Vay nóng Tima

Truyện:Hành Trình Huyền Thoại II - Chương 090

Hành Trình Huyền Thoại II
Trọn bộ 121 chương
Chương 090: Kết Thúc Một Huyền Thoại
0.00
(0 votes)


Chương (1-121)

Siêu sale Lazada


"Chiêu thứ 5"- John quát vang, kiếm pháp của Cloud xuất ra, ngàn vạn cuồng đao tràn ngập khắp không gian điên cuồng chém vào Kefka.

"A..."

Kefka gần lên giận dữ, cổ kiếm trên tay vung lên nhanh như chớp đánh ra hàng trăm hàng ngàn các luồng kiếm chống trả lại sự công kích của John. Tóc tai hắn rối bù, nhường như gã đang gần hiểu được đối thủ trước mặt đã nắm được điểm yếu của cây kiếm trên tay mình.

Kefka phẫn hận nhìn John:

- Ta hơi coi thường ngươi, mấy thứ kiếm chiêu ấy hóa ra lại lợi hại đến như thế.

Hắn gần như phát cuồng, lao tới như sao băng vạch ngang bầu trời, nhanh đến độ không ai nhận rõ bóng dáng.

Nhưng John không còn phải cố kị gì nữa, kẻ địch trước mặt vì muốn giết hắn mà sử dụng cổ kiếm thần bí kia mà không thể sử dụng được sức mạnh phép thuật, nếu phải đấu tay đôi, võ đấu võ, chiêu thức đấu chiêu thức thì mấy lão sư phụ kia dư sức chỉ bảo hắn cách đối phó.

Cả hai vung kiếm "xé rách" bầu trời , khắp bầu trời chỉ là kiếm ảnh tràn ngập, hoa lửa do kim thiết va chạm cứ bắn ra tứ tung.

"Giết."

"Giết."

Hai người gần như sa vào trạng thái phát cuồng, quyết sinh tử, trừ phi một bên triệt để tử vong!

John cảm thấy rằng mỗi khi bản thân mình càng thêm điên cuồng thì thứ sức mạnh màu đỏ ấy lại trỗi dậy càng mạnh mẽ hơn, khí huyết trong người sôi lên sùng sục không kiểm soát.

Hôm đó là một ngày khó quên với tất cả người trên Valoran.

Toàn bộ sự kiện diễn ra tại Piltover không chỉ được truyền lại qua các màn hình không gian do đám Leo tạo ra mà chúng còn được truyền ra khắp Valoran thông qua những công ty thời sự được đặt tại Noxus và Demacia, và người đưa cái đám phóng viên ấy đến đây không ai khác chính là Jinx, nhường như cô nàng này không có náo loạn là không thể nào chịu đựng được. Nhưng như thế này cũng là một điều hay, nhờ đó mà toàn bộ người của Valoran có thể thấy được bộ mặt thật của Ralaw và biết đến kẻ thù đáng sợ vừa xuất hiện Kefka.

Chỉ biết dùng từ thảm liệt hình dung trận chiến này, độ kịch liệt và tàn khốc khiến những người quan chiến run rẩy.

Đại chiến ba giờ, hai người bắt đầu đánh xáp lá cà.

Hào quang bảo hộ bên ngoài của John gần như bị triệt tiêu, sắc mặt cũng để lộ vẻ mệt mỏi, khắp người đầy các vết thương chảy máu đang trong quá trình lành lại, tuy nhiên tốc độ của nó là rất chậm, hiển nhiên là vì bị thương quá nhiều nên mới dẫn đến tình trạng này.Tam hợp kiếm không dưới 10 lần vỡ nát nhưng đây vốn không phải là thứ vũ khí bình thường nên cũng tự động hồi phục về nguyên trạng.

Kefka cũng không hơn gì, toàn thân nhuộm máu, không còn trầm ổn như hàn băng giống lúc mới xuất hiện. Ánh mắt y lúc này như lang sói, hận không thể nuốt sống John.

John quát lớn, liên hoàn tổng hợp ba bộ kiếm pháp khủng khiếp nhất thi triển ra cùng một lúc, thân thể Kefka liền bị cắt làm đôi.

"A..."- Hắn ngẩng lên gầm vang:

- Ta... bất tử.

Cơ thể của Kefka lại hợp lại vào nhau, hắn ta biết có cầm kiếm đánh nữa thì cũng vô dụng nên tức khắc cất đi vũ khí của mình, hai tay liên tục bắt ấn chú quái dị, sắc mặt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống John, hắn quát lên:

- Để xem ngươi có sống sót qua chiêu này hay không?

Một cái vòng tròn chứa đầy các hình vẽ quái dị xuất hiện giữa không trung, những hồn ma đáng sợ từ bên trong chui ra, điều đáng sợ hơn chính là từ khi cái vòng trong ma thuật này xuất hiện cũng là lúc toàn bộ ánh sáng xung quanh bị nó tham lam hút lấy.

"A... chết tiệt."- John gầm lên.

Đám hồn ma âm binh kia hóa thành những tia sáng đánh thẳng vào cơ thể John, đáng sợ hơn những tia sáng ấy không gây tổn thương đến phần cơ thể bên ngoài mà chính là làm tổn thương đến linh hồn bên trong. Nên nhớ con người dù có mạnh đến đâu nếu linh hồn bị thương tổn thì tuyệt tối sẽ không dễ gì có thể hồi phục được.

John chật vật tránh né, tam hợp kiếm hóa ra thành ba thanh kiếm trụ ở ba góc sau đó như hóa thành một lá chắn trước mặt John để đỡ lấy những tia sáng đáng sợ kia. Thế nhưng Kefka là ai? Hắn là kẻ mà không ai có thể xem thường, ngay cả những chiêu thức của hắn cũng như thế. Những tia sáng đáng sợ kia dễ dàng xuyên qua lớp lá chắn mà không gặp phải chút trở ngại nào, thấy thế John kinh hãi vứt tam hợp kiếm qua một bên rồi bản thân tức tốc lùi về phía sau hơn trăm mét.

Những tia sáng kia vẫn cứ thế bám theo hắn không rời, sắc mặt John để lộ sự sợ hãi, chỉ cần dính một tia thôi là đủ để hắn "xác định" rồi.

Nhanh chóng vung tay thu lại tam hợp kiếm và cất đi, cật lực chống trả lại sự tấn công của những tia sáng đáng sợ.

"Á"

Hắn ngửa mặt hét vang một tiếng, hai, ba tia sáng đáng sợ ấy bắn xuyên qua cơ thể của hắn trực tiếp công kích thẳng vào linh hồn khiến John cảm thấy vô cùng đau đớn.

"Hộc hộc hộc"

John thở dốc, nhìn hàng trăm tia sáng do Kefka tạo ra vẫn tiếp tục công kích về phía bản thân mình, hắn nghiến chặt răng, hai tay dang rộng ra, thứ năng lượng như máu đỏ ấy theo sự thúc động trong cơ thể của John tức tốc bành trướng ra thành một vòng tròn ma thuật thật lớn, một màu đỏ máu xoáy ngược chiều kim đồng hồ cứ thế hút hết toàn bộ ánh sáng của Kefka vào bên trong.

"Ầm"

John vung mạnh tay ném vòng tròn ma thuật màu đỏ máu ấy về phía chiếc vòng ma thuật của Kefka, cả hai va chạm phát ra một tiếng nổ thật lớn.

Vòng tròn ma thuật bị phá vỡ, khiến cho kẻ tạo ra nó cũng bị tổn thương không nhỏ, cơ thể của Kefka run lên liên tục, hắn nhìn vào đôi tay đang run rẩy của bản thân mà sắc mặt lộ vẻ kinh hãi, miệng lẩm bẩm:

- Khốn kiếp! Cơ thể này vốn không phải là thứ cơ thể hoàn hảo, đã vậy vừa mới hồi sinh ta đã phải sử dụng quá mức sức mạnh trong cho phép. Nếu cứ đánh thế này e rằng, ta chưa bị hắn ta đánh bại thì đã chết do cơ thể mới này nổ tung mất thôi.

Kefka vội vàng như chó nhà có tang, hắn không muốn chết bởi không cam lòng, ở dạng linh hồn quá lâu nên sức mạnh thủy chung chưa khôi phục hoàn toàn, công thêm cái cơ thể vốn không có trong kế hoạch này đã khiến hắn không thể cầm cự thêm được nữa, hắn không muốn thế này mà mất mạng.

John lại một lần nữa gọi ra tam hợp kiếm lao vào tấn công Kefka, hắn cũng sắp không thể nào chịu đựng được nữa rồi, nhanh chóng kết thúc tất cả là cách tốt nhất. Nhưng đúng lúc này, Kefka đột nhiên đưa tay ra quát lớn: " Ngừng lại!"

John nheo mắt ngừng lại,sau đó Kefka chỉ tay về phía Piltover mà cười nói:

- Ngươi nghĩ người dân ở Piltover là bao nhiêu?

John bất giác có một cảm giác không hay xuất hiện.

Kefka lại nói:

- Để ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi tiến tới một bước nữa thôi, thứ kia sẽ rơi xuống Piltover, hàng trăm ngàn người sẽ phải chết, trong đó có bạn bè của ngươi nữa đấy.

John kinh hãi nhìn về phía Piltover, ở trên không trung Piltover, một quả cầu năng lượng hắc ám khổng lồ không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đấy, cả ngươi hắn run lên khi vừa thấy quả cầu năng lượng này, sắc mặt thể hiện vẻ giận dữ quát:

- Bỉ ổi! Vô sỉ! Ngươi dùng đến cách này để đánh với ta sao?

- John ngươi sẽ làm gì? Tiếp tục chiến đấu với ta và để đám người bên trong đó chết hay là vì đám người đó mà chấp nhận cái chết?

Ở trong Piltover lúc này là rất rất nhiều các suy nghĩ khác nhau, người thì chấp nhận hi sinh để tên ác quỷ kia phải chết, người thì chỉ cầu mong mình còn sống mà hi vọng John chịu thất bại...

- Cha! Đừng lo cho bọn con, giết hắn mau đi. Nếu để hắn sống thì sẽ có hàng trăm ngàn người khác sẽ phải nằm xuống.

- Ngươi sẽ quyết định sao đây? Kẻ mà bọn ta không rõ là chúa tể hư không hay là ai kia?

- Không ngờ mạng của chúng ta giờ đây lại nằm trong tay của kẻ đó.

Trong lòng John giờ đây chiến đấu vô cùng mãnh liệt,chọn điều nào cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai Valoran.

- Sao vậy? Sao ngươi suy nghĩ lâu vậy? Nhanh lên, sự kiên trì của ta cũng có giới hạn mà thôi.

Kefka cảm thấy chỉ trong tích tắc mình có thể xoay đổi cục diện nên vô cùng hưng phấn.

John nhắm chặt mắt sau đó mở bừng ra, hắn thở dài ra một hơi nói:

- Ngươi có thể thu lại thứ đó được rồi, ta chấp nhận thua!

- Sao? Ngươi nói gì? Ta nghe không rõ. Mau nói to lên.

John nghiến chặt răng, toàn bộ năng lượng bên ngoài đều biến mất, kiếm trên tay cũng theo ý nghĩ của hắn biến mất, hắn hét vang :

- Ta chấp nhận thua! Mau tha cho tất cả bạn bè của ta và người dân Piltover.

Kefka cười ha hả như điên quát lớn:

- John ơi là John, ngươi thật là một kẻ ngu dốt, lại có thể bỏ cả mạng sống của bản thân chỉ để cứu đám người yếu ớt đó hay sao? Bọn chúng thực sự quan trọng với ngươi đến vậy sao?

John chỉ cười nhẹ và đáp:

- Quan trọng chứ? Họ không chỉ là bạn của ta mà còn là gia đình của ta, vì họ ở đây mà John này mới ở đây, nếu không có họ thì sẽ không có ta. Vì bạn bè và gia đình của mình cho dù ta có chết đến cả 100 lần ta cũng chấp nhận.

"Phập"

Một phân thân của Kefka không biết từ lúc nào bất ngờ xuất hiện sau lưng của John, một kiếm chứa đầy thứ năng lượng hủy hoại linh hồn đâm xuyên qua tim của hắn, máu bắn ra tung tóe.

Kefka cười lên ha hả quát:

- John, lần này ngươi chết chắc rồi. Đám người ở Piltover kia ta sẽ cho đi theo ngươi để bầu bạn.

Hai mắt John trợn lên đầy giận dữ, từ cơ thể hắn xuất hiện một luồng sóng năng lượng khủng khiếp trực tiếp đánh thẳng vào người của Kefka, thứ năng lượng ấy là toàn bộ năng lượng của John cộng với sự tức giận của hắn, một đòn công kích đầy khủng khiếp. Kefka lảo đảo vài vòng sau đó nôn ra rất nhiều máu, cả người đỏ thẩm một màu máu đỏ tươi, cả người hắn run lên liên tục. Quả cầu năng lượng trên không Piltover cũng theo đó mà biến mất.

Ánh mắt John từ từ mờ dần đến khi chỉ còn tồn tại một màu đen, cơ thể của hắn rơi xuồng một đỉnh núi gần đó, Kefka muốn trực tiếp đâm thêm vài nhất vào cơ thể của John nhưng cơ thể của hắn đã không có phép, rất nhiều các đường gân xanh, vết nứt thay nhau xuất hiện trên cơ thể hắn. Tựa như cơ thể hắn sắp nứt đôi ra vậy.

"Phụt"

Kefka phun ra thêm một búng máu, sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm:

- Khốn kiếp! Không ngờ vừa tái sinh lại phải khốn khổ thế này.

"Chủ nhân!"

Đám Leo bất ngờ xuất hiện bên cạnh Kefka, bọn chúng đỡ lấy hắn tay với sắc mặt lo lắng. Leo lập tức nói:

- Đưa ngài ấy rời khỏi đây, vết thương không hề nhẹ, cần phải được điều trị.

- Còn hắn?

Saggitarius lập tức hỏi.

Leo vội vàng nói lại:

- Đừng lo, hắn ta không thể nào sống được đâu! Quan trọng nhất lúc này là giúp chủ nhân trị thương.

Nói xong tất cả cùng nhau biến mất giữa bầu trời.

Toàn bộ nơi diễn ra cuộc chiến trở nên yên tĩnh lạ thường.

"Rống"

Bất ngờ một tiếng gầm như của loài rồng vang lên rồi cũng biến mất ngay tức thì.

Tiếp theo đó là giọng hét lớn của Sally: " Razer, Razer, trả Razer lại đây..."

Toàn bộ các màn hình không gian biến mất, không ai biết được chuyện gì xảy ra ngay sau đó. Kefka còn sống hay chết? John còn sống hay chết? Không một ai biết. Bọn họ chỉ kịp nhìn thấy nơi hắn vừa rơi xuống.

John đang ở trong một vùng núi hoang tịch, từ từ tỉnh lại, sức mạnh màu đỏ ấy sớm đã biến mất hoàn toàn. Nếu như không có ba loại sức mạnh trong cơ thể bảo vệ thì hắn sớm đã bị một kiếm ấy giết chết rồi. John chầm chậm đứng dậy, cảm giác thân thể cực kì yếu ớt.

Nhìn xuống đại dương trước mặt, ánh mặt trời đang dần xuất hiện phía đông, một cảnh bình minh đầy cảm xúc, nó thật là đẹp và có lẽ đây là cảnh bình minh đẹp nhất mà hắn từng thấy.

Một đời người cũng như mùa thu của cây cỏ, vinh nhục hưng suy thoáng chốc đã thay đổi.

Hắn biết mình còn sống nhưng trong trận chiến với Ralaw hắn đã đem toàn bộ sự sống của bản thân ra đánh đổi, sau đó lại liều mình sử dụng thứ sức mạnh màu đỏ đáng sợ ấy đánh với Kefka khiến lục phủ ngũ tạng và linh hồn bị thương tổn. Không sớm rồi muộn hắn cũng sẽ chết.

Ngoái đầu lại nhìn về quá khứ, một thời gian hào hùng, dẫn đầu quân Ionia đánh lui cuộc xâm lăng của Noxus, sau đó trải qua không biết bao nhiêu sự kiện đáng nhớ trong đời. Cùng các anh em trong liên mình ngày đêm vui vẻ bên nhau, đồng tâm đánh bại quân hư không bảo vệ tự do của người dân Valoran.

Cả một đời người chiến đấu và tranh đấu chỉ một mình, sự cô độc này ai có thể hiểu?

"Có bữa tiệc nào mà không tàn, có hoa nào mà không héo. Đời người cũng vậy mà thôi!"

Nhớ lại chuyện xưa, huy hoàng và ân hận đan xen suốt một đời.

Hắn nhìn về phía chân trời, ở đó như có bóng dáng những người hắn yêu thương đang mỉm cười, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, tất cả những gì hắn có thể làm giờ đã làm. Lúc này hắn chỉ còn lại tâm thần mệt mỏi cực độ.

Linh hồn bị thương tổn, nội tạng bị thương tổn, sinh mạng đã ra đánh đổi...hắn giờ đã không thể nào cứu được.

Hắn cảm giác sức mạnh tiêu tan cực nhanh, không lâu nữa sẽ thành phế nhân, hoặc thân thể sẽ tan biến, hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời.

Hắn bất giác ngoáy đầu về phía sau, ở đấy một bóng hình mà hắn luôn luôn cảm thấy có lỗi. Hắn không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, không bảo vệ được cô ấy và lần này cũng như thế.

"Sally! Ta xin lỗi! Ta rất muốn ở bên em nhưng có lẽ không thể được nữa rồi, em hãy chăm sóc những đứa con thay ta. Mọi chuyện ở Valoran ta để lại cho em và chúng nó."

Đến Valoran một cách cô độc, rời đi cũng một cách cô độc, có lẽ đời của một anh hùng luôn gắng liền với hai chữ : " Cô độc"

Cơ thể của John dần dần thay đổi, lưng khòm xuống, mái tóc hóa bạc trắng, da trở nên thâm đen sần sùi, những vết nhăn từ từ xuất hiện trên mặt. Chẳng mấy chốc hắn đã hóa thành một ông lão bảy tám chục tuổi.

Nước mắt chảy dài trên má, ông lão ấy cứ thế rơi xuống vách núi......

Sóng biển vỗ ầm ầm như một bài hát tiễn biệt đầy đau thương.

Hết Quyển 3


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-121)