← Ch.580 | Ch.582 → |
Tả Mạc nhìn đến mê mệt. Sư Tử Minh không hổ là kì tài ngút trời, hắn tuy không tu luyện nhưng nhận thức đối với sức mạnh lại vô cùng nhạy cảm. Cách trình bày và phân tích của các hệ thống sức mạnh rất rõ ràng, Tả Mạc hưởng lợi không ít.
Đây là lần đâu tiên hệ thống ba lực trở nên rõ ràng như vậy trong mắt Tả Mạc. Lúc trước hắn đã tốn rất nhiều thời gian vào ba lực nhưng không thể khiến chúng liên hệ được với nhau. Ba lực đã thành hệ thống, rắc rối và đa dạng, pháp quyết, yêu thuật, ma công, cái nào không phải trăm ngàn vạn pháp môn chứ?
Không nói cả ba lực, chỉ một trong số đó muốn chỉ ra chi tiết rõ ràng thì đã vô cùng khó khăn rồi. Có thể làm được điều đó đều là cao thủ hàng đầu.
Mà muốn cả ba rõ ràng thì ai có thể làm được chứ?
Nhìn tấm bia đá cao chót vót, trong tâm Tả Mạc không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ. Nếu như đây là do tuyệt thế cường giả viết, Tả Mạc sẽ không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Nhưng đây là do một ma không tu luyện bất cứ công pháp nào mà lại có thể hiểu rõ những huyền ảo trong đó, loại tài hoa này dù cho ba trăm năm nữa trôi qua cũng vẫn khiến người ta ngưỡng mộ.
Tả Mạc đối với cách trình bày và phân tích của Sư Tử Minh với ba lực lĩnh hội vô cùng sâu sắc.
Bởi hắn tu luyện thần lực nên ba lực trong cơ thể đã hợp nhất, dính dáng lẫn nhau. Quan hệ trong đó hắn mới chỉ mơ hồ hiểu ra.
Lĩnh ngộ này cực kì mơ hồ, khi hắn nhìn thấy trình bày và phân tích của Sư Tử Minh thì bừng tỉnh giống như cánh cửa đang hé được mở toang ra, rất nhiều thứ trở nên thông suốt.
Vui sướng đến cực độ.
Hắn ngửa mặt nhìn tấm bia đá, đầu óc vô cùng minh mẫn, ba lực trong cơ thể chậm rãi di chuyển.
Lúc này đã là nửa dêm, bầu trời cao như một chiếc ô, sao trời mênh mông như biển.
Ở một góc, nam tử mặt tím đầy vẻ không tin thì thào tự nói: "Ba mươi hai tấm bia đá! Ba mươi hai tấm bia đá..."
Hắn quay sang nhìn về chỗ sâu nhất trong rừng, bỗng có một ý niệm nảy sinh trong đầu. Hai người có tiến độ xem bia ma công nhanh nhất đồng thời xuất hiện, chẳng lẽ đây là thiên ý ở trong hư vô sao?
Năm đó hắn tận mắt thấy Tất Điêu Vũ đi xem bia ma công, bây giờ lại có người phá vỡ kỉ lục của Tất Điêu Vũ, vô số kí ức trào về trong lòng khiến hắn cảm khái không thôi.
Nhưng hắn biết rõ, đêm nay nhất định là đêm thành Thái An không ngủ!
Thiên tài với thiên phú kinh người như thế không có thế lực nào có thể ngồi yên nhìn được!
Nhưng đúng vào lúc này, biển sao mênh mông kia bỗng xuất hiện một chùm sáng rơi thẳng vào Tiếu Ma Qua đang đứng trước tấm bia đá!
Tinh quang nồng nặc, những điểm sáng nhỏ rơi xuống dày đặc.
Trên người Tiếu Ma Qua bỗng tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt tựa như mặt trời. Dù đứng ở xa nhưng nam tử mặt tím cũng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng trong đó.
Tinh sa không quá chói mắt nhưng trong tinh quang mờ nhạt thì cực kì rạng rỡ.
Kim quang tựa như một vòng xoáy, cuồn cuồn không ngừng hấp thu tinh sa vào trong đó.
Thiên địa dị tượng!
Nam tử mặt tím hoảng sợ nhìn lên bầu trời, chỉ thấy sao trời mênh mông đang chậm rãi chuyển động, quang mang nhè nhẹ tập trung hình thanh nên một quầng sáng, tràng cảnh huy hoàng như thế khiến đầu óc hắn mê đi.
Một từ ngữ xa lạ xuất hiện trong đầu hắn "Tinh Di Sa Dã"!
Sâu trong rừng bia, Tất Điêu Vũ đang ở trước mặt một tấm bia đá như lão tăng nhập định, không chút nhúc nhích. Hắn đã giữ tư thế này sáu giờ rồi, vẻ lạnh lùng hờ hững trên mặt đã biến mất thay vào đó là sự tập trung. Vẻ cao cao tại thượng, xa không thể với tới của một thiên tài giờ đã biến mất, Tất Điêu Vũ giờ đây giống một gã ma tộc bình thường, mất đi sự lạnh nhạt nên có vẻ gần gũi hơn.
Bỗng, hắn ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt hiếm khi thay đổi xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Trời sao mênh mông xuất hiện một đường sáng thẳng tắp, chiếu vào rừng bia cách đó không xa.
"Tinh Di Sa Dã..."
Hai mắt hắn chợt lóe sáng, hắn đứng dậy nhảy lên đỉnh bia đá nhất thời thấy được rõ ràng hơn.
Là hắn!
Trong mắt Tất Điêu Vũ hiện lên sự kinh ngạc, hắn có chút ấn tượng đối với Tả Mạc. Khi hắn tiến vào thanh thì người thứ nhất thoát khỏi ma âm của hắn chính là thiếu niên này!
Nhìn một lúc lâu, hắn trầm mặc không nói gì.
Tinh Di Sa Dã...
Khi Tả Mạc đi tới tấm bia ma công thứ hai mươi sáu thì tất cả các thế lực lớn ở thành Thái An đều đã phái người theo dõi. Thời gian không ngừng trôi, Tả Mạc không ngừng đi tiếp, thần kinh của các thế lực giờ căng như dây đàn.
Tuy Tả Mạc phá vỡ kỉ lục của Tất Điêu Vũ năm đó nhưng thành Thái An vẫn bình lặng, tất cả các thế lực đều đang tập trung sự chú ý vào hắn.
Lại xuất hiện một kì tài có một không hai!
Khi thiên địa dị tượng xuất hiện thì mạch nước ngầm của thành Thái An lập tức loạn hết cả lên.
Vô số bóng người bay lên trời khiếp sợ nhìn cột sáng từ trên trời giáng xuống rừng bia ma công!
Thiên địa dị tượng!
Ma tộc có chút hiểu biết không kìm được mà hô lên "Tinh Di Sa Dã". Bốn từ này vô cùng xa lạ, vẻ mặt của mọi người rất hỗn tạp, hưng phấn, khiếp sợ, hoảng sợ, có cả nghi hoặc.
Giờ đây trên bầu trời thành Thái An đông nghịt người, toàn bộ tu giả đều đã bay lên trời.
Vẻ mặt Lam Thiên Long đầy phức tạp nhìn tinh quang xa xa. Tin tức của hắn đương nhiên nhanh nhạy hơn so với người thường rất nhiều, dẫn động thiên địa dị tượng là ai, hắn biết rất rõ.
Hắn bỗng cảm thấy có chút may mắn vì lúc ở cửa thành đã thoái lui. Vốn hắn có ý định mời chào Tả Mạc nhưng khi tin kỉ lục của Tất Điêu Vũ bị phá vỡ truyền ra, trong lòng hắn không khỏi thở dài một tiếng, loại thiên tài này Lam gia không thể mời chào được.
Khi hắn tận mắt nhìn thấy Tả Mạc dẫn động Tinh Di Sa Dã thì vô cùng khiếp sợ sau đó lại cười khổ.
Hắn biết rõ, ngày mai thành Thái An sẽ vô cùng náo nhiệt đây!
Những thế lực kia muốn mời chào người kia, vậy đêm nay...
Thật thú vị à!
Dã Lăng nhìn trời, vẻ mặt vô cùng kích động.
Ngô vương tại thượng!
Tuy hắn luôn khẳng định chắc chắn đại nhân có thể trở thành vương nhưng khi tận mắt thấy đại nhân dẫn động thiên địa dị tượng, cả người hắn không tự chủ được run lên!
Hắn ngẩng đầu nhìn sao trời mênh mông đang chậm rãi di chuyển, vẻ mặt vô cùng thành kính.
Toàn bộ mọi người trong viện đều khiếp sợ đến nỗi trợn mắt há mồm. Đám thuộc hạ của Tả Mạc thì mừng như điên, kích động khó tả.
Đám người Đào Hưng Đường Phỉ khiếp sợ chết lặng, há hốc mồm chẳng nói được gì.
Nhưng khiếp sợ nhất chính là Tằng Liên Nhi.
Không ai hiểu rõ hơn nàng trong cơ thể Tả Mạc đang tu luyện loại lực lượng nào, vậy mà...
Nàng ngẩng đầu nhìn những tinh quang đang từ trên trời rơi xuống, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.
Hắn tu luyện chính là Thái Dương thần lực, sao có thể dẫn động tinh thần (ngôi sao) được chứ?
Điều đó không thể được!
Nàng vốn tưởng rằng bản thân đã hiểu rõ Tả Mạc. Ngay cả những mảnh nhỏ kí ức của Tả Mạc nàng cũng đã xem qua, sức mạnh loạn lưu trong cơ thể hắn nàng cũng thấy rồi.
Thái Dương thần lực, bá đạo vô song!
Nhưng điều này cũng khiến Thái Dương thần lực có tính bài xích rất cao.
Hắn sao có thể dẫn động tinh thần dị tượng chứ?
Trong nháy mắt khi Tả Mạc dẫn động Tinh Di Sa Dã, Bồ yêu như bị lửa thiêu ở mông, nhảy dựng lên, còn Vệ luôn thong dong cũng nhấp nhỏm.
"Tinh Di Sa Dã!"
Hai người đồng thanh hô lớn.
Huyết đồng của Bồ yêu mở lớn, hắn như vừa gặp quỷ vậy. Vẻ thong dong của Vệ biến mất, mặt đầy vẻ khiếp sợ.
"Sao có thể!"
"Làm sao hắn có thể?"
Một lần nữa hai người thất thanh hô lớn, liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ không tin trong mắt đối phương.
Hai người ngẩng mặt nhìn tinh sa như hoa tuyết đang bay vào trong thức hải. Mỗi một hạt tinh sa chìm vào trong cơ thể hai người khiến hình ảnh hai người trở nên rõ ràng hơn chút.
Im lặng trong giây lát, vẻ khiếp sợ trong mắt hai người dần nhạt đi.
Bồ yêu nghĩ tới sao hiện ban ngày năm đó, đấy cũng là một lần thiên địa dị tượng làm thay đổi vận mệnh của Tả Mạc. Nếu không phải có lần sao hiện ban ngày kia, Tả Mạc chỉ sợ sẽ không rời khỏi Vô Không phái.
Hai mắt Vệ sáng ngời, giống như sao trong đêm: "Hắn thực sự là một thiên tài!"
Nhìn thấy vẻ mặt của Vệ, Bồ yêu cảnh giác lạnh lùng nói: "Ngươi không nên có chủ ý với hắn. Hừ! Những người ngươi theo trước sau đều chết!"
Vệ bỗng thất thanh hô lớn: "Không tốt! Ba hạt mầm kia!"
Bồ yêu ngẩn ra, sắc mặt đại biến!
Chủ nhân của ba người là Tả Mạc!
Đêm khuya, yêu thuật phủ vắng lặng.
Trong góc phòng của yêu thuật phủ, xung quanh mộ bia xuất hiện vô số tinh sa, giống như đom đóm phiêu phù xung quanh mộ bia.
Mộ bia bỗng sinh ra một luồng hấp lực, tinh sa không ngừng chìm vào trong mộ bia.
Từng chút mộ mộ bia sáng dần lên.
Khi tức yếu ớt tạo nên rung động như có như không.
Ở một huyệt động sâu trong sơn cốc.
Bỗng tinh sa giống như vô hình xuyên qua tầng tầng lớp lớp nham thạch bao phủ toàn bộ hắc trì.
Hắc trì vốn yên lặng giống như bị đánh thức, chậm rãi chuyển động. Từng hạt hắc dịch châu không ngừng từ trong ao bay ra, phiêu phù giống như hắc trùng bay bắt tới tinh sa.
Hắc dịch châu chuyển động bao vây lấy tinh sa rồi lại rơi vào trong hắc trì.
Dần dần hắc trì bắt đầu xuất hiện một tầng tinh quang yếu ớt.
Trong hắc trì một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Tinh mang yếu ớt giống như một tầng mô mỏng, dính sát vào bóng người này.
Khí tức như thủy như nguyệt tràn ngập khắp sơn động.
Tế đàn trong sa mạc.
Tinh thần bị cuồng phong cuồn cuồn thỏi bay lên, không ngừng xoay tròn xung quanh tế đàn. Từng hạt tinh sa không ngừng chìm vào trong tế đàn, hoa văn của tế đàn chậm rãi chuyển động.
Tế đàn trôi nổi yếu ớt tỏa sáng, trong đêm tối vắng lặng của sa mạc giống như một ngôi sao cực lớn, vô cùng chói mắt.
Trung tâm của tế đàn, ánh sao như ẩn như hiện trong bóng đen. Tinh quang tựa như băng ti hòa vào trong bóng đen, bóng đen như được phủ một tầng tinh quang mỏng.
Một tiếng gầm nhẹ từ trong bóng đen truyền ra.
--o0o--
← Ch. 580 | Ch. 582 → |