← Ch.151 | Ch.153 → |
Buổi tối, Lâm Phi mang theo bữa tối và hai khoang cơ giáp ảo chỉ có thể kết nối với nhau xuống tầng hầm biệt thự.
Mỗi khoang cơ giáp ảo đều nặng chừng trăm cân. Người bình thường căn bản nâng không nhúc nhích, nhưng Lâm Phi lại nâng lên vô cùng nhẹ nhàng rồi mang xuống tầng hầm dưới đất.
Cửa tầng hầm bị Lâm Phi mở ra.
Ngô Tiểu Man cùng ăn cơm tối với Lâm Phi trước.
- Lâm Phi, anh đã nói phải giữ lời. Nếu tỷ thí cơ giáp thua, anh phải trả tự do cho tôi.
Ngô Tiểu Man nói với Lâm Phi.
- Chẳng lẽ cô đã quên, phải gọi tôi là chủ nhân. Yên tâm đi, tôi nói lời giữ lời.
Lâm Phi nghiêm túc trả lời.
Mấy phút sau, Lâm Phi ngồi vào trong cơ giáp ảo, Ngô Tiểu Man cũng ngồi vào trong cơ giáp ảo. Hai cơ giáp bắt đầu kết nối, hình ảnh trường đấu hiện ra.
Bởi vì trường đấu loại nhỏ, Ngô Tiểu Man ngồi trong cơ giáp Hoàng Tuyền có thể thông qua màn hình trong phòng điều khiển, nhìn thấy phía đối diện lại là Thanh Long Hào. Cô khinh bỉ một trận.
- Anh nghĩ rằng cứ điều khiển Thanh Long Hào thì chính là Thiên Hạ Đệ Nhị à?
Trong lòng Ngô Tiểu Man thầm nghĩ.
Chiến đấu bắt đầu, Ngô Tiểu Man thành thạo điều khiển cơ giáp Hoàng Tuyền. Dưới sự thao túng của cô, thanh đao năng lượng trong tay cơ giáp, ánh đao như một vầng trăng khuyết, chém ngang về Thanh Long Hào phía xa. Thức thứ nhất trong Hoàng Cực Cửu Trảm, Trảm Nguyệt Thức đã được Ngô Tiểu Man ngồi trong phòng điều khiển thi triển ra.
Hoàng Cực Cửu Trảm tổng cộng có chín thức, mỗi thức có chín biến hoá, tổng cộng có chín chín tám mốt chiêu. Mặc dù Ngô Tiểu Man đã học hết từng chiêu thức với phụ hoàng nhưng có thể thi triển thành thạo thì chỉ có thức thứ nhất Trảm Nguyệt Thức.
- Khốn khiếp! Nhìn trông hiền lành mà công kích lại hung hãn như vậy.
Lâm Phi còn chưa thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, Thanh Long Hào đã trực tiếp bị chém thành hai nửa.
- Trở lại ba mươi giây trước.
Lâm Phi lập tức thi triển dị năng ba phút Chiến Thần (nguỵ)
Lâm Phi bắt đầu tập trung tinh thần. Ngô Tiểu Man phía đối diện đang điều khiển cơ giáp Hoàng Tuyền, lần nữa chém ra một đao như huỷ thiên diệt địa.
Cơ giáp Thanh Long Hào bị chém thành hai nửa.
- Trở lại mười giây trước.
Như vậy, Lâm Phi không ngừng thi triển dị năng. Rốt cục tại lần thứ 1700, hắn đã nhìn rõ quỹ tích của một đao này, đồng thời bắt được nhược điểm của Ngô Tiểu Man. Trước khi đao năng lượng của đối phương chém vào phần eo cơ giáp, hắn liền đâm thẳng một kiếm vào phòng điều khiển của đối phương.
Chiến đấu lập tức kết thúc, biểu hiện Thanh Long Hào thắng lợi.
Ngô Tiểu Man ngồi trong phòng điều khiển, có chút kinh ngạc đến ngây người. Bị khát vọng tự do bức bách, một chiêu Trảm Nguyệt Thức vừa rồi đã phát huy đến trình độ siêu việt, lại bị Thanh Long Hào đối diện nhẹ nhàng phá giải.
Đây chính là tuyệt học của hoàng gia Bách Thú Đế Quốc đấy, là sát chiêu cận chiến đứng đầu thiên hạ. Mặc dù bản thân Ngô Tiểu Man không luyện đến đỉnh cao nhưng trong những người đồng cấp, cận chiến tuyệt đối vô địch.
- Anh, rốt cục anh là ai?
Ngô Tiểu Man ngồi trong phòng điều khiển, kinh ngạc hỏi Lâm Phi.
- Tôi là chủ nhân của cô, Lâm Phi.
Lâm Phi nhẹ nhàng trả lời.
- Sao anh lại có một kiếm đâm thẳng của Thiên Hạ Đệ Nhị? Rốt cục anh và anh ấy có quan hệ gì? Anh là học trò của anh ấy à?
Ngô Tiểu Man tiếp tục hỏi.
- Tôi chính là Thiên Hạ Đệ Nhị, Thiên Hạ Đệ Nhị chính là tôi.
- A!
Nghe câu trả lời này, Ngô Tiểu Man ngây dại.
Trải qua một kiếm vừa rồi, Ngô Tiểu Man hiểu rõ thực lực đối phương. Cái tên điên này rất có thể thật sự là Thiên Hạ Đệ Nhị.
Cô nghĩ tới nguyện vọng lúc sinh nhật mười sáu tuổi, ông trời không mang người giống Thiên Hạ Đệ Nhị tới làm bạn trai cô mà trực tiếp mang Thiên Hạ Đệ Nhị tới cho cô.
- Lại đây, Tiểu Man, hôm nay vẫn chưa rèn luyện thể năng. Hôm nay tỉ thí xong rồi nhé, cô cũng đừng mơ tưởng nữa, theo tôi rèn luyện thể năng đi.
- Đấu lại lần nữa.
Ngô Tiểu Man nói.
- Mai lại đấu. Một ngày chỉ đấu với cô một lần thôi.
Lâm Phi trả lời. Hôm nay, một chiêu của Ngô Tiểu Man phải khiến hắn dùng hơn một ngàn lần dị năng mới có thể phá được, hắn cũng không dám lớn lối.
- Được rồi.
Ngô Tiểu Man rời khỏi phòng điều khiển, bắt đầu im lặng rèn luyện thể năng với Lâm Phi.
Sau khi rèn luyện thể năng xong, Lâm Phi rời khỏi tầng hầm. Dưới tầng hầm chỉ còn lại một mình Ngô Tiểu Man.
Buổi tối hôm sau, Lâm Phi lại thi triển hai ngàn lần dị năng đánh bại lần khiêu chiến thứ hai của Ngô Tiểu Man. Tiếp theo, Ngô Tiểu Man lại rèn luyện thể năng với Lâm Phi.
Sau khi Lâm Phi rời đi, Ngô Tiểu Man hoàn toàn xác định cái tên chủ nhân điên này chính là Thiên Hạ Đệ Nhị.
Người có thể vung ra một kiếm đâm thẳng vô cùng phiêu dật, nhẹ nhàng phá giải hai chiêu trong Hoàng Cực Cửu Trảm, chỉ có Thiên Hạ Đệ Nhị mới làm được.
Nhưng Thiên Hạ Đệ Nhị vô cùng không giống với tưởng tượng của cô, lại là cái tên điên, cái tên điên đã bắt nhốt cô lại.
Ngô Tiểu Man ngồi ở trên chiếc giường nhỏ, bắt đầu nghĩ đến nguyện vọng lúc sinh nhật, cô đã ước nguyện gì đây?
Vài ngày trước, lúc sinh nhật, Ngô Tiểu Man ước nguyện sẽ xuất hiện một người điều khiển cơ giáp lợi hại như Thiên Hạ Đệ Nhị được ông trời đưa tới cho cô.
Hơn nữa không thể lớn hơn Ngô Tiểu Man năm tuổi được, còn phải đẹp trai. Mấy điểm đáng giận đó, Lâm Phi coi như đạt tiêu chuẩn.
Ngô Tiểu Man ước nguyện, muốn một cuộc tình oanh oanh liệt liệt, lâu bền.
Cái tên điên Lâm Phi kia đã trực tiếp bắt cóc cô, bắt cóc công chúa đế quốc, tuyệt đối coi như oanh liệt rồi. Về phần lâu bền, trong khoảng thời gian ngắn, tên ác ma Lâm Phi kia tuyệt đối sẽ không thả cô ra.
- Mình còn ước bạn trai tương lai phải thường xuyên đưa đồ ăn ngon cho mình, quan tâm mình nữa... Ông trời ơi, Lâm Phi quả thật ngày nào cũng đưa cơm cho tôi! Tôi còn ước chồng tương lai của tôi phải thường xuyên ngắm phong cảnh với tôi, xem mặt trời lặn, gnắm mặt trời mọc. Lâm Phi kia, mỗi ngày mặt trời mọc đều đưa cơm một lần, mặt trời lặn lại đưa cơm một lần. Cái cửa sổ duy nhất trong tù kia có thể nhìn thấy mặt trời mọc, mặt trời lặn. Lúc ăn cơm với hắn, miễn cưỡng có thể coi như là đang xem mặt trời mọc, mặt trời lặn rồi.
- Ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy một cây anh đào, ước nguyện ngắm cảnh cũng thoả mãn rồi.
- Chỉ còn thiếu một ước nguyện chưa thực hiện. Hắn sẽ dưới sự chứng kiến của trăm vạn cơ giáp, chân đạp chiến hạm tới đón mình.
Càng ước Ngô Tiểu Man càng giật mình, càng nghĩ càng sợ, càng hối hận.
Trời ạ, Lâm Phi tương lai sẽ không dẫn theo trăm vạn cơ giáp và chiến hạm, đánh đến Thú Vương Tinh để đón cô chứ? Cô sẽ không lấy tên điên này, Bách Thú Đế Quốc cũng sẽ không diệt vọng.
Trong biệt thự, Lâm Phi giám sát hoạt động rèn luyện hàng ngày của Ngô Tiểu Man xong liền về phòng. Hắn chuẩn bị sử dụng cuốn sách Tiểu Dự Ngôn Thuật sử dụng một lần duy nhất, phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ của Hệ Thống Chiến Thần rất lâu về trước. Dù sao đối với Lâm Phi, cuốn sách sử dụng một lần duy nhất này có giữ lại cũng không có tác dụng quá lớn.
- Hệ Thống Chiến Thần, lấy cuốn sách Tiểu Dự Ngôn Thuật ra, giờ ta muốn sử dụng.
Lâm Phi nói với Hệ Thống Chiến Thần trong đầu.
Sau khi ánh sáng màu trắng loé lên, trong tay Lâm Phi liền xuấn hiện một cuốn sách nhỏ toả ra hào quang kỳ dị màu vàng.
- Cuốn sách Tiểu Dự Ngôn Thuật có năng lực nhìn thấy tương lai, có thể tiên đoán may rủi của một người trong vòng hai tháng (đạt được trong nhiệm vụ xã hội đen).
Trong đầu Lâm Phi xuất hiện một đoạn tin tức ngắn.
- Tiên đoán may rủi của ta trong vòng hai tháng.
Lâm Phi nói với Hệ Thống Chiến Thần trong đầu.
- Ký chủ, chắc ngươi đã quên rồi. Có nên cân nhắc tăng thêm một chút rèn luyện trí nhớ ảo cho ngươi không nữa? Lúc đạt được cuốn sách này đã nhắc nhở ký chủ rồi. Trong thân thể ký chủ có bổn Hệ Thống, là biến số lớn nhất trong toàn vũ trụ. Lời tiên đoán của cuốn sách này căn bản không có hiệu quả với ngươi.
Âm thanh của Hệ Thống Chiến Thần trả lời trong đầu Lâm Phi.
- Hình như có chuyện này. Không thể tiên đoán bản thân thì sử dụng cho người quen vậy. Nhưng những người quen, phần lớn đều ở bên cạnh, hai tháng cũng sẽ không xảy ra biến hoá gì quá lớn.
- Đúng rồi! Tiên đoán Lam Bách Hợp. Tính toán thời gian, cô ấy đi làm lính đánh thuê vũ trụ chắc đã hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ ngôi sao ca nhạc, đủ tiền mua cơ giáp rồi.
Trong lòng Lâm Phi thầm nghĩ, bắt đầu để Hệ Thống Chiến Thần giúp hắn sử dụng cuốn sách tiên đoán, tiên đoán may rủi trong hai tháng của Lam Bách Hợp.
Rất nhanh chóng, một luồng ánh sáng trắng xuất hiện, cuốn sách trong tay Lâm Phi liền bay lên không trung. Không trung bắt đầu xuất hiện hình ảnh tin tức của Lam Bách Hợp.
Trong hình ảnh biểu hiện thời gian là ban ngày. Lam Bách Hợp đang điều khiển một cơ giáp chiến đấu bình thường, cảnh vệ trong một mỏ tinh thạch.
Trên mỏ tinh thạch có rất nhiều người khống chế cơ giới khai thác tinh thạch. Mỏ tinh thạch này chính quy hơn rất nhiều so với mỏ tinh thạch trên sa mạc của ngôi sao Vô Tội, cơ giới khai thác cũng cao cấp hơn nhiều.
Đột nhiên, trên bầu trời bay tới một lượng lớn cơ giáp Bách Thú Đế Quốc, bắt đầu công kích điên cuồng vào mỏ tinh thạch. Sau đó, hình ảnh biến mất.
Lúc hình ảnh xuất hiện lần nữa, thời gian đã là rạng sáng, Lam Bách Hợp tinh thần mơ màng, mặc áo tù nhân, bị binh sĩ Bách Thú Đế Quốc dẫn lên đoạn đầu đài. Sau đó phập một tiếng, cô và những tù nhân Thiên Long Liên Bang khác đã bị chặt đầu. Máu tươi bắt đầu phun ra ngoài.
- A, sao có thể như vậy được? Lam Bách Hợp gặp nạn? Ba ngày sau cô ấy sẽ chết? Tiểu Dự Ngôn Thuật này có chuẩn xác không đấy?
Lâm Phi kinh ngạc hỏi.
- Không nên nghi ngờ năng lực của Hệ Thống Chiến Thần, lại càng không nên nghi ngờ tính tin cậy của vật phẩm do Hệ Thống Chiến Thần ban thưởng.
- Tiểu Dự Ngôn Thuật là căn cứ vào thời gian, toạ độ không gian học và các loại khoa học trọng điểm để tính chuyện xảy ra trong tương lai, tính chuẩn xác trên cả 99. 99%.
- Nếu không tin, ký chủ có thể không làm bất cứ điều gì vào ba ngày này. Ba ngày sau, ký chủ sẽ nhận được tin Lam Bách Hợp chết.
- Đương nhiên, với tư cách là người khởi động Tiểu Dự Ngôn Thuật, biến số lớn nhất trong toàn vũ trụ, ký chủ cũng có thể ngăn cản lời tiên đoán này xảy ra, nghĩ cách cứu Lam Bách Hợp.
Sau khi nghe xong, Lâm Phi lập tức dùng đồng hồ liên lạc với Lam Bách Hợp. Nhưng hắn lại nhận được biểu hiện tín hiệu chỗ tinh cầu của Lam Bách Hợp không tốt, cô không liên lạc.
Sau đó, Lâm Phi bấm số liên lạc của em gái cô, Lam Linh Nhi.
- Anh rể Lâm Phi à, sao lại rảnh rỗi gọi điện cho em vậy? Anh hỏi em có biết gần đây chị em đi tinh cầu nào không à? Hình như em nghe chị ấy nói đi một tinh cầu tên là Minh Thần Tinh, đi hoàn thành nhiệm vụ phụ trợ chiến đấu của Thiên Long Liên Bang. A, sao anh lại tắt máy rồi?
Lam Linh Nhi nói vào trong máy liên lạc.
Sau khi Lâm Phi nghe thấy tên tinh cầu, lập tức tắt máy, bắt đầu tìm kiếm toạ độ và tin tức Minh Thần Tinh trên đồng hồ.
- Minh Thần Tinh ở biên giới xa xôi giữa Thiên Long Liên Bang và Bách Thú Đế Quốc, là một tinh cầu khoáng thạch trong tinh hệ xa xôi. Tinh cầu này không thích hợp cho con người ở lại nhưng chứa lượng lớn mỏ tinh thạch. Cho nên hai nước đều phái quân đội và đoàn đội khai thác ở Minh Thần Tinh, cũng không phải không xảy ra chiến tranh.
Sau khi Lâm Phi nghĩ một lát liền bấm máy liên lạc với Ám Phi Hoa, chuẩn bị mượn thánh nữ tà giáo Ám Phi Hoa này một chiến hạm vận tải loại nhỏ tốc độ cao và người điều khiển.
- Ám Phi Hoa, đêm nay tôi chuẩn bị đi Minh Thần Tinh gặp một người bạn. Cô ấy là lính đánh thuê vũ trụ, đang làm nhiệm vụ bảo vệ mỏ tinh thạch ở Minh Thần Tinh.
- Cô có tín đồ nào ở gần đó hoặc trong quân đội không? Tốt nhất là liên hệ cho tôi đi, chuẩn bị cho tôi một thân phận hợp lý, xem có thể giúp tôi tìm người tên là Lam Bách Hợp không?
Lâm Phi không chút khách sáo nói với Ám Phi Hoa.
- Minh Thần Tinh? Để tôi điều tra thêm, là một tinh cầu khoáng thạch. Không có vấn đề gì. Đại trưởng lão của tôi, tôi sẽ sắp xếp cho. Hai giờ sau, anh có thể cất cánh trên chiến hạm vận tải ở gần hướng đông bắc học viện quân sự Bắc Đẩu. Tôi sẽ chuẩn bị cho anh chiến hạm vận tải nhanh nhất.
Ám Phi Hoa nói trong máy liên lạc.
Sau đó Lâm Phi tắt máy, bắt đầu nghĩ đến tiếp theo phải xử lý Ngô Tiểu Man trong biệt thự thế nào. Lần này đi, không một hai tuần lễ thì không về được. Nhưng bởi vì Ngô Tiểu Man có thân phận đặc thù, vẫn là con g ái nên người biết càng ít càng tốt.
Ám Phi Hoa tắt máy xong, lập tức bảo thuộc hạ chuẩn bị chiến hạm vận tải cho Lâm Phi, liên hệ với thuộc hạ ẩn giấu trong quân đội chuẩn bị một thân phận hợp lý cho Lâm Phi, đi Minh Thần Tinh.
- Khó được dịp Lâm Phi có việc mở miệng nhờ mình làm việc. Nhất định phải làm tốt, để hắn cảm thấy Thánh giáo vô cùng cường đại hữu dụng, để hắn có thói quen dựa vào Thánh giáo. Sau khi cảm nhận được khoái cảm quyền lực đặc biệt này, hắn sẽ không bỏ qua Thánh giáo nữa, cột chặt hắn vào chiến thuyền của Thánh giáo.
- Minh Thần Tinh, mình phải nhanh chóng phân tích tư liệu Minh Thần Tinh mới được.
Trong lòng Ám Phi Hoa thầm nghĩ.
Lâm Phi cầm theo máy quay và bốn thùng mì tôm đến khuê phòng của tiểu công chúa.
- Tôi phải rời khỏi đây khoảng hai tuần. Đây là đồ ăn mấy ngày này của cô, ăn xong tôi sẽ trở về. Còn có máy quay này, tôi sẽ để ở cửa ra vào. Mỗi ngày cô phải đứng trước nó hoàn thành 1000 lần hít đất, 1000 lần nhảy ếch, cộng thêm 1000 lần gập người. Bằng không thì mấy thùng mì tôm này sẽ là thức ăn cuối cùng của cô.
Lâm Phi nói xong, cũng không chờ Ngô Tiểu Man phản bác. Thời gian khẩn cấp, hắn trực tiếp đi ra khỏi tầng hầm.
Ngô Tiểu Man nhìn bốn thùng mì tôm mà Lâm Phi đặt ở cửa ra vào tầng hầm. Buổi chiều còn chưa ăn cơm, cô liền nhanh chóng mở một hộp ra. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện không có nước nóng. Tầng hầm chỉ có nước lạnh, hơn nữa cũng không có dụng cụ đun nước.
- Nước nóng! Lâm Phi đáng chết kia, anh lại để bổn công chúa ăn mì sống trong hai tuần này hả?
Ngô Tiểu Man kích động hét về phía cửa sắt nhưng không có ai trả lời.
Ngô Tiểu Man thử dùng nước lạnh rót vào trong hộp. Nhưng kết quả thất bại, hoàn toàn không nở.
- Rột rột, rột rột...
Bụng Ngô Tiểu Man đã bắt đầu kháng nghị rồi. Cô chỉ có thể cầm một gói mì trong thùng lên, bắt đầu ăn sống. Sau khi ăn xong, cô liền chú ý tới chiếc máy quay đang đặt trước cửa ra vào.
- Nếu mình không rèn luyện thể năng thì sẽ chết đói. Không được! Mình không thể chết ở đây được! Mình còn trẻ như vậy, còn chưa từng yêu, không thể chết thế này được.
- Kỹ thuật điều khiển cơ giáp của mình đang không ngừng đề cao. Chỉ cần luyện thành Hoàng Cực Cửu Trảm, Thiên Hạ Đệ Nhị tuyệt đối không phải đối thủ của mình. Hai tuần sau, mình nhất định sẽ đánh bại anh ta!
Nghĩ vậy, Ngô Tiểu Man bắt đầu rèn luyện thể năng trước máy quay phim.
Lâm Phi điều khiển xe bay, nhanh chóng bay tới trường bay chiến hạm vận tải. Ở đó, hắn liền leo lên chiến hạm vận tải loại nhỏ mà Ám Phi Hoa đã chuẩn bị cho hắn.
Lâm Phi vừa nhìn là biết chiến hạm vận tải này là hàng cao cấp. Người điều khiển hành lễ với Lâm Phi, sau đó bắt đầu khởi động chiến hạm vận tải cất cánh.
- Đây là tin tức thân phận và quân phục của ngài. Thân phận của ngài là tân binh của Thiên Long Liên Bang, đến Minh Thần Tinh để tiếp viện.
- Tôi đưa ngài tới Minh Thần Tinh trước, sau đó sẽ có người đưa ngài vào đội ngũ tân binh, sẽ mau chóng bị chuyển tới Minh Thần Tinh.
- Chiến hạm vận tải này sẽ tiến hành bước nhảy không gian, tổng cộng sáu giờ sau sẽ đến trạm không gian chuyển tới Minh Thần Tinh. Sau đó, chiến hạm vận tải của tân binh sẽ xuất phát từ trạm không gian vào sáng sớm mai, tới Minh Thần Tinh. Bây giờ ngài có thể nghỉ ngơi trước.
Người điều khiển chiến hạm vận tải đưa cho Lâm Phi một bản tin tức nhỏ.
Sáu giờ sau, thời gian đã là ban đêm, Lâm Phi được thuộc hạ của Ám Phi Hoa đưa đến trạm không gian, đưa vào trong quân doanh.
Trạm không gian vô cùng khổng lồ, bên trong đầy đủ phương tiện, quả thật chính là một thành thị con người loại nhỏ. Trừ việc quân đội bố trí bên ngoài thì còn có người sống trong trạm không gian, buôn bán, mở ra các quán giải trí tiêu khiển.
Lâm Phi trong quân doanh bị tạm thời phân tới làm thuộc hạ của một quân nhân trung tuổi, đầu trọc bụng bia.
- Vì phi công xin phép nghỉ nên kế hoạch vận binh sáng mai bị huỷ. Các chàng trai, trời cao phù hộ cho các cậu rồi. Các cậu có thể chơi ở trạm không gian này thêm một ngày rồi mới đi chiến trường buồn nôn kia.
Người đàn ông trung tuổi đầu trọc bụng bia kia nói với mấy chục tân binh trước mắt. Các tân binh đang xếp hàng đứng đấy, nghe thấy kết quả này thì bắt đầu hoan hô. Nhưng Lâm Phi lại nhíu mày.
Đúng là người tính không bằng trời tính. Phi công xin phép nghỉ. Không được, người khác có thể chờ, hắn không thể chờ được. Tính thời gian, còn hơn hai ngày nữa Lam Bách Hợp sẽ chết rồi. Hai ngày sau mới đi Minh Thần Tinh, hắn nên nhặt xác Lam Bách Hợp thôi.
Nghĩ vậy, sau khi quân nhân trung tuổi bụng bia kia tuyên bố giải tán, Lâm Phi bắt đầu đi lên.
- Trưởng quan, cảm tạ ngài đã chiếu cố tôi trong khoảng thời gian huấn luyện này. Sắp phải đi rồi, tôi muốn mời ngài đi uống một chén.
Lâm Phi mỉm cười nói với viên quan quân trung tuổi đầu trọc kia.
- Được, hay lắm. Cậu tên gì? Trong nhóm binh sĩ này, lúc huấn luyện có cậu là biểu hiện ưu tú nhất.
Viên quan quân đầu trọc vỗ vai Lâm Phi nói.
- Nhớ kỹ, tôi tên là Lâm Phi.
Sau đó hai người đi ra khỏi quân doanh, bắt một chiếc xe bay rồi đi tới một quán rượu trong khu giải trí ban đêm, bắt đầu uống rượu.
Uống hơn một giờ, Lâm Phi cảm giác bản thân sắp say rồi, viên quan quân trung tuổi đầu trọc này vẫn còn rất bình thường.
- Lâm Phi em trai à, về sau đi Minh Thần Tinh mà gặp khó khăn gì thì cứ nói tên tôi ra, sẽ có tác dụng.
Viên quan quân đầu trọc bắt đầu xưng anh gọi em với Lâm Phi.
- Tôi muốn đến Minh Thần Tinh nhanh một chút, sớm đi chiến đấu, sớm đi kiến công lập nghiệp. Có thể điều một phi công vận chuyển đám tân binh chúng không? Sáng mai để chúng tôi cất cánh.
Lâm Phi thử thăm dò.
- Cậu trai trẻ à, cậu thật không biết hưởng thụ. Cậu còn quá trẻ tuổi, hoàn toàn không cần vội vã đi chiến trường như vậy. Nửa đời sau của cậu sẽ luôn ở chiến trường, muốn chạy cũng không thoát đâu. Cậu muốn có cơ hội lập công, đương nhiên điều kiện tiên quyết là cậu phải sống.
- Chờ cậu đến chỗ khổ như Minh Thần Tinh rồi mới biết, hưởng thụ cuộc sống ở đây chính là thiên đường.
Viên quan quân đầu trọc nói.
Uống xong một chầu rượu, Lâm Phi và viên quan quân đầu trọc liền rời khỏi quán rượu.
Lâm Phi nghĩ bữa rượu này uống không công rồi, cũng không giải quyết vấn đề cất cánh sáng sớm mai. Lâm Phi gọi một chiếc xe bay, Lâm Phi ngồi đằng trước, quan quân đầu trọc ngồi sau.
- Quay về quân doanh.
Lâm Phi mở cửa rồi nói với lái xe. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu sáng sớm mai viên quan quân đầu trọc này không sắp xếp chiến hạm vận tải cho hắn thì hắn sẽ mạo hiểm liên lạc với Ám Phi Hoa, bảo cô chuẩn bị phi công đưa hắn tới Minh Thần Tinh. Nhưng như vậy thì rất có thể sẽ xảy ra nhiều phiền toái không tưởng được.
Lúc Lâm Phi đang tự hỏi nên giải quyết vấn đề này thế nào.
- Dừng xe!
Lâm Phi liền nghe thấy tiếng viên quan quân đầu trọc đằng sau. Lâm Phi nhìn ra ngoài cửa sổ. Thì ra lúc này xe bay đã chạy đến một ngã tư nhỏ bình thường. Nhưng trên ngã tư này có khoảng hai ba mươi cô gái trẻ ăn mặc lộ liễu đang tiếp khách.
Lâm Phi biết ý của viên quan quân đầu trọc này, uống nhiều rượu rồi nên muốn tìm phụ nữ.
Lâm Phi xuống xe, bắt đầu tìm thiếu nữ trẻ tuổi trên ngã tư.
- Các cô qua đêm bên ngoài à?
- Tôi là đàn ông, không phải phụ nữ. Anh có muốn không, anh chàng đẹp trai?
Tên gay ăn mặc vô cùng lộ liễu vứt cho Lâm Phi một cái nhìn quyến rũ, nói.
- Không phải tôi muốn, là sĩ quan trong xe muốn. Các người có phụ nữ không?
Lâm Phi lại hỏi. Không ngờ hắn vừa hỏi lại là gay. Xem ra con mắt của hắn không được, nhưng tên gay này quá đẹp.
- Đứng trên đường này không có phụ nữ, đều là đàn ông, còn cần không?
Tên gay kia dùng giọng yêu kiều nói.
Nghe đáp án này, Lâm Phi chảy mồ hôi lạnh, lại là phố cho người gay. Nhưng nhìn thấy ánh mắt đói khát đang nhìn ra ngoài cửa xe của viên quan quân trong xe kia, Lâm Phi liền nghĩ hung ác.
- Muốn! Cô đi tìm mấy chị em của cô đi. Đầu tiên đừng nói các cô không phải nữ, sau rồi mới nói, đi với viên quan quân đầu trọc kia một đêm nhé.
Lâm Phi nói với người trẻ tuổi trước mặt.
Sau khi trả tiền, nhìn thấy viên quan quân đầu trọc vui tươi hớn hở trái ôm phải ấp, trong lòng Lâm Phi liền bắt đầu mặc niệm thay ông ta.
Đêm đó, Lâm Phi lại gọi một chiếc xe bay trở về quân doanh. Mà viên quan quân đầu trọc kia trực tiếp dẫn hai tên "em gái" đi tìm khách sạn gần đấy thuê phòng.
Rạng sáng hôm sau, Lâm Phi đã bị huấn luyện viên đánh thức, bị dẫn lên chiến hạm vận tải. Tất cả các tân binh đi Minh Thần Tinh cho biết quân đội đã tìm được phi công tạm thời, kế hoạch nghỉ ngơi một ngày bị huỷ bỏ.
Lâm Phi nghĩ chắc sáng hôm sau, viên quan quân đầu trọc kia tỉnh dậy liền phát hiện hai người trẻ tuổi xinh đẹp mỹ lệ ngủ bên cạnh hắn là nam, không biết là cảm kích hay trừng phạt Lâm Phi nên đã huỷ bỏ kế hoạch nghỉ một ngày của nhóm tân binh này, chuẩn bị phi công mới. Nhưng cho dù thế nào, mục đích của Lâm Phi cũng đã đạt được.
Trong tiếng nguyền rủa và thoá mạ của các tân binh, chiến hạm vận tải liền cất cánh tới Minh Thần Tinh.
Chiến hạm vận tải loại nhỏ liền vượt qua tầng khí quyển, bắt đầu giảm tốc độ. Chiến hạm vận tải bắt đầu điều tiết cân bằng trọng lực ngắn ngủi. Lâm Phi đứng trên chiến hạm vận tải liền chạy tới cửa khoang thuyền kim loại màu bạc ghi "Lối ra".
Nhìn cửa khoang thuyền kim loại lạnh như băng trước mặt, chiến hạm vận tải vừa hạ xuống trên đài cứ điểm chiến tranh Minh Thần Tinh của Thiên Long Liên Bang. Chấn động còn chưa kết thúc, Lâm Phi lo lắng an toàn tính mạng của Lam Bách Hợp nên đã chạy khỏi khoang thuyền vận binh.
Nhưng không chú ý đến bóng người bên ngoài khoang thuyền vận binh, Lâm Phi trực tiếp đâm vào một vật thể mềm mềm. Sau khi hơi tránh né, Lâm Phi lại bị bắn trở về.
- Cái tên tân binh này dám đụng vào ngực bà à? Ngực bà chăm sóc hai mươi năm, mày nói đụng là có thể đụng sao? Coi chừng bà mày cho một cước sửa lại giới tính luôn.
Một dáng người nóng bỏng cao thước tám, trong tay cầm một điếu thuốc, tay còn lại cầm súng laser, ăn mặc quân phục Thiên Long Liên Bang, nữ quân nhân đội mũ nghiêng quát lớn về phía Lâm Phi vừa mới đụng vào ngực cô.
← Ch. 151 | Ch. 153 → |