← Ch.0116 | Ch.0118 → |
"Phá hỏng phù văn Hương Vân Sơn, chỗ khó chính là tính toán kỹ một điểm sao cho ngươi không phát hiện ra là đã bị thay đổi. Mà muốn ra tay, chỉ cần cách thức hợp lý, thì dù một tên đệ tử Ngưng Khí, chỉ cần đến Hương Vân Sơn, tốn một chút thời gian, cũng có thể chậm rãi hoàn thành. Lần phá hư này đã xong được một đoạn thời gian rồi! Bờ Nam có nội gian!" Lão hầu trầm giọng mở miệng.
Ánh mắt Hàn Tông lộ ra hàn mang. Lão hiểu, phá hỏng thì dễ dàng, mà chữa trị thì mới khó khăn. Giống như một cái bình hoa, một đứa trẻ con giơ lên cũng có thể đánh nát, mà muốn chữa, thì cần một đại sư. Cho nên không thể so sánh nổi!"
"Nội gian " Trong lúc trầm ngâm, tay phải của Hàn Tông lập tức nâng lên, hướng về phía Chủng Đạo Sơn chụp một cái. Một lát sau, một cái ngọc giản phá không mà đến rơi vào trong tay của lão. Bên trong có ghi chép tất cả mọi chuyện liên quan đến tông môn trong nửa giáp tuế nguyệt. Lão nhìn qua một vòng, cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần tiến vào trong tông môn, tất cả những chuyện đều được ghi chép, bao gồm thiên lôi, bao gồm mưa axit, gồm cả Vạn Xà Cốc cùng với đủ loại đan dược quái dị mà hắn luyện ra.
Sau khi nhìn thì vẻ mặt của Hàn Tông dần dần trở nên cổ quái. Lão thấy Bạch Tiểu Thuần là một cái tai họa của tông môn. Nhưng rât nhanh, hai mắt lão bỗng nhiên lóe lên.
"Hình như tiểu oa này luyện đan có mang theo tà tính "
"Dược đạo có ngàn vạn đường, mỗi người đều sẽ không giống nhau, có lẽ Bạch Tiểu Thuần này Thôi, đưa đan phương Nghịch Hà Đan, còn có cả Hàn Môn Dược Quyển cho hắn đi. Có lẽ, ở trong tay hắn, tương lai có thể luyện ra được Nghịch Hà Đan " Lão hầu nhẹ giọng thì thào.
Hai mắt Hàn Tông nheo lại. Nghịch Hà Đan, vạn năm qua cả Linh Khê Tông không có người nào có thể luyện thành. Thậm chí Linh Khê Tông còn tìm đến Đan Khê Tông, nguyện ý bỏ ra một cái gia cực lớn để cho Đan Khê Tông luyện chế. Nhưng kể cả là Đan Khê Tông cũng đều khó mà luyện thành.
Nghịch Hà Đan này đã trở thành truyền thuyết. Nếu không phải là ở Linh Khê Tông đến giờ vẫn có một hạt, thì Hàn Tông cũng sẽ cho rằng đây là Linh Dược không thể nào luyện ra. Mà tác dụng duy nhất của viên thuốc này là làm tỉnh lại Chân Linh! Để cho Chân Linh tỉnh lại thời gian mười hơi thở!
Mà Hàn Môn Dược Quyển kia lại càng là một trong tam đại truyền thừa căn bản của Hàn Môn Linh Đạo năm đó. Ở trên đó có ghi chép thông thiên dược đạo, nghe đồn đến từ thế giới thiên ngoại.
"Luyện đan mang theo tà tính, mà bản thân Nghịch Hà Đan đã là đan dược tà môn, có lẽ không hẳn là không có khả năng!" Hàn Tông trầm ngâm rồi nhẹ gật đầu, lại hỏi.
"Sư tôn, tu vi của lão nhân gia ngài "
"Khó mà khôi phục, cần phải có thời gian. Nhưng đã trở về, ta dù sao cũng phải kiên trì thêm một số năm. Ta muốn nhìn tận mắt Cửu Thiên Vân Lôi Tông diệt vong!" Ánh mắt lão hầu lộ ra thù hận. Năm đó toàn tông bị hủy diệt, chỉ có lão cùng với một ít người chạy ra, đi qua khu vực cấm linh, cửu tử nhất sinh mới chạy tới được đông mạch hạng bét, đến lúc này mới dùng chút hơi tàn mà mọc rễ.
"Đồ nhi, trở về không chỉ có một mình ta. Những lão gia hỏa kia có lẽ cũng đã lần lượt trở về. Lão phu không biết đây là vì cái gì, nhưng ta thấy đây có lẽ là một cái dấu hiệu của một đại thế sắp mở ra."
Lão hầu than nhẹ, Hàn Tông trầm mặc, dù đã già nua, nhưng trong mắt lão vẫn chậm rãi ngưng tụ ra tinh mang, lại càng có chấp nhất.
Thời gian trôi qua, một tháng sau, Bạch Tiểu Thuần ở trong động phủ đã kết thúc tu hành, có chút không biết sau khi rời khỏi đây sẽ như thế nào, sầu mi khổ kiểm thân thở. Nhưng hắn ở chỗ này lại không thể đi ra ngoài, chỉ có thể tiếp tục đả tọa thổ nạp.
Một ngày này, hắn vừa mới kết thúc tu hành, hai mắt mở ra, còn chưa kịp thở dài như những ngày bình thường, thì bỗng nhiên sững sờ. Hắn nhìn thấy ở trên mặt đất trước mặt không biết từ lúc nào, thế mà có thêm một cái ngọc giản cùng với một quyển sách tre.
Hai thứ này đều rất cũ kỹ, giống như đã tồn tại qua rất nhiều tuế nguyệt rồi, thậm chí lúc nhìn vào còn có thể cảm nhận được vẻ tang thương.
"A?" Bạch Tiểu Thuần sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua bốn phía, rồi hồ nghi cầm ngọc giản lên, đem linh lực dung nhập vào trong đó xem xét. Rất nhanh, hắn đã trợn to mắt lên.
"Nghịch Hà Đan? Không cần bất cứ thảo mộc gì, mà dùng nước của Thông Thiên Hà để luyện đan. Đây là cái đan dược gì, nhìn có vẻ hình như rất lợi hại. Nước của Thông Thiên Hà thế mà còn có thể luyện đan?" Bạch Tiểu Thuần cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, lại nhìn kỹ cách thức luyện chế một chút, lập tức trợn mắt há mồm.
"Quá tà môn, lại dùng thân thể làm lò đan " Khi hắn vừa nhìn về phía quyển sách trúc kia, rất nhanh con mắt đã trợn càng lớn hơn.
"Hàn Môn Dược Quyển?"
"Trường sinh bất lão Hàn Môn khởi, vĩnh thế bất diệt luân hồi lạc!" Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm. Sau khi mở quyển sách trúc này ra, hắn không nhìn thấy được cụ thể, mà hoàn toàn mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy câu mở đầu. Nhưng một câu nói kia lại làm cho cả người hắn đều điên rồi.
"Hẳn là quyển sách thuốc này có thể luyện chế ra đan dược trường sinh bất lão. A a a a!" Bạch Tiểu Thuần hét ầm lên. Toàn thân hắn run rẩy, hai mắt xuất hiện tơ máu, lộ ra vẻ kích động như nhặt được chí bảo.
"Nhất định là chưởng môn sư huynh nhìn thấy ta cố gắng tu hành như vậy nên mới ban thưởng cho ta hai thứ này. Chưởng môn sư huynh quá tốt rồi. Nghịch Hà Đan sao, chuyện nhỏ, chờ tới sau khi ta lợi hại sẽ luyện ra cho chưởng môn sư huynh một nghìn hạt." Bạch Tiểu Thuần hưng phấn, tranh thủ thời gian nghiên cứu Hàn Môn Dược Quyển. Mặc dù rất nhiều nội dung hắn không nhìn được, nhưng chấp nhất thì vẫn không giảm.
Nhất là cây trúc làm nên Hàn Môn Dược Quyển này, Bạch Tiểu Thuần sau khi nghiên cứu mới phát hiện, mặc dù nó không chịu rời ra, nhưng từ vẻ tang thương tràn ra thì hình như đã tồn tại vạn năm trở nên.
Hắn không cách nào tưởng tượng đây là cây trúc gì mà có thể tồn tại vạn năm. Hơn nữa lại rõ ràng có từng trận mùi hương thơm ngát tràn ra, sau khi dung nhập vào trong cơ thể lại khiến cho tu vi vận chuyển nhanh hơn không ít.
Bạch Tiểu Thuần lại càng thêm phấn chấn, lại một lần nữa xác định đây không phải là bảo bối tầm thường, đáy lòng cũng xuất hiện một chút hoài nghi, cảm thấy hẳn là mình tu hành mấy ngày này thực sự đã làm cho chưởng môn cảm động? Hay là sư tôn ở trong u minh có linh thiêng, ban thưởng cho mình?
"Khả năng này cũng không lớn a " Bạch Tiểu Thuần ngẫm nghĩ, rồi cắn răng một cái, dứt khoát không để ý đến nữa. Dù sao bảo bối đã cầm vào tay thì liền là của mình.
Hắn không có chú ý tới, giờ phút này ở chỗ sâu trong động phủ, đang có một con khỉ đứng đó nhìn hắn, trong mắt ẩn giấu kính sợ cùng với nghi hoặc.
"Đến cũng thì hắn làm được bằng cách nào, thật chẳng lẽ là có tồn tại nào đó ở trong u minh, mượn nhờ tay hắn để cho ta trở về "
Hồi lâu, lão hầu quay người đi vào bên trong vách đá, thuận theo vách đá đi thẳng tới dưới Chủng Đạo Sơn, đi thẳng tới tận sâu trong lòng đất.
Ở chỗ này có một địa quật cực lớn, bên trong rót vào nước Thông Thiên Hà màu vàng. Ở bốn phía nơi này có một cái trận pháp, trận pháp này chính là hạch tâm của toàn bộ Linh Khê Tông.
Mà tác dụng của trận pháp này không phải là trấn áp, mà là thủ hộ.
Ở trung tâm dòng nước màu vàng, có một chiếc quan tài.
Chiếc quan tài này không bị đậy lại, có thể nhìn thấy ở bên trong có một thây khô của một bé gái.
Nữ hài kia tuy là thây khô, nhưng lại tồn tại một tia sinh cơ. Cảm giác tuế nguyệt tang thương ở trên người nàng lại càng đậm, càng đậm
Thời gian nhoáng một cái, lại hai tháng trôi qua.
Bạch Tiểu Thuần thủy chung vẫn không nhìn thấu được Hàn Môn Dược Quyển. Mặc dù hắn không cam tâm, nhưng chỉ có thể từ bỏ. Hắn nghĩ, chờ đến khi mình luyện dược lợi hại hơn thì có lẽ có thể xem được.
Giờ phút này, kỳ hạn trách phạt đã hết, Bạch Tiểu Thuần đi ra ngoài hang đá. Tinh thần của hắn sung mãn, tu vi có chút tịnh tiến. Rất nhanh, hắn đã biết được mình sắp bị đưa đi tới bờ Bắc để quan sát bách thú, để Thủy Trạch Quốc Độ càng sâu sắc hơn nữa.
"Bờ Bắc " Bạch Tiểu Thuần sững sờ đưa mắt nhìn về phía bờ Bắc, nghĩ đến thời điểm thiên kiêu chiến, mình đã bị gọi là kẻ thù của bờ Bắc, thế là có chút do dự.
"Đã qua lâu như vậy rồi, chắc là cũng đã quên mất rồi đi." Bạch Tiểu Thuần không chắc chắn thì thào nói nhỏ. Nhưng hắn lại không có cách, đây là thông báo của tông môn. Bạch Tiểu Thuần ngẫm nghĩ, sau đó trong mắt chậm rãi lộ ra chờ mong. Thứ hắn mong chờ là Dục Thú Chủng ở trong túi trữ vật, nghĩ có lẽ mình có khả năng sẽ có được một tôn hung thú, vì thế cảm thấy việc đi tới bờ Bắc cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Hắn đi về tới Hương Vân Sơn, từ bên trong động phủ sụp đổ sửa sang lại hành trang. Ba ngày sau, ở bên trên Chủng Đạo Sơn, tất cả trưởng lão, chưởng tòa, đệ tử nội môn, còn có rất nhiều đệ tử ngoại môn của bờ Nam đều vì hắn mà đến tiễn biệt.
Lần tiễn biệt này là tự phát. Gần như toàn bộ đệ tử đều đến nơi này. Bọn họ nhìn Bạch Tiểu Thuần, muốn tận mắt xác định Bạch Tiểu Thuần tiến vào bờ Bắc mới có thể yên tâm.
Nhìn thấy nhiều người đến đưa tiễn mình như vậy, Bạch Tiểu Thuần đứng ở bên cạnh chưởng môn phi thường cảm động, hướng về phía mọi người vẫy vẫy tay.
"Chư vị đồng môn, ta phải đi bờ Bắc rồi. Nhưng ta không nỡ bỏ bọn các ngươi a, ta không nỡ rời xa bờ Nam, không nỡ rời xa một ngọn cây cọng cỏ của nơi này."
Mọi người nghe được câu này thì sắc mặt của cả đám đều trở nên cổ quái. Dù sao cũng là đưa tiễn rất nghiêm túc, mà chưởng môn cùng với chưởng tọa của tất cả các núi đều đang ở đây, cho nên những đệ tử này dù thường ngày rất căm tức Bạch Tiểu Thuần thì lúc này đều bày ra vẻ lưu luyến.
"Bạch sư đệ, thiên tư của ngươi không tầm thường, mà Thủy Trạch Quốc Độ lại càng đã có chút thông suốt, đã có được khí thế. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến việc sáng tạo một cái kỳ tích, đem Thủy Trạch Quốc Độ tu thành hay sao. Bờ Bắc có tài nguyên vượt qua bờ Nam ta, ngươi ở nơi đó tiếp tục tu hành sẽ khiến cho tương lai của ngươi tốt đẹp hơn, thậm chí hi vọng Trúc Cơ cũng sẽ lớn hơn rất nhiều. Sau khi Trúc Cơ, thọ nguyên có thể tăng thêm a." Chu trưởng lão từ trong đám người đi ra, nhìn Bạch Tiểu Thuần, trên mặt lộ ra hiền từ, chậm rãi nói.
Thân hình Bạch Tiểu Thuần chấn động, Trúc Cơ cùng với thọ nguyên gia tăng, khiến cho ánh mắt của hắn xuất hiện tia sáng.
"Đi đi thôi, quay người đi hướng bờ Bắc đi. Nhớ kỹ, tu sĩ chúng ta phải thẳng tiến không lùi, sau khi rời đi cũng không nên quay đầu lại lưu luyến, một đường thẳng tiến!"
"Đúng vậy a Bạch sư thúc. Đi thôi, ngươi có lý tưởng rộng lớn, chỉ có bờ Bắc mới có thể cho ngươi mộng tưởng bay lượn trên bầu trời!"
"Bạch sư thúc, không cần lưu luyến nơi này, đi tới bờ Bắc rồi cũng không cần quay lại. Con đường của ngươi ở phía trước a." Đám người rối rít mở miệng. Bạch Tiểu Thuần nghe được lời nói của mọi người, trong mắt lộ ra cảm động.
Giờ phút này hắn thở sâu, hướng về phía mọi người ôm quyền cúi đầu thật sâu, đến khi quay người lại, ở bên trong vẻ mặt cổ quái của chưởng môn, hai người thuận theo Chủng Đạo Sơn, đi tới bờ Bắc
Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đi rồi, vẻ hiền lành trên mặt Chu trưởng lão nháy mắt đã hóa thành kích động. Những tên đệ tử ở bốn phía, từng người lại càng hưng phấn, thậm chí có không ít người ở trong vui sướng đã chảy nước mắt.
"Trời xanh có mắt a, cuối cùng thì Bạch Tiểu Thuần này cũng đã đi!!"
"Ha ha ha ha, chưởng môn khai ân, chưởng tọa anh minh, thiên đạo cuối cùng cũng có công bằng. Mùa xuân của bờ Nam ta đã đến rồi!!"
"Là thật sao, Bạch Tiểu Thuần thế mà thật sự đã đi. Ta thật không thể tin được đây là sự thật!" Vô số người kích động reo hò, thậm chí còn có người lấy ra chiên trống, cao hứng gõ lên.
Phía bắc của Chủng Đạo Sơn, giờ phút này Bạch Tiểu Thuần đang đi sau chưởng môn, nghe được tiếng chiêng trống vang trời ở phía sau lưng, hắn vội ho một tiếng, vẻ mặt trở nên cổ quái, mở hồ cảm thấy một màn này có chút quen thuộc, trên mặt lộ ra cảm khái.
"Chưởng môn sư huynh ngươi có nghe thấy không, bờ Nam cũng không nỡ rời xa ta a. Bởi vì ta rời đi mà bọn họ đều đã bi thương thành cái dạng này."
Trịnh Viễn Đông ngây ngốc một chút, chỉ có thể ngẩng đầu yên lặng nhìn lên bầu trời.
← Ch. 0116 | Ch. 0118 → |