← Ch.178 | Ch.180 → |
Cửa thôn vô danh bên ngoài Hôi Tích Lâm.
Ba người đệ tử Cảnh Thành, Phó Tuấn, Đinh Hòa của Huyền Kiếm Môn đều đang ở đây. Mặc dù hôm nay khí trời thập phần dễ chịu, nhưng xem ra sắc mặt ba người bọn họ vô cùng buồn bực, xen lẫn vài phần lo lắng. Đặc biệt là Cảnh Thành, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn về phía xa ngoài kia, trông như đang chờ đợi điều gì đó. Nơi mà hắn hướng đến chính là Đoạn Nguyệt Thành.
Mắt trông thấy thời gian chầm chậm trôi qua, ngày cũng sắp tàn, Đinh Hòa ở bên cạnh tựa hồ có chút không nhịn được nữa, bước lên trước một bước, hỏi Cảnh Thành: “Sư huynh, tại sao Nam Cung sư muội vẫn còn chưa đến?”
Cảnh Thành phất phất tay, không chút kiên nhẫn nào trả lời: “ Sáng sớm hôm nay chúng ta mới truyền tin về. Cho dù sau khi Nam Cung sư muội nhận được lập tức chạy đến đây thì cũng phải mất một khoảng thời gian. Cứ bình tĩnh chờ đợi đi.”
Đinh Hòa bĩu môi, sắc mặt khó chịu, lầm bầm khẽ vài tiếng trong miệng, không biết có phải đang phàn nàn vị thiên chi kiều nữ kiêu ngạo của Thiên Kiếm Cung hay không. Phó Tuấn đứng bên cạnh hắn tính tình trầm ổn hơn, thấp giọng nói: “Được rồi, Cảnh sư huynh cũng đang rất phiền lòng, ngươi đừng gây với hắn nữa. Hơn nữa không phải mấy ngày trước ngươi cũng nhìn ra rồi sao? Vị đại tiểu thư đó vốn nhìn tên Tiền Nghĩa không thuận mắt. Lúc này ngươi đột nhiên gọi sư muội từ nơi xa đến đây tìm người, dĩ nhiên trong lòng Nam Cung sư muội không vui vẻ rồi.”
Đinh Hòa trả lời không chút khách khí: “ Nhưng không phải chúng ta đều là sư môn đồng đạo à? Chẳng qua chỉ là một việc dễ như trở bàn tay, sao lại yếu ớt như thế chứ?”
Cảnh Thành giận tái mặt, quay đầu trừng mắt nhìn hắn: “Nói nhảm! Cái gì mà yếu ớt với chẳng yếu ớt? Bớt mồm lại cho ta!”
Đinh Hòa khẽ liếc mắt. Tuy hắn câm miệng không nói nữa nhưng xem ra không phục chút nào. Cảnh Thành trước đây có giao tình với hai huynh đệ rất tốt, giờ phút này lại trừng mắt nhìn Đinh Hòa, cuối cùng đành thở dài giải thích: “ Huyền Kiếm Môn của chúng ta và Thiên Kiếm Cung tuy có nguồn gốc từ chung một mạch, nhưng dù sao mỗi môn phái đều có khác biệt riêng. Rốt cuộc bất đồng bên trong lớn thế nào, ta không cần nói các ngươi cũng biết. Vì vậy có những chuyện các ngươi không cần phải tranh luận, so đo.”
Đinh Hòa, Phó tuần đều rơi vào trầm mặc. Bỗng nhiên Phó Tuấn lộ ra vài phần căm tức, hằn học nói: “Suy cho cùng đều là do tên Tiền Nghĩa suốt ngày gây sự, báo hại chúng ta hao tốn không biết bao nhiều ngày ở chốn hoang sơn cô địa này.”
Cảnh Thành lại thở dài một hơi, xoa xoa mi tâm của mình, cảm thấy những ngày gần đây số lần hắn thở dài có vẻ ngày càng nhiều hơn. Sau một lát đành bất đắc dĩ cười khổ trả lời: “ Chúng ta tìm hắn đã lâu như vậy, sống không thấy người, chết không thấy xác, chỉ tìm thấy vài điểm kì quái trong rừng… Mặc kệ như thế nào, khi chúng ta trở về sư môn cũng phải cho sư phụ một lời giải thích hợp lý. Không thể một kẻ sống sờ sờ như thế nói không thấy là không thấy được.”
Còn chưa dứt lời, Đinh Hòa ở bên cạnh hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa trên bầu trời, nói với hai người: “ Đến rồi kìa”
Cảnh Thành cùng Phó Tuấn nhất thời chấn động, quay người lại quan sát, chỉ thấy một đạo kiếm quang vụt qua trên bầu trời, trông giống một con bạch giao long đang bay thẳng xuống đất. Mãi đến khi lại gần chỗ bọn họ mới chầm chậm giảm bớt tốc độ, nhẹ nhàng đáp xuống, xuất hiện một dáng người xinh đẹp, phong thái xuất thuần. Chính là Nam Cung Oánh.
Mặc dù vừa nãy Đinh Hòa và Phó Tuấn đều than phiền mấy lời, nhưng sau một lúc chắc chắn sự xuất hiện của Nam Cung Oánh là thực, cả hai lại không lộ ra chút khác thường nào. Hai người vội vàng chạy đến chỗ Cảnh Thành. Trông xa chỉ thấy Cảnh Thành và Nam Cung Oánh đang trao đổi với nhau mấy câu, Cảnh Thành chỉ tay vào cánh rừng, tựa hồ đang giải thích gì đó cho Nam Cung Oánh. Một lát sau, chỉ thấy cả ba người đệ tử Huyền Kiếm Môn vây quanh Nam Cung Oánh, cùng nhau tiến vào Hôi Tích Lâm rộng lớn.
***
Cùng lúc đó tại khu đồng trống sâu bên trong Ngân Nguyệt Hồ.
Tiểu Hắc Trư đang cuộn tròn mình trên cánh đồng, uể oải ngồi dậy. Sau đó trên ót dường như có chút ngứa ngáy, nó liễn duỗi một chân cọ cọ vài cái rồi lười biếng ngáp một hơi.
Cách nó không xa là hai thân ảnh mờ ảo đang quyết đấu giằng co. Bầu không khí hoàn toàn bất đồng. Khuôn mặt tên tu sĩ khô quắp, lạnh lẽo nhìn về phía Thẩm Thạch như đang nhìn một con dê béo, cười ngớt không ngừng, lạnh lùng nói: “ Muốn giết ngươi thì sao nào? Gặp phải ông nội ngươi thì chỉ trách ngươi xui xẻo mà thôi!”
Trông bộ dạng này của hắn, có lẽ tiến hành những việc cướp bóc chốn sơn vu rừng hoang bên ngoài thành này không phải là lần đầu tiên, ngay đến nói chuyện mà phong thái cũng tự nhiên như vậy. Những tán tu qua lại khu rừng này không biết đã bao nhiêu người trở thành oan hồn dưới tay hắn rồi.
Thẩm Thạch tuyệt nhiên không nói bất cứ điều gì, chỉ lạnh lùng nhìn tên tu sĩ. Hai tay Thẩm Thạch bỗng dưng rủ xuống, chân phải chậm rãi lui về phía sau một bước, vô tình hữu ý lại kéo khoảng cách giữa hắn và tên tu sĩ ra xa hơn.
Tên tu sĩ khuôn mặt khô quắp vừa liếc mắt đã nhận ra đây chỉ là tên tiểu tử thùng rỗng kêu to. Bộ dạng như thế không phải chưa lâm trận đã đánh trống thôi quân đó sao? Mấy tên trẻ tuổi non nớt vừa xuất môn hắn gặp qua đã nhiều. Không cần biết thiên phú của ngươi có tài giỏi cỡ nào, khi thực sự lâm trận đối đầu sinh tử cũng thành ra mềm nhũng như cái trứng vỡ, khóc cha gọi mẹ đợi bị làm thịt mà thôi.
Mỗi người khi bước lên con đường tu tiên đều tưởng rằng tương lai tiền đồ mở rộng vô hạn, bản thân có sức mạnh vô biên. Nhưng đến cuối cùng có bao nhiêu người thực sự có thể thành tiên thành Phật?
Tên tu sĩ cười một tiếng dữ tợn, vung vẩy lưỡi đao vẫn còn đang nhỏ máu. Trong mắt hắn hiện rõ mồn một cảnh tượng chốc lát sau, chính mình sẽ vơ vét tài vật trên thi thể thằng oắt này ngay tại đây. Con đường tu tiên thực sự gập ghềnh, những tán tu muốn tu luyện lại thập phần khó khăn hơn. Nếu không có những khoản thu nhập thêm thế này, chỉ một thân một mình, sao hắn có thể tu luyện đến Luyện khí cảnh cao giai như ngày hôm nay, cách cảnh giới Ngưng Nguyên cảnh trong truyền thuyết một bước ngắn nữa thôi? Mỗi buổi sáng chỉ sợ nhất vắt óc suy nghĩ, tìm cách để kiếm được những thứ cơ bản nhất như Linh Tinh để tu luyện cũng không có biện pháp nào.
Chỉ cần tiến thêm một bước, tiếp tục đoạt lấy chút ít linh tài. Cuối cùng, bản thân hắn cố gắng đột phát một đoạn nữa là có thể bước vào cảnh giới Ngưng Nguyên Cảnh. Lúc đó trời đất so với bây giờ, há có thể so sánh sao?
Trong khoảnh khắc tên tu sĩ tiến lên, trong đầu hắn chợt hiện lướt qua những ngày tháng tươi đẹp sau này. Thật đáng để chờ mong. Chính vì kì vọng này, vì lực lượng cường đại sắp đến tay thì hôm nay giết dăm ba tên tán tu cướp chút linh tài có tính là gì chứ?
Máu tươi đọng trên lưỡi đao bị một cơn gió mạnh thoáng cái thổi bay, lộ ra lưỡi đao sắc bén hướng Thẩm Thách mà bổ tới. Vì linh lực của tu sĩ Luyện khí cảnh còn khá hạn chế, vẫn chưa sáng tạo ra được Ngọc phủ, Đan điền nên hầu như không có khả năng học được đạo thuật thần thông nào. Ngoại trừ việc ngẫu nhiên học được một hai thuật Ngũ Hành phòng thân, tuyệt đại đa số các tu sĩ ở cảnh giới thấp nhất này mà nói, nếu phải chém giết tranh đấu thì vẫn phải dựa vào thân thể được linh lực tôi luyện.
Nhục thể càng cường đại, kinh nghiệm chém giết càng phong phú thì cơ hội giành thắng lợi lại càng lớn. Từ ý này mà suy ra, chuyện này so với phàm nhân bình thường cũng không có khác biệt lớn. Có lẽ điểm bất đồng ở đây chính là những tu sĩ Luyện khí cảnh đã từng trải qua tu luyện, sức mạnh của nhục thể đều đã vượt xa phàm nhân.
Lưỡi đao còn chưa đến nhưng đao phong đã đến trước. Một sợi tóc của Thẩm Thạch nhẹ nhàng phất phơ bay lên. Có điều nét mặt Thẩm Thạch lại không tỏ vẻ chút gì hoảng hốt, sợ hãi như tên tu sĩ mặt mũi khô quắp dự liệu. Thần thái của hắn vẫn bình tĩnh, trầm mặc. Không biết tại sao tên tu sĩ mặt mũi khô quắp kia trông thấy bộ dáng của Thẩm Thạch, trongng lòng bỗng thấy có gì đó không thích hợp.
Có điều tốc độ của lưỡi đao quá nhanh, một khi chém ra tuyệt đối không có khả năng thu hồi trở về. Huống hồ không chừng tên oắt này tuổi trẻ non nớt, bị hù đến ngu ngốc luôn rồi.
Nhưng ngay lúc tên tu sĩ mặt mũi khô quắp vừa nhìn liếc qua, dường như trông thấy tay phải của Thẩm Thạch đột nhiên nhúc nhích.
Trong sát na một cái chớp mắt, tựa hồ không có gì xảy ra cả.
Thẩm Thạch bứt thân lùi lại, dáng vẻ nhanh nhẹn thuần thục, tránh một đao của tu sĩ mặt mũi khô quắp bổ tới. Việc này khiến đồng tử tên tu sĩ kia khẽ nheo lại, tận đáy lào trào lên một nỗi bất an. Tên oắt con trẻ tuổi này dường như không giống loại non nớt vừa mới xuất môn lắm. Ngay lúc sinh tử lâm đầu cũng không lộ ra chút bối rối nào sao?
Một đao vừa rồi có vẻ như không đả thương được Thẩm Thạch, cũng không rút ngắn được khoảng cách giữa hai người. Tên tu sĩ mặt mũi khô quắp vừa nãy mặc dù sinh lòng cảnh giác, nhưng cũng không vì vậy mà tỏ ra sợ sệt. Vẫn còn đang suy xét đến khoảnh khắc truy sát trước đó, thì đột nhiên phía trước xuất hiện một tia sáng nhàn nhạt, một dòng nước bất ngờ xuất hiện giữa không trung.
“Thủy Tiễn Thuật!”
Tên tu sĩ mặt khô quắp đột nhiên hét to một tiếng, lặp tức bức người lui trở về, ngữ khí mang chút kinh sợ, thậm chí có chút hoảng hốt. Kỳ thực dưới tình huống bình thường, nhất giai Ngũ Hành thuật pháp mặc dù sẽ gây ra chút tổn thương nhất định đối với tu sĩ Luyện khí cảnh, nhưng chỉ cần tập trung ngăn cản thì một đạo thuật pháp nhỏ nhoi cũng không gây nguy hiểm gì đến tính mạng.
Chỉ có điều đạo Thủy Tiễn Thuật này được phóng ra hết sức âm hiểm, vượt ra ngoài mọi dự liệu của tên tu sĩ mặt mũi khô quắp. Vừa nãy ngoài tay phải có hơi nhúc nhích khẽ một chút, hắn vốn không thấy Thẩm Thạch có bất kì động tác nào khác, càng không nghĩ đến được bỗng nhiên lại xuất hiện một đạo thuật pháp. Huống hồ đào ở đâu được một tên tu sĩ Luyện khí cảnh giới lại có thể phóng ra Ngũ Hành thuật pháp với tốc độ nhanh như thế? Quả thực là chưa từng nghe thấy!
Nhưng sự thực rành rành trước mặt lại không dễ gì thay đổi được. Tên tu sĩ mặt mũi khô quắp không kịp lùi lại, bị đạo Thủy Tiễn Thuật này bức cho thoái lui. Mặc dù hắn đã cố hết sức tránh né, nhưng đạo Thủy Tiễn trong suốt này sau khi bị hắn tránh được lần đầu, không biết từ khi nào đã tới gần sát mặt. Cuối cùng hắn không còn cách nào tránh né được nữa, nhưng cũng may hắn còn có thanh Nhận Đao bên người.
Những năm gần đây giết người cướp của khiến kinh nghiệm chiến đấu của hắn tăng lên rất nhiều. Trong những lúc nguy cấp thanh Nhận Đao này thường hay cứu hắn một mạng. Ngay tại thời khắc cái chết gần kề, tu sĩ mặt khô quắp chắn lưỡi đao trước người, liều lĩnh dùng đao chặn lại đạo Thủy Tiễn Thuật hiểm độc gần như vô hình đang hướng tới.
“Rắc…” – Một âm thanh giòn tan vang lên, tia nước đã đâm xuyên qua lưỡi đao.
Tên tu sĩ mặt khô quắp thở dài trong lòng, ngẩng đầu hung dữ nhìn về phía trước, nghĩ đến chốc nữa trước khi tiễn tên quỷ này xuống địa ngục phải đâm hắn thêm mấy đao. Nhưng trong đầu vừa xuất hiện suy nghĩ này, đột nhiên hắn cảm thấy tay mình chấn động mạnh mẽ. Một cổ kình lực khổng lổ từ thân đao truyền đến, từ ngón tay đến cổ tay, rồi từ cổ tay đến cánh tay, như một cơn thủy triều ào ạt đánh tới.
“Rắc…” – âm thanh trong trẻo lại vang lên lần nữa. Tên tu sĩ mặt mũi khô quắp chỉ cảm thấy trên tay nhẹ hẫng đi. Một lát sau, hắn bàng hoàng không tin vào mắt mình. Trên thân đao cứng rắn dần dần xuất hiện vài vết rạn, sau đó đứt ra gãy rời rơi xuống mặt đất.
“ Rắc… rắc…” – âm thanh quỷ dị mang vài phần kinh tâm động phách liên tục truyền đến từ cánh tay cầm đao của hắn. Trong giây phút ngắn ngủi, hắn tưởng như tay phải của mình đã mất đi cảm giác, không biết có phải đã bị lực lượng mạnh mẽ kia đả thương kinh mạch hay không.
Thời khắc này, tên tu sĩ mặt mũi khô quắp sao còn không rõ mình đã dẫm trúng thiết bàn chứ? Trước mắt hắn, tên oắt này đâu phải là tên tán tu non nớt, không chút kinh nghiệm, rõ ràng là một tên sát tinh ẩn mình. Cũng ngay lúc ấy không sớm không muộn, trong khóe mắt của hắn lộ rõ khiếp sợ, trong lòng bàn tay Thẩm Thạch lại hiện ra một ngọn hỏa diễm hừng hực.
Hỏa Cầu Thuật! Với kinh nghiệm giết người phong phú, kiến thức rộng rãi của tên tu sĩ mặt mũi khô quắp, vừa liếc mắt đã nhận ra đây là một Ngũ Hành thuật pháp. Sau khi hét to một tiếng, hắn buông đoản đao trong tay, kinh hoàng nhắm phía sau bỏ chạy. Đồng thời, trong tiềm thức hắn không khỏi run sợ, từ khi nào tu sĩ Luyện Khí cảnh lại có thể thi triển thuật pháp với tốc độ nhanh như vậy? Rõ ràng không có khả năng! Lẽ nào là dùng phù lục? Nhưng trong giới hạn hiểu biết của tu chân giới dưới gầm trời này, dù muốn thi triển phù lục, không phải cũng cần thời gian ba, bốn hơi thở sao?
Hơn nữa uy lực hơn xa nhất giai Ngũ Hành thuật pháp thông thường, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trên người tên oắt con trẻ tuổi này, sao lại ẩn chứa những điều lạ lùng như thế?
Những ý niệm kinh hoàng, đáng sợ xẹt qua trong đầu, nhưng hắn vẫn không quên điều quan trọng nhất chính là thoái lui bảo toàn tính mạng. Chỉ một đạo Thủy Tiễn thuật thôi đã có uy lực lớn như thế. Nếu bị Hỏa Cầu Thuật kia đánh trúng, chỉ sợ chính mình thực sự phải bỏ mạng chốn này.
Tên tu sĩ mặt mũi khô quắp liều mạng bỏ chạy về phía trước, lờ mờ cảm thấy sau lưng mình tựa hồ có một dòng khí nóng rực vồ tới. Hơn nữa trong không trung dường như vang lên tiếng nổ ran. Cảm giác đó tựa hồ không phải là nhất giai Ngũ Hành thuật pháp thông thường. Mà uy lực này, thanh thế này, trước đây trong một cơ duyên trùng hợp, hắn đã từng trông thấy một vị tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh phóng ra: nhị giai thuật pháp Liệt Diễm Thuật.
Trong nội tâm tên tu sĩ mặt mũi khô quắp xẹt qua một tia tuyệt vọng, nhưng theo bản năng vẫn liều mạng bỏ trốn. Vì cánh tay phải bị thương đã mất đi cảm giác nên điệu bộ chạy trốn của hắn có chút lảo đảo. Khi đạo hỏa diễm nóng rực chực chừ vồ tới sau lưng, hắn hét to một tiếng đầy sợ hãi. Khi đang định tránh sang một bên, bỗng nhiên một bên chân đau điếng, tựa hồ đã bị vật gì đánh trúng, trong sát na hắn té ngã ra sau.
Trong lúc rối loạn, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy lờ mờ một con heo toàn thân đen bóng không biết từ khi nào đã xuất hiện bên chân, húc thẳng đầu vào. Lực đạo quả thực kinh hồn, trực tiếp khiến cả người hắn trở lại phía trước. Cảm giác giống hệt bản thân vừa va phải một khối nham thạch rắn chắc.
Giống heo gì lại cứng rắn như vậy? Thực khiến người ta tức lộn ruột.
“Oanhhhh”
Một tiếng nổ vang, hỏa cầu nóng rực trực tiếp bay thẳng vào thân hình của tên tu sĩ mặt mũi khô quắp, kèm theo là một tiếng hét tuyệt vọng. Sát khí đằng đằng không lâu trước đây của tên tu sĩ đã bị hỏa cầu đánh bay toàn bộ. Đối diện với hỏa cầu cháy bừng bừng trước mặt, trong đầu hắn xẹt qua một ý niệm cuối cùng, tiếng gào thét tựa hồ mang chút không cam lòng xen lẫn không thể tin nỗi:
Sao ta có thể chết? Sao ta có thể chết ở đây được? Ngưng Nguyên cảnh, Ngưng Nguyên cảnh… chỉ còn một bước ngắn nữa mà thôi.
Mấy chục năm tu luyên, tại sao, tại sao lại tan thành mây khói như thế?
Trời xanh rộng lớn, mây trắng chầm chậm trôi, cả đất trời tĩnh lặng… Đây là cảnh sắc cuối cùng hắn thấy được trước khi chết, mỹ lệ, yên tĩnh đến hờ hững. Dường như thiên hạ này trước giờ không có mảy may biến cố, thay đổi nào.
Sau khi hắn chết, giấc mộng một bước đến Ngưng Nguyên ôm ấp trong lòng bấy lâu cũng theo thế mà tắt ngúm. Vô thanh vô tức chết nơi hoang dã thâm sâu, tựa hồ tượng tự những tên tán tu chết trong tay hắn những ngày tháng ấy.
Thẩm Thạch chậm rãi đi tới, nét mặt không chút thay đổi liếc nhìn tên tu sĩ. Sau đó mắt hắn rơi trên người Tiểu Hắc Trư bên cạnh. Chỉ thấy Tiểu Hắc Trừ kêu hừ, hừ hai tiếng với hắn, tựa hồ vừa rồi màn đánh lén giúp đỡ chủ nhân khiến nó rất đắc ý. Sau đó nó chạy đến bên cạnh tên tu sĩ, cúi đầu xuống ngửi ngửi, nhanh chóng tìm được cây Linh Thảo dẫn đến một hồi quyết đấu tranh giành, ngậm trong miệng rồi chạy đến bên chân Thẩm Thạch, dương dương tự đắc nhai nhai nuốt nuốt.
Thẩm Thạch trầm mặc, có chút không nói thành lời nhìn Tiểu Hắc Trư. Sau một lúc, Thẩm Thạch ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu nó, ngẫm lại uy lực của cú va chạm lúc nãy khiến tên tu sĩ bay ngược trở lại thật kinh người. Thế mà trên đầu Tiểu Hắc Trư một sợi lông cũng không bị hư hao, chẳng lẽ đây chính là thiên phú “Thạch Bì Trư” trong huyết mạch của nó?
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm Tiểu Hắc Trư một hồi lâu, sau đó khẽ lắc đầu, hỏi:
“ Mày chỉ là một con heo, sao lại nham hiểm thế?”
← Ch. 178 | Ch. 180 → |