Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Hạn Tương Lai - Chương 08

Vô Hạn Tương Lai
Trọn bộ 72 chương
Chương 08: Ba người và bóng ma phía sau lưng
0.00
(0 votes)


Chương (1-72)

Siêu sale Shopee


Từ WC đi ra, Lăng Tân không có chút biểu hiện dị thường nào, hắn bắt xe taxi đi về hướng về nhà của mình, trên đường qua một cái siêu thị hắn xuống xe, tiếp đó mua thật nhiều đồ ăn, lại bắt xe taxi đi tiếp, khi đã vào trong nhà, hắn bỏ toàn bộ thức ăn vào bếp, cũng không sắp xếp lại, lập tức lấy Phong thần bảng ra, bắt đầu suy nghĩ tưởng tượng là mình đang ở nhà ăn cơm, sau đó theo thói quen đọc sách làm bài, cho đến mười một giờ mới lên giường đi ngủ, khi hắn tưởng tượng xong, Phong thần bảng liền mất đi hai trăm điểm, lúc này hắn mới thay quần áo, mặc một cái áo khoác, trùm kín đầu, mở cửa phòng đi ra ngoài. Bằng vào năng lực giả tạo tin tức của Phong Thần bảng, cũng chỉ có thể đối phó được với người cũng giữ Phong thần bảng mà thôi, nếu có người dùng Phong thần bảng tìm kiếm hắn thì sẽ bị đoạn tin tức giả này che mắt, không bị lộ ra hắn đang làm gì, nhưng nếu có người mở cửa phòng tiến vào thì vừa thấy là hiểu ngay, hắn cũng không có mặt trong phòng này, cho nên loại năng lực này chỉ để dùng đối kháng với người giữ mảnh Phong thần bảng khác.

- Điểm nhân quả đã sắp hết, nếu thành điểm âm, có thể sẽ gặp phải những chuyện ngoài ý muốn như tử vong. Nếu không muốn vậy phải kiếm thêm nhiều điểm nhân quả mới an toàn.

Lăng Tân không ngừng suy nghĩ, đồng thời cũng bắt đầu suy tư nên dùng biện pháp gì để đạt được lượng lớn điểm nhân quả, nếu cần một lượng lớn điểm nhân quả thì hẳn là trong sinh tử cứu được mạng của người nào đó, nhưng nơi nào có thể tùy thời cho ngươi cứu mạng người sao? Chẳng thà đặt mấy quả bom vào chỗ náo nhiệt, lập tức sẽ chết vài chục đến vài trăm người, tuyệt đối sẽ được mấy vạn điểm nhân quả, bởi vì chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn, có thể ảnh hưởng đến quốc gia hoặc tổ chức khác, như vậy lập tức... 
Lăng Tân bỗng nhiên giật mình, hắn có chút kinh ngạc với ý tưởng vừa rồi, từ khi nào hắn lại trở nên máu lạnh như vậy? Là từ khi có Phong thần bảng sao? Hay từ khi bắt đầu có nội lực? Bởi vì có được lực lượng cường đại mà mất đi phương hướng, bản tính của mình sao? Lúc trước cùng bọn côn đồ đánh nhau cũng là như vậy, loại cảm giác hoàn toàn không có tình cảm, vô cùng lãnh đạm... 

- Không, ta không sai, tín niệm của ta, thiện ác có báo, ta không sai, nếu có đủ lực lượng, ta có thể báo thiện ác với nhiều người hơn nữa, cho nên quyết định nổ chết vài trăm người đi, như vậy ta càng có thêm lực lượng cường đại, cũng vì thực hiện tín niệm của ta...

Trong đầu Lăng Tân bỗng lóe lên ý niệm như vậy, nhưng mà ý nghĩ này làm hắn toàn thân đầy mô hôi lạnh, hắn vội vàng ngừng ý nghĩ này lại, trực tiếp lấy Phong thần bảng từ trong người ra xem xé điểm dị thường của mình. Đúng vậy, hắn muốn xác định bản thân đã xảy ra chuyện dị thường gì, giống như trong đầu ngoại trừ bản thân hắn, còn có tư tưởng của một người khác tồn tại, tư tưởng không phải của bản thân, lãnh đạm, không chính, không tà, thuần túy chỉ xem xét những góc độ ảnh hưởng xung quanh, khiến hắn ngày càng cố chấp vào tín niệm, thậm chí vì cần đến lực lượng, ý tưởng đặt bom giết vài trăm người cũng có thể nghĩ đến, đây tuyệt đối không phải tư tưởng của hắn, tuyệt đối không bình thường chút nào! 

- Đây là chuyện gì? Hay là sử dụng Phong thần bảng còn có tác dụng phụ khác sao? Ví như làm người ta ngày càng cố chấp... giống như bị nhập ma.

Đúng vậy, Lăng Tân trong giây lát kết luận rằng bản thân mình bị nhập ma, trước mắt tình trạng của hắn với nhập ma giống nhau, không còn chút nhân tính nào, ngay cả khi tiêu chuẩn thiện ác của hắn cũng đã suy yếu, trong đầu chỉ tồn tại lợi ích mà thôi, đây tuyệt đối không phải hắn! Tuyệt đối không phải!

- Không! Có lẽ biện pháp này nháy mắt cho ta lực lượng cường đại, nhưng sẽ khiến ta phải bỏ qua tín niệm mình vẫn kiên trì, ta là hiệp khách, không phải là Ma thần! Cũng không phải là Thánh nhân! Thiện ác có báo... bọn họ đều vô tội, ta có tư cách gì làm tổn thương bọn họ? Ngay cả bọn họ có sai, tội cũng không đáng chết! Lực lượng như vậy ta không cần!

Lăng Tân cảm thấy trong đầu xuất hiện loại cảm giác hấp dẫn vô cùng với lực lượng, hắn mạnh mẽ cắn đầu lưỡi một cái, cảm giác đau nhức xuất hiện, từ sâu trong trí nhớ hiện lên khuôn mặt tươi cười của Hứa đại thúc. 

- Có gì sai sao? Đúng vậy, thiện ác có báo, địa vị của ta so với tất cả những người khác đều cao hơn, ta có thể phán xét bọn họ, ta đứng ở vị trí đạo đức tối cao, cho nên ta có quyền lấy được lực lượng, điều này chẳng lẽ có gì sai sao? Tín niệm của ta tuyệt đối đúng, thiện ác có báo! Bất kì thiện hay ác nào đều phải có báo!

- Không, điều này là sai... Nhưng tín niệm của ta không sai, cho nên cũng là đúng, không chuyện này là sai, nhưng tín niệm của ta lại đúng.. cho nên...

Trong giây lát Lăng Tân chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng đau đớn, hai loại tư tưởng không ngừng quay cuồng sôi trào, chuyện như vậy rõ ràng là sai, nhưng tín niệm của hắn lại không hề sai? Thiện ác có báo sao có thể sai? Vì sao lại cảm thấy mâu thuẫn như vậy? Sai lầm rồi sao? Đúng vậy, sai lầm rồi sao?... 
- Aa... a... 
Lăng Tân mạnh mẽ hét lớn một tiếng, tiếp đó đập đầu vào một thân cây bên cạnh, không ngừng đập thật mạnh, trên trán hắn máu chảy đầm đìa, thanh âm trong đầu hơi chút ngừng lại rồi dần dần phai nhạt đi, mặc dù vậy, Lăng Tân vẫn cảm thấy được sự cưỡng ép trong đầu, đừng nói đến suy nghĩ logic, hiện tại hắn muốn mở miệng nói cũng khó khăn. 

- Vị tiên sinh này, ngươi không thể như vậy...

Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo từ phía sau Lăng Tân truyền tới, giờ phút này đầu óc Lăng Tân đang mơ hồ, căn bản không có tư tưởng suy nghĩ gì, chỉ có thể theo bản năng nhìn lại hướng giọng nói truyền tới.

- Tiên sinh, ngươi không thể như vậy, không thương tiếc của công, phá hoại tài sản chung là hành vi đáng xấu hổ.

Cho đến khi những lời này truyền đến Lăng Tân thì trong đầu có chút suy nghĩ, nhưng mà ý nghĩ đầu tiên là có chút quái lạ, cô gái này bị bệnh thần kinh hay sao? Thấy người khác đập đầu chảy cả máu, lại còn trách móc là không thương tiếc của công, cái này cũng giống như chân ngươi bị bánh xe của ta cán qua, làm ta phải xuống xe để lau sạch, khiến người khác không thể hiểu được. Lăng Tân lắc lắc đầu nói:

- Ta có bệnh về não, có đôi khi đau đầu không khống chế được bản thân, xin lỗi.

Cô gái vẫn không có rời đi, trái lại nhìn về phía vết máu trên thân cây nói: 

- Đầu ngươi cũng thật là cứng, nhìn xem, vỏ cây đã bị vỡ hết, thật là không có đạo đức công cộng gì cả.

Lúc này Lăng Tân mới nhìn rõ hình dạng của cô gái, cái đầu tiên hắn thấy là một cặp mắt như đôi trân châu đen, giống như một viên bảo thạch, trong sáng không tì vết, nàng đang mở to hai mắt nhìn hắn, cái nhìn đó không giống như đang nhìn một người bị thương, mà giống như đang nhìn một người có bệnh thần kinh. Hắn thừa nhận hành động vừa rồi quả thật là có chút bệnh thần kinh, nhưng nữ nhân này chẳng lẽ một chút đồng cảm cũng không có sao? Trước tiên lại đi quan tâm thân cây bị như thế nào... tính tình nữ nhân này nhất định là kỳ quái, Lăng Tân cho ra kết luận này, hắn cũng không có ý định cùng nữ nhân xinh đẹp nói thêm cái gì, xoay người rời đi. Không ngờ thiếu nữ này bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, kéo hắn lại, đồng thời nói:

- Chờ một chút, ngươi cứ như vậy mà đi sao?

Lăng Tân trong lòng giận dữ, hắn cũng không biết gần đây tại sao mình dễ nổi giận như vậy, cảm xúc này đã đến mức thường xuyên, nhưng quả thật là hắn có chút tức giận, liền nói: 

- Vậy ngươi còn muốn thế nào? Muốn giết chết ta bồi thường cái cây này sao?

Nữ nhân kia liền nhấp nháy mắt một chút, ngạc nhiên nói: 

- Như thế nào sao? Mặc dù là của công nhưng dù thế nào cũng chỉ là một thân cây, tính mạng của ngươi so với cây thì quý giá hơn nhiều... Đầu ngươi bị thương không sao chứ? Ta có xe, ta đưa ngươi đi bệnh viện thì thế nào?

Lăng Tân lúc này mới nhìn đến cách đó không xa có hai bảo vệ đứng đó, mà bên đường có một chiếc xe thể thao màu đỏ, cô gái xinh đẹp này hóa ra là một đại tiểu thư. 

- Không cần, ta bị như vậy cũng đáng đời, không phiền đến sự hỗ trợ của ngươi!

Lăng Tân cười lạnh, định rời đi. Ai biết thiếu nữ này lại một lần nữa bắt được ống tay áo của hắn, cũng không đợi hắn nói chuyện, nàng lấy ra một cái khăn trắng tinh đưa cho hắn, đồng thời nói: 

- Ngươi thật sự rất đáng ghét, nếu như là nhân viên trong tập đoàn của ta, ta nhất định khai trừ ngươi, băng bó vết thương của ngươi đi, đừng dùng tay che vết thương lại, nhiễm trùng bây giờ!

Lăng Tân ngây ngẩn cả người, thật lâu sau hắn mới hồi phục lại tinh thần, còn thiếu nữ kia thì đứng ở trước mặt dùng ánh mắt ngây thơ như hai viên bảo thạch nhìn hắn, cho đến khi hắn theo bản năng lấy khăn băng bó vết thương thì nàng mới nở nụ cười, đồng thời nhéo tai hắn nói:

- Lần sau đừng có phá hoại cây cối nữa, cần yêu quý của công, đã rõ chưa?

Lăng Tân nhíu mày định đẩy tay nàng ra, nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ trong sáng, hắn rốt cuộc thở dài, mặc cho nàng nhéo, một lúc lâu sau mới lên tiếng: 

- Vì sao phải giúp ta? Ta cùng ngươi đâu có quan hệ gì...

- Ngươi khẳng định là không có bằng hữu, rất kiêu ngạo nên bị tổn thương, làm bằng hữu của ngươi nhất định mệt chết đi, làm người tại sao lại nghĩ nhiều vậy chứ? Bản thân có thể mở lòng thì tốt rồi, ngươi không biết giúp người có thể khiến bản thân vui vẻ sao?

Thiếu nữ nắm lỗ tai của hắn khẽ nói, Lăng Tân sửng sốt một chút, hắn nhịn không được hỏi: 

- Nhưng nếu như ta là người xấu thì thế nào? Vậy không phải ngươi đã giúp một người xấu sao? Như vậy chính là ngươi đã làm việc ác rồi!

- Thế giới này ở đâu cũng đều có thiện và ác. Người lương thiện vì muốn làm việc thiện mà tạo thành hậu quả xấu, ác nhân cũng có thể đối với cha mẹ lại là người lương thiện, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết đạo lý này!

Cô gái vừa nói vừa buông tai Lăng Tân ra, nàng nhìn về phía Lăng Tân rồi nói: 

- Ta là Phác Mỹ Chân (Park Sung Hyo), có thể sẽ không còn cơ hội gặp lại ngươi, cho nên sau này phải biết yêu quý của công, người Trung Quốc các ngươi thật sự không tốt về mặt này, không biết yêu quý của công bên cạnh mình.

Nói xong, thiếu nữ này giống như công chúa cao ngạo, không thèm quan tâm tới lý lẽ của Lăng Tân, liền xoay người lên xe thể thao rồi đi. 

- Nữ nhân ngoại quốc đều là vậy sao? Có thể dạy bảo người khác mà không quan tâm người khác nghĩ gì, nói gì...

Lăng Tân có chút dở khóc dở cười, nhưng mà trong nội tâm hắn thật sự bị câu nói của nàng làm chấn động. 

- Không có tuyệt đối thiện và ác... Tín niệm của ta, thiện ác có báo phải làm thế nào đây? Hơn nữa, thật sự không có tuyệt đối thiện và ác sao? Thật sự không có sao...

Thiếu nữ xinh đẹp đã lên xe thể thao rời đi, còn Lăng Tân vẫn đứng tại chỗ ngây ngốc, trong đầu suy nghĩ ngày càng phức tạp. 

- Thiện và ác.... Thiện ác có báo, đúng rồi... Vậy tiêu chuẩn thiện ác là gì? Chỉ cần là do ta nhận thức sao? Thiện ác có báo thật sao, nếu một người vừa thiện vừa ác, vậy nên làm như thế nào... Cuối cùng, giới hạn của thiện ác là gì? Xem ra... lúc ta tìm ra tín niệm thực sự của mình còn rất xa, tín niệm cuối cùng đó mới đáng để cho ta dùng mạng sống của mình bảo vệ...

Lúc này ở trong bệnh viện, mấy cảnh sát của tổ trọng án và vài nhân viên cảnh sát bình thường đang ngồi vây quanh trong một căn phòng, trước mặt là một nồi lẩu hải sản, mấy người ăn uống rất thoái mái, nhất là Hà Thiên Đạo, không hề để ý đến hình tượng của mình, kết quả là áo sơ mi của hắn sớm đã dính rất nhiều dầu mỡ.

- Hà tổ trưởng, rốt cuộc ngươi đã trở lại, tên nhị thế tổ kia lần này vứt hết thể diện xuống đất, trước đó hắn còn nói cái gì mà trong vòng một năm vượt qua ngươi, chủ động liên lạc với cảnh sát quốc tế, kết quả nhận được vài câu lạnh nhạt xong thì cúp máy, thật mất hết thể diện với nước ngoài.

Một cảnh sát ngồi trong đám cười hắc hắc nói, đồng thời hắn gắp một con cua biển lớn vào bát. Hà Thiên Đạo cũng không khách khí, đũa hắn không ngừng di chuyển, gắp thật nhiều cua biển, miệng không ngừng ăn, liên tục nhả vỏ, làm mấy nhân viên cảnh sát bình thường cảm thấy rất bối rối, nhưng mà mấy cảnh sát thường phục kia giống như không kinh sợ gì cả, bọn họ quá quen với chuyện này rồi, không ngừng tranh nhau gắp. Chỉ chốc lát, đám người cuối cùng đã ăn uống no say, một cảnh sát trong đó lôi ra bình rượu, tấm tắc khen: 

- Vẫn là quan hệ con người với nhau a, bọn tư bản thật đúng là mục nát, cho cảnh sát chúng ta ăn hải sản, hắc hắc, hay là bọn hắn muốn chúng ta cũng mục nát luôn... ?

Hà Thiên Đạo cũng không nói nhiều, đưa tay túm lấy bình rượu nói: 

- Hảo hảo hưởng thụ đi, người khác mục nát, chúng ta hưởng thụ, vừa đúng lúc muốn bóc lột bọn họ một ít, đáng tiếc rượu ngoại uống hơi khó chịu, nếu như là Mao Đài thì tốt rồi.

- Ta nói cái này nhé, Hà tổ trưởng...

Người cảnh sát mặc thường phục kia cũng cầm một bình rượu khác nói:

- Ngươi đã đi theo các quan chức trung ương, từng được uống rượu mao đài chân chính, bọn ta thì đừng nói tới rượu Mao Đài, ngay cả các loại rượu kém hơn Mao Đài một chút cũng chưa từng uống thử, đây chính là thứ rượu tốt nhất xưa nay, chỉ có thể phân phối cho một bộ phận nhỏ, ngươi cho rằng ai cũng có thể được như ngươi sao?

Tính tình Hà Thiên Đạo cũng rất ôn hòa, hắn cười hắc hắc rồi không nói gì cả, một tay nắm lấy nắp bình rượu, kéo nhẹ một phát, nắp bình rượu liền văng ra, lần này làm cho mấy nhân viên cảnh sát bình thường kia càng trợn mắt há hốc mồm. 

- Đừng choáng váng, không uống được thì uống ít đi một chút, còn phải làm nhiệm vụ, Hà tổ trưởng trước kia vốn là cao thủ, từng làm cận vệ Trung Nam Hải... chúng ta không thể nào so sánh được đâu... Uống nào, ngây ra đó làm cái gì?

* Trung Nam Hải là một quần thể các tòa nhà ở Bắc Kinh, là trụ sở của Chính phủ và Đảng cộng sản Trung Quốc 
Một cảnh sát mặc thường phục không hề kinh sợ khi thấy cảnh này, cầm lấy chai rượu đổ vào chén, đồng thời nhìn về phía mấy nhân viên cảnh sát bình thường mà nói. Mấy nhân viên cảnh sát kia lúc này mới bình tĩnh lại, bọn hắn cũng uống một chút, một lúc lâu sau, một người trong đó mới tò mò hỏi: 

- Trước kia Hà tổ trưởng là cận vệ Trung Nam Hải, nhưng như thế nào.. Ách, nhưng như thế nào lại...

- Nhưng như thế nào lại rơi vào hoàn cảnh này hả?

Người cảnh sát mặc thường phục liền nhận ra câu hỏi của hắn, hắn cũng thở dài, vỗ vai Hà Thiên Đạo:

- Hà tổ trưởng, không phải bọn ta nói gì ngươi, ngươi là người có năng lực, nhưng tại sao lại không biết cách làm người? Rõ ràng Ngưu cục trưởng có người nâng đỡ, vì cái gì mà mấy lần ngươi cứ phải cố tình va chạm với lão ta? Nếu như đã bị giáng chức đến nơi này, vậy thì ngươi thay đổi suy nghĩ đi chứ, thực ra Ngưu cục trưởng cũng muốn chỉ khoe khoang, muốn lấy công lao của ngươi để lên thêm bước nữa, dù sao ngươi cũng không mất gì cả, nhường cho lão ta một chút cũng được, nhưng mà ngươi cũng giỏi thật, chẳng những không cho, mà còn làm lão ta mất hết mặt mũi, ngươi thật đúng là không hề biết cách làm người mà, haiz.

Hà Thiên Đạo cũng không nói gì, hắn lấy bình rượu, ngửa đầu lên uống cả bình, cho đến khi trong bình không còn tí rượu nào nữa, sau đó mới nói: 

- Ở đây cũng tốt, thu nhập ổn định, hơn nữa phần thu nhập này cũng không ít, nếu phá được vụ án có tình huống đặc biệt lại nhận được tiền thưởng, lần này nếu có thể phá án trong vòng ba tháng, mọi người ở đây phải được thưởng đến mấy vạn dollar... Ta còn phải đi mua máy tính mới, gần đây có một trò game online tương đối hay.

Xung quanh mấy người cảnh sát mặc thường phục đều thở dài, bọn họ cũng không biết nên nói gì cho tốt, nói Hà Thiên Đạo không có chí tiến thủ sao? Người ta trước kia làm cận vệ Trung Nam Hải, thậm chí đã từng ở vị trí rất cao, không có chí tiến thủ quả thật không phải, nói người ta đắm chìm trong trụy lạc sao? Nhưng mà người ta có tài, có năng lực, đã phá nhiều vụ án lớn với cảnh sát quốc tế, làm sao có thể nói bất tài vô dụng đây? Nghĩ đến đây, bọn họ cũng chỉ có thể thở dài cho qua chuyện. 
Lúc này, điện thoại di động của Hà Thiên Đạo vang lên, hắn vội vàng buông bình rượu xuống, lấy ra chiếc điện thoại từ trong ngực, rồi đi tới chỗ cửa sổ nói chuyện, sau mấy câu bỗng nhiên vẻ mặt hắn vui mừng, dùng tiếng anh nói chuyện cùng người trong điện thoại, sau mấy phút đồng hồ, hắn mới cất điện thoại, đồng thời lại chỗ trong góc cầm laptop lên, mở máy ra rồi vào hộp thư email của mình. 

- Thì ra là như vậy.

Hà Thiên Đạo im lặng nhìn vào tài liệu trong mail, mấy người cảnh sát cũng tò mò vây quanh, thì phát hiện toàn bộ tài liệu này đều viết bằng tiếng anh, bọn họ liền nhíu mày, nơi này cũng có cảnh sát biết tiếng anh, nhưng dù sao cũng không phải chuyên ngành, cùng lắm chỉ hiểu được vài từ, ra trường đại học đã nhiều năm, bọn họ đã sớm quên sạch rồi, nhìn thấy tài liệu tiếng anh dài như vậy, có xem thì căn bản là cũng không thể hiểu được. 

- Đội trưởng, tài liệu này nói gì vậy? Còn cuộc điện thoại kia nữa... chẳng lẽ cảnh sát quốc tế cấp tư liệu cho ngươi?

Một người cảnh sát mặc thường phục mở miệng hỏi. Hà Thiên Đạo gật đầu nói: 

- Ừm, là bạn cũ, trước kia giúp cô ấy một chút, cho nên lần này ta nhờ cô ấy tìm giúp tài liệu về La Phú Nhân.

- Hà tổ trưởng, ngươi không cho rằng vụ tại nạn xe liên hoàn kia là ngoài ý muốn chứ?

Một cảnh sát mặc thường phục cau mày hỏi. Hà Thiên Đạo gật đầu, hắn vừa nhìn tài liệu vừa nói:

- Vụ việc kia rất có thể là ngoài ý muốn, bởi vì theo camera gắn ở đường ngã tư ghi lại, lúc ấy người lái xe tải đang cúi xuống nhặt một cái gì đó, tiếp theo xe tải đột nhiên tăng tốc, đại khái có thể là hắn vì nhặt vật kia mà đạp phải chân ga, khi hắn ngẩng đầu lên thì đã chạy lệch khỏi đường xe đang chạy, sau đó thì xảy ra vụ tại nạn đâm xe liên hoàn... Nếu nhìn kĩ đoạn này có thể phát hiện, ở giây cuối cùng của vụ đâm xe, khuôn mặt của lái xe này đang kinh ngạc...

- Nếu như xem các tài liệu khác, thì gia đình của lái xe này rất trong sạch, luôn luôn đi vận chuyển hàng hóa đường dài, mà mấy người lái xe con cũng đều là người có danh tiếng, ở hiện trường thì không tìm được dấu vết của đạn hay một vụ nổ bom, nếu theo suy luận mà nói, đây là một sự việc ngoài ý muốn...

Mấy người xung quanh nghe nhưng không hiểu gì cả, một cảnh sát mặc thường phục hỏi: 

- Nếu là ngoài ý muốn, vậy tại sao ngươi lại muốn bọn ta cùng đến nơi này theo dõi La Kỳ Kỳ?

- Sự việc là ngoài ý muốn... Nhưng La Kỳ Kỳ bị tập kích lại tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, suy luận kĩ một chút, loại trừ toàn bộ những khả năng không thể xảy ra, dù cho khả năng còn lại không thể nào tưởng tượng nổi thì nhất định vẫn chính là đáp án cuối cùng... Dù cho đáp án của vụ đâm xe liên hoàn có phải... là ngoài ý muốn hay không, nhưng La Kỳ Kỳ bị tập kích tuyệt đối là sự thật, chỉ có một điều ta hơi tò mò một chút, người muốn giết La Kỳ Kỳ, vì sao hắn có thể biết trước nơi đó sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra?

Hà Thiên Đạo nói tới đây rồi cũng không nói gì nữa, tập trung vào tài liệu trên Laptop, thật lâu sau, hắn cau mày suy tư, mọi người xung quanh đều im lặng, một nhóm bắt đầu nhanh chóng thu dọn bàn ăn, cho đến khi, Hà Thiên Đạo bỗng mở miệng nói: 

- Nếu có người biết trước được tương lai... Người đó sẽ làm gì?

- Đúng vậy, biết trước tương lai.

Hà Thiên Đạo trầm tư nói. 

- Nếu như La Phú Nhân biết trước được tương lai, như vậy mọi chuyện về hắn có thể giải thích được, nhưng làm sao hắn có thể biết trước được tương lai đây? Là suy luận, là bói quẻ, hay là khoa học kĩ thuật? Nếu như không phải biết trước được tương lai thì vụ án này thật đáng sợ, có thể là một người che dấu sâu xa hoặc là một tổ chức có thực lực vô cùng lớn phía sau La Phú Nhân điều khiển hết tất cả, nhưng khả năng này so với việc biết trước tương lai thì rất nhỏ.

Mấy người xung quanh giống như đang được nghe sách do thần tiên viết, một lúc lâu sau, Hà Thiên Đạo bỗng nhiên hỏi:

- La Kỳ Kỳ ra viện vào ngày kia?

- Hả? Vâng, đúng vậy, là ngày kia.

Một cảnh sát mặc thường phục nói. 

- Nói vậy... Muốn có cơ hội giết cô bé tốt nhất chính là ngày mai, nếu không một khi La Kỳ Kỳ bị giam trong biệt thự, khi đó muốn giết người sẽ rất khó khăn, cho dù có thể giết chết cũng không thể làm được mà không gây ra động tĩnh gì, cho nên... Chính là ngày mai, người ẩn dấu phía sau lưng hoặc là thế lực nào đó, muốn tìm ra bọn hắn, ngày mai chính là cơ hội tốt nhất!

Hà Thiên Đạo yên lặng đi tới cửa sổ, nhìn quảng trường bên ngoài, ánh sáng đèn neon rực rỡ, trên mặt hắn mang nét hưng phấn từ trước đến nay chưa từng có... Một loại hưng phấn khi gặp được kỳ phùng địch thủ... 

-... Tại sao lại là ngươi?

Lúc này ở ngoài bệnh viện trời đang đổ cơn mưa nhỏ, hạt mưa bay lất phất trong bóng đêm, bây giờ thời tiết đã sang mùa thu, nhưng mưa lại làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác vắng lặng, dù không lạnh nhưng làm cho một số người cảm thấy tâm tư lạnh lẽo... Một thanh niên đứng trên tòa nhà phía xa, hắn mặc một cái áo mưa trong suốt, đứng yên một chỗ như tượng, mãi một lúc lâu sau, hắn mới bỗng nhiên thở dài, tiếp đó xoay người đi tới góc bên cạnh, cứ như vậy ngồi xuống. 
Trần Hạo Thao đã canh giữ ngoài bệnh viện cả ngày, hắn có được Phong thần bảng so với Lăng Tân còn sớm hơn, tuy rằng không sớm hơn nhiều nhưng cũng đủ cho hắn nắm giữ thông tin về Phong Thần bảng, ví dụ như tác dụng, điểm nhân quả... nhưng mà hắn không may mắn giống như Lăng Tân, không thể nào vừa có Phong thần bảng liền đạt được hơn một vạn điểm, nên đối với điểm nhân quả hắn rất quí trọng, phương diện thí nghiệm để có được thông tin về so với Lăng Tân lại càng nhiều hơn. Ví dụ như, Phong thần bảng có thể thay đổi thực tại, làm cho điện ở nơi nào đó bỗng nhiên bị chập mạch, hoặc làm cho người nào đó đang đi bỗng nhiên bị ngã, đó là một số chi tiết nhỏ, nếu như tác dụng ở thời gian hoặc ở địa điểm đặc biệt, sẽ có thể phát sinh ra những chuyện thú vị... như vụ đâm xe liên hoàn chẳng hạn. Đúng vậy, sau khi có được Phong Thần bảng, Trần Hạo Thao đã dùng hết tất cả các thủ đoạn để thí nghiệm, hắn và Lăng Tân không chỉ khác nhau một chút... Tín niệm của hắn đã khắc sâu vào xương tủy, xâm nhập vào linh hồn, từ sau vụ hỏa hoạn chín năm trước! 

- Mang nàng luân hồi chuyển kiếp đến thế giới này, biến thế giới này thành Thiên đường, làm cho nàng có được hạnh phúc!

Hắn không phải Lăng Tân... mặc dù hắn cố gắng bao nhiêu, mặc dù mỗi ngày hắn chỉ ngủ sáu tiếng, mặc dù hắn giống như điên tìm kiếm các cơ hội bổ sung hoặc tăng cường năng lực cho bản thân, nhưng sự thật tàn khốc, sự thật thế giới này không tồn tại cái gọi là kì tích... Thật sự không có kì tích! Cho đến khi có được Phong thần bảng này thì hắn mới hiểu rõ một điều, đó là trời cao cuối cùng cũng hiểu được tín niệm của hắn, cho hắn trở thành người được chọn... Một người có thể thay đổi thế giới, một người có thể xác định lại quy tắc của thế giới này! 

Đúng vậy, chỉ cần có Phong thần bảng trong tay, sáng tạo ra Thiên đường không còn là giấc mộng, nhất định phải làm nàng chuyển kiếp hồi sinh, sáng tạo ra thiên đường hạnh phúc cho nàng! Thí nghiệm công năng của Phong Thần bảng, hắn có được thông tin và tiếp tục thí nghiệm, đạt được điểm nhân quả lại tiếp tục thí nghiệm, có được nhiều thông tin hữu dụng hơn... Từ ngày lấy được Phong Thần bảng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng ngủ, bởi vì hắn không biết những chuyện này có phải là một giấc mơ hay không và hắn sợ sẽ mất đi mảnh Phong thần bảng này... Cho đến khi Lăng Tân một quyền đánh hắn tỉnh lại, làm cho hắn hiểu thế giới vẫn đang chuyển động, sẽ không vì cái chết của hắn mà dừng lại, hắn muốn nắm toàn bộ thế giới trong tay... Đây là biện pháp duy nhất sáng tạo ra Thiên đường, cũng là tín niệm của hắn!

Lăng Tân, là huynh đệ, là một trong hai người thân nhất, hắn chỉ có hâm mộ mà không hề ghen tị... Nhưng đây là tín niệm của hắn, vì điều này hắn có thể trả giá bằng sinh mạng, nên cũng chỉ có hắn đi hoàn thành việc này, tuy Lăng Tân thông minh, nhưng hắn không thể trở thành người sáng tạo ra Tân thế giới... Từ ngày đó hắn vẫn như cũ, ra sức tìm kiếm các loại tài liệu, muốn tìm ra lai lịch của Phong thần bảng, trong lịch sử có ghi chép gì về nó hay không, nhưng thật sự thất vọng, trong sử sách không có bất kì cái gì viết về Phong Thần bảng, mặc dù có một ít thần thoại về một số đồ vật tương tự, nhưng không có công năng đầy đủ như Phong Thần bảng, ngoại lệ chỉ có Phong thần bảng trong Phong Thần diễn nghĩa, lấy nhân quả mà quyết định mạng người... 
Vì thế không biết là trùng hợp hay ý trời, Trần Hạo Thao cũng đặt tên cho mảnh giấy của mình là Phong Thần bảng. Không có cách nào tìm kiếm tin tức trong lịch sử, nên hắn bắt đầu tìm kiếm các loại sự kiện phát sinh ở Thượng Hải, do mảnh Phong thần bảng trong tay hắn cũng không hoàn chỉnh, mặc dù có thể nhìn thấy tin tức rõ ràng, nếu mảnh Phong thần bảng này bằng một phần tư trong suy nghĩ của hắn, như vậy còn ba phần tư mảnh Phong thần bảng tồn tại, còn nếu coi nó là một tờ giấy hoàn chỉnh, như vậy còn có bảy phần tám mảnh Phong thần bảng tồn tại... Nói cách khác, còn có người khác có được Phong Thần bảng! Hơn nữa người này hoặc đám người này rất có thể là kẻ địch của hắn! 
Hắn liên tục tìm kiếm các loại thông tin về các sự kiện xảy ra ở Thượng Hải trong vòng năm năm qua, đầu tiên hắn xác định được một người chính là La Phú Nhân, người này thật sự quá nổi bật, một thời gian trước hắn là truyền kì, sáng tạo truyền kì như tập đoàn duy nhất ở Trung Quốc do hắc đạo phía sau bảo vệ... Người như vậy có khả năng nắm giữ Phong thần bảng nhất! Nhưng hắn đã chết, mà cái chết còn rất kì quặc, bị sét đánh chết, chẳng lẽ là hắn đang cùng một người nào đó không liên can nói chuyện trên sân thượng mà bị sét đánh chết, chuyện như vậy thật khó có thể, khả năng duy nhất chỉ có: Phong Thần bảng... Trần Hạo Thao khác với Lăng Tân, hắn không có tư chất cao như vậy, vì vậy chỉ có thể dùng siêng năng để bù lại, còn có một điều khác nhau lớn nhất, tín niệm của hắn từ nhỏ đã không hề thay đổi, không quan tâm sống chết hoặc là mất tất cả, tín niệm cũng chính là tính mạng của hắn! 

- Nhưng mà... Tại sao lại là ngươi? Lăng Tân...

Lúc chia tay ở trong trường đại học, mặc dù nói như vậy nhưng trong nội tâm của hắn, vẫn coi Lăng Tân và Vĩ Thi Thi là hai thân nhân duy nhất, đây là một loại trói buộc từ nhỏ đến lớn, đặc biệt là sau khi trải qua vụ hỏa hoạn chín năm trước, loại trói buộc này không phải cứ nói hai từ là có thể loại bỏ, nếu như nói vì kiên định tín niệm, hắn có thể không tiếc hủy diệt toàn bộ thế giới, vậy hai người may mắn có thể thoát nhất định là Lăng Tân cùng Vĩ Thi Thi... Hắn thật sự không hi vọng hai người họ sẽ là địch nhân của mình. Nhưng sáng hôm nay Lăng Tân đã cho hắn có cảm giác không ổn, khi hắn dùng Phong thần bảng kiểm tra nhất cử nhất động của Lăng Tân, quả nhiên là ở nhà ăn cơm, sau đó đọc sách làm bài, giống như ngày thường, không hề có gì khác biệt, thế nhưng khi hắn gọi điện cho Vĩ Thi Thi, bảo nàng đến gọi Lăng Tân đi gặp nhau thì không lâu sau Vĩ Thi Thi gọi điện cho hắn nói là trong nhà Lăng Tân một người cũng không có.... 

- Cũng sử dụng Phong thần bảng tạo tin tức giả sao? Quả nhiên không hổ là Lăng Tân, nhanh như vậy đã tìm được phương thức sử dụng Phong Thần bảng, không hề sơ hở... Nếu như ngươi không phải là người quen của ta, nếu như không phải ta vẫn đứng ở đây, nếu như không phải có Vĩ Thi Thi tồn tại... quá nhiều nếu như, vậy ngươi có thể giấu diếm ta tất cả mọi thứ... Tại sao có thể là ngươi? Vì cái gì người giữ Phong thần bảng lại là ngươi?

Trần Hạo Thao ngồi đó thì thào, hắn cũng không biết nên đối mặt với chuyện này như thế nào, giết Lăng Tân sao? Không nói đến việc Lăng Tân có làm cản trở tín niệm của hắn hay không, cho dù là thật sự cản trở tín niệm của hắn, nhưng đối phương là một trong hai thân nhân của hắn, tình cảm không cần phải nói rất vững chắc, mười mấy năm ràng buộc... Đã đến thời điểm đoạn tuyệt sao? 

- Đầu tiên không thể xác định Lăng Tân có phải là người giết La Phú Nhân hay không, nếu đúng là vậy, trong tay Lăng Tân không phải chỉ có một phần tám của tờ Phong Thần bảng, một phần của Phong thần bảng đã có năng lực như vậy, nếu gom đủ các mảnh thì công năng có lẽ càng cường đại hơn, gần như là chắc chắn, nói cách khác, nếu Lăng Tân là người giết La Phú Nhân thì lực lượng của hắn so với ta cường đại hơn nhiều... Nhưng khả năng này là nhỏ nhất, bởi vì vụ án đâm xe liên hoàn có thể khẳng định, trên Phong thần bảng có ghi, do người lái xe bất cẩn mới gây ra tai nạn, nếu do sử dụng Phong Thần bảng, thì loại khả năng trùng hợp này xác xuất cực kì thấp, mà trong tai nạn kia lại có con gái của La Phú Nhân, cho nên...

Trần Hạo Thao ngồi một chỗ yên lặng tự hỏi, hắn ngồi rất ngay ngắn, giống như tư thế ngồi thông thường của một quân nhân. 

- Cho nên xác suất Lăng Tân giết La Phú Nhân cực thấp, nếu không hắn cũng không cứu con gái của La Phú Nhân, đương nhiên có thể là hắn định mượn con gái của La Phú Nhân, ý đồ tìm kiếm Phong thần bảng... Ngoài ra, khả năng lớn hơn là, ngoại trừ ta và Lăng Tân còn có người khác giữ Phong Thần bảng, hắn giết chết La Phú Nhân, sau đó lại có ý đồ muốn giết con gái của La Phú Nhân, mà Lăng Tân trùng hợp ngăn cản hắn, nếu đúng như suy luận này... Như vậy trong mấy ngày tiếp theo hắn sẽ giết chết con gái của La Phú Nhân, nếu không một khi cô bé ra viện, trở lại biệt thự, lúc đó muốn giết nàng sẽ khó khăn hơn.

Trần Hạo Thao bỗng nhiên lấy ra một mảnh giấy nhỏ, đây là Phong thần bảng của hắn, hắn yên lặng nhìn, trong đầu không ngừng suy nghĩ. 

- Phong thần bảng có thể tiến hành điều khiển ở vị trí cực xa, nhưng lại cần tiêu hao một lượng lớn điểm nhân quả, hơn nữa có thể vì nhân quả của một số người bên cạnh thay đổi, làm cho xác suất điều khiển thành công trở nên thấp, ví dụ như không thấy được tình huống trong bệnh viện lại làm cho người nào đó bị té ngã, chuyện như vậy rất khó khăn... Nếu như là mắt thường nhìn qua, thay đổi một ít, tạo ra biến động nhỏ, mượn việc ngoài ý muốn giết chết người nào đó, thì điểm nhân quả tiêu hao cực thấp, điểm nhân quả tiêu hao tùy vào độ khó khăn của tình huống mà tăng lên.

Nghĩ đến đây Trần Hạo Thao lại nhìn về phía bệnh viện. 

- Nói cách khác, muốn giết con gái của La Phú Nhân, thì hắn nhất định phải tới gần mới có thể, dù không cần trực tiếp dùng mắt thường chứng kiến tình huống tại hiện trường, nhưng hắn muốn giết người ít nhất phải biết được vị trí của con gái La Phú Nhân, đây là điều kiện cơ bản... Tuy rằng có thể bằng vào Phong thần bảng biết được vị trí, nhưng khi giết người cần nhìn thấy mục tiêu, vô luận là dùng thiết bị chụp ảnh hay là giám sát, bất kể cự ly xa đến đâu, chỉ cần nhìn thấy là được... Chỉ cần người kia giết người là sẽ lộ ra sơ hở, dù cho ngươi sử dụng thiết bị chụp ảnh hay giám sát, ta đều có thể tìm ra.

- Ở hiện trường vụ đâm xe, tuy rằng lúc đó rất nhiều người, nhưng chỉ cần ngươi xuất hiện lần thứ hai, bằng vào vị trí ngươi đứng ở hiện trường lúc đó, đủ để ta tìm ra ngươi là ai!

Trần Hạo Thao hít một hơi thật sâu, sau đó tiếp tục trầm tư ngồi yên tại chỗ, nhìn về bệnh viện phía xa, vẻ mặt vô cùng kiên định...



Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-72)