Vay nóng Tinvay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 190

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 190: Trúng tuyển
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)

Siêu sale Shopee


Điều làm Diệp Trùng không ngờ là người bên trong lại càng nhiều hơn bên ngoài, cho dù với năng lực của hắn, muốn ở trong đám người tự do di chuyển cũng khá khó khăn. Đại sảnh cũng sắp chật kín rồi, liên tục nghe thấy có người chào hỏi nhau.

- Lão Triệu, ngươi cũng tới rồi. Sao thế?

- Ài, đúng vậy, thời thế hiện giờ loạn như vậy, muốn tìm một chỗ yên ổn chút cũng không dễ a. Vốn ta cũng không muốn tới, nhưng quả thật chịu không nổi A Mỹ mè nheo, với lại, vào được trong này, sự an toàn của cả nhà cũng được bảo đảm, ta cũng chỉ đành tới thử xem sao. Dù sao cũng phải nghĩ cho đám nhỏ a. Mặt người đàn ông này mang theo nụ cười khổ.

- Ài, đúng vậy, thời thế này, tại sao chỉ chốc lát đã loạn rồi chứ?

- Còn không phải...

Nghe thấy lời nói ríu rít xung quanh, Diệp Trùng rất nhanh liền hiểu ra người ở chỗ này tại sao lại đông như vậy, thì ra chỉ cần có thể vào được tập đoàn Prime, cũng tức là đồng nghĩa sự an toàn của hắn và người nhà hắn có thể được bảo đảm. Một điểm này so với bất cứ đãi ngộ gì cũng đều hấp dẫn hơn.

Trong loạn thế, tính mạng mới là đáng quý nhất.

Bất tri bất giác, Diệp Trùng đã theo dòng người tiến tới trước.

- Xin đưa ra thẻ thân phận của ngài. Giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu, một cô gái xinh đẹp gật đầu ra dấu với Diệp Trùng, người đẹp này mặc bộ đồng phục, sạch sẽ tinh tươm, gương mặt hơi mang theo nụ cười mỉm tự nhiên, rất thân thiện.

Diệp Trùng lúc này mới ngạc nhiên phát hiện mình lại bị dòng người dẫn tới trước quầy.

- Xin đưa ra thẻ thân phận của ngài. Người đẹp này lại lập lại một lần nữa, âm lượng lại hơi cao hơn. Soạt, ánh mắt người xung quanh lập tức tập trung trên người hắn, người đứng phía sau ai nấy hùng hổ nhìn chằm chằm cái tên đứng ở phía trước lại bất động cả nửa ngày này, nếu như không phải phần lớn người ở chỗ này có tu dưỡng khá tốt, chỉ e đã sớm có người chửi toáng lên rồi.

Thấy ánh mắt mọi người chung quanh đều tập trung trên người mình, cho dù Diệp Trùng trấn định cũng cảm thấy có đôi chút ngượng ngùng.

- Ừ. Diệp Trùng chỉ đành cắn răng trả lời, từ trong lòng lấy ra thẻ thân phận của mình, đưa qua.

Vị tiểu thư này hai tay nhận lấy thẻ thân phận của Diệp Trùng, sau đó ngón tay nhỏ nhắn xoay một cái, kẹp lấy thẻ thân phận quét nhẹ qua trên 1 máy đọc.

Thợ cải tạo trung cấp.

Vị tiểu thư này không khỏi hơi ngẩn người, đây là xưng hiệu thấp nhất mà nàng nhìn thấy tới tận lúc này. Có lẽ trong mắt người bình thường, thợ cải tạo trung cấp cực kỳ lợi hại, nhưng trong mắt người trong nghề bọn họ, thợ cải tạo trung cấp chẳng qua chỉ là vừa mới nhập môn mà thôi.

Người tới chỗ này, hầu hết đều là xưng hiệu cao cấp tương quan với quang giáp, hơn nữa, cho dù bọn họ có xưng hiệu cao cấp được đánh giá ngành nghề cũng không có nghĩa là bọn họ có thể bước vào tập đoàn Prime. Bọn họ còn phải thông qua kiểm tra chuyên môn của tập đoàn mới có thể được thu nhận.

Diệp Trùng nào đã thực hiện qua đánh giá ngành nghề gì đó, thợ cải tạo trung cấp này vẫn là do Thương tùy tiện thêm vào, có một nghề nghiệp hợp lý thế này sẽ không quá dễ dàng làm người khác chú ý. Thợ cải tạo quang giáp nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vừa thích hợp để Diệp Trùng che giấu thân phận.

Lần chiêu mộ này không hề có hạn chế xưng hiệu thấp nhất của người báo danh, vị tiểu thư này tuy trong lòng hơi không cho là đúng, nhưng vẻ mặt không lộ ra bất cứ vẻ coi thường nào, tỏ ra tính chuyên nghiệp trong nghề nghiệp.

- Mời ngài tới phòng số 303, nếu như ngài có thể qua được kiểm tra, tôi sẽ khâm phục ngài từ tận đáy lòng. Vị tiểu thư này lộ ra một nụ cười mê người.

Diệp Trùng như không thấy, lạnh nhạt nói cám ơn, xoay người rời đi.

Vị tiểu thư này vẫn luôn cực kỳ tự tin với nụ cười của mình, cực ít người có thể giữ được sự hờ hững dưới nụ cười của mình. Nhưng gã trước mặt này lại vẫn như cũ, không chút biến sắc, hờ hững như không, do nguyên nhân nghề nghiệp, nàng biết qua vô số người, ở phương diện nhìn người, có kinh nghiệm phong phú. Nàng biết nhìn người phải nhìn ánh mắt, mà không phải là vẻ mặt, vẻ mặt có thể lừa người, nhưng ánh mắt lại không sao lừa được người.

Trong mắt thiếu niên này, thứ nàng nhìn thấy chỉ là sự lạnh nhạt và hờ hững vô tận. Trong lòng run rẩy, nàng vội vàng cúi thấp đầu, che giấu tâm tình không tên này.

Đợi nàng ngẩng đầu lên lại, thân hình hờ hững đó đã sớm không thấy đâu.

Phòng 303.

Trong phòng chỉ có 1 cái quang não, Diệp Trùng tỉnh ngộ, thì ra là như vậy, điều này làm hắn nghĩ tới cảnh tượng ở hành tinh Lam Hải, khi nhận lời mời của Dương An, tham gia cuộc thi của học viện Lam Hải, quen thuộc làm sao a!

Chẳng lẽ mấy người này nghĩ không ra phương pháp kiểm tra gì mới hay sao? Tại sao đều là trò này?

Quả nhiên, không ngoài ý liệu của Diệp Trùng, trên quang não chính là cửa thứ nhất của lần kiểm tra này, đương nhiên độ khó cao hơn lần trước ở học viện Lam Hải nhiều, thời gian trôi qua thật nhanh, nhất thời, lại làm hắn sinh ra chút cảm khái dường như đã mấy đời.

Trình độ hiện giờ của hắn cũng cao minh lúc đó rất nhiều, loại đầu đề có độ khó này với hắn mà nói, không hề xem là quá khó khăn.

Nhưng Diệp Trùng không hề muốn biểu hiện quá xuất sắc, vẫn luôn tới tận phút cuối cùng mới viết ra đáp án. Thời gian nhiều như thế vừa rồi đủ để hắn nghĩ qua 1 lượt tất cả các vấn đề.

Tìm kiếm tin tức liên quan tới Cao Thế Xương có khả năng là cha này chắc chắn là việc cực kỳ khó khăn và nguy hiểm. Diệp Trùng không kỳ vọng 1, 2 ngày thì có thể hoàn thành nó, điều này không hiện thực, đối phương mang tất cả mọi thứ làm triệt để như vậy, nội tình trong đó tuyệt không phải trong chốc lát thì có thể tra xét ra được.

Tình hình hiện giờ là mình vốn không chỗ ra tay, có lẽ, bước vào sở nghiên cứu này là 1 lựa chọn không tồi. Từ bên trong đột phá dễ dàng hơn từ ngoài đánh vào rất nhiều, nhưng loại phương thức này sẽ làm mình bất cứ lúc nào cũng có thể ở trong tình trạng khá nguy hiểm, chỉ là trước mắt, Diệp Trùng quả thật không nghĩ ra phương pháp tốt hơn.

Căn phòng này, vừa tiến vào Diệp Trùng đã nhìn qua mọi ngóc ngách của nó, đích xách không có bất cứ nguy hiểm gì. Căn phòng không lớn, từ một cái quang não ở chính giữa ra thì không có cái gì khác, cũng giấu không được người khác.

Một mình đơn độc ở địa bàn của đối phương, là 1 việc vô cùng nguy hiểm, Diệp Trùng không định vì việc này mà mất mạng, điều này hoàn toàn không phù hợp với định hướng giá trị. Ngay cả cha còn sống, cũng tuyệt không bằng lòng mình vì ông mà đi mạo hiểm.

Nếu như mọi thứ hắn làm, có thể làm cha sống lại, vậy hắn cho dù mất đi mạng sống, hắn cũng tuyệt đối sẽ đi làm. Nhưng, bất luận hắn làm gì, cha cũng không thể sống lại. Trong lòng hắn hơi có chút ủ ê.

Người sống mới quan trọng. Vì thù oán lúc trước mà mất đi tính mạng, với hắn, là 1 việc vô cùng ngu xuẩn.

Đầu hắn lạnh như băng tuyết, lợi hại trong đó hắn hiểu rất rõ, mọi thứ hắn làm hiện giờ, đều là xây dựng thực lực cho bản thân hắn. Trên cơ sở thực lực của Mục Thương, có Thủ hộ và Hàm gia, hắn nghĩ, muốn tự bảo chắc không thành vấn đề. Nhưng thực lực của Mục Thương lại bảo đảm đường lui. Còn mấy người khác, Diệp Trùng không dám kỳ vọng bọn họ có thể có biểu hiện gì, chỉ cần không làm loạn là được rồi.

- Điều ống kính tới phòng 303. Một giọng nữ lười biếng mà ngọt ngào vang lên trong cả căn phòng giám sát.

*****

- Thợ cải tạo trung cấp? Rõ ràng xưng hiệu của người ứng thí này trong tin tức đưa tới làm nàng hơi ngạc nhiên, búi tóc vén cao của nàng giống như kiểu Rinka (trái lê) khẽ rung, cái cằm thanh tú mà hơi nhọn hơi nhướng lên, lộ ra cái cổ trắng nõn như tuyết.

- Lại có thợ cải tạo trung cấp dám tới? Có ý nghĩa! Ngữ điệu không nhanh không chậm mang theo vị ngọt đậm đà, tiếng nuốt nước miếng ừng ực điên cuồng của những người khác trong phòng giám sát có thể nghe thấy rõ ràng.

Trên ghế mềm màu đỏ sẫm ngồi dựa một giai nhân tuyệt thế, mà người nói chính là giai nhân này, sau lưng nàng, một gã trung niên mặc bộ đồ tây đen đứng thẳng, đường nét gương mặt cứng cáp có lực, cơ thịt toàn thân làm bộ đồ tây trên người phồng lên, nét mặt hờ hững, 2 tay bắt chéo sau lưng, từ đầu tới cuối, vẻ mặt của hắn không có bất cứ biến hóa nào.

Hơi ngồi thẳng, người con gái này thò ngón tay ngọc, ưu nhã ấn lên quang não trên bàn, hình ảnh trên màn hình của quang não lập tức thay đổi, hiển nhiên chính là căn phòng 303 mà nàng mới yêu cầu.

Người xuất hiện trên màn hình là một thiếu niên, một thiếu niên đang suy nghĩ.

Cặp mắt đen láy, dưới hàng mi thon dài là sống mũi thẳng trơn bóng, cặp môi xinh đẹp nổi lên một đường cong kinh tâm động phách, nét cười không thể xác định nơi khóe miệng càng làm cho nàng tỏa ra sự dụ hoặc trí mạng, đây là sự dụ hoặc thành thục thật sự, như hoa tươi nở rộ.

Trong phòng giám sát lập tức vang lên một loạt tiếng hít thở. Chỉ có người mặc đồ tây đen sau lưng cô gái không có bất cứ thay đổi nào, vẫn dáng vẻ hững hờ.

Diệp Trùng lúc này đang lợi dụng thời gian kiểm tra dư dả này để suy nghĩ, từ lúc nhìn thấy sở nghiên cứu tới giờ, đầu hắn nhận quá nhiều tin tức, hắn hiện giờ đang lợi dụng khoảng thời gian này để sắp xếp tất cả lại.

Nhìn thiếu niên đang suy nghĩ này, không, đích xác mà nói, gã đàn ông này đã không thể gọi là thiếu niên được rồi, rất rõ ràng, đối phương đã quá 20 tuồi. Đây là người ứng thí trẻ tuổi nhất mà Thu Mạn nhìn thấy cho tới tận lúc này, sự tích lũy tri thức cần có thời gian, 20 tuổi tuy rằng đã thành niên, nhưng vô luận là ở lĩnh vực nào, tuổi tác này đều là từ đại diện cho non nớt.

Bất quá, một người trẻ tuổi có tiềm lực cũng là một lựa chọn không tồi, Thu Mạn thích thú nhìn gã đàn ông này, nhìn kỹ mới phát hiện vẻ lạnh nhạt trên mặt đối phương và tuổi tác của hắn có khoảng cách quá lớn, vẻ non nớt hắn vừa lộ ra vừa rồi đó hình như chẳng qua chỉ là mình hoa mắt mà thôi, thứ nhìn thấy trong mắt nàng hiện giờ là một gã đàn ông trầm ổn, có chút lãnh khốc.

Sự thay đổi khí chất đột nhiên này làm lóe lên một tia dị sắc trong mắt của Thu Mạn.

Trên màn hình, gã đàn ông này mặt mày bình tĩnh viết đáp án của mình lên quang não, hoàn toàn không có sự vui mừng như điên khi người ứng thí bình thường tìm thấy đáp án, mà biểu hiện ra sự lão luyện hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của hắn.

Quả nhiên là một người thú vị a. Thu Mạn nhíu mắt, ngón tay thon dài nhỏ nhắn trên tay phải nhè nhẹ gõ trên tay cầm cái ghế mềm màu đỏ, còn gã đàn ông trung niên sau lưng nàng vẫn đứng như khúc gỗ.

Tiếp theo đó, biểu hiện của người đàn ông nhỏ này hơi ra ngoài ý liệu của nàng, ngay cả lão già Donald phụ trách đánh giá hắn cũng đánh giá hắn cực cao, cho rằng hắn là một thợ cải tạo quang giáp cực kỳ có tiềm lực, lão già Donald đó là một người thành thực. Tính khí cố chấp mà quật cường của lão không hề được người ta hoan nghênh, nhưng thực lực và ánh mắt của lão cũng không có ai nghi ngờ.

Vậy tên này nhất định là một nhân tài.

Bất quá đối phương biểu hiện quả thật là quá bình tĩnh, ngay cả bản thân Thu Mạn cũng cảm thấy có chút không đúng.

Khi thật sự đối mặt thiếu niên này, trong lòng Thu Mạn đã nhấp nhỏm không yên. Trong cặp mắt bình tĩnh bị Thu Mạn mẫn cảm bắt được một tia lạnh lùng, hờ hững với mọi thứ xung quanh ẩn tàng trong đó, điều này làm nàng nghĩ tới mấy người đó. Mấy tên được gọi là tinh anh đó. Ánh mắt của bọn chúng gần như giống y chang với gã đàn ông nhỏ trước mắt này, vừa nghĩ tới đám không có tính người đó, Thu Mạn liền cảm giác không thoải mái trong bao tử.

Roạt, gã đàn ông trung niên vẫn luôn đứng đờ sau lưng Thu Mạn như khúc gỗ đột nhiên sải bước, cản Thu Mạn ở sau lưng, cặp mắt trống rỗng đột nhiên biến thành nóng bỏng vô cùng, nhìn thẳng Diệp Trùng.

Biến cố đột nhiên này dọa mọi người nhảy dựng lên. Ngay cả Diệp Trùng trong lòng cũng có chút ngạc nhiên, địch ý và sự cảnh giác trong mắt đối phương làm hắn có chút không hiểu. Chẳng lẽ bây giờ bị người ta phát hiện rồi?

Thu Mạn cũng cả kinh, từ vẻ kinh ngạc trên mặt nàng liền có thể nhìn ra, nhưng cho dù là biểu tình này, nàng vẫn diễm lệ rung động lòng người. Đây là động tác đầu tiên Thu Quảng tự phát làm ra mà không có mệnh lệnh của nàng, trước giờ, nàng đều cho rằng Thu Quảng là một con rối, không có sinh mạng. Chỉ bởi vì Thu Quảng cực kỳ ít nói, nên mới thường mang hắn theo bên cạnh, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm nàng có chút mê muội.

Diệp Trùng lại nhìn ra sự xảo diệu trong 1 bước sải chân cảu gã đàn ông trung niên này.

Võ thuật gia! Một võ thuật gia khá cao minh! Từ tốc độ, chính xác và thời gian mà bước sải này của đối phương thể hiện ra thì có thể nhìn ra một chút manh mối.

Trong khoảnh khắc, cơ thịt toàn thân Diệp Trùng liền hơi căng lên, chân tuy không rời khỏi mặt đất, nhưng sức mạnh đã dồn lên đó, ở trong một loại trạng thái có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Trong vòng mười mét của một vị võ thuật gia cao minh thả lỏng tinh thần, vậy tuyệt đối là hành vi tìm chết. Không có ai hiểu rõ hơn Diệp Trùng lực bạo phát và lực sát thương của một vị võ thuật gia có trong khoảng cách này.

Cũng may, bản thân Diệp Trùng chính là một vị võ thuật gia rất không tồi.

Những biến hóa nhỏ nhoi này của thân thể Diệp Trùng cũng dẫn đến biến hóa của thân thể gã đàn ông trung niên trước mặt này, thân vùng khủy tay hơi ưỡn lên, thân thể hơi nghiêng, đôi chân không biết lúc nào đã mở ra, rơi vào trong mắt người bình thường, đây chẳng qua chỉ là động tác vô cùng bình thường, nhưng Diệp Trùng lại ngửi thấy sự nguy hiểm trong đó, điều này cũng làm hắn càng xác định thêm một bước, thực lực vị võ thuật gia trước mắt này nhất định vô cùng mạnh mẽ.

Chẳng lẽ đối phương đã phát hiện ra mục đích của mình?

Quang mang nóng bỏng lập lòe trong mắt gã đàn ông trung niên, đó là một loại thiết tha không gì sánh được.

Đáng tiếc, Thu Mạn bị hắn che sau lưng lại không thấy được một màn này, mà lại vô cùng kỳ quái hỏi: "A Quảng, sao thế?"

Trong khoảnh khắc, câu nói này giống như một chậu nước đá dội xuống đầu gã đàn ông trung niên này, sự thiết tha trong mắt gã đàn ông trung niên tên A Quảng này lập tức biến mất tăm mất dạng. Cặp mắt hắn lại khôi phục sự trống rỗng bình thường, không chút sự sống.

A Quảng lại trở về sau lưng Thu Mạn một lần nữa, không nói một lời, giống như khúc gỗ.

Thu Mạn kinh ngạc liếc nhìn A Quảng một cái, không nhìn ra có gì không giống bình thường, nàng quyết định đặt sự chú ý lên người người đàn ông nhỏ trước mặt này, chính là sự xuất hiện của hắn, làm cho A Quảng vẫn luôn không có cử động gì xuất hiện tình trạng dị thường như vậy, hơn nữa, gã đàn ông tên gọi là Cao Dã này, bản thân cũng đủ kỳ quái rồi.

Chẳng lẽ là gián điệp?

Gần như mọi người đều biết hậu đài của tập đoàn Prime là ai, nếu như thế lực khác không phái vài gián điệp tới, đó mới là sự không bình thường thật sự.

Nhưng nếu như nói người đàn ông này là gián điệp, Thu Mạn lại cảm thấy không giống, huấn luyện gián điệp và huấn luyện nhân viên chiến đấu hoàn toàn không giống nhau, sự khác biệt về khí chất của 2 người cũng vô cùng rõ ràng.

Đột nhiên, Thu Mạn cảm thấy có chút nan giải.

*****

Donald nhìn chằm chằm Diệp Trùng, Diệp Trùng cũng hoài nghi trên mặt mình có phải mọc ra thứ gì đó kỳ quái hay không, Thu Mạn vẫn dáng vẻ cười mím chi đó, còn gã đàn ông trung niên được gọi là A Quảng sau lưng nàng đó vẫn đứng không cảm xúc như khúc gỗ.

Thật ra, Diệp Trùng vốn dĩ không biết, trong lòng người phụ nữ đầy thành thục, phong tình này giờ cũng lúng túng vô bì, chỉ nhìn biểu tình của lão già Donald này, nàng liền biết tên trước mắt này tuyệt đối là một nhân tài, bỏ qua thì đáng tiếc, nhưng gã đàn ông nhỏ này nhìn thế nào cũng không giống một người bình thường, bất tri bất giác, trong lòng nàng có chút kiêng kỵ với gã mò không được nông sâu này.

Diệp Trùng giống như 1 người không có việc gì, đứng im bất động, không có bất cứ lo lắng, bất an nào.

Ánh mắt Thu Mạn quét trên người gã đàn ông nhỏ này, trong lòng lại không kìm được bật cười khanh khách, mình sao thế này, tại sao lại thất thái như vậy? Cho dù tên này có ý đồ khác, cục thế không phải vẫn nằm dưới khống chế của mình sao? Chỉ cần mình tăng cường giám sát hắn, cho dù đối phương muốn giở trò gì, mình cũng có rất nhiều cách đối phó, loại người này, vẫn đặt dưới mắt mình là an toàn nhất.

Chẳng lẽ mình thật sự già rồi? Lại trở nên nhát gan như vậy! Nàng cầm lòng không đặng, dùng tay sờ gương mặt vẫn trơn bóng của mình.

Động tác đầy chất nữ tính này lập tức hấp dẫn gần như tất cả ánh mắt trong phòng, ngay cả Donald già dặn cũng nhìn chằm chằm Thu Mạn không chớp, đợi lão phản ứng lại, gương mặt già nua đỏ lựng lên.

Cả căn phòng chỉ có gương mặt hai người không có bất cứ thay đổi nào, một người là Diệp Trùng, người kia chính là gã đàn ông trung niên gọi là A Quảng sau lưng Thu Mạn đó.

Thu Mạn biết rõ lực sát thương của mình to lớn cỡ nào, dung mạo vẫn luôn là vũ khí lợi hại nhất không gì không xong của nàng, động tác vừa rồi tuy chỉ là một động tác của tiềm thức, nhưng nàng biết rõ ảo diệu trong đó, càng là loại biểu tình lộ ra không cố tình thì mới càng hấp dẫn người ta nhất.

Đàn ông đối với sắc đẹp, có ai mà không động lòng? Nàng cười lạnh trong lòng.

Khi nhìn thấy Donald tuổi tác thế này mà cũng đỏ mặt, nàng không khỏi cười khanh khách, làm cho Donald hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất chui vào. Nhưng khi ánh mắt của nàng quét qua mặt gã đàn ông nhỏ này, biểu tình trên mặt không khỏi cứng lại.

Bởi vì thứ nàng thấy là một bộ mặt không có chút thay đổi nào, vẫn là sự hờ hững làm người ta nhìn vô cùng không thoải mái đó.

Cô gái trước mặt này đột nhiên bật cười làm Diệp Trùng hơi có chút kinh ngạc, không thể không nói, ánh mắt hắn nhìn bây giờ so với lúc trước quả thật cao minh hơn nhiều, người phụ nữ này vừa nhìn liền biết không phải loại người dẫ đối phó. Nàng ta đối với việc nắm bắt tâm tình khẳng định là cao minh hơn mình không biết bao nhiêu lần.

Nhưng Diệp Trùng vẫn cư xử bình tĩnh, đối với thực lực của mình, hắn có tràn đầy tự tin, hoàn cảnh thế này, là chiến trường có lợi nhất để hắn phát huy. Nếu như đối phương trở mặt, hắn nắm chắc có thể an toàn thoát khỏi chỗ này, cho dù gã đàn ông trung niên tên gọi A Quảng đó có thể là một võ thuật gia lợi hại, nhưng hắn vẫn không chút e ngại.

Nói tới cận chiến, Diệp Trùng tin tưởng cho dù là Lam Dị Hành sống lại, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn hiện giờ.

Người phụ nữ này rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, vẫn dáng vẻ cười khanh khách, nhưng Thương từng nói với mình, khi người khác cười mỉm với ngươi, ngàn vạn lần đừng lơ là cảnh giác. Diệp Trùng cực kỳ tán đồng với câu nói này.

Nhìn thấy Diệp Trùng không định mở miệng, Thu Mạn cười một tiếng, nói: "Hoan nghênh gia nhập tập đoàn Prime!"

Donald không khỏi mừng rỡ. Người phụ nữ xinh đẹp mà chết người này ở trong lòng mọi người trên dưới sở nghiên cứu này đều cực kỳ thần bí, mọi người đều biết bối cảnh sau lung của nàng rất sâu, nhưng không ai thật sự biết chi tiết về nàng ta. Nhưng đối với mệnh lệnh của nàng ta, không có ai dám vi phạm. Sự thật chứng minh, người vi phạm mệnh lệnh của nàng, kết cục đều rất bi thảm. Thu Mạn đã nói như thế, vậy cũng có nghĩa là việc trúng tuyển của người thanh niên được mình nhòm trúng này đã thành tất nhiên.

Vẻ mặt Donald vui mừng như điên ngược lại hoàn toàn với gương mặt bình tĩnh của Diệp Trùng, giống như người trúng tuyển đó là Donald mà không phải là Diệp Trùng.

Còn chưa đợi Diệp Trùng có phản ứng, Ronald túm lấy tay của Diệp Trùng, lôi hắn chạy về phòng thí nghiệm của mình.

Nhìn bóng lưng hai người, khóe miệng Thu Mạn không khỏi nhếch lên vài phần ý tứ không thể hiểu được, mà một tia quang mang lóe lên trong cặp mắt to long lanh nước đó, còn trong đầu nàng vẫn đang nhớ lại động tác vô ý vừa rồi của gã đàn ông nhỏ này.

Chính ngay lúc Donald chụp về phía gã này, nàng nhìn thấy tay phải của hắn theo bản năng né tránh, nhưng hắn hình như rất mau liền phản ứng lại, tay phải vốn dĩ đã né tránh đó lại như tia chớp đưa tới tay của Donald, động tác này rất nhanh, nàng chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, còn Donald càng không có chút phản ứng nào.

Cao Dã, nhìn tin tức trên tay, Thu Mạn lầm bầm một mình.

Đáng tiếc là nàng không nhìn thấy, gã đàn ông trung niên vẫn luôn đứng im bất động sau lưng nàng, khi tay phải của Diệp Trùng hơi né đi, cặp mắt phóng ra quang mang, đầy hừng hực.

Đợi khi nàng xoay người, quang mang trong mắt A Quảng đã tan mất, khôi phục sự trống rỗng bình thường.

Mọi thứ xảy ra hôm này, gần như đều không nằm dưới sự khống chế của nàng, điều này làm nàng cảm thấy vô cùng không tốt, ngay cả A Quảng bình thường nghe lời cũng xuất hiện khác thường, làm sao mà không làm nàng không hơi kinh ngạc trong lòng.

Nhìn A Quảng hoàn toàn không khác gì bình thường, đôi mày đẹp của Thu Mạn lại không tự chủ được nhướng lên.

- A Quảng, ngươi nghe hiểu lời ta nói không? Thu Mạn cẩn thận thử.

A Quảng vẫn không hề động đậy.

- Thật là kỳ quái, A Quảng hôm nay tại sao vậy chứ? Nhìn A Quảng vẫn như bình thường, Thu Mạn ra vẻ lầm bầm một mình, khóe mắt của nàng lại âm thầm nhìn A Quảng.

A Quảng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, ánh mắt vẫn trống rỗng như trước.

Lần này Thu Mạn mới nản lòng, xoay người đi ra ngoài cửa, mà gần như đồng thời, A Quảng liền theo sát sau lưng Thu Mạn.

Sự hỗn loạn của phòng thí nghiệm của Donald làm Diệp Trùng giật bắn mình, hắn cho rằng mình lại trở về hành tinh rác.

Các loại linh kiện quang giáp vương vãi đầy đất, ngay cả đặt chân cũng có chút khó khăn, thậm chí trên vài linh kiện còn có rỉ sét, Diệp Trùng không khỏi hoài nghi hoàn cảnh sinh tồn ở chỗ này có phải còn tệ hại hơn hành tinh rác hay không.

- Ngươi làm quen với hoàn cảnh ở nơi này trước đi, bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ là trợ thủ của ta, ừm, đồ đạc chỗ này không được tùy tiện loạn động, nếu như có câu hỏi gì, có thể trực tiếp tới hỏi ta. Nhớ kỹ, khi ta làm việc, không được tới làm phiền ta. Donald dặn dò.

Nhưng tất cả ánh mắt của Diệp Trùng, lại bị một bán thành phẩm màu tím được đặt trên một bàn thí nghiệm hấp dẫn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-485)