← Ch.516 | Ch.518 → |
"Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?" Nhìn cái con đường di chuyển kia, Bùi Lập Đồng và Balmer liếc nhìn nhau, đồng thời tiến lên đứng sóng vai với mập mạp, trầm giọng hỏi.
"Một nửa!" Mập mạp lau mồ hôi đang không ngừng toát ra từ trên trán.
Cái xác suất này đã là xác suất lớn nhất mà mình có thể tính toán ra được rồi. Nếu như không có đám người Hargrove, nếu như không có robot đời thứ mười hai, một tiểu đoàn mà muốn hoàn thành nhiệm vụ như vậy, hầu như là không có khả năng!
Về Vệ đội hoàng gia số 1 Jaban, mình cũng không xa lạ. Trong khoảng thời gian làm nhân viên sửa chữa ở phòng thí nghiệm Galypalan, mình cũng đã tìm hiểu về cái đội quân này trong tư liệu.
Vệ đội hoàng gia số 1 là đội quân do hoàng thất Jaban trực tiếp khống chế. Tính chất của cái đội quân này cực kỳ tương tự với Thần Thoại Quân Đoàn của Gatralan. Có thể nói, hầu như tất cả các quốc gia đế chế tại Tây Ước đều có một lực lượng vũ trang hạt nhân như vậy. Sự tinh nhuệ và trung thành của bọn họ chính là cơ sở tồn tại và kéo dài của hoàng quyền.
Điểm khác biệt với Thần Thoại Quân Đoàn chính là, vệ đội hoàng gia ố 1 Jaban không chỉ có mỗi lục quân. Trên thực tế, đây là một tập đoàn quân độc lập nằm ngoài hệ thống chỉ huy của quân bộ Jaban. Trong đó, không chỉ bao gồm hai mươi môt sư đoàn thiết giáp và hai tập đoàn hạm đội tinh nhuệ nhất Jaban, mà còn bao gồm cả bộ đội cận vệ của sở Giám sát, sở An toàn và cục Tình báo quân sự.
Đây là một con mãnh thú do hoàng thất Jaban nuôi dưỡng, hàng năm, 40% quân phí của Jaban đều bỏ vào cái đội quân chỉ chiếm 8% trong tổng số lục quân Jaban này. Bọn họ có các chiến hạm tốt nhất, có robot tiên tiến nhất, có binh sĩ trung thành dũng mãnh và liều mạng nhất. Độ tinh nhuệ của cái đội quân này, bởi vì sự hơn kém về quốc lực mà vượt xa Thần Thoại Quân Đoàn.
Lục quân Jaban có thể xưng là đội quân hùng mạnh nhất thế giới, đó cũng không phải chỉ là tự biên tự diễn.
Trong nhiều lần diễn tập liên hợp quân sự với Tây Ước, cái đội quân này cũng hiếm có thất bại, ngay cả Soberl sau một đợt kết thúc diễn tập cũng đã từng đích thân đến căn cứ của vệ đội hoàng gia số 1 Jaban mà tham hỏi ca ngợi. Ngoại trừ đội Dạ Quân thần bí của đế quốc Binalter và đơn vị số 9 át chủ bài nhất của Liên bang Naga ra, vệ đội hoàng gia số 1 Jaban cũng không có đối thủ trên cả Tây Ước.
Nhất là sư đoàn thiết giáp số 1, 2 và 3 của vệ đội hoàng gia số 1, lại càng được xưng là át chủ bài trong át chủ bài. Từ ngày sư đoàn thiết giáp số 1 thành quân một trăm năm nay, vẫn chưa bao giờ gặp phải thất bại nào.
Bây giờ đang tới, chính là sư đoàn thiết giáp số 2 ngay dưới sư đoàn số 1. Từ biên chế mà nói, biên chế bộ đội tương ứng của vệ đội hoàng gia số 1 đều lớn hơn sư đoàn thiết giáp của quân bộ. Đơn vị tác chiến của cái sư đoàn này không phải là ba trung đoàn mà là bốn trung đoàn. Ngoại trừ số này ra, vẫn còn có một tiểu đoàn điện tử, một tiểu đoàn công trình, một tiểu đoàn hậu cần cùng với một tiểu đoàn đặc chủng mang tên {Đao Phong}!
Với binh lực của một tiểu đoàn, muốn kìm chế cái sư đoàn thiết giáp này, không khác gì chuyện nhảy múa trên mũi dao! Độ nguy hiểm trong đó thậm chí còn vượt xa lúc bản thân mình dựa vào một chiếc robot đi chọc tức cả trung đoàn robot Liệp Nhân ở Mosky.
Con mẹ nó, vì sao ông mày toàn gặp phải mấy chuyện như thế này vậy. Cứ cái kiểu người siêng năng đi làm việc nặng này, nếu như lại đem đi tuyên truyền, làm lưỡng quốc anh hùng của Leray và Trenock, ông đây chỉ sợ cũng hóa thành bụi rồi. Trong lòng suy nghĩ, mập mạp lại len lén liếc mắt sang cô gái chụp ảnh kia... Nói thật, phong thái của vị tỷ tỷ này cũng sàn sàn một chín một mười với Phương Hương.
"Một nửa?!" Lý Tồn Tín và đám người Bùi Lập Đồng đồng thời lắc đầu: "Không được, quá nguy hiểm rồi."
" Yên tâm đi." Đụng tới ánh mắt lơ đãng đưa tới của cô gái chụp ảnh, mập mạp vô thức mà ưỡn cao bộ ngực, cười lên ha ha: "Nói đến đánh trận chỉ huy thì tôi là một con gà, nhưng nếu nói đến chạy trốn mà nói, đó mới là sở trường bản lĩnh của tôi."
"Thối lăm!" Một bàn tay to liền đập lên ót mập mạp, Lý Tồn Tín cả giận nói: "Chỉ huy thì ngươi là con gà, vậy ngươi không phải mắng ta còn thua cả gà?!"
Nói xong, lão đầu liềm trở nên trầm mặc, các sĩ quan bốn phía cũng im lặng không nói gì.
Thế cục hiện tại đích là đã vượt quá phạm vi dự đoán, nguyên bản trong kế hoạch đã suy xét tới bộ đội tiếp viện của thành phố Bắc quan, trong phương án tác chiến cũng có bố trí đánh viện binh, thế nhưng điều khiến cho người ta không ngờ tới chính là, kẻ tới lại là một sư đoàn thiết giáp tinh nhuệ nhất của Jaban.
Tất cả các nhân tố này tập hợp lại với nhau, đã trở thành cục diện nguy cấp như bây giờ.
Mập mạp tuy rằng nói đến dễ dàng, thế nhưng mỗi người ở đây đều hiểu rõ, đây là một trò chơi tàn khốc đến thế nào. Đây không phải là trò chơi trốn tìm, đây là một trò chơi truy đuổi sinh tử.
Mập mạp phải mang theo một tiểu đoàn mà chạy trốn trong sự vây đuổi chặn đường của cả một sư đoàn, không chỉ phải chạy trối chết, hắn còn phải vững vàng thu hút cái sư đoàn này, vừa đánh vừa đi, mãi cho đến khi chủ lực đến được thị trấn Song Khê Kiều, rồi xây dựng được công sự phòng ngự ở Song Khê Kiều!
Quyết định của mập mạp lúc này là lựa chọn duy nhất. Mà trong sự lựa chọn duy nhất này, hắn cũng là sự lựa chọn duy nhất để chấp hành cái nhiệm vụ này. Hồi tưởng lại khoảng thời gian dọc đường tới đây, nếu như không có hắn, cái đội ngũ này ngay cả cơ hội lựa chọn từ lúc ở Ôn Tuyền trấn thì cũng đã không có nữa rồi. Trên bầu trời rớt xuống một tên mập mạp như thế, sư đoàn thiết giáp số 13 và sư đoàn cơ giới số 51 thật là may mắn tới mức nào!
" Ta đi giúp ngươi chọn người!" Lý Tồn Tín xoay người đi nhanh ra ngoài robot chỉ huy. Khi xoay người, tất cả mọi người đều thấy được viền mắt của lão gia tử đã hơi đỏ lên.
Mấy giờ đồng hồ sau, cái tiểu đoàn cảm tử này mà mập mạp dẫn đi này sẽ có mấy người là có thể sống sót trở về?!
Chỉ mất vài phút, bộ đội cũng đã tập kết xong.
Chiến đấu đã kết thúc, thu hoạch chiến trường, xử lý tù binh cũng đã nhanh chóng được hoàn thành. Từng đội binh sĩ với khói thuốc súng đầy người cùng với các robot từ bốn phương tám hướng đã tập trung về bộ chỉ huy. Đứng ở trước robot chỉ huy, Feric và Tô Phỉ đưa mắt nhìn lên, trên các gò núi xung quanh, trên sườn đồi cây cỏ, trong rừng râm, đều là hàng ngũ chỉnh tề của các chiến sĩ.
Khung cảnh như thế này, đối với các chiến sĩ bách chiến thì đã không còn xa lạ gì, thế nhưng đối với hai người Feric và Tô Phỉ lần đầu tiên bước lên chiến trường mà nói, nhìn thấy đông đảo các chiến sĩ vừa mới trở về từ trong màn lửa máu, cảm nhận được hơi thở chiến tranh từ trên người bọn họ, thứ tuôn chảy trong đáy lòng đều là sự chấn động.
Cái đội ngũ này đã từ trong vòng vây mà đến nơi đây, bọn họ vừa mới tiêu diệt cả một sư đoàn thiết giáp của Jaban! Sau một lúc nữa, bọn họ lại tiếp tục bước lên hành trình chinh phạt, hướng về phía đông bắc, đến cái trấn nhỏ có tên là Song Khê Kiều kia, nghênh đón một chiến dịch khác! Mà trong số bọn họ, sẽ có một số người được chọn ra, hướng về phía bắc, chấp hành một nhiệm vụ gần như là tự sát!
Bọn họ cứ như thế mà chiến đấu.
Vì những người dân bình thường như bản thân mình đây.
Vì sự tự do và tôn nghiêm của cái quốc gia này!
Feric dựng máy chụp ảnh, nhắm màn ảnh vào sau lưng mập mạp. Tô Phỉ cũng không biết, Feric kỳ thực cũng không xa lạ đối với vị anh hùng Liên bang Leray này.
Bởi vì liên quan đến công việc, Feric thường xuyên quan tâm đến chiến sự của các quốc gia khác. Nhất là trước đại chiến bộc phát, ông ta cũng đã bắt đầu tìm hiểu về chiến tranh Vệ Quốc của Leray rồi. Lúc đó, thế cục của xã hội loài người chính là một thùng thuốc nổ đầy ự, chỉ cần một đốm lửa nhỏ thì sẽ nổ tung. Là một trong số ít những người có đầu óc thanh tỉnh, Feric làm sao mà lại không quan tâm đến đốm lửa ở tinh vực Đông Nam này kia chứ?!
Thậm chí khi đứng ở ngoài robot chỉ huy, chưa thấy được mập mạp, ông ta cũng đã nghe ra được cái giọng nói này, mơ hồ đoán trúng đáp án.
Nghiên cứu về chiến tranh Vệ Quốc Leray, bất kể như thế nào thì cũng không tránh khỏi cái gã mập mạp này. Leray hai ba năm trước đây, nơi nơi đều treo áp phích trưng binh in hình đại diện là cái gã mập mạp này. Con người này chính là anh hùng trong suy nghĩ của tất cả người dân Leray, là gã mập mạp mà người Leray cưng chiều nhất. Chiến tích của hắn đã trở thành chủ đề nói chuyện hăng say của tất cả người dân Leray cho đến tận hôm nay.
Mà Feric, đúng dịp lại có một vài người bạn trong giới tin tức Leray.
Ông ta thích cái gã mập mạp không giống người thường này. Bởi vì cái gã mập mạp này lại không giống một người anh hùng, mà lại càng giống với một gã tiểu thị dân trong phố phường hơn. Khi nghe thấy gã mập nói hươu nói vượn với lão Nguyên soái, sự nhận thức này lại càng trở nên mạnh mẽ.
Từ những gì mà mập mạp đã trải qua đến phân tích về tính cách của hắn, rồi lại đến chiến tích của hắn, theo đó, Feric thường xuyên cảm thấy kinh ngạc. Trong cái thời đại này, ảnh hưởng của gã nhân vật nhỏ này đối với cuộc chiến tranh này thậm chí đã vượt qua rất nhiều danh tướng.
Đây không phải chỉ là do vận may, giống như một loài người vốn nhỏ bé giống như loài kiến trong mắt vũ trụ vậy mà lại dần dần từng chút một mà sáng tạo ra vô số công trình hoành tráng vĩ đại vậy, đây cũng là sự tích lũy từng bước của cái gã mập mạp này, thẳng tiến tới ngàn dặm! Hắn đã dùng sức lực của một gã tiểu nhân vật mà thay đổi hoàn cảnh xung quanh, từ đó mà thay đổi toàn bộ thế giới.
Điều khiến cho Feric cảm thấy hiếu kỳ chính là, cái gã mập mạp từ lúc thuở nhỏ có chút nhát gan, trong mắt hàng xóm và bạn học thì có chút bỉ ổi đáng ghét này vì sao lại có thể kiên trì tới bây giờ!
Theo lý mà nói, tính cách này của hắn hoàn toàn không thích hợp với chiến tranh. Hắn hẳn là nên ở thủ đô Leray, làm một công việc bình thường, sau đó đợi số phận hàng lâm. Hoặc là, hắn hẳn là nên trốn đi thật xa, đi trộm gà bắt chó một cách vô liêm sỉ ở một vùng nông thôn nơi chiến tranh không thể nào lan tới được, sau đó ngồi âu sầu lau tay xỉa răng mà bàn luận về thế cục.
Thế nhưng lại chính là một người như vậy, bây giờ lại đang đứng ở trước mặt mình, đứng ở giữa hàng chục nghìn chiến sĩ Trenock, sắp sửa khởi hành, thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm cực độ!
Nếu hắn đã không muốn lộ diện, tôn trọng ý nguyện của hắn, Feric cũng chỉ chụp lấy bóng lưng của hắn. Ông ta tin tưởng, trong một thời khắc như thế này, cái bóng lưng này cũng sẽ trở thành thần tượng trong lòng dân chúng!
"... Dùng binh lực một tiểu đoàn để kiềm chế cả một sư đoàn thiết giáp tinh nhuệ của vệ đội hoàng gia Jaban số 1, ta biết đây là một nhiệm vụ khó có thể hoàn thành."
Trong khu rừng đang vang vọng giọng nói âm vang của Lý Tồn Tín.
Lão nhân nhìn quanh bốn phía, lớn giọng mà hô to: "Thế nhưng, Trenock không có kẻ hèn nhát! Ai muốn theo thiếu tướng Điền Hành Kiện thì đi ra khỏi hàng!"
Roạt! Ông ta vừa dứt lời, các chiến sĩ robot bốn phía liền đồng loạt bước lên phía trước một bước!
Tràng cảnh trước mắt đã nằm ngoài dự đoán của Feric và Tô Phỉ. Bọn họ ngơ ngác mà nghe tiếng giậm chân kịch liệt mà chỉnh tề này, tiếng động này sao mà vang dội, sao mà chấn động nhân tâm!
Không ai rời khỏi hàng, bởi vì cả hàng ngũ đều di động!
Nhiệt huyết thoáng cái đã xộc lên đỉnh đầu của Feric và Tô Phỉ.
Máy chụp ảnh trong tay Feric đang run lên nhè nhẹ, Tô Phỉ ôm Rắm Thối, cắn chặt đôi môi. Trong mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi này, nàng đã trải qua quá nhiều sự rung động. Đây là chiến tranh, đây là những người đàn ông ở trong chiến tranh!
"Hay lắm!" Lão nhân từ từ gật đầu, thân thể chậm rãi vòng vo mấy vòng tại chỗ, ánh mắt đảo qua từng chiến sĩ ở xung quanh: "Đều ra dáng lắm! Đều là lính tốt của lão tử!" Đầu ông ta đột nhiên dùng sức mà rướn lên, cả vùng núi đều là giọng nói tự hào không gì sánh được, gần như là mất đi sự khống chế của ông ta: "Ta cảm thấy kiêu ngạo vì mọi người!"
"Điểm danh!"
"Rõ!" Bùi Lập Đồng tiến lên một bước: "Anthony..."
"Đại đội 3 tiểu đoàn 1 trung đoàn 1!"
"Đại đội 1 tiểu đoàn 2 trung đoàn 1!"
...
Mặt trời ngày đông chậm rãi mọc lên, ánh ban mai rải xuống hẻm núi, xuyên thấu qua rừng cây. Mập mạp đang lặng yên nhìn theo từng chiến sĩ được điểm danh đi ra khỏi hàng ngũ.
Trong giây lát ngẩn ngơ, hắn lại như được nhìn thấy những thân ảnh kiên định của Leray kia!
← Ch. 516 | Ch. 518 → |