Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 419

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 419: Giẫm lên Diệp gia, đi lên sân khấu thế giới
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)

Siêu sale Shopee


- Giao thông Yên Kinh thật tệ.

Lúc chạng vạng tối, trên một con đường lớn ở Yên Kinh, trong một chiếc xe hơi có biển số đặc thù, thân là đại sứ quán NB tại TQ, Điền Nguyên lái xe, nhìn hàng xe hơi ở trước mặt, vẻ mặt tỏ ra tức giận.

"Reng.. Reng"

Đột nhiên, điện thoại vệ tinh của hắn vang lên.

Điền Nguyên nghe vậy thì một bên cẩn thận lái xe, một bên lấy điện thoại ra thì thấy người gọi đến là thuộc hạ của mình, hắn liền nghe máy.

- Bộ trưởng, tôi vừa mới nhận được tin tức, nghe nói tối qua Bùi Đông Lai đã rời khỏi nhà giam Lang Sơn, đã bị người của quân đội đưa đi.

Điện thoại được chuyển, thuộc hạ Điền Nguyên vội báo:

- Ngoài ra, tôi còn nghe nói Khương Tuấn người phụ trách vụ án ở núi Đại Hưng An đã bị mang đi điều tra, mà nhân vật số 1 của cảnh sát Đông Giang cùng với những quan viên có liên quan đến vụ án đó đều bị điều tra.

- Tin tức chuẩn xác không?

Nghe được thuộc hạ hội báo, Điền Nguyên đột nhiên cả kinh.

- Tin tức là do gián điệp cấp cao chúng ta thu được nên không có vấn đề.

- Ta biết rồi, cậu hãy tiếp tục xác minh chuyện này.

Điền Nguyên nói xong liền cúp điện thoại, sau đó bấm số của Đằng Xuyên Nguyên.

- Hội trưởng, sự việc đã xảy ra biến hóa.

Điện thoại chuyển được. Điền Nguyên khẩn trương mở miệng, nói:

- Dựa vào tin tức mà tôi mới nhận được thì Bùi Đông Lai đã bị quân đội TQ mang ra khỏi nhà giam, hơn nữa toàn bộ những người có liên quan đến vụ án ở núi Đại Hưng An đều bị bí mật mang đi, trong đó có cả Khương Tuấn, người thuộc phe phái Diệp gia.

Nghe được Điền Nguyên hội báo. Đằng Xuyên Nguyên không khỏi biến đổi, lạnh giọng hỏi:

- Tin tức chuẩn xác không?

- Vâng, là do gián điệp cấp cao thu được, hẳn là chính xác.

Điền Nguyên thành thật trả lời nói:

- Bất quá vì muốn đảm bảo nên tôi đã để cho người ở phía dưới tiếp tục xác minh tính chân thật của tin tức này.

Lúc này đây, Đằng Xuyên Nguyên không có hé răng.

Dựa theo kế hoạch của hắn thì hắn chậm nhất là tối nay hắn sẽ phái tinh anh trong hội Tam Hợp đến TQ.

Hiện giờ thế cục đã phát sanh biến hóa, hắn không thể không lo lắng.

- Hội trưởng, còn dựa vào kế hoạch mà làm không?

Mắt thấy Đằng Xuyên Nguyên không nói lời nào, Điền Nguyên do dự một chút hỏi.

Chân mày Đằng Xuyên Nguyên hơi nhíu lại, hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói:

- Điền Nguyên, cậu thấy có thể chờ không?

- Hội trưởng, lấy tin tức hiện giờ thì chuyện này đã xuất hiện vấn đề, thân là người của Diệp gia mà Khương Tuấn lại bị mang đi, điều đó đã nói rằng có người đã động thủ với Diệp gia, đây cũng là nói người thanh niên tên Bùi Đông Lai kia chẳng những không chết, hơn nữa còn mượn thế lực khác để phản kích lại Diệp gia.

Điền Nguyên phân tích.

- Đám người TQ có thể gọi nhịp với Diệp gia không nhiều lắm, tên hỗn đản đó có thể dùng món lợi ích nào để làm đám người kia xiêu lòng đây?

Đằng Xuyên Nguyên như là đang hỏi Điền Nguyên. Hoặc như là ở hỏi mình:

- Chẳng lẽ đám người kia muốn nhân cơ hội này đả kích Diệp gia?

- Rất có thể là như thế.

Điền Nguyên nghe vậy thì đồng ý với suy đoán của Đằng Xuyên Nguyên.

- Mặc dù là như vậy nhưng bon hắn cũng không có lý do gì cứu tên hỗn đản kia, đối với bọn hắn mà nói thì tên hỗn đản này không có giá trị lợi dụng, nếu như bọn hắn cứu tên hỗn đản kia ra thì rất có thể đã hoàn toàn kết thù với Diệp gia.

Đằng Xuyên Nguyên hơi trầm ngâm, vẻ mặt tỏ ra cơ trí nói:

- Kế hoạch tạm thời hủy bỏ, đợi cho mọi việc rõ ràng rồi mới định ra kế hoạch. Cậu hãy tiếp tục quan sát chuyện này, một khi có gì mới thì lập tức báo lại cho ta.

- Vâng, hội trưởng.

Điền Nguyên cung kính trả lời, sau đó thì nghe điện thoại vang lên những tiếng "Đô đô"

...

Cùng lúc đó, trong một khu nhà giàu Tử Viên ở Đông Hải, thân là người phụ trách Mafia ở TQ thì Pavarotti liền liên lạc với Anthony Gambino.

- Pavarotti, ta không phải nói cho ông biết, 2 tiếng sau, ta muốn tới Đông Hải sao?

Trên màn hình, vẻ mặt Anthony Gambino có chút không vui.

Lúc buổi sáng, hắn gọi điện thoại cho Pavarotti, nói rằng hắn sẽ đi tới Đông Hải, tự mình chủ trì chuyện để Mafia tiến vào TQ, ngoài ra hắn còn muốn đi đến Đông Hải để tìm Liễu Nguyệt, mượn cơ hội này để bắt Liễu Nguyệt.

Hiện giờ, khoảng cách hắn lên máy bay chỉ còn 2 tiếng, mà Pavarotti lại đột nhiên liên lạc với hắn, điều này có thể khiến hắn không tức giận sao?

Ở hắn xem ra, nếu Pavarotti có chuyện gì muốn báo thì cần phải báo sớm hơn a.

- Thật có lỗi, quầy rầy ngài, Anthony thiếu gia.

Nhận thấy được vẻ bất mãn của Anthony thì trong lòng Pavarotti có chút sợ hãi, bất quá cũng giải thích:

- Sự việc đã phát sinh biến hóa, tôi cho rằng cần phải báo lại cho ngài.

- Xảy ra biến hóa?

Anthony đã biết được chuyện Bùi Đông Lai bị giam vào ngục giam cho nên mới lớn mật đi Đông Hải tìm Liễu Nguyệt, hiện giờ nghe Pavarotti nói thế thì không khỏi ngẩn ra:

- Xảy ra chuyện gì?

- Anthony thiếu gia, dựa vào tình báo mới nhất thì tối qua Bùi Đông Lai đã bị người quân đội mang đi, ngoài ra một ít người có liên quan đến vụ án ở núi Đại Hưng An cũng bị mang đi....

Pavarotti kể lại những tin tình báo mà mình có được cho Anthony, sau đó nói ra suy đoán của hắn:

- Cá nhân tôi cho rằng, có thế lực ra mặt cứu Bùi Đông Lai, dù sao dựa vào tin tức hiện giờ có thể đoán được, không có chứng cớ chứng minh việc Bùi Đông Lai cấu kết với Thôi gia HQ giết chết Diệp Tranh Vanh, ngược lại có thể là có chứng cớ chứng minh việc Diệp Tranh Vanh cấu kết với Thôi gia HQ.

- Quả thật là có khả năng này.

Anthony nghe vậy thì trầm ngâm một lát:

- Nếu sự việc đã xảy ra biến hóa thì ta sẽ không đi Đông Hải, ông hãy tiếp tục phụ trách công việc bên đó, một khi có chuyện gì thì liền báo lại cho ta.

- Vâng, Anthony thiếu gia.

- Nếu như mày còn sống thì chứng minh tao đã khinh thường mày, bất quá mày có quan hệ gì đây? Lúc mày xuống dưới kia cũng là lúc Liễu thần phục dưới háng của tao, đây là chuyện khong thể thay đổi, chỉ có khác nhau là tao có ra mặt động thủ hay không thôi.

Anthony kết thúc điện thoại, châm một điếu xì gà, cười lạnh không thôi.

...

So sánh với hội Tam Hợp cùng Mafia mà nói thì mạng lưới tình báo của Thần Võng lại càng khủng bố hơn.

Sau khi biết chuyện này thì Dracula cũng không có liên lạc với Dixi.

Bởi vì hắn biết, mỗi ngày Dixi đều luyện công để làm tăng thực lực của mình lên.

Ngay khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống thì Dracula mới liên lạc với Dixi, đem toàn bộ mọi chuyện báo lại cho Dixi.

- Sự việc càng lúc càng thú vị.

Nghe xong Dracula hội báo, 2 mắt Dixi tỏa sáng, không nhịn được mà cười hỏi:

- Dracula hoàng thân, ông xem rằng có phải chúng ta đã xem thường tên kia không?

- Thần chi tử tôn quý, tuy rằng tôi không thể đoán được chân tướng của việc này nhưng cá nhân tôi cho rằng tên kia sẽ tránh khỏi tai nạn lần này.

Dracula đem suy nghĩ của mình nói ra.

- Ông hãy lưu lại ở TQ, chú ý tình thế, nếu hắn chết thì dựa theo kế hoạch chúng ta mà làm, nếu hắn tiếp tục còn sống thì hủy bỏ kế hoạch.

Tinh quang trong đôi mắt màu tím của Dixi lóe lên, giọng nói tỏ ra khinh thường:

- Bởi vì có như vậy thì mới chứng minh hắn không phải là kẻ phế vật, có tư cách là đồ chơi của ta.

- Thần chi tử tôn quý, tôi cho rằng bất kể như thế này thì ngay cả tư cách lau giày cho ngài thì hắn cũng không có.

Nghe được Dixi nói thế, nghĩ đến mưu trí và vũ lực khủng bố của Dixi thì Dracula khen một câu.

- Ông sai rồi Dracula, cho dù hắn là phế vậy thì hắn cũng là con của Vũ Thần TQ, tự tay bóp chết lấy hắn cũng là một chuyện thú vị, ông không thấy đúng sao?

Dixi có nhiều hứng thú nở nụ cười, cảm giác kia giống như Bùi Đông Lai đã là một món đồ chơi trong tay hắn.

- Thần chi tử tôn quý, là tôi hồ đồ.

- Ha ha, Dracula sau khi ông đến TQ thì trình độ vuốt mông ngựa của ông càng cao a.

Lại nghe Dracula khen, Dixi hơi cảm thấy hiếu kỳ.

Dracula cười khổ nói:

- Thần chi tử tốn quý, ngài có điều không biết, ở trong này vô luận là thương nhân hay là quan chức, bọn họ đều là cao thủ nịnh bợ, trong mắt tôi thì bọn hắn lại càng giống với những tiểu thư ở trong các quán Bar.

- Vậy sao?

Dixi nghe vậy, hơi hiếu kỳ:

- Có cơ hội thì ta đến TQ nhìn xem mới được.

- Thần chi tử tôn quý, một ngày nào đó ngài cũng tôn quý chi thần sẽ giẫm nát TQ dưới chân, không, là toàn bộ thế giới.

Dracula cười nói.

- Ngày này hẳn là không xa.

Dixi từ từ đem một ly máu đỏ tươi đổ vào trong miệng, vẻ mặt như ác ma.

...

Cùng lúc đó, trong một khách sạn ở vùng ngoại thành Yên Kinh.

6 tên từng là người có mạng lưới bạch đạo lớn nhất của tập đoàn Đông Hải đang ngồi ở đây.

- Lão Trang ông có tin tức gì mới sao?

Bên cạnh bàn cơm, một gã đại lão mở miệng hỏi, hắn và đám người Trang Nham đều giống nhau, đều thông qua con đường đặc thù biết được chuyện Bùi Đông Lai bị mang ra khỏi nhà giam Lang Sơn, hơn nữa còn biết chuyện Khương Tuấn bị mang đi điều tra. Đối với chuyện này thì bọn hắn vô cùng tò mò, lại nhớ đến chuyện ngày đó Trang Nham nói nên cho rằng chuyện này không đơn giản, vì thế lập tức tụ họp lại ở đây.

- Tôi làm sao có tin gì được?

Trang Nham dở khóc dở cười.

- Vậy tại sao trước kia ông nói sự việc không có đơn giản như thế?

Một gã đại lão khác hỏi.

Trang Nham cười khổ:

- Nếu như cho tôi tìm lý do thì lý do chỉ có một chính là ngày đó Bùi Đông Lai đã nói: " Cha tôi từn dạy tôi nhiều thứ nhưng chưa từng dạy tôi cách cúi đầu trước địch nhân", ngày đó hắn nói rất tự tin cho nên tôi cảm thấy hắn còn con bài chưa lật.

- Tập đoàn Đông Hải đã bị niêm phong, hắn còn có con bài gì nữa?

- Đúng vậy, theo tôi thấy thì rất có thể những thế lực khác nhìn thấy được chuyện khác lạ trong vụ án ở Đông Giang cho nên muốn nhân cơ hội này làm ra một số chuyện.

- Vậy tại sao Bùi Đông Lai lại bị mang ra khỏi nhà giam Lang Sơn? Hơn nữa nghe nói là người của quân đội.

Trang Nham nhất châm kiến huyết:

- Mặc dù sau cái chết của Tiêu gia lão gia tử thì Diệp gia đã có sự phát triển trong quân, nhưng mà so với Tiêu gia thì vẫn còn chưa đủ trình, như vậy nếu như Diệp gia muốn cho Bùi Đông Lai chết thì trước khi Bùi Đông Lai bị định tội thì Diệp gia tuyệt đối không cho Bùi Đông Lai rời khỏi nhà giam Lang Sơn nửa bước.

- Có lẽ là Bùi Đông Lai tạm thời bị mang đi để hiệp trợ điều tra, ông muốn nói hắn còn con bài chưa lật, tôi tuyệt đối không tin.

Một vị đại lão đeo kính nói ra quan điểm của mình.

- Dân chúng bình thường xem quan trường giống như âm phủ trong nhân gian, mặt trên xem chúng ta là bàn cờ, cũng là như thế.

Trang Nham nhịn không được cảm thán nói:

- Tin hay không đợi toàn bộ mọi chuyện nổi lên mặt nước thì sẽ thấy.

- Cũng chỉ đành như thế.

Những người khác đều lộ ra vẻ chờ mong.

Bởi vì bọn hắn cũng biết lấy thân phận của bọn hắn thì cũng không thể tìm thấy tin tức cụ thể trong chuyện này.

Bọn hắn không biết là.

Đêm nay, bởi vì bố cục " Đồ Long" của Bùi Đông Lai mà hội Tam Hợp, Mafia, Thần Võng 3 thế lực đã tạm hoãn kế hoạch xâm nhập vào TQ.

Bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng.

Đêm nay, Bùi Đông Lai lại tự mình đi gặp vị thủ trưởng số 1.

- Tôi không biết ngày đó Bùi Đông Lai đã cùng XXX nói cái gì nhưng mà có thể khẳng định, đêm đó đối với Bùi Đông Lai cùng TQ có một ý nghĩa to lớn, ngày nào đó đi qua, Bùi Đông Lai giẫm lên Diệp gia, đi lên sân khấu thế giới.

Nhiều năm sau, Tham Lang Tịch Hồ đã nói câu như vậy.

*****

8h sáng ngày hôm sau, trong văn phòng của mình, Trang Nham đang chuẩn bị cầm xấp tài liệu lên để đọc thì điện thoại di động của hắn lại rung lên.

Xảy ra tiếng điện thoại làm Trang Nham ngẩn ra, hắn nhìn vào thì thấy người gọi đến là một người bạn làm ở Bộ, vì vậy hắn liền tới đóng cửa, rồi mới nghe máy.

- Vừa mới nhận được tin, thân thể Diệp Cấm không được khỏe cho nên hắn đã làm đơn xin từ chức.

- Diệp Cấm từ chức sao?

Dù là Trang Nghiêm thân ở địa vị cao. Tâm lý tính chất vốn thật tốt, nhưng mà thình lình nghe được tin tức này thì hắn cả kinh trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ rất nhiều hắn thậm chí cảm thấy được bản thân xuất hiện ảo giác:

- Tôi có nghe lầm không?

- Tin tức vô cùng chính xác.

Chủ nhân đầu bên kia điện thoại khẳng định:

- Mặt trên đang họp, rất nhanh sẽ công bố tin tức này.

"Ách..."

Lại nghe được lời khẳng định nhưng mà Trang Nham vẫn chưa có cách nào lấy lại tinh thần.

- Tuy rằng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thể khẳng định chính là đây chính là hậu chiêu của Bùi Đông Lai, chỉ có hắn mới có thể khiến cho Diệp gia tổn thương nặng như thế này.

Giọng nói vẫn tiếp tục vang lên:

- Trước mắt tin tức vẫn còn chưa kịp truyền ra ngoài, ông còn muốn cứu vãn thì vẫn còn kịp.

Không trả lời, Trang Nham vẫn chưa lấy lại tinh thần thế cho nên chủ nhân đầu bên kia cúp điện thoại thì hắn vẫn không biết.

"Reng.. Reng.."

Sau đó, thật vất vả lắm thì Trang Nham mới lấy lại tinh thần, lại phát hiện tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Lúc này, người gọi đến chính là một người từng có quan hệ rộng rãi trong mạng lưới bạch đạo của tập đoàn Đông Hải.

- Lão Trang, tôi vừa mới nhận được tin tức, nói rằng bởi vì thân thể Diệp Cấm không khỏe cho nên đã chủ động từ chức. Ông đã nghe được tin tức này chưa?

Đầu bên kia điện thoại, người luôn tin tưởng Bùi Đông Lai không còn con bài tẩy gì, lúc này hắn tỏ ra vô cùng nghi hoặc hỏi:

- Tới cùng là đã xảy ra chuyện gì? Ông nói có phải là do tên tiểu tử Bùi Đông Lai kia làm ra không?

- Chuyện cho tới lúc này, nếu không phải là Bùi Đông Lai làm thì ai mới có thể khiến cho Diệp gia bị tổn thương nặng như thế?

Trang Nham hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Ngữ khí đã tràn ngập hương vị chua sót, khuôn mặt cũng hiện lên vài phần hối hận:

- Chúng ta đều đã bỏ qua một cơ hội tốt rồi.

"Ách..."

Nghe được những lời này của Trang Nham thì người bên kia điện thoại không phản bác được, chẳng khác gì là chấp nhận lời nói này của Trang Nham. Diệp Cấm là người thừa kế đời thứ 3 của Diệp gia, đồng thời là người có thể bước chân vào cạnh tranh quyền lực trên đỉnh Kim Tự Tháp, hiện giờ lại bị Bùi Đông Lai xóa sạch, điều này đủ để nói lên nhiều chuyện.

- Lão Trang, ngày đó ông cùng gặp mặt với Bùi Đông Lai, không phải Bùi Đông Lai đã nói cánh cửa tập đoàn Đông Hải luôn chào đón chúng ta sao?

Ngây người đi qua, vị đại lão bên kia nghĩ tới điều gì, vội vàng nói.

- Lão Tạ a, lúc này không giống ngày xưa. Không chỉ nói Bùi Đông Lai có nhớ đến lời ngày đó hay không, cho dù hắn nhớ thì ông cho rằng hắn sẽ làm sao?

Trang Nham cười khổ một tiếng, tự hỏi từ đáp:

- Hiện giờ, ngay cả Diệp Cấm mà hắn có thể xóa sạch, chúng ta thì tính là cái gì?

- Cứ thử xem đi, cho dù không hợp tác được cùng hắn thì ít nhất cũng tỏ thái độ, không cần đắc tội với hắn.

Lão Tạ nghe vậy thì khuôn mặt liền hiện ra vài phần hối hận, trầm ngâm một lát lại nói.

Nghe được lão Tạ nói như thế thì Trang Nham nghĩ nghĩ, làm ra quyết định:

- Được rồi, để lát nữa tôi gọi điện cho hắn.

Tuy nói như vậy nhưng mà trong lòng Trang Nham cũng không có bao nhiêu hy vọng.

Bởi vì.

Hắn biết đám người bọn hắn đã làm ra một lựa chọn sai lầm, điều duy nhất mà hắn chờ mong chính là Bùi Đông Lai thấy bọn hắn không có bỏ đá xuống giếng, nhớ lại tình cũ, sẽ để bọn hắn vào lại tập đoàn Đông Hải.

Nếu không, hắn có thể khẳng định, Bùi Đông Lai có thể vặn ngã Diệp Cấm cũng có thể làm bọn hắn ngã xuống.

2 tiếng sau.

Trong một tòa nhà ở Yên Kinh, đại thiếu gia của Đổng gia là Đổng Văn Bân đang ngồi trên một chiếc ghế salon, vẻ mặt của hắn tỏ ra vô cùng đắc ý.

Đắc ý là bởi vì chuyện Hồng Kinh hội tan đàn xẻ nghé, Đông Hạ hội trở thành chuyện cười của Yên Kinh, hắn nhân cơ hội này, bằng vào uy tín của đại thiếu gia Đổng gia, hơn nữa cũng liên thủ với mấy người dưới tay, ở trong vòng quyền quý tuyên bố thành lập " Hồng Cảnh hội". Tính đến hôm nay thì đã có không ít người xin gia nhập vào Hồng Cảnh hội.

Khuya hôm nay chính là lần đầu tiên mọi người trong Hồng Cảnh hội gặp gỡ với nhau.

Như vậy, thân là người sáng lập ra Hồng Cảnh hội thì h có thể không đắc ý sao?ắn

Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Hắn rất hài lòng với tình thế hiện nay.

"Reng.. Reng"

Sau đó, ngay tại khi Đổng Văn Bân ảo tưởng đến kế hoạch trong tương lai của Hồng Cảnh hội thì điện thoại của hắn lại vang lên.

Hả?

Tiếng điện thoại làm cho Đổng Văn Bân bừng tỉnh, hắn lấy điện thoại ra thì thấy người gọi đến là một gã bạn mình, vẻ mặt tươi cười hỏi:

- Tiểu Dương, có chuyện gì sao?

"Ách..."

Đầu bên kia điện thoại, thanh niên tên là Tiểu Dương đang làm ở trong mạng nhân dân, hắn vốn là nghe được một tin tức quan trọng, muốn tìm Đổng Văn Bân để tìm hiểu thêm, lúc này nghe giọng nói của Đổng Văn Bân tỏ ra thoải mái thì liền giống như là đang ngủ mớ.

Ở hắn xem ra, xảy ra chuyện lớn như thế, Đổng Văn Bân không có đạo lý mà tỏ ra thoải mái như vậy mới đúng a.

- Có chuyện gì?

Đổng Văn Bân thấy Tiểu Dương không nói lời nào. Lại hỏi.

- Đổng thiếu, anh chưa biết tin gì à?

Tiểu Dương lấy lại tinh thần, nuốt nước bọt. Có chút không dám tin hỏi.

- Biết cái gì?

- Thân thể Diệp Cấm không khỏe cho nên đã trình đơn từ chức, được phê chuẩn...

- Cái gì?

Lúc này đây không đợi Tiểu Dương nói cho hết lời, Đổng Văn Bân liền cả kinh từ trên ghế làm việc nhảy dựng lên, vẻ mặt hắn tỏ ra không tin, trừng to mắt:

- Cậu nói Diệp Cấm từ chức sao? Điều này sao có thể?

- Đổng thiếu, thật sự a, trên web của Bộ nhân dân đã truyền ra tin tức này, hiện giờ cũng đã nổ tung rồi.

Tiểu Dương khóc không ra nước mắt, hắn thật sự rất buồn bực, Đổng Văn Bân như thế nào đến bây giờ còn không biết chuyện.

Lại nghe Tiểu Dương nói thế thì Đổng Văn Bân không kịp cúp điện thoại, liền ném điện thoại qua một bên, mở máy tính lên rồi vào web của Bộ nhân dân.

- Đồng chí Diệp Cấm, chủ tịch tỉnh ủy XXX bởi vì thân thể không khỏe cho nên hướng XXXX đệ đơn từ chức, XXXX tổ chức cuộc họp, tại hội nghị đã quyết định phe chuẩn đơn gử chức của đồng chí Diệp Cấm, cũng quyết định để đồng chí Tần Tranh đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tỉnh ủy XXX.

Sau khi vào trang web này thì Đổng Văn Bân liền thấy rõ tin tức này.

Tại sao có thể như vậy?

Chứng kiến cái tin tức này, Đổng Văn Bân hoàn toàn trợn tròn mắt, thân là đại thiếu gia của Đổng gia thì hắn biết được những bài post trên trang web này sẽ không phải là giả.

Đồng thời từ tin tức này hắn lại nhìn ra được Tần Tranh của Tần gia đã lấy được lợi ích rất lớn.

Nhưng mà.

Hắn không tin Tần gia có thể một kích trí mạng vào Diệp gia khi đang ở mặt trời ban trưa.

"Ông... Ông..."

Đột nhiên lúc này, điện thoại của hắn lại rung lên.

Chỉ rung lên 2 cái, là tin nhắn.

Nghe được tiếng rung thì Đổng Văn Bân khẽ lắc đầu nhẹ, cầm điện thoại lên.

- Toàn thể thành viên Đông Hạ hội, vào lúc 7h30' tối nay tụ họp tại hội sở Hồng Kinh hội.

Tần Đông Tuyết.

"Lộp bộp"

Thấy được nội dung tin nhắn này thì Đổng Văn Bân chỉ cảm thấy dường như tim mình đã ngừng đập.

Nương theo ánh sáng từ ngoài cửa sổ thì có thể thấy được khuôn mặt của Đổng Văn Bân đã trở nên xám xịt.

Đi, hay là không đi?

Trong lòng hắn thẩm hỏi.

...

- Tin nhắn đã được gởi đến mọi người.

Trong một tòa tứ hợp viện ở Yên Kinh, sau khi gởi xong tin nhắn thì Tần Đông Tuyết hướng Bùi Đông Lai mở trừng hai mắt:

- Mặt khác, Lâm gia Lâm Tường gọi điện thoại tới nói muốn dẫn người xin gia nhập Đông Hạ hội, còn có Tịch Hồ, cậu ấy cũng muốn gia nhập Đông Hạ hội.

- Tịch Hồ cũng muốn gia nhập?

Đối với việc Lâm Tường muốn gia nhập Đông Hạ hội thì Bùi Đông Lai có thể lý giải được nhưng mà Tịch Hồ làm như vậy, cũng để cho hắn có chút kinh ngạc

- Ừh.

Tần Đông Tuyết gật gật đầu, đem những lời Tịch Hồ nói, nói ra cho Bùi Đông Lai:

- Cậu ta muốn thừa dịp Đông Hạ hội trở thành hội sở tư nhân lớn nhất nước, hỗn lên làm một nguyên lão trong đó.

Bùi Đông Lai một trận không nói gì, theo sau nghĩ nghĩ, nói:

- Buổi tối tớ sẽ không đi, có các cậu ở đó thì không có vấn đề gì rồi.

- Được.

Tần Đông Tuyết gật gật đầu, không có bất kỳ dị nghị gì.

Bởi vì.

Nàng biết Bùi Đông Lai còn có chuyện quan trọng hơn đi làm, tình hình quốc nội đã yên ổn, Bùi Đông Lai vung dao mổ với thế lực cảnh ngoại.

*****

7h đám người Đổng Văn Bân lái xe tới hội sở Hồng Kinh, sau khi xuống xe thì vẻ mặt người nào người nấy tỏ ra phức tạp, nhìn vào tòa nhà hội sở Hồng Kinh, sau đó đi vào.

Một lát sau, khi đoàn người Đổng Văn Bân đi vào phòng hội nghị thì thấy ở trong này đã không có ít người, trong đó có 2 người có quan hệ tốt với Bùi Đông Lai là Ngô Vũ Trạch cùng Cổ Văn Cảnh.

Thấy được đoàn người Đổng Văn Bân đi vào thì tất cả mọi người đang ngồi trong phòng hội nghị cũng không cảm thấy kinh ngạc.

- Vũ Trạch, Văn Cản, 2 cậu tới sớm a.

Đổng Văn Bân ngồi xuống, sau đó chủ động nói chuyện với Ngô Vũ Trạch và Cổ Văn Cảnh, hiển nhiên là hắn muốn từ 2 người này biết chuyện của Bùi Đông Lai.

- Sau khi đến đây thì không biết đi đâu, đành phải đến đây.

Ngô Vũ Trạch cười đáp lại một câu, theo sau hữu ý vô ý hỏi:

- Tôi còn tưởng hôm nay Đổng thiếu sẽ không tới, không nghĩ chẳng những Đông thiếu đã đến mà còn dẫn theo không ít người.

- Ha ha...Trong thời gian này thì tôi luôn vì Đông Hạ hội mà mở rộng mà.

Đổng Văn Bân cười gượng hai tiếng.

Ngô Vũ Trạch tự nhiên sẽ không tin tưởng chuyện ma quỷ của Đổng Văn Bân, nghĩ đến ngày đó Đổng Văn Bân dẫn người rời đi thì Ngô Vũ Trạch cũng có chút tức giận, bất quá vẫn cười:

- Như vậy a. nếu vậy, bằng vào công lao của Đổng thiếu thì làm phó hội trưởng cũng không là vấn đề gì.

- Ai biết lước.

Lời nói trào phúng của Ngô Vũ Trạch làm cho Đổng Văn Bân có cảm giác như bị tát vào mắt, hắn đành phải nói sang chuyện khác:

- Vũ Trạch, Văn Cảnh, các cậu ngồi đây, tối nay chúng ta uống vài chén.

- Được.

Ngô Vũ Trạch tùy ý lên tiếng. Chờ đợi Đổng Văn Bân đi xa thì nhịn không được mà nhìn về Cổ Văn Cảnh, có chút nghi hoặc hỏi han:

- Chú nói tại sao Đông Lai lại kêu những tên gia hỏa ăn cây táo, rào cây sung này đến đây?

- Không biết.

Nghĩ đến sự tích huy hoàng của Bùi Đông Lai thì Cổ Văn Cảnh cười khổ nói:

- Cuộc sống của cậu ta, chúng ta không hiểu được.

Ngô Vũ Trạch nghe vậy, dở khóc dở cười, xem như là thừa nhận.

"Ba... Ba..."

Sau đó, không đợi hai người nói cái gì nữa, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.

"Bá!"

Nghe tiếng, mọi người sôi nổi đem ánh mắt quẳng về cửa phòng hội nghị.

"Két"

Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng mở ra, đám bạn bè của Tiêu Cuồng đi vào.

Hả?

Thấy toàn bộ đám bạn bè của Tiêu Cuồng đều đến thì đám người Ngô Vũ Trạch, Cổ Văn Cảnh hơi cảm thấy có chút kinh ngạc, mà Đổng Văn Bân bởi vì có cảm giác đồng bệnh tương lân nên vẻ xấu hổ trên mặt đã bớt đi vài phần, trở nên thản nhiên rất nhiều. Đám người Tiêu Cuồng cũng quay lại rồi, ta đây thì sợ cái gì?

Giống như suy đoán của Đổng Văn Bân, sau khi đám bạn bè của Tiêu Cuồng vào phòng thì ngồi xuống, không nói tiếng gì, cùng đợi hội nghị bắt đầu.

7h20'

Trừ Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na, Tiêu Cuồng cùng Bạch Kiến Khôn thì toàn bộ thành viên của Đông Hạ hội đã đến đông đủ, trong phòng hội nghị đều kín hết chỗ, lại không có người nói chuyện với nhau, không khí vô cùng im lặng.

7h25'

Cửa phòng họp lại bị người đẩy ra. Lâm Tường mang theo hơn 20 người, dưới ánh mắt của mọi người mà đi vào.

- Xem ra chúng ta đã tới chậm, cũng may là phòng này khá lớn, nên cũng còn nhiều chỗ.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người thì Lâm Tương cười cười, chủ động mở miệng, đánh vỡ trầm mặc, một câu hai ý nghĩa.

Nói xong, hắn không để ý đến phản ứng của mọi người mà tìm chỗ ngồi.

- Tại sao Lâm Tường lại dẫn người đến đây?

- Đúng a, thật kỳ quái.

- Cái này có gì mà lạ đâu, truyện của Diệp Cấm đã truyền ra, chỉ cần người không ngu ngốc là có thể đoán được kết quả, lúc này Lâm Tường dẫn người tiến đến gia nhập Đông Hạ hội cũng bình thường thôi.

- Đúng vậy, ngay cả Diệp Cấm mà hội trưởng có thể quật ngã được, người nào có thể làm được điểm này a?

...

Đám người Lâm Tường ngồi xuống thì trong phòng vang lên những tiếng nghị luận.

Đối với việc này thì Lâm Tường cũng không tỏ ra gì cả, nụ cười trên mặt không giảm, ánh mắt hữu ý vô ý đánh giá toàn bộ thành viên Đông Hạ hội.

Rất nhanh, trong đám người Lâm Tường đã tìm được Đổng Văn Bân sau đó hắn mỉm cười, xem như chào hỏi.

Thấy Lâm Tường mỉm cười chào hỏi, Đổng Văn Bân vội vàng mỉm cười, vẻ xấu hổ trên mặt đã biến mất, thay vào đó chính là may mắn.

Lúc nãy thấy được đám bạn bè của Tiêu Cuồng quay lại thì hắn đã có chút may mắn thì thấy mình đã lựa chọn chính xác, mang theo người đi vào đây.

Hiện giờ thấy được Lâm Tường dẫn người đến đây thì hắn lại càng cảm thấy lựa chọn của mình là chính xác, Lâm gia luôn là đồng minh quan trọng của Diệp gia, hiện giờ thân là người thừa kế đời sau của Lâm gia, Lâm Tường xuất hiện ở đây, dùng đầu ngón chân thì Đổng Văn Bân cũng nghĩ ra là đã có chuyện gì.

7h28'

Cửa phòng lại bị mở ra, Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Tiêu Cuồng, Tịch Hồ cùng Bạch Kiến Khôn đi theo sau 2 người.

Người cùng đi với Tiêu Cuồng là ai?

Ngạc nhiên khi thấy được Tịch Hồ đi bên cạnh Tiêu Cuồng thì mọi người trong phòng đều hiện ra nghi vấn này.

Vô luận là Bạch Kiến Khôn hay là Tiêu Cuồng đều là phó hội trưởng, hiện giờ Tịch Hồ đi ở bên cạnh Tiêu Cuồng, điều đó cũng chứng minh hắn sẽ giống như Tiêu Cuồng, trở thành phó hội trưởng của Đông Hạ hội.

Như vậy, bọn hắn thực muốn biết, Tịch Hồ rốt cuộc là thần thánh phương nào. Dựa vào cái gì mà có thể đảm nhiệm chức phó hội trưởng.

Đổng Văn Bân cùng Lâm Tường, hai người không có cảm thấy nghi hoặc.

Bọn hắn có chính là khiếp sợ!

Thân là nhân vật trẻ tuổi của Đổng gia, Lâm gia, tuy rằng bọn hắn không biết Tịch Hồ nhưng mà cũng đã từng thấy ảnh chụp của Tịch Hồ, cũng biết được địa vị của Tịch Hồ ở liên minh Hoa Hạ.

- Chẳng thể trách ngay cả Diệp gia như mặt trời ban trưa cũng sụp đổ.

Khiếp sợ đi qua, Đổng Văn Bân cùng Lâm Tường rất có ăn ý liếc nhau, trong lòng thầm nói.

Sai đó, dưới ánh mắt mê hoặc của đám người Đông Hạ hội, mấy người Tần Đông Tuyết đi về phía trước bàn hội nghị.

- Wow, Đổng Văn Bân, mày thật là sỏa bức, mày còn có mặt mũi về tới đây a?

Đi tới, Tiêu Cuồng đột nhiên dừng bước lại, trên cao nhìn xuống nhìn thấy Đổng Văn Bân, cười lạnh, vũ nhục, nói.

"Bá!"

Nghe được Tiêu Cuồng nói như thế thì đám người Tần Đông Tuyết dừng bước lại. Mà những thành viên khác của Đông Hạ hội lại đem ánh mắt nhìn về phía Đổng Văn Bân.

Bên tai quanh quẩn lời nói của Tiêu Cuồng, nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Tiêu Cuồng, nhận thấy được vô số ánh mắt của mọi người thì Đổng Văn Bân chỉ cảm thấy bản thân mình bị Tiêu Cuồng tát một cái vào mặt, vẻ mặt biệt khuất, hận không thể lập tức tìm một cái lổ để chui vào.

- Không...không phải cậu cũng tới ư?

Đối với Tiêu Cuồng mà nói, thì hắn đã chuẩn bị tâm lý, hiện giờ biết được tin Bùi Đông Lai đã giành thắng lợi, biết rõ tầm quan trọng của Đông Hạ hội nên hắn làm sao rời đi được.

- Lão tử rời khỏi Đông Hạ hội là vì muốn giúp Đông Lai kiểm tra độ trung thành của thàn viên Đông Hạ hội, không phải là dạng người sỏa bức, tham phú phụ bần như mày.

Tiêu Cuồng cười lạnh một tiếng, sau đó đối Tần Đông Tuyết đề nghị nói:

- Tần hội trưởng, tôi đề nghị để Đổng Văn Bân cút ra khỏi Đông Hạ hội.

"Bá!"

Nghe được lời đề nghị của Tiêu Cuồng thì không riêng gì Đổng Văn Bân mà ngay cả đám người đi theo hắn thì ai nấy cũng đều tỏ ra kinh ngạc, bọn hắn tuy rằng không như Đổng Văn Bân, không nhìn thấy được việc Bùi Đông Lai đã lật ngược thế cờ, nhưng mà thông qua việc đám người Tiêu Cuồng, Lâm Tường đến đây thì bọn họ đoán được Đông Hạ hội sẽ không sao, sẽ trở thành một hội sở tư nhân lớn nhất nước cộng hòa.

Không riêng gì bọn hắn, mà ngay cả một ít thành viên của Đông Hạ hội cũng động dung, trong lòng cảm thấy may mắn vì ngày đó đã không mù quáng rời khỏi Đông Hạ hội, nếu không ngày hôm nay cũng sẽ giống như Đổng Văn Bân.

Trong lúc nhất thời phòng hội nghị tở nên im lặng, tất cả mọi người đem ánh mắt nhìnvề phía Tần Đông Tuyết, cùng đợi Tần Đông Tuyết quyết định.

- Hôm nay hội trưởng Bùi Đông Lai có việc nên không thể đến đây, hội nghị này do tôi toàn quyền phụ trách.

Thấy được mọi người đang nhìn mình thì mặt Tần Đông Tuyết không đổi sắc, lẳng lặng nhìn vào Đổng Văn Bân, nói:

- Tôi đồng ý đề nghị của phó hội trưởng Tiêu Cuồng, Đổng Văn Bân, cậu mê hoặc lòng người, làm cho mọi người rời khỏi Đông Hạ hội, cậu đã không còn là thành viên của Đông Hạ hội nữa, mời cậu rời đi.

"Ách..."

Quyết định của Tần Đông Tuyết làm cho mọi người đều ngẩn ra, ở bọn hắn xem ra, nếu như đám người Đổng Văn Bân đến đây tham gia hội nghị thì đã được thông báo rồi, kể từ đó, nếu như đã thông báo cho bọn hắn thì tại sao lại đuổi bọn hắn rời khỏi đây?

- Những người lúc trước đi theo Đổng Văn Bân, nếu hôm nay đã đến đây thì không cần phải nhắc lại nữa.

Dường như vì muốn trả nghi vấn trong lòng mọi người nên Tần Đông Tuyết mở miệng lần nữa, ngữ khí không thể nghi ngờ:

- Bất quá, nếu có người nào muốn cùng đi với Đổng Văn Bân thì tôi sẽ không ngăn cản.

Một mũi tên báo cừu, tá ma giết lừa, tạo uy tín!

Lại nghe Tần Đông Tuyết mở miệng, không ít người đều là minh bạch ý của Tần Đông Tuyết, hoặc là Bùi Đông Lai ở phía sau màn, trong lòng vô cùng bội phụ thủ đoạn này của Bùi Đông Lai.

Mà Đổng Văn Bân thì chỉ cảm thấy choáng váng, ngơ ngác ngồi đó, vẫn không nhúc nhích.

- Đổng Văn Bân, con mẹ nó mày còn ngồi ngây đó làm gì?

Tiêu Cuồng thấy thế, nghĩ đến hành động ngày đó Đổng Văn Bân, tức giận mắng:

- Cút mau.

Lại nghe lời nói hết sức vũ nhục của Tiêu Cuồng thì cả người Đổng Văn Bân chấn động, biệt khuất đứng lên, cắn chặt răng, cố gắng nói cái gì đó nhưng mà thấy được ánh mắt trào phúng của mọi người thì hắn không nói gì, mà là như chó nhà có tang, mang theo cái đuôi rời khỏi phòng hội nghị.

Dưới ánh đèn, bước chân hắn đi từ từ, hắn đang đợi những kẻ từng biểu lộ sự trung tâm đối với hắn sẽ đứng dậy đi cùng hắn.

1 bước, 2 bước, 3 bước...

Dần dần, dần dần, Đổng Văn Bân đi tới cửa, nhịn không được dừng bước lại, quay đầu lại nhìn xung quanh, rõ ràng phát hiện từng người từng đi theo hắn, một đám giống như là không nhìn thấy hắn, không tỏ ra quen biết với hắn.

Thấy một màn như vậy, Đổng Văn Bân chỉ cảm giác có một con dao đâm vào lồng ngực của mình, vô cùng đau nhức.

Đồng thời hắn cũng hiểu được một đạo lý, vào lúc quan trọng, làm a dua so với làm sai thì càng đáng sợ hơn.

Cùng lúc đó, Trang Nham sau khi về đến nhà thì cơm cũng không ăn, hắn đi vào thư phòng, hút hết một gói thuốc, sau đó mới lấy hết dũng khí bấm số điện thoại của Bùi Đông Lai.

Sân bay Yên Kinh, Bùi Đông Lai đang đứng ở đây đón người.

Nghe được điện thoại rung lên thì hắn rút điện thoại ra, thấy người gọi đến là Trang Nham thì ngẩn ra, sau đó đi qua một bên rồi nghe máy.

- Bùi tiên sinh, ngài có rảnh không?

Điện thoại được chuyển, giọng nói Trang Nham vô cùng tôn kính, lại có chút run run vang lên:

- Mấy người chúng tôi muốn mời ngài dùng bữa cơm đạm bạc.

- Thật có lỗi, tôi có quá nhiều việc nên không có thời gian dùng cơm cùng các vị.

Bùi Đông Lai quăng ra một câu trả lời thuyết phục.

"Lộp bộp!"

Mặc dù đã đoán được kết quả này nhưng mà nghe được chính miệng Bùi Đông Lai nói ra thì trong lòng Trang Nham vô cùng chua xót, vẻ hối hận trên mặt lại hiện ra.

- Ngại quá, quấy rầy ngài rồi.

Hối hận rất nhiều, Trang Nham biết điều tính toán cúp điện thoại.

- Không sao.

Bùi Đông Lai thản nhiên nói:

- Nếu các vị có chuyện gì thì có thể tìm cô Quý Hồng.

"Ách..."

Lại nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Trang Nham há to miệng, vô cùng vui mừng thế cho nên hắn đã quên trả lời.

Hắn biết rõ, nếu như Bùi Đông Lai nói ra những lời này thì chứng tỏ Bùi Đông Lai sẽ không tính toán mọi chuyện trước đây, tiếp tục để cho bọn họ tham gia vào chiếc siêu cấp chiến hạm này.

Sau đó, đợi cho Trang Nham lấy lại tinh thần thì đã phát hiện Bùi Đông Lai đã cúp máy.

Cùng lúc đó.

Quý Hồng mang một thân áo choàng màu đỏ như phượng hoàng lửa, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người đi từ máy bay xuống.

Chiến tranh của nữ nhân.

Tần Đông Tuyết bỗng nhiên nổi tiếng.

Nàng cũng không phụ sứ mệnh, thắng lợi trở về.

*****

- Lão bản thân ái, cậu thật là xấu, đem người ta đưa ra nước ngoài như thế, cậu nói nên đền bù cho tôi như thế nào đây?

Bên ngoài thông đạo của sân bay, dưới ánh mắt của vô số người, Quý Hồng lắc cái mông đi đến trước người Bùi Đông Lai, nàng khoác vào tay Bùi Đông Lai, giọng nói nũng nịu, khi nói còn lắc lắc cặp bánh bao cạ cạ vào tay của Bùi Đông Lai.

"Bá!"

Nghe được Quý Hồng nói như thế thì mọi người xung quanh đều đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai, mọi người muốn biết Bùi Đông Lai có chỗ gì hơn người mà có thể làm cho một vưu vật như Quý Hồng tức giận.

"Ách..."

Mặc dù Bùi Đông Lai sớm đã thích ứng với việc bị Quý Hồng khiêu khích nhưng mà hắn không nghĩ đến ở trước mặt nhiều người như thế mà Quý Hồng lại còn dám trêu chọc, vẻ mặt hắn đơ như cây cơ, sau đó không nói nhiều lời mà nắm lấy tay Quý Hồng, 36 kế chuồn là thượng sách.

"Khanh khách..."

Chạy ra bên ngoài, Quý Hồng nở ra nụ cười phóng đãng, lúc này bị Bùi Đông Lai kéo ra thì nàng đã không nhịn được mà muốn cười to, nhưng mà lại cảm thấy được vất vả lắm mới chiếm được tiện nghi của Bùi Đông Lai cho nên nàng liền im lặng, đợi cho lúc ra bên ngoài này thì nàng không nhịn được mà cười to lên.

- Yêu tinh, khiêu khích, quả thầ là khiêu khích mà.

Nhìn bộ dạng phóng đãng của Quý Hồng thì Bùi Đông Lai quẳng ra một con ngoan thoại nhưng trong lòng thầm biết đối với sự uy hiếp của mình thì Quý Hồng không coi ra gì. Quý Hồng giống như yêu tinh, khiến cho dục hỏa của hắn đang dần dần bốc lên.

Giống như xác minh suy đoán của Bùi Đông Lai, Quý Hồng chẳng những không cảm thấy sợ hãi còn hữu ý vô ý đem thân mình để sát vào Bùi Đông Lai, đem 2 quả cầu thịt đập vào mí mắt của Bùi Đông Lai, thổi ra một ngụm hương khí:

- Đến a, cậu có bản lĩnh thì đến a.

"—— "

Khóe miệng Bùi Đông Lai run lên, có cảm giác muốn đem Quý Hồng tử hình ngay tại chỗ nhưng cuối cùng lại biết điều xoay người, đi ra chỗ đậu xe.

Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi, Quý Hồng nở ra nụ cười, không có cảm giác phóng đãng mà tràn đầy hạnh phúc, nàng không ngờ Bùi Đông Lai lại có thể đích thân đến đón nàng.

- Lão bản thân ái, sự việc so với tưởng tượng của chúng ta thì còn thuận lợi hơn, không nghĩ tới đến vương bát đản, vong ân bội nghĩa Diệp Cấm kia nhanh như thế đã bị bắt đi.

Lên xe, Quý Hồng không có tiếp tục đùa giỡn nữa mà là nói đến chính sự, khi nhắc tới Diệp Cấm thì nàng hiện ra vẻ hả lòng hả dạ, đồng thời trong lòng có chút nghi ngờ.

Ở nàng xem ra, dựa theo bố cục của Bùi Đông Lai, có thể đem Tần gia, Tiêu gia thậm chí là Bạch gia vào ván cờ, lợi dụng chứng cớ Diệp Tranh Vanh cấu kết thế lực cảnh ngoại, lợi dụng việc Diệp Cấm lợi dùng cường quyền để che đầy việc này, để chèn ép Diệp gia nhưng mà muốn xóa bỏ Diệp Cấm thì cũng không dễ.

Mà hiện giờ, Diệp Cấm chẳng những bị đáng rớt, hơn nữa tốc độ quả thật nhanh như tia chớp, điều này làm cho nàng có thể không kinh ngạc sao?

- Vốn dựa vào kế hoạch của chúng ta thì Tần gia, Tiêu gia sẽ ra trận, đến lúc thích hợp thì Bạch gia sẽ cho thêm nắm lửa, bất quá bởi vì xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nên bọn hắn đều đồng loạt ra tay, Diệp gia chống đỡ không được.

Bùi Đông Lai giải thích nói.

- Chuyện gì ngoài ý muốn?

Vẻ mặt Quý Hồng tỏ ra tò mò, hỏi.

- Biết Tịch gia không?

Bùi Đông Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

- Tịch gia?

Trong lòng Quý Hồng vừa động:

- Là người nắm tài phiệt của cả Giang Chiết cùng liên minh Hoa Hạ, Tịch gia sao?

- Ừh.

Mắt thấy Quý Hồng biết Tịch gia thì Bùi Đông Lai cảm thấy có chút nghi ngờ, nhưng mà nghĩ lại, Quý Hồng vì muốn trả thù Diệp Cấm nên đã tìm trăm phương ngàn kế, phát triển thế lực ở Trường Giang nên biết Tịch gia cũng là điều bình thường.

- Tại sao lại có liên quan đến Tịch gia?

- Tịch gia là đồng minh của Bạch gia, mà Tịch gia đúng là lá bài tẩy mà Qua tử để lại cho tôi.

Bùi Đông Lai châm một điếu thuốc, phun ra một ngụm khói, cười khổ nói:

- Lúc chiến tranh, gia gia của tôi đã xuất thủ cứu Tịch gia, khi đó gia chủ Tịch gia vì muốn cảm ơn nên đã lập ra tổ huấn, bất kể như thế nào thì Tịch gia tùy ý để Bùi gia sai khiến.

"Ách..."

Nghe được Bùi Đông Lai nói những lời này thì Quý Hồng cả kinh, há tó miệng, sau vài giây mới lấy lại được tinh thần, sau đó thấy được vẻ mặt Bùi Đông Lai có chút khác thường, đoán được cái gì thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, cười quyến rũ, nói:

- Lão bản thân ái, giờ đây cậu đã làm cho Diệp gia bị tổn thương nguyên khí, hơn nữa trong tay còn có Tịch gia, ngay sau trong quốc nội thì ai dám đụng vào cậu, cậu có thể bao nuôi tôi a?

Bùi Đông Lai lại cảm thấy đau dầu.

- Trên giường, trong bếp, muội muội ban ngày, thiếu nữ xinh đẹp ban đêm, đều làm ấm giường, dể đẩy ngã, muốn bao nuôi a.

Quý Hồng liếm liếm môi, càng thêm không kiêng nể gì.

- Tứ đại gia tộc liên hợp ra tay, nguyên khí Diệp gia tổn thương, nói như vậy thì Diệp gia cũng thành thật rất nhiều, kế tiếp chúng ta sẽ động thủ với thế lực cảnh ngoại.

Đối mặt với lời khiêu khích của Quý Hồng thì Bùi Đông Lai không chỉ đau đầu mà 2 quả trứng của hắn cũng bắt đầu đau, bất quá hắn không lộ ra sơ hở, mà là bình tĩnh nói sang chuyện khác.

Lúc nãy thấy Bùi Đông Lai khi nhắc tới Bùi Vũ Phu thì có chút mất tự nhiên nên Quý Hồng mới cố ý làm như thế.

- Cho dù không có Tịch gia ra mặt, dựa theo bố cục của cậu thì sau chuyện này Diệp gia sẽ không làm gì được cậu, hiện giờ Tịch gia ra mặt, Tứ đại gia tộc cùng nhau động thủ, Diệp gia muốn ứng phó cũng đã khó rồi, tự nhiên không có tâm tư cùng tranh đấu với cậu, đích thật cũng là lúc nên động thủ với những thế lực cảnh ngoại.

Quý Hồng nghe Bùi Đông Lai nói chính sự thì giọng nói đã khôi phục lại:

- Trước mắt, thế lực cảnh ngoại đều đã tiến vào quốc nội, trong đó trừ Mafia và tổ chức Thần Võng ra thì những thế lực khác đều phái vào đây toàn là nhân viên tình báo, đều không phải là quân chủ lực.

Nghe Quý Hồng nói tình thế trước mắt thì Bùi Đông Lai không có lên tiếng cắt ngang mà chăm chú lắng nghe.

- Mafia, Thần Võng mấy ngày nay đều tăng nhân thủ, muốn tăng tốc độ xâm nhập, mà hội Tam Hợp thì tuy rằng đang chậm chạp nhưng mà tôi thấy bọn hắn đang chờ cơ hội.

Quý Hồng thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào. Lại bổ sung nói.

- Ừh.

Bùi Đông Lai gật gật đầu, đồng ý quan điểm Quý Hồng, sau khi hắn giết chết Đằng Dã, đem em trai Đằng Dã quăng vào ngục lao, khiến cho người của hội Tam Hợp cút ra khỏi Tam Hợp thì chắc chắn hội Tam Hợp sẽ không buông tha cho hắn.

- Hiện giờ, nói vậy thì toàn bộ các thế lực ngầm cũng biết chuyện Thôi gia HQ bị huyết tẩy là do cậu ở sau màn làm đạo diễn, như vậy, trừ 3 thế lực cảnh ngoại này thì những thế lực khác cũng tỏ ra kiêng kị đối với cậu, cho nên sẽ không muốn phát sinh xung đột với chúng ta, nhiều nhất chỉ là xem chừng, tìm kiếm cơ hội.

Quý Hồng lại giải thích:

- Tục ngữ nói, giết gà dọa khỉ, chỉ cần chúng ta dùng thủ đoạn lôi đình đuổi 3 thế lực này ra khỏi quốc nội thì nói vậy những thế lực khác sẽ kiêng kị chúng ta, sẽ không dám đắc tội với chúng ta, tương lai đây là một việc có ý nghĩa rất lớn đối với quốc nội.

Quý Hồng biết sân khấu trong quốc nội không phải là cực hạn đối với Bùi Đông Lai, dù sao Bùi Đông Lai cũng nói cho nàng biết là hắn phải tiêu diệt Thần Võng.

- Điều này không khó, cứ chia ra, tiêu diệt từng bộ phận là được.

Vẻ mặt Bùi Đông Lai tỏ ra hờ hững, dường như trong lòng đã có kếc hoạch.

- Đúng rồi, còn có một việc.

Thấy trong lòng Bùi Đông Lai đã có kế hoạch thì Quý Hồng không nói gì nữa, mà là lông mày nhíu lại, vẻ mặt có chút tức giận:

- Tập đoàn bị niêm phong, người ở cao tầng đều bị mang đi, vô luận là tập đoàn hay là thế lực ngầm đều bị ảnh hưởng rất lớn. Khu tam giác Trường Giang khu hoàn hảo, bên Nam Cảng thì hơi lộn xộn, xảy ra tình cảnh tranh quyền. Người phụ trách mới nhất của Thần Võng là Dracula lại mượn cơ hội lần này, âm thầm cấu kết với Từ Hoành, muốn Thần Võng cắm rễ ở Nam Cảng.

Vô luận là Dracula hay là Từ Hoành thì Bùi Đông Lai cũng không xa lạ gì.

- Tôi đang không biết đi đâu tìm sơn dương thế tội, không nghĩ lại có người muốn chịu chết nhanh như thế.

Bên tai vang lên lời nói của Quý Hồng, Bùi Đông Lai Bùi Đông Lai bóp tắt thuốc lá, nheo mắt lại, ngữ khí đột nhiên chuyển lạnh.

Sơn dương thế tội?

Quý Hồng nghe vậy, vốn là ngẩn ra, sau đó trong lòng vừa động, mơ hồ đoán được cái gì.

- Như lời của cô nói, phải giết gà dọa khỉ, nếu không thì sẽ đánh rắn động cỏ.

Mắt thấy Quý Hồng trầm mặc, Bùi Đông Lai làm ra an bài:

- Tôi đi Nam Cảng, cô phụ trách Đông Hải.

- Được.

Quý Hồng gật đầu trả lời, do dự một chút, lại nhắc nhở nói:

- Dracula là một trong tứ đại hoàng thân của Thần Võng, thực lực rất mạnh, vì muốn an toàn cho nên cậu tiếp tục chiêu mượn đao giết người.

- Có một số chuyện tốt nhất là nên dùng đao của mình.

Bùi Đông Lai lắc lắc đầu, nói:

- Hiện tại cảnh giới của tôi đã là Ám Kính đỉnh phong, bất quá lại gặp bình cảnh, vừa lúc muốn lấy Dracula làm đá mài đao!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-529)