← Ch.1812 | Ch.1814 → |
Thời gian trôi qua, lại là bốn ngàn năm, chồi của cây thần dược này dần dần trưởng thành là một tiểu nhân cao một thước, không có phiến lá, cả vật thể lưu động vầng hào quang vô cùng sáng lạn, hương khí tràn ngập khắp Bất Tử Sơn, khiếp sợ Thiên Đình.
Đúng lúc này, Diệp Phàm đã ba vạn tuổi, rốt cục thì đi tới cuối sinh mệnh của đời này, nhưng lại tâm cảnh tường hòa, bởi vì thu hoạch quá lớn!
- Thần dược này có thể gọi là cỏ có thể gọi là cây, đều có hình người, thật thần kỳ!
Diệp Phàm nói nhỏ, hiện tại có thần dược hình người, lúc trước ở di chỉ Thiên Đình cùng từng nhìn thấy một cây có dạng hình người.
Ở bên ngoài sớm đã xuất hiện các lời đồn đãi, kiếp này Thiên Đế sống ba vạn tuổi, tổng cộng tồn tại ở thế gian hơn tám vạn hai ngàn năm, thật sự quá kinh người! Mọi người đều suy đoán, cuối cùng hắn nên đi tới chung điểm.
Nhưng nửa năm sau, bên trong Bất Tử Sơn Thiên Đình huyết khí ngập trời, Thiên Đế thần uy cái thế, khí nuốt bát hoang vũ trụ, sinh cơ cường đại thổi quét tới rung chuyển vũ trụ.
Lần này, Diệp Phàm quan sát quá trình nghịch chuyển từ chết đến sống lại của tiên dược hình người, xúc động thật lớn, lĩnh ngộ ra chân nghĩa vô thượng, sống ra đời thứ bốn.
- Thiên Đế... hẳn lại sống thêm một đời!
Mọi người cảm thấy miệng khô lưỡi khô, quả thực không thể hiểu được hết thảy.
Nếu là những người năm xưa còn sống đến bây giờ chứng kiến điều này nhất định sẽ chết lặng, bởi vì Thiên Đế không phải lần đầu tiên làm như vậy, mà đã liên tục mấy lần!
Nhưng, ngườì ở kiếp này chưa từng trải qua, chỉ biết là mấy con số này mà thôi, tự nhiên kinh sợ đến run rẩy, cứng họng.
- Bốn đời a, Thiên Đế hắn chẳng lẽ đúng thật là muốn trường tồn với thế gian hay sao?
Vũ trụ không yên, mọi người phát ra chấn động từ linh hồn.
Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa, chi chớp mắt chính là Thiên Đế trải qua mười vạn năm!
Diệp Phàm là một truyền kỳ, vô địch thiên hạ cũng thôi đi, còn có thể sống lâu với trạng thái đỉnh phong như vậy, vang dội cổ kim.
Ngày nay, năm tháng hắn còn sống ở thế gian, rốt cục đã đạt tới mười vạn năm, mà ở đời thứ bốn hắn đã sống một vạn tám ngàn năm.
Mười vạn năm tự thân là một kỷ nguyên truyền kỳ của Thiên Đế, hắn trở thành thần thoại còn sống.
Mà bắt đầu ở một năm này, thiên địa bắt đầu phát sinh biến hóa, tinh khí dần dần nhiều hơn, đại đạo không còn bị áp chế, các vực lại bắt đầu thích hợp tu đạo.
Mọi người đều hoan hô, phấn chấn không thôi, bởi vì mười vạn năm qua chi xuất hiện bốn vị Chuẩn đế mà thôi, quá mức khiến người ta tiếc nuối.
Khi đến năm thứ mười vạn, Diệp Phàm biến mất khôi thế gian, mọi người phỏng đoán là hắn dùng thủ đoạn nghịch thiên thôi động vạn đạo, làm cho vũ trụ tái hiện sinh cơ bừng bừng.
Ngày tháng thoi đưa, đã đến Thiên Đế lịch mười một vạn năm, suốt một vạn năm cũng không ai thấy bóng dáng Diệp Phàm, tới lúc này mọi người đều khẩn trương lên.
Bởi vì đời thứ bốn, Thiên Đế sắp tới cửa ải gần ba vạn năm, mọi người đều đang chờ đợi muốn nhìn xem hắn có sống ra đời thứ năm hay không.
Thời gian cứ trôi qua, thiên Đế lịch mười một vạn hai nghìn năm, Diệp Phàm chưa từng xuất hiện, dựa theo lẽ thường để phỏng đoán, thọ nguyên đời thứ bốn của hắn hẳn là đi tới cuối rồi.
Nhưng Thiên Đế không phải người thường, không thể theo lẽ thường để đo lường được, mọi người cảm thấy: có lẽ hắn có năng lực sống lâu mấy ngàn năm, nói không chừng còn có thể tái hiện thêm một đời.
Thế nhưng cứ như thế trôi qua một vạn năm, Thiên Đế như trước không có hiện thân, đến tận đây người của kiếp này đều thở dài một trận: huy hoàng chung quy là đã kết thúc.
Có không ít người đều cảm thấy tiếc nuối, không thể ở kiếp này nhìn thấy Thiên Đế, một tồn tại vĩ đại như vậy cuối cùng đi tới cuối của đời người, làm người ta thương cảm.
Đương nhiên cùng có không ít người may mắn, ngọn núi lớn chí cao kia rốt cục mất đi rồi, từ nay về sau chính là tới một thời đại mới, sắp sửa mở ra huy hoàng thuộc về bọn họ.
Kiếp này môi trường thiên địa đại biến, tinh khí chảy xuôi cực kỳ thích hợp tu luyện, anh kiệt xuất hiện lớp lớp, rồi lại tái hiện một thời kỳ thịnh thế hoàng kim.
Trên thực tế, bắt đầu từ Thiên Đế lịch mười vạn năm, vũ trụ đã bắt đầu thay đổi, tới ngày nay đạt tới đinh cao, anh tài xuất hiện lớp lớp, kỳ tài ngút trời một người nối tiếp một người xuất hiện.
- Đây là một vòng luân hồi sao, mười hai vạn năm qua đi, lại một đại thế đến đây!
Mọi người đều ôm nỗi lòng phức tạp, cảm hoài Thiên Đế mất đi, cũng chờ mong một thời kỳ thịnh thế hoàng kim rực rỡ như vậy đã đến.
Tinh không cổ lộ sớm hưng thịnh lên, một vị lại một vị kỳ tài trẻ tuổi bước trên hành trình, bắt đầu một hồi đại thế tranh bá.
Thiên tài ào ào xuất hiện, quần tinh lóng lánh, theo thời gian lưu chuyển, khiến người ta cảm nhận được dấu hiệu báo trước của một loại sinh cơ bừng bừng, cùng với tân Đe sắp sửa xuất thế.
Mọi người đều chờ mong, kiếp này Chuẩn đế từ lâu đã xuất hiện không biết mấy vị rồi, chân chính phồn thịnh lên.
"Ầm!"
Thiên Đế lịch đã là mười hai vạn năm ngàn năm, một tinh tú nơi đó nổ tung, huyết khí ngập trời, chấn khiếp hoàn vũ, tất cả chí cường giả đều ngây dại.
- Trời ạ, khí tức thật cường đại, đây là dao động lực lượng cấp Đại đế, chẳng lẽ nói có người thành Đế?
Khắp nơi vũ trụ run sợ, loại khí tức này khiến người ta kinh sợ.
- Chẳng lẽ... là Thiên Đế, hắn lại sống ra đời thứ năm, khộng đúng, không có cường thịnh bằng khí cơ của Thiên Đế, mười hai vạn năm đến nay không người nào có thể sánh bằnạ!
Trong vũ trụ xa xôi, một nhân vật giống như Thần Ma từ trong tinh tú vỡ nát đi ra, ánh mắt như tia chớp cắt qua vũ trụ tối đen, kết thúc mười mấy vạn năm phong ấn dài đàng đẳng, hắn oai hùng cao nạất, ngạo thế mà đứng.
- Đế Hoàng!
Người này giống nhau như đúc với một bức họa thiên kiêu ở thời kỳ đại thế hoàng kim lưu truyền tới nay, có lời đồn đãi năm đó hắn tự phong, hẳn là hắn đã tái hiện nhân gian.
Ngày xưa, Diệp Phàm độc tôn thiên hạ, một người thành Đế, trấn áp tất cả nhân kiệt một thế hệ của chư thiên muôn đời tụ tập trong thời đại, trở thành thần thoại.
Mà năm đó có rất nhiều nhân vật kinh thế, như Thái Âm thể, Hoàng Hư Đạo, Trương Bách Nhẫn, Hỏa Kỳ Tử, Thái Sơ, Nam Yêu, Trung Hoàng... rất nhiều người.
Bọn họ không phải người chung một thời đại, nhưng bị phong ấn đến thời đại này chỉ có thể nói là một hồi bi ai, mỗi người đều là vương trong đám người, kết quả còn muốn cạnh tranh để duy nhất một người giành thắng lợi.
Tuy rằng cuối cùng chỉ có Diệp Phàm thành Đế, nhưng ai cùng không thể chấp nhận, những người này đều là thiên tài, đặt ở các thời đại khác tuyệt đối là ngạo thế thiên hạ, có thể áp chế người cùng thế hệ.
Vì vậy, có người làm ra một bức họa thiên kiêu, đặt mọi người ở trên bức tranh đó truyền lưu tới đời sau.
Đế Hoàng tái hiện nhân gian, khiến rất nhiều người đều bị bóng ma che phủ, năm đó hắn đã là thành đạo loại khác, ngày nay ai có thể đối địch? Lần này Chuẩn đế và kỳ tài cùng hơn phân nửa khó vượt qua bước chân của hắn.
"Ầm!"
Sau đó không lâu, lại một viên tinh tú cô quạnh nổ tung, lại một loại dao động cấp chí tôn xuất hiện, có người khác xuất thế.
Khi người này đi vào tinh không cổ lộ, xuất hiện trước mắt thế nhân, mọi người kinh hãi: hắn là Thái Sơ, cũng là một trong thiên kiêu năm đó.
Mọi người đều ngây dại, rồi sau đó lập tức sáng từ, chí cường giả năm xưa lựa chọn tự phong ấn, né tránh Thiên Đế, năm đó bọn họ lòng có tiếc nuối, không thể đi đến tuyệt đỉnh của đời người, ngày nay rốt cục thì tái hiện.
"Ầm!"
Lại có tinh tú nổ tung, lại có người tái hiện!
Ở kế tiếp trong một trăm năm, Hỏa Kỳ Tử, Trương Bách Nhẫn, Thần Tàm đạo nhân, Kiếm Thần đầu bạc, Hoàng Hư Đạo, Kim Thiền Tử... một đám đông người cổ đại xuất hiện, chấn khiếp cả vũ trụ.
Quần tinh lấp lánh, chói mắt khiến người ta không mở mắt ra được! Một nhóm ngườì mạnh nhất ở thời kỳ thịnh thế hoàng kim lần trước đều trở về, làm cho kiếp này có vẻ phi phàm như thế.
Tiếp theo, từng đoàn người đều hiện, ngoại trừ thiếu một vị Thiên Đế, đại đa số thiên kiêu đều một lần nữa hiển hóa ở nhân gian.
Nhân gian, người đương thời đều sợ run, đây là một loại rầm rộ như thế nào? Không ngờ phục chế huy hoàng năm xưa, sắp tái hiện một đại thời đại quần hùng tranh bá hay sao?
- Đã bỏ lỡ rất nhiều năm, giữa ngươi và ta phải có một hồi quyết đấu, phân cao thấp, luận thắng thua, ta thực rất chờ mong!
Trương Bách Nhẫn đứng sừng sững dưới tinh không, thần sắc bình thản, là một giới phàm thể thật bình thường.
Đối diện có một thân ảnh cao lớn, trong ánh mắt phát ra chùm tia sáng khiếp người, nói:
- Cũng đúng! người thành đạo loại khác, nếu muốn chân chính thành Đế chỉ có tranh bá kịch liệt, phải chiến với tất cả chí cường giả, mới có thể bước ra một bước kia!
"Ầm!"
Một hồi đại chiến kịch liệt nhất bùng phát, kinh động khắp vũ trụ, dẫn tới chú ý của vô số cường giả.
- Đế Hoàng... ngươi quả nhiên là đệ tử của Đế Tôn, khó trách nghịch thiên như vậy!
Trương Bách Nhẫn thở dài.
- Thời đại thần thoại đến nay, chưa bao giờ nghe nói qua người như ngươi vậy, ngươi nhất định là anh kiệt của năm tháng loạn cổ, phong ấn tới đời sau!
Đe Hoàng nói.
Hai người vừa nói ra, thế gian chấn động mãnh liệt, bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới bọn họ lại có thân phận nghịch thiên như vậy, quả thực không thể tin được hết thảy.
Sau đó không lâu, Thái Sơ xuất hiện, xem hai người đại chiến, không hề nghĩ ngợi vọt tới giữa hai người kia, hắn triển khai công kích, đồng thời quyết đấu với cả hai.
- Tiên thai của Cổ Quáng Thái Sơ dựng dục ra, vốn chú định sẽ trở thành một chí tôn Hoàng Đạo, đáng tiếc bị Hoàng thái cổ phát hiện quá sớm, chiếm đoạt Cổ Quáng, hóa thành vùng cấm, mà ngươi coi như là nghịch thiên, nhưng lại thành công bỏ chạy!
Đe Hoàng nói ra lai lịch của Thái Sơ, lần này cũng như là một tiếng sấm nổ động trời, chấn động nhân gian.
Đây là một niên đại huy hoàng, gần như phục chể năm xưa, cường giả các lộ đều xuất hiện, đại thế tranh bá.
Mấy chục năm sau, người cùng một thế hệ lúc trước tranh bá với Diệp Phàm, phàm là còn sống phần lớn đều tái hiện, nhìn thấy một đại thế như vậy, rất không dễ dàng gặp lại người quen thuộc.
Một trận chiến này chính là rất nhiều năm, huy hoàng cực hạn, mọi người của kiếp này chân chính lĩnh hội được tranh bá ở thời đại Thiên Đế năm xưa huy hoàng biết bao, nhiều thiên kiêu công tham tạo hóa như vậy, tụ tập cùng một đời, quả thực chính là một kỳ tích, thực khó tin.
- Bọn họ là nhân kiệt từ muôn đời đến nay, mỗi người không cùng chung thời đại, tuyệt thế ngút trời như vậy cũng chẳng có gì lạ...
Có lão thánh hiền đương thời khuyên đệ tử không cần nhụt chí, chớ tự ti... những người đó cường đại là có đạo lý của nó, là kỳ tài mạnh nhất của mỗi một đoạn năm tháng, theo lý phải như thế mới đúng.
Mà cũng chính vì vậy, mọi người mới cảm nhận được Thiên Đế có một không hai, rồi lại có thể quật khởi ở thời đại đó, lực áp quần tinh, đây phải là chiến lực cường đại cỡ nào? Khó trách trở thành thần thoại còn sống.
Chiến đấu kịch liệt cả trăm năm, quyết đấu đỉnh phong, long tranh hổ đấu!
Cả thế gian đều kinh sợ, mọi người nhiệt huyết sôi trào, mục kích một hồi đại chiến thịnh thế như vậy, tất cả đều cảm xúc mênh mông.
Cuối cùng, chiến hỏa lan tràn tới Thiên Đình, nhiều năm qua, rất nhiều thiên kiêu tụ tập, dắt tay nhau mà đến, chiến khí ngập trời.
- Thái Dương thể đâu không ra chiến một trận?
- Thánh thể đại thành Dương Hi ngày nay ở đâu?
- Thánh Hoàng tử đi ra một lần đi!
Trương Bách Nhẫn, Thái Sơ, Đế Hoàng, Hoàng Hư Đạo, Kim Thiền Tử, Hỏa Kỳ Tử, Hỏa Lân Nhi, Thần Tàm đạo nhân... cả một đám người đều đến đây, có người quả thật muốn tới gặp lại cố nhân ôn chuyện cũ; cũng có người lại là chân chính muốn chiến một trận.
← Ch. 1812 | Ch. 1814 → |