Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Hạn Thự Quang - Chương 520

Vô Hạn Thự Quang
Trọn bộ 533 chương
Chương 520: Chỗ tránh nạn ở bán vị diện
0.00
(0 votes)


Chương (1-533)

Siêu sale Lazada


Người thiếu niên tên là Vương Ngũ. Ngũ không phải là ngũ trong Đại Đao Vương, mà là ngũ trong đội ngũ, hắn là một thành viên của Thiên Thần tiểu đội, đã từng là đội trưởng của Luân Hồi tiểu đội nào đó. Trong hiện thực, khi hắn đi theo phụ mẫu đến khu du lịch, gặp phải tập kích khủng khiếp, sau đó phụ mẫu hắn đều mất, hắn lại tiến vào trong Luân Hồi tiểu đội.

Vương Ngũ tự nhận mình không phải là người tốt lành gì, trước khi gia nhập Thiên Thần tiểu đội, hắn ở trong Luân Hồi tiểu đội của mình liên tục hại chết hoặc trực tiếp giết chết mấy người, ở trong Luân Hồi thế giới, tâm của hắn đã sớm được rèn luyện thành ý chí sắt đá.

Nhưng trong lòng Vương Ngũ vẫn có điểm mấu chốt của mình, đó chính là cố gắng hết sức chỉ ra tay với người có ân oán, bất luận là báo thù cũng được, báo ân cũng được, hắn đều như vậy. Đương nhiên, vì sống tiếp, như vậy dĩ nhiên chính là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Dù sao ngay cả mạng sống cũng không còn, bàn về thiện ác cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng nếu như không nguy hiểm cho tính mạng của mình, như vậy ở dưới tình huống hắn có đủ khả năng, vẫn có thể làm một ít việc thiện khiến cho hắn an tâm.  

Mà bây giờ, Vương Ngũ lại cố tình làm một ít việc thiện, chỉ là hắn cảm thấy năng lực của mình có vấn đề, việc thiện này làm quá gian nan đi...

Vương Ngũ dựa vào năng lực của người nào đó trong Thiên Thần tiểu đội, tiên đoán được chỗ của Trương Dục Lâm, sau đó hắn di chuyển không ngừng chạy tới chỗ của Trương Dục Lâm, cứu người một nhà của Trương Dục Lâm, đồng thời còn cứu hơn ba ngàn người. Tuy rằng chính hắn cũng ngại phiền phức, nhưng nhìn hơn ba ngàn người này hăng hái chiến đấu tới cùng, quân nhân binh sĩ bị trọng thương tàn phế, có hài tử khóc thút thít tìm phụ thân mẫu thân của hắn, có lão nhân hai mắt tuyệt vọng. Vương Ngũ tự nhận mình không phải là một người tốt, nhưng trong lòng hắn quả thật không bỏ được nhiều dân chúng vô tội như vậy, hơn nữa còn có một nguyên nhân, hắn là một người của nước Z, hơn nữa bởi vì nguyên nhân tuổi tác còn có chút hoài nghi, nếu như là người quốc gia khác, hắn thật sự còn có thể phủi mông rời đi, nhưng đổi lại thành người nước Z, hắn lại thực sự không bỏ được...

"... Cho nên, có chuyện như vậy, hơn ba ngàn người, già trẻ bệnh tàn đều có, ngươi bảo ta phải làm sao? Trực tiếp dẫn theo Trương Dục Lâm rời đi sao?" 

Vương Ngũ nhìn một ít những người quân nhân ở phía xa đang tìm kiếm người bị thương khắp nơi, cùng với thu thập thi thể của những người bị chết, hắn lặng lẽ nhìn Lăng Tân đang nói chuyện ở một đầu khác của sợi dây tâm linh.

Ở trong dự đoán của Vương Ngũ, Lăng Tân chắc hẳn sẽ rất khó khăn, dù sao đây chính là hơn ba ngàn người, tuy rằng chỗ tránh nạn của bán vị diện rất lớn, nhưng so với cả địa cầu lại rất nhỏ, muốn chứa hết mấy chục vạn người, vậy thực sự lại nhỏ đến mức đáng thương, hắn được phái ra với nhiệm vụ tìm đến Trương Dục Lâm, hắn cũng không có quyền dẫn dắt hơn ba ngàn người trở về.

Nhưng ai biết, Lăng Tân lại trực tiếp nói: "Được, ta sẽ cho tàu qua, ngươi dẫn bọn họ đi tới hải cảng." 

"... Hơn ba ngàn người quả thật có hơi phiền toái một ít, chỉ có điều ta cho rằng... Ngươi nói cái gì?" Trong lúc nhất thời, Vương Ngũ còn chưa phục hồi lại tinh thần.

Lăng Tân lại nhắc lại lời của hắn một lần nữa. Vương Ngũ lập tức lại hỏi: "Không có vấn đề gì chứ? Đây cũng không phải là ba người, hoặc ba mươi người, đây chính là hơn ba ngàn người, có được không vậy? Tuy rằng ta nói như vậy có thể không tốt, nhưng... dù sao bán vị diện cũng là của đệ đệ ngươi, hơn nữa quan hệ giữa ngươi và đệ đệ ngươi hiện tại có chút không tốt lắm? Ngươi quyết định như vậy, nói không khách khí, trong lòng đệ đệ ngươi sẽ nghĩ như thế nào?"

Lăng Tân lập tức cười, trả lời nói: "Ngươi ngược lại nghĩ quá nhiều rồi, đừng làm ầm ĩ nữa, ta không tin ngươi không nhìn ra, mâu thuẫn của ta và đệ đệ của ta thật ra lại tập trung ở quyền chủ đạo trong Luân Hồi thế giới, trong hiện thực có thể có mâu thuẫn gì? Đừng suy nghĩ quá nhiều, không phức tạp như thế đâu. Về phần hơn ba ngàn người này, ngươi cảm thấy thật sự có vấn đề sao? Phải biết rằng chúng ta không có khả năng là thuộc hạ của chính phủ các nước trên thế giới, hoặc nói là tầng lớp thống trị, bán vị diện nằm ở trong tay của đệ đệ ta, biến tướng cũng tương đương với trong tay tổ chức Kẻ Phản Nghịch, đây là điều thứ nhất. Điều thứ hai lại là phương diện vũ lực... Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ sợ vũ lực của toàn thế giới sao? Ngoại trừ vũ khí hạt nhân gì đó ra, tất cả chỉ là chuyện nực cười mà thôi. Sau khi kế hoạch rút lui lớn bắt đầu, chúng ta cũng sẽ không phải kẻ phụ hoạ cho tầng lớp lãnh đạo nữa, ngươi dẫn về hơn ba ngàn người này vừa vặn thích hợp, đúng lúc gõ một cái cho những nhân sĩ lãnh đạo vẫn luôn hỏi lúc nào có thể tiến vào bán vị diện." 

Vương Ngũ cẩn thận suy nghĩ một lát về lời Lăng Tân nói, sau một lát hắn mới hiểu rõ được ý của Lăng Tân, chỉ có điều hắn lại không ngốc, hắn cũng không có ý định nói ra lời đắc tội với người khác. Dù sao ý nguyện của hắn cũng được thực hiện. Hắn lập tức lại đánh tiếng bảo các binh sĩ dẫn dắt dân chúng đi về phía một cảng nhỏ gần đó.

Trương đoàn trưởng rất may mắn còn sống, chỉ là một cánh tay của hắn có thể hoàn toàn bị hỏng. Lúc đó, hắn ngồi trong chiếc xe buýt đầu tiên. Quái vật đầu trâu thân người trực tiếp ném xe buýt bay ra ngoài, một cánh tay của hắn đã bị đè gãy, sau đó hắn từ trong xe chạy đến chỉ huy chiến đấu lại bị quái vật khác cho tập kích, đợi cho tới khi an toàn, cả cánh tay của hắn ngoại trừ đau ra hoàn toàn không có cảm giác gì khác, nhìn kỹ có thể thấy được, cả cánh tay gần như gãy thành mấy đoạn, xương gãy hoàn toàn, hơn nữa còn là loại bị nghiền nát triệt để.

Chỉ có điều, Trương đoàn trưởng vẫn cắn chặt răng không mở miệng, dọc đường đi hắn chỉ huy binh sĩ, dẫn dắt dân chúng, tăng cường hộ vệ. Thậm chí hắn còn cùng Vương Ngũ thương lượng vấn đề phòng hộ trên đường, vấn đề viện trợ sau khi đến bờ biển... Vương Ngũ nhìn thấy vậy cũng thầm chắt lưỡi không thôi, mãi đến khi bọn họ đến chỗ hải cảng, đồng thời Vương Ngũ đã quét sạch quái vật ở nơi đó, Trương đoàn trưởng mới hạnh phúc hôn mê.  

Trong lòng Vương Ngũ âm thầm bội phục, nhưng trên mặt hắn lại không lộ ra cảm xúc, vẫn ở nơi đó nhai kẹo cao su, chơi game, bộ dạng hình như hoàn toàn không quan tâm tới người bên ngoài, chỉ là tất cả mọi người không biết, hắn đã giám sát bảo vệ toàn bộ hải cảng. Đừng nói một con quái vật, chỉ cần hắn muốn, sợ rằng một con ruồi cũng không thể nào vào được hải cảng. Dù sao hắn cũng Cơ Nhân Tỏa tam giai, hơn nữa còn là cường giả có thâm niên trong Luân Hồi tiểu đội đã mò mẫn bên bờ của tứ giai, đối với quái vật triều mới bắt đầu hiện nay, quả thực chính là quá đơn giản, chỉ sợ đối mặt với loại quái vật như giao long hoặc người đầu trâu kia, hắn chẳng qua cũng chỉ khẽ động ngón tay mà thôi.

Cứ như vậy, hơn ba ngàn người ở bên trong hải càng này miễn cưỡng tìm được một ít đồ dùng thuốc men, cùng với ít thức ăn, miễn cưỡng tiến hành trị liệu cho một ít người bị thương nặng nhất, cũng miễn cưỡng bớt ra một ít cháo cho trẻ con và người già ăn. Chỉ có điều thật may chính là Vương Ngũ này có thực lực kinh người, khiến cho hơn ba ngàn người không cần phải lo lắng việc quái vật tập kích, cho nên tâm tình của mọi người vẫn tính là trấn tĩnh, chỉ là không tránh được cảm thấy bi thương. Đặc biệt là lúc trước, khi quái vật đầu trâu tập kích, rất nhiều người thân quen của bọn họ đã chết, trong đám người mơ hồ truyền lại tiếng khóc có phần kìm nén. Nhưng dần dần, những người khóc lại càng lúc càng nhiều.

Vương Ngũ đã vài lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn lại không nói gì cả, hắn cũng không chơi trò chơi nữa, tùy ý đi tới một chỗ nóc nhà, cứ như vậy lặng lẽ nhìn lên trên không trung.  

Tối hôm đó, mấy chiếc thuyền biển xuất hiện ở trên biển rộng phía ngoài hải cảng. Dân chúng vốn có người đã bắt đầu ngủ lại lần lượt thức dậy. Ban đầu, bọn họ cảm thấy không thể tin được, im lặng một hồi, sau đó hoan hô không ngừng. Trong khắp hải cảng, dân chúng đều trở nên hưng phấn, thậm chí còn có một vài người thanh niên không kịp chờ đợi lao vào trong biển rộng, mấy chiếc thuyền biển kia cũng không để cho mọi người thất vọng, từ trong biển rộng tiến vào trong cảng, dẫn đầu chính là một chiếc du thuyền lớn, theo sát phía sau lại hai chiếc tàu chở khách, tổng cộng có ba chiếc thuyền biển.

Sau khi lên thuyền, rời bến cũng không có vấn đề gì. Bởi vì có Vương Ngũ, cũng không có khả năng có quái vật gì chạy tới quấy rối. Trên thực tế, con giao long trước đây đã bị một thành viên Thiên Thần tiểu đội giết chết, thi thể trực tiếp bị tổ chức Kẻ Phản Nghịch đưa vào trong phòng thí nghiệm. Ở trong Thiên Thần tiểu đội, thực lực của Vương Ngũ cũng được, có hắn ở chỗ này căn bản không có khả năng xảy ra bất kỳ bất ngờ nào.

Cứ như vậy, vào ngày thứ hai, hơn ba ngàn dân chúng đi tới trên đảo nhỏ chỗ bán vị diện, bọn họ quả thực khiếp sợ tới mức ngây người. Bởi vì, từ sau khi văn minh trật tự ở trên đại lục sụp đổ, ngày hôm nay bọn họ lại có thể một lần nữa nhìn thấy được văn minh trật tự tồn tại, hơn nữa còn là loại văn minh trật tự này khích lệ bọn họ. Ví dụ như chiến hạm, ví dụ như quân đội, ví dụ như không có quái vật...  

Trương Dục Lâm đã được nhân viên y tế đưa xuống đội thuyền trước tiên. Người nhà của hắn được một đám quân nhân đưa đi, hắn lại trực tiếp được nhân viên y tế đưa đến bên trong căn cứ trên đảo nhỏ, ở nơi đó trải qua một lần giải phẫu. Sau khi giải phẫu mấy giờ, bác sĩ nói cho hắn biết, một chân của hắn sau đó có thể có chút vấn đề nhỏ, ví dụ như độ cao của hai chân khác nhau, những khi thời tiết u ám lạnh lẽo, hắn sẽ đặc biệt đau đớn. Dù sao, cái chân của hắn đã bị thương quá nhiều ngày.

Nhưng những thứ này đều là vấn đề nhỏ. Khi Trương Dục Lâm ngồi xe lăn được đẩy đi ra khỏi căn cứ, đi tới phòng ăn lớn ở trụ sở bên ngoài, hắn nhìn thấy được hơn ba ngàn người đang ở nơi đó vui chơi giải trí. Hắn cũng nhìn thấy cả người nhà của mình ở trong đó. Trương đoàn trưởng bị quấn băng đầy người, cũng ngồi ở chỗ đó ăn một bát mì lớn, nước mắt của hắn lại chảy ra. Lúc trước nguy cấp như vậy, tuyệt vọng như vậy hắn chưa từng khóc, nhưng nhìn thấy được tình cảnh trước mắt, chẳng biết tại sao hắn lại khóc, hai mắt hắn đẫm lệ mông lung, hắn mơ hồ nhìn thấy được có rất nhiều người cũng đang khóc, vừa ăn, bọn họ lại vừa khóc, vừa cười...

*****

"Trương tiên sinh, đối với sự kiện lần này, chúng ta thật lòng áy náy, hi vọng..."

Mấy quan viên chính phủ tập trung ở trước giường của Trương Dục Lâm không ngừng nói gì đó. Trương Dục Lâm nghe xong có chút tức giận, hắn trực tiếp mở miệng nói: "Ta không muốn nói gì về chuyện các ngươi xử lý công việc. Trên thực tế, so với quan tâm một người đã an toàn như tôi, chẳng bằng đi quan tâm nhiều hơn tới những người đang cầu sống trong đám quái vật triều kia. Nếu như không có chuyện gì khác, vậy mong các ngươi không cần quấy rầy tới sự nghỉ ngơi của bệnh nhân như ta nữa, cảm ơn."

Mấy quan viên này đều xấu hổ, chỉ có điều bởi vì tình huống bây giờ đã khác, lại nghe nói về kết quả xử lý tổ tiếp đón của chính phủ, bọn họ lại không dám tỏ vẻ quyền uy ở trước mặt Trương Dục Lâm, sau khi nói thêm vài câu chú ý dưỡng bệnh, bọn họ trực tiếp rời đi.  

Sau khi Trương Dục Lâm nhìn thấy bọn họ rời đi, lúc này hắn mới thở dài, cầm phần văn kiện ở bên giường lên xem.

Đây là một phần văn kiện được đưa tới chỗ hắn từ mấy giờ trước. Trong văn kiện có rất nhiều chuyện Trương Dục Lâm căn bản chưa từng tưởng tượng qua. Ví dụ như liên quan tới chỗ tránh nạn trong hòn đảo này, những khó khăn mà chỗ tránh nạn phải đối mặt, cùng với công việc của hắn sau này...

Trong phần văn kiện này viết rõ ràng về rất nhiều chuyện, ví dụ như hòn đảo này thật ra không phải là chỗ tránh nạn, mà ở trong hòn đảo có lối vào một bán vị diện, tiến vào trong đó sẽ đi đến một không gian khác không có tiếp giáp với địa cầu, còn chỗ tránh nạn chân chính thật ra chính là một không gian khác này, trong một vị diện khác.  

Đồng thời trong văn kiện nói rõ diện tích đất đai của bán vị diện này, cùng với biện pháp sau này có khả năng tăng thêm diện tích, ví dụ như đào về phía dưới nền đất, cùng với lấy bùn đất đào lên mở rộng đến sát biên giới của bán vị diện, hình thành lục địa mới... Nhưng nói tóm lại, bán vị diện này rất nhỏ, đừng nói là so sánh với địa cầu, ngay cả một khối đại lục cũng không có cách nào so sánh được.

Đồng thời, trong văn kiện đưa ra vấn đề, số người muốn tiến vào chỗ tránh nạn đã vượt quá xa so với số lượng người bán vị diện này có thể chịu được, gần như tất cả vật tư vẫn không có cách nào tự cấp, cần phải đưa từ phía ngoài vào. Nhưng một khi thế giới diệt vong bạo phát tới trình độ nhất định, bán vị diện rất có khả năng sẽ không thể nối liền với không gian của địa cầu nữa. Đến lúc đó sẽ không có cách nào thu được tất cả vật tư, chỉ có thể tiêu hao những gì đã tích trữ được. Nếu như bên trong bán vị diện có thể bắt đầu tự sản xuất lương thực, cho dù ngay lúc đầu lương thực tự sản xuất được cũng chỉ có thể duy trì một phần tiêu hao rất nhỏ cho người bên trong bán vị diện, nhưng đây cũng là một tin tức lớn để khích lệ lòng người.

Trương Dục Lâm biết được những điều này, hắn nhìn miêu tả cùng số liệu về diện tích đất đai, ánh sáng mặt trời, nguồn nước... được ghi trong văn kiện. Sau một lúc sau, hắn mới thở dài đóng văn kiện lại. Hắn cứ nằm ở trên giường bệnh nhìn về phía trần nhà, trong đầu đang không ngừng suy nghĩ.  

Sau bữa cơm trưa, khi nhân viên y tế kiểm tra thân thể cho Trương Dục Lâm, Trương Dục Lâm lại nói thẳng muốn gặp người chịu trách nhiệm cao nhất của căn cứ này, cùng với người chịu trách nhiệm cao nhất của chỗ tránh nạn trong bán vị diện. Những nhân viên y tế này hình như đã sớm được thông báo. Sau khi Trương Dục Lâm nói ra lời này, trong hơn nửa giờ, một nam nhân trên gương mặt đầy vẻ tiều tụy, vành mắt đen tới dọa người đã đi đến trước giường bệnh của Trương Dục Lâm.

"Trương tiên sinh, chào tiên sinh, ta là người chịu trách nhiệm cao nhất của căn cứ này, đồng thời cũng là người chịu trách nhiệm cao nhất của chỗ tránh nạn trong bán vị diện, ta là Sở Hạo."

Trong khi nói chuyện, Sở Hạo đưa tay ra bắt tay Trương Dục Lâm một chút, lúc này mới nói tiếp: "Trương tiên sinh có phải có ý tưởng gì về chuyện sản xuất lương thực của chỗ tránh nạn trong bán vị diện hay không? Nếu như có, mong ngài mau chóng nói ra, chúng ta sẽ tham khảo ý kiến của Trương tiên sinh, để vài người có hiểu biết đi kiểm tra sơ bộ." 

Trương Dục Lâm vô cùng kinh ngạc nhìn Sở Hạo, một lúc sau hắn mới lên tiếng: "Ý nghĩ thì có, nhưng ta muốn xác nhận một việc trước... Chỗ tránh nạn trong bán vị diện mới thật sự là chỗ tránh nạn sao? Những chỗ tránh nạn khác đều không có cách nào tránh né được ngày diệt vong lần này, đúng không?"

Sở Hạo hơi im lặng một lát, lại gật đầu, mở miệng nói: "Đúng vậy, Trương tiên sinh, bây giờ nói dối cũng không có tác dụng gì. Đúng vậy, giống như tiên sinh nghĩ, thật ra chỗ tránh nạn chân chính chỉ có chỗ này, những chỗ tránh nạn khác cũng không phải là giả, chỉ là bọn họ vẫn không có cách nào chống đỡ nổi thế giới diệt vong lần này, lần này thế giới diệt vong còn lớn hơn so với sự tưởng tượng và dự đoán của chúng ta rất nhiều. Ngoại trừ hoàn toàn ngăn cản nối liền với không gian bên ngoài, ta không tưởng tượng ra có bất kỳ biện pháp nào có thể tránh được."

"Lần này?" Trương Dục Lâm hiển nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của Sở Hạo, hắn kỳ quái hỏi câu này.  

"... Đúng vậy, ở trước thế giới diệt vong lần này, thật ra vẫn có rất nhiều lần thế giới diệt vong sắp bạo phát, hoặc là thế giới diệt vong đã bạo phát, nhưng đều bị chúng ta ngăn cản, chỉ là chúng ta không có cách nào ngăn cản diệt thế lần này, cho nên thế giới diệt vong mới lại tới. Đây cũng không phải là lời nói dối. Khi Trương tiên sinh tiến vào trong chỗ tránh nạn ở bán vị diện, ta có thể cho Trương tiên sinh xem đoạn phim về tình hình diệt thế trong mấy lần. Trong tương lai có thể kiểm tra công khai những số liệu này." Sở Hạo đáp lại.

Trương Dục Lâm nghe vậy, trong lòng cảm giác tốt hơn một chút, dù sao chính phủ các quốc gia đã từng ngăn cản ngày tận thế, cũng không phải chỉ chờ đợi tiến vào chỗ tránh nạn trong bán vị diện, từ bỏ dân chúng còn lại. Nếu thật sự là như vậy, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

"Như vậy còn một vấn đề cuối cùng..." Trương Dục Lâm sâu hít vào mấy hơi, lúc này mới lấy dũng khí nói: "Sở tiên sinh, ta muốn hỏi một chút, phải có điều kiện gì mới có thể tiến vào chỗ tránh nạn trong bán vị diện. Có thể có bao nhiêu người được tiến vào... Còn nữa, các ngươi chuẩn bị xử lý thế nào về hơn ba ngàn người đi tới đây cùng ta?" 

Sau khi Sở Hạo nghe được, hắn cũng không trả lời ngay. Hắn kéo một cái ghế qua, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Trương Dục Lâm, cân nhắc một chút mới lên tiếng: "Trương tiên sinh, nếu muốn giải đáp về vấn đề này, có thể phải nói tới rất nhiều điều, bây giờ là buổi trưa, ta có khoảng một giờ tự do, ta nghĩ Trương tiên sinh cũng không có chuyện gì khác chứ? Như vậy chúng ta lại từ từ nói chuyện..."

Tiếp theo, Sở Hạo đại khái giảng giải cho Trương Dục Lâm nghe một vài chuyện của tổ chức Kẻ Phản Nghịch, đồng thời cũng giảng thuật sơ qua về memes tồn tại. Sau đó, hắn lại nhắc tới tồn tại chỗ tránh nạn trong bán vị diện, cùng xây dựng, vật tư dự trữ và quan hệ với chính phủ các nước trên toàn thế giới...

"... Chính vì vậy, cho nên số người tiến vào chỗ tránh nạn ở bán vị diện là có định mức, sẽ có một phần rất lớn phân chia cho năm nước lớn và các nước phụ thuộc. Còn có một ít sẽ phân chia cho các quốc gia có cống hiến cho chỗ tránh nạn trong bán vị diện. Sau đó cuối cùng còn lại một nhóm sẽ phân phối cung cấp cho thành viên bên trong tổ chức Kẻ Phản Nghịch, bộ đội binh sĩ và người nhà của quân Luân Hồi, nhân viên nắm giữ quyền tránh nạn ưu tiên, cùng với một ít nhân tài đặc biệt hiếm có. Nói tóm lại, phân phối trong chỗ tránh nạn của bán vị diện là như vậy." 

Sở Hạo nhìn Trương Dục Lâm tiếp tục nói: "Tuy rằng phân phối như vậy không thể nói là tuyệt đối công bằng, nhưng nhìn từ góc độ xây dựng chỗ tránh nạn, lại tương đối công bằng, hơn nữa ở dưới giám sát của tổ chức Kẻ Phản Nghịch, danh ngạch phân phối cho các quốc gia cũng sẽ không hoàn toàn rơi vào tay cao tầng và tay sai của bọn họ, về điểm ấy Trương tiên sinh cũng có thể có thể nhận ra được."

Trương Dục Lâm trầm tư, qua hồi lâu mới gật đầu. Sở Hạo lại nói tiếp: "Hơn ba ngàn người này sẽ được bên phía y học kiểm tra, bên hình sự đánh giá xem có thích hợp tiến vào chỗ tránh nạn trong bán vị diện hay không. Xét về tổng thể, chỉ cần không phải loại tội phạm truy nã đang lẩn trốn, hoặc là người đã từng giết người lẩn trốn, hoặc là trên người mang bệnh truyền nhiễm cực đáng sợ nào đó, như vậy trên cơ bản đều có thể tiến vào chỗ tránh nạn trong bán vị diện."

Lúc này, Trương Dục Lâm cuối cùng nói: "Ta hiểu, đây cũng là do ta quá tùy hứng... Đối với việc sản xuất lương thực cho bán vị diện, ta thực sự có một vài kiến nghị, bởi vì hiện nay có chút khó khăn, tài nguyên đất đai của bán vị diện có hạn, rất nhiều cơ sở kiến trúc cùng với khả năng sau này có càng nhiều người đến, sẽ nhét đầy toàn bộ chỗ tránh nạn, gần như không có đất đai trống để trồng lương thực, đây là chỗ khó hiện nay... Như vậy ta muốn hỏi là, có chỗ nào trồng lương thực trên đất mà nhân loại không có cách nào sinh tồn?" 

"Nơi nhân loại không có cách nào sinh tồn?" Sở Hạo lập tức lại đưa ra nghi vấn hỏi: "Không, không có khả năng, ở dưới tình huống đó, bất kỳ đất đai nào cũng sẽ biến thành đất đai nhân loại có thể sinh tồn, hiện nay đã thiết kế được kiến trúc trong chỗ tránh nạn, cá nhân chỉ có thể sử dụng diện tích đất đai cá nhân là hai đến ba thước vuông. Một nhà năm người sẽ được phân đến phòng riêng cũng chỉ có không gian chừng mười thước vuông, đã không có khả năng nhỏ hơn, dù sao lần này tránh nạn không phải tránh nạn trong phạm vi thời gian tính được như trước kia, mà trong tương lai tương đối dài. Có thể phải sinh tồn trong đó mười năm, mấy chục năm, thậm chí có thể lên tới trăm năm. Hoàn cảnh ở đã vượt qua cực hạn của cá nhân. Cho dù là như vậy, tài nguyên đất đai vẫn không đủ, cho nên không có khả năng có..."

"Trần nhà? Trong vách tường thì sao?"

Trương Dục Lâm lại lập tức hỏi: "Ở trong nghiên cứu chuyển gien thức ăn của ta có một loại thực nghiệm kiểm tra ở trong hoàn cảnh kém nhất, vốn là thực nghiệm khoa học kỹ thuật chuẩn bị cho lĩnh vực du hành vũ trụ, cũng chính là làm dự trữ cho di dân ở hành tinh bên ngoài, hoặc là dưới tình huống thăm dò tia lửa các loại. Loại cây lương thực chuyển gien này có thể ở dưới hoàn cảnh không có ánh sáng chiếu, ít ánh sáng, hoặc là không khí rất tồi tệ, nhiệt độ kém, phóng xạ cao. Tuy rằng điều này vẫn còn đang trong quá trình thực nghiệm sơ bộ cùng nghiên cứu, nhưng ta nghĩ ở dưới điều kiện hiện tại, nghiên cứu về phương diện này chắc hẳn có thể nhận được tài nguyên trên trình độ lớn nhất. Các phương diện trợ giúp như nhân viên, khoa học kỹ thuật thì sao? Từ trong tài liệu về chỗ tránh nạn trong bán vị diện, kiến trúc ở dưới đất, trần nhà, tường tầng bên trong thật ra đều có cấu tạo và tính chất từ đất đai nguyên thủy nhất, mà không phải là là bỏ thêm xi măng trên quy mô lớn. Dù sao trong bán vị diện không tồn tại tình huống địa chấn cần phải để ý. Nếu đã như vậy, thật ra có thể trồng cây lương thực ở chỗ bùn đất tại trần nhà cùng bức tường. Chỉ có điều, làm vậy trần nhà, vách tường đều cần phải tiến hành cải tạo lại, thông qua đường ống đưa chất lỏng vào, hoặc là phải cung cấp chất hóa học cần thiết... phải tiến hành nghiên cứu về các phương diện nhân tố chuyển gien yếm khí nhất định, không ánh sáng chiếu các loại, tuy rằng có thể sẽ tốn một khoảng thời gian, nhưng đây là khả năng tiến hành sản xuất lương thực trong thời hạn ngắn nhất mà ta có thể nghĩ ra." 

"Được!" Sở Hạo nghe đến đây đã vui mừng quá đỗi, hắn lập tức đứng lên đi tới đi lui một lát, lại nói với Trương Dục Lâm: "Trương tiên sinh, mời tiên sinh lập tức viết ra một phần báo cáo tỷ mỉ, ta sẽ tiến hành bàn bạc khẩn cấp cùng các quốc gia, chờ Trương tiên sinh nghỉ ngơi cho khỏe xong, ta hi vọng Trương tiên sinh có thể lập tức bắt đầu công tác, lại lấy kế hoạch của Trương tiên sinh tới tiến hành kiểm tra tính thực nghiệm... Trương tiên sinh, tiên sinh có khả năng cứu vớt được mấy ngàn vạn người! Ta thay bọn họ cảm ơn tiên sinh!

Khi Sở Hạo từ trong phòng bệnh đi ra, trên mặt hắn vẫn đầy vẻ hưng phấn, hắn không thể không thừa nhận một điểm, đó chính là thuật nghiệp có chuyên công, quả nhiên sự vụ cụ thể giao cho nhân tài cụ thể chính là lựa chọn tốt nhất. Ví dụ như Trương Dục Lâm này đã mang tới cho hắn niềm vui quá lớn. Nếu như có thể thực hiện được kế hoạch của Trương Dục Lâm, như vậy các biện pháp này rất có khả năng sẽ bảo đảm tự cung cấp thức ăn cho bán vị diện. Chỉ điều này cũng đủ để Trương Dục Lâm trở thành phật của vạn nhà, trăm vạn nhà, nếu như sử dụng lời trong tiểu thuyết nói, chính là công đức vô lượng.

"Hiện tại... chỉ còn lại rút lui lớn!" 


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-533)