← Ch.1003 | Ch.1005 → |
Vẻ mặt Diệp Vân Phong ngưng trọng, kim thương không ngừng đánh ra như cuồng phong bạo vũ, muốn ngăn cản kim đao chém xuống.
Nhưng lực lượng chênh lệch làm cho hắn có chút lực bất tòng tâm.
- Đáng giận, không biện pháp thi triển Thăng Linh quyết!
Trong lòng Diệp Vân Phong thầm mắng một tiếng. Hắn đã sử dụng Thăng Linh quyết hai lần, tuy được Phượng Tiêm Vận kích thích tiềm năng linh lực đã khôi phục, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể tiếp tục sử dụng ra Thăng Linh quyết.
Giờ phút này hắn chống đỡ đã rất cố hết sức, cổ tay chấn ra vết máu, khóe môi cũng rỉ máu tươi, nếu còn tiếp tục kéo dài dù không chết cũng bị thương nặng.
- Tiểu tử dùng thương kia nếu không còn lá bài tẩy phỏng chừng sẽ bại.
- Không nghĩ tới thực lực như vậy cũng tiến được vào ngàn cường giả, xem ra chỉ là may mắn qua được mà thôi.
- Có đôi khi vận khí cũng là thực lực!
- Thực lực Tiêu Hâm không tệ, không nghĩ tới hắn lại chịu dựa vào tiểu tử còn yếu hơn hắn vài phần, thật sự là không hiểu được.
Phốc!
Bị kim đao cuồng oanh một trận, trường thương của Diệp Vân Phong bị chấn rời tay, thân hình hung hăng bay ngược ra ngoài, máu tươi phun đầy trời.
- Vô năng phế vật, đi chết đi!
Tiêu Hâm hiển nhiên không có ý định buông tha Diệp Vân Phong, thân hình bổ nhào truy đánh tới, đồng thời vung kim đao chém xuống.
Ngay lúc kim đao sắp chém trúng người Diệp Vân Phong, một đạo tàn ảnh thoảng qua, thân hình Diệp Vân Phong liền biến mất.
Tiêu Hâm hí mắt quát to:
- Ai dám xen vào việc của người khác?
Hắn còn muốn giết Diệp Vân Phong chiếm đoạt không gian giới, không nghĩ tới ở thời điểm mấu chốt có người dám ra tay ngăn cản, thật làm hắn vô cùng khó chịu.
Người cứu Diệp Vân Phong chính là Lăng Tiếu.
- Hắn đã bại, ngươi cần gì phải diệt sạch đây?
Lăng Tiếu thản nhiên nói, đút hai viên đan dược chữa thương cho Diệp Vân Phong, đặt hắn xuống đất để hắn tự mình chữa thương.
- Ngươi là bằng hữu của hắn?
Tiêu Hâm nhìn Lăng Tiếu hỏi.
Lăng Tiếu lắc đầu nói:
- Không phải, ta là lão đại của hắn!
- Ha ha, ngươi là lão đại của hắn? Thật sự là cười chết ta, tên huynh đệ phế vật này của ngươi có thực lực cao giai, mà ngươi chỉ có trung giai cũng có thể chui vào tranh đoạt Chiến Loạn Uyên, thật không biết đối thủ của các ngươi vô dụng thế nào cũng không biết, hôm nay Tiêu Hâm ta tiễn hai tên phế vật các ngươi cùng lên đường.
Tiêu Hâm cực độ khinh thường cười to nói, đồng thời vận chuyển linh lực hướng Lăng Tiếu đánh tới.
Người chung quanh đều là mười cao thủ trổ hết tài năng trong cuộc đấu vòng loại mới đến, những người này ngoại trừ một ít người có thực lực chưa tới cao giai ngoài ra đều là hoàng cấp cao giai, mà đại bộ phận thực lực cao giai đỉnh.
Nếu như nói Diệp Vân Phong mới vào cao giai may mắn vào top 10 còn nói qua được, nhưng trung giai muốn vào thật sự khó hơn lên trời.
Cho nên ánh mắt mọi người nhìn Lăng Tiếu đầy nghi hoặc, mà không phải đơn giản như ý nghĩ của Tiêu Hâm, bọn hắn tuyệt không dại dột cho rằng Lăng Tiếu làm càn tiến vào Chiến Loạn Uyên, hơn nữa cũng không có một thế lực nào ở địa phương dám làm ra loại hành vi này.
Nghe được Lăng Tiếu thừa nhận mình là lão đại của Diệp Vân Phong, mà thực lực bề ngoài của Diệp Vân Phong mạnh hơn Lăng Tiếu, điều này không khỏi làm bọn hắn hoài nghi rốt cục thực lực của Lăng Tiếu còn có lá bài tẩy nào chưa lật đây? Có lẽ chỉ là hư trương thanh thế?
Nhìn thấy kim đao sắp chém lên người Lăng Tiếu, một đạo tử sắc hỏa diễm ập đến, tử hỏa hừng hực đem kim đao hung hăng đánh văng ra.
Tiếp theo một thanh âm vang lên:
- Các ngươi đã làm đủ hay chưa, bằng không đừng trách ta không khách khí!
Cuối cùng Cốc Kiều Kiều không nhịn được xuất thủ, một thân tử hỏa vây quanh thoạt nhìn thập phần yêu mị bất phàm.
Thanh niên kia càng thêm say mê, chép miệng nói:
- Kiều Kiều, muội đi theo ta đi, hai phế vật này thật không thích hợp làm đồng minh của muội.
Cốc Kiều Kiều trừng mắt nhìn thanh niên nói:
- Hoàn Nhan Thuật, ngươi chết tâm đi, cho dù ta làm đồng minh với bất luận kẻ nào cũng sẽ không lựa chọn ngươi.
Nàng quát xong chạy nhanh tới bên cạnh Lăng Tiếu, mang theo vẻ áy náy nhìn Diệp Vân Phong:
- Hắn không sao chứ?
Lăng Tiếu cười nhạt nói:
- Không có việc gì, để cho hắn tôi luyện nhiều một chút cũng là chuyện tốt.
Nhìn ánh mắt của hắn tựa hồ không xem tổn thương của Diệp Vân Phong là quan trọng, nhưng người quen thuộc nếu thấy nụ cười của hắn đều biết có người sắp gặp xui xẻo.
- Ha ha, tên phế vật ngươi nói lời thật êm tai, không bằng cũng để ta giúp ngươi tôi luyện một chút đi.
Tiêu Hâm thấy Hoàn Nhan Thuật ra dấu bằng mắt với hắn, liền phá lên cười quát, cùng lúc đó kim chưởng vỗ xuống.
Lăng Tiếu có thực lực trung giai địa hoàng, mà Tiêu Hâm căn bản không biết hắn có thủ đoạn vượt cấp giết người, Văn Hoảng cùng Bạch Môn Sinh bọn họ đều híp mắt nhìn Tiêu Hâm.
Bọn họ đều biết Tiêu Hâm nhất định là gặp rắc rối.
Cốc Kiều Kiều định chắn trước mặt Lăng Tiếu, chợt phát hiện vai mình bị một bàn tay mạnh mẽ đè xuống, sau đó một người bước lên nghênh đón kim chưởng.
Kim sắc chưởng ảnh đập thẳng lên người kia.
- Không!
Cốc Kiều Kiều không nhịn được kinh hô.
Oanh long!
Năng lượng cường đại oanh tạc, bùn đất cát đá vẩy lên.
- Có chút gan dạ, lại dám đón ta một chưởng, nhưng cho dù là hoàng cấp cao giai đón ta một chưởng cũng phải bị thương, huống chi chỉ là trung giai.
Tiêu Hâm phi thường khinh rẻ lẩm bẩm, trong mắt hắn Lăng Tiếu nhất định là đã chết.
Khi hết thảy đều tiêu tán, đồng tử Tiêu Hâm co rụt lại, không nhịn được kinh hô lên:
- Ngươi không có việc gì?
Những người chung quanh nhìn thấy một màn này đều rùng mình, hiển nhiên đều cảm thấy ngoài ý muốn!
Chỉ thấy Lăng Tiếu vẫn nguyên vẹn đứng ngay tại chỗ, tựa hồ một chưởng vừa rồi không hề tạo thành chút thương tổn nào cho hắn.
Lăng Tiếu lắc nhẹ cổ, ánh mắt tràn đầy khinh miệt nói:
- Chút năng lực ấy giúp ta gãi ngứa cũng không xứng.
Hắn vươn ngón tay lắc lắc trước mặt Tiêu Hâm, nói:
- Luôn miệng hô chúng ta phế vật, ta xem ngươi...ngay cả phế vật cũng không bằng!
- Ngươi dám xem thường ta, bổn hoàng tiêu diệt ngươi!
Tiêu Hâm đỏ mặt, rống lớn một tiếng, đại đao chém tới.
Nhất Đao Lăng Không!
Đao mang đáng sợ hướng ngay đầu Lăng Tiếu chém xuống.
Một chiêu này dù Diệp Vân Phong đón đỡ cũng phải bị thương nặng, thật hiển nhiên Tiêu Hâm tính toán lập tức giết chết Lăng Tiếu.
Người có thể vượt cấp đối chiến mỗi người đều có thiên phú bất phàm cùng lá bài tẩy của mình, sẽ không bị người xem thành đối thủ bình thường, phải đối đãi cẩn trọng mới được, bằng không có hại sẽ là chính mình.
Cách đó không xa có vài lão giả tu vi bán đế lăng không nhìn hết thảy diễn biến trong thành trì rách nát.
Một gã bán đế không nhịn được mở miệng nói:
- Vương huynh, lần này các ngươi thật sự làm theo quy định sao? Lại dẫn theo một hoàng cấp đê giai cùng một trung giai đến?
Vương Trọng Thu vuốt râu cười nói:
- Lý huynh quá lo lắng, Vương Trọng Thu này còn chưa tới mức làm ra loại chuyện như vậy, bọn họ đều nhờ vào bổn sự mà tới, không tin ngươi cứ xem đi, nhất là tiểu tử kia, ngay cả ta cũng nhìn không thấu thực lực chân chính của hắn mạnh thế nào.
← Ch. 1003 | Ch. 1005 → |