Vay nóng Homecredit

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 001

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 001: Hành tinh rác số 12 là một hành tinh rác của thiên hà Farr
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)

Siêu sale Lazada


Đúng như tên gọi, nó là nơi dùng để chứa rác đã qua sử dụng. Theo sự phát triển không ngừng của khoa học, sau khi tiến vào thời đại Đại hàng không, cuộc sống của loài người có sự thay đổi về chất, sống một cuộc sống thoải mái, không có áp lực. Những vấn đề vốn cấp bách về năng lượng và sinh thái vì những bước tiến nhanh chóng của con người mà dần dần được xoa dịu. Sự phát hiện của từng hành tinh mới một và sự hoàn thiện của kỹ thuật khai thác giữa các hành tinh làm cho cuộc sống của loài người có tiết tấu nhanh hơn và trở nên nhân văn hơn. Nhưng đi kèm với tốc độ sản xuất, các loại rác thải cũng nhanh chóng gia tăng. Chi phí để tái chế các loại rác thải này quá cao, nhưng nếu như cứ để mặc thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới môi trường sống của người dân, làm cho người dân ca thán. Cho nên các nước liền đưa phần lớn rác thải lên các hành tinh rác này. Những hành tinh rác này nếu không phải là không có giá trị khai thác thì cũng là bị khai thác đến cạn kiệt. Trên những hành tinh này không có người sinh sống, nên chúng là những nơi chứa rác cực tốt.

Dưới bầu trời u ám, những ngọn núi do đủ loại rác thải chất đống tạo thành kéo dài không dứt, yên lặng như hư vô, không có chút sự sống. Những mảnh vỡ kim loại lạnh lẽo tỏa ra khí lạnh vốn có của kim loại, nhưng lớp bụi đất phủ trên bề mặt chúng lại che giấu ánh sáng vốn có của chúng, chỉ có bề mặt chưa bị ăn mòn của những mảnh nhỏ hiếm hoi lộ ra ngoài mới làm cho người ta nghĩ về vẻ rực rỡ xưa kia của chúng.

Hành tinh rác không chút sự sống này, dường như mọi người đều cho rằng sẽ không có con người tồn tại, bởi vì hoàn cảnh tệ hại như vậy, không có nước, không có thực vật, tất cả nhu cầu của con người ở đây đều không có. Ở đây chỉ có 1 thứ: rác.

Nhưng hành tinh rác này quả thật giống như biểu hiện, không hề có sự sống ư?

Diệp Trùng ngẩng đầu nhìn đồng hồ kim kiểu cũ trên tường. Đây là do hắn ba năm trước nhặt được dưới chân núi một núi rác cách chỗ này 10km. Lúc đó, bộ cơ của đồng hồ này đã bị hư, Diệp Trùng phải tốn không ít thời gian để sửa chữa nó, nó cũng đã đào thải cái đồng hồ quả lắc còn cũ hơn nó trước đây vẫn treo trên tường.

3 giờ 42 phút giờ Farr, Diệp Trùng biết, qua 13 phút nữa, nhiệt độ bên ngoài sẽ đạt tới nhiệt độ thích hợp nhất để đi ra ngoài trong 1 ngày, nhưng thời gian này sẽ kết thúc lúc 6 giờ 17 phút giờ Farr. Còn những khoảng thời gian khác, bên ngoài nếu không nóng như lò nướng thì lạnh giá như mùa đông.

Nếu không có gì bất ngờ, tối hôm qua chính là thời gian đổ rác. Diệp Trùng suy nghĩ hôm nay đi ra ngoài, không biết có thể đào được gì mới không. Đồ ăn trong nhà tạm thời không thiếu, con Bách Phệ Thử lần trước săn được vẫn còn hơn một nửa chưa ăn hết, trong vòng 3 ngày không sợ thiếu ăn. Huống chi trong nhà còn có một chút thức ăn hữu cơ lỏng, chỉ là mùi vị so với thịt tươi thì quá tệ, mùi vị nhạt nhẽo, Diệp Trùng đã rất lâu không có ăn qua.

3 giờ 55 phút giờ Farr, gần như đồng thời, Diệp Trùng giống như mũi tên rời cung, xông ra ngoài. Thời gian đối với Diệp Trùng mà nói thật sự là quá quý giá. Địa điểm đổ rác lần này của thuyền rác không người lái cách nhà Diệp Trùng nửa tiếng đi đường, cũng tức là, Diệp Trùng tốn 1 giờ để đi đường, thời gian dư thừa để đào chỉ có không tới nửa giờ.

Diệp Trùng giống như một con thú hoang nhanh nhẹn, luồn lách giữa khe hở nhỏ hẹp giữa đống rác lộn xộn, không hề có chút mảy may trở ngại. Địa hình này Diệp Trùng nắm rõ như lòng bàn tay, hắn tin rằng dù hắn nhắm mắt cũng tuyệt đối không đi sai đường.

Gió thốc vào mặt rít bên tai, Diệp Trùng rất thoải mái hưởng thụ loại khoái cảm tốc độ này. Nhưng hắn vẫn như cũ cẩn thận cảnh giác hoàn cảnh xung quanh, muốn tồn tại trên hành tinh rác, không thể không chiến đấu với đủ loại sinh vật biến dị bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra.

Hành tinh rác tuy rằng không thích hợp để con người sinh tồn, nhưng đối với sinh vật biến dị mà nói, nơi đây không nghi ngờ gì, chính là thiên đường. Hoàn cảnh ác liệt nơi đây đối với năng lực sinh tồn cực mạnh của biến dị sinh vật ảnh hưởng cực kỳ yếu ớt. Nơi đây có tài nguyên phong phú: rác. Giống như Bách Phệ Thử, gần như cái gì cũng là đồ ăn của chúng, cho nên, trên hành tinh rác này, bọn chúng tăng trưởng với tốc độ kinh người.

Nơi đây cũng không giống phần lớn những hành tinh "trinh nữ" chưa được khai thác khác, sẽ có rất nhiều sư sĩ đi mạo hiểm. Trên đời này tuyệt không có sư sĩ nào nguyện ý phí thời gian tới nơi này. Không có sự săn bắt của sư sĩ, sinh vật biến dị thiếu đi kẻ địch mạnh nhất của mình.

Nhà của Diệp Trùng ở bên trong một núi rác, thông với bên ngoài bằng một khe hở rộng không tới 4m, lâu lâu lại lòi ra những thanh kim loại chắn ngang làm con đường trông có vẻ đầy nguy hiểm.

Tốc độ của Diệp Trùng không hề bị giảm bớt, 2 chân hắn đầy tính bạo phát, mỗi một bước đều sải rất dài, có lẽ động tác lúc này của hắn giống như loài vượn, nhanh nhẹn khiến người khác khó tin nổi. Nhưng hành tinh rác sẽ không có người nào khác, một màn kinh người này chỉ có thể để một mình Diệp Trùng hưởng thụ thôi.

Hai chân Diệp Trùng lại đạp mạnh một cái, nhảy lên cao, đợi tới khi lên tới mức cao nhất, liền nắm lấy một thanh titanium nằm ngang trên không trung, thân hình đung đưa, lộn người vài cái trên không đã đứng vững trên bề mặt trên núi rác.

Diệp Trùng không tiếp tục chạy tới trước mà ngón trỏ tay phải vuốt nhẹ một cái nhẫn kim loại đen thui không bắt mắt chút nào đang đeo trên ngón giữa tay trái, hô nhẹ: Ôn Ni.

Một quang giáp màu than chì xuất hiện trước mắt Diệp Trùng, Diệp Trùng theo thói quen, lẩm bẩm, than thở: "Lần này nếu có thể tìm được một bộ nhận lệnh bằng sóng não thì tốt, khống chế bằng âm thanh thật sự là có chút không ổn rồi." Vừa nói vừa khéo léo chui vào buồng lái.

Ôn Ni giống phần lớn quang giáp hình người khác, khoảng 3m, thân giáp, 2 cánh tay và 2 chân cứng cáp làm cho Ôn Ni nhìn giống như một khối sắt, còn cái đầu trọc lóc lại có chút khôi hài. Do thời gian đã quá lâu, bề mặt quang giáp ảm đạm vô quang, nhưng những gai nhọn được gắn lộn xộn trên vai, đầu gối thô tròn lộ ra vài phần hung hãn. Trên thân Ôn Ni đầy những vết thương khác nhau, có vết cào, có dấu răng, làm người ta nhìn mà sợ. Nhưng rõ ràng bảo trì cực tốt, trên bề mặt quang giáp không có chút bụi, chứng tỏ Diệp Trùng rất trân trọng nó.

Nếu không phải có Ôn Ni, Diệp Trùng có thể không thể sống tới tận bây giờ, ít nhất Diệp Trùng tin rằng, bản thân nếu không điều khiển quang giáp thì tuyệt đối không thể địch lại 2 con Bách Phệ Thử trở lên, mà Bách Phệ Thử trước giờ không khi nào có ít hơn 5 con cùng hoạt động. Ở tại hành tinh rác, yếu ớt đồng nghĩa với có thể chết bất cứ lúc nào. Ở chỗ này, quy tắc mạnh được yêu thua, cá lớn nuốt cá bé của tự nhiên thể hiện rõ nét tới cùng cực.

Nói tới cái quang giáp này không thể không nói tới một người, chính là cha nuôi của Diệp Trùng. Diệp Trùng chỉ biết cha nuôi tên là Cao Thế Xương, ngoài ra cái gì cũng không biết. Theo như cha nuôi nói, vốn là trên hành tinh rác này chỉ có một mình ông, nhưng đột nhiên một ngày nọ phát hiện Diệp Trùng, trên người viết 2 chữ Diệp Trùng. Còn về cha nuôi làm sao tới hành tinh rác này, trước kia làm gì, cha nuôi trước giờ đều không đề cập tới.

Cái quang giáp này là do cha nuôi đào ra. Đây vốn là một quang giáp dân dụng bình thường, sau khi được cha nuôi cặm cụi cải biến lại, đã hoàn toàn thay đổi. Theo như ông nói, ở thế giới bên ngoài, có thể nói quang giáp là vật bất ly thân (gốc là 人手一台), hơn nữa vì tỉ lệ thu hồi rất cao nên muốn đào được một hai cái ở hành tinh rác, chỉ khi ngươi cực kỳ may mắn. Dưới sự hun đúc, cảm nhiễm của cha nuôi, Diệp Trùng đối với việc chế tạo quang giáp cực kỳ có hứng thú, cha nuôi đối với hắn cũng ra sức tài bồi, hai người thường thường ở trong nhà vây quanh cái quang não (giống như CPU của máy vi tính ấy) cũ mốc meo đó mà thảo luận sôi nổi. Cái quang giáp này được đặt tên là Ôn Ni, theo cha nuôi nói Ôn Ni là một loại động cơ quang giáp có nhãn hiệu lâu đời rất uy tín.

Không giống cha nuôi chỉ thích cải tiến, Diệp Trùng đối với việc điều khiểng quang giáp dường như có trực giác và sự nhạy cảm trời sinh. Cho nên, Ôn Ni cũng đều là do Diệp Trùng điều khiển. Cha nuôi cũng từng nói qua, Diệp Trùng không chừng tương lai sẽ trở thành một sư sĩ ưu tú.

Trong 1 lần gặp 5 con Bách Phệ Thử, sau khi một trận kịch chiến chạy trốn thành công, Diệp Trùng bắt đầu có ý định trui rèn kỹ năng thực chiến của mình. Kể từ khi lần đầu tiên hắn được thịt chuột tươi, hắn không còn chút hứng thú nào với thức ăn hữu cơ lỏng từ máy chế biến thức ăn.

Thực chiến trong thời gian dài, Diệp Trùng đã sớm không còn là tay mơ ngày nào. Trên hành tinh rác, trừ vài con thú hung mãnh đáng sợ Diệp Trùng không dám đụng tới, những sinh vật khác đối với Diệp Trùng không là gì. Nhưng ngay cả những sinh vật này, lỡ như Diệp Trùng không cẩn thận, lúc nào cũng có mất mạng.

Chỉ đáng tiếc, Ôn Ni bây giờ quả thật quá cũ rồi. Cho dù đã cải tiến, nhưng do không có phụ kiện tốt, quan trọng hơn là không có công cụ tốt nên thực lực của Ôn Ni đã phát huy đến hết mức rồi. Mà chí mạng nhất là, quang não của Ôn Ni thật sự là rất lạc hậu rồi.

Cha nuôi tuy rằng đối với cơ giới thực lực siêu quần, nhưng đối với quang não thì lại là một tên ngốc.

Cha nuôi từng nói, bất kỳ quang giáp nào, động cơ là trái tim của nó, còn quang não chính là linh hồn của nó.

Diệp Trùng bây giờ điều khiển quang giáp có chút cảm giác bó tay.

Trên người Ôn Ni, linh kiện duy nhất khá tiên tiến chính là mắt điện tử của nó. Khi Diệp Trùng kiếm được nó mang về hỏi cha nuôi, ngay cả cha nuôi cũng không biết nó là kiểu mẫu (model) gì, chỉ có thể đoán là mẫu mới, xuất hiện vài năm gần đây. Dù sao, ông lưu lạc ở hành tinh rác này cũng đã mấy chục năm, bên ngoài phát triển tới mức nào, ông cũng không dám tưởng tượng.

Cũng chính nhờ 2 con mắt điện tử tiên tiến này, Diệp Trùng mấy lần thoát khỏi nguy hiểm.

Mặc dù Ôn Ni cũ kỹ, nhưng vì không tìm thấy quang giáp mới, Ôn Ni là lựa chọn duy nhất của Diệp Trùng.

Diệp Trùng cẩn thận điều chỉnh tốc độ của Ôn Ni đạt tới 80% tối đa, như vậy vừa có thể duy trì tốc độ khá cao vừa có thể ứng biến được.

Dọc đường có kinh mà không hiểm, Diệp Trùng thuận lợi tới nơi. Nhìn thấy rác thải mênh mông, liên miên không dứt, nhưng rõ ràng có vài khu vực mới hơn một ít so với các khu vực khác. Đó chính là mục tiêu lần này của Diệp Trùng.

- Bắt đầu quét hình.

Giọng Ôn Ni không nhanh không chậm, chậm rãi có chút cũ kỹ, Diệp Trùng vô lực nghĩ, nhưng ánh mắt hắn vẫn cảnh giác quan sát xung quanh. Hết cách rồi, Ôn Ni chỉ cần bắt đầu sử dụng mắt điện tử để tập trung quét thì sẽ ngừng tất cả các hoạt động khác, Diệp Trùng đoán là do quang não quá lạc hậu. Lúc này đây hoàn toàn dựa vào bản thân Diệp Trùng để canh gác.

Diệp Trùng vừa đánh giá những nơi xung quanh có thể có biến dị sinh vật xuất hiện, vừa nói một mình: "Lão già, ngươi hôm nay phải cố gắng nha, ta lâu rồi không có thấy qua cái gì mới. Cố lên... cố lên." Diệp Trùng không kìm được than nhẹ. Ở trên hành tinh rác không có ai ngoài mình này, nếu mà lâu ngày không nói chuyện, Diệp Trùng tuyệt không dám khẳng định tới lúc nào đó mình còn nói được không. Cho nên bất chấp nơi này chẳng có ai nói chuyện với mình, tự nói chuyện đã trở thành thói quen của hắn.

Sắc mặt Diệp Trùng vô cùng thoải mái, nhưng cơ thể căng cứng, khẽ co lại chứng tỏ hắn đang ở trong trạng thái cảnh giới cao độ.

- Quét hình hoàn thành.

Câu nói này đối với Diệp Trùng không nghi ngờ gì là âm thanh tuyệt vời nhất, Diệp Trùng thở phào một hơi.

- Điều chỉnh sang trạng thái cảnh giới.

Diệp Trùng ra lệnh cho Ôn Ni. Cẩn thận kiểm tra hình quét do quang não vẽ ra, mấy khu vực nhỏ màu đỏ trên hình quét cực kỳ bắt mắt. Diệp Trùng bất giác rất hưng phấn, xem ra lần này không về tay không rồi.

Trong đống rác, Diệp Trùng tức giận nhổ những hạt cát bay vào miệng mình qua khe hở của quang giáp.

- Đáng chết. Vậy mà một thứ hữu dụng cũng không có. Trời ơi, ta sẽ không xui xẻo vậy chứ.

Diệp Trùng than thở, hưng phấn vừa rồi đã biến mất sạch. Tìm được nhiều nơi như thế, đồ đạc có thể dùng được một cái cũng không thấy. Hiện tại chỉ còn một nơi cuối cùng, cũng chính là mục tiêu nhỏ nhất. Tìm từ lớn tới nhỏ, Diệp Trùng cũng không nghĩ tới nơi này có nhiêu đây lớn thì có thể tìm được gì, nhưng với tinh thần "thà giết lầm hơn bỏ sót", Diệp Trùng vẫn tiếp tục chui vào đống rác.

Diệp Trùng nửa nằm nửa ngồi trên ghế, vừa nhai thịt chuột mới nướng, vừa xem thu hoạch duy nhất của ngày hôm nay.

Đây có vẻ như là đồ trang sức bằng kim loại, ánh lên sắc kim loại màu xanh đen, chỉ to cở 3 móng tay, chỉnh thể (dạng đầy đủ) có dạng hình tròn, bốn phía xung quanh có lưỡi đao cong cong, trên bề mặt có đầy những hoa văn kỳ dị, giống như vẽ bậy bạ nhưng lại giống như tuân theo một quy luật nào đó. Chỉ đáng tiếc, thiếu mất một nửa (nên không phải chỉnh thể) và vài lưỡi đao bị đứt gẫy, cho mọi người biết đây là một vật bị hư hại.

Diệp Trùng lẩm bẩm nói: "Đây là cái gì? Vật liệu thật kỳ quái."

Ngón cái nhẹ nhàng lướt nhẹ qua lưỡi đao cong cong, một vết thương nhỏ không gây chút cảm giác nào cho Diệp Trùng, mãi tới khi một giọt máu chảy ra mới làm cho Diệp Trùng cảm thấy hơi đau.

- Thật sắc nha. Diệp Trùng khẽ kinh ngạc. Cái thứ này không phải dùng làm ám khí chứ?

Diệp Trùng nhìn giọt máu đang nằm trên lưỡi đao đã rạch rách ngón cái của mình.

Một màn ngụy dị xuất hiện.

Cái lưỡi đao đó giống như miếng bọt biển hút sạch sẽ giọt máu. Kim loại có thể hút máu? Diệp Trùng sợ nhảy dựng lên. Không sai, vừa rồi mình rõ ràng sờ qua rồi, tuyệt đối là kim loại. Diệp Trùng dám cam đoan, một màn vừa rồi không phải là mơ.

Việc lạ dường như không hề có dấu hiệu ngừng lại.

Món trang sức sau khi hút máu liền phát ra tiếng ong ong, lưỡi đao xung quanh đột nhiên thu vào trong món đồ, hoa văn có gì đó thần bí trên bề mặt bắt đầu vận động. Món tráng sức này giống như một cái máy bắt đầu vận hành, mà giọt máu kia của Diệp Trùng chính là thuốc dẫn.

Biểu hiện trên mặt Diệp Trùng lúc này hoàn toàn trơ ra.

Một giọng nói không báo trước xuất hiện trong đầu Diệp Trùng: "Song chất tử (proton) kiểm nghiệm hoàn tất, sóng não trùng khớp, sóng não đã khóa.

Diệp Trùng giật mình, nhảy dựng lên, la lớn: "Ai đó? Ra đây." Hai tròng mắt như chim ưng thu nhỏ lại, cẩn thận xem xét xung quanh, tay nhẹ nhàng sờ vào dao găm cột ở chân.

Ngươi chắc chắn chứ? Một thanh âm dường như có chút nghi hoặc.

*****

- Ngươi xác định? Giọng nói này có chút nghi hoặc.

- Phí lời. Ngươi ra rồi hãy nói.

Nét mặt Diệp Trùng có chút mất kiên nhẫn, nhưng sự ngưng trọng trong ánh mắt và biểu hiện của hắn hoàn toàn ngược nhau, toàn thân Diệp Trùng khẽ cong lại, giống như cung đã lên tên đang chờ bắn, lúc nào cũng có thể cho kẻ địch một kích trí mạng.

- Vậy thì ta ra đây. Giọng nói vẫn nhạt nhẽo, không có chút biểu tình.

Giọng nói vừa dứt, cả căn phòng đột nhiên tối lại, Diệp Trùng vẫn chưa kịp có phản ứng, chỉ nghe một tiếng nổ lớn "Oành", vô số rác thải giống thủy triều hung dữ nuốt chửng lấy hắn.

Hành tinh rác lại yên tĩnh như trước kia.

Hồi lâu sau, đột nhiên, một cánh tay đen thui thò ra từ đống rác bên cạnh trạm trung chuyển tín hiệu, sau đó, một người toàn thân dơ bẩn từ trong đống rác bò ra.

- Khụ, khụ, thật là họa vô đơn chí mà, khụ...

Diệp Trùng vừa chửi vừa giũ sạch đất cát chui vào trong quần áo. Tới tận bây giờ, Diệp Trùng vẫn chưa biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Không lẽ đây chính là tấn công liều chết trong truyền thuyết?

Nhìn thảm trạng trước mắt, lối vào nhà sớm đã biến mất tăm, trước mắt ngoại trừ rác chỉ có rác. Diệp Trùng trong lòng chán nản, phải mất bao lâu mới dọn xong lối vào nhà đây?

Diệp Trùng căm hận tự nói: Tên khốn, ta mà tìm được ngươi, ta sẽ cho ngươi biết. Phẫn nộ trong lòng như ngọn lửa hừng hực, thiêu đốt không ngừng.

Nhìn chằm chằm kẻ gây họa, Diệp Trùng lặng cả người.

Việc dọn dẹp lối vào nhà tốn mất 3 ngày thời gian của Diệp Trùng, công sức và mồ hôi bỏ ra làm lửa giận của Diệp Trùng đối với kẻ gây họa lên tới đỉnh điểm.

Nhưng khi Diệp Trùng đối diện thật sự với "hắn", Diệp Trùng lại không thể nổi giận được.

Vỏ ngoài kim loại ưu mỹ đầy sức hấp dẫn, lớp mạ laser xanh và trắng sáng bóng như mới, làm cho bề mặt quang giáp không hề nhiễm tí bụi nào dù xung quanh toàn là rác thải dơ bẩn nhìn không chịu nổi. Khi Diệp Trùng phát hiện ra nó, nó đã đứng yên như thế, vững vàng như núi, giống như mọi thứ trên đời đều không thể làm lay động.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Diệp Trùng liền biết rằng mình đã lụm được của quý rồi.

Nếu như cái nhìn đầu tiên làm cho Diệp Trùng vui vẻ thì cái nhìn thứ hai làm cho Diệp Trùng thật sự biết thế nào là vừa đau vừa sướng. (Cái đó gọi là thống khoái)

Một vết thương lớn từ vai trái của nó kéo dài tới tận eo, thậm chí còn làm cho động cơ trong đó lộ một phần ra không khí, nguyên cánh tay trái đã không cánh mà bay. Giống như một bức tranh thiên hạ vô song, hoàn mỹ vô khuyết bị người khác giữa chừng mạnh mẽ xé rách đi.

Đây là một cái quang giáp hình người, cao khoảng 12m, thân giáp màu xanh trắng đan xen, thân hình cao to lực lưỡng, hoàn toàn không giống dáng vẻ thô thiển, nặng nề của Ôn Ni. Thân giáp lấp lánh ánh kim loại kỳ dị, từng miếng giáp bảo hộ trước ngực giống như những cơ bắp kiện mỹ (vừa đẹp vừa khỏe mạnh), nhưng không hề có tí cảm giác ục ịch nào. Gương mặt băng lạnh với những đường nét như được dao gọt giũa, mắt điện tử màu xanh đậm lóe lên có quy luật làm cho người ta không khỏi có chút cảm giác yêu dị.

Diệp Trùng hoàn toàn ngây ngốc ra, hai mắt nhìn đăm đăm vào quang giáp hư hỏng đã phá hư lối vào nhà mình. Lúc này đây, trong đầu Diệp Trùng bị cái quang giáp hư hỏng mà hấp dẫn này chiếm cứ, nó giống như có ma lực, hấp dẫn toàn bộ tâm thần của Diệp Trùng.

- Tích, tự kiểm tra hoàn tất, độ hoàn hảo của động cơ: 86%, độ hoàn hảo của tay trái: 0%, độ hoàn hảo của khoang lái: 97%, các bộ phận khác hoàn hảo.

Giọng nói bất phân nam nữ vang lên cắt ngang suy nghĩ của Diệp Trùng.

Diệp Trùng không khỏi bật thốt: Woa, lần này ngon rồi, quang giáp biết tự kiểm tra. Nếu như nhìn kỹ, sẽ thấy cái miệng đang mở to đến nỗi có thể nhét nguyên cái chân chuột vào đang nhiễu ra một chuỗi chất lỏng lấp lánh.

Quang giáp tàn phế đột nhiên nói: "Xin chào!"

Quang giáp biết chào hỏi, Diệp Trùng có chút hồ đồ, bất giác trả lời: "Xin chào!"

Quang giáp tàn phế nói: "Ta là Mục Thương, ngươi có thể gọi ta là Mục."

Diệp Trùng vẫn chưa hoàn hồn: "Ừ, ta là Diệp Trùng, ngươi có thể gọi ta là Diệp Tử."

Đột nhiên, vừa mới hoàn hồn, Diệp Trùng giống như có lửa dưới mông, nhảy dựng lên, chỉ quang giáp tàn phế, lắp ba lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi biết nói chuyện?"

Quang giáp tàn phế, cũng chính là Mục Thương, ưu nhã gật đầu: "Ở một mức độ nào đó, cách nói của ngươi không sai."

Diệp Trùng không tin hỏi lại: "Quang giáp biết nói chuyện?"

- Ừ.

Do có thêm Mục Thương gia nhập, nhà của Diệp Trùng rộng hơn 3 lần so với trước. Từ chỗ Mục Thương biết được, cái đồ trang sức kiếm được hôm đó chính là công tắc không gian (gốc là 空间钮, là cái tay nắm cửa hoặc công tắc) của Mục Thương. Chẳng qua, Mục Thương có vẻ thích ở bên ngoài hơn, không phải trong thứ không gian (không gian thứ nguyên). Diệp Trùng cũng thích người bạn này. Đối với một đứa trẻ 16 tuổi mà nói, cô đơn chính là cái làm người ta khó chịu nhất.

Diệp Trùng ngồi phịch xuống đất. Cuối cùng cũng xong, nhưng mệt chết người. Mục Thương cũng học theo tư thế của Diệp Trùng, "vù" một cái ngồi kế bên Diệp Trùng. Binh, cuộn lên bụi đất mịt mù. Vội vàng, không kịp phản ứng, Diệp Trùng bị cơn gió lớn này thổi lăn lông lốc tới góc tường. Đợi tới khi hắn ngước gương mặt đầy phẫn nộ lên, liền phát hiện trên mặt đất bị Mục Thương làm vỡ ra một cái hố lớn, mà Mục Thương đang ngồi trong hố chính là đang dùng một ánh mắt vô tội nhìn mình.

Hai thân ảnh một lớn một nhỏ ngồi dưới ánh đèn.

Diệp Trùng hiếu kỳ hỏi: "Mục, ngươi làm sao ra nông nổi này?"

Mục Thương trả lời: "Tư liệu đã bị hư hại, không cách nào biết được."

Diệp Trùng nuốt nước bọt, cười nói: "Ha ha, nhất định là ngươi thực lực không đủ, bị người ta đập ra thế này."

Mục Thương nói: "Tư liệu không đủ, không cách nào đưa ra phán đoán."

Tiếng cười của Diệp Trùng tắt nghẹn dừng lại, lập tức sắc mặt khó chịu: "Xin ngươi, ngươi có thể có chút thú vị được không? Đừng có lúc nào cũng tư liệu, tư liệu."

Mục Thương nghiêng cái đầu to đùng, khó khăn nói: "Thú vị? Thú vị là cái gì?"

Diệp Trùng ra sức gãi đầu, không biết trả lời thế nào: "Ừ ... thì, cái vấn đề này, khá là phức tạp, ừ..., chúng ta đổi chủ đề đi, Mục, ngươi cuối cùng là nam hay nữ?"

..........

Diệp Trùng ngây ngốc ngồi trong buồng lái của Mục Thương, hai mắt không thể che đậy được vẻ khó tin, một hồi sờ cái này, một hồi sờ cái kia, thích không thể rời tay, ngưỡng mộ nói: "Mục, ngươi chắc là quang giáp lợi hại nhất phải không?"

Mục bình tĩnh nói: "Căn cứ theo tin tức từ kho tư liệu, đáp án là không, theo như tính toán, xác suất nằm trong top 500 là 26%, từ 500 đến 600 là 63%, xếp sau 600 là 11%."

Diệp Trùng giật mình: "Top 500? Vẫn còn nhiều quang giáp lợi hại như vậy à? Nhưng mà, nói đi phải nói lại, top 500 cũng không tồi rồi. Dù gì cũng tốt hơn Ôn Ni nhiều."

Diệp Trùng đương nhiên không biết, Mục Thương bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể xếp tới top 500, đó là khái niệm gì chứ. Diệp Trùng vẫn luôn mơ ước ngày nào đó có được một quang giáp tiên tiến hơn Ôn Ni. Khi đó, hắn có thể khiêu chiến với sinh vật biến dị hung mãnh nhất trên hành tinh rác. Không biết mùi vị của thịt Thiết Mãng Tích thế nào. Diệp Trùng không tự chủ được liếm môi. Ha ha, tới lúc đó trên hành tinh rác này, ta có thể xưng vương xưng bá rồi.

Mục Thương vô tình cắt ngang suy nghĩ của Diệp Trùng: "Thực lực Ôn Ni không thể tính được!"

Diệp Trùng lập tức nhăn mặt: "Cái này ta biết." Gương mặt lập tức kỳ vọng hỏi: "Mục, ngươi có thể chỉ huy quang giáp này không?"

- Có thể.

Hu hu, xem ra ta vẫn phải lái Ôn Ni rồi. Diệp Trùng trong lòng đau khổ, chẳng qua lại có chút khó hiểu: "Vậy còn cần buồng lái trên người ngươi làm gì?"

Mục Thương trầm mặc vài giây rồi nói: " Tư liệu bị hư hại, không thể tra được."

- Vậy ngươi còn nhớ là ai chế tạo ra ngươi không? Diệp Trùng hiếu kỳ hỏi.

- Tư liệu bị hư hại, không thể tra đươc."

Đã lâu không ai bầu bạn, Diệp Trùng chính là đang hứng thú tán dóc, đang tính tiếp tục hỏi, đột nhiên, một tiếng cảnh báo nhỏ vang lên, Mục Thương nói: "Năng lượng không đủ." Nhìn bảng hiển thị năng lượng trong buồng lái, thiếu một tí nữa là tới mức thấp nhất.

Hành tinh rác do cự li tới một ngôi sao (ngôi sao có thể phát sáng, còn hành tinh thì không) thích hợp nên năng lượng mặt trời gần như dùng không bao giờ hết, tối thiểu Diệp Trùng trước giờ chưa từng lo về vấn đề năng lượng. Nhưng khi hắn mang tất cả pin năng lượng dự phòng ra, liền phát hiện là ngay cả 10% năng lượng trên bảng hiện thị năng lượng của Mục Thương cũng không đạt tới, Diệp Trùng đần người ra.

Mà khi Mục Thương trực tiếp đem tấm năng lượng mặt trời gắn lên người, Diệp Trùng triệt để không biết nói gì, chỉ có thể cầu cho cục pin năng lượng đang sử dụng trong nhà có thể duy trì tới ngày mà Mục bổ sung đầy năng lượng.

Mục Thương không nói lời nào bổ sung năng lượng, Diệp Trùng cũng cảm thấy buồn chán, bèn từ từ ngủ thiếp đi.

Đợi tới ngày hôm sau, khi Diệp Trùng mở mắt tỉnh lại, đột nhiên phát hiện Mục Thương dường như có gì đó không giống. Trên bề mặt cỗ máy dường như lấp lánh ánh sáng, làm cho Mục Thương có vài phần khí tức thần bí.

Diệp Trùng thất kinh nói: "Mục, ngươi đột nhiên đẹp lên đó."

Mục Thương rõ ràng hiểu được "đẹp" mà Diệp Trùng nói là gì, liền giải thích: "Đây là hiệu ứng kích hoạt quang tử (lượng tử ánh sáng), cũng chính là do năng lượng đầy đủ mà làm cho bề mặt kim loại sinh ra hoạt hóa ánh sáng, nguyên lý cơ bản của nó là..."

Diệp Trùng mí mắt cụp xuống, chốc chốc lại ngáp một cái.

Mục Thương dường như cực kỳ thích việc làm thầy giáo, thao thao bất tuyệt nói: "Những kiến thức khác liên quan kỳ thực rất đơn giản, có thể tổng kết, quy nạp thành các mặt sau..."

Diệp Trùng cúi đầu, giống như lão tăng nhập định, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện một "dòng nước" đã nhỏ lên chân hắn, làm cho chỗ quần ngay chân hắn ướt một mảng.

Mục Thương ý vẫn chưa dứt: "Cho nên, từ đây có thể kết luận, đó chính là thực lực của quang giáp..."

Một âm thanh không lớn không nhỏ vang lên cắt ngang Mục Thương, Mục Thương tức giận nhìn về hướng đó, chỉ thấy tiếng ngáy đầy tiết tấu phát ra từ mũi của Diệp Trùng, cứ thế từng đợt từng đợt vang lên, mà hai vai hắn cũng tùy theo tiếng ngáy mà dao động lên xuống.

Mục Thương nhất thời như hóa đá.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-485)