Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 356

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 356: T-N luận võ, trận chiến có một không hai
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)

Siêu sale Shopee


Thân là thành viên của Đằng gia nên lực ảnh hưởng của Đằng Dã ở trong giới xã hội thượng lưu của NB cũng không nhỏ.

Nhưng mà.

So với tên gọi thiên tài võ học NB thì hắn lại thích cái tên gọi này hơn, có lẽ ở giới thượng lưu của NB có thể có người không biết hắn nhưng mà ở trong giới võ học của NB thì không người nào là không biết hắn.

Rốt cuộc Đằng Dã là người của môn phái nào của NB?

Tất giới nhân sĩ của NB đều tò mò điểm này.

Điều nghi ngờ này cuối cùng cũng được mở ra.

Trong trận thi đấu võ học Trung- Nhật thì Đằng Dã chính là đệ tử chân truyền của Y Hạ Nhẫn, hơn nữa Y Hạ Nhẫn còn hướng Vũ Thần TQ là Bùi Vũ Phu khiêu chiến.

Khi tin này được truyền ra ngoài thì mọi người liền kinh động.

Đối với giới võ học NB mà nói thì tuy rằng Y Hạ Nhẫn đã biến mất mấy chục năm nhưng mà hắn lại là sư phụ của thiên tài võ học Đằng Dã, hắn là người thừa kế của gia tộc Y Hạ, trong tay có một thanh sát thần chi đao Bố Đô Ngự Hồn.

Tất cả những chuyện này đã làm cho Y Hạ Nhẫn trở thành đầu tàu của giới võ học NB, đồng thời mọi người cũng hiểu được một trận chiến này Y Hạ Nhẫn muốn rửa nhục cho giới võ học NB.

Cho nên, ở trong 2 ngày qua, phàm là người có uy danh ở trong giới võ học NB đều sôi nổi đến Nam Châu.

So với Y Hạ Nhẫn mà nói thì tuy rằng địa vị của Bùi Vũ Phu ở giới võ học TQ không thể lay động, từ 20 năm trước thì hắn chỉ dùng một chiêu đã đánh bại chưởng môn Vô Sinh Kiếm Đạo là Nguyên Mộc thì liền trở thành đầu tàu của giới võ học TQ, hơn nữa còn chiếm lấy bài danh thứ nhất trên Long Bảng.

Vì thế, khi tin tức Y Hạ Nhẫn khiêu chiến với Bùi Vũ Phu được truyền ra thì những võ giả của cả nước liền tề tụ về Nam Châu, thanh thế so với 20 năm trước thì chỉ có hơn chứ không kém.

Không riêng gì giơi võ học của TQ và NB mà ngay cả các võ giả của các nước khác cũng sôi nổi bước về Nam Châu.

Trong lúc nhất thời thì Nam Châu đã trở thành nơi tụ tập của các võ giả khắp thế giới.

...

Đêm trước trận chiến.

Tây Nam, Xuân Thành, biệt thự Hạ gia.

- Cha, hôm nay lên mạng con thấy được Bùi thúc cùng với Đông Lai muốn nghênh chiến với vua Ninja NB và độ đệ của hắn, có việc này sao?

Hạ Y Na thân mặc một chiếc áo ngủ màu hồng, đẩy cửa thư phòng ra, vẻ mặt kinh hoàng chạy về phía bàn đọc sách, hướng về phía Hạ Hà đang hút thuốc hỏi.

Nghe được con gái mình nói như thế thì Hạ Hà cười khổ không thôi.

Từ sau khi Bùi Đông Lai giúp hắn tiêu diệt Từ gia thì hắn đã trở thành vương giả của hắc đạo ở Tây Nam, đối với trận chiến này thì hắn tự nhiên là rõ như lòng bàn tay.

Nhưng mà.

Làm cho hắn kinh ngạc chính là chuyện này lại có thể truyền lên đến cả in tờ nét.

- Ừh.

Hạ Hà khẽ bóp tàn thuốc rồi gật đầu.

Tuy rằng trên mạng không đăng lên ảnh chụp của cha con Bùi gia nhưng mà theo bản năng thì Hạ Y Na cho rằng đó là Bùi Vũ Phu và Bùi Đông Lai.

Lúc này thấy Hạ Hà gật đầu thì Hạ Y Na cũng không cảm thấy khiếp sợ mà cảm thấy lo lắng, hỏi:

- Cha, vậy 2 tên người NB kia có mạnh không?

- Một người được gọi là vua Ninja NB, một người là đồ đệ của vua Ninja, con nói có mạnh không?

Hạ Hà cười khổ:

- Năng lực cha con cũng không kém nhưng mà nếu gặp bọn hắn thì 1 chiêu thôi là banh chè.

- A...

Hạ Y Na nghe vậy sợ tới mức hoa dung thất sắc, trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ, theo sau bắt lấy cánh tay Hạ Hà, thần tình kinh hoảng nói:

- Cha, Bùi thúc được xưng là Vũ Thần TQ, nói vậy là có thể chống đỡ được với tên vua Ninja kia rồi nhưng mà thời gian luyện võ của Đông Lai cũng không dài, vì sao phải xuất chiến nghênh chiến đây? Đổi thành những người khác không được sao?

- Điều này chỉ sợ là ý kiến của Bùi Vũ Phu.

Hạ Hà thở dài, nói:

- Cả đời Bùi Vũ Phu quang minh lỗi lạc, là anh hùng đương đại khó gặp. Cha của tên được gọi là vua Ninja NB kia từng chết ở trong tay của cha Bùi Vũ Phu, lần này hắn đến đây hơn phân nửa là muốn báo thù, mà em trai tên đồ đệ của hắn 2 ngày trước đã đến Nam Cảng, nói như vậy cũng chính là vì báo thù mà đến, dưới tình hình như thế lấy tính tình của Bùi Vũ Phu thì sẽ không để người khác xuất chiến.

- Nhưng...nhưng mà lỡ Đông Lai xảy ra chuyện gì không hay thì sao?

Đối với Bùi Đông Lai mà nói thì nàng không quan tâm cái gọi là vinh dự của giới võ học TQ, nàng chỉ chú an nguy của Bùi Đông Lai mà thôi.

Hạ Hà trầm mặc sau một lúc lâu, nghĩ nghĩ, nói:

- Bùi Vũ Phu thúc buông vinh hoa phú quý, danh lợi uy vọng quy ẩn mười tám năm. Vì Đông Lai mà rời núi đủ để thấy được hắn rất quan tâm đến Đông Lai, nếu hắn đã lựa chọn để Đông Lai xuất chiến thì tất nhiên là tin tưởng Đông Lai có thể thắng trận chiến này.

- Thật sao?

Hạ Y Na vẫn còn lo lắng.

Hạ Hà lại gật đầu, hắn không tin Bùi Vũ Phu sẽ để Bùi Đông Lai chịu chết.

- Cha, con muốn xem trận đấu của Đông Lai.

Hạ Y Na nghiêm mặt nói.

Thấy được vẻ kiên định trong ánh mắt của Hạ Y Na thì Hạ Hà biết rõ mình không thể ngăn cản mà ngay cả bản thân hắn cũng muốn xem trận chiến này cho nên liền gật đầu đáp ứng, chuẩn bị cùng Hạ Y Na đi đến Nam Châu.

Cùng lúc đó, trong một biệt thự của Vịnh Xuân.

Bùi Đông Lai thân mang một bộ võ phục đứng trước một tảng đá to mà vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng.

- Vũ Phu, xem ra Đông Lai đã bước vào trạng thái " Nhập Thần" rồi?

Cô Độc Phong Ảnh đi bên cạnh Bùi Vũ Phu, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

Kinh ngạc là bởi vì hắn biết trong vòng 2 ngày nay bởi vì Bùi Đông Lai luyện tập " Thất Thương: cho nên mỗi ngày đếu phải tiến vào trạng thái " Nhập Thần"

- Ừh.

Cho dù là Bùi Vũ Phu đã đạt đến cảnh giới mừng vui cũng không lộ ra trên mặt nhưng mà mắt thấy trong vòng 2 ngày, liên tục tiến vào cảnh giới " Nhập Thần" thì trên mặt tràn đầy ý cười.

- Hôm trước, nó tiến vào trạng thái " Nhập Thần" có thể xuất ra được tầng kình lực thứ 2 trong " Thất Thương" ngày hôm qua thì nó có thể xuất ra tầng thứ 3, chẳng lẽ hôm nay có thể đánh ra tầng kình lực thứ 4 sao?

Cô Độc Phong Ảnh cười khổ:

- Đây cũng là quá yêu nghiệt đi?

Bùi Vũ Phu cười mà không nói, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

- Đúng rồi Vũ Phu, dựa vào tin tức truyền đến thì trong 2 ngày nay trừ những võ giả của NB ra thì toàn bộ những võ giả của khắp thế giới đều đến Nam Châu.

Cô Độc Phong Ảnh nói sang chuyện khác, nói rõ mục đích đến tìm Bùi Vũ Phu:

- Ngoài ra còn có Thần Võng của châu Âu, liên minh Mafia Bắc mỹ, bộ lạc Cuồng Nhân ở Nam Mỹ, tổ chức Ma Bồ ở Trung Đông, Cự Phủ của Nga cùng với hội Tam Hợp ở NB, ngoài ra còn có một ít tổ chức Ngưu, Quỷ, Xà thần đều đến cả.

Nói xong, trong mắt của Cô Độc Phong Ảnh hiện ra vẻ lo lắng.

Trước kia hắn một lòng một dạ hướng về võ học, đối với chuyện hắc đạo thì hắn hoàn toàn không biết nhưng mà từ sau khi đi theo Bùi Vũ Phu thì chẳng những hắn biết được những tổ chức này mà hắn lại biết toàn bộ những cường giả có tên trên Long Bảng dường như là xuất thân từ những tổ chức này.

- Một đàm cá nhỏ, tôm nhỏ mà thôi, chịu không nổi sóng to đâu.

Bùi Vũ Phu cười nhẹ, không thèm để ý đến. Ánh mắt vẫn nhìn về phía Bùi Đông Lai cũng không biết là trong lòng đang nghĩ đến cái gì, tinh quang trong mắt lóe ra.

Nghe được Bùi Vũ Phu nói như thế, thấy được vẻ khác thường trong mắt của Bùi Vũ Phu, nghĩ đến chuyện mà trước đây Bùi Vũ Phu nói cho mình thì trong lòng Cô Độc Phong Ảnh vừa động, hắn cũng không nói gì nữa mà cũng đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.

"Bá"

Không biết qua bao lâu, đột nhiên Bùi Đông Lai tỉnh lại giống như là một con sư tử bừng tỉnh, lông tơ cả người dựng lên, chiến ý lẫm liệt.

Bùi Đông Lai có thể đánh ra mấy tầng lực đạo đây?

Thấy được Bùi Đông Lai tỉnh lại thì ánh mắt của Bùi Vũ Phu và Cô Độc Phong Ảnh đều toát ra vẻ chờ mong.

- Bùi đại sư.

Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai vung quyền thì giọng nói của Thái Kinh đã vang lên, hắn bước nhanh lại chỗ này.

- Thái sư phụ, có chuyện gì thế?

Bùi Vũ Phu hỏi.

- Bùi đại sư, ngài cũng đừng có nói móc tôi, tôi làm sao xứng với cái danh sư phụ được chứ.

Thái Kinh cười khổ một tiếng, sau đó nói rõ ý đồ của mình đến đây:

- Trước cửa võ quán có một cô gái muốn tìm Đông Lai, cô ta nói mình là vị hôn thê của Đông Lai, gọi là Tần Đông Tuyết.

"Ách?"

Nghe Thái Kinh nói như thế thì 2 người Bùi Vũ Phu và Cô Độc Phong Ảnh ngẩn ra.

- Thái thúc, nàng ta ở đâu?

Sau đó, không đợi hai người Bùi Vũ Phu, Cô Độc Phong Ảnh mở miệng, Bùi Đông Lai xoay người hỏi.

- Thúc không xác nhận được thân phận của cô ấy cho nên không để cô ta vào đây, bây giờ cô ta vẫn còn đứng ở trước võ quán.

- Cha, Cô Độc thúc, Thái sư phụ, con ra ngoài một chuyến.

Bùi Đông Lai nghe vậy thì liền chào hỏi 3 người Bùi Vũ Phu một tiếng, sau đó không đợi 3 người lên tiếng thì liền giống như quỷ mị, trực tiếp biến mất trong đêm tối.

2' sau.

Bùi Đông Lai đã thấy được Tần Đông Tuyết đứng ở trước cửa võ quán.

Trong màn đêm, Tần Đông Tuyết mặc một chiếc áo màu trắng, ở dưới là một chiếc quần bò màu lam nhạt, phối hợp một đôi giày nhỏ màu trắng, bên ngoài có khoác một chiếc ao lông, trên đâu có đội một chiếc mũ màu trắng cùng quấn ở trên cổ là một chiếc khăn choàng màu trắng làm cho cả người nàng giống như làm một nàng công chúa Bạch Tuyết, vô cùng chói mắt.

Thấy một màn như vậy thì Bùi Đông Lai biết rõ Tần Đông Tuyết vừa mới xuống máy bay thì liền tới đây cho nê quần áo cũng chưa kịp thay.

- Sao cậu lại tới đây?

Bùi Đông Lai bước nhanh đến gần, dừng lại ở khuôn mặt hơi lộ ra vẻ mệt mỏi của Tần Đông Tuyết, ôn nhu hỏi nói.

Tần Đông Tuyết hành văn gãy gọn, tuyệt không giấu diếm:

- Tới xem trận đấu của cậu.

- Tớ sợ cậu lo lắng nên không dám nói cho cậu.

Giọng nói của Bùi Đông Lai mang theo vài phần xấu hổ sau đó vì để cho Tần Đông Tuyết yên tâm nên hắn cười nói:

- Cậu yên tâm đi, không sao đâu.

- Tớ biết.

Câu trả lời của Tần Đông Tuyết hoàn toàn vượt ra suy nghĩ của Bùi Đông Lai, trong mắt của nàng không có sự lo lắng mà thay vào đó là sự tín nhiệm:

- Vô luận cậu tham gia trận đấu gì thì tớ cũng là người trung thành nhất của cậu, trước đây cũng thế, bây giờ cũng thế mà sau này cũng thế.

"Lộp bộp!"

Nghe Tần Đông Tuyết nói như thế thì Bùi Đông Lai mỉm cười, trong lòng nhớ lại những chuyện trước kia ở Trầm Thành Nhất Trung.

Ngày đó.

Hắn là vương giả trở về.

Ngày mai thì sẽ như thế nào?

*****

Mặc dù lần thi đấu võ học lần này là do liên minh võ học NB cùng với hiệp hội võ học TQ tổ chức nhưng mà đối với những người nắm rõ thông tin thì đây chỉ là một cái bảng quảng cáo mà thôi. Lúc chiều, vài tên cao thủ Tán Đả Thủ của NB đã tiến hành trao đổi võ học với những võ giả TQ, nhìn trên màn ảnh thì thấy chiêu thức nào cũng toàn là mạng đổi mạng, điều này đã khiến cho mọi người sôi nổi hẳn lên.

Mà trận chiến chính thức vẫn chưa bắt đầu.

Bởi vì thực lực của những tuyển thủ tham gia trận chiến này hoàn toàn nằm ngoài phạm vị nhận biết của người thường nên trận đấu này sẽ không được mở cửa chào đón rộng rãi, chỉ trừ những giới nhân sĩ võ học có tiếng của 2 nước N-T ra thì những người muốn tham gia quan sát trận đấu này đều thông qua con được đặc thù mới có được một vị trí quan sát.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên, Nam Châu giống như một tòa đèn đuốc chi thành, làm cho lòng người vui sướng.

Lúc 7h30, từng chiếc ô-tô trước sau đi đến một quyền tràng nằm ở ngoại thành Nam Châu.

Quyền tràng nằm dưới một tòa xưởng cũ, lôi đài dài 100m, rộng 100m, 4 phía lôi đài đều là chỗ ngồi, có thể chứa hơn 8000 người.

Khi thời gian chỉ còn 30' nữa là đến giờ thi đấu thì 4 phía của lôi đài đã chật kín chỗ ngồi, trong đó ngồi ở phía đông của lôi đài chính là những nhân sĩ trong giới võ học NB, còn ngồi ở phía tây của lôi đài chính là những người có uy tín trong giới võ học của TQ, những người ngồi ở phía bắc và nam là những nhân vật có uy tín, thông qua con đường đặc thù để tiến vào đây.

So với những trận hắc quyền bình thường thì trước khi bắt đầu trận đấu này thì trên lôi đài cũng không có những người mẫu mặc bikini biểu diễn, cũng không có những thông tin cá cược.

Sở dĩ là như vậy là có 2 nguyên nhân.

Thứ nhất là để tôn trọng giới võ học.

Thứ hai là người nắm quyền của quyền tràng này không dám lợi dụng người đứng đầu hắc đạo TQ là cha con Bùi gia để kiếm tiền.

Không có âm nhạc, không có gì cả, dưới ánh đèn, những võ giả của 2 nước T-N đều nhìn vào đối phương, trong đôi mắt hiện lên vẻ chiến ý, không khí vô cùng áp lực.

Những người đứng đầu lối vào của quyền tràng thấy được cảnh tưởng như vậy thì âm thầm sợ hãi.

- Sài gia, Hạ bàn tử ở Tây Nam tới.

Một lát sau, một gã đại hán đi vào, vẻ mặt lo lắng hướng về phía Sài Cảnh mà hội báo.

"Ách?"

Sài Cảnh nghe vậy thì không nói nhiều, liền lập tức dẫn người ra nghênh đón.

Xuyên qua hành lang, Sài Cảnh đã dẫn người đến trước cửa thang máy để đợi.

"Ping Pông"

Cửa thang máy được mở ra, Hạ Hà mang theo một thân âu phục màu đen cùng Hạ Y Na đi từ thang máy ra, phía sau hắn là 4 tên bảo tiêu.

- Hạ huynh, hoang nghênh đã đến đây.

Sài Cảnh thấy thế thì liền bước lên mỉm cười chào hỏi, giọng nói vô cùng kính sợ.

Kính sợ là bởi vì hắn biết được mối quan hệ giữa Hạ Hà với Bùi Đông Lai.

- Sài lão đại tự mình nghênh đón khiến cho Hạ bàn tử ta đây cảm thấy may mắn và vinh dự rồi.

Hạ Hà mỉm cười hoàn lễ.

Sài Cảnh cười khổ không thôi:

- Hạ huynh đừng có cười nhạo tiểu đệ, trường hợp như ngày hôm nay tiểu đệ đây dám không tự mình ra nghênh đón sao?

- Vũ Phu cùng Đông Lai đã đến chưa?

Hạ Hà thấy Hạ Y Na ở một bên cầm lấy cánh tay của mình, ánh mắt chớp chớp lên thì biết nữ nhi bảo bối của mình đã không đợi được nữa nên hắn đành cười cười rồi nói sang chuyện khác.

- Vẫn chưa đến.

Sài Cảnh lắc đầu nói:

- Hạ huynh, tiểu đệ đã cho người chuẩn bị cho Hạ huynh một chỗ ngồi tốt. Tiểu đệ còn đứng đây đón khách nữa, sẽ không thể đi cùng Hạ huynh được rồi.

- Hạ tiên sinh, mời.

Sài Cảnh nói xong thì một tên đại hán ở phía sau hắn liền làm ra một động tác mời đối với Hạ Hà.

Hạ Hà gật đầu cũng không hề khách sáo, mang theo Hạ Y Na cùng với 4 tên bảo tiêu đi vào quyền tràng.

1' sau, Hạ Hà cùng với Hạ Y Na đã đi vào quyền tràng ngầm.

- Cha, lúc nào thì Đông Lai và Bùi thúc mới đến?

Mặc dù đây là lần đầu tiên Hạ Y Na đến quyền tràng ngầm nhưng mà nàng cũng không có tâm tư để đi xem.

- 8h mới bắt đầu, bọn họ rất nhanh sẽ đến thôi, chúng ta đi vào chỗ ngồi đi.

Hạ Hà cười cười, tùy ý để Hạ Y Na cầm lấy cánh tay của mình rồi đi về phía chỗ ngồi.

Lúc này đây trong một phòng nằm ở phía trên lôi đài, ngay khi lúc Hạ Hà và Hạ Y Na tiến vào chỗ ngồi của mình thì Quý Hồng, Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ đã xuất hiện trong tầm mắt của Sài Cảnh.

- Quý tiểu thư, Liễu tiểu thư đã lâu không gặp.

Thấy được Đông Hải song kiều thì Sài Cảnh vội vàng bước lên chào hỏi đồng thời trong lòng hắn không khỏi cảm thán, ở hắn xem ra chỉ có một mình Bùi Đông Lai mới có thể thu phục được 2 người Quý Hồng và Liễu Nguyệt mà thôi.

- Sài lão đại, ông nói ai là tiểu thư hả?

Quý Hồng đi ra khỏi thang máy, hướng về phía Sài Cảnh cười khẽ.

Nụ cười của Quý Hồng rơi vào trong mắt của Sài Cảnh giống như là độc xà vậy, khiến cho hắn cả kinh không thôi hắn cũng không đem vẻ sợ hãi lộ ra trên mặt mà cười cười lấy lòng:

- Thấy có lỗi, Quý lão đại là tôi nói sai...nói sai rồi.

Liễu Nguyệt đứng ở một bên cũng không nói lời nào mà mang theo Đông Phương Lãnh Vũ đi vào quyền tràng.

Từ sau khi đem Đông Nguyệt bang và tập đoàn Thiên Tường giao lại cho Bùi Đông Lai thì nàng cũng chưa từng rời khỏi Đông Hải, lần này mang theo Đông Phương Lãnh Vũ đến đây là hoàn toàn bởi vì lo lắng đến an nguy của Bùi Đông Lai.

Còn về phần Đông Phương Uyển Nhiu thì nàng sợ những nơi như chỗ này sẽ ảnh hưởng đến tiểu loly.

- Sài lão đại, Băng mỹ nhân của chúng ta đã tức giận rồi, ông hãy cẩn thận một chút.

Quý Hồng thấy Liễu Nguyệt rời đi thì hướng về phía Sài Cảnh mà cười nũng nịu.

Lông tơ cả người Sài Cảnh nổi lên, sắc mặt khó coi nở ra một nụ cười, hắn cũng không nói nhiều lời mà đưa mắt nhìn 3 người rời đi.

"Ba"

Mắt thấy 3 người Quý Hồng rời đi thì Sài Cảnh rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút một hơi sau khi phun ra một ngụm khói thì tâm tình buồn bực, nói:

- Khi nào cha con Bùi gia đến thì hãy nói cho ta biết.

Nói xong, Sài Cảnh không đợi mấy tên thủ hạ của mình trả lời thì đã rời đi.

- Tiểu cô, như thế nào mà Đông Lai ca còn chưa đến?

Đi vào chỗ ngồi của mình thì Đông Phương Lãnh Vũ không nhịn được mà hỏi.

Quý Hồng mở một chai Laffey ra rồi trả lời:

- Hắn là người thi đấu, tự nhiên là người ra sân cuối cùng.

- Tiểu Vũ.

Nghe được Quý Hồng nói như thế, Đông Phương Lãnh Vũ vốn muốn hỏi thêm nữa nhưng lúc này vang lên một tiếng gọi, hắn quay đầu lại thì thấy người gọi mình là Hạ Y Na, lập tức vui vẻ:

- Chị Na, chị cũng tới sao?

- Ừh.

Hạ Y Na gật gật đầu, sau đó hướng Quý Hồng cùng Liễu Nguyệt chảo hỏi:

- Quý tỷ, Liễu tỷ, mọi người khỏe.

- Chào cô.

Quý Hồng cùng Liễu Nguyệt không hẹn mà cùng mở miệng trả lời. Ánh mắt đều hiện ra vẻ khác thường, trong ánh mắt lộ ra vài phần hâm mộ cùng ghen tị.

- Tiểu cô, đại ma nữ, cháu cùng chị Y Na tới cửa chờ Đông Lai ca.

Đông Phương Lãnh Vũ nói.

- Đi đi.

Liễu Nguyệt mở miệng đồng ý.

- Nha đầu Hạ gia thật sự là có phúc khí tốt.

Nhìn bóng lưng Hạ Y Na rời đi, Quý Hồng không kìm lòng được mà nói.

Trong lòng Liễu Nguyệt vừa động, thu lại ánh mắt có chút không yên hỏi:

- Dựa vào tư liệu thì tên tiểu tử Đằng Dã kia đã bước vào Hóa Kính nhập môn, Đông Lai có thể thắng sao?

- Nếu Bùi thúc để cậu ta tham chiến thì không có vấn đề gì.

Tuy nói là như thế nhưng mà Quý Hồng cũng có chút lo lắng.

Bởi vì được Bùi Vũ Phu cùng Cô Độc Phong Ảnh chỉ điểm, thêm vào đó đã nhận được kinh nghiệm của Bùi Đông Lai cho nên trong thời gian qua thì thực lực của Quý Hồng cũng tăng lên, bất quá cũng chưa đột phá được cảnh giới Ám Kính đại thành.

Ở nàng xem ra, đạt đến cảnh giới Ám Kính đại thành đã khó như vậy rồi, mà Bùi Đông Lai lại còn muốn nói đột phá lên cảnh giới Ám Kính đỉnh phong sao?

Mà một khi Bùi Đông Lai không bước đến được cảnh giới Ám Kính đỉnh phong thì nàng không biết được Bùi Đông Lai có thể thắng trong trận đấu hôm nay không?

Thấy được vẻ lo lắng của Quý Hồng thì Liễu Nguyệt cũng không nói gì nữa.

Hả?

Trầm mặc qua đi, đột nhiên đồng tử của Quý Hồng thu nhỏ lại thành một đường.

Liễu Nguyệt thấy thế thì vội vàng nhìn theo thì thấy được một tên nam tử đại hán cao gần 2m đi vào.

- Hắn chính là người của tổ chức Cự Phủ của Nga, ngoại hiệu là Hùng Vương, nằm trong top 100 trên Thần bảng, luận về thực lực cách đấu thì có thể so sánh với cao thủ Ám Kính đỉnh phong.

Quý Hồng thấy Liễu Nguyệt có chút nghi hoặc thì giải thích:

- Từ sau khi Đông Lai đụng phải tổ chức Thần Võng thì tôi bắt đầu thu thập những tư liệu có liên quan đến hắc đạo của những tổ chức nước ngoài.

Liễu Nguyệt nghe vậy thì cảm thấy áy náy, áy náy vì bản thân không thể làm được việc gì cho Bùi Đông Lai.

- Con tên mặc áo choàng màu trắng kia chính là người của tổ chức Ma Bồ ở Trung Đông, chính xác ra thì hắn chính là một trong 4 đại đệ tử của thủ lĩnh tổ chức Ma Bồ, hắn tên là Raahe, cũng nằm trong top 100 người trên Thần bảng.

- Còn tên gia hỏa tóc húi cua, râu quai nón kia chính là một trong những cánh tay quan trọng của Mafia Bắc Mĩ, hắn tên là Gates, ngoại hiệu Huyết Thủ đứng thứ 48 trên Thần bảng.

Nói xong thì Quý Hồng không nhịn được mà nhìn về phía Liễu Nguyệt:

- Đối với hắn thì cô cũng không xa lạ gì.

Nghe Quý Hồng nói như thế thì Liễu Nguyệt cũng không có hé răng, xem như là chấp nhận, lúc trước khi còn nắm quyền Đông Nguyệt bang thì nàng cũng có qua lại với gia tộc Gambino của Mafia.

"Bá!"

Mắt thấy Liễu Nguyệt không nói lời nào thì Quý Hồng lại nhìn về phía trước, đột nhiên sắc mặt của nàng liền trở nên biến đổi.

- Sao thế?

Thấy được bộ dạng kinh ngạc của Quý Hồng thì Liễu Nguyệt liền lập tức hỏi.

- Làm sao hắn lại tới đây?

Quý Hồng vẫn nhìn về phía trước cũng không có trả lời câu hỏi của Liễu Nguyệt.

- Hắn là ai vậy?

Nhìn về phía trước thì Liễu Nguyệt cũng thấy được có một nam nhân trung niên mặc một chiếc hắc bào, hốc mắt hãm sâu, mũi cao thẳng, ánh mắt lạnh lùng.

- Hắn gọi Dracula, là một trong 4 người có quyền nhất ở tổ chức Thần Võng, địa vị của hắn chỉ đứng sau thủ lĩnh Thần Võng, thực lực vô cùng biến thái, đứng thứ 16 trên Thần bảng.

Nói xong, sắc mặt Quý Hồng trở nên vô cùng ngưng trọng

- Trước đó không lâu thì Đông Lai đã giết chết Aust, là nghĩa tử của thủ lĩnh Thần Võng, lúc này Dracula lại dám đến TQ, chẳng lẽ thủ lĩnh Thần Võng người đứng thứ 2 trên Thần bảng cũng tới sao?

Không có đáp án, dưới cái nhìn chăm chăm của Quý Hồng thì Dracula giống như là một u linh vậy, hắn ngồi ở một góc tối.

"Bá"

Dracula vằ mới ngồi xuống thì tất cả mọi người trong quyền tràng đều đem ánh mắt nhìn về phía chỗ lối ra vào.

Hiện ra trong tầm mắt của mọi người chính là một nam nhân.

Một nam nhân, cả người toát ra hơi thở lạnh như băng.

Hắn họ Diệp, tên Cô Thành.

Là thủ lĩnh Long Nha, ngoại hiệu là Long Vương.

Nhìn vào người nằm trong top 10 trên Thần bảng, được xưng là chiến tranh chi vương thì tất cả mọi người đều lộ ra vài phần sợ hãi.

- Long Vương Diệp Cô Thành cũng tới rồi.

Bởi vì Quý Hồng đi theo Bùi Vũ Phu Cô Độc Phong Ảnh đi đến khách sạn Yên Kinh may mắn gặp được Diệp Cô Thành, lúc này thấy được Diệp Cô Thành xuất hiện thì cũng cả kinh không nhẹ.

Sau khi đi vào quyền tràng thì Diệp Cô Thành cũng không ngồi xuống mà giống như Chiến Thần, khoanh tay đứng trước cửa, ánh mắt như đao nhìn về phía Dracula

Không biết là bởi vì chột dạ hay là sợ hãi, khi thấy được ánh mắt lạnh như băng của Diệp Cô Thành thì đám người Dracula liền cúi đầu.

"Bịch"

Sau đó thì Diệp Cô Thành thu lại ánh mắt, mới vừa đi lên được mấy bước thì lại nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân cùng lúc đó mọi người trong quyền tràng liền xôn xao, tất cả mọi người liền nhìn về phía sau Diệp Cô Thành.

Diệp Cô Thành liền xoay người lại thì thấy Y Hạ Nhẫn thân mang một bộ võ sĩ phục màu đen, tay cầm theo thanh đao Bố Đô Ngự Hồn hướng về phía mình đi tới.

Trong phúc chốc.

Ánh mắt của Y Hạ Nhẫn và Đằng Dã tiếp xúc với ánh mắt của Diệp Cô Thành.

Dưới ánh đèn.

Cả người Đằng Dã trở nên cứng ngắc.

Đồng tử của Y Hạ Nhẫn hơi co rút lại, chiến ý xuất hiện.

- Mày mà xứng chiến với Vũ Phu sao?

Long Vương Diệp Cô Thành xoay người, lưu lại một câu:

- Hắn chỉ dùng một tay là đủ bóp chết mày.

*****

Cả quyền tràng liền im phăng phắc, giọng nói lạnh như băng của Diệp Cô Thành giống như một tiếng sấm nổ vang, làm cho ai ai cũng nghe rõ.

"Bá!"

Trong phút chốc, sắc mặt của đại đa số người trong quyền tràng liền thay đổi, trên mặt bọn họ liền hiện lên vẻ kinh ngạc.

- Vốn ta tính toán chỉ cần đấu 2 trận, hiện giờ xem ra cần phải đấu thêm 1 trận nữa bởi vì chờ sau khi ta chặt đầu Bùi Vũ Phu xuống thì sẽ chặt đầu của ngươi.

Ánh mắt của Y Hạ Nhẫn híp lại thành một đường nhỏ, nhìn vào bóng lưng Diệp Cô Thành:

- Hy vọng đến lúc đó ngươi cũng không giống như loại người như nhược, không dám nghênh chiến.

- Chặt đầu của hắn...

Y Hạ Nhẫn vừa nói xong thì những người đến từ NB liền gào lên, tiếng hét rung trời.

Nghe được lời nói cuồng ngạo của Y Hạ Nhẫn, đối mặt với những tiếng hét to như vậy thì Diệp Cô Thành không để ý đến, thậm chí cả cước bộ đều không có dừng một cái mà đi vào chỗ ngồi cách lối vào không xa.

Y Hạ Nhẫn thấy thế thì không nói cái gì nữa, mang theo Đằng Dã sắc mặt khó coi đi vào.

Chỗ ngồi của bọn hắn là do ban tổ chức chuẩn bị, mà cha con Bùi gia ngồi ở phía đối diện.

- Tàng Bố Trát Khắc đại sư, Long Vương Diệp Cô Thành nếu nói Bùi đại sư có thể dùng một tay bóp chết tên NB kia thì tên NB kia căn bản không phải là đối thủ của Bùi đại sư phải không?

Cùng lúc đó những võ giả ngồi ở phía Tây cũng không có giống như đám người NB mà hét to lên, trong đó chưởng môn của Hình Ý Môn là Dương Thiện nhịn không được mà hướng về phía Tàng Bố Trát Khắc đại sư hỏi.

Tàng Bố Trát Khắc đại sư.

Cường giả thứ 5 trên Long bảng.

Năm trước nhận được lời khiêu chiến của Cô Độc Phong Ảnh, kết quả là bị đánh bại.

Dù là như thế thì cũng không ai có thể hoài nghi thực lực của Tàng Bố Trát Khắc đại sư.

"Bá"

Nghe Dương Thiện hỏi như thế thì tất cả mọi người đều nhìn về phía Tàng Bố Trát Khắc đại sư.

- Ngày đó Cô Độc Phong Ảnh chỉ dùng một chiêu mà khiến ta phải nhận thua, thực lực đã đạt đến cảnh giới Hóa Kính đỉnh phong. Hiện giờ ông ta lại tình nguyện đi theo Bùi Vũ Phu, hơn phân nửa là bại bởi Vũ Phu, hơn nữa lại thua tâm phục khẩu phục.

Tàng Bố Trát Khắc đại sư trầm ngâm nói:

- Vừa rồi Long Vương còn nói ra vậy, nói như vậy thì Bùi Vũ Phu đã đạt đến cảnh giới Cương Kính như trong truyền thuyết.

Cương Kính?

Nghe được 2 chữ ngày thì sắc mặt ai nấy đểu biến đổi.

Bởi vì bọn hắn đều biết Cương Kính chính là cảnh giới phía trên của Hóa Kính, đây là cảnh giới tối cao mà tất cả những người luyện võ đều theo đuổi.

Nhưng mà.

Trong 100 năm qua, cả TQ cũng không có một người nào đạt đến cảnh giới ấy.

- Nếu Bùi đại sư đã đạt đến cảnh giới Cương Kính thì nếu muốn giết tên NB ấy thì cũng dễ như trở bàn tay.

Dương Thiện trầm giọng, nói:

- Như vậy, việc duy nhất là chúng ta cần phải lo lắng chính là trận chiến giữa Đông Lai và tên tiểu tử Đằng Dã kia.

- Đúng a, tên tiểu tử Đằng Dã kia đã bước chân vào cảnh giới Hóa Kính nhập môn, luận về thực lực thì những người trẻ tuổi bên chúng ta không phải là đối thủ của hắn.

- Sở dĩ Bùi đại sư để con mình xuất chiến rất có thể là không muốn chúng ta ý lớn hiếp nhỏ, hơn nữa tên tiểu tử Đằng Dã kia rõ ràng hướng về phía Đông Lai mà tới, điều này có quan hệ đến vinh dự của giới võ học TQ, không thể không chiến.

- Tên tiểu tử Đằng Dã kia tuy mạnh nhưng mà nếu Bùi đại sư đã để con Đông Lai xuất chiến thì cũng đã có chuẩn bị. 2 ngày hôm nay Vũ Phu đã truyền cho Đông Lai một bộ quyền pháp thần bí. Nói như vậy thì Đông Lai có thể thông qua bộ quyền pháp này để giành chiến thắng.

- Hy vọng như thế.

Ngắn ngủi nghị luận đi qua, sau đó, mọi người cũng không nói gì nữa mà nhìn về phía cửa của quyền trang, cùng đợi cha con Bùi gia xuất hiện.

Cùng lúc đó.

Thấy được Bùi Vũ Phu và Bùi Đông Lai đã đến Thái Kinh liền xuất hiện ở cửa thang máy, cung kính chờ đợi.

Ngoài Thái Kinh thì còn có Hạ Y Na và Đông Phương Lãnh Vũ đứng ở một bên, vẻ mặt khẩn trương.

"Ping Pông"

Lúc này đây, cửa thang máy được mở ra, Bùi Đông Lai, Bùi Vũ Phu, Tần Đông Tuyết và Cô Độc Phong Ảnh xuất hiện trong thang máy.

Cô Độc Phong Ảnh vẫn mang một chiếc trường bào màu trắng, Bùi Vũ Phu mặc một chiếc trường bào màu đen, phối hợp với một đôi giày vải, hơi có cảm giác của nhân sĩ võ lâm.

Bùi Đông Lai thì ngược lại.

Trên người hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, ở bên dưới là một chiếc quần tây màu đen phối hợp với sợi dây lưng màu đen.

Mà Tần Đông Tuyết ở phía sau hắn thân mặc một bộ sườn xám màu trắng làm lộ lên khí chất tao nhã của nàng.

- Bùi gia, Bùi thiếu, Cô Độc đại sư, Tần tiểu thư.

Thái Kinh thấy 4 người xuất hiện thì vội vàng chào đón.

- Đông Lai ca.

Đông Phương Lãnh Vũ vốn là ngẩn ra, sau đó cũng không cam chịu rớt lại phía sau, hưng phấn mà cười nói.

"Bá!"

Ở bên cạnh Đông Phương Lãnh Vũ là Hạ Y Na thây vậy thì há hốc miệng ra, lại không hô to lên mà sắc mặt nàng biến đổi, vẫn không nhúc nhích nhìn vào 2 người Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết, giống như là một pho tượng, hoàn toàn ngây người.

Trước tiên Bùi Vũ Phu gật đầu ý bảo Thái Kinh, sau đó nhìn sang Hạ Y Na.

Mặc dù Tần Đông Tuyết ngầm đồng ý mình và Hạ Y Na cùng một chỗ nhưng mà ngay khi thấy được Hạ Y Na xuất hiện ở đây thì sắc mặt của Bùi Đông Lai hơi biến đổi, lộ ra vẻ xấu hổ.

- Hạ Y Na, chào cậu.

Khi Bùi Đông Lai còn cảm thây xấu hổ thì Tần Đông Tuyết buông cánh tay Bùi Đông Lai ra, bước chân đi về phía Hạ Y Na, chủ động vươn tay:

- Tớ là Tần Đông Tuyết.

- Chào...chào cậu, Tần Đông Tuyết.

Có lẽ nguyên nhân bởi vì là người thứ 3, cũng có lẽ là do khí chất giống như Tuyết Liên cao quý của Tần Đông Tuyết mà làm cho Hạ Y Na cảm thấy ảm đạm, thế cho nên khi mở miệng thì giọng nói của nàng hơi nhỏ, bàn tay cầm lấy tay của Tần Đông Tuyết cũng run run.

- Thật cao hứng hôm nay cậu có thể tới.

Nụ cười trên mặt của Tần Đông Tuyết cũng không giảm, một câu hai nghĩa.

Cậu...cậu ta tiếp nhận mình rồi sao?

Nghe được Tần Đông Tuyết nói như vậy thì Hạ Y Na cũng hiểu ra, sắc mặt của nàng biến đổi, từ tự trách, bàng hoàng, khẩn trương biến sang vui mừng.

Thấy được hành động của Tần Đông Tuyết thì trong lòng Bùi Đông Lai vô cùng cảm động. Tần Đông Tuyết thì mỉm cười, nói:

- Tớ cùng với Y Na sẽ ngồi ở phía dưới, chúng tớ đều tin tưởng cậu sẽ không để chúng tớ phải thất vọng.

- Ừh.

Bùi Đông Lai gật đầu.

- Đông Lai ca, tiểu quỷ tử đến nước chúng ta giương oai, ca cần phải đánh cho bà mja của hắn cũng không nhận ra hắn.

Lúc này đây Đông Phương Lãnh Vũ hướng về phía Bùi Đông Lai giơ giơ quả đấm lên, cổ vũ.

Bùi Đông Lai mỉm cười vỗ vỗ bả vai của Đông Phương Lãnh Vũ, sau đó hít một hơi, hoàn toàn thu liễm tâm thần, mang theo 3 người Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na cùng Đông Phương Lãnh Vũ đuổi theo Bùi Vũ Phu và Cô Độc Phong Ảnh. Cuối cùng mọi người đã bước tới quyền tràng ngầm.

Cùng lúc đó, phía đông của quyền tràng.

- Sư phụ, người vừa rồi chính là Diệp Cô Thành, là thủ lĩnh của tổ chức Long Nha thần bí sao?

Sắc mặt Đằng Dã khó coi hướng Y Hạ Nhẫn hỏi. Sát ý trên người tỏa ra, cảm giác kia hân không thể lập tức xé nát Diệp Cô Thành.

- Ừh.

Sắc mặt Y Hạ Nhẫn không chút thay đổi gật đầu.

- Sư phụ, ngài có thể nhìn ra thực lực của hắn đạt đến trình độ nào không?

Mặc dù hận không thể lập tức xé nát Diệp Cô Thành để tiết hận nhưng mà Đằng Dã cũng biết mình không có tư cách để chiến với Diệp Cô Thành một trận.

- Dựa vào cảnh giới phân chia của TQ thì hẳn là hắn bước vào cảnh giới Cương Kính.

Y Hạ Nhẫn lau lau thanh đao Bố Đô Ngự Hồn trên tay, thản nhiên nói:

- Tương đương với Nhẫn Thuật Cửu Đoạn của NB chúng ta.

- Mạnh như vậy sao?

Nghe được Y Hạ Nhẫn nói như thế thì tuy rằng Đằng Dã có chút giật mình, dù sao hiện giờ ở giới võ học của NB thì chỉ có một mình sư phụ của hắn là Y Hạ Nhẫn mới đột phát được Nhẫn Thuật Cửu Đoạn mà thôi.

Thậm chí, trong vòng 200 năm qua, trừ Y Hạ Nhẫn ra thì giới võ học NB chỉ có một người đạt đến cảnh giới này.

Trong đầu của Đăng Dã không khỏi nhớ lại tình cảnh 3 ngày trước, lúc đó Bùi Vũ Phu chỉ thổi một hơi vào chiến thư mà hắn ném qua đã khiến cho chiến thư bay ngược lại hắn, hắn nhịn không được mà hỏi:

- Long Vương Diệp Cô Thành đã đạt đến trình độ này, vậy tên hỗn đản Bùi Vũ Phu kia không phải là mạnh hơn sao?

- 5 năm trước thì vi sư đã đột phát Nhẫn Thuật Cửu Đoạn hơn nữa trong tay có thanh Bố Đô Ngự Hồn này nữa, có thể khiến cho thực lực của ta tăng lên thập bội, bọn hắn mạnh như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bị chém giết.

Trong đôi mắt Y Hạ Nhẫn toát ra sát ý, sau đó hướng Đằng Dã, nói:

- Con không cần chú ý đến việc này, hãy chú ý vào trận chiến của mình đi.

- Yên tâm đi sư phụ, con tuyệt đối sẽ không để tên cẩu tạp chủng TQ kia sống qua khuya hôm nay.

Sát ý của Đằng Dã sôi trào:

- Con sẽ ở trước mặt nhiều người màn hung hăng vũ nhục hắn, để hắn phải chủ động quỳ xuống cầu xin tha thứ, sau đó con sẽ chặt đứt đầu của hắn.

"Vù.. Vù..."

Đằng Dã vừa nói xong thì một tiếng vang vang lên, một cỗ sát ý khủng bố trên người của Y Hạ Nhẫn phóng ta, ánh mắt của hắn giống như lợi kiếm thông thường, gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa của quyền tràng.

"Ách?"

Đột nhiên Y Hạ Nhẫn nhìn về phía trước thì thấy được đoàn người Bùi Đông Lai, Bùi Vũ Phu đi vào.

"Bá!"

Không riêng gì sư đồ Y Hạ Nhẫn mà những người khác cũng đều nhìn vào.

Trong phút chốc.

Cả quyền tràng ngầm im lặng như chết.

Cha con Bùi gia đến rồi.

*****

Đối mặt với ánh mắt của nhiều người trong quyền tràng thì Bùi Vũ Phu cũng không để tâm mà là hắn đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Cô Thành.

Ngọn đèn hôn ám, ánh mắt hai người gặp nhau.

Sau đó, dường như 2 người đã hiểu được ý tứ của đối phương, cùng một thời gian thu hồi ánh mắt.

Cùng lúc đó, mắt thấy Bùi Đông Lai xuất hiện thì Quý Hồng và Liễu Nguyệt liền đứng dậy, bước lên phía trước rồi cả 2 đối mắt nhìn nhau một cái, hơi có cảm giác đồng bệnh tương liên.

- Sư phụ, con lên sân trước.

Thấy được Bùi Đông Lai xuất hiện, nghĩ đến tình cảnh của em trai mình là Đằng Tỉnh thì sát ý trên người Đằng Dã bùng nổ.

- Ừh.

Y Hạ Nhẫn đem ánh mắt từ trên người Bùi Vũ Phu rời đi rồi gật đầu.

Thấy Y Hạ Nhẫn gật đầu thì Đằng Dã liền đứng dậy rồi chỉ nghe một tiếng "Vù " cả người hắn liền nhảy về phía lôi đài.

Đằng Dã vừa nhảy lên sân của quyền ràng thì ánh đèn được bật lên, tất cả mọi người đều nhìn lên phía lôi đài.

Dưới ánh đèn, cả người Đằng Dã giống như là một thanh bảo kiếm đã rời khỏi vỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, cảm giác kia giống như Bùi Đông Lai chạy trốn tới chân trời góc biển cũng khó trốn được sự truy sát của hắn.

- Cha, con lên đây.

Mắt thấy Dằng Dã đã lên lôi đài, đồng tử Bùi Đông Lai co lại rồi nói với Bùi Vũ Phu.

Không trả lời.

Ở khi lúc Bùi Đông Lai sắp phải chiến một trận chiến khó khăn nhất trong cuộc đời của mình thì Bùi Vũ Phu nhẹ nhàng mà vỗ vào bả vai của Bùi Đông Lai, nở ra nụ cười ngây ngô.

- Đông...Đông Lai, cẩn thận.

Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai đi xa, Hạ Y Na liền không kìm lọng được mà hô to lên.

So với Hạ Y Na mà nói thì Tần Đông Tuyết bình tĩnh hơn, nàng đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi.

Bước chân Bùi Đông Lai hơi ngừng lại, quay đầu lại nhìn Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết một cái rồi xoay người rời đi. Bùi Vũ Phu còn lại là mang theo Cô Độc Phong Ảnh, Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na hướng về phía Tây của quyền tràng đi đến.

Lúc này đây Quý Hồng và Liễu Nguyệt thấy thế thì cũng không có đi ra chào hỏi Bùi Đông Lai mà mà là không hẹn mà cùng lui về chỗ ngồi.

" Bộp.. Bộp...Bộp"

Cả quyền tràng đang yên lặng, tiếng bước chân của Bùi Đông Lai phá tan không khí yên lặng này.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Bùi Đông Lai.

- Đông Lai, cố lên.

Thấy như vậy thì một người gia chủ võ học đến từ Tây Xuyên liền hô lớn lên.

- Đông Lai, giết chết tên tiểu tử kia để báo thù cho đại sư Trương Khuê.

Dương Thiện cũng không nhịn được mà mở miệng hô to.

- Chém chết tên quỷ tử.

Dương Thiện vừa nói xong thì những người võ giả của TQ và những nhân vật nhân vật của TQ đều hô to lên, tiếng hô vang vọng toàn trường.

- Câm miệng.

Bên tai vang lên tiếng kêu la đầy trời, Đằng Dã vận khí đan điền rồi rống lên một tiếng lớn.

Một tiếng hét trực tiếp đem toàn bộ tiếng la hét của mấy tên TQ cùi chó ép xuống.

Sau đó, không đợi mọi người mở miệng, Đằng Dã nhìn Bùi Đông Lai giống như là nhìn một con kiến, nói:

- Tên chó TQ kia, hôm nay tao sẽ cho mày cảm thấy rằng chết cũng là một loại hy vọng xa vời.

"Bộp.. Bộp.. Bộp"

Trả lời Đằng Dã chính là tiếng bước chân của Bùi Đông Lai, Bùi Đông Lai đi đến cách Đằng Dã khoảng 10m thì đứng lại, cả người hắn giống như là một cây thương.

- Chết đi con chó TQ kia.

Mắt thấy Bùi Đông Laid dừng lại thì Đằng Dã quát lên một tiếng rồi cả người nhoáng lên một cái, giống như là quỷ mị vậy, đột nhiên biến mất.

Thật nhanh.

Mặc dù là thông qua băng ghi hình thì mọi người đã xem qua trận chiến giữa Đằng Dã và Trương Khuê nhưng mà lúc này thấy được Đằng Dã ra tay thì mọi người liền cả kinh.

Bọn hắn nhìn được, ngày đó khi giết Trương Khuê thì Đằng Dã còn chưa dùng hết sức.

Tiếng xé gió rơi xuống, bóng người hiện ra.

Đằng Dã giống như là sử dụng thuấn di vậy, trong khoảng khắc khi giáp sát người Bùi Đông Lai thì hắn liền hóa thủ vi đao, bổ về phía đầu của Bùi Đông Lai, đao thế dũng mãnh, thế không thể đỡ.

Một thủ đao của Đằng Dã chém ra, kình phong liền quét về phía trước mặt Bùi Đông Lai.

Cao thủ Hóa Kính ra tay, quyền cước như đao, lực sát thương nghe rợn cả người.

Đằng Dã ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay liền lấy ra thực lực của cao thủ Hóa Kính.

Đối mặt với một chiêu vô cùng hoàn mỹ của Đằng Dã thì Bùi Đông Lai cũng không dám lấy cứng đối cứng, mà là bước chân hắn chợt lui lại về phía sau từng bước.

- Chạy đi dâu?

Thấy được Bùi Đông Lai thối lui thì Đằng Dã liền bước lên một bước dài, thủ đao liền chụp về phía cổ họng của Bùi Đông Lai, tốc độ nhanh như tia chớp để Bùi Đông Lai không thể nào né tránh được.

Ngay sau đó.

Coi như khi tay của Đằng Dã sắp bóp vào cổ họng của Bùi Đông Lai thì đột nhiên chân trái của Bùi Đông Lai vung lên rồi chân phải của hắn quét ngang một vòng, thân hình liền uốn cong làm cho một chiêu của Đằng Dã đánh vào không khí.

" Vèo:

Hồi Toàn Trảm.

Dường như Đằng Dã sớm đoán được Bùi Đông Lai sẽ làm như thế cho nên hắn liền dừng lại rồi sử dụng Hồi Toàn Trảm, lại chém về phía cổ của Bùi Đông Lai, hắn muốn Bùi Đông Lai phải chết ngay tại đây.

Mặt Bùi Đông Lai không đổi sắc, 2 tay hắn liền vung ra che ở trước người.

" Bốp"

Tiếng vang giòn vang lên, cánh tay của Đằng Dã đã chém thẳng vào trên 2 tay của Bùi Đông Lai rồi kình lực bạo phát.

Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy 2 bàn tay của mình run lên, cả bàn tay giống như là bị lửa thiêu đối vậy, vô cùng nóng bỏng và đau đớn, cùng lúc đó, lực đạo khủng bố đã làm hắn lui về sau 3 bước.

- Tốt.

- Giết

- Giết con chó TQ kia đi.

Mắt thấy Bùi Đông Lai bị Đằng Dã làm cho rơi vào thế hạ phong thì những võ giả đến từ NB liền đứng dậy rồi gầm lên.

Cùng lúc đó, những võ giả người TQ ngồi ở phía tây giống như là những còn gà bị thiến, ủ rủ mặt mày.

Đằng Dã chưa dùng đao mà Bùi Đông Lai đã rơi vào hoàn cảnh xấu như thế, nếu như dùng đao rồi thì Bùi Đông Lai làm sao có thể ngăn cản đây?

Trong đầu mọi người đều hiện lên suy nghĩ này, điều này làm cho bọn hắn không nhịn được mà nhìn về phía Bùi Vũ Phu.

Dưới ánh đèn, Bùi Vũ Phu không để ý ánh mắt của mọi người mà vẫn nhìn vào Bùi Đông Lai đang ở trên lôi đài.

- Con chó TQ kia, mặc dù mày mạnh hơn một chút so với dự đoán của tao nhưng mà mày không đủ tư cách để tao rút đao.

Tục ngữ nói, người trong nghê vừa ra tay thì liền biết có giỏi hay không.

Mắt thấy Bùi Đông Lai ngăn cản được Hồi Toàn Trảm của mình thì Đằng Dã hơi kinh ngạc, đồng thời cũng hiểu được thực lực của Bùi Đông Lai cho nên hắn liền cười lạnh.

Bùi Đông Lai cũng kinh ngạc, kinh ngạc vì thực lực của Đằng Dã mạnh hơn so với tưởng tượng của mình.

Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng hắn cũng không chút bối rối mà bắt đầu âm thầm để đối phương rơi vào bẫy của mình.

- Con chó TQ kia, chết đi.

Thấy Bùi Đông Lai không động đậy thì Đằng Dã lại quát lên một tiếng rồi giống như là mãnh hổ xuống núi, đánh về phía Bùi Đông Lai, thủ đao lại chém ra.

Quét, chém, lướt, trảm... Đằng Dã liền xuất ra cả. Chiêu sau so với chiêu trước thì lại càng nhanh hơn, mỗi chiêu của hắn đều đạt đến trạng thái " Nhân Đao hợp nhất"

Đối mặt với những đòn công kích mạnh mẽ của Đằng Dã thì Bùi Đông Lai cũng không lấy cứng đối cứng mà là dựa vào bộ pháp"Thiên đình phát kính. Túc để dũng tuyền" để né tránh, làm cho những đòn công kích của Đằng Dã đều thất bại.

Trong lúc nhất thời, 2 người thì người đuổi ta né, người công ta tránh.

Thật mạnh.

Thấy được những chiêu công kích không ngừng của Đằng Dã thì những võ giả người TQ đều hết hồn.

Ở bọn hắn xem ra, lấy lượng chứa trong thủ đao của Đằng Dã thì một khi chém trúng Bùi Đông Lai thì Bùi Đông Lai hẳn là phải chết.

So vơi bọn hắn mà nói thì Hạ Hà, Quý Hồng, Liễu Nguyệt thấy Bùi Đông Lai né tránh như chó nhà có tang thì nhất thời khẩn trương lên, bọn họ đều âm thầm cầu nguyện cho Bùi Đông Lai.

"Ách"

Cùng lúc đó, Hạ Y Na thấy được cảnh tưởng như thế thì liền khẩn trương lên.

Ở bên cạnh tuy rằng Tần Đông Tuyết không thấy rõ được động tác của Bùi Đông Lai, cảm cũng không biết rằng ai là người chiếm thế thượng phong nhung mà nàng thông qua hành động chau mày của Cô Độc Phong ảnh thì đoán được tình huống của Bùi Đông Lai bây giờ cũng không được lạc quan cho lắm.

Điều này làm cho chân mày của nàng khẽ nhíu lại đồng thời nàng nhìn về phía Bùi Vũ Phu thì thấy Bùi Vũ Phu bất động như núi.

Bộ tồi thân nhập thủ vận đao, đao tùy tâm nhập thủ như phong, trảm tự kinh long phiếm cuồng đào, tảo tự cương phong quyển thảm vân.

Trông khoảnh khắc Đằng Dã hóa thủ vi đao, liên tục chém ra trên trăm đao, mỗi đao đều hung hiểm, trực tiếp đẩy Bùi Đông Lai vào góc chết trên lôi đài.

"Hô"

Dù thực lực của Đằng Dã mạnh đến thế nào đi chăng nữa nhưng mà sau khi chém ra hơn trăm đao thì hắn cũng cảm thấy phổi mình sắp nổ tung cho nên âm thầm điều chỉnh lại hơi thở của mình.

Nhân cơ hội này thì Bùi Đông Lai cũng hít sâu vào một hơi.

- Con chó TQ kia, chẳng lẽ mày giống như một con chó chết, chỉ biết né tránh thôi sao?

Dưới ánh đèn, trên mặt Đằng Dã nở ra nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai giống như là đang nhìn một người chết:

- Trốn đi? Mày tiếp tục trốn đi?

- Giết con chó TQ kia đi.

- Giết! Giết! Giết

Đằng Dã vừa nói xong thì những võ giả đến từ NB đều kích động, điên cuồng hét lên, hận không thể lập tức thấy Bùi Đông Lai banh chè ngay tại chỗ.

Bên tai nghe được tiếng " Giết" nhìn vào hoàn cảnh bây giờ của Bùi Đông Lai thì tất cả võ giả TQ đều nhìn về phía Bùi Vũ Phu.

Thậm chí ngay cả Long Vương Diệp Cô Thành cũng mang theo vài phần nghi hoặc nhìn về phía Bùi Vũ Phu.

Bùi Vũ Phu sẽ ra tay sao?

Trong lòng bọn hắn đều hiện lên suy nghĩ này.

"Vù"

Trả lời bọn họ là một tiếng vang giòn!

Dưới ánh đèn.

Bùi Đông Lai động!

Chỉ thấy cả người bắn ra giống như là mũi tên, bay về phía Đằng Dã.

Đây là lần đầu tiên hắn chủ động công kích.

- Mày muốn chết.

Thấy được Bùi Đông Lai phản kích thì Đằng Dã liền quát lên một tiếng, cũng không lùi mà tiến tới, tay trái hóa chưởng đón lấy còn tay phải hóa thành đao chém ra.

Bùi Đông Lai coi thường thủ đao của Đằng Dã, thiết quyền vung lên đánh ra " Thất Thương".


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-529)