← Ch.390 | Ch.392 → |
Đi ra khỏi cửa hàng, Trần Mộ hết sức hài lòng với thu hoạch hôm nay. Tìm được cách dùng chính xác 'Tiểu hài', chế tạo ra 'Bạo đạn', đã xa xa vượt quá tưởng tượng của hắn. 'Bạo đạn' đối với tạp tu theo đuổi khống chế mà nói là không thích hợp, nhưng đối với tạp tu như Tang Hàn Thủy mà nói, cảm giác cường độ cao, khống chế năng lực không xuất sắc, lại có thể phát huy ra thực lực của nó. Càng huống chi, 'Bạo đạn' chỉ là một tấm tạp phiến bốn sao, so với tạp phiến năm sao, yêu cầu của nó đối với tạp tu càng thấp.
Đi vài phút đồng hồ, thấy chung quanh không ai chú ý tới mình, Trần Mộ tùy tiện đi vào một hiệu buôn, tìm cái toilet. Chờ khi hắn trở ra, mặt nạ trên mặt đã đổi lại thành tấm mặt nạ màu trắng tuyến đen dùng ở Thái Thúc gia. Không ai lưu ý, dạo này người mang mặt nạ xuất hiện nhiều không đếm xuể.
Đi ra khỏi nhà buôn này, Trần Mộ quyết định trở về.
Di! Trần Mộ đột nhiên xoay người đảo qua phía sau, người đi đường trên phố vẫn như trước, cũng không có phát hiện nhân vật khả nghi nào. Vừa mới nháy mắt, hắn nhận thấy hắn bị người khác chú ý. Chẳng lẽ là ảo giác? Vừa động tâm, lập tức không chút do dự bay vút lên trời.
Trên bầu trời, muốn theo dõi người khác không phải chuyện dễ dàng. Dù sao không trung không có gì che mắt, hơn nữa năng lượng khí lưu tạp phát ra rất dễ bị phát hiện.
Vừa bay lên không, hắn đột nhiên đẩy tốc độ lên cao nhất.
Quả nhiên có người.
Đảo mắt qua một điểm đen phía sau, vô luận hắn biến hóa phương hướng phi hành thế nào, chấm đen nhỏ đều gắt gao đi theo sau hắn. Càng làm hắn cảnh giác là hắn không phát hiện ra chút năng lượng chấn động nào. Chỉ bằng chiêu thức ấy, so với người của Thái Thúc gia còn lợi hại hơn nhiều, chẳng lẽ Thái Thúc gia chưa từ bỏ ý định? Lại xuất ra một tạp tu cao cấp hơn nữa?
Tốc độ của 'Đại Nê Thu' được phát huy tới cực hạn, nhưng đối phương vẫn thong dong đuổi theo. Trần Mộ không khỏi lắc đầu, tốc độ của 'Đại Nê Thu' đích xác không quá xuất sắc. Bất quá, hắn tăng tốc chỉ để xác định phía sau có người theo dõi hay không mà thôi, giờ đã chứng thật, hắn tự nhiên có biện pháp.
Trần Mộ hiện giờ dù không đến mức thân kinh bách chiến, nhưng lại không giống trước kia, gặp chuyện liền kích động. 'Đại Nê Thu' dù phương diện tốc độ không chiếm ưu thế, nhưng tính năng biến hướng lại vượt trội mà không tạp phiến nào có thể vượt qua. Đương nhiên, sự thực có như vậy hay không Trần Mộ cũng không biết, cho tới giờ hắn còn chưa gặp qua.
Cảm giác vừa động, thân hình Trần Mộ lập tức trầm xuống, bổ nhào xuống dưới.
Tốc độ của hắn vốn nhanh, thanh thế lao xuống có chút dọa người.
Hưu!
Kiến trúc trên mặt đất kịch liệt phóng đại nhưng hắn vẫn bảo trì tỉnh táo như cũ. Hắn thậm chí có thể chứng kiến vẻ mặt khiếp sợ của đám người dưới đất. Một ít tạp tu phi hành gần mặt đất thấy khác thường, cuống quýt dời qua một bên.
Mỗi thành phố, phi hành gần mặt đất đều phải nghiêm cẩn hạn chế tốc độ. Phi hành gần mặt đất tốc độ quá cao cực dễ phát sinh tại nạn giao thông. Nơi này quá gần mặt đất, một khi sát sinh tai nạn giao thông thì quá nguy hiểm. Hơn nữa khi phi hành gần mặt đất, khoảng không phi hành không lớn, phi hành tốc độ cao khiến khí lưu không ổn định, là ẩn họa cho an toàn.
"Chó chết. Tên này điên rồi sao?" một vị tạp tu né qua bên, mắng lớn.
Lời còn chưa dứt, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, một bóng người bay lướt qua mặt hắn. Tốc độ phi hành cao mang đến khí lưu làm hắn suýt mất khống chế. Chờ lúc hắn vất vả ổn định thân hình, đối phương sớm đã biến mất.
"Phi, ngươi chờ hóa đơn phạt đi. Phạt chết ngươi!" trong miệng vẫn oán hận, lời còn chưa dứt, lại một tiếng hưu.
Trước mắt hắn lại hoa lên, thân hình vừa mới ổn định lại bị một dòng khí lưu cường đại đẩy làm hắn suýt mất thăng bằng.
Cảnh vật trước mắt Trần Mộ không ngừng biến ảo, cho dù bay dưới thấp, tốc độ phi hành của hắn cũng không chút giảm bớt. Tại khu vực nhỏ hẹp phi hành tốc độ cao, lại cần phải liên tục né tránh các tạp tu trước mặt, tránh né các kiến trúc bất quy tắc, độ khó có thể tưởng tượng.
Vẻ mặt Trần Mộ sau mặt nạ lạnh lùng, phi hành như vậy hắn cần toàn lực chú ý, nếu như có một chút sai lầm, kết quả sẽ thê thảm vô cùng. Nhà cao tầng san sát, đây là một hoàn cảnh thật tốt để chạy thoát. Mặc dù không biết người đuổi theo phía sau rốt cục là ai, nhưng có thể khẳng định, thực lực của đối phương rất mạnh.
Trần Mộ tựa như một con lươn vô cùng trơn trượt, bay qua lại giữa các tòa nhà cao tầng linh hoạt vô cùng. Mà ngay cả tạp tu phụ trách trị an cũng không dám tiến tới ngăn trở. Bọn họ đều là một đám người lọc lõi, người nào có thể dây vào, người nào có thể không dây, bọn họ liếc mắt liền có thể nhìn ra.
Năm phút đồng hồ trôi qua, tâm Trần Mộ trầm xuống. Năm phút đồng hồ, hắn dùng toàn lực cũng không có cách nào thoát khỏi vị thần bị tạp tu. Tệ hơn nữa là hắn hiện tại không biết mình ở phương nào, nếu không, hắn dẫn đối phương tới Thái Thúc gia, ở đó có Duy A, có vấn đề gì cũng dễ giải quyết.
Mồ hôi lạnh thấm ra từ trán thường sẽ rất nhanh bị khí lưu thổi khô, nhưng lưng Trần Mộ đã ướt đẫm. Trong tầm mắt dù không thây rõ đối phương, nhưng cảm giác bị tập trung vẫn không có biến mất. Trần Mộ biết, tên kia ở ngay phía sau. Đối phương biểu hiện ra tài giỏi có thừa, làm cho hắn tràn đầy hàn ý. Trừ phi đối phương là tạp tu am hiểu phi hành kỹ năng, nếu không, thực lực của đối phương tuyệt đối cao hơn mình một bậc.
Hắn hiện tại tin tưởng tạp tu ở phía sau tuyệt đối không phải người của Thái Thúc gia, Thái Thúc gia nếu có cao thủ như vậy, tuyệt đối sẽ không giấu diếm. chẳng lẽ là của cửa hàng mới vừa rồi? Không đúng, cảm giác theo dõi vừa mới xuất hiện.
Đối phương chẳng lẽ nhận thức mặt nạ trên mặt mình? Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu rồi chợt biến mất nhưng dù thế nào cũng không thể xua tan được. Trước khi hắn thay đổi mặt nạ, hắn không có cảm giác bị theo dõi.
Khoảng cách song phương, từ đầu tới giờ không có bất cứ biến hóa gì. Trần Mộ cắn răng, liều mạng thúc giục cảm giác, đồng thời vắt óc tìm kiếm lai lịch người này.
Cao thủ thực lực kinh khủng như thế, tuyệt sẽ không là hạng người vô danh. Nhưng ai lại nhận ra mặt nạ của mình? Vậy là ai? Mặt nạ của mình là tiểu Bộ Mặc lặng lẽ vào thành mua trước khi tiến vào thành phố Đông Thụy. Nếu đối phương thật sự nhận ra mặt nạ của hắn, vậy chuyện xảy ra ở khoảng này. Sau khi vào thành, bọn họ liền gặp Thái Thúc Anh.
Cao thủ cấp bậc như thế, cho dù gia tộc giàu có suy vong như Thái Thúc gia cũng khó có khả năng nuôi dưỡng.
Vậy là ai?
Đột nhiên, Trần Mộ nghĩ tới vị cao thủ thần bí theo dõi bọn họ suốt từ Trát Nhĩ Kiền tới Đông Thụy.
Chẳng lẽ là hắn?
Vị cao thủ thần bí này cực kỳ bí ẩn, phiêu hốt bất định, ngay cả Duy A cũng không có cách phán đoán ra vị trí chuẩn xác của hắn. Nhưng cái loại cảm giác bị nhìn trộm này vẫn kéo dài từ Trát Nhĩ Kiền tới Đông Thụy, thẳng tới khi bọn họ tới Đông Thụy thì tựa hồ biến mất.
Chẳng lẽ đối phương vấn không rời đi? Ý nghĩ này xuất hiện, Trần Mộ rốt cục không ngăn nổi mồ hôi lạnh. Hiện tại ngẫm lại, chính là đối phương, lúc đó rời đi cũng có khả năng nhìn thấy tấm mặt nạ này rồi.
Cố gắng trấn định, Trần Mộ phi hành không chút rối loạn. Nếu phỏng đoán của mình là thật, vậy trung tâm của vấn đè chỉ có hai: Hắn là ai? Mục đích của hắn là gì?
Đột nhiên gặp một vị tạp tu cường đại hơn mình rất nhiều lần, đối phương xem ra cũng không quá hữu hảo, không ai không khẩn trương. Thực lực cường đại của đối phương như một ngọn núi đè trên đầu hắn, tùy thời có thể ép xuống đè bẹp hắn. Trước kia đụng tới một vài tạp tu cường đại, hắn ít nhất có thể chạy thoát, không tưởng gặp phải vị tạp tu này, hắn ngay đến cả cơ hội trốn thoát cũng không có.
Đáng chết!
Không có Duy A, hắn phải tự mình đối mặt, loại áp lực kinh khủng này quả thực có thể làm kẻ khác điên mất, nhưng hắn không có điên, hắn vẫn cạn kiệt toàn lực để đại não vận chuyển tốc độ cao. Dưới áp lực của sự sợ hãi kích thích, ý nghĩ của hắn tỉnh táo chưa từng có, tựa như tất cả các tòa nhà đang vùn vụt bay qua trước mặt trở nên chậm một chút.
Trong mắt hắn đột nhiên hiện ra một tia tỉnh ngộ.
Đối phương rất mạnh, mạnh tới mức mình không có cơ hội chạy trốn. Điều này đồng nghĩa với việc, nếu đối phương muốn giết chết mình dễ như trở bàn tay. Nhưng, đối phương cũng không có làm như vậy! Như vậy nói rõ đối phương không có ác ý.
Mục đích của đối phương là gì, hắn không hề có chút đầu mối, nhưng từ điểm phán đoán này vậy là đã đủ.
Hắn bổng chốc dừng lại giữa không trung, xoay người, lẳng lặng chờ đổi phương xuất hiện. Hắn trong lòng có chút hồi hộp, nhưng vẫn giữ được trấn định. Mặc dù hành vi này rất hợp lý, nhưng làm như vậy vẫn cần có dũng khí.
Vù!
Một bóng người tựa như từ không khí xuất hiện trước mặt Trần Mộ. Mặc dù sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Trần Mộ vẫn không nhịn được giật nảy mình. Tốc độ cùng kỹ xảo kinh khủng như vậy, mình tuyệt không có nửa phần cơ hội.
Đối phương có thân hình cao to hùng vĩ, đứng giữa không trung, trên mặt đeo mặt nạ màu nâu, cặp mắt lộ ra thâm trầm như biển.
"Sao không chạy nữa?" Thanh âm của hắn trầm trầm già nua, mang theo ý tứ cười nhạo, cặp mắt sáng quắc không lộ chút hỉ nộ.
Vừa nghe thanh âm này, Trần Mộ phán đoán tuổi tác của đối phương ít nhất đã năm mươi tuổi trở lên. Hắn lúc này mới chú ý, mái tóc đối phương đã chuyển sang hoa râm rồi.
Hắn thản nhiên nói; "Chạy không thoát, tự nhiên không chạy."
"Ha ha, không tồi, ngươi thật ra rất thức thời." Đối phương dù nói cười, nhưng con mắt không chút tiếu ý.
"Không biết tiền bối có gì phân phó? Xin nói rõ." Trần Mộ thi lễ, muốn một lời cho rõ, nhưng cung kính cùng lễ phép là phải có. Hắn không phải loại thế gia đệ tử kiệt ngạo bất tuân, lúc nào cần phải hạ mình, hắn cũng không có cảm giác mất tự nhiên.
Lão đầu hiển nhiên không ngờ được Trần Mộ lại trực tiếp như vậy, trầm ngâm chốc lát, rồi hỏi một vấn đề không chút liên quan: "Ngươi cùng Liên Bang Tổng Hợp học phủ có thù oán gì không?"
"Liên Bang Tổng Hợp học phủ?" Trần Mộ có chút khó hiểu. Hắn không phải giả bộ, đột nhiên bị hỏi vấn đề này hắn có chút trở tay không kịp. Hắn mặc dù không hợp với Liên Bang Tổng Hợp học phủ, nhưng nếu là bảo thù hận, hắn thật là nói không ra nguyên cớ.
Tạp phiến thần bí? Khó có khả năng! Liên Bang Tổng Hợp học phủ căn bản không biết hắn có trong tay tấm tạp phiến thần bí! Nhưng là, tại sao mình lại chán ghét Liên Bang Tổng Hợp học phủ như vậy? Cẩn thận nghĩ lại, tựa hồ là lần ở La Dữu suýt nữa bị diệt, còn gì nữa? Hắn không thích tác phong của Đường Hàm Phái, còn cảm thấy cảnh giác đối với người này. Còn gì nữa? Hắn đối cách làm của Lục Đại cường thế ép người là chán ghét từ trong nội tâm.
← Ch. 390 | Ch. 392 → |