← Ch.327 | Ch.329 → |
- Đường Hàm Phái! Ngươi lớn mật!
Mạt Phu Sát Khoa hoắc mắt đứng lên, lớn tiếng quát. Trước mắt bao nhiêu người, dam ra tay giết chết một vị đổng sự, việc này chưa bao giờ phát sinh trong lịch sử liên bang tổng hợp học phủ. Mà hung thủ lại là môn đồ hắn đắc ý nhất, điều này bảo sao hắn không vừa sợ vừa giận?
- Sư phụ!
Đường Hàm Phái hơi hơi hướng Mạt Phu Sát Khoa cung tay.
Nét mặt mọi đổng sự đều đầy vẻ giận dữ, một vị đổng sự khác kiềm chế không được đứng lên:
- Người đâu, đem Đường Hàm Phái dẫn đi!
Song, phòng hội nghị ngoại không có bất cứ gì động tĩnh.
Đường Hàm Phái cũng không nhìn vị đổng sự này một cái, thản nhiên ngồi xuống, trên mặt thủy chung mỉm cười lộ vẻ ôn hòa mà lạnh nhạt. Song nụ cười ôn hòa như xuân phong này lại làm cho các vị đổng sự trong lòng đều sinh ra dự cảm không ổn.
Mạt Phu Sát Khoa đột nhiên trầm lòng xuống, hắn vốn hiểu rất rõ gã đệ tử này. Đường Hàm Phái làm việc thường hay mưu định rồi sau đó mới động, lần này hắn dám ra tay, nhất định có điều dựa vào, hắn đến cùng muốn làm cái gì?
Nghi ngờ của Mạt Phu Sát Khoa cũng giống như tất cả đổng sự, dám hỗn đến tình trạng này, những người này cũng không là đứa ngốc. Bọn họ mỗi người ổn thỏa như cũ, chờ đợi Đường Hàm Phái đưa ra đáp án.
- Người đâu? Vệ binh!
Đổng sự đứng lên tức giận hướng phòng hội nghị hô. Các đổng sự khác nhìn hắn tựa như một đứa ngốc, người này chẳng lẽ thấy không rõ tình thế sao?
Trên mặt Đường Hàm Phái ý cười càng đậm. Dường như nghe trong phòng hội nghị ầm ĩ, mấy vị tạp tu đi vào.
Vị đổng sự kia mừng rỡ, chỉ vào Đường Hàm Phái, lớn tiếng nói:
- Các ngươi, đem hắn dẫn đi! Dám can đảm tập kích trường học đổng sự, công nhiên mưu sát, tội không thể tha thứ! Mau, áp giải hắn ra!
Mấy vị tạp tu mặt không chút thay đổi đứng đó, nhưtượng gỗ.
- Ngươi quá ầm ĩ.
Đường Hàm Phái nho nhã cười dài.
Phanh! Trên trán Vị đổng sự kia xuất hiện một lỗ máu, hắn trợn to hai mắt, không thể tin. Ra tay chính là một vị tạp tu. Hai tạp tu còn lại không nói lời nào mà đem xác hắn lôi ra phòng hội nghị.
Tất cả đổng sự đều hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau, mọi người đều nhất tề lộ ra sắc mặt giận dữ. Thỏ chết cáo khóc, mới vừa rồi chết là một vị đổng sự, ai biết kế tiếp có thể hay không là chính mình?
- Đường Hàm Phái ngươi có ý tứ gì?
Mở miệng nói chuyện là Địch Ôn La Đặc. Vị này đổng sự bảy mươi tuổi này là người già nhất trong đổng sự hội, con hơn cả Mạt Phu Sát Khoa, hắn cũng là đại biểu phái trung lập trong đổng sự hội.
Đối với vị lão đổng sự tóc bạc xám xịt này, Đường Hàm Phái cung kính hỏi ngược lại:
- Địch Ôn La Đặc tiên sinh, ngài đối với thế cục hiện tại của liên bang tổng hợp học phủ có ý kiến gì?
Địch Ôn La Đặc ngẩn ra. Hắn không nghĩ tới Đường Hàm Phái đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng lão lại lộ ra vẻ đăm chiêu:
- Ồ! ngươi thấy thế nào?
Đường Hàm Phái nhoẻn miệng cười:
- Rất hiển nhiên, chúng ta đã tới bước đường cùng.
Hắn nói như việc này cùng hắn không chút nào liên quan.
- Việc này vẫn không tới phiên ngươi lắm miệng!
Một vị đổng sự khác không nhịn được cười lạnh nói:
- Ta nhớ không lầm. Ngươi vẫn đang chờ bị xử tội! Hừ, liên bang tổng hợp học phủ suy bại cho tới tình trạng hôm nay, không phải do ngươi gây ra tai họa sao?
Mọi đổng sự khác đều lộ ra vẻ tán đồng, nếu như không phải Đường Hàm Phái tại thành la dữu lần nọ điên cuồng hành động, liên bang tổng hợp học phủ căn bản sẽ không bị động như thế!
Đường Hàm Phái không hề tức giận, cất cao giọng nói:
- Chẳng lẽ tới lúc này, các vị vẫn cho rằng nếu như chúng ta không cùng Pháp Á tiếp xúc, Pháp Á sẽ giữa thái độ hoà bình với chúng ta?
Địch Ôn La Đặc nhíu mày. Không vui nói:
- Hiện tại nói nữa cũng như không, lúc này là phải làm sao bây giờ mới là điều chúng ta muốn thảo luận!
Nói xong lão nhìn Đường Hàm Phái:
- Ngươi nếu tới đây, chắc là đã có chủ ý, ta nghĩ ngươi nên nói ra.
Đường Hàm Phái mỉm cười:
- Ngài đúng là người thông tuệ.
Nói xong, hắn đưa ra một văn kiện cho Địch Ôn La Đặc.
Địch Ôn La Đặc tiếp nhận văn kiện, đọc vài lần, sắc mặt âm trầm vô cùng, nhưng hắn không nói gì, mà là tiện tay đem văn kiện truyền cho người kế bên.
Văn kiện cuối cùng truyền tới tay Mạt Phu Sát Khoa. Nhìn thoáng qua hắn sắc mặt đại biến. Thì ra văn kiện này là một bổ nhiệm thư, ý tứ rất đơn giản, đổng sự hội nhà trường chỉ định Đường Hàm Phái giữ chức hiệu trưởng trong thời gian chiến tranh, thống lĩnh tất cả nhân viên nhà trường, có được quền quyết định tất cả trong thời gian chiến tranh.
Nếu như dựa theo văn kiện trên, tất cả quyền lực của liên bang tổng hợp học phủ đều tập trung về hắn. Đổng sự hội sẽ không còn quyền ước thúc.
- Ha ha, ngươi dựa vào cái gì mà cho là chúng ta sẽ thông qua quyết nghị này?
Một đổng sự cười lạnh nói.
- Bởi vì ta có thể đưa liên bang tổng hợp học phủ thóat khỏi khốn cảnh.
Đường Hàm Phái cực kì bình thản trả lời.
- Ngươi cho rằng ngươi có thể. Ngươi có thể? Ha ha!
Vị đổng sự này như nghe được điều gì buồn cười nhất. Cất tiếng cười to.
Đường Hàm Phái chậm rãi nhìn quanh bốn phía, ánh mắt sắc bén tràn ngập cảm giác áp bức. Rất nhiều đổng sự đều không tự kìm hãm được cúi đầu tránh né ánh mắt của hắn!
- Bởi vì ta là Đường Hàm Phái!
Phòng hội nghị lạnh ngắt như tờ, những lời này mang theo vô cùng lực lượng, trịnh thượng áp đặt, lại phảng phất có ma lực kì dị, làm người khác hồi hộp tinh thần.
Đường Hàm Phái thu lại ý cười, trầm giọng nói:
- Các vị trong lúc nguy cấp, mà không rời khỏi kinh đô, đủ để nói rõ tình cảm của các vị đối với liên bang tổng hợp học phủ. Như vậy mọi người cũng biết lúc này thế cục có bao nhiêu nguy cấp. Nếu như chúng ta không đưa ra hành động đúng đắn, nghênh đón chúng ta chắc chắn là luân hãm cùng diệt vong. học phủ xinh đẹp của chúng ta sẽ bị san bằng, tài phú sẽ bị cướp đoạt! Chúng ta không chỉ có trắng tay mà còn trở thành tội nhân lịch sử của trường học, sẽ bị toàn liên bang nhạo báng vì sự thất bại ấy!
Thanh âm Đường Hàm Phái tức giận vang lên quanh quẩn trong phòng hội nghị, .
Trầm mặc, rất nhiều đổng sự sắc mặt biến ảo, khi tắng khi đỏ.
- Xin lỗi, Đường Hàm Phái, mặc dù ngươi là một tạp tu tạo nghệ rất xuất sắc, nhưng ngươi cũng không chứng minh được ở phương diện này ngươi có đủ năng lực.
Một đổng sự khác tỉnh táo trả lời.
Địch Ôn La Đặc không mở miệng, hắn như đang suy tư về cái gì. Đường Hàm Phái ánh mắt như thường, chỉ là trên mặt lộ ra một tia tiếc nuối:
- Các vị, trên thực tế, ta cũng không phải tới trưng cầu ý kiến các vị. Bắt đầu từ hôm nay, đổng sự hội của liên bang tổng hợp học phủ sẽ trở thành lịch sử. Mà các vị, cũng sẽ chứng kiến một thời đại mới đã tới.
- Không có thể nào, ngươi muốn ép chúng ta?
Vị đổng sự mới vừa rồi lạnh lùng hỏi ngược lại.
- Ta nghĩ các vị xem việc sẽ biết.
Đường Hàm Phái mở độ nghi trên tay, độ nghi bắn ra một đạo hình ảnh.
Trên màn hình xuất hiện một trung niên mặc quân trang.
- Vệ Nguyệt Thanh!
- Quân đoàn trưởng!
Các đổng sự thất thanh kinh hô. Trên màn hình, rõ ràng là quân đoàn trưởng liên bang đệ nhất quân đoàn, xuất thân từ liên bang tổng hợp học phủ là Vệ Nguyệt Thanh.
- Các vị đổng sự. Mọi người khoẻ chứ, ta là Vệ Nguyệt Thanh. Ta sẽ không nhiều lời, ta đại diện đệ nhất quân đoàn ủng hộ Đường Hàm Phái đảm nhiệm chức vị hiệu trưởng trong thời gian chiến tranh.
Ngữ khí Vệ Nguyệt Thanh rõ ràng, gương mặt giống như nham thạch điêu khắc nhìn không ra nửa điểm dao động.
Mọi Đổng sự mặt xám như tro tàn.
Bọn họ lúc này mới bừng tỉnh, khó trách trước đó Vệ Nguyệt Thanh vẫn không có động tĩnh gì.
Mạt Phu Sát Khoa sắc mặt tái nhợt. Trong tích tắc này, hắn chợt thông suốt. Đường Hàm Phái tại sao lại làm ra động tác quá khích như thế tại thành La Dữu? Hắn chính là muốn đưa liên bang tổng hợp học phủ lâm vào nguy cảnh! Tống Thành Ngạn cự tuyệt đảm nhiệm tiền tuyến chỉ huy, lập tức bị tiếp vào đệ nhất quân đoàn, chỉ sợ khi đó Đường Hàm Phái đã cùng Vệ Nguyệt Thanh đạt thành hiệp nghị.
Từ khi đó bắt đầu, hắn đã bày ra cục diện này! Không, nói không chừng sớm hơn nữa thì hắn đã bắt đầu bố cục.
Nhưng, hắn dựa vào cái gì mà tự tin có thể đưa liên bang tổng hợp học phủ ra khỏi nguy cảnh chứ?
Điểm này Mạt Phu Sát Khoa vẫn không thông, nhưng hắn biết rõ tên đệ tử này của mình tuyệt đối phải có điều gì để dựa vào, chỉ là chính mình nghĩ không ra thôi. Nhìn Đường Hàm Phái trên mặt ôn hòa vô hại tươi cười. Mạt Phu Sát Khoa đột nhiên cảm thấy mình đã già, nguyên lai mình vẫn chẳng hiểu rõ đệ tử này. Hắn không rõ, Đường Hàm Phái đến cùng đang muốn cái gì? Nếu như là vị trí hiệu trưởng liên bang tổng hợp học phủ, thì chỉ mười năm sau, tuyệt đối thuộc về hắn.
Vệ Nguyệt Thanh ra mặt khiết tất cả đổng sự đều hiểu được, Đường Hàm Phái trở thành liên bang tổng hợp học phủ hiệu trưởng là chuyện đã định. Có Vệ Nguyệt Thanh ủng hộ, quá đủ cho hắn thông qua cái quyết nghị này. Không người nào lúc này còn ngu ngốc không thức thời, đem tính mạng của mình ra đùa giỡn.
Nếu như không phải tại thời gian chiến tranh, nếu như không phải thành viên đổng sự hội hiện tại chỉ còn lại có một phần ba. Nếu như không phải tình thế nguy cấpnhư thế, cho dù có Vệ Nguyệt Thanh ủng hộ, đổng sự hội vẫn có đủ lực lượng chống lại.
Nhưng trên đời này không có nếu như.
Địch Ôn La Đặc là người thứ nhất ký tên vào quyết nghị. Sau đó hắn ngẩng đầu nói với Đường Hàm Phái:
- Hy vọng ngươi có thể thực hiện lời ngươi hứa hẹn.
Đường Hàm Phái thu lại tươi cười, thần sắc nghiêm nghị cung kính trả lời:
- Xin ngài yên tâm, liên bang tổng hợp học phủ chắc chắn càng thêm huy hoàng!
Tất cả đổng sự đều ký tên vào bổ nhiệm thư.
Tiếp nhận bổ nhiệm thư, trên mặt Đường Hàm Phái không hề lộ ra vui mừng, sự thâm trầm như thế làm tất cả đổng sự đều trong lòng phát lạnh.
- Cám ơn các vị ủng hộ, tin tưởng không lâu sau, các vị sẽ thấy rõ quyết định hôm này là cỡ nào sáng suốt.
Đường Hàm Phái mặt không chút thay đổi tiếp tục nói:
- Như vậy. Ta sẽ phát hành mấy mệnh lệnh.
- Thứ nhất, hôm nay tất cả đổng sự hội đổng sự thành viên không có có mặt, hành động này là phản bội liên bang tổng hợp học phủ, chối bỏ thân phận đổng sự, từ bỏ tất cả tài sản cùng với sản nghiệp.
Mạt Phu Sát Khoa giật mình. Ngoan độc! Đường Hàm Phái đây là bỏ hậu hoạn cho mình, một khi những đổng sự nàt bị tước bỏ thân phận, vậy còn lại một phần ba đổng sự này, cho dù sau này thế cục bình ổn. Cũng không có cách nào đối phó với Đường Hàm Phái.
Thấy tuyệt đại bộ phân đổng sự đối với mệnh lệnh này cũng không thật là để ý. Mạt Phu Sát Khoa không khỏi thầm than, đúng là những tên đần!
- Thứ hai. Bổ nhiệm Tống Thành Ngạn làm tổng chỉ huy tiền tuyến. Thực tế thì chiến lực tiền tuyến nghiêm trọng không đủ, hy vọng các vị có thể cống hiến ra lực chiến đấu của gia tộc mình. Về phần ít nhiều các vị tự mình quyết định, nhưng ta báo trước. Những gia tộc thành viên của các đổng sự bị trục xuất, trừ sản nghiệp tài sản cố định ở ngoài, còn lại đều chia cho nhân viên nhà trường. Mức độ phân chia dựa theo công lao mà tính.
Oanh!
Phòng hội nghị lập tức sôi trào! Bị đổng sự bị tước bỏ thân phận chiếm hai phần ba đổng sự hội a, đây chính là khối mỡ béo đến không thể béo hơn! Rất nhiều người đều thầm tính toán xem trên tay mình có bao nhiêu tạp tu.
Nhìn quanh đám đổng sự đang phấn khởi vô cùng, Đường Hàm Phái vẫn mỉm cười như cũ.
← Ch. 327 | Ch. 329 → |