Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Hạn Khủng Bố - Chương 036

Vô Hạn Khủng Bố
Trọn bộ 307 chương
Chương 036: Cuốn sách đen huyền bí​
0.00
(0 votes)


Chương (1-307)

Siêu sale Shopee


Khi đàn bọ đã đi qua hết, Trịnh Xá mới buông tay nhảy xuống. Tần Chuế Ngọc vừa chạm đất liền òa khóc ầm ĩ, khóc đến nỗi mặt mũi nhòe nhoẹt, vừa khóc vừa chửi bới ầm ĩ, cái gì mà "... chốn khỉ ho cò gáy quái quỷ này..." và "... toàn thể giới đàn ông trên thế giới...". Mãi đến khi Trịnh Xá thở dài, bỏ đi về phía ngã rẽ, cô ta mới khóc ầm lên chạy theo.

- Đám đàn ông các người đều là bọn khốn nạn, chơi xong là bỏ mặc người ta. Đạo diễn chó chết, đám nhà giàu khốn kiếp, toàn là đám chó đực. Chỉ cần bà vén váy lên là...

"Bốp"

Trịnh Xá đột nhiên quay đầu lại, vung tay tát mạnh một phát, cô nàng liền lăn quay ra đất, im bặt. Hắn lạnh lùng nói:

- Tôi không cần biết tại thế giới hiện thực cái gì đã làm cho cô thất vọng! Nhưng đây là thế giới phim kinh dị, đừng có mà mở mồm ra là chó chết, khốn nạn gì nữa, cứu cô là đám đàn ông này đấy.

Tần Chuế Ngọc choáng váng, há mồm nhổ ra một cái răng gãy, vừa khóc gào ầm trời vừa nhảy xổ vào Trịnh Xá đấm đá túi bụi:

- Tao chửi đàn ông đấy, thì đã sao? Mày dám đánh bà, có tin không, tao lập tức tự sát để kéo cả đám chết chung?

- Tốt!

Trịnh Xá rút súng ra, chĩa nòng vào đầu Tần Chuế Ngọc nói:

- Muốn chết phải không? Nói một câu là tôi sẽ thỏa mãn cho cô ngay lập tức! Mẹ nó, đừng có nghĩ là bọn tôi đùa giỡn với cô, cô nghĩ thế giới này là để cho cô vào chơi? Đi du lịch? Cường hóa thực lực rồi trở về thế giới hiện thực? Đừng có ngu xuẩn nữa, nếu không có quyết tâm sống sót thì tự sát mẹ nó đi cho rảnh nợ, đừng làm người khác đau tai vì những lời ca cẩm, càu nhàu của cô! Nói đi, muốn chết không?

Lần này Tần Chuế Ngọc sợ đến hồn bay phách lạc, im re, chỉ có đôi mắt rưng rưng, Trịnh Xá còn thoang thoảng ngửi thấy mùi khai khai, cô nàng run lẩy bẩy nói:

- Không... tôi không muốn chết, xin đừng giết tôi... xin anh đấy, đừng giết tôi!

Trịnh Xá thu súng về, hắn chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi nói:

- Tiến vào cái thế giới này rồi thì đừng tự cho mình là cao quý. Ở đây chỉ có một quy tắc cho tất cả, đó là cố mà sống sót. Đi theo tôi, nếu không muốn bị mummy hút thành xác khô.

Tần Chuế Ngọc lần này đã ngoan ngoãn nghe lời, nhưng trong ánh mắt vẫn đầy những tia căm hờn, ác độc nhìn về phía Trịnh Xá. Không biết đã qua bao lâu, trong khi hai người đang chạy, bỗng từ phía trước vang lên tiếng kêu cứu, hai người đều rùng mình.

"Đừng có xuất hiện thêm bọ nữa nha".

Nhưng tiếp ngay đó có tiếng phụ nữ hét ầm ĩ, là giọng của Evelyn. Trịnh Xá kêu thầm một tiếng trong bụng, tuy hắn biết đó chính là lúc Evelyn gặp phải Imhotep trong tình trạng mummy, nhưng hắn vẫn không dừng bước, tiếp tục chạy về phía đó. Hai người chạy qua lối rẽ, đã thấy Evelyn đang đứng đó, nét mặt kinh hoàng nhìn ra xa, bên cạnh là O’Connell và đám người Mỹ vừa từ một ngã rẽ khác chạy tới, đằng sau còn có bọn Zero, có lẽ lúc nãy bọn họ chạy vào cùng một ngách. O’Connell nhìn thấy Evelyn thì chạy tới, tóm lấy tay nàng nói:

- Chạy mau, đứng ở đây làm gì? Đằng sau rất nhiều bọ... óe!

Mọi người cũng đã chạy đến bên cạnh Evelyn, nhìn theo theo hướng nhìn của hai người rồi đều giật bắn mình. Một cái... không, một con Mummy thối rữa, lở loét, hở ra cả xương đứng đó, trên cái sọ khô quắt là một mắt đầy tơ máu đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào mọi người rồi rống lên một tiếng. O’Connell bị tiếng rống làm ngây ra một lúc, rồi anh chàng cũng rống lên, giơ shotgun lên bắn một phát, Mummy té quay ra đất, cùng nổ súng còn có bọn Trịnh Xá, chỉ khác là bọn hắn bắn tạch tạch tạch liên tiếp. Mummy bị bắn văng xa đến 10 mét, O’Connell lôi Evelyn cắm đầu chạy ra ngoài, Trịnh Xá vội vàng nói:

- Trương Kiệt đưa mọi người ra ngoài, Zero ở lại với tôi kiểm tra vết thương của Imhotep, lúc nãy chúng ta đã dùng đạn bạc.

Mummy bị bắn nát bét nằm trên đất, bọn Trịnh Xá đồng loạt nhìn kỹ, vết đạn do O’Connell bắn đã hoàn toàn khôi phục, giống như cát chảy vậy. Những vết đạn do bọn hắn bắn vẫn còn nguyên, mãi đến khi đầu đạn hoàn toàn biến thành màu đen, bị đẩy bật ra miệng vết thương mới từ từ khôi phục.

- Có hiệu quả, nhưng không tốt lắm... mà lúc này pháp lực của hắn còn rất yếu, chờ đến khi hắn hút sạch đám người Mỹ thì có thể gọi bão cát, lúc đó đạn bạc sẽ gần như không còn uy hiếp được hắn... Chài... Mà khi đó Ấn châu đội đã có thể bao quát được hoàn cảnh xung quanh rồi.

Trịnh Xá cười khổ nói. Zero lại chĩa súng vào mummy bắn vài phát rồi nói:

- Rời khỏi đây trước đi đã, chưa tìm được cuốn sách của Amun-ra thì vẫn chưa giết được hắn... Trước hết tính toán sức uy hiếp của Ấn châu đội đã, họ mạnh lắm phải không?

Trịnh Xá cũng bắn một loạt, quay đầu chạy ra, vừa chạy vừa nói:

- Đúng vậy, rất mạnh. Mà họ cũng không đến chiến trường chúng ta đã định sẵn ở Hamunaptra, tôi có thể cảm giác được họ càng lúc càng đi xa, không biết có phục kích chúng ta không, ha ha, Zero, anh có tin là tôi có thể đưa mọi người đi đến chiến thắng không?

- Không tin.

Zero chạy sau hắn đều đều đáp:

- Không thể có chuyện tất cả chúng ta đều sống sót, nhất định có người chết... Nhưng tôi tin cậu sẽ luôn lĩnh đạo chúng tôi, tối thiểu không bỏ rơi đồng đội mà chạy, tôi tin tưởng điều đó.

- Vậy sao? Ha ha ha, không khích lệ lắm thì phải. Vậy thì hãy để tôi tiếp tục dẫn dắt mọi người, sống hay chết cũng được, ít ra tôi sẽ tuyệt không bỏ rơi đồng bạn.

Từ phía sau hai người, tiếng rống của mummy lại vang lên dữ dội. Trịnh Xá và Zero vừa chạy ra khỏi cửa mộ, họ lập tức giơ súng lên theo bản năng. Bên ngoài có mấy chục người áo đen đang chĩa súng vào họ, đằng sau đội người đó là toàn đội Trung Châu, đám O’Connell và đám người Mỹ. O’Connell cười khà khà nói:

- Thấy chưa, tôi đã bảo là giết chết toi con mummy đó rồi, các người còn cứ làm ầm ĩ lên thế!

Trịnh Xá thầm thở dài, nói:

- Không, mummy còn chưa chết, hắn là một con quái vật, đạn thường... không, mọi loại đạn đều không có tác dụng!

Trừ thành viên của đội luân hồi, không ai hiểu ý tứ của Trịnh Xá, thủ lĩnh áo đen, một người có hình xăm trên mặt lạnh lẽo nói:

- Mấy người lập tức rời khỏi đây! Tốt nhất là đừng trở lại, đây là thành phố của người chết, nếu các người còn dám trở lại... chúng ta sẽ không phiền biến các người thành người chết đâu.

Dứt lời, hắn dẫn đội tiến vào bên trong lăng mộ. Nói thật, sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, không ai muốn ở lại, mọi người lẳng lặng trở lại doanh trại, thu xếp đồ đạc, nhảy lên ngựa hay lạc đà rồi lập tức rời khỏi. Bọn Trịnh Xá đi cuối cùng, lúc này họ mới có cơ hội nhìn đồng hồ trên tay, theo thường lệ, khi cốt truyện bắt đầu thì cự ly hạn chế sẽ biến mất, quả nhiên là đúng như vậy. Trịnh Xá cất tiếng đầu tiên:

- Hiện giờ hạn chế cự ly đã hết, chúng ta sẽ làm gì? Ở lại đây chờ Ấn châu đội vì chúng ta quen thuộc chiến trường. Hay đi cùng đám O’Connell qua các tình tiết trong phim? Tiêu Hoành Luật, cậu có ý kiến gì không?

Con lạc đà của Tiêu Hoành Luật đang ở chính giữ đội, cậu nói với giọng đều đều:

- Không! Tôi không có ý kiến gì tốt cả, chỉ có hai điểm nghi ngờ... Một, nhiệm vụ của Ấn châu đội là gì? Giết Imhotep hay gì khác? Hai, Ấn châu đội có biết được tính đặc biệt của Cuốn sách của Anubis không và muốn chiếm lấy nó không?

Trịnh Xá ngẩn ra hỏi:

- Tính năng đặc thù của Cuốn sách của Anubis? Ý của cậu là sao?

Tề Đằng Nhất bỗng nói với vẻ có lỗi:

- Lúc nãy, khi vừa ra khỏi lăng mộ tôi có cầm Cuốn sách của Anubis xem qua, vừa chạm vào thì Chủ Thần thông báo tôi tìm được vật phẩm kịch tính. Cụ thể là có thể học ma chú loại vong linh, hắc ám, biết tiếng Ai Cập cổ không cần điểm thưởng, nếu không mỗi phù chú tốn 1. 000 điểm, mà phải về Chủ Thần không gian mới học được.

Bọn Trịnh Xá đều ngẩn mặt nhìn Tề Đằng Nhất, chỉ có Tiêu Hoành Luật vẫn đều đều nói:

- Ý tôi là thế đó, tuy không biết lý do, nhưng Cuốn sách của Anubis có tác dụng với chúng ta, đúng rồi, học ma pháp ở chỗ Chủ Thần rất tốn điểm à?

Chiêm Lam vội nói:

- Đâu chỉ điểm số, cò tốn rất nhiều chi tiết kịch tình nữa, như hai kỹ năng của chị hiện giờ, tuy chỉ là nâng cao một chút tố chất cơ thể cũng đã tốn mấy nghìn điểm và 2 D rồi, những kỹ năng công kích còn đòi hỏi C và B, 1. 000 điểm đã học được một cái sao.

Tề Đằng Nhất có vẻ thẹn thùng nói:

- Xin lỗi, tôi đọc được chữ Ai Cập cổ...

Mọi người đều im bặt. Mấy chục giây sau, Trịnh Xá, Zero, Trương Kiệt đồng loạt rút súng, còn Triệu Anh Không rút dao găm lửa ra, không cần nhìn nhau đã đồng loạt thúc lạc đà tiến về phía đám người Mỹ. Lúc này, Cuốn sách của Anubis đang được tay giáo sư Mỹ ôm trong lòng.

Mấy tay người Mỹ không chú ý gì đến phía sau, mãi đến khi bọn Trịnh Xá dừng lạc đà chặn trước mặt mới kinh ngạc phát hiện mấy họng súng đã chĩa vào mặt.

- Chào anh bạn, đừng đùa kiểu đó được không? Không vui chút nào đâu!

Một người Mỹ kêu ầm lên. Trịnh Xá dương súng quét một loạt trước mặt đám Mỹ, đám người Mỹ lập tức dừng ngựa, tất cả, trừ giáo sư giơ ra, hai tay đều để lên đầu, bọn họ đều đã thấy uy lực vũ khí của bọn Trịnh Xá, cự ly gần như thế mà bị bắn là lập tức thành tổ ong. Trịnh Xá lạnh lùng nói:

- Tôi không thích nói nhiều, đưa Cuốn sách của Anubis ra đây, thứ đó đối với mấy người không có tác dụng gì mà còn bị Mummy truy sát đến cùng. Mấy người chắc cũng không muốn gặp phải thứ đó nữa phải không? Cho nên giao cho chúng tôi, chúng tôi sẽ dùng vàng để mua.

Đám người Mỹ nghe đến vàng là mắt sáng rực, một người hỏi:

- Vàng à? Bao nhiêu?

Lúc đó bọn O’Connell cũng xúm lại, Trịnh Xá không nhìn họ, chỉ lấy ra một khối vàng lớn nói:

- 10 khối vàng nguyên chất như thế này, chỉ đổi lấy một cuốn sách thôi, các người nghĩ sao?

Dứt lời, Trịnh Xá tung vàng cho một tên người Mỹ gần nhất. Tay người Mỹ vội vàng đón lấy khối vàng bằng cả hai tay, thấy tay nặng trịch. Là vàng thật sự! Còn lớn bằng mấy ngón tay ghép lại, dưới ánh nắng mắt trời còn phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, tên người Mỹ nắn bóp một lúc rồi cắn mạnh thử vàng, sau đó nói với người bạn bên cạnh:

- Là vàng thật!

Người Mỹ kia cũng vội vàng giật lấy khối vàng, thử lại rồi nói với giọng tham lam:

- 10... 15 khối! 15 khối thì giao dịch!

- Được, 15 khối!

Trịnh Xá cũng không nghĩ ngợi nhiều, lại lấy ra một khối, nào ngờ đúng lúc đó một người Mỹ rút súng ra, nhưng không bắn hắn mà tặng cho tay giáo sư một phát, sau đó tham lam giật lấy Cuốn sách của Anubis, trên bìa sách đen đã lấm đầy máu.

Trịnh Xá một tay vứt 15 khối vàng ra đất, nhìn đám người Mỹ sung sướng ôm lấy vàng với ánh mắt lạnh lùng. Tay còn lại đón lấy cuốn sách, một cuốn sách dầy cộp màu đen. Không rõ cuốn sách được tạo bằng từ thứ gì, máu me nóng hổi bám trên đó chỉ mươi giây đều bị nó hút sạch như bọt biển, cuốn sách cũng không biến đổi gì, khi cầm vào còn thấy lạnh lẽo.

"Lấy được vật phẩm kịch tính. Có thể học các loại ma chú vong linh, hắc ám, người học cần có năng lượng vampire, năng lượng tinh thần, ma lực, niệm động lực, chân nguyên lực, tiên linh lực, thần khế lực mới có thể sử dụng. Có thể tự dịch để học, cũng có thể học sau khi trở về Chủ Thần không gian, cần có 1. 000 điểm cho mỗi kĩ năng, trước khi về Chủ Thần không gian cần cầm sách trên tay mới có thể sử dụng các kỹ năng trong sách."

Trịnh Xá cầm cuốn sách ngẩn ra tại chỗ, âm thanh của Chủ Thần văng vẳng bên tai hình như đã làm hắn chấn động, đầu óc hỗn loạn. Cường hóa các thuộc tính đã đắt, cường hóa các kỹ năng lại càng đắt, ví như huyết thống vampire của hắn đã đủ đắt rồi, các kỹ năng của nó còn tốn đến đáng sợ."Hồng viêm" hắn học chỉ là một kỹ năng cấp thấp nhất đã tốn 1 C và 2. 000 điểm. Mà so với huyết thống, kỹ năng mới là căn bản của việc đề cao sức chiến đấu.

- Sao rồi? Sao rồi?

Trương Kiệt ở gần nhất thấy Trịnh Xá ngẩn ra liền nhào tới. Trịnh Xá cũng không biết diễn đạt ra sao, chỉ đành cười ngây ngô nói:

- Mẹ nó. Thật là quá đã a, bọn mình phát tài rồi! Sách dầy thế này, không biết có bao nhiêu kỹ năng để học nữa, hớ hớ, toàn là kỹ năng vong linh, hắc ám, toàn là kỹ năng giết người cướp của uy lực cao nha... hớ hớ hớ...

Mọi người trong đội cũng xúm lại, O’Connell nghe mà mù tịt, cũng xúm lại, chỉ có ba người Mỹ là sau khi thu nhặt vàng, mang theo người bạn bị mummy móc mắt cắt lưỡi lên ngựa, quất mã truy phong. Trịnh Xá cho mỗi người chạm vào Cuốn sách của Anubis một lần, trên mắt của 6 tay kỳ cựu đều hiện ra vẻ kinh ngạc, còn đám người mới cảm thấy bọn họ có vẻ hơi bị nghiêm trọng hóa vấn đề, Tiêu Hoành Luật vội hỏi:

- Cường hóa các kỹ năng ma pháp ở chỗ Chủ Thần đắt lắm à?

Trịnh Xá gật đầu nói:

- Vô cùng đắt, chỉ cần là kỹ năng có thể nhanh chóng nâng cao sức chiến đấu đều tương đối đắt, không chỉ tốn điểm mà còn tốn chi tuyến kịch tính, vì thế cuốn sách này đại biểu cho sức mạnh vô cùng to lớn, chỉ cần chúng ta sử dụng được phù chú trong này thì ngay lập tức nâng cao sức chiến đấu của cả toàn đội lên mấy lần.

Tiêu Hoành Luật hiếu kì chạm vào cuốn sách một cái, sau đó bỗng ngồi phục xuống đất nghịch cát, một tay nhổ nhổ đầu tóc.

- Những cái năng lượng vampire, năng lượng tinh thần, ma lực này là cái gì?

Trịnh Xá đáp:

- Những cái khác anh không biết rõ lắm, nhưng năng lượng vampire là kỹ năng phụ thuộc khi anh cường hóa huyết thống vampire nhận được, khi sử dụng có tính ăn mòn rất cao, nhưng rất khó sử dụng. Mà các kỹ năng vampire đều rất đắt.

Tiêu Hoành Luật thở dài nói:

- Đại khái là đã hiểu... cuốn sách này là con dao hai lưỡi nha, ít nhất với chúng ta, có nó rất nguy hiểm, một là Imhotep sẽ ra sức đuổi theo chúng ta, cướp lại nó. Còn thứ hai... Mọi người nghĩ xem Ấn châu đội có biết cuốn sách này là vật phẩm đặc biệt không? Tuy là vật phẩm nhiệm vụ nhưng chỉ cần chạm vào sẽ nghe Chủ Thần thông báo. Mà từ giá trị của cuốn sách xem xét vấn đề thì rất có thể Ấn châu đội sẽ làm hết sức để có được nó.

Mọi người xung quanh đều nhìn Tiêu Hoành Luật với vẻ kỳ quái, Trương Kiệt nói:

- Không phải chúng ta muốn quyết chiến với họ sao? Dẫu sao thì ít nhất chúng ta cũng phải giết 1 người của họ, nếu không sau phim hầu hết chúng ta sẽ bị delete.

- Quyết chiến có rất nhiều cách, ví dụ như chúng ta thừa cơ bắn tỉa, đánh lén, đặt bẫy, đánh du kích bọn họ. Nhưng nếu đối phương biết được giá trị của cuốn sách, bọn hắn sẽ theo dõi chặt chẽ các nhân vật phim, nếu không thấy cuốn sách sẽ đoán được nó nằm trong tay chúng ta, như vậy sẽ sinh ra đề phòng, chúng ta muốn đánh bất ngờ sẽ không có khá năng, mà tôi còn lo một vấn đề khác nữa...

Tiêu Hoành Luật lại nhổ một sợi tóc, nắm vào cùng một nhúm cát thổi bay đi, cười khổ nói tiếp:

- Cuốn sách của Anubis chứ đựng các phù chú vong linh, hắc ám, vậy còn cuốn sách của Amun-ra thì sao? Có thể học được những kỹ năng nào? Ta nghĩ ít nhất là không kém quyển này. Nếu Ấn châu đội biết bí mật của hai cuốn sách, tôi nghĩ sẽ có hai khả năng, một là họ sẽ chờ sẵn phục kích chúng ta ở Cairo, sau đó đi theo cốt truyện tiêu diệt Imhotep, mang hai cuốn sách về Chủ Thần không gian. Hai là tấn công chúng ta ở Cairo lấy Cuốn sách của Anubis trên tay chúng ta hay trên tay nhân vật, tiếp đến quay lại đây lấy Cuốn sách của Amun-ra. Đó là điều ta lo nhất, nhiệm vụ của của họ và nhiệm vụ của chúng ta có giống nhau không?

Tiêu Hoành Luật đứng dậy, vỗ vỗ hai tay phủi cát nói:

- Nhiệm vụ của chúng ta là chôn vùi Imhotep, nếu không may nhiệm vụ của họ là bảo vệ hắn hoặc là giết chết hai nam nữ nhân vật chính thì có khả năng chúng ta chưa kịp giết kẻ nào trong bọn họ bộ phim này đã kết thúc, bị âm 2. 000 điểm, hầu hết chúng ta bị delete, nếu thế chúng ta phải làm sao đây?


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-307)