← Ch.1856 | Ch.1858 → |
Tu sĩ Thiên Tôn phía dưới hoàn toàn yên tĩnh. Biến hóa lúc này khiến bọn họ không thể kinh hô nữa, chỉ biết ngây ra mà nhìn bầu trời, nhìn thân ảnh mặc bạch y như mơ hồ trong kim quang từ tầng mười sáu trên bầu trời.
Vương Lâm dùng hành động của hắn đem tất cả cục diện bất lợi lúc trước đánh bay như nghịch chuyển càn khôn. Tất cả những nghi vấn trước thực lực tuyệt đối đều không có nghĩa lý gì hết, giống như mây trên bầu trời, cuồng phong quét qua liền không còn lại nửa điểm.
Tiên Hoàng vừa nói Hồn Khải là ngoại lực không hoàn mỹ, vậy Vương Lâm lấy hành động nói cho mọi người biết, tầng mười bốn cũng không phải là cực hạn của hắn!
Đối mặt với sự chửi mắng của cả vạn người. Vương Lâm thậm chí không mở miệng giải thích một câu. Hắn chỉ lao lên, xông qua tầng mười bốn, xông qua tầng mười lăm, lúc này lại nhân lúc tinh thần hăng hái mà xông qua tầng mười sáu vô số năm qua chưa từng bị xông qua!
Điều này so với vạn lời giải thích còn có hiệu quả hơn, còn kinh thiên hơn!
Toàn bộ Thiên Tôn Niết lúc này trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Đối mặt với vô số ánh mắt ở phía dưới, thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, không hề có chút dao động nào, chỉ nhắm hai mắt. Đứng trong kim quang giống như đang thổ nạp, giống như đang đợi Minh Đạo Tôn.
Trên người hắn bất ngờ tỏa ra một khí thế như bậc đại tông sư. Khiến cho tất cả tu sĩ nhìn thấy phải tôn kính.
Thời gian trôi qua, một nhịp thở, lại một nhịp thở. trong nháy mắt đã qua một nén nhang. Nhưng tầng thứ mười sáu này ngoài Vương Lâm một mình đứng trong thiên địa ra vẫn không thấy Minh Đạo Tôn đi ra.
Cho tới thêm nửa nén nhang nữa thì tầng mười sáu vốn đã bị kim quang bao phủ mới lại một lần nửa tỏa ra kim quang. Trong ánh sáng này, Minh Đạo Tôn cười dài bay ra.
Trong tiếng cười ẩn chứa sự kích động và hưng phấn của hắn. Hắn yên lặng đã nhiều năm như vậy, cuối cùng rút cục hôm nay đã xông qua tầng thứ mười sáu! Thân thể hắn nhoáng lên, bất ngờ biến ảo ra phía trước Vương Lâm, lộ ra thân ảnh mặt hắc y.
Tầng thứ mười sáu. Minh Đạo Tôn ta hôm nay xông qua tầng thứ mười sáu rồi! Tất cả Dược Thiên Tôn trong Tiên Tộc ai có thể so được với ta! Ta muốn cho tên tu sĩ lừa đảo ngươi biết... Hắn không nói hết lời liền yên tĩnh lại. Bởi vì nơi này quá mức yên tĩnh, không có tiếng hô kinh ngạc khi hắn xông qua tầng mười sáu như hắn mong đợi mà tu sĩ phía dưới ánh mắt nhìn lên lộ ra vẻ phức tạp. fix - Ngươi quá chậm rồi.
Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
- Ngươi. Ngươi xông qua tầng mười sáu rồi sao?!
Sắc mặt Minh Đạo Tôn lập tức tái nhợt, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, ánh mắt lộ sát khí. Hắn tuyệt đối không cho phép ai mạnh hơn hắn. Đại Thiên Tôn thì thôi, nhưng trong Dược Thiên Tôn hắn nhất định phải là đệ nhất!
Tiếng hoan hô và danh vọng vốn phải là của hắn khi hắn xông qua tầng thứ mười sáu lại bị Vương Lâm cướp đi. Mà nhìn dáng vẻ của đối phương thì hiển nhiên là thời gian so với mình còn ngắn hơn rất nhiều.
Loại biến hóa này khiến cho trái tim cao ngạo của Minh Đạo Tôn thẹn quá hóa giận, không thể thừa nhận nổi!
- Còn xông nữa không?
Vương Lâm vẫn bình tĩnh như trước, nhìn Minh Đạo Tôn thần sắc biến hóa, bình thản nói. Giọng điệu của hắn không thèm để ý khiến Minh Đạo Tôn lại càng không thể tiếp nhận, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, hai mắt như sắp phun lửa.
Người này tâm tính như vậy, thật không hiểu tại sao lại có thể đạt tới tu vi này. Nhưng có lẽ điều này liên quan tới đạo cao ngạo của hắn, càng liên quan tới kích thích tâm thần khiến người ta rơi vào trong thống khổ, đắm chìm trong lý giải nhân sinh bị vặn vẹo.
Cũng giống như cây cung, càng cong thì lại càng bộc phát ra tiềm lực mạnh mẽ. Nhưng dù là cây cung cứng nhất thiên hạ thì hôm nay ta cũng muốn cho nó phải gẫy!
Vương Lâm liếc nhìn Minh Đạo Tôn một cái. Kẻ này làm nhục hắn, Vương Lâm sao có thể quên. Cả đời hắn là người có thù tất báo, tuyệt không bao giờ bỏ qua.
Càng huống chỉ Minh Đạo Tôn là người được Tiên Hoàng coi trọng nhất. Nếu bị phá hủy thì đối với những lời nói của Tiên Hoàng vừa rồi đúng là một cú đánh trả ngoạn mục!
Muốn hủy Minh Đạo Tôn này phải hoàn toàn đả kích vào niềm tin của hắn, khiến cho đối phương cùng mình xông vào tầng thứ mười bảy, một lần nữa đánh tan sự cao ngạo của hắn, làm cho tâm niệm của hắn hoàn toàn sụp đổ, vĩnh viễn bị mình dẫm dưới chân!
Giống như cây cung khi bị uốn với lực lượng càng lớn, tiềm lực càng lớn, chỉ khi vượt qua cực hạn thì chẳng còn nói gì tới tiềm lực mà là bị bẻ gãy! Vương Lâm hành động tàn nhẫn, muốn nhân cơ hội này đánh tan toàn bộ tâm niệm của Minh Đạo Tôn!
- Vừa rồi đã làm chúng mất mặt, giờ phải làm lớn thêm một chút!
Vương Lâm thầm cười lạnh, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt nhìn Minh Đạo Tôn.
Ánh mắt khinh miệt này khiến Minh Đạo Tôn nắm chặt bàn tay.
- Minh Đạo, cùng bổn tôn về hoàng cung!
Đúng lúc này thì Tiên Hoàng phía dưới thần sắc không còn âm trầm nữa, bình tĩnh mở miệng, nói xong ánh mắt liền lộ vẻ tán thưởng nhìn Vương Lâm.
- Tốt, Tiên Tộc chúng ta hôm nay lại có thêm một cường giả. Vương Lâm, bổn hoàng đối với ngươi có chút hiểu lầm, đợi sau khi về tới hoàng thành lập tức sẽ hạ chỉ tuyên cáo thiên hạ! Mà ước định năm đó của ta với người, bổn tôn yêu cầu ngươi tới hoàng thành, hôm nay đã qua nhiều năm thấy ngươi trở thành Dược Thiên Tôn, việc này ở nơi đây ta liền gộp làm một. Dược Thiên Tôn mới xuất hiện đều được hoàng tộc sắc phong, đây là một ngày lễ lớn, ngươi tới hoàng tộc bổn hoàng sẽ tự mình tiến hành!
Tiên Hoàng mỉm cười giống như không chút tức giận, bề ngoài giống như gió xuân, khiến cho đám tu sĩ bốn phía nhìn thấy giống như bị ảnh hưởng tâm thần, đồng loạt ôm quyền vái một cái.
- Làm phiền Tiên Hoàng rồi.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi mở miệng.
- Không sao. Minh Đạo, còn không đi!
Tiên Hoàng vừa mỉm cười, đột nhiên nhìn lên Minh Đạo Tôn đang ở trên bầu trời, quát khẽ một tiếng. Tâm thần Minh Đạo Tôn giống như có sấm sét ầm vang, khiến cho hắn chấn động, thần sắc phẫn nộ chợt biến mất, hóa thành vẻ bình tĩnh. Hắn đứng đó nhìn Vương Lâm. Trên người trong nháy mắt không còn thấy chút lửa giận.
Nhìn thật sâu Vương Lâm một cái, thân thể Minh Đạo Tôn liền nhoáng lên, lập tức bay về phía dưới.
Vương Lâm nhướng mày. Minh Đạo Tôn này vừa rồi hoàn toàn áp chế được lửa giận, ngay cả sự kiêu ngạo không thể thừa nhận cũng nén xuống, do đó khi người này trở về, lấy đạo đặc thù của hắn rất có thể sẽ có đột phá!
Vương Lâm có thể không thèm để ý Minh Đạo Tôn trong cơn thịnh nộ, nhưng loại trầm mặc đột ngột sau cơn thịnh nộ của đối phương lại khiến Vương Lâm cảm thấy một tia nguy hiểm.
- Sao lại không xông tới nữa!
Vương Lâm không thay đổi sắc mặt, lời nói thốt lên lạnh như băng.
Tiên Hoàng nghe hắn nói vậy, lông mày âm thầm nhíu lại. Minh Đạo Tôn coi như không nghe thấy, không quay đầu lại mà đi về hướng Tiên Hoàng.
- Hóa ra đây là Minh Đạo Tôn, thật khiến người ta thất vọng! Ngay cả chút dũng khí xông lên tầng thứ mười bảy cũng không có sao?
Vương Lâm thấy Minh Đạo Tôn ngay cả đầu cũng không quay lại. Loại biến hóa quỷ dị này khiến hắn mơ hồ cảm nhận được, người này có thể trở thành đệ nhất nhân trong Dược Thiên Tôn có lẽ cũng không phải là ngẫu nhiên.
Nhưng càng là vậy hắn lại càng muốn hủy tâm niệm của đối phương ở nơi này!
- Vương Lâm, ngươi có ý gì!
Hai mắt Tiên Hoàng lộ ra uy áp nhìn Vương Lâm.
Bước chân Minh Đạo Tôn sững lại, trầm mặc một lúc liền giống như nhắm mắt do dự. Nhưng sau một nhịp thở, hắn lại bình tĩnh lại, không nói một lời mà tới gần Tiên Hoàng.
- Chỉ là muốn hắn xông lên tầng thứ mười bảy một chút, sau khi thất bại sẽ cho hắn rời đi!
Vương Lâm mỉm cười, tiếng cười rơi vào trong tai Minh Đạo Tôn khiến đáy lòng đối phương đau đớn.
Những lời này hắn vừa rồi từng nói với Vương Lâm.
Hô hấp hơi dồn dập, lần này bước chân của Minh Đạo Tôn lại sững lại một lúc, giống như có lửa giận đang thiêu đốt trong cơ thể. Tự tôn của hắn khiến hắn không thể thừa nhận. Nhưng vào lúc này, Tiên Hoàng chợt vung tay, bất ngờ hóa thành một cơn gió nhu hòa cuốn Minh Đạo Tôn vào trong Truyền Tống Trận cổ xưa kia.
- Quay về hoàng thành đi!
Minh Đạo Tôn cố nén không quay đầu lại, hai mắt tràn ngập tơ máu. Trong cơn gió do Tiên Hoàng tạo ra, nháy mắt đã vào trong thần thức. Ánh sáng lóe lên, giống như Truyền Tống Trận bắt đầu vận chuyển.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Hắn tuyệt đối không để đối phương đi như vậy! Hầu như trong nháy mắt khi trận pháp vận chuyển, Vương Lâm đột nhiên giơ tay phải lên, hướng về phía Truyền Tống Trận cổ xưa kia điểm một chỉ!
Một chỉ này bất ngờ có chín mươi chín đạo hư ảnh biến ảo ra, ngưng tụ lại hình thành một ngón tay khổng lồ, trong tiếng gào thét kinh thiên liền lao thẳng tới Truyền Tống Trận.
Thần sắc Tiên Hoàng giận dữ. Đang muốn ra tay thì đúng lúc này Võ Phong Đại Thiên Tôn lại cười ha hả, bước chân tùy ý bước về phía trước một cái. Một bước đơn giản này lại khiến Tiên Hoàng sững lại.
Hai người đều là Đại Thiên Tôn, trong tích tắc này khí tức đều tập trung lên nhau, nếu hắn hành động thì Võ Phong nhất định sẽ ra tay. Chỉ thấy ngón tay hư ảo khổng lồ kia đã gào thét tới gần Truyền Tống Trận!
Minh Đạo Tôn trong Truyền Tống Trận ngẩng phắt đầu phát ra một tiếng gầm nhẹ. Hắn lúc này đứng trong Truyền Tống Trận không thể ra tay, cắn răng một cái, thân thể nhoáng lên một cái, bất ngờ bước ra khỏi Truyền Tống Trận. Trong tích tắc này, ngón tay khổng lồ ở trước mặt hắn liền tan thành mây khói, giống như một chỉ trào phúng vậy!
Cảnh tượng này bất ngờ lại y hệt như lúc trước Minh Đạo Tôn từng thi triển với Vương Lâm!
- Vương Lâm!
Minh Đạo Tôn đi ra khỏi Truyền Tống Trận, ngẩng phắt đầu nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lửa giận trong thân thể bị áp chế sắp sửa bộc phát.
- Vương Lâm, ngươi thật to gan, dám cả gan làm trái quy tắc nơi này, ra tay chiến đấu. Đừng trách bổn hoàng bắt ngươi!
Tiên Hoàng hiển nhiên không ngờ Vương Lâm dám ra tay.
- Hả? Ta có đả thương người sao? Hắn bị tổn thương gì à? Nếu không tổn thương thì sao lại gọi là làm trái quy tắc?
Vương Lâm mỉm cười, dùng chính lời nói của Tiên Hoàng vừa rồi để phản pháo!
Tiên Hoàng sững lại, đang muốn nói thì Vương Lâm lại còn nhanh hơn, nhìn về phía Minh Đạo Tôn đang áp chế phẫn nộ, lời nói vang vọng trong thiên địa.
Hóa ra ngươi đã chẳng còn cao ngạo, bỏ qua tự tôn. Còn bảo vì sao ngươi vội vàng rời đi không dám xông lên tầng mười bảy. Sợ là người đã bỏ qua tự tôn, ngay cả niềm tin cũng mất, trở thành đồ bị thịt chỉ biết nghe lệnh Tiên Hoàng thôi. Bảo ngươi đi thì ngươi không dám không đi, cho nên phải lập tức rời đi.
- Thôi, tu sĩ như ngươi thì cũng chẳng đáng để ta nhìn tới, cút đi!
Vương Lâm vung tay áo, vẻ khinh miệt trong mắt không giữ lại chút nào, giống như đao đâm vào tâm thần Minh Đạo Tôn.
- Thật sự là mất hứng!
Câu nói cuối cùng khiến Minh Đạo Tôn không thể nào áp chế được nữa, cả người run rẩy, ngửa đầu rống lên, thân thể lao vọt lên bầu trời.
- Vương Lâm, ngươi và ta cùng xông vào tầng mười bảy!
- Được!
Vương Lâm cười ha hả, hầu như đồng thời với Minh Đạo Tôn bước vào đại điện tầng thứ mười bảy.
Tiên Hoàng đang muốn ngăn cản nhưng lại bị Võ Phong cản lại.
- Liên Đạo Chân, Dược Thiên Tôn tỷ thí, chúng ta không nên can thiệp nữa!
← Ch. 1856 | Ch. 1858 → |