củi, như vậy sẽ không còn người nào dám mạo phạm Thiên Đình, đại thế sắp thành rồi!

- Cô Tâm Ngạo, chiến nô mạnh nhất có thể chiến một trận với Thanh Đế cứ như vậy bỏ đi?!

Trong Địa phủ truyền ra tiếng gầm gừ khủng bố.

Không chỉ có Diêm La Điện như thế, chính là Minh Hoàng Điện, Trấn Ngục Điện cũng như vậy, đầu sỏ Địa phủ tức giận tràn ngập tiếng gào thét mưa rền gió dữ.

Cô Tâm Ngạo, là chiến nô mạnh nhất mấy vạn năm qua bọn hắn mới kiếm được, một khi thức tỉnh có thể bồi dưỡng thành một thanh đồ đao vô địch, làm quân tiên phong, ai dám tranh phong cùng.

- Địa phủ thật sự là một thế hệ không bằng một thế hệ, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, chúng ta cắn nuốt sạch tất cả Âm Linh quên đi, còn dựng dục Thần thi bất hủ cái gì nữa, hết thảy đều vô dụng!

Đầu sỏ Địa phủ bị tức giận muốn bể phổi, hận không thể thức tỉnh chí tôn đang ngủ say, huyết tẩy tinh không, tiến tới diệt thế! Lần này quả thật quá nghẹn khuất, công dã tràng còn kéo theo đại quân mấy chục vạn âm binh bị hủy diệt nát tan thành bụi. Không công thành toàn cho người khác, cứ như vậy mất đi một Chiến Thần vô địch!

Đây là một loại sỉ nhục, truyền ra ngoài đúng là một truyện cười.

Bọn họ là ai, là Địa phủ, làm cho Thiên Đình đều sụp đổ, khiến chư Thần đều vô cùng thống khổ thảm trọng, thế gian nhắc tới bọn họ ai cũng sợ run, nhưng ngày nay lại bị người cho một cái tát ngay mặt, sưng thành đầu heo.

Trong Địa phủ, ma vân màu đen cuồn cuộn, tia chớp màu máu giáng xuống, rơi xuống mưa to mưa máu, vô cùng khủng bố.

Mà Thiên Đình thì lại là cảnh tượng đầy tiếng hoan hô vui cười. Duy nhất tiếc nuối chính là Diệp Phàm không ở đây, mọi người đều đi ra gặp mặt Tiểu Tùng, Cơ Tử Nguyệt ôm Tiểu Tử cũng đến đây.

- Bái kiến sư mẫu!

Tiểu Tùng nghiêm túc hành đại lễ.

- Luôn nghe sư phụ ngươi nhắc tới ngươi, nhưng hắn cũng không dám tới đó, sợ chiến hỏa lan đến thiêu đốt cố hương của hắn! Rốt cục nhìn thấy ngươi rồi!

Cơ Tử Nguyệt cũng rất yêu thích Tiểu Tùng, mỉm cười nâng hắn dậy.

- Tiểu ca ca mặc tử y, ta tên là Tiểu Tử, giống nhau nha!

Tiểu Tử mới một tuổi vừa tỉnh lại, mồm miệng không rõ giống như một búp bê gốm sứ, vươn ra đôi tay nhỏ bé, nói với Tiểu Tùng:

- Bế bé!

- Sư huynh cũng thật có duyên với đứa nhỏ nha! Ta lúc trước muốn ôm Tiểu Tử, nhưng bé chết sống không chịu, cào muốn rách da đầu bóng lưởng của ta!

Hoa Hoa tức giận bất bình nói.

Khi Tiểu Tùng ôm lấy Tiểu Tử, tiểu nha đầu tuyệt không sợ người lạ, giống như leo cây, vung tay đá chân, trong miệng la hét:

- Tiểu ca ca thật là thơm ngon nha!

Hơn nữa, "bập" một tiếng, cắn Tiểu Tùng một ngụm, lưu lại rất nhiều nước miếng. Bé trắng mịn non nớt, hình ảnh này, lập tức dẫn tới mọi người cùng nhau nở nụ cười.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1822)