Vay nóng Tinvay

Truyện:Hành Trình Huyền Thoại II - Chương 085

Hành Trình Huyền Thoại II
Trọn bộ 121 chương
Chương 085: Ác Quỷ Hồi Sinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-121)

Siêu sale Lazada


Đây là sự việc diễn ra cùng lúc với thời điểm đám Max đang ở dưới mê cung.

Sau khi hạ được Aries, Yasuo với cánh tay cùng các vết thương khắp người bắt đầu bước từng bước nặng nề tìm kiếm người anh em của mình, thật là ý trời đưa đẩy khi Yasuo đi vào đúng con hẻm đang xảy ra trận đánh nhau giữa hai bên Ionia và Noxus.

Cuộc chiến lúc ấy gần như nghiêng về phía Noxus khi mà đám người Ionia đã tốn rất nhiều sức lực sau khi đột nhập giải cứu Akali rồi thoát khỏi bẫy của Leo.

"Xoạt"

Lưỡi rìu sắc bén của Draven cắt qua tay và chân của Yi khiến ông ấy lập tức ngã xuống mặt đất, còn về phần của Wukong cũng không còn đủ sức chống trả lại sức mạnh của Riven khiến cậu ta liên tục rơi vào tình huống nguy hiểm.

"Ầm"

Swain dùng trượng của mình vung mạnh về phía trước, một luồng sóng năng lượng ma thuật nhanh chóng bắn ra đánh bật toàn bộ đám người Shen. Tất cả bọn họ ai ai cũng bị nội thương khá nghiêm trọng, đây vốn dĩ là trận đánh không công bằng ngay từ đầu.

- Các ngươi muốn gì?

Shen tỏ ra căm tức nói.

Darius khuôn mặt lạnh lẽo vô cảm nói:

- Các ngươi rơi vào tay bọn ta nghĩ rằng sẽ còn sống sao?

"Khốn kiếp! Nếu không phải vì mất sức do trận đánh với Yasuo lúc trước cùng với việc thoát khỏi cái bẫy kia thì chúng ta đã không rơi vào tình cảnh này."- Shen thầm mắng chửi, ánh mắt cay độc nhìn Darius đáp:

- Đường nào cũng chết, vậy để ta liều với các ngươi.

Nói xong Shen lập tức bật người đứng dậy, vô ảnh bộ thi triển liên tục lướt nhanh như một cơn gió áp sát lấy Darius, kiếm khí mạnh mẽ chém ra. Thế nhưng thân thể Shen vốn bị thương mọi động tác đều chậm hơn bình thường gấp nhiều lần, đối với một chiến binh đã khẳng định được tên tuổi như Darius thì việc đáp trả lại đòn tấn công này của Shen là chuyện dễ như ăn cháo. Ông ta nhẹ nhàng xoay người vung một cước vào bụng của Shen đá văng anh ta về phía sau, cú đá rất mạnh khiến cho ruột gan phèo phổi của Shen như muốn hoán đổi vị trí.

"Chết đi!"

Draven cười lên một tiếng dài, chiếc rìu xoay trên tay sắc bén vô cùng lập tức rời khỏi tay, lưỡi rìu xoay tít trên không trung sau đó phóng như một mũi tên nhắm vào Shen.

"Keng"

Một tiếng va chạm kim thiết thanh thúy vang lên, Yasuo nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Shen, kiếm trên tay mạnh mẽ đánh bật lưỡi rìu của Draven quay ngược trở lại cứu Shen một mạng.

Shen và những người khác hơi chút kinh ngạc nhưng ngay lập tức nhận ra kẻ vừa cứu mình là Yasuo thì vô cùng tức giận, Shen quát:

- Ai cần ngươi cứu ta?

Yasuo không xoay đầu lại, giọng nói có phần lạnh nhạt đáp:

- Đừng hiểu lầm, ta không cứu ngươi ta làm vậy chỉ là muốn thực hiện ý nguyện của người anh em của ta mà thôi.

- Anh em?

Shen và những người khác hơi chút khó hiểu nhưng rồi cũng nhanh chóng nhận ra người anh em mà Yasuo nhắc đến chính là John. Không để Shen nói tiếp lời nào Yasuo lập tức nói:

- Cậu ấy không muốn các người gặp chuyện gì cũng càng không muốn thấy các người chém giết lẫn nhau. Cho nên ta chỉ làm theo những gì cậu ấy muốn mà thôi. Đừng nghĩ rằng ta cứu ngươi là chỉ vì mong ngươi cùng những kẻ kia có thể buông tha cho ta.

Lời nói của Yasuo khiến Shen và những người khác hơi chút giật mình, Swain nhìn Yasuo xuất hiện liền nói:

- Nếu ta không nhầm thì ngươi chính là tội phạm đang được Ionia truy lùng gần đây- Yasuo.

- Không sai!

- Ha...ha... chuyện này thật là nực cười. Không ngờ một tên tội phạm như ngươi lại ra tay cứu lấy những kẻ đã truy lùng mình, chuyện này thật là nực cười.

Darius ở bên không thể nào nhịn được liền cười ha hả, giọng của ông ta thực sự khiến người nghe muốn bịt chặt lỗ tai lại, khó chịu vô cùng.

- Hừ! Ta không cần hắn ta cứu. Đến đây! Chúng ta tiếp tục trận đánh.

"Bịch"- Yasuo xoay người đạp Shen bay về phía đám Zed và những người khác, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ quát thẳng vào mặt Shen:

- Ngươi ngồi yên đó cho ta? Ta đã bảo rồi, cậu ấy không muốn thấy các người gặp chuyện gì cho nên trước đây dù các người có truy sát cậu ấy thế nào thì cậu ta cũng quyết không làm hại đến các người dù là một cộng lông. Cậu ấy không muốn tổn hại đến các ngươi vì cậu ta coi các người là bạn của mình, bạn bè thì có thể hại bạn bè của mình hay sao? Bây giờ các người đòi sống đòi chết như vậy sau này ta biết nói cậu ấy thế nào?

Swain nghe những lời Yasuo nói cũng có hơi chúng động tâm, ông ta liền hỏi:

- Người mà ngươi nhắc đến chắc không phải là chúa tể hư không John đấy chứ? Không thể nào có chuyện hắn muốn bảo vệ những kẻ đến từ Ionia này đâu à.

Yasuo liếc nhìn Swain và toàn bộ đám người Noxus mà đáp:

- Chính là cậu ấy. Các người nghĩ rằng mình có thể hiểu cậu ấy hay sao? Suốt một thời gian đi cùng cậu ấy đến Piltover này, dù thời gian ở cạnh nhau không dài nhưng ta có thể nhận ra được trong lòng của cậu ta chất chứa không biết bao nhiêu phiền muộn. Một trong số đó ta có thể hiểu chính là việc không muốn làm hại đến những người bạn bè của mình năm xưa. Mặc dù ta vẫn chưa hiểu được rõ đầu đuôi là thế nào nhưng ta biết các người cũng là bạn của cậu ấy cho nên bằng bất cứ giá nào ta cũng không muốn để tâm nguyện của cậu ấy bị dập tắt.

"Bọn ta cũng là bạn của chúa tể hư không?"- Darius cùng thằng em của mình tỏ ra kinh ngạc nhìn nhau, quả thực là họ không hiểu gì cả.

Swain tiếp tục hỏi:

- Ngươi nói vậy là ý gì?

"Hộc hộc"- Vết thương trên cánh tay gãy bắt đầu chảy máu trở lại, khuôn mặt của Yasuo cũng trở nên nhợt nhạt hơn lúc nãy, anh ta cố gắng chống kiếm đứng thẳng người nói:

- Cậu ấy coi các người là bạn của mình, cậu ấy đang chiến đấu để bảo vệ các người. Hừ...mặc dù ta và cậu ấy xem nhau như anh em nhưng đến lúc này ta vẫn không thể nào hiểu được cậu ấy. Tại sao cậu ấy lại cố sức bảo vệ những kẻ muốn giết chết mình chứ? Tại sao cậu ấy lại muốn làm chuyện ngu ngốc ấy chứ?

"Vù vù"

Lúc này một chiếc màn hình không gian xuất hiện ngay trên đầu đám người Yasuo, Noxus và Shen toàn bộ tình cảnh diễn ra bên trong lâu đài thủy tinh hiện lên trước mặt bọn họ.

Riven tiến lại cạnh Swain hỏi:

- Có nên tin lời hắn không? Hắn đang bị thương đây là cơ hội giết hắn.

Swain nhìn vào màn hình không gian trước mặt, suy nghĩ lại những lời của Yasuo đã nói, ông là một người thông minh nên đáp:

- Đường nào hắn cùng đám người Ionia cũng không thể thoát khỏi tay chúng ta, chi bằng cứ xem thử trận chiến này diễn ra thế nào rồi hãy quyết định tính mạng của bọn chúng.

Draven vuốt sợi râu trên cằm mình vừa nhìn vào màn hình vừa tỏ ra khó hiểu nói:

- Tại sao hắn ta lại cố cứu lấy cô gái ấy nhỉ? Hắn không nghĩ tới chuyện sẽ mất đi đôi tay ấy sao?

Lúc này tại lâu đài thủy tinh, từng đợt sóng năng lượng hùng hậu đang điên cuồng chạy dọc theo khắp các vách thủy tinh trong tòa lâu đài, năng lượng từ sự hận thù đang được tòa lâu đài chuyển hóa thành thứ năng lượng thực hiện nghi thức cấm từ thời cổ đại.

"Dừng lại đi! Anh sẽ chết mất!"

Tiếng hét vô cùng thảm thiết của Sally vang lên, cô có thể chịu đau đớn đến tận xương tủy do các tia sáng phân hủy của những viên thủy tinh kia gây ra nhưng cô lại không thể chịu đựng được nỗi thống khổ mà người đàn ông trước mặt đang phải gánh chịu.

Đôi mắt của hắn giờ đây nhắm chặt, đôi tay rướm máu, những tia sáng phân hủy cứ thế thiêu đốt đôi tay kia, đến giờ có thể nhìn thấy được xương trắng lòm ở bên trong.

Giọng nói có phần run rẩy của John vang lên:

- Sally, em phải cố gắng chịu đựng, anh không thể mất em một lần nào nữa.

Sally cũng run rẩy đáp:

- Đừng mà John, anh mau dừng lại đi, xin hãy bỏ tay ra đi, em không muốn anh phải chịu đau khổ vì em như vậy, em xin anh đấy, bỏ tay ra đi.

Đáp lại sự cầu xin của cô chỉ là cái lắc đầu đầy kiên quyết, tính cách hắn vô cùng mạnh mẽ, một khi đã quyết chuyện gì thì phải quyết tâm làm cho bằng được. Đấy còn chưa nói việc trước đây vì sự yếu đuối của bản thân mà không thể bảo vệ được người mình yêu. Có lẽ cái chết của Sally chính là nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời hắn, và không biết liệu đây có phải là số mệnh của hắn hay không khi lần này cô cũng rơi vào một tình huống thập tử nhất sinh, John không thể để quá khử tiếp tục diễn ra được, hắn không thể đi vào vết xe đổ của chính bản thân trong quá khứ. " Phải cứu Sally bằng mọi giá" đó là suy nghĩ duy nhất của John vào giờ phút này.

"Phùng"

Từ phía đằng xa, một tia sáng chói lòa đang lao với một tốc độ khủng khiếp nhắm thẳng về phía lâu đài thủy tinh.

- Đến rồi! Cuối cùng tất cả sẽ chấm dứt, ta là người chiến thắng! Ha...ha...John! Ta mới là kẻ chiến thắng, ngươi thua rồi.

Ralaw nằm một bên nhìn thấy tia sáng rực rỡ bảy sắc cầu vòng kia đang lao đến liên bật cười như điên.

Chùm sáng ấy quả thực không thể dùng từ ngữ nào có thể diễn tả được uy lực, cả một bầu trời sáng rực rỡ như ban ngày, không khí khi chùm năng lượng kia đi qua gần như bị hút cạn. Nước biển cũng bị chùm năng lượng ấy điên cuồng hút lấy khi đi ngang qua.

"Ầm"

Chùm năng lượng bắn thẳng vào tòa lâu đài thủy tinh, một tiếng nổ lớn vang lên làm rung chuyển cả bầu trời.

Tất cả mọi người đang quan sát ở bên trong thành phố đều đứng đơ người, bởi họ hiểu một khi chùm năng lượng khủng khiếp kia bắn vào tòa lâu đài kia thì tất cả sẽ hết, không một ai có thể sống nổi.

Thế nhưng sự thật lại không như vậy, tòa lâu đài vẫn nguy nga đứng yên kiên cố tại vị trí, cả tòa lâu đài sáng lên thứ ánh sáng bảy màu trùng với màu của chùm sáng hủy diệt vừa bắn tới.

Ngay khi mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì bầu trời vốn đang là ban đêm bỗng nhiên phủ kín đầy mây đen, những tiếng sấm vang lên liên hồi. Không có gió, không có mưa, chỉ có mây đen và sấm chớp.

Toàn bộ năng lượng hủy diệt đã bị tòa lâu đài hấp thụ một cách triệt để, mặt biển xung quanh tách ra làm hai để lộ toàn diện lâu đài thủy tinh từ đầu đến chân.

- Thành công rồi! Ông ta sẽ hồi sinh...ha...ha...

Năng lượng điên cuồng trút vào bên trong chiếc lồng giam cầm Sally. Ba điều kiện quan trọng thì giờ đây đã đều có đủ, nghi thức cũng tự động thực hiện. Những chữ cái cổ đại lập tức xuất hiện xung quanh cơ thể của Sally và cả John những con chữ quay với tốc độ chóng mặt, tiếp theo đó là những tia sáng chói lòa đầy mãnh liệt bắn vào cơ thể của Sally khiến cô không thể nào kiềm nén được mà hét lên một tiếng thật lớn, mái tóc xõa giữa không trung, ánh mắt thể hiện sự đau đớn đến cực độ.

- Sally! Dù có hi sinh cả tính mạng này ta cũng quyết phải để em được sống.

Nói xong John huy động toàn bộ số năng lượng còn sót lại trong cơ thể truyền vào đôi tay của mình. Hắn hét lên một tiếng cực lớn, mạnh mẽ kéo Sally thoát ra khỏi sự giam cầm của các viên thủy tinh kia.

"Ầm ầm ầm"

Ngay khi John kéo Sally ra bên ngoài thì cả tòa lâu đài trở nên rung lắc dữ dội, nghi thức đột nhiên thiếu mất một thứ vô cùng quan trọng bắt đầu xảy ra hiện tượng lạ.

- Không! Không thể nào!

Ralaw hét lên một tiếng đầy thê lương, kế hoạch sắp thành công nhưng đã bị John phá hủy trong phút cuối.

"Rầm rầm rầm"

Những khối thủy tinh to lớn ở trên trần bắt đầu rơi xuống, cả tòa lâu đài rung chuyển kịch liệt.

John không nhìn thấy đường nhưng hắn có thể cảm nhận được xung quanh, John đỡ Sally tiến đến cạnh chiếc lồng giam cầm Razer nói:

- Razer, sau này ngươi nhớ nghe lời cô ấy! Phải bảo vệ cô ấy thật tốt, nghe rõ chưa?

Razer cảm thấy những lời nói này của John như một lời vĩnh biệt tuyệt đối không cam tâm, nó hét lớn:

- Ngươi đang nghĩ cái gì vậy thằng kia, đừng làm chuyện điên rồ.

John mỉm cười nhẹ đáp:

- Ta không làm chuyện điên rồ đâu, nhưng ta hết sức rồi. Chiếc tên lửa kia của Jinx chỉ có thể chở được một người, ta sẽ để ngươi cùng với cô ấy rời khỏi đây.

Nói xong John đỡ Sally đang bất tỉnh lên chiếc tên lửa đang cắm ở một góc lâu đài, chiếc tên lửa này cũng khá là đặc biệt, vỏ bên ngoài cực kì rắn chắc va chạm mạnh tuyệt đối không thể bị phá hủy, hiện giờ nó vẫn còn một chút nhiên liệu nên có thể sử dụng được. Đặt chiếc lồng của Razer lên trên chiếc tên lửa và nhấn vào nút khỏi động, chiếc tên lửa lập tức xoay đầu phóng vào bên trong bờ, mặc cho Razer đang gào thét thế nào John vẫn mỉm cười, nhìn thấy cả hai đã an toàn hắn vô cùng mãn nguyện.

"Phụt"

John phun nôn ra rất nhiều máu, quỳ trên mặt sàn nhìn chiếc tên lửa đưa hai người vào bên trong đất liền một cách an toàn, John nở nụ cười đầy mãn nguyện.

Nhưng sau lưng hắn một kẻ lại không như thế, hắn ta cố gắng bò lê lết đến chỗ giam cầm của Sally lúc nãy, khuôn mặt đầy vẻ không cam tâm lẩm bẩm:

- Làm sao ta có thể thua hắn được chứ? Làm sao ta có thể thua được chứ? Kế hoạch của ta là hoàn hảo.

" Ta phải hồi sinh! Ta phải hồi sinh"

Giọng nói đầy ma quỷ xuất hiện trong đầu của Ralaw vang lên.

Ralaw gục đầu trên mặt đất cười trong phẫn hận.

"Grào"

Một tiếng gào đầy đáng sợ vang lên khắp cả bầu trời, hắc ám năng lượng từ bỗng chốc bành trướng mạnh mẽ, cả bầu trời rực một màu đỏ máu vô cùng khủng khiếp, những oan hồn ác quỷ cứ thế xuất hiện khắp bầu trời mà gào khóc, la hú.

"Ta phải hồi sinh bằng mọi giá, không có cô ta thì sử dụng ngươi vậy."

Chỉ thấy cả cơ thể của Ralaw đột nhiên bị nhấc bổng lên rồi ngay sau đó bị hút vào bên trong tảng thủy tinh giữa phòng, kế tiếp đó những tiếng hét không cam chịu của Ralaw cứ vang lên:

- Ngươi làm gì vậy?

- Ta không muốn chết!

- Ta không muốn trở thành vật hiến tế.

- Ngươi lừa ta. Ngươi lợi dụng ta. Ta không cam tâm.

John đã mất đi toàn bộ thính giác cùng thị giác hoàn toàn không nhận ra được sự việc diễn ra sau lưng mình, hơi thở của hắn cũng ngày một yếu đi. Năng lượng sự sống đang gần cạn kiệt.

"Ầm"

Cả tòa lâu đài thủy tinh nổ tung thành ngàn mảnh, thủy tinh lấp lánh sáng khắp bầu trời, đám ma quỷ bay lượng khắp nơi cũng lập tức ào ạt lao vào bên trong đám khói mù ấy một cách điên cuồng như những con thiêu thân.

Tất cả mọi người đều ngây ngất với những việc xảy ra, hầu như không ai nhúc nhích, bọn họ đều dứng yên bất động.

Dư chấn của vụ nổ cực mạnh lan truyền đến tận thành phố khiến không ít công trình đổ sập, biển trở về nguyên trạng nhưng cũng không thể nào bình yên được, những con sóng cao hơn 10 mét cứ liên tục xuất hiện.

Một cái ác mới sắp xuất hiện, một kẻ thù mới mạnh mẽ hơn, tàn độc hơn sẽ thách thứ tất cả cư dân Valoran.

*****

Khói bụi dần tan, ngay khi mà tất cả mọi người đều nghĩ rằng sau vụ nổ khủng khiếp ấy thì không ai có thể sống sót được ở tòa lâu đài ấy thì thật bất ngờ. Ngay trong trung tâm vụ nổ, khi khói bụi bị những cơn gió thổi tan để lộ một thân thể cao lớn, khuôn mặt của một thanh niên trông vô cùng tuấn tú tuy nhiên ẩn chứa là một luồng sát khí và sự lạnh lẽo đến đáng sợ. Hai con mắt đỏ ngòm cùng với những hoa văn quái dị trên trán càng khiến hắn trở nên khủng khiếp hơn trong mắt người khác. Cánh tay rắn chắc của gã ta vươn ra phía trước bóp chặt cổ của John, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái thân xác đã rã rời trong tay mình.

"Ư ư"

Những tiếng rên nhẹ vang lên từ tận sâu trong cuống họng của John, hắn rất đau đớn nhưng không thể làm gì được. Chân tay giờ đây không còn chút lực, hư không năng lượng cũng chẳng còn, giờ không khác gì một người bình thường cả.

Giọng nói âm trầm đầy đáng sợ vang lên:

- John! Ngươi thật ghê gớm. Kế hoạch của ta hoàn hảo như vậy nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong tay ngươi. Ngươi thật sự khiến ta khâm phục muôn phần.

John nhếch môi đáp:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Không lẽ kẻ mà Ralaw quyết tâm hồi sinh chính là ngươi?

Gã đó thở dài một hơi ngẩn đầu lên trời, giọng nói có phần chán nản:

- Đã quá lâu rồi, lâu đến mức con người bây giờ không còn biết được ta là ai. Nhưng không sao! Sẽ sớm thôi bọn chúng sẽ nhớ được ta là ai. Nhưng chỉ tiếc là đến lúc ngươi chết thì vẫn không thể nào biết được ta là kẻ thế nào? Bạn bè của ngươi sẽ bị ta hành hạ thế nào đâu, ha ha ha.

John nghiến chặt răng nói:

- Khốn kiếp! Nếu như ngươi dám làm hại bạn bè của ta thì ta sẽ...ọc...

Nói đên đây John liền nôn ra máu, sắc mặt trở nên trắng bệch không sức sống.

Gã kia ngẩn đầu cười vang vài tiếng thật lớn đáp:

- Không không, ta sẽ không để ngươi chết một cách đơn giản thế này được đâu a, ta sẽ để cho đám kia chứng kiến cái chết một cách từ từ của ngươi, để bọn chúng và cả ngươi nếm trải được sự trừng phạt của việc chống lại ta. Đầu tiên ta sẽ để người con gái mà ngươi liều cả mạng sống để bảo vệ chứng kiến cái chết từ từ của ngươi.

Nói xong hắn ta lôi theo John bay thẳng về phía ngọn đồi, nơi mà chiếc tên lửa chở theo Sally đã đáp xuống, tất cả hình ảnh về John lẫn gã thanh niên bí ẩn ấy đều được truyền về Piltover, không ai không kinh hãi với sự xuất hiện bất ngờ này của gã ta.

Max sợ hãi trên mặt xoay đầu nói với Ariel:

- Lập tức bắn pháo hiệu yêu cầu mọi người đến cứu cha.

Ariel gật đầu, lấy từ trong người ra một thanh pháo, bắn thẳng lên trời, tiếng pháo nổ tung thành nhiều máu sắc ra hiệu cho toàn bộ người của quân cách mạng hướng về địa điểm đang xuất hiện trên màng hình không gian.

Đám Leo khi thấy quân cách mạng tức tốc rời đi cũng không hề muốn ngăn cản, Leo nhìn sang Saggitarius nói:

- Liên lạc với những người còn sống sót, chuẩn bị chào đón chủ nhân thực sự của chúng ta.

Saggitarius nhếch môi cười gật đầu sau đó xoay người biến mất.

Ngọn đồi nhỏ gần bờ biển.

Sally toàn thân không còn chút sức lực, những tưởng John sẽ bỏ mạng vì vụ nổ vừa rồi, cô đã khóc rất nhiều, nhưng chỉ ngay sau đó gã thanh niên kia đem theo John xuất hiện trước mặt Sally và Razer khiển cả hai vừa mừng vừa kinh hãi.

Sally có lẽ chưa thể cảm nhận được gì nhưng đối với Razer thì nó cảm thấy quá rõ ràng. Một cảm giác đáng sợ đầy khủng khiếp lần đầu tiên nó cảm nhận được đang truyền khắp toàn thân. Kẻ đứng trước mặt nó là một kẻ chỉ có sự tàn độc và bóng tối vô hạn, thứ bóng tối thuần khiết nhất, kinh khủng nhất của vùng tối tăm nhất của địa ngục.

John giọng nói yếu ớt hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Ralaw? Hắn ta đâu?

Giọng nói âm trầm đáng sợ lập tức đáp:

- Ngươi có thể gọi ta là Kefka Darkness và tất cả cư dân trên Valoran này cũng cố gắng mà ghi nhớ cái tên này vì không lâu nữa ta sẽ trở thành kẻ thống trị các ngươi.

- Kefka ư? Cái tên nghe thật buồn cười! Các ước muốn của ngươi cũng không khác gì chúa tể hư không năm đó. Các ngươi thật là ảo tưởng, nghĩ rằng mình là bá chủ sao? Ha...ha...

John vẫn không chút gì tỏ ra sợ hãi mỉm cười nói.

Kefka lắc đầu tay còn lại nắm lấy cánh tay đang chảy máu của John mà nói:

- Ta và chúa tể hư không khác nhau, hắn ta chỉ đơn giản là muốn làm chúa tể của Valoran hoặc xa hơn là Runeterra mà thôi. Ta thì khác, cái ta muốn chính là chúa tể của tất cả các thế giới, một mình ta sẽ chính thức tạo ra thế giới mà mình mong muốn...Chúa tể hư không hắn không xứng đáng để so sánh với ta.

"Phá hủy các thế giới!"

John kinh hãi thốt lên:

- Hóa ra ngươi chính là chủ mưu việc các thế giới đang biến mất.

"Ồ"- Kefka ồ lên một tiếng hơi chút kinh ngạc nói:

- Hóa ra ngươi cũng biết chuyện này à? Có lẽ ngươi xuất hiện lại ở Valoran này cũng là vì nguyên nhân muốn ngăn chặn việc các thế giới bị sụp đổ. Tiếc rằng việc ấy đã quá muộn rồi. Ta đã hồi sinh cũng có nghĩa kế hoạch của ta đã thành công được một nửa.

- Vậy là ngay từ đầu Ralaw vồn là con tốt của ngươi, để thực hiện kế hoạch phá hủy Valoran đồng thời giúp ngươi hồi sinh. Ngươi thật thâm độc à, còn hơn cả chúa tể Hư Không năm đó.

John dần dần cảm thấy sợ hãi trước sự thâm độc của kẻ đứng trước mặt.

"Rắc"

Kefka cầm tay của John nhẹ nhàng bẻ gãy cổ tay của hắn, một tiếng rắc vang lên khiến John đau đớn kinh khủng buộc lòng hét lên. Kefka tiếp tục nói:

- Ta đã bảo từ đầu rằng đừng có so sánh ta với hắn ta. Để ta nói cho ngươi biết một bí mật nho nhỏ, Chúa tể hư không thực tế cũng chính là một con cờ trong tay ta mà thôi. Ngươi còn nhớ Ma Tâm đã bám vào người ngươi ngay sau khi chúa tể hư không chết chứ? Thứ đấy do chính tay ta tạo ra để điều khiển chúa tể hư không xâm chiếm Valoran này, vốn dĩ kế hoạch của ta đã có thể thành công từ sớm nhưng tiếc rằng sự xuất hiện của ngươi đã phá hỏng tất cả. John ngươi chính là cái gai trong mắt ta.

- Kefka! Ngươi thật đáng sợ!

- Không đâu! Sợ đáng sợ của ta dần dần ngươi và những người bạn của ngươi sẽ nếm rõ đầy đủ.

- Mau thả anh ấy ra.

Sally cố gắng hét lên thật lớn nhưng cô đâu còn đủ sức để làm gì kia chứ chỉ có thể hét lên như vậy. Razer ở bên cũng nhảy lên liên tục, nó hận là mình vẫn không thể thoát khỏi chiếc lồng này mà đến cứu John.

- Các ngươi nghĩ ta sẽ thả hắn ta ra sao? Nằm mơ giữa ban ngày!

Kefka nói rất chậm rãi nhưng mỗi chữ hắn nói ra đều khiến Sally cảm thấy vô cùng đáng sợ.

"Rắc"

Một tiếng gãy của xương nữa vang lên, Kefka tàn độc bẽ gãy từng ngón tay một của John, để cho hắn nếm trải được cái cảm giác đau đớn một cách từ từ thấu tận linh hồn.

- Thả anh ấy ra, ta sẽ liều mạng với ngươi.

Sally bước đến vài bước thì ngã gục ra mặt đất, bị giam trong đám thủy tinh kia khiến linh hồn lẫn thể xác của cô bị tổn thương vô cùng lớn, ánh mắt đau đớn, nhìn người mình yêu đang bị kẻ thù hành hạ từng chút một.

Tình cảnh của John lúc này thật sự quá bi đát, sống cũng không được mà chết cũng không xong.

"Phừng"

Lấy Kefka làm trung tâm, một luồng năng lượng vô hình bành trước bao phủ bán kính hơn trăm mét xung quanh, không một thứ gì có thể lọt vào. Kefka mỉm cười nhìn sắc mặt nhợt nhạt của John mà lòng vô cùng thống khoái, hắn nói:

- John ơi là John! Nói thật lòng ta từ lâu vẫn rất muốn có ngươi làm thuộc hạ chỉ tiếc rằng mục tiêu của chúng ta đều khác nhau. Cái ta muốn chính là thống trị tất cả những kẻ yếu tất nhiên phải bị diệt nhưng ngươi lại ngược lại, ngươi lại muốn bảo vệ những kẻ yếu ấy, thậm chí là không tiếc cả tính mạng của bản thân. Nói thật lòng từ xưa tới nay có hai người khiến ta vô cùng dè chừng, kẻ đầu tiên là thằng anh trai đáng nguyền rủa của ta, kẻ thứ hai chính là ngươi đấy John.

- Ha..ha..xem ra ta được một tên ác ma như ngươi xem trọng đúng là một vinh dự rồi.

John cười nhẹ vài tiếng đáp.

Kefka thấy John vẫn không tỏ ra sợ hãi hay chút gì gọi là muốn cầu xin hắn tha mạng nên vô cùng tức giận, "rắc rắc" thêm vài tiếng răn rắc vang lên, cánh tay còn lại và chân phải của John tức khắc bị Kefka ác độc bẻ gãy.

"Bùm"

Chưa dừng lại ở đó hắn ta ném John lên không trung, chân của hắn ta đưa lên cao rồi đạp xuống cứ như một cây đao vung lên chém mạnh xuống vậy. Gót chân nện thẳng vào ngực của John trực tiếp chấn gãy nhiều xương sườn. John đau đớn hét lên, máu cũng không còn để mà chảy ra tiếp nữa rồi.

Kefka dẫm trên ngực John mà nói

- Cầu xin ta tha mạng đi ta sẽ suy nghĩ.

John giọng nói yếu ớt đáp:

- Muốn ta cầu xin ngươi ư? Đang nằm mơ sao?

- Vậy là ngươi muốn chết!

Kefka nghiến răng đầy tức giận, ở bên kia Sally thực sự không thể chịu nổi đả kích này cô cố gắng lếch trên mặt đất đến bên cạnh John, cánh tay yếu ớt ôm chặt lấy chân của Kefka đang đạp lên ngực hắn mà nói:

- Bỏ anh ấy ra? Ngươi không được giết anh ấy.

"Cút!"

Kefka hung hăng đá Sally một cước khiến cô văng ra xa, ngã nặng nề trên mặt đất rồi bất tỉnh.

- Tên khốn kiếp! Ngươi dám làm hại cô ấy dù ta có biến thành quỷ cũng không tha cho ngươi.

- Ha ha...ta thích làm gì bạn bè của ngươi thì ta làm ngươi cản được ta sao? Ngươi thử nhìn lại bản thân của mình đi. Một đời chỉ vì bảo vệ những kẻ yếu đuối để rồi sao? Cuối cùng những kẻ mà ngươi liều cả mạng sống để bảo vệ giờ đây xoay lưng với ngươi bọn chúng truy cùng diết tận ngươi và những người ngươi quen biết. Giờ đây khi thấy ngươi bị thế nào liệu có ai dám đến cứu ngươi hay không? Ngươi là một kẻ ngu dốt John à? Những kẻ yếu thì suốt đời cũng chỉ là kẻ yếu mà thôi, bọn chúng luôn luôn dựa vào kẻ mạnh mà tồn tại, sẽ không bao giờ bọn chúng cứu ngươi đâu.

John yếu ớt đáp lại cách suy nghĩ của hắn ta:

- Ngươi nghĩ rằng ta vì bọn họ là mong bọn họ có thể cứu ta khi ta rơi vào tình cảnh thế này hay sao? Vậy là ngươi sai lầm to lớn rồi đấy! Ta luôn muốn bảo vệ họ vì đơn giản tất cả họ là bạn bè, anh em và là gia đình của ta. Ta bảo vệ và giúp đỡ họ như những người trong gia đình với nhau, họ vui ta vui, họ buồn ta cũng buồn. Cho dù họ có xoay lưng lại với ta hay giết chết ta thì John này vẫn không bao giờ xoay lưng lại với họ và cũng không bao giờ oán hận họ vì chỉ đơn giản họ là gia đình của ta. Một kẻ bị bóng tối bao trùm cả linh hồn lẫn tâm trí như ngươi thì không thể nào hiểu được thứ tình cảm ấy đâu.

- Tình cảm con người? Vậy thứ tình cảm ấy đủ sức cứu ngươi khỏi cái chết trong tay ta lúc này sao? Tình cảm của những kẻ yếu đuối thì cũng là thứ yếu đuối mà thôi.

- Ngươi nghĩ vậy sao? Ngươi cho rằng tình cảm con người là thứ yếu đuối thì ngươi sẽ phải hối hận đấy. Ngươi cho rằng những người Ionia, Demacia, Noxus, Frejlord hay những nơi khác đều yếu đuối? Để ta cho ngươi hay, bọn họ rất mạnh đấy, mạnh hơn cả ta nữa đấy, sức mạnh đoàn kết chính là thứ sức mạnh vô địch mà ngươi sẽ không bao giờ có được nó.

- Câm miệng! Tại sao vậy? Tại sao ngươi lại nói giống hệt hắn ta? John! Ngươi hãy mau cầu xin ta đi, cầu xin ta tha mạng cho ngươi đi, rồi ta sẽ cho ngươi được sống thêm vài ngày để chứng kiến từng người từng người bạn của ngươi ngã xuống vũng máu của chính hắn. Cầu xin ta đi!

Kèm theo những lời hù dọa ấy là những cú đạp cực mạnh của Kefka lên ngực của John, hắn đau đớn đến độ hét không ra tiếng, toàn bộ xương trên người thì gần như đến 90% đã bị gãy. Một sự ra tay quá tàn nhẫn.

" Grào!Thả cậu ấy ra!"

"Ầm."

Thiên đại chấn động, giống như là trời long đất lỡ, năng lượng cuồng bạo bắt đầu chuyển động. Ngay lúc này chiếc lồng nơi giam giữ Razer rung lên bần bật một cách kịch liệt, từ bên trong một luồng năng lượng khủng khiếp đang điên cuồng bốc lên, một đôi mắt đáng sợ chiếu sáng rực rỡ.

"Ầm"- Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc lồng giam giữ Razer đã vỡ tung, chiếc lồng ấy có khả năng khống chế sức mạnh của kẻ bị giam bên trong nhưng sức mạnh của Razer lúc này là quá lớn vượt quá sức chịu đựng của chiếc lồng, và kết quả cuối cùng là nó đã vỡ tung.

" Dám làm hại đến bạn của ta? Tuyệt đối không thể tha thứ được.

Razer ngẩn đầu lên trời rống lên một tiếng toàn thân bạo phát ánh sáng chói lòa, kế tiếp đó cả cơ thể của nó hóa lớn, kích thước ngang bằng với một con voi trưởng thành, khí thế uy nghiêm đáng sợ, lông trắng trên người theo gió mà vũ động, trông Razer lúc này không khác gì một đại thần chiến thú uy phong lẫm liệt.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-121)