Vay nóng Tima

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 486

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 486: Nữ nhân mạnh mẽ, thực lực thật sự của Cổ Nguyệt Gia Anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Lazada


- Nói đúng ra thì...

Dã Thảo khẽ thở dài:

- Càn Kình giống Dong Binh nhất.

Mộc Nột Thiên Sách nhún vai. Trông Mộc Nột Thiên Sách thật sự không giống Mộc Nột Thiên Sách, cùng lắm là như công tử ca quen sống hưởng thụ, tạm thời tham gia Dong Binh đoàn sinh hoạt kích thích.

- Ta không có ý kiến...

Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan nằm trên lưng ngựa bèo nhèo nói mớ:

- Khi đánh lộn đừng chỉ huy lung tung là được.

[CHARGE=4]

Dã Thảo đưa mắt nhìn Càn Kình:

- Vậy...

Grít!!!

Tiếng còi chói tai vang lên đánh gãy lời Dã Thảo, sâu trong tái ngoại bốc lên bụi mù. Các loại ngựa cuồng rống không dứt.

Càn Kình nhìn hùng ưng xoay quanh trên đỉnh đầu, mới rồi hắn không bắn rụng nó vì muốn dụ mã tặc đến giết chết rồi cướp y phục giả thành mã tặc đầu vào Hắc Phong, giờ thì có cách của Cổ Nguyệt Gia Anh càng tốt hơn.

Đầu vào được đãi ngộ vĩnh viễn không cao hơn được mời vào.

Đầu vào rất khó được nhiều tình báo, người được mời có thể tiếp xúc nhiều người hơn.

Mộc Nột Thiên Sách phe phẩy quạt, mắt xuyên qua mã tặc lao nhanh tới nhìn hướng càng xa. Mộc Nột Thiên Sách thầm nghĩ lần này vì sao có người Man tộc? Tái ngoại chưa từng xuất hiện dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông, Man tộc biết rõ bọn họ không có năng lực đấu với cả đại lục, chỉ có thể an phận một góc.

Nhúng tay vào tái ngoại? Man tộc muốn làm cái gì?

Trong nụ cười của Mộc Nột Thiên Sách chất chứa ưu tư. Nếu là chuyện liên quan Man tộc thì có giúp đỡ Càn Kình, lôi kéo được hắn hay không đã chẳng quan trọng. Quan trọng hơn là thái độ của Man tộc. Bọn họ muốn làm cái gì? Điên rồi sao?

- Đội trưởng, trong mấy con dê béo này có hai cô nàng khá đẹp. Hôm nay các huynh đệ có thể sung sướng rồi!

Mã tặc cưỡi ngựa chạy đằng trước nhất hưng phấn rống to, roi ngựa đổi thành mã đao vung vẫy trên đầu.

- Hôm nay đoàn mã tặc Thứ Cuồng chúng ta chỉ giật tiền cướp sắc, không muốn giết người. Lập tức ném vũ khí, xuống ngựa!

- Đoàn mã tặc Thứ Cuồng?

Dã Thảo giật mình kêu lên:

- Đoàn mã tặc Thứ Cuồng thứ sáu trong tái ngoại? Thế lực của bọn họ không ở đây vì sao có mặt tại chỗ này?

- Có cô nương?

Trong mười mấy mã tặc có một nam nhân mặc da thú ngửa đầu uống hớp rượu nóng, dùng loan đao gãi mũ da trên đầu.

- A! Còn có một cô nàng cũng giống bổn đại gia chột một mắt? Nàng này là của bổn đại gia, còn cô nương khác các ngươi lấy đi! Nhớ nhẹ nhàng chút, đừng làm hỏng hàng của bổn đại gia bán bọn họ cho kỹ viện Ma tộc được nhiều tiền.

Mí mắt Càn Kình không thèm nhướng lên, giục ngựa chạy tới, chậm rãi nói:

- Mỗi người để lại một mạng, còn lại giết hết đi.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nghe mã tặc một mắt nói dâm ngôn uế ngữ sớm cạn kiệt nhẫn nại, Càn Kình vừa nói giết người nàng liền vỗ ngựa xông lên.

Mộc Nột Thiên Sách cười giễu, giục ngựa lên trước nói:

- Ta lại bị một Chiến Sĩ bình thường chỉ huy...

Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan ở rên lưng ngựa xoay người, từ nằm sấp biến nằm ngửa, không có vẻ gì định ra tay. Đám mã tặc làm sao xứng để Chiến Sĩ huyết mạch Sư Thứu Vương ra tay?

Đội trưởng mã tặc độc nhãn thấy Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan không nhúc nhích thì mắt lóe tia tiếc nuối, ném túi rượu lên trời.

Đội trưởng mã tặc độc nhãn hét to:

- Tung lưới!

Mấy mã tặc cùng giơ tay ném quả cầu đen lên trời, những quả cầu đen mở ra biến thành cái lưới đen chụp xuống Càn Kình.

Đội trưởng mã tặc độc nhãn cười to. Mã tặc ngang dọc tái ngoại sao không có chút ánh mắt? Mấy người này gặp đoàn mã tặc Thứ Cuồng mà không hề sợ hãi chắc không dễ đối phó, chỉ cần chọc giận bọn họ, khi bọn họ xông lên thì quăng lưới bắt thú ra là sẽ được hiệu quả.

Đội trưởng mã tặc độc nhãn đắc ý nhìn lưới bắt thú cụp xuống, đây không phải lần đầu tiên gã dùng chiêu này và chưa từng thất bại, lần này cũng sẽ không...

Đuôi mày Càn Kình giật giật ngước nhìn lưới bắt thú, một tay vỗ lưng ngựa, hai chân đạp lưng ngựa. Chiến mã chịu lực bốn vó mềm nhũn thiếu chút quỳ trên mặt đất, lực phản xung cường đại đẩy Càn Kình lên cao. Trảm Mã Đao khổng lồ phản chiếu ánh nắng lạnh lẽo lóe mấy vệt sáng xinh đẹp trên không trung. Lưới bắt thú màu đen biến thành giẻ rách chậm rãi rớt xuống.

Cái này... ?

Đám đoàn mã tặc Thứ Cuồng ngây người. Sao có thể như vậy? Đây là đối thủ gì vậy? Đại đao trong tay hắn sắc bén đến thế? Trước kia cũng có người vung đao muốn cắt lưới bắt thú nhưng những lưới đen trông như sợi vải kỳ thực là làm bằng tơ kim loại đặc biệt, cực kỳ chắc chắn.

Trong khi đám mã tặc đoàn mã tặc Thứ Cuồng ngẩn người thì Lộ Tây Pháp Lưu Thủy xông đến trước mặt đội trưởng mã tặc độc nhãn. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lật cổ tay rút một thanh trường kiếm xuất xứ từ Hồng Lưu Chiến Bảo ra khỏi đấu giới chặt đứt một cánh tay đội trưởng mã tặc độc nhãn, chân đạp ngực đối thủ đá gã té xuống ngựa.

Mộc Nột Thiên Sách há hốc mồm. Nữ nhân này thật độc ác. Rõ ràng có thể trực tiếp giết chết đối thủ nhưng không cho một nhát, nàng muốn đội trưởng mã tặc độc nhãn sống, không lẽ định hành hạ đến chết?

- A... A...

Tiếng mã tặc hét to không dứt. Mộc Nột Thiên Sách ghìm cương ngựa, kêu Thiết Nam lại.

Mộc Nột Thiên Sách lắc đầu, nói:

- Căn bản không cần chúng ta ra tay, hai nữ nhân của bạn học Càn Kình rất độc.

Trong đám người, Cổ Nguyệt Gia Anh cầm song nguyệt đao bay lên sà xuống, đao mang lạnh lẽo xẹt qua đâu là không chết người, không toàn thây, ít thì ba đao nhiều thì mười đao.

Một giây đối diện, chiến đao trong tay Cổ Nguyệt Gia Anh chém người nát nhừ, chém thành mảnh vụn cực kỳ đáng sợ.

- Hoàng kim đấu tâm? Hình như không chỉ thế.

Mộc Nột Thiên Sách giảm bớt nụ cười, tràn ngập khó hiểu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Cổ Nguyệt Gia Anh.

- Chiến Sĩ bình thường ở tuổi này chỉ nên vừa cô đọng hoàng kim đấu tâm mới đúng, tại sao... Ta cảm giác vị đấu hồn từ người nàng?

Đầu to của Thiết Nam lắc lư liên tục. Đấu hồn, tuy nữ nhân này không sử dụng đấu hồn nhưng người cô đọng đấu hồn dù không ra tay thì trong đấu khí sẽ có một chút vị đấu hồn, dù nhẹ nhưng rất khó che giấu.

Một Chiến Sĩ bình thường, còn là nữ nhân thế nhưng có đấu hồn? Hồng Triết Linh Quan ngồi dậy nhìn chằm chằm bóng lưng Cổ Nguyệt Gia Anh. Dù nữ nhân này là thiên tài trong thiên tài Chiến Sĩ bình thường, có thể cô đọng hoàng kim đấu tâm đã là may mắn, sao nàng cô đọng đấu hồn được?

Đấu hồn! Đấu hồn!

Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan hút ngụm khí lạnh, xác định gã không cảm nhận sai. Nữ nhân Chiến Sĩ bình thường ở tuổi này có được đấu hồn? Nữ nhân còn quái thai hơn cả Càn Kình.

Đấu tâm, hoàng kim đấu tâm, đấu hồn. Đối với Chiến Sĩ bình thường thì mỗi bước cực kỳ khó khăn, nhiều người chết già cũng không thể đột phá phân đoạn nào trong ba cái.

Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan phát hiện gã quá sơ suất về Chiến Sĩ bình thường, chắc chắn nữ nhân này có bối cảnh đặc biệt.

*****

- Không lẽ...

Cổ tay cầm quạt của Mộc Nột Thiên Sách nhẹ run, trong đầu lóe qua một khả năng.

Tặng đấu tâm, hoặc là tặng hoàng kim đấu tâm.

Không thể tặng đấu hồn nhưng đấu tâm, hoàng kim đấu tâm có thể tặng cho. Tuy nhiên điều kiện cực kỳ khắc khe, trong tình huống người trưởng thành chưa đi vào tuổi già tặng đấu tâm cho người thân nhất của mình.

Tặng cho có nguy hiểm, người nhận cũng chịu cái giá cực đắt. Người tặng chỉ sống được ba năm, nếu người nhận bị bài xích thì chết ngay tại chỗ.

Tuy xác xuất ruột thịt tặng đấu tâm thành công cực cao nhưng có ai đang lúc tráng niên sung sức mạo hiểm tặng đấu tâm cho hậu nhân? Người tặng phải chết, người nhận có chín phần trăm xác suất thành công và một phần trăm khả năng chết.

[CHARGE=4]

Đúng vậy! Người Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan run lên nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh, nữ nhân này nhận tặng từ ruột thịt, rất có thể là nhận hoàng kim đấu tâm rồi tự mình đột phá đến cảnh giới đấu hồn.

Hoàng kim đấu tâm? Mộc Nột Thiên Sách híp mắt, trong đầu nhanh chóng lục tìm trong danh sách Chiến Sĩ bình thường Chân Sách hoàng triều có ai tuổi tráng niên có được hoàng kim đấu tâm đột nhiên chết.

Không đúng, không đúng, không đúng, không...

Mắt Mộc Nột Thiên Sách trợn to, con ngươi co rút nhìn chằm chằm bóng lưng Cổ Nguyệt Gia Anh. Là nàng? Cổ Nguyệt... Cổ Nguyệt... Cổ Nguyệt...

Thời gian ngắn ngủi, hơn mười tên mã tặc chỉ còn ba người sống sót, số còn lại khó thể tìm ra một cái xác nguyên vẹn.

Càn Kình nhìn chiến trường hai nữ nhân tạo ra, hút ngụm khí lạnh. Đúng là không thể tùy tiện đắc tội nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân có sức chiến đấu cực mạnh.

Khối thịt, trừ bỏ chiến mã sống ra khắp nơi là cục thịt, không có cái xác nào hoàn chỉnh.

- Đoàn mã tặc Thứ Cuồng?

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đạp mặt đội trưởng mã tặc độc nhãn, lực lượng hơi mạnh chút đạp bể răng đối phương rớt ra ngoài. Một tay Lộ Tây Pháp Lưu Thủy gác lên đầu gối, vẻ mặt du côn nhìn đội trưởng mã tặc độc nhãn.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nói:

- Không phải vừa rồi ngươi muốn hiếp ta sao? Bây giờ lão nương cho ngươi cơ hội, làm đi!

Mộc Nột Thiên Sách giục ngựa đi tới bên cạnh Càn Kình, nhỏ giọng nói:

- Nữ nhân của ngươi... Thật là hào phóng.

Nữ nhân của ta? Càn Kình nhíu mày. Đây là một nữ ma, bị Chân Sách hoàng triều tuyên truyền cực kỳ ác độc, khát uống máu người, đói ăn thịt người, nữ ma hoàng tộc Lộ Tây Pháp. Sau này Lộ Tây Pháp Lưu Thủy sẽ quay về Ma tộc, cùng với hắn...

Càn Kình nhíu chặt mày, trong lòng nổi lên khó chịu. Nghĩ đến Lộ Tây Pháp Lưu Thủy sẽ rời khỏi mình quay về Ma tộc là Càn Kình thấy cực kỳ khó chịu, có suy nghĩ muốn giữ nàng ở lại.

- Huân Vũ, nói gì vậy?

Cổ Nguyệt Gia Anh lướt qua khe hở các cục thịt chậm rãi bước hướng đội trưởng mã tặc độc nhãn.

- Nam nhân của ngươi ở đằng kia.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ngẩng đầu, nghịch ngợm thè lưỡi hướng Càn Kình.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cung kính gật đầu với Cổ Nguyệt Gia Anh, nói:

- Đại tỷ, ta sai rồi.

Cổ Nguyệt Gia Anh kéo một tên mã tặc vứt xuống cạnh đội trưởng mã tặc độc nhãn, loan đao chặt đầu tên đó. Máu phun ra, đầu lăn lông lốc mấy thước, trong mắt tràn ngập nỗi sợ trước khi chết nhìn chằm chằm đội trưởng mã tặc độc nhãn.

Đội trưởng mã tặc độc nhãn đánh rùng mình, cảm thấy có dòng khí nóng chạy dọc người, mùi hôi thối tuôn ra dưới thân.

Người chết? Đội trưởng mã tặc độc nhãn đã thấy nhiều, mới rồi hai nữ đồ tể giết nguyên đoàn mã tặc Thứ Cuồng chỉ còn hai người sống sót.

Nhưng lúc này đây, đội trưởng mã tặc độc nhãn nhìn đầu người bị chặt xuống, trong lòng dâng lên nỗi sợ chưa từng có, chết chóc chưa từng đến gần gã như vậy.

- Hãy nói tình báo đoàn mã tặc Thứ Cuồng ngươi biết.

Biểu tình của Cổ Nguyệt Gia Anh vẫn luôn bình tinh:

- Tại sao xuất hiện ở đây, lực lượng đoàn mã tặc phân bố, tổng bộ ở đâu, hiện tại tổng bộ có lực lượng gì?

Càn Kình nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh, trong lòng dâng lên thê lương, cảm giác đau lòng. Nữ nhân này cực kỳ bình tĩnh, rất trầm lặng, vì sao khi Càn Kình thấy Cổ Nguyệt Gia Anh vung loan đao như nghe tiếng nàng khóc?

Rõ ràng Cổ Nguyệt Gia Anh chỉ đứng đó nhưng Càn Kình như nghe thấy nàng đang khóc. Hơi thở, hơi thở của Cổ Nguyệt Gia Anh đang đau buồn, khi nàng sử dụng lực lượng sát phạt thì tràn ngập thê lương, khiến người đau lòng.

Buổi tối tái ngoại như nguyệt như ngân, đặc biệt rét lạnh. Côn trùng không kêu nữa, cuồng phong tiếp tục gào thét phát ra tiếng gầm. Chỉ có ngọn lửa lắc lư trong gió mạnh phát ra tiếng tí tách chiếu sáng tỏ trại mã tặc không quá rộng lớn.

Người mã tặc trùm giáp da dày, đứng trên đài gỗ nhìn xa, hai tay xoa nhau miệng hít hà thở vào lòng bàn tay. Mã tặc đi qua đi lại trong phạm vi hẹp, thường ngẩng đầu nhìn tình huống xung quanh.

Cuồng phong lại rít gào, thổi mũ da trên đầu mã tặc cuốn lên. Mã tặc đè mũ da xuống, bản năng nhìn phía xa. Một mũi tên nhọn nhanh chóng phóng to trong con ngươi, mã tặc muốn hét to nhưng tên bắn thủng cổ họng đinh gã vào cọc gỗ.

Máu từ thân tên chậm rãi chảy xuống dính vào tên đen, thấm ướt chúng nỏ rồi từng giọt nhỏ xuống đất. Gió thổi mạnh đập vào cột gỗ.

Máu từ miệng mã tặc há to trào ra ngoài, mắt gã ngơ ngác nhìn sâu trong bóng đêm tái ngoại muốn tìm hiểu mũi tên lạnh băng bay ra từ đâu, vì sao mũi tên nhanh như vậy nhưng không có chút tiếng gió rít.

Nếu không phải mã tặc vô tình nhìn thấy thì có lẽ khi trở về vòng tay Tinh Thần gã cũng không thể nói cho thần Tinh Thần biết mình chết như thế nào.

Mũi tên thật đáng sợ...

Suy nghĩ cuối cùng xẹt qua trong đầu mã tặc, mắt chậm rãi khép, người dần mềm xuống. Chỉ có mũi tên mạnh mẽ đinh người mã tặc cứng còng trên cọc gỗ.

Mũi tên... Quá đáng sợ. Thiết Nam đứng sau lưng Càn Kình cách gần ngàn thước, gió mạnh rít gào đừng nói là bắn ra một mũi tên, dù ném gạch cũng sẽ bị gió thổi lệch đường. Cố tình tên nhọn trước mắt không bị ảnh hưởng quỹ tích bay.

Gia tộc Nghệ Vũ? Mộc Nột Thiên Sách nhẹ lắc đầu. Mũi tên này nhìn khá giống gia tộc Thần Xạ nhưng có chút khác, trong đó xen lẫn thuật bắn gia tộc huyết mạch Tử Văn Man tộc, nhưng người bắn tên lại là Chiến Sĩ bình thường trăm phần trăm.

Không lẽ Càn Kình cũng có thiên phú về thuật bắn? Mộc Nột Thiên Sách đánh giá Càn Kình từ trên xuống dưới. Đây là thuật bắn Càn Kình tự sáng tạo, trùng hợp hơi giống với thuật bắn hai gia tộc?

Càn Kình nhìn cường cung trong tay, lắc đầu. Cây cung này đã không đủ dùng, cần thời gian rèn lại một cây cung khác, cây cung đặc biệt thuộc về chính hắn.

- Còn xem?

Càn Kình cất cường cung, khom lưng tiến nhanh tới trước, ngoái đầu nói nhỏ với mấy người Mộc Nột Thiên Sách.

- Nên hành động.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy hớn hở theo sau Càn Kình, cảm giác bạn tay bị người bắt lấy. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ngoái đầu, nghi hoặc nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh, tại sao Cổ Nguyệt Gia Anh muốn nàng giảm tốc độ đột kích?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-922)