← Ch.0370 | Ch.0372 → |
Ngoài miếu thờ, ngoài trận pháp cự thạch, tu sĩ Nguyên Anh bốn tông sốt ruột chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy những cột ánh sáng tuyền tống lấp lóe, từng đệ tử tam tông hiện ra.
Những đệ tử này, người thì trên mặt, kẻ thì trên người, ai cũng có một dấu ấn rùa đen, làm các nguyên anh ngơ ngẩn.
"Các ngươi..." một nguyên anh vừa định hỏi, thì một cột ánh sáng truyền tống lấp lóe, Bạch Tiểu Thuần chạy vọt ra với tốc độ cực nhanh.
Vèo đã tới chỗ ba người Hàn Tông, hét ầm ĩ.
"Giết người, giết người, lão tổ cứu mạng, họ muốn giết ta, suýt chút nữa ta chết mất!"
Hắn vừa nói xong, đệ tử tam tông đã lại nổi điên, bất chấp có trưởng bối ở đó, ào ào xông tới chỗ Bạch Tiểu Thuần.
"Bạch Tiểu Thuần, ta giết ngươi!!" ai nấy chen nhau gầm gào, mấy chục tu sĩ và ùa lên làm các nguyên anh cũng phải thất kinh.
Ba người Hàn Tông sầm mặt, ngay trước mặt họ mà còn dám có ý đòi giết Bạch Tiểu Thuần, vậy có thể tưởng tượng, trong Truyền Thừa chi địa, Bạch Tiểu Thuần nhất định là đã phải trải qua tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
"Hừ!" Xích Hồn hừ một tiếng, chân dậm mạnh xuống đất, một cơn cuồng phong bốc lên, quét văng đám tu sĩ tam tông.
"Bạch Tiểu Thuần là Nghịch Hà Tông thiếu tổ chúng ta, ai dám giết hắn?!" Xích Hồn trừng mắt, vô cùng khí thế, tu sĩ tam tông dù đều là thiên kiêu, nhưng cũng chỉ là Kết Đan, không thể nào địch nổi Xích Hồn, nên đều bị lão trấn áp, người ngợm run rẩy.
Bạch Tiểu Thuần núp sau lưng ba người Xích Hồn, vô cùng cảm động, cảm thấy thời gian trải qua sống chết trong Truyền Thừa chi địa của mình cũng đáng giá.
"Đạo Hà Viện, Cực Hà Viện, Tinh Hà Viện, các ngươi cho Nghịch Hà Tông ta một câu trả lời!" Hàn Tông âm trầm, nhìn tam tông Nguyên Anh tu sĩ.
Phong Thần Tử kéo Bạch Tiểu Thuần lên, đặt một tay lên vai hắn, kiểm tra thương thế của hắn, song chỉ sau một thoáng, lão đã cổ quái nhìn Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt thâm sâu.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy ánh mắt này thì hiểu ngay, mặt trở nên trắng bệch, kêu một tiếng, cắn mạnh vào lưỡi, phun máu ra ngoài.
"Họ... rất độc ác... Muốn giết ta... Ta... Ta..." Bạch Tiểu Thuần như sắp tắt hơi, ôm lấy ngực, chỉ vào tu sĩ tam tông.
Tu sĩ tam tông thấy vậy, cơn giận vừa nén xuống lại bùng lên, trong Truyền Thừa chi địa, Bạch Tiểu Thuần da dày thịt béo, tốc độ như hỏa tiễn chả thua gì một con thỏ có đến sáu chân... đã bị trúng mấy đòn của họ, xong chẳng ăn thua gì, vẫn la hét cười cợt rất vui vẻ.
Vậy mà bây giờ, vừa nói bị thương là lập tức bị thương...
"Bạch Tiểu Thuần, ngươi..." một tu sĩ gầm lên, song chưa kịp kể lại mọi chuyện, đã bị lão giả tóc bạc áo bạc của Đạo Hà Viện quát.
"Câm miệng!"
Tiếng quát ầm vang như tiếng sấm, làm đám đệ tử đều run rẩy im phăng phắc, tỉnh táo lại ngay.
"Việc này Đạo Hà Viện ta trong một tháng tất sẽ cho Nghịch Hà Tông một câu trả lời hợp lý, ba vị đạo hữu, chuyện chúng ta đã thương lượng, mong rằng sau khi các ngươi trở về, mau chóng thương thảo, cho chúng ta một câu trả lời." Lão già tóc bạc cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, liếc xéo Bạch Tiểu Thuần, phất tay áo, dẫn người Đạo Hà Viện rời đi.
Dấu ấn rùa đen trên người đám đệ tử, lão vốn không hề để mắt...
Tu sĩ nguyên anh của Cực Hà Viện cũng nói vài câu, hứa hẹn sẽ cho câu trả lời vân vân, cũng rời đi, cuối cùng là Tinh Hà Viện, mặt khó coi của tóc đỏ lão giả vốn không còn từ nào mô tả ra được...
Lão oán hận trừng mắt nhìn đám đệ tử Tinh Hà Viện, quay người định chạy, thì Phong Thần Tử đã chặn ngang.
"Đạo hữu, Tinh Vẫn Thạch, trong vòng một tháng ngươi phải đưa tới!"
"Chỉ là Tinh Vẫn Thạch thôi, lão phu không tới mức đổi ý!" Tóc đỏ lão giả không quay đầu lại, hừ một tiếng, dẫn đệ tử rời đi.
Ba người Hàn Tông quay sang nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần ôm ngực, mặt trắng bệch, đầy đáng thương nhìn ba vị lão tổ.
"Lão tổ, ba người không biết đâu, ta ở trong đó thảm lắm, chỉ còn xém chút xíu nữa là ta không còn được gặp lại ba người nữa, Nghịch Hà Tông thiếu tổ, sẽ phải đổi thành người khác đó."
Ba người Hàn Tông dở khóc dở cười, Xích Hồn lên tiếng.
"Ngươi đã làm như thế nào?"
"A? Ta đâu có biết, họ vừa trông thấy ta là lập tức nhào tới đòi đánh đòi giết, ta đau lắm á..." Bạch Tiểu Thuần vừa nói tới đó, Hàn Tông đã vội ho một tiếng.
"Chúng ta hỏi chuyện ấn kí!"
"Ấn ký hả, không phải ta nói phét đâu, ta vừa vào đó, đấm ấn kí đó nhìn thấy ta, là tựa như nhìn thấy người đứng đầu thiên mệnh vậy, ào ào đua nhau bay hết về phía ta, ta xua đi cũng không được, đau cả đầu!" Bạch Tiểu Thuần khoe khoang vỗ ngực, vô cùng đắc ý, nhưng nói xong, thấy ba lão tổ đều im lặng, thì chột dạ, không biết chuyện gì đã xảy ra, bè ngập ngừng dò hỏi.
"Vậy... ta đã lập công đúng không? Tất cả ấn kí ta đều lấy hết, trong đầu ta còn xuất hiện một thứ đồ chơi gọi là Nhân Sơn Quyết nữa."
Ba người Hàn Tông nhìn nhau, bật cười ha hả, họ không cần biết Bạch Tiểu Thuần lấy ấn kí bằng cách nào, vì kiểu gì, thì Bạch Tiểu Thuần cũng vẫn là người của Nghịch Hà Tông!
"Đâu chỉ là lập công, ngươi đã lập được đại công!!" Phong Thần Tử cười vang, Bạch Tiểu Thuần nghe vậy thở phào, cười càng thêm đắc ý.
"Đi, chúng ta quay về tông!" Hàn Tông đầy kích động, nhìn Bạch Tiểu Thuần vô cùng tán thưởng, dẫn mọi người bay lên thông thiên chiến thuyền, quay về Nghịch Hà Tông.
Trên đường quay về Nghịch Hà Tông, Bạch Tiểu Thuần mới biết mình vừa lập được một công lao rất lớn, lớn không tài nào tả được, giúp tông môn chiếm trọn mười thành tài nguyên, điều này có nghĩa ba tông kia trong một khoảng thời gian quy định phải nhả trả lại tất cả tài nguyên lần trước họ được phân phối, đưa cho Nghịch Hà Tông.
Đây là nguyên tắc do Tinh Không Đạo Cực Tông định ra, ba tông họ lại là người khởi xướng lần vào truyền thừa chi địa này nên họ phải chịu, hơn nữa, Nghịch Hà Tông còn thắng được một khối Tinh Vẫn Thạch.
Tất cả những chuyện này đều giúp Nghịch Hà Tông tăng thêm thực lực.
Mọi chuyện trên đời, đều lấy tài nguyên làm điều kiện, Đạo Hà Viện và Cực Hà Viện cũng là như vậy, dù chỉ giữ lại được một phần tài nguyên, thì cũng đã khá khẩm hơn Nghịch Hà Tông hiện nay rất nhiều.
Chuyện quan trọng nhất với Nghịch Hà Tông hiện giờ là làm sao có được thiên nhân, nếu có đủ tài nguyên, việc ba người Xích Hồn tấn chức Thiên Nhân, cũng là chuyện ở trong tầm tay!
Như thế, mới giúp Nghịch Hà Tông có được tư cách lên tiếng trong trung du Tu Chân Giới!
Chuyện thương lượng chia phần, tính toán lẫn nhau với ba tông kia thế nào, Bạch Tiểu Thuần không rành, cũng không quan tâm, giao cho ba lão cáo già Hàn Tông là ổn thỏa nhất.
"Những chuyện đó ngươi không cần bận tâm, chuyện quan trọng nhất hiện giờ của ngươi là phải đi cảm ngộ Nhân Sơn Quyết, nó là một trong ba trăm bí truyền của Tinh Không Đạo Cực Tông!"
"Nhân Sơn Quyết này nếu tu thành công, sẽ giúp ngươi có được chiến lực vô cùng kinh người!" Hàn Tông không ngừng dặn dò, Bạch Tiểu Thuần vội vàng chạy về phòng mình trong chiến thuyền.
Hắn bắt đầu lôi pháp quyết Nhân Sơn Quyết trong đầu ra xem, mới thấy công pháp này yêu cầu điều kiện tu luyện vô cùng hà khắc, và cũng vô cùng khó.
Phải tới những địa phương đặc biệt mới tu luyện được, mà những chỗ như thế... theo như miêu tả trong tin tức, chỉ có ở một nơi tên là Hải Giang Chi Nhai trong Tinh Không Đạo Cực Tông mới phù hợp.
Bạch Tiểu Thuần buồn bực, nhưng đành bó tay, đi ra khỏi phòng, không ngờ đã nhìn thấy Nghịch Hà Tông sơn môn ở phía xa!
Huyết Tổ chi thân đứng sừng sững, Không Dong Tà Thụ với khí tức âm trầm, bốn dãy sơn mạch như bốn con rồng giao vào với nhau, tạo thành...
Nghịch Hà Tông!
← Ch. 0370 | Ch. 0372 → |