← Ch.341 | Ch.343 → |
Ước chừng hơn 70 tạp tu tiến vào trong rừng cây, mỗi người đều cố kiềm nén nhưng trên vẻ mặt vẫn mang nét nghi ngờ lẫn sợ hãi. Bọn họ cẩn thận từng li từng tý một, e sợ mỗi bước chân tiến đến sẽ gặp nguy hiểm, trong đó những tạp tu phụ trách dò xét tạp lại càng như đang lâm đại địch.
"Hắn ở ngay gần đây" Một vị tạp tu có vóc dáng thấp bé, theo tiềm thức nuốt nước miếng. Lĩnh vực của hắn là cảm giác khứu giác, giống như vậy trong đội ngũ còn có vài người nữa. Trên người địch nhân có dính "Thanh Tông thủy" mới khiến cho bọn họ đến lúc này không mất bóng đối phương. Song vì nguyên nhân kiêm tập mà cảm giác khứu giác của bọn họ luyện cũng không sâu, chỉ có thể phán đoán đại khái đối phương có hay không có xuất hiện ở vùng phụ cận, chứ không cách nào tra ra được vị trí chính xác của đối phương.
"Đông" một âm thanh nặng nề truyền tới từ phía sau bọn họ.
Tất cả các tạp tu đều biến sắc!
"Ba" lồng năng lượng của một tên tạp tu đột nhiên nổ tung. Các tạp tu xung quanh hắn không nhịn được phát ra tiếng thét chói tai, mọi người theo tiềm thức hướng sang một bên phóng đi.
Bảo Lặc cùng Kiệt Lạp Mỗ sắc mặt đều xanh lét, liếc nhìn nhau, đều phát hiện ra trong mắt có phẫn nộ, mà trong sự phẫn nộ lại có cả sợ hãi.
"Người thứ hai mươi tám! Nếu như cứ thế này đi tiếp, tất cả mọi người chúng ta sẽ chết! Bảo Lặc, chúng ta đều chết!" Kiệt Lạp Mỗ thét lên chói tai, cơ mặt hắn giật giật, không ánh mắt mang theo nét tuyệt vọng khôn cùng.
Bảo Lặc lắc cái đầu bóng loáng, gân xanh nổi lên, hắn túm quần áo Kiệt Lạp Mỗ lại, mồm rít lên: "Đủ rồi Kiệt Lạp Mỗ. Tỉnh táo lại đi, cái tên đáng chết kia chính là muốn chúng ta nổi điên. Đúng, ngươi nói không sao, lần này chúng ta chết chắc rồi. Trở về Văn cũng sẽ không bỏ qua chúng ta. Chúng ta chết chắc rồi. Nhưng mà khốn kiếp. Ta tình nguyện chết trên tay cái tên kia, chứ không muốn chết trong tay Văn"
Đám thủ hạ hoảng sợ nhìn hai vị đội trưởng tranh chấp. Không ai dám lên tiếng trước.
Bảo Lặc nhẹ buông tay. Kiệt Lạp Mỗ chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất. Ánh mắt hắn tràn ngập sự tuyệt vọng, ngồi thừ người ra, thì thào: "Ngươi nói rất đúng Bảo Lặc, Văn sẽ không bỏ qua chúng ta..."
Tất cả đám tạp tu mặt xám như tro tàn, trong mắt bọn họ Văn dường như là thần thánh, thực lực mạnh mẽ đi kèm với những thủ đoạn nghiêm khắc, tàn khốc.
Bảo Lặc hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống hạ giọng nói: "Kiệt Lạp Mỗ, chúng ta trốn đi. Cái tên đáng chết kia chỉ có một người, khó có khả năng truy đuổi được chúng ta. Dù sao thì cũng là chết, chỉ có chạy ra rừng cây chúng ta mới có một đường sinh cơ. Hừ, chúng ta có thể đến Sương Nguyệt Hàn Châu tìm kiếm sự bảo vệ, tìm việc làm cho bọn họ. Tình báo trong tay chúng ta đủ để chúng ta an toàn"
"Trốn? Bảo Lặc. Ngươi điên rồi sao? Văn sẽ giết chúng ta mất". Kiệt Lạp Mỗ theo tiềm thức thốt ra, trong ánh mắt hắn hiện lên nét hoảng sợ rõ ràng.
"Đúng vậy, Văn sẽ giết chúng ta. Nhưng ngươi có cảm giác rằng hiện tại Văn sẽ bỏ qua chúng ta sao chứ?" Giọng Bảo Lặc sặc mùi châm biếm.
Kiệt Lạp Mỗ ngồi im tại chỗ, trên mặt không còn tia huyết sắc nào.
"Đừng choáng. Kiệt Lạp Mỗ, lần này chúng ta chết chắc rồi. Những đội trưởng như chúng ta chết hay sống Văn chưa bao giờ buồn quan tâm, ngoại trừ Úy Trì Bách. Hắn không thèm để ý đến bất luận kẻ nào. Chúng ta chỉ có cách trốn chạy đi may ra mới có thể sống sót". Bảo lặc xiết chặt nắm tay, nghiên răng nghiến lợi nói: Kiệt Lạp Mỗ, tại Thiên Vân chúng ta chẳng có bất cứ tiền đồ gì. Văn chỉ tín nhiệm mỗi Úy Trì bách, thực lực của chúng ta lại không bằng Mạc Tháp và Cận Âm, còn lại mấy vị đội trưởng, hắn tín nhiệm Ân Tát. Ngươi cũng biết, Cam Lâm và Ân Tát là cùng một phe. Chúng ta là cái gì? Chúng ta chỉ là vật hi sinh. Chúng ta phải đi thôi. Đi ra ngoài chúng ta mới có thể sống sót, mới có thể làm được những gì chính mình mong muốn".
Thần sắc Kiệt Lạp Mỗ biến đổi không ngừng, có thể thấy được nội tâm đang giãy dụa kịch liệt ra sao. Bảo Lặc cũng không thúc giục mà ngồi im một bên, lẳng lặng chờ đợi Kiệt Lạp Mỗ đưa ra quyết định.
Qua năm, sáu phút đồng hồ Kiệt Lạp Mỗ mới thở ra một hơi thật dài, gật đầu nói: "Ngươi nói rất đúng, Bảo Lặc, chúng ta trốn đi".
Trên mặt Bảo Lặc rốt cuộc lộ ra vài phần nụ cười: "Kiệt Lạp Mỗ, ngươi sẽ không hối hận với quyết định này"
Đúng lúc này mấy tên tạp tu từ trong rừng cây đi ra, hướng về phía Bảo Lặc lắc đầu. Cũng giống như những lần trước, bọn họ không phát hiện ra tung tích đối phương.
Kết quả này đã sớm nằm trong dự liệu của Bảo Lặc. Đối phương trơn tuột dị thường, lại có Xà kính trong tay, muốn tìm hắn căn bản không có khả năng. Người này tựa như âm hồn phóng thích, tập kích xuất quỷ nhập thần, mỗi lần nghe được âm thanh "đông", phe bọn họ nhất định sẽ có một tạp tu ngã xuống.
Bảo Lặc rất hoài nghi đối phương có phải là một thích khách tạp tu. Đối phương phóng thích năng lượng toa có uy lực cực mạnh, làm bọn hắn kinh hãi. Lồng năng lượng tứ tinh cũng không thể mang lại cho bọn hắn bất kỳ cảm giác an toàn nào. Rừng cây u ám, ngươi vĩnh viễn không biết, mai năng lượng toa sẽ từ nơi nào phóng tới? Bắn về phía ai?
Khủng hoảng và áp lực khiến cho đội ngũ tạp tu này bắt đầu xuất hiện dấu hiện tan rã.
Bởi vì trong đội ngũ tạp tu này không có cao thủ như Cận Âm nên Trần Mộ có thể an tâm lớn mật sử dụng Văn toa. Ngoại trừ sử dụng cảm giác tập trung bên ngoài, hắn vẫn thử dùng đơn thuần cảm giác tập trung. Cùng với Cận Âm đánh một trận làm cho hắn hiểu được, cảm giác tập trung này đối với cảm giác linh mẫn mà các tạp tu khác đã nói thật sự là một chuyện cười.
Tập trung bằng ánh mắt không cần lo lắng đối phương cảnh giác. Chỉ là việc sử dụng cảm giác tập trung bằng ánh mắt so với cảm giác tập trung khó khăn hơn không biết bao nhiêu lần, hơn nữa tính chuẩn xác cũng không thể đoán biết được.
Tổ hợp tạp tu này thật đáng thương cảm, liền bị Trần Mộ biến thành vật thí nghiệm huấn luyện cho phương pháp chiến đấu mới. Mà Vân toa với uy lực khủng bố như vậy khi bắn tỉa đã đạt đến độ nhuần nhuyễn vô cùng. Cho tới bây giờ, không có lồng năng lượng nào cản nổi nó. Bởi vì uy lực quá cường đại nên dù một kích không trúng bộ vị yếu hại nhưng vẫn mang đến nguy hiểm dị thường. Tỉ như một tạp tu bị bắn trúng vai trái, nếu bị Vân toa kích trúng đồng nghĩa với việc một nửa thân thể sẽ bị đánh cho nát bét.
Sử dụng Xà kính quan sát, hắn có thể chứng kiến rõ ràng từng chi tiết của đội ngũ tạp tu này. Hắn lắc đầu, xem ra đội ngũ này đã đến bên bờ sụp đổ, không còn bất kỳ ý chí chiến đấu nào. Nhìn bọn họ bỏ chạy hoảng hốt, Trần Mộ do dự một chút liền quyết định không đuổi theo nữa. Mấy ngày nay hắn vẫn bảo trì liên lạc với ngoại giới. Về sự chuẩn đoán nghi ngờ của Ba Cách Nôi Nhĩ và Hề Bình khiến hắn chú ý. Động tĩnh của Tuyết hoa tạp tu đoàn gây cho Trần Mộ cảm giác khẩn trương.
Nhưng lại có 1 vấn đề khác. Duy A còn đang ở Trát Nhĩ Kiền chờ hắn.
Về sự an toàn của Duy A hoàn toàn không cần hắn lo lắng, cái mà hắn lo lắng chính là sự an toàn của người khác.
Tốt nhất là nên cùng với Duy A hội hợp một chỗ. Giết nhiều người như vậy rồi cũng khiến cho cơn tức trong lòng Trần Mộ tiêu tán rất nhiều. Hoa văn màu xanh biếc trên cánh tay thời gian trước giờ đã chuyển sang màu đậm hơn rất nhiều cũng khiến hắn có chút lo lắng.
Nghĩ trước sau thông suốt, Trần Mộ không hề lưu luyến gì xoay người biến mất ở rừng cây.
Trải qua bảy ngày liên tục phi hành đường dài, Trần Mộ rốt cuộc cũng đến được Trát Nhĩ Kiền Thị. Trên đường hắn gặp đủ các loại dã thú bất đồng, mỗi trận chiến đấu đều vô cùng gian khổ. Tính ra chia đều mỗi ngày hắn phải có 1 trận khổ chiến. Trong số đó nguy hiểm nhất là lần gặp phải một con Vượn trắng có thể phóng ra năng lượng cầu.
Loài này không khác con người là mấy, vượn trắng có tốc độ nhanh như tia chớp, linh mẫn dị thường, phóng ra năng lượng cầu có tính nổ mạnh đặc biệt, khiến cho Trần Mộ kêu khổ không ngừng. Sau năm giờ khổ chiến, thay đổi bảy tấm năng lượng tạp khác nhau mới hạ gục được con vượn trắng kia.
Bị thương trở thành chuyện thường như cơm bữa, cũng may khả năng khôi phục của hắn rất kinh người, hơnnữa bản thân lại am hiểu một số thủ đoạn trị liệu, lúc nà mới không bị mất máu quá nhiều mà chết. Hơn nữa máu của dã thú cũng ẩn chứa năng lượng phong phú, Trần Mộ chỉ cần dùng một vài thủ đoạn đơn giản, đem phối chế thành một ít dược phẩm nhưng hiệu quả đem lại rất tốt.
Trải qua đoạn thời gian liên tục chiến đấu và tội luyện, khí chất của Trần Mộ đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nhìn hắn quả thực rất chật vật. Trường khổ chiến với Cận Âm lần đó, hơn nữa tồn tại trong rừng, suốt ngày lăn bò trốn chạy cùng với chém giết dã thú, y phục của hắn đã sớm bị rách nát hết. Ngay cả bộ y phục chiến đấu trị giá một ngàn năm trăm vạn âu địch mà trước khi đi Hề Bình đặt mua cũng không thoát khỏi số phận. Bộ chiến đấu y này đã trở thành vải sam rồi.
Trần Mộ mang trên lưng một bọc to không kém gì người hắn, lấy dây buộc lại sơ sài.
Song tuy y phục rách rưới, cả người lấm đầy bùn và vết máu nhưng cũng không cách nào che giấu đựoc sát khí nhàn nhạt tỏa ra từ ánh mắt. Luồng khí thế sắc bén mạnh mẽ làm hắn tựa như một chuôi kiếm sáng loáng, mặc dù bên ngoài có chút rách nát.
Khi Trần Mộ xuất hiện bên ngoài Trát Nhĩ Kiền Thị, liền có vẻ chướng mắt đến cực điểm.
Những tạp tu bên cạnh hắn đều săm soi nhìn, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của Trần Mộ thì liền kinh hãi thu hồi ánh mắt.
Ánh mắt mang theo sát khí mãnh liệt lạnh thấu xương, khiến cho kẻ vừa chạm vào liền xoay mình lại ngay.
Mà ánh mắt một số tạp tu tập trung vào bọc đồ trên lưng Trần Mộ, lộ vẻ thèm thuồng vô cùng.
Trần Mộ không để ý đến đám tạp tu đó. Trải qua luân phiên khổ chiến, tâm tình hắn đã hoàn toàn phát sinh biến hóa. Đàng hoàng đĩnh đạc thản nhiên không sợ ai nhằm hướng Trát Nhĩ Kiền Thị bay đến.
Của cải không nên để lộ ra là một đạo lý luôn luôn đúng. Trần Mộ cũng không biết gói đồ trên lưng hắn đến cùng là có giá trị nhiều ít ra sao. Hắn chỉ biết những dã thú cùng hắn chiến đấu đều có thực lực hết sức mạnh mẽ, trên người chúng hẳn là mọi thứ đều có giá trị, hắn liền thuận tay thu chiến lợi phẩm mang theo người, chuẩn bị đến Trát Nhĩ Kiền Thị xem có thể bán được lấy chút ít tiền. Trong số đó có một bộ phận dùng để chế tạp thì hắn đã cẩn thận tách riêng cất giữ.
Một tạp tu từ hướng Trát Nhĩ Kiền Thị khu nhằm hướng ngoại thành bay đi. Đột nhiên trong đó một tạp tu ánh mắt chợt sáng ngời.
"Đại ca, ngươi xem" Hắn nói khẽ với tạp tu đứng bên cạnh, ngữ khí lộ rõ vẻ hưng phấn cùng tham lam
Tên cầm đầu nhóm tạp tu nghe vậy không khỏi quay đầu lại, khi ánh nhìn của hắn rơi vào gói đồ trên lưng Trần Mộ, không khỏi hít một luồng khí lạnh.
"Đại ca, đó là da của Nam Tuyết Viên, thứ này rất đáng giá. Còn cái sừng nhỏ lộ ra kia, nếu như không nhìn lầm hẳn là sừng của Tuyến giác ban lộc.
Lời này vừa nói ra, tất cả các tạp tu đồng thời kêu nhỏ.
"Cái này đáng giá bao nhiêu tiền a" Có tạp tu không nhịn được thì thào.
"Người này thật là lợi hại. Một người mà săn được nhiều thứ như vậy tuyệt đối là một cao thủ" Một tạp tu khác giọng có vẻ bội phục nói.
Nghe hết câu, tên cầm đầu nhóm tạp tu lập tức lộ ra vẻ cuồng hỉ: "Mau lên, chặn ngay hắn lại".
← Ch. 341 | Ch. 343 → |