← Ch.094 | Ch.096 → |
Lúc này, trong Bộ tổng tư lệnh quân đội đế quốc Gatralan, người hiện đứng đầu quân đội - thượng tướng Gordon đang chắp tay sau lưng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết là đang trầm tư hay ngơ ngẩn nữa.
Bổ tổng tư lệnh quân đội quân đội Gatralan có thể chứa được hơn mười vạn nhân viên, nằm ở khu phía đông của thủ đô Tanvil, là một kiến trúc khổng lồ tượng trưng cho quyền lực chí thượng chỉ đứng sau hoàng quyền của quân đội. Từ phòng làm việc của thượng tướng Gordon nhìn ra ngoài thì trừ một sườn núi nhỏ và một con đường cao tốc ra thì chẳng có cảnh sắc gì đẹp đẽ cả.
Viên thư ký riêng của thượng tướng Gordon đã đứng được một lúc lâu, hắn vẫn không rõ vì sao thượng tướng lại cứ thích ngắm cái ngọn núi và con đường cao tốc vốn chỉ có xe quân đội chạy qua kia nữa, từ khi được bàn giao căn phòng làm việc vốn thuộc về Russell này, ông ta liền nảy ra cái thói quen quái lạ này.
Viên thư ký len lén nhìn đồng hồ, hắn đã đứng đây cùng vị tướng quân tính tình cổ quái này tròn nửa giờ rồi, mà trong nửa giờ này, hắn còn phải chuẩn bị kế hoạch cho một cuộc họp nữa, điều này làm cho hắn có chút lo lắng. Cuối cùng thượng tướng Gordon cũng rời khỏi sự trầm tư, quay đầu lại hỏi: "Tin tức đã truyền về rồi à?"
Viên thư ký cung kính gật đầu, rút ra từ trong tay một bản văn kiện, đặt trước mặt thượng tướng Gordon, nói: "Đúng vậy, thưa tướng quân! Hopkins đã thất thủ."
Gordon ngẩn người ra, hỏi lại: "Cái gì! Hắn đã thất thủ sao?"
"Đúng vậy, thưa tướng quân!"
Gordon ngẩn người ra một lúc, rồi nâng chén trà lên uống một ngụm, cầm lấy bản văn kiện trên bàn, nói một cách thờ ơ: "Là hắn truyền tin xấu về à. Bảo hắn cứ tiếp tục tìm kiếm cơ hội, phối hợp hành động với số 2."
Viên thư ký hơi chần chừ, nói lí nhí: "Thưa tướng quân, Hopkins đã chết. Số 2, cũng bởi vì nhiệm vụ thất bại nên đã bị bại lộ rồi."
"Choang" Chén trà bằng gốm cổ trong tay Gordon rơi xuống đât vỡ tan, ông ta dùng một thứ ánh mắt kinh ngạc tột độ nhìn viên thư ký riêng của mình, cả kinh nói: "Đã chết! Ngươi nói hắn đã chết?"
Viên thư ký không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, sợ hãi cúi đầu, dùng sự im lặng làm câu trả lời.
Gordon giận sôi lên, bật dậy đập bàn quát: "Ta hỏi sao ngươi không nói! Hopkins có phải là đã chết hay không?" Viên thư ký sợ đến run cả người, nói: "Đúng vậy. Thưa tướng quân!"
Gordon chán nản ngồi phịch xuống ghế, miệng lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy! Sao có thể như vậy! Hắn ta là tay súng bắn tỉa đứng thứ hai thế giới cơ mà!"
Bỗng nhiên, ông ta như giật mình tỉnh giấc, hỏi: "Hắn chết như thế nào?"
Thư ký chỉ vào văn kiện trong tay ông ta, đáp: "Căn cứ theo tin tức mà số 1 gửi về thì Hopkins đã chết trong một trận quyết đấu bắn tỉa, tình hình cụ thể không được rõ ràng lắm, nhưng người giết chết hắn chính là... Biến số."
"Biến số?" Gordon đứng bật lên, cả kinh nói: "Là gã biến số đó sao?"
Viên thư ký gật đầu nói: "Đúng vậy! Thưa tướng quân."
Gordon thất thần nói: "Gã biến số đó bất quá cũng chỉ là một trung úy mà thôi, hắn... Đáng ghét, đây là lần thứ mấy rồi! Hoàng thất đã biết chưa?"
"Tất nhiên, thưa tướng quân. Hoàng thất đã biết tin rồi!"
Gordon trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Đưa tin về cái chết của Hopkins lên trang web của các tay súng bắn tỉa đi, đưa cả tư liệu về đối thủ của hắn nữa!" Ông ta chợt mỉm cười, nói tiếp: "Đám lính bắn tỉa xếp hạng phía dưới nhất định sẽ không để cho gã vô danh tiểu tốt này cưỡi lên đầu bọn họ đâu. Cái biến số này, cứ giao cho bọn chúng giải quyết đi!"
Viên thư ký riêng cung kính đáp: "Tuân lệnh, thưa tướng quân!"
*************
Hiển nhiên, nơi Mễ Lan dẫn mập mạp tới không phải là khách sạn Ismail, mà là một nhà kho cực lớn ở một con đường nhỏ phía tây Galypalan.
Nhà kho có diện tích hơn mười ngàn mét vuống, cao khoảng 30 mét, lớp tường ngoài thoạt nhìn đã có vẻ rất cũ nát, phủ đầy dây leo và rêu mốc, có vẻ khá cổ xưa. Tuy nhiên nơi đây lại rất náo nhiệt, người đến người đi nối liền không dứt. Đến lúc đi vào bên trong, mập mạp mới phát hiện ra giá trị của nhà kho này tuyệt đối không thua gì so với một toà cao ốc, nguyên vật liệu được sử dụng đều là loại tốt nhất, vách tường rất rắn chắc, độ dày có lẽ chịu được cả tên lửa bắn phá, mà trên nóc nhà còn có hơn mười cây xà nhà dài cả trăm mét làm bằng siêu hợp kim, hoàn toàn chẳng giống như một cái nhà kho bình thường.
Mập mạp âm thầm lè lưỡi thán phục cái thằng ngu thích xa xỉ, tự dưng lại đi đốt tiền dựng lên một cái nhà kho rộng đến biến thái này. Trên tường có một dòng chữ lớn rất bắt mắt: Trung Tâm Duy Tu & Cải Tiến Máy Móc "Vô Địch".
"Fu*k, nổ kinh người!" Mập mạp thầm nghĩ giám đốc của cái trung tâm này tuyệt đối là một gã chém gió thành thần rồi. Mễ Lan hết nhìn đông lại nhìn tây, kéo mập mạp đi vào bên trong. Nhà kho này được phân thành hai tầng, lối đi rất rộng, mọi người đi đi lại lại nhốn nháo, có cả đám thanh niên tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ, có nhân viên công chức áo vest giày da, cũng có cả đám nhà giàu tiền hô hậu ủng. Trên một lối đi được ngăn cách bằng lưới sắt, từng chiếc từng chiếc robot được xe vận chuyển đưa vào khu vực nhà xưởng của trung tâm.
Xem ra cái trung tâm này cũng có một chút thực lực đây. Mập mạp theo Mễ Lan đi vào đại sảnh của trung tâm Vô Địch, nhất thời hô hấp như lại ngừng lại, trong cái đại sảnh cao gần 30 mét, rộng như một sân vận động này trưng bày vô số các loại robot tư nhân và ôtô bay. Càng làm cho mập mạp thấy hứng thú là hình dáng của tất cả những chiếc robot này đều không phải là kiểu nguyên mẫu khi xuất xưởng, dấu vết "độ" rất rõ ràng, có rất nhiều loại vật liệu và kỹ thuật tân tiến đều được áp dụng lên chúng.
Cuối cùng thì mập mạp cũng đã biết vì sao Mễ Lan lại đưa mình tới nơi này. Đối với việc cải tiến cho [ Logic ], các loại robot tư nhân ở đây có ý nghĩa tham khảo rất lớn, nhất là về khả năng tăng tốc đột ngột và cận chiến, robot tư nhân đã vượt xa robot quân dụng (đây là không phải là khả năng nghiên cứu của quân đội có vấn đề mà là do hai loại robot này có phương hướng phát triển khác nhau hoàn toàn).
Đối với mập mạp mà nói, chỉ cần nhìn hình dáng đại thể của một chiếc robot là hắn đã có thể phân tích ra được loại động cơ, thiết bị truyền lực, hệ thống máy vi tính điều khiển và các thiết bị điện tử bên trong, tuy không thể biết được cặn kẽ chi tiết, nhưng kết quả đánh giá của hắn cũng không cách số liệu chính thức quá xa.
Hai người đi một vòng quanh đại sảnh, xem xét lần lượt từng chiếc robot hình người, thảo luận về tính nằn sử dụng và khả naăg cải tiến của chúng. Trong đại sảnh vốn đang có rất nhiều người, vì thế mập mạp và Mễ Lan không phát hiện ra có một người vẫn luôn hứng thú theo sát bọn họ, vừa làm bộ chú ý xem xét số liệu của robot, vừa vểnh tai lên nghe hai người nói chuyện với nhau.
Mập mạp là người đam mê nghiên cứu và thiết kế robot, đối với các loại máy móc đều đặc biệt cảm thấy hứng thú, mà Mễ Lan vốn cũng hay nghiên cứu về vấn đề này. Hai người nắm tay nhau đi đi lại lại như tình lữ đi dạo phố, đang lúc vui vẻ, bỗng nhiên bên cạnh lại vang lên tiếng cãi nhau.
← Ch. 094 | Ch. 096 → |