← Ch.137 | Ch.139 → |
Thương nhịn không nổi thở dài nói: "Diệp tử, thật đáng tiếc, vốn ngươi có thể biểu hiện 1 chút anh cứu mỹ nhân, ài, giờ thì không có cơ hội rồi! Cơ hội thật tốt a, đáng tiếc, đáng tiếc!" Lời của Thương làm Diệp Trùng vẫn luôn cúi đầu thực sự muốn mửa.
Phụ nữ trước mặt có phải là người đẹp hay không không nói tới, bản thân Diệp Trùng không có ý thức làm anh hùng.
Một loạt tiếng bước chân mau chóng tiến về bên này, 1 đám lớn bảo an vây lấy mấy người này, ai nấy dáng vẻ như cọp nhìn mồi. Trên tay mỗi người còn cầm 1 cây súng hồng ngoại, họng súng chỉ đám đại hán này.
Đám đại hán này lập tức không dám động đậy, bọn họ cho dù ỷ vào thân thủ xuất chúng, cũng không dám giở trò trước súng hồng ngoại.
Đội trưởng bảo an Cotton là 1người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, mắt to mày rậm, tướng mạo đường đường, giơ tay nhấc chân hơi có vài phần lăn lộn từng trải, hắn trầm giọng hỏi: "Là ai muốn gây chuyện?" Ánh mắt từ từ quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người đám đại hán mặt mày dữ tợn này.
Đại hán đứng đầu biết tình cảnh lúc này, giang tay cố ra vẻ rộng rãi, cười to nói: "Ha ha, chúng ta chỉ là muốn đùa thôi, không ngờ phản ứng lại kịch liệt như vậy! Ái chà, thật là xấu hổ a! Đám người sau lưng đại hán cũng phối hợp ra vẻ hi hi ha ha.
Ánh mắt của Cotton chăm chú nhìn bọn họ, tiếng cười lập tức tắc nghẹn dừng lại. Ánh mắt của Cotton dời tới phụ nữ duy nhất ở hiện trường, hỏi: "Hắn nói thật không?"
Vẻ mặt của đám đại hán đó lập tức khẩn trương, đồng loạt chăm chú nhìn người đẹp đó, người đẹp đó lưỡng lự 1 lát, rõ ràng cũng không muốn làm lớn chuyện, khe khẽ gật đầu: "Ừ!"
Cotton thấy tình hình, ánh mắt dừng lại trên người đám đại hán, trầm giọng nói: "Đã là đùa giỡn, vậy lần này cho qua, nhưng ta hy vọng loại đùa giỡn này vẫn là không nên xuất hiện!"
- Đúng vậy, đúng vậy! Đại hán cầm đầu vội vàng đáp lời.
Một trận phong ba không ra phong ba rất mau qua đi, Cotton cũng dẫn bảo an rời khỏi phòng ăn, chỉ để lại 2 người ở phòng ăn, ánh mắt chốc chốc lại từ xa nhìn đám đại hán này. Đợi khi mọi người hồi thần lại, Diệp Trùng đã sớm không thấy bóng dáng. Chỉ là gương mặt đám đại hán đó sáng tối bất định. Dáng vẻ bất bình, phẫn uất, trong miệng vẫn xen 1 tràng tiếng chửi mắng, rõ ràng vô cùng canh cánh trong lòng việc mất mặt lần này.
Những người khác thấy đám hung hãn này rời khỏi, lập tức không khí trong phòng ăn lại phục hồi sức sống, bên cạnh người mà Thương gọi là người đẹp đó lại tập trung 1 lượng lớn người, nhao nhao tới nịnh đầm. Người đẹp lại không ngừng tìm kiếm bóng dáng Diệp Trùng trong đám người, nhưng không tìm được. Cảm thấy cụt hứng, chỉ đành miễn cưỡng cười từ chối khéo mọi người, mau chóng về phòng.
- Ài, cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân tốt như vậy cũng mất rồi, Diệp tử, chẳng lẽ ngươi thật sự không có duyên với người đẹp sao? Nhưng tại sao ngươi lại thường gặp được người đẹp chứ? Giọng nói của Thương đầy nghi hoặc.
Không cho Diệp Trùng trả lời, Thương đột nhiên cực kỳ hoảng hốt: "Ài, lại tới thời gian giao ban rồi, thần ơi, tại sao lại đối xử với tôi thế này? Vừa nhìn thấy 1 người đẹp, ta lại phải đi xuống rồi! Đây là việc tàn khốc nhất trên đời! Diệp tử, ta nói với ngươi này..." Giọng nói tắc nghẽn dừng lại.
- Diệp tử! Giọng nói bình thường, lạnh nhạt, Diệp Trùng vừa nghe liền biết Thương lên rồi!
- Ừ, Mục, ngươi cuối cùng lên rồi! Diệp Trùng cũng có cảm giác thở phào, tuy rằng Thương có lúc cũng túc trí đa mưu, nhưng thường có cảm giác không được an tâm như Mục mang lại, thí dụ sai lầm trong bước nhảy không gian lần trước, nếu như là Mục, vậy tuyệt đối sẽ không phạm phải! Hơn nữa Thương quát tháo có lúc cũng thật sự làm Diệp Trùng có hơi đau đầu. Còn có cách nói 1 số vấn đề kỳ lạ, cổ quái, càng làm Diệp Trùng đau đầu không thôi.
Ở cùng với Mục, lại đơn giản hơn nhiều, cũng càng làm Diệp Trùng quen hơn. Kỳ thực, Diệp Trùng cũng hiểu nhược điểm này của mình, giao tế vẫn là điểm yếu của hắn, mà Thương ở điểm này có giúp đỡ hắn rất lớn. Nhưng tự hắn cũng hiểu, ít nhất trong khoảng thời gian khá dài, hắn ở phương diện này phỏng chừng sẽ không có sự thay đổi về chất.
- Xem ra Thương mang tới cho ngươi không ít phiền nhiễu! Mục nói.
- Đúng vậy, nhưng hắn chính là thế, chỉ cần không gặp được cái gọi là người đẹp, hắn vẫn khá yên tĩnh! Diệp Trùng cứ nói sự thật.
- Ừ, hắn vẫn tinh thông cái này! Mục tổng kết đặc điểm của Thương rất ngắn gọn.
- Ài, đúng vậy đó! Chúng ta vẫn cần 10 ngày mới tới được hành tinh Richie. Sau đó nghĩ cách ngồi tàu khác tới hành tinh Sí Phong, hình như nơi đó có tàu tới hành tinh Sí Phong! Tuy rằng biết Mục chắc là biết tình huống hiện tại, Diệp Trùng vẫn giới thiệu đơn giản với hắn 1 lượt.
- Hừ, cách làm càng có hiệu quả hơn là cướp con tàu này, thay đổi lộ trình, bay thẳng tới hành tinh Sí Phong, theo tư liệu, chỉ cần 20 ngày thì có thể tới được! Hơn nữa theo như kết quả ta tính toán, xác suất cướp tàu thành công là trên 95%! Mục đưa ra 1 đề nghị.
Mục và Thương quả nhiên là 2 loại phong cách hoàn toàn khác nhau a!
Cướp? Đây cũng là 1 cách, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Trùng vẫn quyết định bỏ qua cách này, lúc này lỡ có người chú ý tới mình thì quá bất lợi rồi. Hắn hiện giờ chỉ muốn im hơi lặng tiếng tới hành tinh Sí Phong, tìm thầy Vương Vi Hành của Lộ Thải Trì, trị dứt quái bệnh của mình, sau đó tìm 1 nơi không có người quen biết mình, yên ổn sống, nếu như có thể trở về cuộc sống đơn giản trên hành tinh rác lúc đó là tốt nhất!
Nói tới quái bệnh này, quả thật làm Diệp Trùng có chút hoài nghi. Không biết là tác dụng của minh tức, hay là vì bản thân quái bệnh này, khoảng cách thời gian phát bệnh của Diệp Trùng càng lúc càng dài, đã khá lâu Diệp Trùng không phát bệnh rồi. Hơn nữa không biết là Diệp Trùng đã thích ứng với loại đau khổ không phải của con người này, hay là sự đau khổ thật sự bị giảm nhẹ, khi phát bệnh, Diệp Trùng đã có thể tỉnh táo chống chọi. Diệp Trùng thậm chí hoài nghi qua 1 khoảng thời gian nữa, quái bệnh này có hay không sẽ tự động khỏi hẳn.
Diệp Trùng mở cặp mắt ra, tỉnh lại từ trong minh tức! Không biết có phải là do đã quá lâu không có minh tức, hiệu quả lần minh tức này của hắn vô cùng rõ ràng, hắn đã có thể cảm nhận rõ ràng được ý thức tinh thần khi minh tức, theo tư liệu có được từ lão già Âm, vậy chắc là đã hoàn thành sơ bộ huấn luyện minh tức.
Điều này là Diệp Trùng vô cùng kinh ngạc, vốn dĩ cho rằng mình tiến cứ như ốc sên, hoàn thành huấn luyện sơ bộ không biết phải tới tháng nào năm nào. Sau này tới Cửu khai thành, khắp nơi là thuật thừa sư và thuật thừa sĩ, Diệp Trùng càng không dám luyện tập minh tức, chỉ ước chừng ý cảm yếu ớt đến cùng cực mà mình lúc trước không dễ dàng gì có 80, 90% đã sớm biến mất, không ngờ lần minh tức này lại tiến bộ thần tốc, 1 lần đã hoàn thành huấn luyện sơ bộ của minh tức. Điều này thế nào lại làm Diệp Trùng không kinh ngạc chứ?
Nghĩ cả nữa ngày, Diệp Trùng vẫn không nghĩ ra cái này do đâu mà ra, hết cách chỉ đành bỏ qua.
Nhưng chỗ tốt minh tức này mang lại là chính xác, làm hắn có cảm giác sâu sắc. Nhãn lực, thính lực của hắn vốn đã vô cùng hơn người, hiện giờ không chỉ nhãn lực, thính lực hơi được đề cao, mà điều làm Diệp Trùng cảm thấy vui mừng nhất là, đầu óc tỉnh táo lạ thường, như ngâm trong nước vậy, mát lạnh, tư duy cũng linh mẫn hơn vài phần.
Diệp Trùng tỉnh lại cảm thấy bụng trống rỗng, nhìn lại, đã qua thời gian ăn cơm trên danh nghĩa, phòng ăn chắc đã không còn ai. Diệp Trùng liền dự định tới phòng ăn tìm cái gì đó ăn.
Phòng ăn trên tàu Dạ Quang phục vụ suốt ngày, vô luận là lúc nào cũng có thể ăn được. Khi Diệp Trùng tới phòng ăn, phòng ăn rộng lớn chỉ có mình hắn, kẻ được gọi là người đẹp gặp được lần trước, lần này không ở chỗ này, điều này làm Diệp Trùng hơi nhẹ nhõm.
Phòng ăn sắp xếp chỉnh tề rất nhiều máy cung cấp thức ăn để cung cấp thức ăn. Chủ thể của máy cung cấp thức ăn là 1 cái quầy kim loại dài dài nằm trên mặt đất, 1 đầu là đầu ra của thức ăn, phía trên đầu ra là 1 cái quang não.
Diệp Trùng đi tới trước 1 máy cung cấp thức ăn, bấm loạn trên quang não mấy phần thức ăn, mấy thứ này phần lớn là thứ hắn chưa từng ăn qua, cho nên hắn dứt khoát mà ấn 1 hơi. Rất nhanh, tích nhẹ 1 tiếng, từ đầu ra đưa ra các loại thức ăn chứa đầy trên khay, đưa tới trước mặt Diệp Trùng, Diệp Trùng bê lên, tùy tiện tìm 1 vị trí, bắt đầu ăn uống. Cả phòng ăn chỉ có mình hắn, Diệp Trùng càng không lo ngại vấn đề hình tượng gì đó, vùi đầu càn quét.
Ngay khi Diệp Trùng đang ăn hăng say, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả của vài người. Diệp Trùng ngẩng đầu, 1 nhóm người đang tiến vào phòng ăn, nói chuyện không kiêng dè gì, như bên cạnh không người. Diệp Trùng không khỏi khẽ nhíu mày, đây không phải là đám người hôm qua sao?
Trùng hợp ánh mắt của mấy người này cũng hướng về phía này, đụng với ánh mắt của Diệp Trùng, ánh mắt đám người đó sáng lên, nhao nhao đứng dậy khỏi chỗ vừa ngồi xuống, 1 đám người cười mờ ám đi về phía Diệp Trùng, ngấm ngầm tạo thành thế bao vây.
Diệp Trùng chỉ nhìn mấy người đó 1 lần, lập tức giống như không thấy gì, vẫn vùi đầu ăn uống.
- Tiểu tử thối, khà khà, hôm nay chỉ có mình ngươi ở đây, xem ngươi làm thế nào chạy! Đại hán cầm đầu cười nói, từng bước từng bước tới gần bên này, 2 nắm tay bẻ kêu răng rắc. Người xung quanh không ai không cười thầm không thôi.
Mà làm bọn họ cảm thấy hơi có chút kỳ quái là tên trước mặt này lại không lộ ra chút sợ hãi nào, từ khi mọi người xuất hiện, hắn đã không hề dừng ăn cơm, chẳng lẽ tên này vừa trong ngục đói đi ra sao? Đại hán cầm đầu không chỉ có vài phần cảm giác hoang đường.
Nhớ hôm qua đám huynh đệ mình bị bảo an bao vây làm khó, trong lòng hắn bỗng có 1 đám lửa vô danh dâng lên.
Đám đại hán này vây Diệp Trùng ở giữa, ai ai cũng hắc hắc cười lạnh không thôi. Bọn họ lại không phát hiện trong cặp mắt của Diệp Trùng đang cúi thấp đầu bỗng cô đọng 1 điểm hàn ý sắc bén!
- Hừ hừ, tiểu tử thối, chúng ta quả nhiên là núi không chuyển nước chuyển (Trái đất xoay tròn) nha! Đại hán dẫn đầu da cười, thịt không cười (khẩu phật tâm xà), tay lớn như quạt hương bồ vươn về phía bả vai Diệp Trùng. Những người khác không ai không lộ ra vẻ mặt coi kịch vui, người trước mặt này ốm yếu vô cùng, lấy làm đối tượng để chơi đùa, lăng nhục không thể tốt hơn. Mấy người còn lộ ra vài phần dáng vẻ hớn hở muốn thử, rõ ràng muốn tự mình ra tay chơi đùa.
Tay của đại hán đó sắp đụng tới quần áo của Diệp Trùng, bỗng, trước mặt mọi người hoa lên, mọi người đều không nhìn rõ chuyện gì xảy ra, tiếp theo 1 tiếng kêu thảm thiết phá tan sự yên tĩnh của phòng ăn!
Cả đám người sợ hãi vô cùng, tiếng này không phải là của lão đại sao?
Ánh mắt mọi người không khỏi tập trung trên người lão đại của bọn họ, lập tức không khỏi đồng loạt hít 1 hơi lạnh, sắc mặt đại biến!
Chỉ thấy tay phải của lão đại bọn họ giống như cong gập không theo quy tắc, giống như bánh quai chèo, mà xương cốt trắng hếu từ cùi chỏ lòi ra, thịt trắng nứt ra, do không hề tổn thương tới mạch máu, chỉ có hoa máu nhợt nhạt ở trên thịt và xương, nhìn thấy làm người ta muốn nôn mửa!
Đau đớn dữ dội thế này, vị đại hán này lại không có ngất xỉu, thực sự làm người ta không kiềm được mà khen ngợi năng lực nhẫn nại của hắn. Chẳng qua lúc này lại sự bất hạnh của hắn. Hắn gập eo, ôm vai phải, đau đớn tới mức vẻ mặt bóp méo cùng với nhau, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết, làm người ta lạnh rợn hết cả người!
Mọi người đều ngây ra! Triệt để ngây ngốc!
← Ch. 137 | Ch. 139 → |