Vay nóng Homecredit

Truyện:Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương 513

Mạo Bài Đại Anh Hùng
Trọn bộ 793 chương
Chương 513: Nắng sớm (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-793)

Siêu sale Shopee


"Chỉ có đứng tại nơi đây, tôi mới phát hiện ra, mình nhỏ bé tới dường nào." Đứng ở cạnh lan can tầng ba đại sảnh chỉ huy, Feric đang cảm khái một tiếng sâu xa.

Trên các tầng của đại sảnh chỉ huy hình tròn, hàng trăm tham mưu đang ra ra vào vào từ các gian phòng. Trước mỗi đài mô phỏng vũ trụ và mỗi tấm bản đồ vũ trụ điện tử, người người chật kín như nêm. Xuyên thấu qua từng bức tường kính trong suốt của dãy phòng thảo luận chiến thuật, có thể thấy được trong mỗi phòng đều có các sĩ quan đang tranh cãi kịch liệt với chủ kiến của mình. Bọn họ hoặc chỉ vào bản đồ tinh hệ, hoặc quơ tập tài liệu trong tay, mặt đỏ tới mang tai mà gào rống không ngừng.

Xung quanh, tất cả đều là tiếng bước chân gấp gáp, từ trên tầng ba nhìn xuống phía dưới, trước đài điều khiển Thiên Võng ở tầng dưới cùng, đoàn người qua lại rậm rạp giống như một đàn kiến. Ánh đèn từ đài điều khiển trung tâm nhấp nháy, ánh sáng màn hình biến ảo, tiếng máy móc điện tử, tiếng khẩu lệnh, tiếng báo cáo nối tiếp không dứt bên tai. Ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm túc nói năng nhanh gọn, bầu không khí cả đại sảnh khẩn trương tới mức khiến cho người ta hít thở không thông.

Nhìn tất cả quang cảnh trước mắt, Tô Phỉ cùng với hơn chục nhân viên công tác đến từ phòng tuyên truyền quân bộ và đài truyền hình khác đều cảm thấy đầu óc ngơ ngẩn. Sự cảm khái của Feric chính là tiếng lòng của tất cả bọn họ.

Ngoài của sổ mạn tàu, từng chiếc chiến hạm hùng vĩ đã lóe sáng ánh đèn, lặng lẽ phi hành trong hư không. Hạm đội khổng lồ đang che kín cả tầm nhìn. Cảm giác nhận được, ngoại trừ sự chấn động ra thì vẫn là chấn động. Khi Thương Lãng tinh đang ở ngay trước mắt, khi cái cỗ máy chiến tranh khổng lồ này bắt đầu chuyển động hết công suất, mọi người mới thình lình phát hiện ra, mình sắp sửa phải trải qua một cuộc chiến tranh vĩ đại tới mức nào.

Cái thời đại lớn này chính là thuộc về những người quân nhân này. Bất kể là ai, bất kể trước đây có thân phận cao quý tới mức nào, có lượng tài sản khiến cho người ta líu lưỡi đến mức nào, khi đứng ở trong cái đại sảnh này, đều sẽ cảm nhận được sự nhỏ bé của mình.

"Thấy khẩn trương không?" Feric nghiêng đầu nhìn qua Tô Phỉ một chút.

Tô Phỉ không hề che giấu một chút nào mà gật đầu. Nàng phát hiện ra nhịp tim của mình đã đập kịch liệt đến mức có thể khiến cho cả thế giới đều nghe thấy. Từng ở trong phòng tuyên truyền của quân bộ một thời gian lâu như vậy rồi, chiến đấu cũng gặp qua không ít, thế nhưng đây mới là lần đầu tiên nàng đích thân tham dự vào trận đại chiến thế kỷ liên quan đến quốc vận này.

Lần này, Trenock đã phái ra năm tập đoàn hạm đội, ba mươi sư đoàn thiết giáp, ba mươi lăm sư đoàn bộ binh. Cộng hòa Phỉ Dương cũng phái ra sáu hạm đội cấp A và mười sư đoàn thiết giáp, hai mươi sư đoàn bộ binh. Mà đây vẫn còn là đợt đầu. Sau đó, sẽ có càng nhiều đơn vị bộ đội đến Reske, tổng số binh lực sẽ vượt qua tổng số lượng của Sous và Jaban!

Trận đánh này, Trenock đã không thể tiếp tục lùi bước được nữa. Trên dưới quân bộ đều đã hạ quyết tâm lớn nhất, phải đánh với Tây Ước đến cùng tại Reske. Chiến tranh diễn tiến đến thời điểm này, đã là mức không thể nhún nhường, không chết không ngớt.

Có điều, bộ đội tiếp nối có thể thuận lợi đến Reske hay không, vẫn còn phải xem tràng chiến dịch đầu này.

Phủ Tổng Thống còn đang do dự, cố vấn an toàn quốc gia còn đang tính toán lợi ích được mất. Trên Hội nghị Liên hợp Phỉ Minh vẫn còn có chút âm thanh hòa hoãn, cường độ ủng hộ cho tràng chiến dịch này cũng không đủ. Thậm chí trong quốc nội, một số đảng đối lập còn đang tỏ ra nghi vấn, chỉ trích thậm chí là mắng mỏ.

Quân bộ chính là đã phát động chiến dịch này dưới một áp lực cực lớn.

Để tranh thủ số binh lực này cùng với các tài nguyên cần thiết để khởi động kế hoạch, mấy vị tướng quân trong quân bộ đều đã phải dùng cứng dùng mềm hết một lượt. Dưới đủ loại cản trở, có thể chỉnh đốn tập kết ra được số bộ đội đợt một này đã là kết quả tốt nhất rồi. Số quân này gần như là tất cả hi vọng của quân bộ trong tràng chiến dịch đầu tiên sắp sửa bắt đầu này.

Tuy rằng bình thường tất cả mọi người chỉ liều mạng vùi đầu vào làm việc, cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì. Thế nhưng mỗi người trong quân bộ đều ngầm hiểu rõ ràng, một khi thất bại, phủ Tổng Thống sẽ không chút do dự mà vứt bỏ Reske, sau đó rút tất cả bộ đội về tinh hệ Trường Chinh để bảo tồn thực lực. Đám cố vấn an toàn quốc gia kia sẽ lại càng nhanh chóng nhảy ra, chào hàng đống "sách lược" của bọn hắn.

Mà đám chính khách đảng đối lập trong mắt chỉ có quyền lực và tranh đấu kia, còn có đám ngu ngốc với những lời nghị luận phân tích đủ loại thế cục, nói như đúng rồi rằng Trenock căn bản là không nên bị cuốn vào cuộc chiến tranh này, rồi không nên đi gánh họa cho Cộng hòa Phỉ Dương kia, đều sẽ trở nên hưng phấn giống như gà chọi.

Lại thêm những người dân vì thất vọng mà lên án công khai, phái chủ chiến của quân bộ tất nhiên là không gượng dậy nổi. Không chỉ có vậy, quân bộ trên dưới vẫn còn phải phụ trách về thất bại của chiến dịch Reske. Đến lúc đó, đừng nói là bộ đội tiếp nối, ngay cả Trenock cũng sẽ chia năm xẻ bảy!

Đối với cái gọi là "trí thức giả" khi quốc gia lâm nạn này, Tô Phỉ thực sự đã thất vọng tới cực điểm.

Trước cuộc chiến, đám "trí thức giả" quốc gia của Phỉ Minh này không tin rằng Tây Ước sẽ hung hãn phát động tấn công. Các nhà tri thức quốc nội thì rơi vào trong cuộc chiến ngòi bút, quốc hội cũng cãi nhau về dự toán quân sự, cho đến khi Tây Ước xuất kích nhanh như chớp rồi chiếm lĩnh mấy chục điểm Bước Nhảy quan trọng của hành lang vũ trụ loài người, tiếng tranh cãi có xảy ra chiến tranh hay không mới ngưng lại.

Mà khi cuộc chiến diễn biến tới lúc này, đám người vốn thực sự đã bị tát cho một cái thật đau mà ngậm cái miệng lại kia, giờ phút này lại bắt đầu nhảy ra, khoa tay múa chân chỉ bảo về phương diện quân sự.

Kẻ thì hò la đàm phán, kẻ thì kêu gào đánh thẳng vào sào huyệt địch, triệt để chiếm lĩnh Sous Jaban mà không thèm nhìn đến thực tế, có kẻ thì lại khoe khoang cái gọi là sách lược, ám chỉ Trenock hẳn là nên bảo tồn thực lực, ngồi xem gió nổi mây vần, làm kẻ vớt lấy lợi ích lớn nhất cuối cùng.

Đủ các loại, bây giờ nghĩ đến, đều là do mấy trăm năm hòa bình ban tặng!

Đám người này đều vẫn không hiểu ra được, đây là chiến tranh, là một cuộc chiến tranh không có bất cứ một khoảng dư để đàm phán nào, một cuộc chiến tranh liên quan đến cả quốc vận tương lai, chỉ cần sai lệch một chút thôi là sẽ chôn vùi cái quốc gia này!

Đây là một tràng hạo kiếp tàn khốc nhất, có phạm vi ảnh hưởng lớn nhất sau cuộc chiến tranh chủng tộc!

Chiến tranh không được phép có bất cứ ảo tưởng nào!

"Sĩ quan liên lạc đến rồi."

Theo tiếng nhắc nhở của nhân viên bên cạnh, Tô Phỉ và Feric đều quay vụt đầu sang. Tuy rằng Tô Phỉ là nhân viên quân đội, có điều lần này là nàng hợp tác cùng với Feric để tiến hành đưa tin chiến trường, tất cả các tín hiệu đều phải thông qua máy truyền phát dân dụng của đài truyền hình hợp tác, vậy nên thân phận có vẻ có chút xấu hổ.

Đưa tin chiến trường cũng không phải là phát trực tiếp tin nóng. Có thứ có thể nói, có thứ không thể nói, có thứ có thể phát, có thứ lại không thể phát, tất cả mọi thứ đều phải được xét duyệt vô cùng nghiêm ngặt.

Mà sĩ quan liên lạc, đó là người phụ trách làm cầu nối giữa hai bên.

Quay đầu nhìn lại, hai viên trung tá đã bước tới vị trí của tổ đưa tin. Sau khi đồng loạt nhấc tay cúi chào, một viên trung tá có tên là Vương Hạo trong đó liền nói với Feric: "Tiên sinh Feric, chúng tôi vừa mới liên lạc với tàu điện tử phía sau, bởi vì máy truyền tín hiệu không gian dân dụng của điểm Bước nhảy bị hỏng, bố trí lại cần chút thời gian, thế nên hình ảnh còn chưa thể truyền về được quốc nội. Có điều, nếu như tiên sinh đồng ý mà nói, quân đội có thể đặc biệt mở một đường băng thông tín hiệu cho các ngài."

" Khi đưa tin chiến trường, tôi sẽ tuân thủ tất cả các quy định của các anh. Không nên quay hay không nên phát, chúng tôi liền không quay không phát. Hình ảnh và lời nói liên quan đến cơ mật quân sự, các anh cũng có thể thực hiện bôi đen, che đậy và sửa chữa, có điều..." Feric lắc đầu, kiên quyết từ chối nói: "Chương trình của chúng tôi nhất định phải chân thực! Một cách rất hiển nhiên là, nếu như thông qua đường tín hiệu của quân đội, lại từ quân đội trong quốc nội chuyển tới đài truyền hình, trong đó có rất nhiều phân đoạn mà tôi không thể nào khống chế được, bởi vậy, tín hiệu phải được truyền phát chạy thẳng từ đài chúng tôi."

Hai viên sĩ quan liên lạc nhìn thoáng qua Tô Phỉ, Tô Phỉ liền quay đầu sang chỗ khác.

Feric là người dẫn chương trình của chương trình Quán quân đàm thoại, chân thực là nguyên tắc mấu chốt của ông ta. Chương trình này trước khi khởi hành cũng đã được tuyên truyền sôi sục thông qua đủ loại con đường. Bộ phận tuyên truyền và đài truyền hình cũng đã dốc hết sức để hợp tác. Còn chưa bắt đầu mà mức độ quan tâm của dân chúng cũng đã nổi lên đứng đầu bảng trong tất cả các chương trình.

Muốn Feric từ bỏ quyền khống chế đối với tính chân thực, đó tuyệt đối là không thể nào.

Có điều, theo như lời sĩ quan liên lạc nói, đây cũng không phải là mánh khóe của quân đội. Trên thực tế, để phong tỏa tin tức từ Reske, Jaban đã cho phá hủy hầu như tất cả các máy truyền tin tức dân dụng. Bao gồm cả mạng dân dụng, cả Reske không ai có thể liên hệ được với quốc nội. Mà trước đó, người Sous cũng đã từng làm tương tự.

Muốn thiết lập lại đường truyền tín hiệu dân dụng, đó thực sự là một công trình không nhỏ. Một chiếc máy truyền tín hiệu không thể bảo đảm cho sự ổn định của tín hiệu. Trong vũ trụ, đủ các việc ngoài ý muốn đều có, một viên tiểu hành tinh, một đợt sóng hạt căn bản nặng đi qua, một vệt đen của hằng tinh bộc phát, tất cả đều có thể sẽ khiến cho máy tín hiệu đi đời. Bởi vậy, muốn đảm bảo cho đường truyền ổn định, hậu phương phải bố trí một số lượng tương đối các máy truyền phát ở điểm Bước nhảy mới được.

Có điều khi nhìn qua nét cười mang theo sự đùa cợt trên khóe miệng Feric, rất hiển nhiên là ông ta đã có sự hiểu lầm và cảnh giác. Cứ thế thì vị dẫn chương trình gàn bướng này sẽ càng trở nên khắt khe trong thời gian hợp tác sau này.

Quả nhiên, ý nghĩ trong đầu còn chưa biến mất, Tô Phỉ chợt nghe thấy Feric nói với Vương Hạo: "Nếu tín hiệu còn chưa truyền về được, chúng ta đây trước tiên có thể làm công việc khác. Chương trình này cũng đã bắt đầu từ khi chúng ta khởi hành rồi. Tôi cần phải hiểu rõ về tiến trình hiện tại, nếu như tôi đã ở chỗ này thì tôi chính là một người chiến sĩ, chỉ có điều vũ khí mà chúng ta sử dụng khác nhau mà thôi. Hiểu rõ tình huống hiện tại chính là quyền lợi của tôi. Có sự xét duyệt của các anh, anh cũng không cần lo lắng tôi sẽ để lộ bí mật."

" Đương nhiên..." Vương Hạo gật đầu, vẫn chưa nói gì, lại chợt nghe Feric nói tiếp: "Mặt khác, xin sớm bố trí cho chúng tôi đến tiền tuyến quay chụp đưa tin. Tôi không muốn bỏ qua bất cứ một hình ảnh đặc sắc nào. Nếu như các anh vẫn cứ để cho tôi chờ đợi ở nơi này, vậy thì không cần đi đâu nữa, chương trình liền kết thúc!"

Hai viên sĩ quan liên lạc liền há to miệng, hầu như có thể thấy được cuống họng.

Vương Hạo không dám tin mà hỏi: "Tiên sinh Feric, ý của ngài là, ngài muốn đích thân lên tiền tuyến?"

Feric hơi kỳ quái mà liếc mắt nhìn Vương Hạo, nói: "Sao lại không? Thuyết minh về tất cả các hình ảnh, tôi đều phải tự mình hoàn thành, tín hiệu cũng phải phát trực tiếp về đài truyền hình, đây vốn là điều đã được bàn bạc xong xuôi rồi."

" Thế nhưng..." Vương Hạo mở to hai mắt ra nhìn, nhìn Feric, lại nhìn qua Tô Phỉ đang đứng im lặng ở một bên: "Sự an toàn của mọi người..."

"Trên chiến trường thì nói gì đến chuyện an toàn?" Feric cười nhẹ, lắc lắc mái đầu hoa râm của ông ta, tấm lưng lại dựng thẳng tắp: "Tôi tuy rằng không phải quân nhân, thế nhưng tôi tương tự cũng phải chiến đấu vì Trenock. Đây là chiến tranh, tôi cũng sẽ giống như tất cả các chiến sĩ. Có thể tôi sẽ sống sót được đến khi chiến tranh kết thúc, có thể tôi sẽ chết ngay khi quân địch bắn ra phát đạn đầu tiên, mặc kệ kết cục ra sao, tôi đều sẽ tiếp nhận."

Hai viên sĩ quan liên lạc liếc mắt nhìn nhau, Vương Hạo quay đầu nhìn qua Tô Phỉ một chút, lại nhìn qua các nhân viên công tác khác của tổ đưa tin một chút, dùng ngữ khí không chắc chắn cho lắm mà hỏi: "Vậy tiểu thư Tô Phỉ và những người khác..."

Feric không có trả lời thay Tô Phỉ, ông ta chỉ đưa mắt nhìn sang phía Tô Phỉ.

"Trong số chúng tôi sẽ lưu lại vài người để phụ trách chế tác và đưa tin ở hậu phương..." Tô Phỉ quay đầu đón lấy ánh mắt nghi vấn của Feric, giọng nói bình tĩnh mà kiên định: "Những người khác đều sẽ lên tiền tuyến, bao gồm cả bản thân tôi. Nếu như chúng ta chết ở trên chiến trường, đó cũng là một bộ phận của chương trình này."

Feric khẽ gật đầu, trong ánh mắt lộ ra sự tán thưởng đầu tiên kể từ khi hai người hợp tác tới nay.

Hai viên sĩ quan liên lạc không khỏi nghiêm nghị dậy lòng kính trọng.

Trong đại sảnh chỉ huy, tiếng ầm ĩ đột nhiên lại lớn hơn rất nhiều. Các tham mưu ào ra khỏi phòng thảo luận, chạy vội trên hành lang. Đèn tín hiệu điện tử trên đài điều khiển trung ương ở tầng dưới cùng đang nhấp nháy liên tiếp. Ngoài cửa sổ mạn tàu, các chiến hạm đã tập kết thành trận hình, đuôi sáng xanh đột nhiên lóe sáng, chợt tăng tốc bay thẳng về phía trước.

Theo mấy tiếng vang và rung động rất nhỏ truyền ra từ mẫu hạm, mấy chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ bỗng nhiên đồng thời phóng vụt ra từ các hướng phía dưới cửa sổ mạn tàu, lộn mình bắn về phương xa. Sau một lát, vô số máy bay chiến đấu đã được phóng ra từ các bệ phóng của mẫu hạm, không ngừng bay về phía xa, tập trung lại thành một đàn máy bay chiến đấu khổng lồ.

"Đây là..." Feric nhìn về phía sĩ quan liên lạc.

Một viên trung tá khác tên là Blair Neeson liền nói với vẻ mặt lo âu: "Hạm đội vừa phát hiện ra tung tích của hạm đội Jaban, hiện nay còn chưa thể xác định số lượng và phiên hiệu của đối phương, rất có thể sẽ là một bộ phận trong hạm đội Lôi Đình của Mikami Yujin."

"Chúng ta không phải là đã vứt bỏ được đối thủ rồi sao?" Tô Phỉ nhíu mày nói.

Sau khi hạm đội khởi hành, liền lập tức đột phá điểm bước nhảy không gian. Bộ đội mà Mikami Yujin bố trí tại điểm bước nhảy không gian chỉ là chút ít chiến hạm. Bởi vì hạm đội của Chamberlain còn đang chạy loạn xung quanh tinh hệ Reske, cũng bởi vì Mikami Yujin biết rõ là không thể triển khai quyết chiến trực tiếp với hạm đội Phỉ Minh tại điểm Bước nhảy, bởi vậy, hắn căn bản là không có phòng ngự tại điểm Bước nhảy.

Có điều, sau khi hạm đội tiến vào Reske, những nhóm hạm đội nhỏ kia của Mikami Yujin vẫn còn tạo ra chút ít phiền phức cho hạm đội quân đồng minh, thời gian ba phút để khởi động động cơ tại điểm Bước nhảy đã khiến cho hạm đội Tây Ước có thể phát động tấn công một cách không hề kiêng dè. Ít nhất đã có ba mươi chiến hạm lớn nhỏ đã bị phá hủy khi đột phá điểm Bước nhảy.

Mà sau khi tiến vào tinh hệ Reske, hạm đội Jaban và Sous liền giống như đàn cá mập ngửi thấy mùi máu, áp sát tới gần từ bốn phương tám hướng, tập kích ven đường nhiều vô số kể.

Do vẫn chưa thể liên lạc được với Chamberlain, để che giấu ý đồ tác chiến, hạm đội chỉ có thể vừa tác chiến, vừa cố gắng đánh đuôi hạm đội Jaban, giả vờ di động về phía Lôi Phong tinh.

Cho đến khi hạm đội xác định rằng hạm đội của Mikami Yujin đã bắt đầu tập kết xung quanh Lôi Phong tinh, hạm đội mới phân ra làm hai, một bộ phận tiếp tục duy trì áp lực lên Lôi Phong tinh, một bộ phận khác thì dẫn theo hạm đội vận tải khổng lồ, lặng yên không tiếng động mà chuyển hướng sang Thương Lãng tinh, chuẩn bị dùng thế sét đánh không kịp bưng tai để hoàn thành cuộc chuyển quân tới Thương Lãng tinh.

Trong đợt đổ bộ đầu tiên, tổng cộng có bốn chiếc tàu vận tải cỡ cực lớn và mười sáu sư đoàn thiết giáp. Sau khi mười sáu sư đoàn thiết giáp này đứng vững gót chân, hạm đội sẽ liên tiếp đưa xuống tất cả lục quân, mở chiến trường thứ hai ở Thương Lãng tinh. Đến lúc đó, quân Jaban lo đầu lo đuôi, mà quốc nội cũng sẽ bởi vì việc đổ bộ thành công lên Thương Lãng tinh mà gạt bỏ mọi rào cản quấy nhiễu, gia tăng mức độ tiếp viện.

Đây là một lần đánh cược. Đối với mọi người mà nói, là một khâu mấu chốt cực kỳ quan trọng.

Trận chiến này có thể thành công hay không, liền xem đợt chuyển quân này. Nếu như dây dưa bắn giết với Mikami Yujin ở vũ trụ trong thời gian dài, theo sự tăng binh của Sous và Jaban đối với Reske, việc đổ bộ sẽ càng thêm gian nan.

Mà hiện tại, hạm đội Jaban vừa nghe nói là đã bị thu hút tới Lôi Phong tinh, vậy mà lại xuất hiện ở đây, tất cả mọi người đều có chút khẩn trương.

" Mikami Yujin quá là giảo hoạt rồi." Vương Hạo nắm chặt tay, ánh mắt lướt qua Tô Phỉ, nhìn chằm chằm vào Thương Lãng tinh trên màn hình chính, trong ánh mắt lóe lên một đốm lửa u ám: "Hắn vẫn luôn phòng bị chúng ta đổ bộ lên Thương Lãng tinh."

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều có chút trầm mặc.

Tuy rằng trong các thành viên của tổ đưa tin, phần lớn đều không hiểu rõ về quân sự. Có điều, dọc đường đi tới đây, mọi người vẫn còn thông qua mấy con đường như nói chuyện phiếm mà thu hoạch được không ít tin tức. Bọn họ biết, nếu như bỏ qua đợt đổ bộ này, hạm đội sẽ bị ép phải bảo vệ tàu vận tải khổng lồ rời khỏi khu vực Thương Lãng tinh. Đợt đổ bộ tiếp theo thì không biết sẽ phải chờ tới khi nào nữa.

Mà thời gian, đối với một Trenock cũng không thống nhất ý kiến nội bộ, đối với một quân bộ đang liều được ăn cả ngã về không mà nói, thực sự quá là quan trọng rồi.

"Là hạm đội Lôi Đình..." Trong im lặng, sĩ quan liên lạc Neeson đưa tay áp áp lên ống nghe điện thoại trong lỗ tai, cắn răng nặng nề nói: "Không phải một bộ phận, mà là cả hạm đội Lôi Đình hoàn chỉnh. Tiền phương đã bắt đầu giao chiến rồi. Từ tin tức truyền về trước mắt mà xem, khả năng chúng ta có thể đột phá để tiến hành đổ bộ là không!"

" Điều này sao có thể được..." Tô Phỉ ngơ ngác nói: "Cả hạm đội Lôi Đình, Mikami Yujin vì sao lại lưu lại nhiều binh lực như vậy tại Thương Lãng tinh, chỉ cần một nửa... Không, chỉ cần một phần ba thôi, hắn đã có thể ngăn cản chúng ta đổ bộ rồi!"

Feric từ từ ngồi phịch xuống trên chiếc ghế cạnh lan can hành lang, đầu mày ông ta nhíu chặt lại với nhau, các nếp nhăn mơ hồ có thể thấy được trên mặt bây giờ lại đã trở nên vừa sâu vừa rõ ràng, kết hợp với mái tóc xám trắng của ông ta, khiến cho ông ta giờ phút này trông đã già đi rất là nhiều. Trợ lý của ông ta liền tiến lên một bước, muốn an ủi ông ta, thế nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.

Tất cả mọi người đều biết, ông ta yêu thương nồng nhiệt cái quốc gia này bằng trái tim và sinh mạng, sự thẳng thắn và gay gắt của ông ta đều là bởi vì tình yêu chìm sâu nhất trong đáy lòng ông ta. Đối với con người yêu nước chân chính này mà nói, sự đả kích này chính là không thể an ủi. Ông ta vẫn luôn đưng trên lập trưởng của một kẻ đặt nghi vấn, thế nhưng nội tâm ông ta chính là đang khát vọng sự thắng lợi của quân đội hơn ai hết.

Đột nhiên, trong phòng chỉ huy liền bộc phát ra một hồi hoan hô kịch liệt.

Mọi người chợt tỉnh, vội vàng quay đầu nhìn qua. Chỉ thấy rất nhiều tham mưu trước đài điều khiển trung ương đột nhiên đều đứng cả lên, mấy người ở trong cùng đang kích động nói cái gì đó lên ống nói điện thoại.

Lại nhìn qua đài chỉ huy trung ương, mấy vị tướng lĩnh cao cấp đã nhảy dựng lên, mà chủ soái của cái hạm đội này, sĩ quan chỉ huy của cả chiến dịch, thượng tướng Lý Hồng Vũ đang dùng sức mà quơ lên nắm đấm, khuôn mặt bởi vì hưng phấn mà đã đỏ lên!

Xảy ra chuyện gì rồi?

Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt hướng về hai vị sĩ quan liên lạc đang ngưng thần lắng nghe trên kênh liên lạc. Theo ánh mắt càng ngày càng sáng của các sĩ quan liên lạc, nhịp tim của mọi người cũng càng lúc càng nhanh.

"Là hạm đội của Chamberlain!" Neeson kêu to lên: "Bọn họ ở chỗ này, hiện tại, bọn họ đang phát động tấn công vào hạm đội Jaban! Chúng ta xông lên cùng với nhau là có thể ngăn chặn được hạm đội Lôi Đình, cưỡng ép đổ bộ!"

Tiếng kêu của Neeson còn chưa kịp dứt, cũng đã bị bao phủ ở trong làn sóng hoan hô. Đưa mắt nhìn lại, cả đại sảnh bộ chỉ huy đều đã trở nên sôi trào.

Mikami Yujin đích thực là danh tướng.

Động tác của liên quân cũng không hề mê hoặc được ông ta. Phòng tuyến đặt tại Thương Lãng của ông ta, đủ để cho tàu vận tải cỡ cực lớn của liên quân phải rời xa. Thế nhưng ông ta không ngờ được rằng, nữ thần may mắn lần này lại quan tâm đến Phỉ Minh. Danh tướng Chamberlain xếp sau ông ta, dưới tình huống không hề có bất cứ sự kết nối tin tức liên lạc nào, đã đưa hạm đội của ông ta tập trung về Thương Lãng tinh.

Đây là một lần phối hợp ăn ý. Vẫn luôn chạy trốn né tránh chiến đấu, Chamberlain lần này đã hung hăng hoàn lại một đao!

" Trong vòng hai giờ đồng hồ, chúng ta sẽ đổ bộ lên mặt sau của Thương Lãng tinh." Neeson kích động nói: "Chỉ cần chúng ta có thể tìm được một địa điểm đổ bộ thích hợp, chúng ta sẽ có thể đóng cái đinh này xuống! Hiện tại, các máy bay chiến đấu dò xét Thương Lãng tinh đã xuất phát."

"Làm việc!"

Feric vụt đứng dậy. Theo một tiếng hô to của ông ta, các thành viên của tổ đưa tin mau chóng vào vị trí của mình. Tô Phỉ dẫn nhân viên quay phim chạy về phía đài chỉ huy trung ương, mà Feric, thì lại lưu lại tại chỗ.

Giờ phút này, ông ta lại biến thành vị vua dẫn chương trình lãnh tỉnh, sắc bén, mang tâm tình khách quan cực độ mà đối đãi tất cả kia.

"Thứ mà chúng ta sẽ chứng kiến là cái gì?"

Feric sửa sang lại y phục, cầm lấy micro, mau chóng tiến vào trạng thái. Nhân viên quay phim đã từng phối hợp với ông ta nhiều năm đã mau chóng nâng lên camera.

"Là nỗi nhục hay là vinh quang. Nói thật, tôi không thể xác định. Khi chúng tôi đứng ở nơi này, cảm nhận sự hung hãn của bánh xe đoàn tàu chiến tranh, điều mà chúng tôi có thể làm, chỉ có cầu khẩn."

Ông ta xoay người, màn ảnh lướt qua ông ta, nhắm ngay vào Thương Lãng tinh trên màn hình lớn.

"Tinh cầu trên màn hình này, tôi đã từng tới vô số lần. Đây là chủ tinh của tinh hệ Reske, cũng là tinh cầu lớn thứ ba của Trenock, tài nguyên phong phú, nhân khẩu đông đảo. Trên tinh cầu này, có rất nhiều khu bảo tồn tự nhiên có phong cảnh đẹp đẽ. Tôi đã từng lưu luyến vô số lần ở trong khung cảnh tự nhiên tuyệt đẹp này. Bây giờ nghĩ đến, giống như vừa mới ngày hôm qua vậy."

Sau một tiếng thở dài thật dài, giọng nói của ông ta liền trở nên trầm thấp.

" Thế nhưng, từ sau khi chiến tranh bộc phát, tinh cầu này đã trở thành tinh cầu cực khổ nhất của Trenock. Chúng ta một thời đã từng làm cho cả Reske rơi vào trong tay người Sous. Qua nhiều lần tranh đoạt, sau khi đánh đuổi người Sous khỏi Thương Lãng tinh, Mikami Yujin lại dẫn theo hạm đội của hắn ta đánh lén nơi đây. Nói thật..."

Feric quay về phía màn ảnh, thống khổ nói: "... Tôi rất thất vọng. Tôi không hiểu, một quốc gia vĩ đại này như chúng ta, một dân tộc chưa bao giờ bị chinh phục, chưa bao giờ sợ hãi chiến tranh này như chúng ta, vì sao lại để cho nhân dân của chúng ta phải trải qua nỗi thống khổ như vậy. Người thất vọng nhất đối với quân đội, có lẽ chính là người dân tên cái tinh cầu này rồi. Người bảo vệ được bọn họ tin cậy nhất đã không làm hết trách nhiệm bảo vệ của mình!"

"Có điều hiện tại, chúng ta một lần nữa lại trở về nơi đây..." Giọng nói của Feric đang vang vọng trên hành lang tầng ba của đại sảnh chỉ huy: "Tôi, còn có những người quân nhân, những người chiến sĩ bên cạnh tôi đây. Chúng tôi, vào rạng sáng ngày 19 tháng 10 năm 2063, trong đêm tối phía sau ánh hằng tinh của cái tinh cầu mỹ lệ này, sẽ cưỡng ép đổ bộ! Cầu cho liệt tổ liệt tông phù hộ chúng ta, phù hộ Trenock!"

*****

"Đi mau, đi mau!"

Viên sĩ quan với mồ hôi đầy đầu đang đứng ở ven đường mà lớn tiếng thúc giục.

Sắc trời đã nửa đen, ánh chiều hạ xuống dưới gò núi xa xa, chỉ còn để lại một vệt đỏ ửng ở đường chân trời. Ánh tà dương chiếu xiên lên đám mây dài ở chân trời, chiều muộn càng lúc càng tối, một khoảng núi non nửa vàng nửa đen đang kéo dài tới tận cuối trời. Đội ngũ dài dằng dặc đang hành quân tiến lên ở ngay trên sườn núi nhỏ uốn lượn vô biên vô hạn này. (*)

Tầm nhìn đã có chút mờ mịt, các binh sĩ đã bỏ xuống cặp kính bảo vệ mắt đa tác dụng trên mũ giáp chiến thuật, ánh đèn nhỏ dịu nhẹ trên thắt lưng cũng đã sáng lên. Trong tiếng thúc giục của sĩ quan, từng đội chiến sĩ cúi đầu đi nhanh, ánh đèn ngắm trên từng chiếc robot nối tiếp vụt qua bên cạnh đang lay động, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng bước chân gấp gáp.

Đường đi sớm đã không còn nữa rồi. Đội ngũ dọc đường tiến lên, cũng chỉ có thể men theo con đường mà tiền đội đã mở. Đồi núi xung quanh tuy rằng không cao, thế nhưng bị cây rừng cao to mà rậm rạp che lấp, tầm nhìn đã giảm xuống tận cùng đến mức chật hẹp. Ngoại trừ bùn đất dưới chân và tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của các chiến hữu phía trước ra, cũng chẳng nhìn thấy thứ gì khác nữa. Chỉ có thỉnh thoảng vượt qua chỗ cao, ánh mắt mới có thể lướt qua gò núi phía trước, nhìn thấy khoảng trời xa bị bom đạn nổ cho đỏ bừng.

Tiếng pháo và tiếng bom nổ điếc tai đang truyền đến không dứt từ phía trước. Chiến đấu đã bắt đầu rồi!

Mập mạp đang âm trầm đứng ở trong robot chỉ huy.

Tin tức truyền về từ tiền phương cho thấy, nhánh quân thứ ba đã hoàn toàn kiềm chế được quân địch, mà tiền quân của nhánh quân thứ hai đã chạy đến vị trí cách chiến trường 10 km, bắt đầu va chạm với quân địch. Hai tiểu đoàn thiết giáp và năm Chiến thần robot của Hargrove đã chạy tới phía trước nhất. Mà mình, vậy mà lại chỉ có thể đần mặt ở trong cái robot chỉ huy này.

"Sao lại không để cho ta đi?! Mập mạp trừng mắt với Lý Tồn Tín.

"Đây mới là nơi mà một sĩ quan chỉ huy nên đứng." Lão đầu làm như không nhìn thấy lửa giận của mập mạp, chỉ tập trung mở một chương trình giả lập ra trên máy tính giả lập.

Mập mạp chớp chớp con mắt, bất kể thế nào thì hắn cũng cóc hiểu được đây là logic kiểu gì của lão đầu. Đánh trận mấy năm, hắn đều một mực đứng ở tiền tuyến và địch hậu. Mặc dù chỉ huy Chiến Tuyến Tự Do cùng với hai trung đoàn Phỉ Quân ở Mosky hay là liều mạng với Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc ở Mars, hắn cũng không đứng ở trong sở chỉ huy mà chơi cái gì mà bày mưu tính kế quyết thắng ngàn dặm.

Hắn từ trước đến nay luôn thích nạt yếu né mạnh, gặp phải nguy hiểm đương nhiên là phải chạy trối chết, thế nhưng đến lúc cần bắt nạt kẻ yếu mà nói, hắn chính là luôn muốn làm gương mẫu đi đầu.

Quan trong nhất chính là, chỉ có khi đứng ở trong robot thì hắn mới cảm thấy an toàn. Lái robot đời thứ mười hai, có tốc độ tay bảy mươi ba nhịp mỗi giây và võ học robot có một không hai, trên cái tinh cầu này, thực sự là không có ai có thể uy hiếp được đến hắn. Chỉ cần không có nguy hiểm tới tính mạng, một kẻ thích chiếm tiện nghi như Béo gia tuyệt đối không muốn ẩn núp ở phía sau.

Sợ cái quái gì!

"Ai nói là sĩ quan chỉ huy cần phải đứng ở nơi này? Sĩ quan chỉ huy ở đây là mấy người, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?!"

"Ta nói đấy!" Lý Tồn Tín quay đầu lại ném cho mập mạp một cái mặt lạnh: "Kế hoạch là do ngươi chỉ định, giả lập là do ngươi hoàn thành, mệnh lệnh đều là ngươi hạ, ngươi nói không liên quan gì đến ngươi?! Ngươi thích đánh như vậy, chờ đến lúc rảnh rỗi ta cho mười sư đoàn thiết giáp, cho ngươi đánh sướng. Bây giờ không được! Đừng có mà loằng ngoằng với ta, đừng nói là ngươi, chính là Russell, Mikhailovich và Bernardote tới đây, ta nói cái gì bọn hắn cũng phải nghe!"

Mập mạp ủy khuất mà ngậm miệng lại.

Lão đầu quá bá đạo rồi. Lão là bằng hữu của Boswell, lại là nguyên soái Trenock, bây giờ đám người trong quân bộ Trenock kia gần như đều là đồ tử đồ tôn của lão, thượng tướng Lý Hồng Vũ cũng chính trực là nhi tử thân sinh của lão ông này. Kêu lên mười sư đoàn thiết giáp đi đánh một gã mập mạp, đó cũng không phải chỉ là chém. Hiện tại lão đầu này có nắm đấm lớn.

Nhìn vẻ mặt uất ức của mập mạp, Bùi Lập Đồng ở bên cạnh liền mau chóng quay đầu đi.

Cái tên ngu ngốc này thực sự là thiếu tướng Leray sao? Thế nào vừa nhìn cái đã không nhịn được mà muốn hung hăng đấm một đấm lên cái mặt béo của hắn! Trước tiên cứ đánh cho mắt đen mặt thũng không nhìn ra hình dạng rồi hãy nói.

" Thừa dịp bây giờ còn có thời gian rảnh, chúng ta làm một ván giả lập đi." Lý Tồn Tín lựa chọn một trận thi đấu giả lập, nói với mập mạp.

"Không chơi!" Mập mạp nhấc chân lên bắt chéo, thẳng thừng đến mức vang lên mấy tiếng huỵch huỵch, khí thế choán sơn hà.

" Đây là mệnh lệnh." Lý Tồn Tín chỉ chỉ vào quân hàm trên bộ quân phục nguyên soái, nhướn nhướn mày với mập mạp.

" Lão đầu, lão xác định là muốn tự ngược hả?!" Mập mạp hùng hục ngồi xuống trước máy tính giả lập, liếc xéo sang Lý Tồn Tín, trong lòng quyết định phải hung hăng nhổ ra một ngụm ác khí khi đấu giả lập, đánh cho lão nhân này xây xẩm mặt mày thi thôi!

Lý Tồn Tín liền vui vẻ rồi, đời này dám nói như thế với mình, gã mập mạp này vẫn còn là người đầu tiên. Ông ta cười lạnh hung hăng gõ một cái lên bàn phím, thi đấu bắt đầu.

Lý Tồn Tín lựa chọn chính là một trận quyết đấu giao phong chính diện trên bình nguyên. Sĩ quan chỉ huy song phương đều sẽ chỉ huy bốn sư đoàn thiết giáp và sáu sư đoàn bộ binh đối đầu trong ngõ hẹp.

Kiểu thi đấu này hoàn toàn không giống như kiểu mà mập mạp chơi trước đây.

Khi thi đấu với Phương Hương, phần lớn đều là chiến đấu vũ trụ, chiến đấu trên mặt đất chỉ chiếm một phần rất nhỏ. Mà khi thi đấu với Margaret, thì đại thể đều là thi đấu công phòng bộ đội quy mô nhỏ. Đến tận lúc này, mập mạp vẫn chưa bao giờ chơi một ván nào vượt quá một sư đoàn. Ai mà biết được Lý Tồn Tín đánh trận thành quen, làm quen chức Nguyên soái, vậy mà lại chọn luôn một trận thi đấu mười sư đoàn.

Đây đã không còn là chỉ huy về mặt chiến thuật nữa rồi, mà là quyết đấu về mặt chiến lược. Mười sư đoàn, nếu muốn tiêu diệt quân địch với quy mô và sức chiến đấu ngang nhau, nhất định phải nỗ lực giành dược ưu thế về chiến lược tổng thể, tích lũy chiến quả sau mỗi trận đánh, cuối cùng đánh vỡ mức giới hạn của đối thủ, dựa vào thế dời non lấp biển để tiêu diệt.

Trong những thứ này, thứ then chốt nhất chính là con mắt nhìn đại cục!

Bùi Lập Đồng đứng ở một bên không khỏi liếc mắt sang lão Nguyên soái, tâm tư của lão Nguyên soái đã lộ rõ trong trận đấu này.

Chơi lớn sao?!

Sau khi sửng sốt một chút, mập mạp liền giận tím mặt. Lão già này khinh Béo gia chưa được đọc sách!

Nếu như là trước đây, với một kẻ xuất thân là binh sĩ sửa chữa, chưa bao giờ được học ở trường quân đội, chưa từng học tập qua tri thức lý luận quân sự một cách có hệ thống như Béo gia, khi bị người khiêu chiến dạng thi đấu mà nếu không phải sĩ quan chỉ huy chuyên nghiệp thì không thể đảm đương được như thế này, khẳng định là sẽ nhảy dựng lên, thẹn quá hóa giận mà cho hung hăng cho đối thủ một trận, sau đó hổn hển chạy trốn.

Có điều, sau khi trở thành đệ tử của Russell, đã trải qua chiến trận mấy năm mài giũa, lại được sự chỉ dạy của Margaret, trong vô số lần thi đấu giả lập đã cố gắng đưa thương vong giảm thiểu tới mức thấp nhất một cách vừa mệt mỏi lại vừa vui sướng, ở phương diện chỉ huy quân sự, mập mạp đã không còn là một con gà nữa rồi.

Nhất là ở trên Thương Lãng tinh này, bởi vì khoang chứa hàng của tàu buôn vũ trang bị bắn trúng, tất cả các robot đều bị hủy, thế nhưng khi phải nghĩ cách dẫn theo mười mấy gã bộ binh mệt mỏi đến cùng cực và hai trăm gã tù binh đi xoay chuyển chiến cuộc, tạo ra một đường sinh cơ cho cả một đội quân bị vây khốn, tất cả đã khiến cho trình độ chiến thuật của hắn bay thẳng lên như tên lửa.

Chính là tại thời điểm đó, hắn mới thực sự học được cách dùng ánh mắt của một sĩ quan chỉ huy đi nhìn thấu chiến cục, tìm điểm then chốt của chiến cục. Cùng là tại thời điểm đó, hắn mới đem những kinh nghiệm tác chiến những năm gần đây của mình, những giảng giải về trận chiến điển hình của Russell, rồi những lý luận quân sự và kỹ thuật chỉ huy quân sự mang theo dấu ấn Hastings của Margaret, đều dung hợp lại!

Có thể hắn không phải là một nhà quân sự có thể chỉ huy chiến dịch giống như sách giáo khoa, có thể hắn còn không hoàn thành được một cuộc thi quân sự chính quy, hoàn thành được một bài thi lý luận cơ sở. Thế nhưng, kinh nghiệm trong vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết mấy năm chiến đấu này, lại thêm những thứ mà hắn học được từ Russell, Margaret, rồi từ những đối thủ thi đấu giả lập như Phương Hương và Karl, ... lại dung hợp thêm phong cách của hắn, tất cả đã đủ để cho hắn chân chính hình thành tư tưởng chiến thuật của mình trong tình thế nguy hiểm ở Thương Lãng tinh này!

Hắn giống như là một lão nông, tuy rằng chưa bao giờ được học ở đại học nông nghiệp, không hiểu về lý luận, thế nhưng hắn còn biết làm ruộng hơn mọi người!

Ván đấu vừa mới bắt đầu thì đã tiến vào cao trào.

Hai phương bộ đội đỏ và xanh giống như hai dòng nước triêu có màu sắc khác nhau đang mau chóng cuốn lấy nhau. Trên chiến tuyến dài đến hai ba trăm km, bộ đội song phương đang xen kẽ với nhau, bắn giết lẫn nhau.

Quân xanh của Lý Tồn Tín đang mang theo dấu ấn phong cách rõ ràng của ông ta. Tấn công thì cương mãnh sắc bén, phòng thủ thì kiên cố vững chắc, rút lui thì nhanh gọn lưu loát!

Đám người Bùi Lập Đồng ở bên cạnh xem ra, ở phương diện nghệ thuật chỉ huy quân sự, một người đánh trận cả đời như lão Nguyên soái thực sự đã đến bước lô hỏa thuần thanh phản phác quy chân. Bộ đội quân xanh bất kể là về chiến lược hay là về chiến thuật cục bộ thì đều không thể chê vào đâu được, khiến cho người ta có cảm giác vững chãi như núi, mênh mông cuồn cuộn mênh mông cuồn cuộn như trường giang hoàng hà.

Mà trái lại với gã mập mạp...

Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi.

Trong kiểu chiến dịch quy mô lớn như thế này, dưới sự bức bách của một đối thủ như Lý Tồn Tín, một gã sĩ quan chỉ huy chính là không thể nào ẩn dấu được phong cách của mình. Có thể nói, phong cách bày ra trong chiến dịch này chính là thể hiện cho tính cách và tư tưởng quân sự của bản thân sĩ quan chỉ huy!

Mà tính cách và tư tưởng quân sự của gã mập mạp này, mọi người xem ra, chỉ có thể dùng hèn mọn để hình dung!

Đây là một gã tiện nhân!

Đám người Bùi Lập Đồng chưa bao giờ gặp qua người nào lại có cách chỉ huy như vậy... Bẫy rập vô cùng vô tận, mai phục vô cùng vô tận, đánh lén vô cùng vô tận, quấy nhiễu vô cùng vô tận! Trên chiến trường rộng lớn, bộ đội quân đỏ đã chia thành hơn một trăm phần nhỏ, giống như hơn một trăm con sói giảo hoạt, xuất kích tứ phía, không ngừng lựa chọn vu hồi xen kẽ, tìm cơ hội cắn một miếng lên người quân xanh, một đòn không trúng thì lập tức chạy xa. Mà mỗi lần tập kích, xung quanh đều có bộ đội tiếp ứng của quân đỏ đi yểm hộ, đánh nghi binh, đoạn hậu, quấy nhiễu.

Đây đâu còn là một chiến dịch khổng lồ quyết đấu đường đường chính chính nữa. Cái tên mập mạp điên cuồng này đã dùng một cách thức điên cuồng để mạnh mẽ biến trận chiến này thành một khúc Thập Bát Mô (sờ)!

Ngay từ đầu, Bùi Lập Đồng vẫn còn không đồng ý với chiến thuật của mập mạp.

Quyết đấu trong chiến tranh, cần phải lo lắng về các phương diện nhân tố như binh lực, tình báo, hậu cần, sĩ khí, khoa học kỹ thuật, huấn luyện, chiến thuật chiến lược, thậm chí còn có vận khí. Chiến thuật đánh bất ngờ bất quá chỉ là một vòng xuyến trong đó.

Tuy rằng trên lịch sử đã từng xuất hiện rất nhiền chiến dịch chiến thắng bởi đánh bất ngờ, rất nhiều trận chiến kinh điển xuất sắc tuyệt diệu, ví dụ về việc lấy ít thắng nhiều rồi dùng mưu kế mà giành chiến thắng cuối cùng cũng được thấy nhiều lần đến quen cả mắt, thế nhưng đây tuyệt đối không phải là toàn bộ của chiến tranh.

Nhà quân sự đỉnh cấp chân chính vĩnh viễn đều là đánh chiến dịch với ưu thế. Dựa vào sự chuẩn bị sung túc, quân tiên phong cường thế để nghiền nát, không cho đối thủ một chút cơ hội nào. Chiếm lấy cao điểm khống chế, lấy chính binh làm chủ, lấy kỳ binh làm phụ, tinh tế cẩn mật, đó mới là đạo dùng binh.

Trong dang chiến dịch chỉ huy mười sư đoàn cỡ lớn như thế này, không ai lại làm giống như mập mạp! Không riêng gì điều này không phù hợp với lý luận quân sự, chưa đủ thế mạnh đường đường chính chính, quan trọng hơn chính là, không ai nguyện ý phân tán binh lực, mạo hiểm bị người khác tiêu diệt từng bộ phận!

Phải biết rằng, trên chiến trường mây gió biến ảo quỷ quyệt, thế cục thay đổi trong nháy mắt, sĩ quan chỉ huy tối cao không thể nào khống chế được tất cả.

Không ai lại đi suy xét về chiến thuật và tình huống tác chiến của các đơn vị nhỏ. Ánh mắt của bọn họ căn bản không để ý tới được việc đó. Dù sao thì việc chỉ huy tác chiến cụ thể ở tiền tuyến đều là do các sĩ quan chỉ huy bộ đội tiền tuyến hoàn thành. Dưới sĩ quan chỉ huy cấp quân đoàn thì có sư đoàn trưởng, phía dưới sư đoàn trưởng thì có trung đoàn trưởng, còn có vô số tham mưu tác chiến cấp sư trung tiểu đoàn nữa.

Những người này mới là người quyết định cụ thể trong các trận chiến của cả chiến dịch. Coi như là Hastings thì cũng không thể nào can thiệp được vào chiến đấu ở tiền tuyến.

Thứ mà bọn họ cần nắm trong tay chỉ là chỉnh thể, là đại chiến lược, là phân tích nhìn thấu toàn bộ chiến cuộc, lại căn cứ vào phân tích của mình để hạ xuống mệnh lệnh cần, sau đó chỉ huy và bố trí ở trận chiến then chốt nhất. Mà việc phối hợp và chỉ đạo tác chiến ở các đơn vị tác chiến cấp thấp hơn, lại là chuyện của các sĩ quan cơ sở cùng với một bộ tham mưu khổng lồ.

Thế nhưng mập mạp lại không giống như vậy. Cái tên này, không chỉ có quấy nhiễu đánh lén, âm mưu quỷ kế đầy trời, mà ở trên phương diện chỉ huy cụ thể, thậm chí còn len tới chỉ huy của cấp đại đội trung đội!

Bùi Lập Đồng càng xem càng kinh hãi.

Nếu như nói, chiến thuật hèn mọn của mập mạp ngay từ đầu đã khiến cho hắn cảm thấy là bàng môn tả đạo, là trò khôn vặt, là không biết nặng nhẹ mà nói, như vậy, khi các hành động quấy nhiễu đánh lén điên cuồng, vu hồi đan xen điên cuồng, mai phục đánh nghi binh điên cuồng, ... đồng loạt bị hơn một trăm đơn vị tác chiến đánh phá liên tục trên cả chiến khu này kết nối lại với nhau, sự tình đã không còn đơn giản như vậy nữa rồi!

Quân xanh đã hoàn toàn bị quân đỏ bó tay trói chân!

Mỗi một tấc tiến lên, đều sẽ phải đối mặt với bẫy rập của quân đỏ, mỗi một đợt tác chiến, đều phải đề phòng quân đỏ vây công đánh lén.

Hàng trăm bộ đội quân đỏ thông qua việc bắn giết ở giai đoạn trước đã rải ra xung quanh quân xanh, trên chiến tuyến hơn 100 km nơi nơi đều có bóng dáng của bộ đội quân đỏ. Bọn họ có tác chiến chính diện, có bọc đánh bên cánh, còn có rất nhiều đơn vị sớm đã lợi dụng khe hở mở toang mà chui vào trong bụng quân xanh!

Không ai biết được cách thức giả lập mà mập mạp đã dùng là gì, với bộ tham mưu của hệ thống, hắn chỉ sử dụng một phần công năng rất nhỏ. Thế nên khi trạng thái của nhân viên bộ tham mưu quân xanh đã tới mức cảnh giới màu đỏ, trạng thái của đám nhân viên bộ tham mưu của quân đỏ thì vẫn còn đầy rẫy màu xanh lam, giống như là đang đi nghỉ phép vậy.

Phần lớn công việc của nhân viên tham mưu hệ thống đều đã bị gã mập mạp đang điên cuồng gõ bàn phím kia tiếp quản rồi!

Dưới sự hỗ trợ của kỹ thuật giả lập này, chiến thuật quấy nhiễu điên cuồng của hắn đã hoàn toàn phá vỡ hiểu biết về quân sự của đám người Bùi Lập Đồng.

Trong chiến tranh hiện đại, tác dụng của bộ tham mưu là vô cùng quan trọng.

Chế định kế hoạch, phân tích chiến cuộc, giả lập, tập trung đọc hiểu tình báo, tác dụng của bọn họ, đối với phía trên chính là cung cấp kiến nghị cho sĩ quan chỉ huy, còn đối với phía dưới lại là phối hợp chỉ huy.

Một bộ tham mưu ưu tú là sự đảm bảo cho chiến thắng của một trận chiến. Có thể nói, phía sau mỗi một vị danh tướng trên thế giới đều phải có một bản bộ tham mưu có thể lý giải ý đồ của hắn, có thể quán triệt mệnh lệnh của hắn, có thể cấp cho hắn ý kiến quan trọng về chỉ huy giả lập và phương án tác chiến. Tại các quốc gia, quyền lợi của nhân viên bản bộ tham mưu dưới trướng danh tướng còn lớn hơn xa các sĩ quan đồng cấp khác!

Có điều, không giống như đám "tham mưu" chỉ biết y theo lý luận quân sự thường thức để tiến hành phán đoán trong chương trình giả lập, các tham mưu trong hiện thực tuy rằng có nhiều linh cảm hơn, có thể thường xuyên chế định ra một phương án tác chiến kinh điển, thế nhưng, bộ tham mưu có một vấn đề và thiếu sót vĩnh viễn không thể giải quyết được!

Đó chính là tập hợp điều kiện chiến trường!

Phải biết rằng, tư duy của mỗi người chung quy là không giống nhau, sự khác biệt này thể hiện ở trong chiến tranh chính là ở việc chế định chiến thuật, đọc hiểu tình báo và phán đoán thế cục!

Đủ các loại tình báo rối rắm phức tạp của một cuộc chiến tranh, rồi sự thay đổi trong nháy mắt thế cục, không ai có thể đồng thời tiêu hóa được tất cả. Mấy thứ này chỉ có thể bị phân giải ra, sau khi được các nhân viên bộ tham mưu với năng lực khác nhau, tư duy khác nhau tự mình phụ trách đọc hiểu phân tích, cuối cùng đệ trình tới tay sĩ quan chỉ huy. Kỳ thực, trong quá trình này, tất cả đều đã thay hình đổi dạng.

Đừng nói là bản thân sĩ quan chỉ huy cũng sẽ phạm sai lầm, cho dù là hắn không sai, trên thực tế hắn bất tri bất giác đã phạm vào sai lầm.

Bởi vậy, đối với một vị sĩ quan chỉ huy ưu tú thì năng lực cơ bản nhất chính là năng lực tập hợp các điều kiện chiến trường. Mà những sĩ quan chỉ huy hay khống chế chiến cuộc bằng việc dựa vào cách nhìn khác nhau của mỗi tham mưu, dựa vào các đánh giá phân tích vốn thường dựa vào tranh luận, thỏa hiệp, thậm dựa vào chức vụ cao thấp mà đạt được nhất trí, đều là kẻ tầm thường!

Thế nhưng, mặc dù là quân thần như Hastings, hay các danh tướng như Soberl và Mikami Yujin thì cũng đều không thể nào nắm trong tay nhiều điều kiện chiến trường như vậy! Nếu như bất cứ người nào trong số bọn họ có thể thay thế được một bộ tham mưu, thậm chí chỉ cần thay thế được một bộ phận nhỏ, như vậy, người đó tuyệt đối là vô địch! Nhiều điều kiện tình báo như vậy, trong đầu hắn chính là sức khống chế và năng lực dự kiến mạnh mẽ không gì sánh được!

Mặc dù cảm thấy khó tin, thế nhưng sau khi nhìn chiến cuộc tiến hành đến giai đoạn giữa, Bùi Lập Đồng đã không thể không thừa nhận, trên thế giới này thực sự không ai có thể làm được điều này!

Quân đỏ đang giống như một tấm lưới lớn, thoạt nhìn tuy rằng tán loạn nát vụn, thế nhưng dưới sự chỉ huy của mập mạp, những nhánh bộ đội này lại phảng phất như bị một sợi tơ vô hình nào đó liên kết lại.

Cường công chính diện, ngăn chặn chính diện, vu hồi bên cánh, tập kích đánh lén, bố trí mai phục, ... Hơn một trăm nhánh bộ đội màu đỏ đang phối hợp với nhau, xen kẽ yểm hộ về cả không gian và thời gian.

Không ai dám tưởng tượng gã mập mạp điên cuồng này có thể đồng thời phân tích và lợi dụng được nhiều tình báo chiến trường và điều kiện giả lập như vậy, thế nhưng sự thực thì lại đang nói rõ lên tất cả. Nếu như không có năng lực giả lập mạnh mẽ vượt xa đẳng cấp giả lập tám sao của Lý Tồn Tín, mập mạp tuyệt đối không thể nào chèo chống nổi chiến thuật như vậy!

Lý Tồn Tín đã bị mập mạp quấy nhiễu đến lửa giận cháy bùng.

Các sĩ quan ở bên cạnh thấy lão Nguyên soái giận dữ trợn trừng đôi mắt, khớp hàm cắn chặt, lại nhìn qua đám quân đỏ thích chạy xung quanh móc lốp ngáng chân trên màn hình giả lập kia, đơn giản là cảm thấy đồng cảm.

Gặp phải một đối thủ hèn mọn như vậy, cảm giác như mình bị trói tay trói chân, ném ở trong một cái lồng giam đứng không đứng được, ngồi không ngồi được, chỉ có thể chồm hỗm nửa ngồi nửa đứng, bị người khác thực thi đủ các loại trêu chọc vuốt mặt vuốt má sờ ngực sờ mông!

Khiến cho người ta phát điên!

Thảo nào mập mạp nói lão gia tử muốn tự ngược. Cái tên này, đơn giản là một tên cặn bã!

Tập đoàn trọng binh của quân xanh đã trở thanh một con thú bị vây khốn. Ở phía trước quân xanh, trận địa của quân đỏ vững chắc không thể phá vỡ. Mập mạp đánh trận địa chiến, tuyệt đối là chuyên gia. Đối mặt với hai sư đoàn thiết giáp luân phiên công kích, một trung đoàn thiết giáp vẫn thủ kín kẽ đến mức giọt nước không lọt. Mà bộ đội cấp đại đội tiểu đoàn đầy khắp núi đồi của qquaanr đỏ thì lại cứ cắn từng miếng lên tập đoàn trọng binh của quân xanh đến thương tích đầy mình.

Đây đơn giản chính là phiên bản của trận địa 415. Bùi Lập Đồng không hề nghi ngờ, nếu như ban đầu đội ngũ không phải nằm ở cái tuyệt địa như thế này, nếu như bộ đội cũng có đủ sức chiến đấu, gã mập này hoàn toàn có thể vừa bảo vệ cho trận địa 415, vừa đồng thời nuốt sạch cả đám quân địch, giống như khi hắn nhổ sạch ba tiểu đoàn thiết giáp trong một đêm ở vùng địch hậu!

Lý Tồn Tín nổi giận đùng đùng mà nhấn vào nút chịu thua.

Robot chỉ huy đã ngừng lại khi tiếp cận tiền tuyến. Tiếng pháo và tiếng bom nổ kịch liệt như ở ngay bên tai.

Cả robot chỉ huy đang im lìm.

Mập mạp nhắm hai mắt lại... Lão gia tử không phải là người thường, thế tiến công sắc bén của hắn đã một lần khiến cho mình phải luống cuống tay chân. Đấu pháp đẩy mạnh cương mãnh kiểu này giống như là một cỗ xe tăng hạng nặng, nghiền nát mọi chướng ngại vật trước mặt. Mà bản thân mình, rốt cục đã sống sót trước cỗ xe xe tăng này, đồng thời chiến thắng nó!

Hiện tại, mình đã có tự tin vào việc chỉ huy Phỉ Quân, đã đến lúc Phỉ Quân nên bước lên sân khấu rồi!

"Nguyên soái..." Một viên tham mưu quay đầu sang: " Tiểu đoàn điện tử truyền đến tin tức, phát hiện ra một lượng lớn máy bay chiến đấu! Đang tiếp cận về phía chúng ta!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-793)