← Ch.385 | Ch.387 → |
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chữ số ở dưới số hai mươi lăm vẫn luôn không thấy động tĩnh cuối cùng đã bắt đầu từ từ mà tiếp tục tăng lên. Học viên không có lựa chọn cũng không biết làm sao, lựa chọn giáo quan bị thịt mà trong mắt bọn họ là dựa vào đi cửa sau mới được tuyển chọn này.
Tiếng cười chê bị đè nén vang lên liên tục trong phòng hội nghị. Nhưng sắc mặt Diệp Trùng vẫn như thường, giống như đây là việc bình thường vô cùng. Người khác tuy không coi trọng thực lực của hắn, nhưng đối với năng lực chịu đựng tâm lý của hắn lại vẫn có chút tán thán. Nếu như là người bình thường, chỉ sợ đã sớm có vẻ lúng túng, xấu hổ tới mức hận không kịp chui xuống dưới bàn, nhưng vị thiếu niên trước mắt này, tuy tuổi tác không hề lớn, nhưng thần sắc thản nhiên, trên mặt không có chút xấu hổ.
Cuối cùng, tốn trọn vẹn cả mười lăm phút, định mức của tổ này của Diệp Trùng mới đầy đủ.
- Được rồi, các vị, vậy thì phần sau chính là công tác của các vị. Chúng ta sẽ có nhân viên công tác chuyên môn dẫn các vị tới điểm tập hợp của tổ mình, sau đó mọi người liền có thể dẫn học viên của mình vào sân huấn luyện chuyên dụng của mình. Vậy đi, mọi người đi gặp mặt học viên của mình đi. Nếu như trong quá trình huấn luyện các vị gặp phải bất cứ vấn đề gì thì có thể trực tiếp tới tìm ta, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ. Tham Đạt cũng thở phào một hơi, rất rõ ràng, bầu không khí thế này đối với hắn cũng là một khảo nghiệm.
Mọi người nhốn nháo đứng dậy, nhân viên công tác đã sớm ở một bên chờ đợi rất lâu vội vàng bước tới.
- Xin mời theo tôi. Nhân viên công tác lịch sự ra dấu tay mời đi.
Diệp Trùng gật đầu, đi theo sau hắn. Một màn xảy ra trong phòng hội nghị đó không thể nào gây nên chút gợn sóng nào trong lòng hắn, hắn một mực chìm đắm trong phân tích bàn điều khiển chính hình tam giác của quang giáp Mãnh nam. Người khác thấy hắn không đổi sắc, kỳ thật chẳng qua chỉ là hắn đang suy nghĩ vấn đề mà thôi.
- Diệp tử, ngươi bị coi thường rồi a. Trong câu nói nhạt nhẽo của Thương, Diệp Trùng nghe ra sự bất mãn mạnh mẽ. Tuy Thương bình thường trông gần như không làm việc chính, nhưng Diệp Trùng vẫn rất ít nghe thấy hắn dùng loại tâm tình cực kỳ bất mãn này nói chuyện.
- Xem thường? Xem thường cái gì? Bởi vì vừa rồi vẫn luôn đang suy nghĩ vấn đề. Diệp Trùng không hề rõ trong phòng hội nghị rốt cuộc là đã xảy ra cái gì, mà sau lưng mọi thứ xảy ra này lại rốt cuộc là đại biểu cho ý nghĩa gì.
Thương không mặn không nhạt nói: "Bọn họ coi thường thực lực của ngươi."
- Ừm. Diệp Trùng không cho là đúng nói: "Như thế thì càng tốt. Tại sao phải gây nên sự chú ý của bọn họ?"
Thương bỗng nghẹn họng, Diệp Trùng nói không sai, càng không làm người ta chú ý, đối với hắn mà nói thì cũng càng có lợi.
Thương quyết định đổi cách nói: "Ừm, ngươi nói như vậy đương nhiên là chính xác. Bất quá, thù lao bọn họ trả trước không hề có bao nhiêu, không chống đỡ nổi cuộc sống của chúng ta bao lâu. Chúng ta cần nhiều tiền hơn, ngươi cũng biết rõ, chúng ta rất có khả năng ở lại Hôi cốc trong khoảng thời gian khá dài."
Diệp Trùng gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: "Chuyện này." Từ tin tức lấy được từ mạng mô phỏng mà xét, mấy thông đạo thông ra ngoài của Hôi cốc đều nằm trong tay của tổ nghiên cứu khoa học, hơn nữa hiện giờ đang ở dưới sự kiểm soát nghiêm mật nhất. Trừ mấy tàu buôn vận chuyển vật tư từ thiên hà Hà Việt đó, người khác không sao có được giấy thông hành. Mà cho dù là mấy tàu buôn này, đều phải trải qua kiểm tra cực kỳ gắt gao, không cách nào gian lận mà qua cửa được. Sau khi Diệp Trùng thảo luận với Thương, nhất trí cho rằng sẽ ở trong Hôi cốc một thời gian khá dài.
Nếu như như vậy, vậy thì vấn đề Thương nói sẽ không thể không suy nghĩ rồi. Bất kể ở chỗ nào, nếu như không có tiền thì đi một bước cũng khó khăn, đối với một điểm này, Diệp Trùng đã có nhận thức sâu sắc.
Thương tiếp tục nói: "Phương pháp trả thù lao của bọn họ chủ yếu là xem số lượng học viên thành công thông qua khảo hạch dưới tay ngươi, còn có cao thấp của sức chiến đấu của học viên thông qua khảo hạch. Ừm, thù lao bọn họ cung cấp cũng khá phong phú." Ý của câu sau không nói cũng rõ.
- Ta biết rồi. Diệp Trùng lạnh nhạt nói.
Khi Diệp Trùng tới điểm tập hợp của tiểu tổ thứ hai mươi lăm, tất cả học viên đều đã tập hợp ở chỗ này.
Ánh mắt của hầu hết học viên nhìn về phía hắn đều đầy sự bất thiện, vẻ khinh thường, coi rẻ bộc lộ trong lời nói.
Nhân viên công tác hỏi Diệp Trùng: "Ngài muốn nói vài câu hay là bây giờ dẫn bọn họ tới sân huấn luyện?"
- Đi sân huấn luyện. Diệp Trùng không có ý định phí lời.
- Chỉ trình độ này của ngươi mà cũng có ý tới dạy chúng ta, hì hì, ta tới dạy ngươi cũng chẳng khác gì. Giữa đám học viên đột nhiên có người cười chế giễu nói.
- Đúng đó.
- Đúng đó. Không ít người nhao nhao phụ họa. Với cái nhìn của bọn họ, vị giáo quan này của bọn họ hoàn toàn là một bị thịt.
Nhân viên công tác bên cạnh Diệp Trùng vẻ mặt xấu hổ, hắn thế nào cũng không ngờ mình lại gặp phải việc thế này.
Không nói gì, Diệp Trùng lạnh lùng nhìn đám thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi trước mặt này.
Đám học viên cũng không để ý, cứ việc cười.
Giọng nói truyền tới từ trong đám người càng lúc càng lớn, thảo luận giữa đám học viên cũng có xu hướng càng diễn càng hăng.
Diệp Trùng hơi nhíu mày, hắn không hề cảm thấy tiếng cười chế giếu của mấy học viên này giành cho hắn làm hắn tức giận, mà là đám học viên này không hề có bất cứ dấu hiệu bước đi nào, như vậy rất lãng phí thời gian. Lãng phí thời gian vẫn luôn là một trong những việc hắn không chấp nhận nhất, hắn quyết định thực hiện biện pháp tương ứng, để cấm cản loại hành vi này.
Chân phát lực, cũng không thấy bất cứ động tác gì, bóng người Diệp Trùng bỗng trở nên mơ hồ.
Tây Thanh vẫn luôn thầm chú ý Diệp Trùng cả kinh thất sắc, lập tức cảm thấy miệng khô, lưỡi nóng, tiếng tim đập binh binh kịch liệt dị thường, chẳng lẽ... Trong đám người, giọng nói vang lên lớn nhất đó bỗng ngưng bặt, giống như bị cái gì đó mạnh mẽ cắt ngang.
Bóng người đã có chút mơ hồ của giáo quan đột nhiên lại trở nên rõ ràng một lần nữa. Chẳng lẽ là mình hoa mắt? Tây Thanh nhìn kỹ lại, gương mặt vừa rồi đã có chút biến đổi không khỏi lại biến đổi một lần nữa.
Trên tay giáo quan nhấc ngược một người, hiển nhiên là tên đầu tiên hét lên vừa rồi, hai mắt tên này nhắm chặt, rõ ràng là đã hôn mê.
Thân thủ thật khủng bố!
Hơi lạnh thấu xương dâng lên từ đáy lòng, toàn thân run rẩy, lỗ chân lông toàn thân dựng đứng.
Mắt mình lại hoàn toàn theo không kịp tốc độ của đối phương! Từ lúc vừa mới bắt đầu thì hắn đã không sao nhìn rõ mỗi động tác của vị giáo quan này, giáo quan ra tay thế nào, đắc thủ ra sao, làm sao nhấc một người trở về chỗ cũ. Hắn lúc này mới phát hiện mình không nhìn rõ bất cứ bước đi nào của đối phương.
Học viên có thể tham gia huấn luyện của tổ nghiên cứu khoa học tự nhiên cũng sẽ không phải là thiếu niên đầu đường bình thường, mỗi người bọn họ đều là kẻ nổi trội của lớp trẻ, đã thông qua khảo hạch tuyển lựa của tổ nghiên cứu khoa học mới tới chỗ này.
Bọn họ rất mau liền có phản ứng lại, đợi khi nhìn thấy trên tay Diệp Trùng xách học viên đó, ai nấy đều câm như ve sầu mùa đông. Lại hồi tưởng lại một màn vừa rồi đó, một hư ảnh từ trước mặt bọn họ lóe lên rồi mất, một kích thoải mái như vậy thì đắc thủ! Sắc mặt mọi người lúc này đã rất ngoạn mục.
Diệp Trùng vẻ mặt lạnh lùng đứng ở chỗ đó, trên tay xách một học viên hôn mê, giống như không có vật gì.
Trong điểm tập trung yên lặng như tờ, đám học viên ai nấy mặt như màu đất, mà nhân viên công tác ở một bên đó lại há hốc mồm, kinh ngạc nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt.
- Đi. Diệp Trùng liếc nhìn mọi người một cái, không nặng không nhẹ quẳng ra một chữ, xách học viên đó, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía sân huấn luyện chỉ định.
Đám học viên nhìn nhau, nhưng không có ai dám cất lời, cũng chỉ có căng da đầu mà theo sau Diệp Trùng.
Sau khi trải qua sự kinh hoảng lúc ban đầu, trong lòng Tây Thanh lúc này lại hưng phấn dị thường! Hắn biết, đánh cược lần này của mình quả nhiên đã cược đúng rồi! Trong lòng hắn đầy sự mong chờ, chỉ là không biết giáo quan xem ra dường như không lớn hơn mình bao nhiêu này có thể mang lại cho hắn bao nhiêu sự kinh hỉ đây?
So với mấy tiểu tổ khác có tâm trạng thoải mái, nhiệt tình dâng cao, tiểu tổ này của Diệp Trùng yên ắng, nặng nề, không có ai dám thốt một tiếng. Khi gặp được đội ngũ mấy tiểu tổ khác ở dọc đường, mấy tiểu tổ khác nhốn nháo hướng ánh mắt tò mò về phía này, đợi khi nhìn rõ là tổ hai mươi lăm, mặt ai nấy đều lộ ra nụ cười châm biếm.
- Đây chính là sân huấn luyện chuyên dụng sau này của các vị, bên cạnh sân huấn luyện có chỗ ăn ở của các vị. Tất cả thiết bị bên trong đều đầy đủ vô cùng. Nếu như ngài vẫn còn cần gì, có thể tìm tôi hoặc liên hệ trực tiếp đại nhân Tham Đạt. Nếu như không có yêu cầu gì khác, xin cho phép tôi rời khỏi. Thái độ của nhân viên công tác chịu trách nhiệm dẫn đường xảy ra sự thay đổi hoàn toàn. Trong giọng nói của hắn mang theo vài phần cung kính.
- Cám ơn. Đi thong thả. Diệp Trùng trả lời cực kỳ ngắn gọn.
Đánh giá sân huấn luyện, trong lòng Diệp Trùng hơi vừa ý, nơi này chứa hai mươi học viên huấn luyện dư dả thoải mái.
Tất cả học viên tụm năm tụm ba đứng xa xa sau lưng Diệp Trùng, trong mấy người này không thiếu kẻ thông minh, có không ít người đã lộ ra dáng vẻ cuồng nhiệt hoặc là có suy nghĩ gì đó.
Diệp Trùng xoay người lại, lạnh lùng nhìn mọi người, giống như đá tảng trong gió, không thấy chút sức sống.
Tất cả học viên ngừng hô hấp, thở mạnh cũng không dám, hơi mang theo chút vẻ hoảng sợ nhìn vị giáo quan mà vừa rồi vẫn còn bị bọn họ coi thành tên bị thịt này.
Diệp Trùng lúc này mới nhớ tới học viên đã hôn mê đang xách trên tay, nhìn cũng không nhìn, buông tay ra.
Tưng! Âm thanh thân thể và mặt đất tiếp xúc thân mật làm trong lòng mỗi học viên run rẩy, thậm chí có người không tự kiềm chế mà sờ đỉnh đầu, cú này nếu như đổi thành mình...
Học viên té trên mặt đất đó từ từ tỉnh lại, cặp mắt ngơ ngác, hắn vẫn chưa hiểu là xảy ra chuyện gì, trong đầu hắn vẫn ở trong trạng thái thất thần.
Vì tiết kiệm thời gian, Diệp Trùng định một lần nữa dùng biện pháp làm học viên này mau chóng tỉnh lại.
Nhẹ nhàng thò tay ra, lại nhẹ nhàng nhấc học viên mắt mơ màng này lên. Nhìn thùng nước ở bên cạnh, tay phải Diệp Trùng ra sức rung một cái, học viên đó giống như một túi cát, bay về phía thùng nước.
A! Một tiếng kêu thét vẫn chưa dứt dư âm, tiếp đó bũm một tiếng rơi vào trong nước.
Đám học viên ở bên xem thấy động tác thô bạo mà không chút mùi vị nhân tính của Diệp Trùng, ai nấy tê dại da đầu, thầm kêu khổ!
Học viên đó bỗng rơi vào trong nước, vô cùng hoảng sợ, nước lạnh tưới lên trên mặt, hắn mau chóng tỉnh táo lại. Vội vàng bò ra từ trong thùng nước, may mà thân thủ hắn cũng không xem là quá yếu, loạt động tách này có thể nói là gọn gàng.
Rón ra rón rén tới gần bên này, nhưng hắn lại không dám tới quá gần.
- Vào hàng. Diệp Trùng không nhìn ra sau lưng, mặt không cảm xúc mở miệng.
Học viên đó vội vàng chạy, chen vào giữa đám học viên, lúc này mới hơi an lòng.
Diệp Trùng im lặng không nói, cả sân huấn luyện im phăng phắc, lúc này đây không ai dám phát ra bất cứ âm thanh gì, bọn họ không muốn làm bất cứ cử chỉ khiêu khích nào. Bọn họ đã sớm quên vừa rồi, vị giáo quan này vẫn còn bị bọn họ gọi là bị thịt.
Nhìn đám thiếu niên trước mắt, mặt không cảm xúc, Diệp Trùng lại tiến hành thảo luận nhiệt liệt với Thương ở trong lòng, mình ít nhất cần bao nhiêu tiền, nói cách khác, cũng chính là trong cả đội ngũ này, người đạt chuẩn phải được bao nhiêu thì thù lao của mình mới có thể đạt tới mức mong đợi của mình.
← Ch. 385 | Ch. 387 → |