← Ch.0482 | Ch.0484 → |
"Minh Hà thủy..." Bạch Tiểu Thuần hít sâu, hắn dù không biết vật này có tác dụng gì, nhưng chỉ cần thấy tỉ lệ đổi nó cần cực nhiều chiến công thì cũng hiểu vật này nhất định có tác dụng rất lớn đối với tu sĩ.
"Có lẽ nước Minh Hà hấp dẫn với tu sĩ cũng giống như nước Thông Thiên hà với hồn tu Man Hoang." Bạch Tiểu Thuần nghĩ, dù hắn ở Trường Thành chưa lâu, nhưng đủ để biết nước Thông Thiên hà có giá trị rất lớn với người Man Hoang.
Nhiều người thầm lấy nước Thông Thiên hà vào trong Man Hoang để giao dịch với hồn tu trong ấy, chuyện này tuy bị Trường Thành nghiêm khắc cấm, nhưng không sao ngăn chặn hết được.
Nhưng chuyện này không làm hắn hứng thú nhiều, thứ mà hắn hứng thú, là nguyên anh đan!
Nhìn yêu cầu chiến công để đổi nguyên anh đan, Bạch Tiểu Thuần thở dài, cứ tưởng chiến công của mình vậy là nhiều lắm rồi, giờ mới biết mình vô cùng đáng thương.
"Nguyên anh đan, mấy trăm vạn chiến công..." nguyên anh đan này không phải chỉ dùng được khi đột phá, mà khi tu vi là Kết Đan Đại viên mãn mà dùng nó, cũng giúp tu vi tăng lên rất lớn.
Vì cái gọi là đột phá, chỉ là dựa vào dược lực mạnh mẽ để giúp vọt qua mốc mà thôi, tuy trong đó có dược thảo, khiến giúp việc Kết Anh thuận lợi hơn một chút, nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần, thứ hắn quan tâm không phải là Kết Anh, mà là tác dụng tăng tu vi của đan dược.
"Một cái... Chỉ cần một cái nguyên anh đan, tu vi của ta sẽ nhảy lên tới Kim Đan đại viên mãn!" Bạch Tiểu Thuần nghĩ, nhưng hắn đành phải bỏ qua nguyên anh đan, chỉ đổi đan dược thượng phẩm cho Kết Đan cảnh và một ít Pháp bảo.
Về nhà, Bạch Tiểu Thuần phong bế xung quanh, lấy Quy Văn nồi, liền một mạch luyện linh tất cả đan dược mua được, cả pháp bảo và đồ của bản thân.
Tới khi tất cả vật phẩm đều đã được luyện linh tới sáu lần, hắn mới ngừng lại.
"Lửa bảy màu chỉ có hai phần tài liệu, lửa tám màu chỉ có một phần... ai." Bạch Tiểu Thuần luôn không ngừng tìm lửa nhiều màu, nhưng hắn biết, lửa bảy màu thi thoảng còn có, chứ lửa tám màu thì rất hiếm có.
Bạch Lân lấy ra cho hắn một phần đã là cực không dễ dàng.
Nghĩ ngợi một hồi, Bạch Tiểu Thuần lôi ra một cái hộp ngọc, trong hộp là một hoàn đá đen to chỉ chừng móng tay, thoạt nhìn rất tầm thường, nhưng nếu cảm thụ kĩ sẽ phát hiện được trong đó ẩn chứa một sức mạnh kinh người.
Nó chính là nhiên liệu lửa tám màu!
Bạch Tiểu Thuần lại cẩn thận cất cái hộp đi.
"Lửa tám màu chỉ có một phần, thôi cất, chờ sau này có pháp bảo nào tốt hơn mới đem ra luyện." Bạch Tiểu Thuần cất lửa tám màu, cầm đan dược nuốt vào, bắt đầu tu luyện.
Linh lực của hắn ào ào tăng lên, chạy khắp toàn thân, hóa thành những tia hàn khí, ngưng tụ trong kim đan.
Một tháng nữa trôi qua.
Bạch Tiểu Thuần đã bắt đầu luyện ra được thành phẩm Tụ Hồn đan, nhưng hắn chưa hài lòng lắm.
Bạch Tiểu Thuần tin mình sẽ nhanh chóng luyện ra thành phẩm như mong muốn, những thành phẩm đã luyện chế ra hắn đều cất đi, sau này đưa cho Bạch Lân, dùng một lèo hiệu quả sẽ cao hơn!
Chiến công của hắn không ngừng tăng nhanh, mỗi lần lò đan nổ, trong lệnh bài của hắn đều có thay đổi.
Nghĩ đến đống pháp bảo và đan dược muốn đổi mà chưa đổi được, Bạch Tiểu Thuần càng thêm nỗ lực.
Lò đan nổ của hắn đã trở thành sát chiêu của Bác Bì quân, hôm nào cũng đều xuất hiện, nổ rung chuyển cả mặt đất lẫn hư không, khiến số lượng oan hồn liên tục giảm mạnh.
Nếu lần chiến tranh này chỉ là quy mô nhỏ thì nó đã sớm được chấm dứt lui binh, nhưng cuộc chiến lần này không bình thường, nó đang không ngừng thăng cấp.
Số lượng bộ lạc thổ dân đã đạt tới con số sáu, số lượng thổ dân cũng tăn lên tới bảy tám vạn, chiến tranh quy mô cỡ này thường mấy chục năm mới xuất hiện một lần.
Những cự nhân mỗi lần công kích, đều vô cùng kinh Thiên động Địa. Hồn sư thi nhau ra trận, khiến ngũ đại quân đoàn có lúc phải phái cả cường giả ra để đối phó.
Hai bên đều có thương vong, nhưng xét về tổng thể thì Man Hoang tổn thất nặng hơn, vì ngũ đại quân đoàn có Trường Thành để dựa vào, lò đan nổ làm hồn triều giảm sút, đồng thời làm giảm sĩ khí và sự hăng hái của oan hồn.
Cái tên Bạch Tiểu Thuần giờ đã lẫy lừng khắp trong Trường Thành, ở ngoài Trường Thành cũng đã bắt đầu lan truyền tên của hắn, các bộ lạc đều biết tới, vì hắn chính là kẻ đã tạo ra pháp bảo khắc chế oan hồn!
Trên danh sách những tu sĩ cần tiêu diệt hàng đầu của Man Hoang, tên Bạch Tiểu Thuần đã được đặt ở vị trí trước một trăm!
Bạch Tiểu Thuần không thể nói là thay đổi cuộc chiến tranh, hắn vẫn chưa đủ trình độ làm điều ấy, nhưng sự có mặt của hắn đã ảnh hưởng thật sự tới cuộc chiến, và ảnh hưởng đó càng ngày càng lớn!
Các đại tù trưởng bộ lạc thổ dân và luyện hồn sư đều vô cùng thống hận Bạch Tiểu Thuần.
Các Đại tù trưởng là đau lòng tộc nhân nhà mình, còn những Luyện hồn sư là bực mình vì cứ phải đi trấn an và điều khiển oan hồn.
Vốn họ chỉ cần thoáng điều khiển là khiến các oan hồn bừng bừng khí thế, ào ào tiến công, nhưng bây giờ họ đều không thể không toàn lực ứng phó, nếu không các oan hồn sẽ tán loạn, thậm chí có khả năng cắn trả.
Trên tế đàn ở giữa khu đá đen trong cánh đồng hoang vu, quanh lão giả áo đen có mười người đang lơ lửng.
Mười người này đều mặc trường bào màu xám, mỗi người đều tỏa ra chấn động hồn lực rất mạnh mẽ, họ đều là Luyện hồn sư!
Một người trong đó lên tiếng.
"Sứ giả đại nhân, không thể cứ mãi như vậy được, phải tìm ra cách giải quyết việc này!!"
"Đúng vậy, sứ giả đại nhân, nếu cứ thế này, dũng sĩ trong bộ lạc ta không có hồn triều thủ hộ, cơ bản không phải là đối thủ của những tu sĩ đó! Kính xin sứ giả đại nhân thi triển đại thần thông, hóa giải kiếp nạn này!"
Trên tế đàn, ngoài những Luyện hồn sư, còn có mười Cự Nhân khổng lồ, khác với những cự nhân bình thường, những cự nhân này đều tang thương, cơ thể khổng lồ hơn hẳn, đôi mắt đầy dấu ấn thời gian và cơ trí, câu vừa rồi là do một trong những cự nhân này lên tiếng.
"Hồn lực của chúng ta không thể sớm hao phí quá nhiều..." lão giả áo đen im lặng một lúc mới đáp.
"Nhưng các ngươi không cần phải lo, việc này lão phu đã có chuẩn bị, tính toán thời gian cũng đã sắp tới lúc rồi, nếu các ngươi chú ý tới chiến trường đều sẽ thấy, ngày mai lão phu sẽ cho tên Bạch Tiểu Thuần kia biết, lò đan của hắn đã trở thành quá khứ!" lão giả áo đen lạnh lùng.
← Ch. 0482 | Ch. 0484 → |