Vay nóng Tinvay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 669

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 669: Cửu lão liên thủ, tập kích mạnh nhất!
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Lazada


Vài thế hệ trước, một vài tiền bối đã bị gả cho những gia tộc khác, đến thế hệ này của hắn lại đột nhiên thức tỉnh lực lượng huyết mạch.

- Tới cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, là có thể gặp được.

Mộc Nột Chân Sách thảnh thơi nói ra lời này. Nhưng sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi!

Ngay chớp mắt khi sắc mặt Mộc Nột Chân Sách biến hóa, trong đống cỏ khô vàng phía dưới bỗng nhiên phóng ra một đoàn khí tức kinh người. Một bóng đen từ trong đó thoáng hiện. Trường kiếm nhỏ dài giống như đã hợp lại cùng với con ngươi hẹp, phát ra một kiếm muốn tiêu diệt tinh không!

Một kiếm này đột nhiên xuất hiện, dường như cả bầu trời cũng sẽ bị xuyên thủng. Một chiêu quá cay độc, dứt khoát, đơn giản, trực tiếp! Sát khí nội liễm đột nhiên tiến hành tập trung phóng ra ngoài trong nháy mắt!

Cũng chính vào trong lúc đó, một lão nhân mặc y phục rách rưới tập tễnh đi ở ven đường, dưới đấu khí bạo phát y phục trên người đột nhiên nổ tung. Một đạo Đấu Hồn hung bạo tiến vào ngoài cơ thể. Trong nháy mắt khí thế toàn thân của lão nhân phóng ra. Mặt đất dưới chân vỡ ra. Toàn thân lão nhân giống như một con báo lớn to khỏe, cổ tay nắm lại đánh một quyền thẳng vào ngực Càn Kính.

Cùng thời khắc đó, mặt đất xung quanh cùng phóng ra bảy khí thế kinh người khác nhau. Từng khí thế đều sắc bén, dứt khoát, tập trung vào thân thể Càn Kính.

Chín lão nhân phái bảo thủ trong Chiến Đường đều đã hơn trăm tuổi, cộng lại với nhau thậm chí đã hơn ngàn tuổi. Để Chiến Đường thành công tiến tới hình thức tông giáo, bọn họ đã phát ra một đòn đặc biệt mạnh mẽ!

Đang lúc mọi người vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí đưa tiễn của mọi người trong thành thị, dưới tình huống những người đưa tiễn phía sau còn đang ở trong tầm mắt, đây là lúc con người ở trong trạng thái không đề phòng nhất, chín đại lão chiến sĩ lựa chọn rat ay từ một vị trí tốt nhất. Đao kiếm lộ ra quang ang rực rỡ loá mắt. Quyền cước tạo thành từng luồng sát ý mạnh mẽ như dòng nước lũ!

Trong phút chốc, những người khác vẫn đắm chìm trong vui mừng, giờ phút này nhìn thấy thậm chí còn chưa kịp kinh ngạc, các loại công kích gần như đã tới thân thể Càn Kính.

Đây là cuộc đánh lén của Chiến Đường sao?

Trong nháy mắt trong lòng Càn Kình đã bình thản hiểu ra. Hắn cảm nhận khí tức lưu chuyển của chín người đánh lén. Chín người này phối hợp với nhau có thể nói là ăn ý đạt tới mức cực hạn. Tốc độ của tám người trong đó hoàn toàn không có người nào trước người nào sau. Chỉ có một người sử dụng kiếm hung bạo, nhanh hơn so với tám người khác một tích tắc, làm chủ lực thu hút sự chú ý của người bị ám sát, khiến người đó phân tâm!

Đôi mắt dài hẹp của Duy Nặc Tạp giống như thanh kiếm trong tay hắn, khiến người ta vừa nhìn liền muốn lui về phía sau tránh né. Đó là kiếm thật sự!

Trường kiếm dài mảnh khắc vô số hoa văn, lóe ra tia sáng kỳ dị. Trong chớp mắt thấy nó, hình như chỉ vừa mới hô hấp, cũng sẽ bị phong mang do nó phát sinh thương tổn tới thân thể.

Người kiếm hợp nhất!

Duy Nặc Tạp đâm ra một kiếm, toàn thân Đấu Hồn đều thiêu đốt. Trường kiếm đâm ra vô thanh vô tức giống như không phải đang ở trong không gian này. Mãi đến khi mũi kiếm gần như sẽ đâm trúng thân thể Càn Kính, trong chớp mắt mới đột nhiên thoáng động đậy một chút. Trên thân kiếm bạo phát âm thanh giống như tiếng hổ gầm. Một kiếm lao thẳng tới ngực Càn Kình.

Duy Nặc Tạp đâm ra một kiếm, không gian chung quanh dường như đều trở nê vặn vẹo, giống tiếng nhạc buồn tiễn đưa người chết, khiến trong đầu người ta phát sinh cảm giác mình không thể phản kháng nổi. Đây là một tiếng hắn liều mạng bạo phát, cũng là một kiếm mạnh nhất của hắn từ lúc chào đời tới nay. Một kiếm này trong nháy mắt trực tiếp khiến lực công kích của hắn thăng hoa đến mức độ bán thánh.

Chín tên cao thủ đồng thời ra tay, khí tức tương thông. Một kiếm này đâm ra giống như lịch sử lâu dài, khí tức của thời gian ngàn năm lưu chuyển ở trong đó, khiến người ta cảm thán trước biển thời gian, khiến người ta mê mẩm trong dòng sông dài thời gian.

Đây là một đòn liều mạng, mang theo tinh hoa ngàn năm của chín cao thủ! Đây là một đòn liều mạng do chín cao thủ ngàn năm tuổi tập trung hóa thành!

Một đòn này khiến người ta cảm thấy mình nhỏ bé trước thời gian, chỉ có thể cúi đầu chịu thua trước thời gian.

Càn Kình trải qua rất nhiều cuộc chiến sinh tử, cũng chưa từng tiếp xúc qua một kiếm với ý cảnh tuyệt thế như vậy! Đem thời gian ngàn năm hoà hợp trong trường kiếm đâm ra một kiếm với khí tức ngàn năm như vậy! Có thể kiếm không đâm bị thương người, nhưng đối thủ cũng cảm giác được tuổi thọ của mình ở trong một kiếm này đã bị xói mòn, giảm hết tuổi thọ!

Vào giờ phút này tinh thần Càn Kình rốt cuộc đã chấn động. Theo bản năng, Đấu Hồn trong cơ thể chợt phát ra tiếng rít gào vì bị uy hiếp. Trảm Mã Đao chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trong tay hắn. Đao phong dày rộng giờ phút này đột nhiên dâng lên âm thanh đạt tới cao trào.

Đó là một loại âm thanh quen thuộc! Lúc đầu, ở tái ngoại cũng từng có người dùng trường kiếm phát ra loại âm thanh này. Đó chính là khúc trấn hồn do đại thúc Lôi Địch sử dụng một kiếm liều cả tính mạng!

Theo bí tịch đấu kỹ do Cổ Nguyệt Gia Anh tặng, Càn Kình đã tập luyện suốt mấy ngày, thừa kế được đấu ấn khúc đấu hồn ý chí đặc biệt của Lôi Địch.

Giờ phút này, khúc trấn hồn từ trong Trảm Mã Đao rít gào phát ra, phóng lên cao! Sự xuất hiện của nó đánh nát một kiếm tuyệt thế mang theo khí tức ngàn năm dài dằng dặc!

Hai mắt Càn Kình thâm trầm nhìn chằm chằm vào mắt Duy Nặc Tạp. Trong chớp mắt khi bốn mắt nhìn nhau, thân thể Duy Nặc Tạp bỗng nhiên chấn động. Hắn thấy được một biển sao vô tận!

Trong biển sao vô tận này, ngàn năm trôi qua? Chỉ có điều tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt! Thậm chí ngay cả chớp mắt cũng không tính!

Biển sao vô tận, nó cắn nuốt thời gian, bao quát không gian, lại nuôi dưỡng thời gian, lại mở ra không gian vô hạn, luân hồi vô hạn...

Ngàn năm, ngàn năm dài dặc dặc khiến người ta phải thở dài, nhưng ở trước biển sao vô tận, dường như lại không tính là gì cả.

Đây là ánh mắt kiểu gì vậy? Đây là ý cảnh loại nào vậy?

Duy Nặc Tạp ngoại trừ một kiếm này ra không còn gì khác nữa. Thế giới tinh thần của hắn hoàn toàn sụp đổ. Tay phải của Càn Kình cầm đao, tay trái đột nhiên đưa một ngón tay chỉ lên trời cao, điểm vào mũi kiếm sắc bén của đối phương, thong thả giống như một tiểu hài tử ở cạnh biển nhặt vò sò đẹp.

Ầm! Ầm...

Máu từ đầu ngón tay phát ra ánh sáng ngọc! Đó là phiên bản một ngón tay điểm trời cao của Càn Chiến Huyền lúc trước! Chỉ có điều điểm một ngón tay như vậy không khí phách như Càn Chiến Huyền. Trọng lực cường đại trong nháy mắt khiến thân kiếm uốn cong như mảnh trăng khuyết!

Chỉ một ngón tay vừa rồi, đấu khí đan xen xoay tròn. Tay áo trên trang phục của Duy Nặc Tạp giống như bị ngàn vạn thanh chiến đao đồng thời chém tới, trở thành một mảnh vải rách, lại biến thành từng mảnh nhỏ.

Dù thế nào, Duy Nặc Tạp cũng không ngờ mình tập hợp khí tức ngàn năm của chín người lại bị Càn Kình dùng một ngón tay đỡ được!

*****

Cổ tay của hắn vừa chuyển, không ngờ trong trường kiếm lại xuất hiện một thanh trường kiếm nhỏ hơn!

Trong kiếm có kiếm!

Lợi kiếm dài nhỏ giống như một con rắn điện, chuyển hướng lao về phía hầu kết của Càn Kình!

Hắn biết, lúc này mới là một kiếm sát thủ của mình. Nếu như một kiếm vừa rồi không thể giết người, đối thủ từ trong thời gian ngàn năm lưu chuyển thoát ra được, tinh thần cũng sẽ bị tiêu hao thật lớn, tuyệt đối không có khả năng né tránh được kiếm kinh diễm thứ hai này.

- Ngươi chỉ có một lần cơ hội.

Âm thanh của Càn Kình vọng tới giống như lời căn dặn của vị thần từ thời đại hồng hoang. Dưới đầu ngón tay điểm xuống, thân kiếm vỡ nát từng tấc. Vô số mảnh kiếm nát hóa thành trận mưa xối xả, bắn nhanh về phía gò má của Duy Nặc Tạp.

Từng trải qua nhiều lần rèn kiếm, nhận thức của Càn Kình đối với vũ khí đã đạt tới một mức độ người thường không cách nào tưởng tượng nổi. Một kiếm đâm tới nhanh như vậy, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ nhược điểm của kiếm là gì. Hắn cũng biết được thanh vũ khí này rốt cuộc là cái gì.

Người khác sẽ kinh ngạc khi thấy trong kiếm có kiếm. Nhưng đối với Càn Kình mà nói, chỉ có thể cảm thán kiếm trong kiếm này làm không cẩn thận, quá thô thiển.

Đây là...

Trong đôi mắt dài hẹp của Duy Nặc Tạp phóng ra sự kinh ngạc. Thân kiếm bị điểm nát sao? Phát sau lại đến trước? Trường kiếm không đợi đâm trúng Càn Kình, đầu mình đã biến thành quả hồng nát!

Tay vung kiếm, trong mắt Duy Nặc Tạp đều là những mảnh kiếm nhỏ bắn nhanh tới. Nhưng hắn lại không nhúc nhích, nghênh đón chúng mà không làm bất kỳ hành động tránh né nào. Hắn muốn dùng cái chết của mình tranh thủ cho bạn đồng hành một cơ hội tấn công. Dù chỉ trong chớp mắt, hắn cũng muốn giết chết Càn Kình! Quái thai này cản trở trên con đường Chiến Đường trở thành tông giáo!

Trường kiếm rời khỏi sự khống chế của Duy Nặc Tạp, trở nên mau lẹ khác thường. Nó hóa thân thành một tia chớp trong không trung tập kích về phía cổ họng của Càn Kình.

A?

Ánh mắt Càn Kính thấy thân kiếm liền lộ ra một sự nghi ngờ. Hắn giơ ngón trỏ cùng ngón giữa ra, xoay người lại kẹp một cái lấy trường kiếm.

Phụt!

Trong nháy mắt đầu Duy Nặc Tạp đã bị xuyên thủng, nhưng thân thể hắn vẫn vọt tới trước công kích. Người tuy rằng đã chết, nhưng quán tính và ý chí vẫn còn. Ý chí tấn công và chém giết Càn Kình vẫn còn! Có thể nhiễu loạn một chút, thì nhiễu loạn một chút!

Đây là ý chí quyết chiến, không kê tới sống chết của một cường giả có đấu hồn một trăm ba mươi năm! Là một sự thể hiện hoàn mỹ mà rất nhiều chiến sĩ đạt tới cấp bậc Đấu Hồn không cách nào sánh được.

Càn Kình kẹp lấy trường kiếm, đồng thời tám chiến sĩ đầy kinh nghiệm từng trải khác đã công kích đến bên cạnh người. Giờ phút này Trảm Mã Đao bỗng nhiên phóng ra!

Trảm Mã Đao quay xung quanh tay Càn Kính phát ra ánh sáng chói mắt. Từng đạo khí lưu kinh người hợp lại với nhau, giống một đóa hoa sen nở rộ!

Chỉ có điều, tâm của đó hoa sen này dường như có một con bọ ngựa cực lớn đang đứng! Nó tức giận đứng trên cánh hoa, vung liêm đao trong tay, thu những con ong mật và bướm muốn đến tâm của đóa hoa sen hút đi mật hoa.

Ba đường máu phun lên cao hơn một trượng từ cổ họng của ba lão già khác nhau. Đầu của bọn họ cũng theo máu bắn vào trong không trung.

- Phong Vân Kim Thân! Mở cho ta!

Tiếng rít gào của Càn Kình hòa lẫn với tiếng thân thể bị chưởng kích, quyền đá đánh trúng!

Đắc thủ!

Năm vị lão nhân cảm giác được một đòn nặng nề của mình đã đánh trúng người Càn Kính. Trong lòng bọn họ chấn động, mừng như điên. Trong phút chốc, đấu kỹ từng người bạo phát. Bọn họ hoàn toàn không giữ lại, đánh phía thân thể Càn Kính.

Giờ phút này, tinh thần năm lão nhân có cảm giác trầm tĩnh trở lại. Bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng phải làm. Bọn họ đã phải trả cái giá quá lớn, tổn thất mất bốn bạn đồng hành mới hoàn thành được. Người trẻ tuổi này thực sự quá cường đại!

- Đánh lén sao?

- Muốn chết!

Lời nói của Đoạn Phong Bất Nhị và Phần Đồ Cuồng Ca đồng thời vang lên. Tay của hai người lần lượt đặt ở trên đầu một lão già.

Bàn tay đấu khí Đại Chân Kim trực tiếp bóp nát đầu một lão nhân. Lực cắn nuốt trong bàn tay Đoạn Phong Bất Nhị càng khiến lão nhân rất nhanh biến thành thi thể.

Thật sự đánh vào trên người Càn Kính, cuối cùng chỉ còn lại có ba lão già!

Chín chiến sĩ với kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, khoảng một trăm ba mươi tuổi. Chiến Đường thật sự quá lớn, tài phú không cách nào sử dụng tiền tài để hình dung. Nhưng trong nháy mắt, đã có sáu lão chiến sĩ chết cuối cùng mới thật sự đánh trúng Càn Kình!

Trong lòng Ba lão nhân không buồn không vui, trong đầu chỉ có một ý nghĩ hoàn thành nhiệm vụ. Bọn họ sống quá lâu, đã sớm thật sự nhìn thấu sinh tử, chỉ cần Chiến Đường có thể hoàn thành chuyển hình, cái gì cũng đáng giá.

Đấu ấn Bạo Toái! Thiêu đốt Đấu Hồn! Đánh cược tất cả, đạt được uy lực một đòn bán thánh liều mạng, để giết chết Càn Kình!

Ầm!

Thân thể Càn Kính nổ nát ở trước mắt ba người!

Thành công rồi sao?

Trong lòng ba lão nhân thầm vui vẻ. Nhưng đột nhiên bọn họ cảm thấy da đầu chợt tê dại. Một đòn này... bắn trúng...

- Cái này gọi là Tố Thiên Quân.

Giọng nói lạnh lẽo như băng của Càn Kình vang lên ở phía sau ba người:

- Các ngươi hẳn phải cảm thấy mình may mắn. Đây là đấu kỹ ta vừa học được.

Dưới tình huống đấu khí chỉ có thể ngưng tụ ra một hình thể, nhưng lại không tính là quá thuần thục, sử dụng ở chỗ này như vậy cũng đã đủ rồi!

Toàn bộ đấu khí trong thân thể vừa vỡ nát, một lão chiến sĩ lại lao về phía thân thể Càn Kính. Trảm Mã Đao xuyên qua thân thể một lão chiến sĩ, khiến hắn bay lên thật cao, không tiếp tục chém xuống phía dưới nữa.

Không cần phải... tiếp tục giết người! Hai người kia thiêu đốt Đấu Hồn, đấu ấn nổ nát, đã không còn có thể sống được nữa.

Càn Kình nhìn về phía mặt đất cách đó không xa:

- Ngươi cũng nên đi ra đi. Các ngươi tới mười người, chỉ có chín người động thủ.

- Đặc sắc, thực sự đặc sắc. Đây là thực lực của Càn Kình trong lời đồn đại sao?

Trong mặt đất lại có một lão già đứng lên. Tóc của hắn màu xám trắng, tuổi tác cũng tương tự với những người tới ám sát khác. Điều duy nhất khác chính là trên người hắn không có sát khí. Từ khi vừa mới bắt đầu đến khi kết thúc hắn vẫn hết sức bình tĩnh. Chỉ có điều trong đôi mắt hắn vẫn lộ ra một sự đau thương.

Cho dù ý kiến khác nhau, nhưng vẫn là bạn đồng hành.

Lữ Thường đã sống nhiều năm như vậy, hiện tại số bạn đồng hành còn dư lại đã không nhiều nữa. Thoáng cái đã chết chín người. Hắn thực sự không có cách nào cao hứng nổi trước cảnh tượng như vậy.

- Chiến Đường còn có thể phát động tập kích đối với ta sao?

Lữ Thường nghe được vấn đề Càn Kình vừa hỏi, hắn cười ảm đạm. Chiến Đường quả thực có không ít chiến sĩ Đấu Hồn đỉnh phong. Nhưng ý chí chiến sĩ của bọn họ lại kém xa so với chín cường giả vừa bị giết chết. Sợ rằng Bá Đồ cũng không thể tìm ra được một đội ngũ nào khác có khả năng ám sát được đội ngũ của Càn Kình.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-922)