Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Chương 0795

Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Trọn bộ 1592 chương
Chương 0795: Tìm được manh mối
0.00
(0 votes)


Chương (1-1592)

Siêu sale Shopee


Thập Đại Thiên Công gia tộc, Bạch Tiểu Thuần không cần phải làm như vậy với mỗi gia tộc. Chỉ cần toàn bộ những việc xảy ra ở Trần gia mà hắn đã chứng tỏ thì không những có thể làm cho tâm tư con của chín gia tộc Thiên Công khác lung lay vùng lên, mà còn có thể mãnh mẽ khuấy động toàn bộ các gia tộc Thiên Hầu.

Như vậy đã đủ rồi!

Trên thực tế cũng đúng như vậy, trong cùng ngày sau khi Bạch Tiểu Thuần rời đi, hắn nhận được rất nhiều tin tức, gần bằng số lượng tin tức của nửa tháng trước.

Những tin tức này thật thật giả giả, Bạch Tiểu Thuần chỉ đảo qua tin tức về tài phú của gia tộc, còn hắn lại đặc biệt quan tâm tới từng tin tức tình báo về những gia tộc mà thời gian gần đây có chiều hướng đi lên.

Đây mới là những thông tin mà Bạch Tiểu Thuần để ý tới toàn bộ nội dung. Trong mấy ngày tiếp theo, những tin tức kiểu này càng ngày càng nhiều, Bạch Tiểu Thuần đắm chìm vào, không ngừng tìm kiếm. Được Chúng Ân Lệnh thúc đẩy, trong gia tộc Thiên Công dường như đang dâng lên sóng ngầm.

Làm cho Bạch Tiểu Thuần bắt đầu nhận được từng tin tức đến từ gia tộc Thiên Công.

Phong ba bão táp cuộn sạch tất cả, gia tộc Thiên Hầu đã có phần không thể khống chế, gia tộc Thiên Công thì càng thêm nhiều đợt sóng ngầm. Ngoài ra, ngay cả Tứ Đại Thiên Vương cũng bị phen phong ba này quét đến.

Đấu Thắng Vương vẫn bình thường, con của y rất ít, được tính là Tiểu Thắng Vương chỉ có năm, đủ để bọn chúng tiêu xài, không cần phải giành giật với nhau làm gì.

Cự Quỷ Vương thì một cọng lông cũng không mất, ngay cả Hồng Trần Nữ cũng không hề biết chuyện này. Sau ngày Tế tổ, nàng theo lời khuyên của Cự Quỷ Vương mà bế quan, đến ngày hôm nay vẫn đang thử đột phá.

Cửu U Vương thì thảm rồi, con trai của y khoảng hơn một trăm người, cả đám bọn chúng đều cuồng hỷ, ủng hộ cả Đại Thiên Sư và Bạch Tiểu Thuần. Về phần Chu Hoành thì sắp khóc, muốn tiếp nhận vương vị cần phải đạt tu vi Bán thần, với y thì quả thực là chuyện cực kỳ xa xôi. Trong gia tộc có đầy đủ tài nguyên, đây là hy vọng duy nhất của y, mà hiện giờ hy vọng này sắp bị cắt đứt. Y đã căm ghét Bạch Tiểu Thuần đến tận xương tủy.

Cửu U Vương cũng phát sầu, tu vi của y là Bán thần, vốn không lưu tâm với mấy chuyện này. Nhưng thấy cả đám con của mình kêu gào, y cũng nhức đầu. Chỉ là mỗi khi cảm thấy đau đầu, nghĩ tới toàn bộ trong Man Hoang, về mặt gieo giống, thanh danh hiển hách nhất là Linh Lâm Vương, nghĩ đến đây thì y lập tức thấy sảng khoái tinh thần, về điểm này thì thật sự y chưa là gì cả.

Còn Linh Lâm Vương... đã muốn phát điên!

Bên trong điện Linh Lâm, tiếng gào thét của y truyền khắp toàn thành.

"Bạch Hạo đáng chết, tiểu tử này thật quá độc ác!"

"Ta không định chia rẽ hắn và San San, bản vương cũng không làm chuyện thương thiên hại lý gì, ta đi quản nữ nhi của chính mình, chẳng lẽ cũng không thể ư."

"Đây là hắn đang trả thù, mà rõ ràng là nhằm vào bản vương!" Linh Lâm Vương rống to, tức giận tới toàn thân run rẩy, vừa nghĩ tới những đứa con của mình kia, thì đáy lòng y không nhịn được kêu rên một tiếng.

Con cái của y rất đông, chỉ riêng con trai đã hơn ba nghìn đứa. Nếu tính cả nữ nhi thì phải hơn sáu nghìn, thậm chí cụ thể là bao nhiêu, chính bản thân y cũng không nhớ được.

Vừa nghĩ tới của cải cả đời mình tích góp, sắp bị năm sáu nghìn đứa con phân chia, Linh Lâm Vương cho dù là tu vi Bán thần cũng đã tâm phiền ý loạn. Những đứa con kia của y, đều được Chúng Ân Lệnh khích lệ, tất cả kinh ngạc vui mừng vùng lên, gần như giống nhau, hai mắt sáng bừng.

Lúc này, sự ủng hộ đối với Đại Thiên Sư và Bạch Tiểu Thuần là chưa từng có từ trước tới nay. Ngay cả, nếu như Linh Lâm Vương làm phản, thì bọn hắn cũng có khả năng giải quyết.

Toàn bộ Linh Lâm Thành rối loạn, năm sáu nghìn con Vương gia, phần lớn mỗi người đều có thế lực nhỏ của mình nên cứ như vậy mà rối tung hết cả lên.

Linh Lâm Vương không có cách nào, y hiểu được bản thân không thể vì gia sản mà đi giết con, nên chỉ có thể u sầu nhìn về phía Khôi Hoàng Thành.

"Tên Bạch Hạo kia nhất định là cố ý!"

Mà bên trong Linh Lâm Thành, kẻ tức giận nhất là vị thế tử kia, gã nghiến răng nghiến lợi, con mắt đỏ lên, vô cùng căm hận Bạch Tiểu Thuần.

Bên trong khuê phòng của Hứa San, nàng đang lặng lẽ nhìn về phía Khôi Hoàng Thành. Than nhẹ một tiếng, nàng cảm thấy Bạch Hạo ở đó có chút không đúng. Nàng muốn đi tìm Bạch Hạo, nhưng sau khi bị phụ thân mang về, thì lập tức hạ lệnh cấm túc, làm cho nàng không có cách nào đào tẩu.

Về phần Trần Mạn Dao cũng giống như vậy, lúc trước bị Đại Thiên Sư hạ lệnh, đến nay vẫn còn đang bế quan ở bên trong.

Sau khi chỗ Tứ Đại Thiên Vương trở lên loạn theo mức độ khác nhau, Bạch Tiểu Thuần cũng từ trong đó nhận được rất nhiều thông tin, dò ra được một chút manh mối.

"Diệu Lâm Nhi mất tích... xuất hiện gia tộc Địa phẩm Luyện Hồn sư... phần lớn tộc nhân cũng mất tích..." Bạch Tiểu Thuần nói thầm, sát cơ trong mắt bốc lên, nhưng bị hắn đè ép xuống. Hắn hiểu được, càng là thời điểm này, thì bản thân càng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn phải có thông tin thật chắc chắn, chính xác, sau đó mới có thể chỉ cần một lần ra tay là cứu được Bạch Hạo.

Nếu không, một khi ra tay thất bại, đánh rắn động cỏ, muốn tìm được manh mối nữa, gần như không có khả năng.

"Cơ hội chỉ có một lần! Manh mối của ta còn chưa đủ, vẫn cần tìm tộc nhân của Diệu gia này trước." Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần lập tức gọi Chu Nhất Tinh, bảo y căn cứ vào rất nhiều những manh mối hắn tìm được hôm nay, tập trung tìm kiếm tộc nhân Diệu gia, nhưng dặn dò y sau khi tìm được thì chỉ để mắt tới chứ không cần động thủ.

"Ta hiện tại chỉ kém Tứ Đại Thiên Vương, đến cùng là ai đã ra tay? Chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc manh mối này, mới có thể liên hệ với tin tức lúc trước rồi xâu chuỗi lại, lúc đó sẽ có thể tìm được tung tích của Bạch Hạo." Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, trên mặt mang theo mỏi mệt, sự điên cuồng trong mắt càng thêm rõ ràng.

Một tháng nay, hắn chưa hề nghỉ ngơi chút nào nên thần kinh rất căng thẳng. Thông qua Giám Sát Phủ, hắn truyền đến đám con của Thiên Vương một tin tức.

Muốn bọn chúng ba ngày sau tới Giám Sát Phủ nghe Bạch Tiểu Thuần đọc Chúng Ân Lệnh.

Bạch Tiểu Thuẩn biết rõ đây là lời mời của bản thân mình, không phải là ý chỉ của Đại Thiên Sư, vì vậy thế tử của Tứ Đại Thiên Vương sẽ không quan tâm, còn sự thù hận của bọn chúng, Bạch Tiểu Thuần không thèm để ý.

Cái hắn quan tâm, là có bao nhiêu con của Thiên Vương không có quyền thừa kế đến, mà bọn họ sẽ là ám tử của Bạch Tiểu Thuần ở quý phủ Thiên Vương.

Tin tức này sau khi truyền ra, Cự Quỷ Vương nghe được cũng không để ý, Đấu Thắng Vương và con y cũng không để ý. Chỉ có con của Cửu U Vương và Linh Lâm Vương đều phấn chấn, từ hai đại thành trì, thông qua Truyền tống trận đi tới Giám Sát Phủ đúng thời gian mà Bạch Tiểu Thuần đã yêu cầu.

Ngày hôm nay, bên trong Giám Sát Phủ có rất đông người, Bạch Tiểu Thuần từ mật thất đi ra, thấy đông người như vậy cũng có chút sửng sốt. Nhất là khi hắn thấy trước số người trước mặt gần chín thành là đến từ Linh Lâm Thành, làm hắn chấn động không thôi.

Mà đám con của Thiên Vương kia sau khi thấy Bạch Tiểu Thuần thì đều rất niềm nở, ôm quyền bái kiến.

"Bái kiến Giám Sát Sứ!"

"Giám Sát Sứ anh tuấn phi phàm, Chúng Ân Lệnh này, tương lai Khôi Hoàng Thành của chúng ta sẽ là thành lũy vào thời đại hoàng kim."

Âm thanh ồn ào từ trong miệng mấy nghìn người này truyền ra, Bạch Tiểu Thuần khẽ gật đầu, không có tâm trạng đi đối đáp, trước mặt mọi người, trực tiếp nghiêm nghị mở miệng.

"Chư vị, Khôi Hoàng chiếu ước, từ ngày hôm nay trở đi, tất cả con cái vương thần dưới Thiên Sư đều có thể thụ phong (được ban tước), không phải là độc truyền thế tử nữa."

"Vì vậy, các ngươi cho dù là ai thì trong tương lai cũng đều có thể kế thừa vương vị, dù không đạt được tu vi Bán thần, nhưng dựa theo quy định của Chúng Ân Lệnh, các ngươi có quyền lợi không khác thế tử, đứng ở cùng một điểm xuất phát."

"Nhưng cuối cùng có thể công bằng hay không, còn cần các ngươi hiểu rõ gia tộc của mình tới đâu. Các ngươi nói cho ta thông tin càng nhiều thì Bạch mỗ càng có thể làm cho các ngươi thỏa mãn."

"Hiện nay, tộc nhân dòng thứ và dòng chính của gia tộc Thiên Hầu, gia tộc Thiên Công truyền tới, Bạch mỗ đã biết gần chính xác, lúc này sẽ kém hơn các ngươi." Lời nói của Bạch Tiểu Thuần vang vọng, mọi người đều yên lặng. Việc này trước đây họ đã nghe nói nên hôm nay cũng không bất ngờ, bọn họ rất biết ơn đối với Bạch Tiểu Thuần.

Loại thông tin này ta bí mật nói cho ngươi biết, kẻ ác ta có biện pháp xử lý cho ngươi, tự nhiên bọn họ muốn ủng hộ. Huống hồ, gia sản và thông tin của gia tộc, cho dù bị người ngoài biết cũng không hề gì. Nếu như ở gia tộc Thiên Công chỉ cần không làm phản thì sẽ không gặp nguy hiểm, còn gia tộc Bán thần, cho dù là làm phản, cũng ít có ngươi dám đi trừng phạt.

Những huyết mạch của Thiên Vương này, bản thân lại không phải là thế tử nên không phải cân nhắc nhiều, vì vậy hành động thường ngày, phần lớn không cần băn khoăn. Sau khi bọn họ rời khỏi Giám Sát Phủ, ngay trong ngày hôm đó, có rất nhiều thông được bí mật truyền âm đến cho Bạch Tiểu Thuần.

Cứ như vậy, Bạch Tiểu Thuần đã nắm được toàn bộ Khôi Hoàng triều trong lòng bàn tay. Hầu như mỗi giờ mỗi khắc đều có thông tin truyền đến cho hắn. Đặc biệt trong số đó, còn có một số thông tin không phải đến từ tộc nhân quyền quý mà đến từ con dân Khôi Hoàng triều, bọn họ cũng tiến đến thông báo tin tức cho Bạch Tiểu Thuần giống như một loại tố giác.

Bạch Tiểu Thuần cũng càng ngày càng trở lên bận rộn. Cuối cùng, vào đêm năm ngày sau đó, ở bên trong mật thất của Giám Sát Phủ, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên ngẩng đầu, tay phải nắm chặt ngọc giản truyền âm, hô hấp dồn dập, trong mắt điên cuồng phát ra sát cơ.

Sau khi tổng hợp lại các thông tin, hắn đã tìm ra được đầu mối, dần sáng tỏ được sự việc Bạch Hạo mất tích.

"Gia tộc từng xuất hiện Địa phẩm Luyện hồn sư... mười ba gia tộc liên thủ... Cửu U Vương..."

"Tổ phụ của Diệu Lâm Nhi... ẩn náu ở một trong mười ba gia tộc kia!" Trong lòng Bạch Tiểu Thuần dâng lên sát ý, cúi đầu lục lọi ngọc giản truyền âm, giống như trừu ti bác kiển(*), tìm được một tin tức được cung cấp từ con của Thiên Hầu gia tộc họ Chu.

(*)Trừu ti bác kiển: kéo tơ lột kén (tằm), là thành ngữ Trung Quốc, ý nói phân tích, xem xét sự việc cực kỳ cẩn thận.  

Bạch Tiểu Thuần đột nhiên ngẩng đầu, hít sâu một hơi, trong chớp mắt, huyết sắc trong mắt đã nồng đậm tới cực hạn.

"Tìm được rồi!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1592)