← Ch.295 | Ch.297 → |
Sáng sớm, khi ánh mặt trời dần dần lên cao, 48 thành viên của các tiểu đội đặc chiến đã có mặt tại thao trường rồi xếp thành một phương đội.
- Toàn thể mọi người...Nghiêm.
Lúc này đây, Lý lữ trưởng đã đi lên, ánh mắt như đao nhìn vào 48 thân ảnh kia. Vẻ mặt của Lý lữ trưởng nghiêm túc, nói.
- Dựa vào an bài thi đấu của Đại Bỉ Võ thì hôm nay chúng ta bắt đầu tiến hành hạng mục thi đấu thứ 2.
Lý lữ trưởng lại nói thêm:
- Ngày hôm qua, thủ trưởng đã tiến hành giới thiệu với mọi người rồi nhưng hôm nay tôi cũng sẽ bổ sung thêm một chút để mọi người biết rõ hơn. Dựa vào an bài thì hôm nay 8 chi tiểu đội đặc chiến sẽ lần lượt tham gia vượt qua 30km núi rừng, trong lúc mọi người vượt qua thì mọi người sẽ bị đội dự bị Long Nha phục kích. Mà thành viên của đội dự bị Long Nha đã đến đó trước, đây cũng là nói bọn họ có đủ thời gian để tiến hành bố trí địa lôi, tạo ra những cạm bẫy.
Mặc dù đã biết trong quá trình thi đấu sẽ bị đội dự bị Long Nha chặn đánh nhưng mà lúc này nghe Lý lữ trưởng nói đội dự bị Long Nha xuất động hơn 20 người, hơn nữa lại đến đó bố trí trước cạm bẫy thì trừ Diệp Thiên và Bùi Đông Lai ra thì toàn bộ mọi người đều hít sâu một hơi.
Dù sao, cũng là một quân số thì bọn hắn cũng không phải là đối thủ của thành viên đội dự bị Long Nha huống chi lúc này bên Long Nha lấy gấp 4 lần quân số bên mình?
- Tôi biết mọi người đều rất tò mò vì sao năm nay lại áp dụng phương thức này?
Mắt thấy vẻ mặt của mọi người đều lộ vô cùng quái lạ thì trong lòng Lý lữ trưởng hiểu rõ, tiếp tục nói:
- Nhưng mà tôi hy vọng mọi người hiểu được, sau tổ chức Long Nha thì đội dự bị Long Nha chính là một chi bộ đội đặc thù nhất của nước ta, có thể cùng bọn họ giao thủ thì đối với mọi người mà nói thì đó chính là một cơ hội để rèn luyện. Cho nên, dù mọi người không thể vượt qua được 30km núi rừng nhưng mà trong quá trình hành động, mọi người cũng sẽ học được một số kỹ năng mới.
Nghe được Lý lữ trưởng nói như thế thì mọi người liền bừng tỉnh.
- Sau đây, tôi nói sơ qua thứ tự của các tiểu đội tham gia vào lần này.
Mắt thấy mọi người đã lấy lại bình tĩnh thì Lý lữ trưởng nói:
- Đội thứ nhất là tiểu đội đặc chiến Tuyết Báo, đội thứ hai là hải quân lục chiến.... Đội thứ bảy là tiểu đội đặc chiến Lang Nha, và đội cuối cùng là tiểu đội đặc chiến Đằng Long.
- Như vậy, hôm nay tiểu đội đặc chiến Hắc Báo sẽ tham gia đầu tiên.
Lý lữ trưởng nói xong, đột nhiên đề cao thanh âm:
- Tiểu đội đặc chiến Tuyết Báo chuẩn bị, 30' sau sẽ có trực thăng để đưa mọi người đến nơi tổ chức thi đấu. Còn các tiểu đội đặc chiến khác thì tự tổ chức huấn luyện.
Nghe được mệnh lệnh của Lý lữ trưởng thì các tiểu đội đặc chiến khác đều giải tán. tiểu đội đặc chiến Hắc Báo thì chuẩn bị xong rồi lên trực thăng, còn các tiểu đội đặc chiến khác thì bắt đầu huấn luyện.
Cùng lúc đó.
Trong một gian phòng hội nghị.
Tất cả các vị đại lão đều có mặt trong này, chờ vị nhân vật số 3 trong quân xuất hiện thì sẽ thông qua vệ tinh mà quan sát trận thi đấu hôm nay của tiểu đội đặc chiến Tuyết Báo.
Không biết qua bao lâu, dưới sự chờ đợi của bọn họ thì vị đại lão kia đã xuất hiện cùng với một nam nhân trung niên rồi cả 2 đi vào phòng họp.
" Ách?"
Thấy được nam nhân trung niên kia thì tất cả các vị đại lão có mặt trong phòng đều ngẩn ra.
Thân là các đại lão trong quân đôi thì bọn họ đều từng đã gặp qua nam nhân trung niên này rồi cũng biết thân phận của nam nhân trung niên này.
- Chư vị, để trận đấu càng thêm sinh động thì hôm nay thiếu tướng Diệp Cô Thành sẽ cùng chúng ta quan sát trận đấu, hơn nữa cũng sẽ tiến hành bình luận trận đấu này.
Mắt thấy mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc thì vị đại lõa kia giải thích một câu.
Nói xong thì Diệp Cô Thành đi phía sau vị đại lõa kia liền bước lên trước một bước, giữ im lặng mà cúi chào.
Đám người Trần Quốc Đào thấy thế thì vội đứng dậy đáp lễ.
- Tiểu Diệp, cậu cho rằng tiểu đội đặc chiến Tuyết Báo sẽ có ít nhất 2 thành viên thành công vượt qua 30km núi rừng không?
Bởi vì trận đấu chưa bắt đầu cho nên sau khi ngồi xuống, vị đại lão kia không nhịn được mà quay sang hỏi Diệp Cô Thành.
- Báo cáo thủ trưởng, cá nhân tôi cho rằng sẽ không có bất kỳ tiểu đội đặc chiến nào sẽ làm được điều này.
Diệp Cô Thành liền trả lời nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự tự tin.
Phần tự tin kia là sự tín nhiệm vào thành viên của đội dự bị Long Nha.
- Vậy, có người nào có thể thuận lợi vượt qua 30km núi rừng không?
Vị đại lão kia lại hỏi.
- Diệp Thiên cùng Bùi Đông Lai, 2 người này có khả năng làm được.
Diệp Cô Thành lại trả lời.
Vị đại lão kia mang theo vài phần chờ mong, khi nói chuyện lại nhớ ra cái gì, cười trêu ghẹo, nói:
- Thiếu chút nữa đã quên, tên tiểu tử gọi là Bùi Đông Lai từng nói muốn dẫn dắt tiểu đội đặc chiến Đằng Long vượt qua 30km núi rừng.
Lúc này đây, Diệp Cô Thành không lên tiếng.
Bởi vì, trầm mặc chính là câu trả lời tốt nhất---điều đó không có khả năng.
Vị đại lão kia trêu ghẹo và Diệp Cô Thành trầm mặc khiến cho Trần Quốc Đào đỏ mặt, kết quả 6 vị đại lão còn lại liền nở nụ cười.
1 tiếng sau.
Lúc này đây, tiểu đội đặc chiến Tuyết Báo đã bắt đầu tiến vào tiến vào núi. Trong đó, Tôn Nhận là người áp trận.
Kết quá, sau khi tiến vào rừng được 3km thì tiểu đội đặc chiến Huyết Báo đã bị thành viên của đội dự bị Long Nha phát hiện.
Phát hiện được hành tung của tiểu đội đặc chiến Tuyết Báo, 2 tên thành viên của đội dự bị Long Nha cũng không có tiến lên chặn đánh mà là đem tin tức truyền về phía sau để chiến hữu ở phía sau thiết lập mai phục.
Cuối cùng, dưới sự mai phục của 5 thành viên đội dự bị Long Nha thì toàn bộ thành viên của tiểu đội đặc chiến đã bị diệt, bất quá, dựa vào tài bắn súng của mình thì Tôn Nhận đã bắn trúng 2 thành viên của đội dự bị Long Nha. Nhiều ít cũng đã lấy lại mặt mũi cho tiểu đội đặc chiến Tuyết Báo.
- Ngay cả thành viên dự bị của Long Nha cũng đã lợi hại như thế, tôi thật sự không dám tưởng tượng đến thực lực của thành viên chân chính Long Nha sẽ mạnh đến cỡ nào.
Sau khi trận thi đấu thứ nhất kết thúc, vị đại lão đến từ quân khu Tây Bắc cười khổ lắc lắc đầu:
- Long Nha quả không hỗ là một thanh quân đao lợi hại nhất trong quân ta, trận này tôi thua tâm phục khẩu phục.
Nghe được vị đại lão này nói như thế thì trên mặt Diệp Cô Thành cũng không tỏ thái độ gì mà các vị đại lão còn lại cũng đã chấp nhận với lời nói của vị đại lão đến từ Tây Bắc kia.
Phải biết rằng, 20 thành viên của đội dự bị Long Nha đã chia thành 4 tổ, tạo thành 4 phòng tuyến, ngay cả phòng tuyến thứ nhất mà tiểu đội đặc chiến Tuyết Báo cũng chưa vượt qua, mấy phòng tuyến sau có năng lực như thế nào thì không nói cũng biết.
Nghe vị đại lão đến từ quân khu Tây Bắc nói như thế thì Trần Quốc Đào nghĩ đến Bùi Đông Lai muốn dẵn dắt tiểu đội đặc chiến Đằng Long vượt qua 30km núi rừng thì không khỏi nóng mặt.
Nhưng mà.
Nghĩ đến trận xạ kích Bùi Đông Lai đã sáng tạo ra kỳ tích, trong lòng Trần Quốc Đào không khỏi có chút chờ mong: " Tiểu tử này còn có thể sáng tạo ra kỳ tích không?"
Vượt qua được sao?
Trận đấu trong vài ngày kế tiếp làm hy vọng trong lòng Trần Quốc Đào tan biến.
Bởi vì trừ tiểu đội đặc chiến Lang Nha và tiểu đội đặc chiến Đằng Long chưa thi đấu thì toàn bộ các tiểu đội đặc chiến khác đều đã gặp bi kịch, không một chi tiểu đội đặc chiến nào có thể vượt qua đạo phòng tuyến thứ nhất của đội dự bị Long Nha.
Dưới tình hình như thế, Trần Quốc Đào không còn chờ mong Bùi Đông Lai có thể dẵn dắt t tiểu đội đặc chiến Đằng Long vượt qua 30km núi rừng nữa, chỉ cần một mình Bùi Đông Lai có thể vượt qua thì hắn cũng đã hài lòng lắm rồi.
Ngày thứ 7.
Tiểu đội đặc chiến Lang Nha vào trận.
So với các tiểu đội đặc chiến khác thì thành viên của tiểu đội đặc chiến Lang Nha được chia làm 2 tổ, một tổ lấy danh hiệu là Huyết Lang do Diệp Thiên cùng với chỉ đạo viên là Dã Lang 2 người tạo thành một đội, một đội khác do 4 thành viên của tiểu đội đặc chiến Lang Nha tạo thành một đội.
- Hà Huy, xem ra lính cậu của muốn thi sẽ giữ tướng a.
Mắt thấy 4 thành viên của tiểu đội đặc chiến Lang Nha tiến vào núi làm pháo hôi dò đường, còn Diệp Thiên và Dã lang ở phía sau thì vị đại lão nhân vật số 3 trong quân hướng về phía Hà Huy nói:
- Cá nhân ta cho rằng kế hoạch này không tồi, ít nhất là có một cơ hội.
Nghe được vị đại lão kia nói như thế thì mấy vị đại lão còn lại đều âm thầm gật đầu, chấp nhận lời nói của vị đại lão này.
Bọn hắn không có chú ý đến Diệp Cô Thành thầm nhíu mày lại.
Giống như đã suy đoán lời nói của vị đại lão kia nên khi dùng phương án bỏ xe bảo soái kia thì Diệp Thiên cùng với Dã Lang đã tiến hành đột phá được 2 đạo phòng tuyến mà 4 thành viên của tiểu đội đặc chiến Lang Nha đã hy sinh. Đến đạo phòng tuyến thứ 3 vì muốn để cho Diệp Thiên thuận lợi bước qua nên Dã Lang đã tự mình làm pháo hôi sau đó đã bị đánh gục, mà Diệp Thiên đã không sự phụ kỳ vọng của mọi người. Một mình Diệp Thiên bằng vào năng lực tác chiến của mình đã bắn gục hết toàn bộ thành viên của đội dự bị Long Nha, thành công vượt qua 30km núi rừng.
Biểu hiện xuất sắc của Diệp Thiên đã để cho tiểu đội đặc chiến Lang Nha tạm thời xếp thứ 1.
- Tiểu Diệp a, Diệp Thiên tiểu tử này không hổ là đồ đệ của cậu, hắn toàn toàn có thực lực để tiến vào Long Nha. Chờ sau khi cuộc thi kết thúc thì sẽ cho hắn gia nhập vào Long Nha.
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, vị đại lão kia nhớ lại biểu hiện của Diệp Thiên thì hướng về phía Diệp Cô Thành nói.
- Vâng, thủ trưởng.
Diệp Cô Thành liền trả lời một cách khẳng định, so với lúc vị đại lão kia nói để Bùi Đông Lai gia nhập vào Long Nha thì khác một trời một vực.
Thấy Diệp Cô Thành đáp ứng thì vị đại lão kia cũng không cảm thấy kỳ quái dù sao thì Diệp Thiên cũng là người truyền thừa của Diệp Cô Thành.
- Tiểu tử a tiểu tử, chút nữa cậu phải làm cho những tên không có cậu vào Long Nha mở to mắt ra nhìn xem.
Cùng lúc đó, Trần Quốc Đào người muốn Bùi Đông Lai gia nhập vào Long Nha nhưng không được chấp thuận lại có chút biệt khuất ở trong lòng mà thầm động viên cho Bùi Đông Lai.
*****
Màn đêm buông xuống, trong một trụ sở bí mật ở vùng ngoại thành Yên Kinh là một mảnh yên lặng.
Thao trường, hai mươi thành viên được chọn ra từ quân đội để trở thành thành viên dự bị của Long Nha, được huấn luyện hoàn toàn khác biệt so với trước kia. Nhưng bây giờ cả đám đang đứng thành một hàng, giống như là đám binh lính bị đánh bại vậy, bộ dáng gục đầu ủ rũ.
Tất cả chuyện này, đơn giản vì...Vào hôm nay sẽ chấm dứt Đại Bỉ Võ thi đấu biểu diễn dành cho bộ đội đặc chủng cả nước. Chẳng những bọn họ không thể xử lý được Diệp Thiên. Chưa nói đến chuyện để Diệp Thiên xuyên qua 30 km núi rừng, mà còn bị Diệp Thiên và tiểu đội đặc chiến của Lang Nha thủ tiêu 10 người.
Những việc này đối với lòng kiêu ngạo của những binh sĩ có năng lực tác chiến siêu cường đang một lòng muốn bước vào Long Nha chính là một đả kích trầm trọng không thể nghi ngờ.
- Làm sao vậy? Cả đám đều không thể thừa nhận thất bại ngày hôm nay sao?
Đứng trước đội ngũ đang xếp hàng, giáo quan của đội dự bị Long Nha chứng kiến vẻ mặt buồn khổ của 20 thành viên, hắn không có trách cứ mà ngược lại hắn còn có hơi mỉm cười hỏi han.
Dường như...Đối với hắn mà nói, chứng kiến những đệ tử luôn tự cho mình là dúng bị đả kích là một chuyện cực kỳ vui sướng.
Mà trên thực tế đúng là như thế. Trong mắt của hắn, hai mươi thành viên dự bị của Long Nha này, đều được chọn ra từ trong bộ đội đặc chủng. Mỗi người đều là tinh anh trong tinh anh!
Nhưng mà...
Bọn hắn thiếu sự suy sụp khi thất bại.
Mà cảm giác suy sụp trong quá trình phát triền của mỗi người đều là thứ không thể thiếu được, cũng là một quá trình cực kỳ quan trọng.
Cường giả chân chính, chỉ có thể ở trong suy sụp và nghịch cảnh mà dục hỏa trùng sinh.
Bởi vì đã hiểu được tầm quan trọng của suy sụp, giáo quan cảm thấy bọn họ gặp phải một đòn cảnh cáo chính là một chuyện tốt. Dù sao thì đây cũng chỉ là diễn tập, đánh bại còn có thể tổng kết kinh nghiệm. Cố gắng đề cao, tranh để sau này gặp phải sai lầm tương tự trên chiến trường.
Mà một khi đã ở trên chiến trường, thất bại đại biểu cho tử vong!
- Báo cáo giáo quan, hôm nay là do chúng tôi đã sơ xuất.
Đột nhiên một gã thành viên dự bị của Long Nha mới khoảng 19 tuổi có chút không phục nói.
Hắn vừa thốt lên, không ít thành viên của đội dự bị Long nha cũng ùa lên phụ họa.
- Sơ xuất sao?
Nghe được lời nói của tên thành viên đội dự bị Long Nha kia, nhìn vẻ mặt phụ họa của những thành viên còn lại, nụ cười trên mặt của giáo quan không sót lại chút gì. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thành viên không phục của đội dự bị Long Nha, gằn từng chữ một.
- Chẳng lẽ chính là sơ xuất sao?
Mắt thấy giọng nói của giáo quan trở nên nghiêm khắc, không người nào dám mở miệng phản bác.
- Không phải!
Giáo quan lạnh lùng nói.
- Bởi vì cho dù có đấu lại một lần nữa, các cậu cũng không thể đánh bại Diệp Thiên kia.
Nghe giáo quan bói như vậy, tên thành viên của đội dự bị Long Nhan kia cố gắng mở miệng, kết quả thì nhận được ánh mắt lạnh như băng của giáo quan, không còn cách nào khác hắn liền đem những lời vừa ra đến miệng nuốt trở vào.
- Làm sao? Không phục sao?
Giáo quan thấy thế, cười lạnh nói.
- Tiểu Tử Diệp Thiên đó dùng đồng đội để hy sinh để che dấu và phá tan đạo phòng tuyến thứ ba các cậu mà các cậu đã thành. Cả đám các cậu đều đã bao vây tiêu diệt hắn! Kết quả là sao? Kết quả là thân là các thành viên đội dự bị Long Nha nhưng phải tốn sức chín trâu hai hổ cũng không tìm được tung tích của hắn ở trong rừng, để hắn thành công vượt qua!
Á khẩu không trả lời được.
Đối mặt với lời đả kích trắng trợn của vị giáo quan thì 20 thành viên của đội dự bị Long Nhanh không ai dám mở miệng phản bác.
Bởi vì...Giáo quan nói rất đúng sự thật, sau khi Diệp Thiên ngụy trang che giấu xong, căn bản là bọn hắn không thể tìm được Diệp Thiên.
- Các cậu không chỉ sơ suất, mà còn rất ngu xuẩn.
Mắt thấy không ai phản bác, giáo quan đả kích không chút lưu tình nào, nói.
- Các cậu biết rõ mục đích của đối phương là vượt núi thành công, cũng không biết bố trí mai phục ở chỗ cửa ra, mà tất cả mọi người cố gắng đi tìm hắn. Đúng, ta biết các cậu rất có lòng tin đối với năng lực tác chiến đơn độc của mình, các cậu cảm thấy được hắn không có khả năng lẩn được qua ánh mắt của các cậu, các cậu cũng kỳ vọng có thể xử lý được hắn, sau đó thuận lợi tiến vào Long Nha, chính là đây? Đã thấy ngu chưa?
Bên tai vang lên tiếng răn dạy quở mắng của giáo quan, Các thành viên trong đội dự bị Long Nha đều áy náy cúi đầu.
Đúng như lời của giáo quan nói, nếu không phải bọn hắn quá mức tự tin, không nghĩ đến việc nhanh chóng xử lý Diệp Thiên, mà là nghiêm khắc chấp hành kế hoạch chế địch trong lời nói trước. Như vậy bọn hắn hoàn toàn có thể bố trí mai phục ở lối ra, lúc đó Diệp Thiên có chạy đằng trời.
- Theo ý nào đó mà nói, các cậu thua ở trong đồ đệ Long Vương cũng không xấu mặt! Nhưng mà nói vậy các cậu cũng không có quên, Long Vương đã nói qua, trong các cậu nếu ai có thể tự mình xử lý Diệp Thiên thì có thể tiến vào Long Nha, mà xử lý được Bùi Đông Lai thành viên của tiểu đội đặc chủng Đằng Long thì trở thành đồ đệ của Long Vương!
Giáo quan chuyển đề tài đến trên người Bùi Đông Lai.
Bá!"
Ngạc nhiên nghe được những lời này của giáo uan, những thành viên của đội dự bị Long Nha bị đả kích vừa rồi giờ giống như một đám khất cài vài ngày chưa được ăn cơm nhìn thấy một đống thức ăn ngoan vậy, bọn hắn toát ra ánh mắt cực nóng.
Giờ khắc này, đối với bọn họ mà nói, đánh gục Bùi Đông Lai là đệ tử của Long Vương đã là thứ yếu, quan trọng hơn là, bọn hắn muốn dùng hành động thực tế để rửa sạch sỉ nhục ngày hôm nay!
- Thời gian các cậu gia nhập đội dự bị Long Nha đã ngắn, nhưng. chỉ đến ngày hôm qua các cậu mới được nhìn thấy chân diện của Long Vương.
Giáo quan tiếp tục nói.
- Long Vương có thể đến bảo các cậu chú ý một người, như vậy thì các cậu có thể thấy được địa vị của người kia ở trong lòng Long Vương như thế nào. Đồng dạng Long Vương cũng đã nói, nếu ai trong các cậu có thể đánh gục Bùi Đông Lai liền có thể trở thành đồ đệ của ngài, như vậy có thể chứng minh, Bùi Đông Lai người mà các cậu gặp này mai, so với Diệp Thành các cậu gặp hôm nay còn khó giải quyết hơn!
- Báo cáo giáo quan.
Từ bên trong đội ngũ, vang lên giọng nói của một thành viên của đội dự bị Long Nha.
- Nói.
- Báo cáo giáo quan, chúng tôi đều muốn biết, cái tên Bùi Đông Lai kia rốt cục là ai? Vì sao hắn lại được Long Vương coi trọng như thế?
Tên thành viên kia đã nói ra toàn bộ nghi vấn trong lòng các thành viên của đội dự bị Long Nha.
- Trong trân đấu xạ kích thì cá nhân hắn đã dùng súng ngắm M99 bán tự động bắn hạ xe tank đang chạy với tốc độ 60 km/h ở ngoài 2000 mét!
Giáo quan đột nhiên đề cao giọng nói của mình lên.
"Ách..."
Ngạc nhiên khi nghe giáo quan nói những lời này, những thành viên của đội dự bị Long Nha giống như là nghe được tiếng quỷ sứ vậy, hoàn toàn khiến cho bọn họ sợ ngây người.
Thấy một màn như vậy, giáo quan không có nói cái gì nữa, hắn biết mục đích của cấp trên khi để cho đội dự bị Long Nha tham gia vào cuộc thi đấu Đại Võ Bỉ dành cho bộ đội đặc chủng cả nước. Hắn cần lợi dụng cơ hội lần này để răn dạy những tên gia hỏa tự cho mình là đúng này, sau đó kích thích ý chí chiến đấu của bọn họ. Lấy 200% trạng thái cho cuộc chiến đấu ngày mai. Để cho những người này thí nghiệm một chút, rốt cuộc thì Bùi Đông Lai đã mạnh đến tình trạng nào!
- Giáo quan, điều đó không thể nào được.
- Đúng vậy... Tôi cảm thấy được ngay cả thành viên chính thức của Long Nha cũng chưa chắc làm được điều này.
Khiếp sợ qua đi, vài tên thành viên đội dự bị Long Nha lộ ra biểu tình không tin.
- Ngoại trừ Long Vương ra, hắn là người đầu tiên có thể làm được chuyện này!
Giáo quan cải chính:
- Về phần tính chân thực của trận này, toàn bộ thủ trưởng quan sát trận đấu đều tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ các cậu nói thủ trưởng sẽ nhìn nhầm sao?
"Ực"
Toàn thể thành viên đội dự bị Long Nha đều hít vào một hơi khí lạnh, lý trí nói cho bọn họ biết, giáo quan sẽ không lừa bọn hắn. Nhưng mà cảm tính lại khiến bọn họ không thể thừa nhân sự nghịch thiên này.
- Mặt khác, các cậu dừng tưởng rằng hắn chỉ có thuật bắn súng là vượt qua đám tân binh viên nhất lưu chưa qua chiến đấu sinh tử. Ta nói cho các cậu biết, hắn từng dẫn dắt một đám đạo quân ô hợp phản động, ở Ngưu Thủ Sơn đã huyết tẩy cả dong binh đoàn Seberia, hơn nữa chính tay hắn còn chém đầu của Luke Fu, một trong thập đại dong binh vương.
Trầm mặc.
Lúc này đây, những thành viên của đội dự bị Long Nha luôn tự cho là đúng có lẽ đã cả kinh chết lặng, cả đám bọn họ ngơ ngác nhìn giáo quan. Trong lòng chỉ có một nghi vấn, đây rốt cục là một con quái vật như thế nào?
- Nói vậy, các cậu đều đã nghe nói qua sự tồn tại của Long Bảng. Cũng biết được thần tượng Long Vương của các cậu được bài danh thứ hai ở trong Long Bảng. Sở dĩ Long Vương chú ý tới tiểu tử tên là Bùi Đông Lai như vậy là bởi vì tiểu tử này còn có một thân phận khác. Hắn chính là con trai của Vũ Thần Bùi Vũ Phu người đứng đầu Long Bảng năm đó!
"Bá!"
Ngạc nhiên nghe được những lời nói của giáo quan, toàn bộ thành viên của đội dự bị Long Nha đều mở to hai mắt nhìn, sau đó bọn hắn đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
- Hôm nay sở dĩ ta nói với các cậu nhiều như vậy, là hi vọng các cậu có thể mau chóng từ thất bại mà đứng lên, giữ vững tinh thần!
Mắt thầy toàn bộ thành viên của đội dự bị Long Nha lại ngẩng đầu lên, giáo quan biết đã đạt được mục đích của mình. Kế tiếp cần phải ủng hộ sĩ khí, vì thế lời nói xoay chuyển, nói.
- Ta muốn các cậu xuất ra 200% sức lực của mình, cố gắng để tập trung vào ngày mai. Dùng thực lực của các cậu để nói cho mọi người biết, cho dù các cậu không có tư các để trở thành đồ đệ của Long Vương, nhưng mà các cậu có thể xử lý được con trai của cao thủ đệ nhất trên Long Bảng.
"Hô...Hô..."
Toàn bộ hơi thở của thành viên của đội dự bị Long Nha đều trở nên dồn dập, đôi mắt mơ hồ chuyển thành màu đỏ, như là một đám chiến sĩ sôi máu, hận không thể lập tức lao tới chiến trường giết địch.
- Nói cho ta biết, có thể làm được hay không!
- Long Nha vô địch!
Trong phút chốc, tiếng hô rung trời vang lên, truyền đi rất xa...Rất xa về phía chân trời...
....
Đổi với hết thảy chuyện này, Bùi Đông Lai và các đội viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long cũng không biết gì.
Nhóm của hắn lúc này, cũng vì cuộc chiến ngày mai mà được mời tới hội nghị dự họp do Ngũ Cương tổ chức.
- Tiểu đội đặc chiến Lang Nha, mặc dù không đạt được điều kiện tiên quyết là có hai thành viên tồn tại may mắn xuyên qua núi rừng, nhưng mà tiểu tử Diệp Thiên đó đã thành công vượt rừng, hơn nữa bằng vào biểu hiện xuất sắc của Diệp Thiên, những thành viên của tiểu đội đặc chiến Lang Nha đã thành công tiêu diệt mười thành viên của đội dự bị Long Nha, tạm thời có thể xếp hạng thứ nhất.
Bên trong buồng phi cơ của máy bay trực thăng. Ngũ Cương vốn là truyền đạt những tình thế mới nhất, sau đó nhìn Bùi Đông Lai, thoáng do dự một chút, nói.
- Đông Lai, hay là chúng ta cùng dùng chiến thuật đồng dạng, chúng ta sẽ ra làm mồi cho cậu, để cậu che giấu, cậu hãy nhân cơ hội này đánh gục mấy thành viên của đội dự bị Long Nha, sau đó thuận lợi xuyên qua núi rừng, cứ như vậy là chúng ta có thể vượt qua tiểu đội đặc chiến Lang Nha, trở thành đệ nhất trong trận đấu lần này.
- Đúng vậy, đội trưởng, lấy thực lực tác chiến riêng lẻ của cậu thì có thể làm được chuyện này mà không hề có trở ngại gì.
Nghe được Ngũ Cương đề nghị, bốn gã thành viên trong tiểu đội đặc chiến Đằng Long đều trăm miệng một lời mà phụ họa, tràn đầy chờ mong nhìn về phía Bùi Đông Lai.
- Có người đã từng nói cho tôi biết, đội trưởng của bộ đội đặc chủng có xuất sắc hay không, không phải là xem hắn có thể tiêu diệt bao nhiêu địch nhân ở trên chiến trường, uy phong đến cỡ nào, khí thế không ai bì nổi cỡ nào, mà điều kiện quan trọng nhất chính là hắn có khả năng hoàn thành nhiệm vụ hay không, dẫn được toàn bộ huynh đệ bên cạnh mình ra khỏi chiến trường mà không thiếu một người nào hay không?
Bên tai vang lên lời nói của các chiến hữu, cảm nhận được ánh mắt tràn đầy khát vọng của các chiến hữu, Bùi Đông Lai khẽ lắc đàu, ngữ khí lại cực kỳ kiên định:
- Tôi là chỉ huy của các anh, các anh đều là chiến hữu của tôi là an hem của tôi, tôi sẽ không vứt bỏ các cậu! Đồng dạng dùng các anh làm vật hy sinh để đổi lấy cái gọi là danh hiệu anh hùng và vinh dự quán quân, Bùi Đông Lai tôi không làm được!
*****
Lúc 8h sáng, mặt trời đỏ đã dâng lên đỉnh núi, ánh sáng rực rỡ tỏa xuống ở trong sơn cốc, mang cho sơn cốc mùa đông một tia ấm áp.
"Vù...Vù"
Một chiếc máy bay trực thăng từ phương xa bay đến như bay, cánh quạt xoay tròn phát ra thanh âm đánh vỡ sự im lặng của sơn cốc.
Một lát sau, chiếc trực thăng đỗ xuống ở một bãi đất trống bên cạnh sơn cốc, lấy Bùi Đông Lai dẫn đầu, những thành viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long theo thứ tự từ trên trực thăng nhảy xuống.
Dưới ánh mặt trời, trên mặt của bọn hắn trát đầy nước sơn, đỉnh đầu đội mũ sắt màu xanh biếc, trên người cũng là quần áo mô phỏng y phục tác chiến màu xanh biếc, bên trong mặc áo chống đạn, trong tay đều mang theo vũ khí.
Dựa theo yêu cầu của Bùi Đông Lai, các thành viên của đội đặc chiến Đằng Long đều mang theo gấp ba số đạn cao su và thức ăn.
Sau khi biết được điểm này, phi công lái chiếc trực thăng đưa bọn hắn đến sơn cốc tổ chức Đại Bỉ Võ đều cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
Trong mắt hắn, dựa theo quy định và an bài của trận đấu, tiểu đội đặc chiến Đằng Long phải trong thời gian ngắn nhất xuyên qua 30km núi rừng, mà theo như chuẩn bị của đám người Bùi Đông Lai thì có lẽ đã tính toán đánh lâu dài.
- Cái cửa sơn cốc phía trước kia chính là địa phương diễn tập trận đấu lần này của các đồng chí.
Sau khi hạ phi cơ, những binh lính tổ chức Đại Bỉ Võ chỉ về một cái sơn cốc rộng khoảng 1 km dài đến 30 km kia, nói.
- Các cậu cần xuyên qua sơn cốc, sau đó sẽ đến một chỗ khác của sơn cốc. nơi đó sẽ có chiến hữu của tôi đang chờ các cậu, chúc các cậu may mắn.
- Cám ơn.
Nghe được lời nói của người này, Bùi Đông Lai cúi chào, cảm ơn.
Đối phương hoàn lễ một cái, sau đó liền xoay người vào trong cabin, lái trực thăng rời đi.
Đưa mắt nhìn chiếc trực thăng rời đi, ánh mắt của Bùi Đông lai đảo qua trên người các chiến hữu, sau đó đưa nắm tay của mình đặt ở trước ngực.
5 tên đội viên của đội đặc chiến Đằng Long thấy thế cũng giơ nắm tay của mình lên đặt trước ngực như Bùi Đông Lai.
Không nói tiếng nào.
Ngay sau đó.
6 nắm tay va đụng vào nhau.
Bọn hắn dùng loại phương thức không tiếng động này để cỗ vũ lẫn nhau.
Thu tay lại, Bùi Đông Lai là người làm công tác tình báo cho nên hắn liền xoay người rời đi.
- Đông Lai!
Ngũ Cương thốt lên một tiếng gọi Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai dừng bước, xoay người lại.
- Cẩn thận.
Ánh mắt của 5 người Ngũ Cương phức tạp nhìn Bùi Đông Lai, dựa theo kế hoạch của bọn họ, để cho Bùi Đông Lai làm tình báo đi điều tra rõ ràng tình hình phía trước, sau đó thông tri qua vô tuyến cho bọn hắn. Bọn hắn sẽ tiến lên phía sau.
Kể từ đó, tính nguy hiểm của Bùi Đông Lai là lớn nhất, tương đương với Diệp Thiên đi một mình.
Nhìn thấy được ánh mắt lo lắng của các chiến hữu, Bùi Đông Lai cười cười, giống như một con báo săn, trực tiếp đi vào sơn cốc.
Bởi vì trong sơn cốc được mặt trời chiếu sáng nên toàn bộ cây cối trong sơn cóc đều có cành lá rậm rạp, có những bụi cỏ ước chừng cao bằng nửa thân người. Là một nơi thích hợp để che dấu hành tung.
Đối với Bùi Đông Lai mà nói, trước đây thì hắn đã lớn lên ở núi Đại Hưng An to lớn ở Đông Bắc, không ít lần đi theo Qua tử đi vào rừng săn thú, đối với việc đi lại ở trong núi rừng, ngụy trang đã hết sức quen thuộc, thêm vào đó hắn có được các kỹ năng chiến đấu ở núi rừng của Tiêu Phi, sau khi tiến vào núi rừng quả thực chính là như cá gặp nước, chẳng những che giấu cực kỳ hoàn mỹ, hơn nữa tốc độ của hắn vô cùng mau lẹ.
Trong gian phòng hội nghị của quân ủy.
Vị đại lão của quân đội và đám người Diệp Cô Thành, Trần Quốc Đào đã sớm ngồi ở trước màn hình lớn, thông qua vệ tinh quân dụng để quay lại hình ảnh, quan sát trận đấu này.
Trong đó, bởi vì vị đại lão của quân đội kia đã truyền đạt mệnh lệnh, hình ảnh chỉ tập trung vào trên người Bùi Đông Lai, đồng thời bên cạnh đó còn có mấy điểm sảng nhỏ, chính là tọa độ cụ thể của các thành viên đội dự bị Long Nha và đội viên của đội đặc chiến Đằng Long.
Kể từ đó, chẳng nhưng các lão đại có thể quan sát được Bùi Đông Lai biểu diễn mà còn có thể thông qua hình ảnh nhỏ để nắm giữ thế cục tổng thể.
- Tiểu tử này cũng quá quen thuộc đối với tác chiến trong núi rừng a?
Mắt thấy Bùi Đông lai tiến vào trong núi rừng thì trở nên nhẹ nhàng như là trở về nhà mình vậy thì vị lão đại của quân đội không nhin được mà cảm thán một câu.
Bên tai vang lên tiếng cảm thán của vị lão đại quân đội kia, đám người Diệp Cô Thành và Trần Quốc Đào không hề hé răng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Bùi Đông Lai ở trên màn hình, đồng thời thông qua màn hình nhỏ mà phát hiện tiểu đội đặc chiến Đằng Long bên này lấy Bùi Đông Lai làm thám báo tiên phong, những đội viên khác và Bùi Đông Lai thủy chung vẫn duy trì khoảng cách an toàn là một ngàn bước.
Đội dự bị Long Nha bên kia thì chia thành hai phòng tuyến, mỗi bên chia ra 4 người.
Trong đó ở đạo phòng tuyến phía trước kia thì 2 gã thành viên của đội dự bị Long Nha thì đảm đương nhiệm vụ tình báo, 8 người khác thì ngụy trang đan chéo, cách nhau một trăm bước nhỏ, gần như là đã phong tỏa trọn hết sơn cốc.
Mà đạo phòng tuyến phía sau kia thì lại sát vào chỗ cửa sơn cốc, kể từ đó, cho dù là đám người Bùi Đông Lai có thuận lợi thông qua đạo thiên la địa võng thứ nhất. Cũng rất khó để thông qua đạo thứ hai.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Không biết qua bao lâu, ở trong lúc các vị lão nhân đang nhìn chăm chú, Bùi Đông Lai đang chạy như điên ở trong rừng bỗng nhiên dừng bước, ngã ngồi xuống đất, ánh mắt cảnh giác nhìn về bốn phía.
Sau đó...Hắn có thể thấy dược rất rõ ràng ba đường dây nhỏ mà mắt thường rất khó nhìn thấy được che dấu ở trong bụi cỏ.
- Ngũ Cương.
- Ngũ Cương thu được, mời nói.
- XXX có địa lôi, xong.
- Nghe rõ, xong.
Báo cáo chi tiết tình huống cho Ngũ Cương xong, Bùi Đông Lai thay đổi tuyến đường, hướng về phương hướng 1h tiến về phía trước.
- Tiểu Diệp, xem ra trình độ chôn địa lôi của bọn nhóc kia cần phải được đề cao rồi.
Thấy một màn như vậy, vì lão đại quân đội kia trêu ghẹo nói.
Diệp Cô Thành trầm mặc như trước.
Mấy phút đồng hồ sau, thân ảnh của Bùi Đông Lai lại ngừng lại.
Hắn cẩn thận ngồi xuống đất, cẩn thận nhìn xung quanh một chút, sau đó tiến lên vài bước, dùng chủy thủy chậm rãi đào lên một quả khiêu lôi(*).
(*) Quả khiêu lôi này được chon ở dưới đất, khi giậm phải thì nó bật lên, nắp ở trên quả khiêu lôi này bắn xoáy thẳng lên phía trên rồi nổ. Cái này nếu ai coi film Mỹ nhiều r` thì đã thấy
Kết cấu của khiêu lôi rất chặt chẽ, sức nặng nhẹ, cấu tạo đơn giản, bố trí giản tiện, có thể bố trí riêng lẻ hoặc xâu chuỗi thành một đám, là một loại địa lôi rất khó dỡ bỏ, sẽ không nổ mạnh khi địch nhân bước lên, nhưng mà khi sức nặng dời đi nó mới nổ mạnh, cách mặt đất ước chừng 3 thước Anh, có thể đồng thời phóng ra 2000 phương hướng, sẽ phá hư trong phạm vi năm mươi bước của con ngựa, gần như không có góc chết.
Bởi vì chỉ là diễn tập nên Bùi Đông Lai chỉ đào ra được một quả khiêu lôi diễn tập. Một khi kíp nổ bị kích hoạt, sẽ không phun ra mảnh nhỏ, nhưng mà sẽ làm cho người bị nổ trực tiếp rời khỏi diễn tập.
Sau khi đào được một quả khiêu lôi ra, Bùi Đông Lai cũng không có nóng nòng dở bỏ, mà là kiểm tra xung quanh một chút. Cuối cùng liền phát hiện ra viên khiêu lôi này không phải là được bố trí riêng lẻ, mà là có chính viên khiêu lôi khác xâu chuỗi với nhau.
Suy nghĩ một lát, Bùi Đông lai cũng không có lập tực đem tình hình một đám khiêu lôi được bố trí nói lại cho đám người Ngũ Cương, bởi vì hắn đã phát hiện địa thế hai bên vị trí phát hiện ra khiêu lôi tương đối cao, nếu không dỡ bỏ được, tạm không nói đến việc chính hắn có thể đi qua mà không bị phát hiện hay không mà đám người Ngũ Cương đến sau đi qua bãi đất trống chắc chắn sẽ bị phát hiện, do đó tạo thành nguy hiểm.
Sau đó, dưới sự chú ý của vị lão đạo, Bùi Đông Lai liền giống như chơi đùa với đám đồ chơi vậy, cực kỳ thuần thục dỡ bỏ toàn bộ 10 quả lôi khiêu.
- Tiểu Diệp, tiểu tử này trước khi tiến vào đội đặc chủng Đằng Long đã từng vào quân đội sao?
Mắt thấy Bùi Đông Lai dỡ bỏ lôi khiêu với tốc độ cực nhanh, vị lão đại của quân đội kia không nhịn được hỏi.
- Báo cáo thủ trưởng, không có.
Mặt của Diệp Cô Thành không chút thay đổi đưa ra câu trả lời, ở chỗ sâu bên trong con ngươi lại hiện lên một tia quang mang kỳ dị.
- Vậy thì thật kỳ quái. Theo ta được biết, Bùi Vũ Phu chính là người luyện võ, cũng không biết loại đồ chơi này, hắn không thể dạy con hắn được?
Vị lão đại quân đội kia cảm thấy rất kỳ quái.
- Báo cáo thủ trưởng, hắn từng vào một cái hội sở ở Đông Hải, nhận 4 gã giáo quan nổi tiếng ở nước ngoài, trải qua huấn luyện ma quỷ. Nói vậy hẳn là đã được huấn luyện dỡ bỏ địa lôi.
Diệp Cô Thanh nói ra tin tức tình báo của mình.
- Huấn luyện trong thời gian bao lâu?
- Nửa tháng.
- Nửa tháng là có thể huấn luyện dỡ bở địa lôi giỏi vậy sao?
Cặp mắt của vị lão đại quân đôi kia đã trắng dã.
Diệp Cô Thành lại trầm mặc, đem ánh mắt quảng về phía màn hình.
Trên màn hình, Bùi Đông Lai thuần thục dỡ bỏ đám khiêu lôi mà thành viên của đội dự bị Long Nha đã tỉ mỉ bố trí, sau đó cũng không có nóng lòng đi tới, mà là lấy ra ống nhòm, cẩn thận quan sát ở phía trước.
10s đồng hồ sau, chiếc ống nhòm trong tay hắn ngừng lại, nhìn thấy ở một cái cây đại thụ cách đó khoảng 100m, rõ ràng có một gã thành viên của đội dự bị Long Nha đang ngồi trên một cái cành xum xuê lá, đồng dạng cũng đang dùng kính viễn vọng quan sát bên này.
Phát hiện điểm này, Bùi Đông Lai cũng không có nóng lòng xử lý đối phương mà lại đưa ống nhòm, hướng tới phương đan chéo nhìn lại. Rõ ràng phát hiện bên trên một cái cây đại thụ khác, có một gã thành viên của đội dự bị Long Nha.
- Ngũ Cương.
- Ngũ Cương tiếp nhận, mời nói.
- Tôi hiện tại đang ở XXX, nơi này có 10 quả khiêu lôi được địch thủ bố trí, đã bị tôi dỡ bỏ. Ở vị trí XXX và XXX có 2 gã tình báo của đối phương, bọn hắn trốn ở trên cây to, có cành lá che dấu, xong.
- Vậy chúng ta phải làm thế nào? Xong.
- Các anh đi dọc theo hướng 12 giờ tiến về phía trước 800m. Sau đó cẩn thận che dấu, tiếp tục dọc theo hướng 1 giờ tiến về phía trước 20m, đến vị trí hiện tại của tôi, tôi sẽ truyền đạt mệnh lệnh sau, các anh hãy xử lý 2 tên tình báo của đối phương, xong.
- Vậy còn cậu? Xong.
- Tôi muốn đi vòng ra sau bọn họ để xác minh tình huống, xong.
Bùi Đông Lai nói xong liền cắt đứt tín hiệu truyền tin, chui vào trong bụi cỏ như một con mèo, lại một lần nữa biến mất ở trong núi rừng.
- Hẳn là hắn đã phát hiện 2 tên tình báo kia, vì sao lại không ra tay giải quyết?
Mắt thấy Bùi Đông Lai không có nổ súng, vị tham mưu trưởng đến từ hải quân kia không nhìn được hỏi.
- Lấy khả năng bắn súng của hắn, từ khoảng cách này, hoàn toàn có thể bắn rụng hai tên thám báo kia.
Nghe được lời nói của vị tham mưu trưởng hai quân kia, vị lão đại quân đội và Trần Quốc Đào đều đưa mắt nhìn về phía Diệp Cô Thành.
- Một khi hắn hạ 2 tên tình báo kia, những người còn lại của đối phương sẽ biết rõ phát hiện rất nhanh.
Mặt của Diệp Cô Thành không chút thay đổi nói:
- Hắn muốn tương kế tựu kế, lén đi qua bên dưới mí mắt của hai gã thám báo, sau khi đã thăm dò tình huống rõ ràng, sẽ để cho chiến hữu của hắn xử lý 2 gã tình báo, đồng thời hắn sẽ ra tay đối phó với đạo phòng tuyến thứ nhất, nhân lúc đối thủ đang thả lỏng cảnh giác mà đánh cho đối thủ không kịp trở tay.
Nghe được Diệp Cô Thành giải thích, mọi người đều tỉnh ngộ, sôi nổi thầm than Bùi Đông Lai giảo hoạt.
Sau đó, giống như vì muốn xác minh suy đoán của Diệp Cô Thành, Bùi Đông Lai lại sử dụng kỹ thuật chiến đấu trong rừng thoải mái tránh thoát hai tên tham báo của đội dự bị Long Nha, đi vòng ra phía sau hai người. Mà đám người Ngũ Cương còn lại thì cũng dựa theo chỉ thị của Bùi Đông lai, cẩn thận đi tới địa phương chôn khiêu lôi.
Sau khi vòng ra phía sau hai tên thám báo, rõ ràng Bùi Đông Lai đã giảm bớt tốc đị tiến tới, ngụy trang càng thêm hoàn mĩ, dường như khiến người ta không thể nhìn ra dấu vết.
1000m.
800m.
600m.
Khi Bùi Đông Lai ẩn núp thành công đến gần đạo phòng tuyến thứ nhất của đội dự bị Long Nha còn cách có 600m thì hắn liền lợi dụng bụi cỏ để ngụy trang, bằng vào kinh nghiệm mà phán đoán vị trí của thành viên đội dự bị Long Nha, sử dụng ông nhòm quân dụng tìm ra từng người một.
Làm xong tất cả những chuyện này, hắn di chuyển đến vị trí ngoài cùng bên trái sơn cốc, sau khi che dấu hoàn hảo thì nhằm ngay một tay súng bắn tỉa của đội dự bị Long Nha mà chuẩn bị hạ sát thủ.
- Ngũ Cương.
- Ngũ Cương xin nghe.
- 3s sau bắn, xong.
Sau khi nói xong, Bùi Đông Lai liền cắt đứt liên lạc, tập trung vào mục tiêu.
1s.
2s.
Diễn xuất bắt đầu rồi!
*****
"Pằng!"
"Pằng!"
"Pằng!"
"Pằng!"
Dường như 4 tiếng súng vang lên cùng một lúc.
Trong đó hai viên đạn vô cùng chuẩn xác bắn vào cái mũ sắt trên đầu hai gã tình báo đang trốn ở trên cây, phát ra tiếng "Bang" vang giòn.
Bởi vì là đạn cao su, lại thêm có mũ sắt che chở, cho nên 2 gã tình báo cũng không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, nhưng mà sắc mặt của bọn họ đều đã đại biến.
Bởi vì bọn hắn biết, nếu như là chiến tranh chân chính thì đối thủ đổi thành súng bắn tỉa thật, cho dù là bọn hắn có mũ sắt cũng sẽ bị bắn xuyên qua đầu.
Bởi vì biết điểm này, cho nên bọn hắn yên lặng tắt tín hiệu của trang bị trên người, vẻ mặt lo lắng thối lui ra khỏi diễn tập.
Cùng lúc đó.
Đám thành viên của đội dự bị Long Nha đang phục kích ở bên trái sơn cốc kia cũng bị Bùi Đông Lai dùng một phát súng bắn trúng mũ sắt, thối lui ra khỏi diễn tập.
Bên tai bất ngờ vang lên tiếng súng, 6 gã thành viên còn lại của đội dự bị Long Nha lập tức nằm xuống đất, che dấu thân mình.
Nhân cơ hội này, Bùi Đông Lai đứng dậy, dưới chân phát lực, đạp một đạp ngay tại chỗ, hướng về phía cây đại thụ bên cạnh nhảy tới.
" Bộp...Bộp...Bộp"
Ba phát mượn lực, Bùi Đông Lai uyển chuyển linh hoạt giống như con khỉ vậy, bò ở trên cây đại thụ, từ trên cao nhìn xuống, giơ súng, dựa theo trí nhớ ước chừng vị trí của tên thành viên đội dự bị Long Nha gần nhất kia mà tiến hành ngắm, dễ dàng phát hiện ra bong dáng của đối phương.
"Pằng!"
Bóp cò súng, âm thanh vang lên, viên đạn bay ra khỏi cò súng.
Một viên đạn cao su xé toang không khí, vô cùng chuẩn xác bắn trúng đầu của tên thành viên đội dự bị Long Nha này.
"Bang!"
Viên đạn cao su đánh vào cái mũ sát trên đầu của tên thành viên đội dự bị Long Nha kia phát ra một tiếng vang giòn, sau đó viên đạn sao su rơi xuống mặt đất, lăn vài vòng ra xa.
Thành viên của đội dự bị Long Nha kia tuy rằng biết rõ chính mình đã trúng đạn, nhưng dựa vào kinh nghiệm và cảm ứng đã có thể phát hiên ra vị trí của Bùi Đông Lai.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Bùi Đông Lai đã xoay họng súng lại.
Thấy một màn như vậy, hắn rất muốn dùng bộ đàm để mà nhắc nhở chiến hữu của mình, nhưng mà hắn cũng biết, nếu ở trên chiến trường, hắn đã biến thành một khối thi thể lạnh băng, cho nên hắn rất biết điều mà lựa chọn trầm mặc.
"Pằng!"
Tiếng súng lại vang lên, một gã thành viên của đội dư bị Long Nha khác vừa mới ngẩng đầu lên liền bị viên đạn của Bùi Đông Lai bắn trúng đầu.
"Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!"
Sau đó, gần như 4 tiếng súng cùng đồng thanh vang lên, bốn viên đạn từ bốn phương hướng khác nhau bắn về phía Bui Đông Lai.
"Bịch!Bịch!Bịch!Bịch"
Viên đạn cũng không có đánh trúng Bùi Đông Lai mà đánh trúng vào đám cành cây khô, phát ra từng tiếng vang giòn.
Trước khi 4 gã của đội dự bị Long Nha nổ súng thì Bùi Đông Lai đã nhảy xuống khỏi cây đại thụ. Hắn lăn một vòng dưới đất, núp ở bên trong bụi cỏ. Lợi dụng bụi cỏ che dấu, hắn liền chạy như điên.
- Cẩn thận, là Bùi Đông Lai.
Mắt thấy đối thủ dễ dàng tránh thoát loạt đạn của mình và chiến hữu, thì tổ trưởng tổ một của đội dự bị Long Nha nhắc nhở chiến hữu.
Sau khi chạy như điên ra ngoài gần 100m, Bùi Đông Lai liền dừng bước, nằm sấp ở trong bụi cỏ, dựa vào khe hở của bụi cỏ mà quan sát động tĩnh phía trước, không dám thò đầu ra ngoài.
Hắn biết rõ, chỉ cần mình thò đầu ra, nhất nhanh sẽ lọt vào tầm bắn. Mà thuật bắn súng của thành viên đội dự bị Long Nha, dưới tình huống không có chiễn hữu hỗ trợ, đối phương chỉ có một người bắn, hắn nắm chắc trăm phần trăm có thể né tránh viên đạn, nếu là hai người bắn hắn có thể miễn cưỡng làm được. Nhưng mà nếu là bốn người đồng thời bắn, tất nhiên hắn sẽ bị bắn trúng.
- Ngũ Cương, dẫn các anh em dùng tốc độ nhanh nhất đi tới phía trước 600 m, sau đó ẩn núp cẩn thận rồi tiến lên 200 m.
Sau khi che dấu thân hình, Bùi Đông Lai lại lập tức lấy bộ đàm ra thông báo cho Ngũ Cương.
- Hướng 11h, 12h, 1h, 2h đều có địch nhân. Hiện tại tôi đang cầm chân bọn hắn, chờ sau khi mọi người đến địa điểm thì sẽ chuẩn bị bắn, tôi sẽ làm bia cho bọn họ ngắm bắt, các anh phụ trách tiêu diệt địch nhân, xong!
- Ngũ Cương nhận được, nhưng mà nếu làm như vậy thì cậu sẽ bị bắn trúng mất, xong.
- Tôi sẽ dùng bom khói và thiểm quang đạn để che giấu. Chỉ cần các anh có thể xử lý được địch nhân trong 3s thì tôi sẽ không có việc gì, xong.
- Ngũ Cương nhận được, xong!
Ngũ Cương đưa ra câu trả lời thuyết phục, sau đó làm ra một cái thủ thể, ra lệnh cho các thành viên của đội đặc chiến Đằng Long lập tức đứng dậy, hướng về phía trước chạy như điên.
- Số 1, chúng ta phải làm sao bây giờ? Vừa ngụy trang bao bây hắn, hay là ở nguyên tại chỗ chờ hắn xuất hiện? Hay là lui lại?
Ngay trong lúc Bùi Đông Lai đang an bài chiến thuật, thì 4 gã thành viên tổ một của đội dự bị Long Nha cũng đang xin chỉ thị.
- Chúng ta không thể xác định có còn những địch nhân khác đang mai phục bốn phía hay không, cho nên không thể thối lui và tiến công, chỉ có thể chờ đợi tại chỗ.
Tổ trưởng tổ một của đội dự bị Long Nha nhìn chằm chằm vào bụi cỏ nơi Bùi Đông Lai đang ẩn thân, chuẩn bị tùy lúc đều có thể bắn, nói:
- Chỉ cần hắn xuất hiện, 4 người chúng ta cùng nhau bắn, xử lý hắn không thành vấn đề, chỉ cần hắn bị giết chết, cho dù là toàn đội chúng ta bị giết chết cũng không sao, chúng chỉ còn lại 4 tên, không thể vượt qua tổ hai được.
Những thành viên còn lại của đội dự bị Long Nha dựa theo mệnh lệnh của đội trưởng, thế cục đã trở nên giằng co.
- Chỉ mới giao thủ lần đầu tiên mà đã tiêu diệt được 6 gã thành viên của đội dự bị Long Nha, lão Trần, lính của ông rất không tồi.
Trong phòng hội nghị, vị lão đại của quân đội nhận thấy thế cục đã trở nên giằng co, không nhịn được mà hướng đến Trần Quốc Đào ở một bên trêu ghẹo nói.
- Thủ trưởng, thằng nhóc này may mắn mà thôi.
Tuy rằng miệng nói vậy, nhưng mà ý cười trên mặt của Trần Quốc Đào cũng không thể nhịn được nữa.
Còn lại mấy vị lão đại bên kia cũng thấy thế, tuy rằng không tỏ vẻ gì, nhưng bọn hắn đều rất rõ ràng, tiêu đội đặc chiến Đằng Long bắt đầu có thể thuận lợi như vậy hoàn toàn là bởi vì năng lực cá nhân của Bùi Đông Lai.
- Lão Trần, ông muốn cười thì cứ cười đi, không cần chịu đựng.
Vị lão đại quân đội kia tức giận trừng mắt nhìn Trần Quốc Đào, sau đó lại nhìn cái màn hình nhỏ, nói.
- Chiến hữu của tiểu tử này cách vị trí của hắn không xa, có thể đuổi tới trong khoảng thời gian ngắn, sẽ tiến hành viện trợ đối với hắn, mà tổ thứ hai của đội dự bị Long Nha thì còn cách khá xa, xem ra tiếp theo tiểu tử này sẽ lợi dụng sự trợ giúp của chiến hữu để thoát thân.
- Nhưng mà cứ như vậy, hắn cũng không thể nào có thể dẫn dắt tất cả thành viên của đội đặc chiến Đằng Long xuyên qua núi rừng được.
Nói tới đây, vị lão đại quân đội kia không nhịn được cười, tuy rằng tiểu đội đặc chiến Đằng Long bắt đầu rất tốt, nhưng mà hắn vẫn không tin Bùi Đông lai có thể làm được hành động nghịch thiên như vậy.
Sau khi nói ra phán đoán của mình, vị lão đại quân đội kia lại nhìn về phía Diệp Cô Thành:
- Tiểu Diệp, khoảng cách đến đợt giao chiến thứ hai còn có một lát, nói ra cách nhìn của cậu xem.
- Thủ trưởng, cá nhân rôi cho là hắn có một biện pháp có thể bảo đảm chắc chắn không bị bắn trúng, thành công thông qua đạo phòng tuyến thứ nhất, tiêu diệt 4 gã thành viên còn lại của đội dự bị Long Nha.
Diệp Cô Thành nhìn chằm chằm vào màn hình, mặt không chút thay đổi nói.
"Ách?"
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Diệp Cô Thành, không riêng gì vị lão đại quân đội kia. Ngay cả đám người Trần Quốc Đào cũng không nhịn được mà đem ánh mắt hướng về phía Diệp Cô Thành, vẻ mặt tỏ ra kinh nghi (ngạc nhiên nghi ngờ).
- Tiểu Diệp, nếu tiểu tử đó muốn thoát khốn, chỉ có thể dùng chiến hữu làm vật hy sinh, hấp dẫn hỏa lực.
Vị lão đạo quân đội kia nói xong, đột nhiên trong lòng vừa động, nghĩ tới điều gì, thần tình hồ nghi hỏi:
- Cậu vừa nói có biện pháp, chẳng lẽ hắn muốn dùng thân mình làm mồi nhử, hấp dẫn hỏa lực, sau đó để cho chiến hữu đuổi tới tiêu diệt 4 gã thành viên của đội dự bị Long Nha?
- Đúng vậy, thủ trưởng.
Diệp Cô Thành nói.
- Chỉ cần hắn có thể tránh được 4 viên đạn của 4 thành viên đội dự bị Long Nha bắn ra, chiến hữu của hắn sẽ giúp hắn diệt sát 4 gã kia.
- Thực Lực của đám thành viên đọi dự bị Long Nha chúng ta cũng đã thấy qua, hắn muốn tránh né được loạt đạn do 4 người bắn ra, thật sự là quá khó khăn hơn nữa cũng rất mạo hiểm. Một khi hắn thất bại, sẽ bị bắn trúng rồi rời khỏi diễn tập. Như vậy chỉ dựa vào đồng đội của hắn, căn bản là không có khả năng xông qua đạo phòng tuyến thứ hai. Ngược lại nếu hắn lợi dụng đồng đội để hấp dẫn hỏa lực, cho dù hy sinh một vài người thì vẫn có hy vọng xông qua đạo phòng tuyến thứ hai khá lớn. Cá nhân tôi cho rằng hắn sẽ không vì cái gọi là tình đồng đội mà mạo hiểm phiêu lưu lớn như vậy.
- Thủ trưởng, dựa theo những thông tin mà tôi nắm giữ, hắn là một người đã nói là làm.
Diệp Cô Thành lắc lắc đầu, ngữ khí vẫn không mang theo chút cảm tình nào như trước:
- Nếu hắn đã nói ra, vậy thì hắn sẽ cố gắng hết sức để làm.
- Ồh?
Vị lão đại quân đội kia cũng không có tức giận bởi vì Diệp Cô Thành đưa ra ý kiến khác mình, ngược lại hắn lại lộ ra bộ dạng chờ mong:
- Tôi đây thật muốn nhìn xem, hắn sẽ tránh né loạt đạn của bốn gã thành viên đội dự bị Long Nha bắn ra như thế nào?
Không riêng gì vị lão đại quân đội, mà ngoại trừ Trần Qưốc Đào ra, vẻ mặt của những người khác cũng rất chờ mong.
Mà Trần Quốc Đào thì vừa chờ mong lại vừa lo lắng.
Một mặt trong lòng hắn cực kỳ chờ mong Bùi Đông Lai có thể làm được điều được mặt khác hắn lại lo lắng Bùi Đông lai vì quá cố chấp mà sẽ làm ra hành động mạo hiểm.
Bởi vì nếu như vậy, chỉ còn lại 4 gã thành viên tiểu đội đặc chiến Đằng Long, chắc chắn sẽ không thể nào xông qua đạo phòng tuyến thứ hai, tương đương không thể hoàn thành nhiệm vụ xuyên qua núi rừng, sẽ đem chức quán quân dân tặng cho tiểu đội đặc chiến Lang Nha.
Trong lúc Trần Quốc Đào có chút chờ mong có chút lo lắng, và những vị lão đại khác chờ mong, Diệp Cô Thành thì đang lãnh đạm nhìn chăm chú lên trên màn hình, 5 chấm đỏ đại biểu cho năm thành viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long đã dừng lại.
- Chuẩn bị xong chưa?
Trong bụi cỏ, Ngũ Cương sử dụng bộ đàm liên lạc với 4 gã thành viên khác của tiểu đội đặc chiến Đằng Long.
- Chuẩn bị xong rồi.
- Các cậu nhất định phải nhớ kỹ, Đông Lai vì không muốn thương vong mà lấy thân mạo hiểm. Cho nên các cậu nhất định phải cam đoan trong 3s sẽ xử lý được địch nhân, nếu không trận đấu này của chúng ta sẽ thất bại.
- Hiểu rồi!
Nghe các chiến hữu trả lời, Ngũ Cương không nói lời vô ích mà bắt liên lạc với Bùi Đông Lai:
- Đông Lai, chúng ta đã đến địa điểm chỉ định, hơn nữa cũng dựa theo tọa độ mà cậu đã cung cấp tiến tiến hành ngắm, đã làm xong chuẩn bị, chỉ cần bọn hắn vừa lộ diện liền có thể tiến hành bắn.
- 1' nữa tôi sẽ quăng bom khói qua, 70s sau ta sẽ ném thiểm quang đạn, đồng thời sẽ để lộ vị trí của mình.
Bùi Đông lai trả lời một câu, sau đó không ngừng điều chỉnh lại tâm tình và tình huống thân thể của mình, cố gắng để thân thể đạt tới tình trạng tốt nhất.
1s, 2s, 3s.....
Bang!
1' sau.
Một quả bom khói bị Bùi Đông Lai ném lên không trung, một làn sương trắng toát ra, tràn ngập ở xung quanh bụi cỏ.
Bốn gã thành viên của đội dự bị Long Nha vẫn bất động.
70s sau.
" Xì"
Tiếng nổ lại vang lên, thiểm quang đạn nổ tung ở bên trên bụi cỏ, Bùi Đông Lai nhảy vọt ra khỏi bụi cỏ.
"Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!"
Gần như 4 tiếng súng cùng vang lên cùng một lúc, 4 viên đạn từ 4 phương hướng khác nhau bắn về phía Bùi Đông Lai, hợp phành một chiếc võng tử vong, bao trùm lấy Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai nhảy về phía sau, cả người cuộn lại, khiến thân mình như một trái bóng tròn bằng thịt.
"Vù.. Vù.. Vù.. Vù"
4 viên đạn bay sát qua thân thể hắn.
"Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!"
4 tiếng súng lại vang lên một lần nữa.
Lúc này đây tiếng súng chính là từ 4 thành viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long.
"Bang!Bang!Bang"
Thanh âm đạn cao su đánh lên mũ sắt lần lượt vang lên, gần như 3 gã thành viên của đội dự bị Long Nha bị trúng đạn cùng một lúc.
Nguy hiểm!
Trong đó có một gã đội viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long thấy mình không có bắn trúng địch nhân, trong lòng đột nhiên chấn động.
Sau đó...
Không đợi hắn nhắm bắn lần nữa, tên thành viên đội dự bị Long Nha kia dựa vào sức phản ứng khủng bố, tránh thoát một kích trí mệnh, sau đó lại đưa súng ngắm về phía Bùi Đông Lai đang rơi xuống đất.
"Pằng"
Tiếng súng vang lên, một viên đạn gào thét hướng về phía đầu Bùi Đông Lai bay tới.
Hình ảnh như dừng lại.
Bùi Đông Lai muốn tránh cũng không được.
← Ch. 295 | Ch. 297 → |