Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 468

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 468: Châm ngòi chiến tranh
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)

Siêu sale Shopee


Dịch giả: Huyền Vũ

Biên Dịch: Goncopius

Lúc chạng vạng tối, khu nhà giàu quận Golf có chút vắng lặng.

Trong một tòa biệt thự, Tần Đông Tuyết đang ngồi trong thư phòng đang xem sách kinh tế học, mà Hạ Y Na thì ở đại sảnh cầm điện thoại di động gọi cho Hạ Hà.

- Đông Tuyết, ba của tớ hôm nay đi bái phỏng Tịch lão gia tử, theo lão gia tử nói thì trong cuộc thi lần này Đông Lai sẽ đụng phải những đối thủ rất mạnh.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Y Na mặt đầy lo lắng chạy vào phòng sách nói cho Tần Đông Tuyết biết.

Hả?

Ngạc nhiên nghe được lời Hạ Y Na nói, Tần Đông Tuyết buông sách xuống hỏi:

- Hạ thúc có nói cho cậu biết tình huống hiện tại của Bùi Đông Lai không?

- Tớ có hỏi, nhưng ba tớ nói mới đi làm từ Châu Âu về nên chưa kịp hỏi thăm tình huống.

Hạ Y Na nói xong, liền đề nghị:

- Đông Tuyết, cậu gọi cho Tần thúc để hỏi thăm tình huống của Đông Lai đi.

- Được.

Tần Đông Tuyết gật gật đầu, trực tiếp cầm lấy điện thoại trong thư phòng gọi cho Tần Tranh.

- Ba, người có biết tình hình của Đông Lai ra sao không?

Điện thoại vừa nối, Tần Đông Tuyết liền hỏi.

Tần Tranh nghe Tần Đông Tuyết hỏi liền trả lời:

- Ta vừa gọi điện thoại hỏi thăm tình huống, thì biết được cuộc thi đột kích cá nhân Đông Lai đã đoạt được giải quán quân.

"Hô ~ "

Nghe được lời Tần Tranh nói, thì Tần Đông Tuyết thở nhẹ ra, sau đó nói:

- Tịch gia gia nói, Đông Lai sẽ đụng phải những đối thủ mạnh mẽ, hiện giờ xem ra cũng không gặp nguy hiểm mấy.

- Ừ.

Tần Tranh nghe vậy, do dự một chút, cuối cùng cũng không có nói cho Tần Đông Tuyết tình hình thực tế, hắn sợ Tần Đông Tuyết lo lắng.

Nửa phút đồng hồ sau, điện thoại chấm dứt, Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na hai người không hề lo lắng cho Bùi Đông Lai, mà còn cảm thấy cao hứng khi Bùi Đông Lai đạt giải quán quân trong cuộc thi đột kích cá nhân.

Mà Tần Tranh thì tràn đầy lo lắng, đốt điếu thuốc lên hút. Một bên hút, một bên đang châm chước điều gì.

Hút hết nửa điếu thuốc, Tần Tranh bóp tắt thuốc lá, làm ra quyết định, cầm điện thoại lên gọi cho Long Vương Diệp Cô Thành

Diệp Cô Thành đang nói chuyện qua điện thoại cùng với lão đại trong quân đội, thì thấy chiếc điện thoại tư nhân vang lên, người biết được số điện thoại này rất ít có thể đếm trên đầu ngón tay.

Vì thế khi hắn chấm cuộc nói chuyện với lão đại quân đội, nghe được chiếc điện thoại tư nhân vang lên, hắn có chút nghi hoặc, sau đó kéo ngăn kéo ra, lấy chiếc điện thoại ra.

Bởi vì thân phận đặc thù, nên Diệp Cô Thành làm ra số điện thoại tư nhân này chỉ cho một ít người biết, khi hắn nhìn lên màn hình di động thì thấy hai chữ Tần Tranh, trong lòng hắn lập tức đoán được dụng ý của Tần Tranh.

- Thiếu tướng Diệp Cô Thành, thật xin lỗi vì quấy rầy ngài, tôi hi vọng không ảnh hưởng đến công việc của ngài.

Khi điện thoại vừa được chuyển tới, Tần Tranh lập tức mở miệng hỏi:

- Tôi nghe nói có một số tổ chức ngầm nước ngoài phái người tham gia cuộc thi quân sự lần này đúng không? Bùi Đông Lai có gặp nguy hiểm hay không?

- Có

Diệp Cô Thành cấp ra một cái đáp án rõ ràng.

"Ách..."

Có lẽ thật không ngờ Bùi Đông Lai thật sự gặp nguy hiểm, Tần Tranh không khỏi ngẩn người sau đó lo lắng hỏi:

- Có nguy hiểm tại sao lại vẫn cho hắn đi? Vì cái gì không phái mười tám Long Vệ cùng với ba Long Hồn đi.

- Chính bản thân hắn xin ra trận giết giặc, hắn đã đáp ứng với Tiêu lão thủ trưởng sẽ giành giải quán quân trong cuộc thi toàn cầu Đại Bỉ Vũ quán.

Diệp Cô Thành bốn mùa khuôn mặt đều lạnh như băng vậy mà hôm nay gương mặt lộ ra cảm xúc phức tạp:

- Mặt khác, hắn là con của Vũ Phu.

- Con của Bùi Vũ Phu là sao?

Tần Tranh khó hiểu:

- Vậy là có ý gì?

- Thân là con của Bùi Vũ Phu, có một số chuyện hắn không thể tránh né.

Diệp Cô Thành cấp ra một cậu trả lời, sau đó không đợi Tần Tranh đáp hắn liền cúp máy.

- Đông Lai, trận kế tiếp nguy hiểm trùng trùng, nhưng ta biết cậu sẽ không để Vũ Phu thất vọng.

Cúp điện thoại, Diệp Cô Thành để điện thoại di đông xuống, đi đến bên cửa sổ

...

Giống như Bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ, bộ đội đặc chủng Red Alert Indi không có đi ăn mà quay về lều trại.

- Thành nữ tôn quý, trận cách đấu ngày mai đều phải dựa vào ngài.

Trong trướng bồng chính là bộ đội đặc chủng Red Alert, Cổ Tang và bốn gã thành viên đều có vẻ mặt mong chờ nhìn một trong tam đại thánh nữ Tô Bồ Đề.

- Các ngươi nên biết, thánh nữ tới đây chỉ vì muốn giáo huấn tiện nam Tung Của kia.

Nghe được lời Cổ Tang, thấy được ánh mắt chờ mong của bốn người, Tô Bồ Đề nhíu mày, đối với nàng mà nói, thì lần này nàng tới đây tham dự cuộc thi này chỉ bởi vì Bùi Đông Lai, vinh dự quân đội Ấn Độ nàng chẳng thèm quan tâm.

- Thánh nữ tôn quý, điểm này chúng tôi biết rất rõ.

Cổ Tang nghe bốn người nói sắc mặt hơi đổi, sau đó nói:

- Tôi biết thánh nữ tôn quý không hề coi trọng cái gì là giải quán quân. Nhưng giải quán quân này đối với quân đội nước ta, thậm chí cả nước Indi rất có ý nghĩa, chúng tôi chân thành hi vọng thánh nữ có thể giúp chúng tôi đạt lại giải quán quân. Chúng tôi tin tưởng với thực lực của thánh nữ thì việc này rất dễ dàng.

Nữ nhân thích ca ngợi, đây là tính chung.

Từ nhỏ Tô Bồ Đề đã được Long Bồ Tổ Đềnhận làm đệ tử, trở thành Ma Bồ tam đại thánh nữ.

Đối mặt Cổ Tang khen tặng, Tô Bồ Đề nhăn mày lại chậm rãi buông ra lời nói:

- Ta sẽ thử, nhưng không đảm bảo sẽ giúp các ngươi đoạt được giải quán quân.

- Thánh nữ tôn quý, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ có người có thể đối kháng với ngài sao?

Mắt thấy Tô Bồ Đề có ý muốn giúp, nhưng nghe Tô Bồ Đề nói Cổ Tang bốn người có chút khó hiểu.

- Là tiện nam Tung Của kia.

Mặc dù Tô Bồ Đề thân là Ma Bồ một trong tam đại thánh nữ, với lại được Long bồ tổ cưng chiều nên tạo thành tính nết tiểu thư, nhưng nàng cũng tự mình hiểu lấy:

- Battty Ann và Merck đều tới đây vì tiểu tiện nam đó, thực lực của hai người bọn hắn không hề yếu, nhất là Merck ngay cả ta cũng không nắm chắc có thể thắng được hắn.

"Ách..."

Khi nghe được lời Tô Bồ Đề nói làm cho bọn hắn rất ngạc nhiên, bọn hắn thật không ngờ thực lực của Battty Ann với Merck lại mạnh như vậy, ngay cả Tô Bồ Đề cũng không nắm chắc phần thắng.

Mặc dù trong lòng tràn ngập khát vọng đạt được giải quán quân cuộc thi cách đấu, nhưng Cổ Tang cũng biết Tô Bồ Đề chỉ một lòng hướng về phía Bùi Đông Lai, sẽ không mạo hiểm tính mạng trong cuộc thi trừ khi người đó là Bùi Đông Lai.

Hiểu được điểm này Cổ Tang tuy có chút tiếc nuối, hắn nói:

- Bất kể như thế nào chúng tôi đều ủng hộ thánh nữ tôn quý.

- Tiểu tiện nam ơi tiểu tiện nam, ngươi ngàn vạn lần đừng gặp 2 tên hỗn đản kia trước a.

Lúc này Tô Bồ Đề không đề ý đến lời nói của Cổ Tang, mà lo lắng nói:

- Tiểu tiện nam ơi tiểu tiện nam, ta tới đây chỉ muốn giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi biết không nên đắc tội với ta. Nhưng hai tên hỗn đản Merck với Battty Ann tới đây vì mạng của ngươi.

Nghe được ngữ khí phức tạp của Tô Bồ Đề, trong lòng Cổ Tang cả kinh.

Cùng lúc đó trong trướng bồng của bộ đội đặc chủng Braxin Châu Mỹ.

- Battty Ann tôn quý, chúng tôi biết vì Bùi Đông Lai ngài mới tham gia trận đấu này.

Đội trưởng bộ đội đặc chủng Braxin Châu Mỹ vẻ mặt kính ý nhìn Battty Ann, do dự một chút nói:

-Nhưng chúng tôi hi vọng ngài có thể giúp chúng tôi đoạt giải quán quân trong cuộc thi cách đấu.

- Lý do?

Battty Ann lạnh lùng nhìn đội trưởng bộ đội đặc chủng Braxin Châu Mỹ.

"Ách..."

Đối mặt với câu hỏi của Battty Ann đội trưởng bộ đội đặc chủng Braxin Châu Mỹ trong lòng căng thẳng, không biết trả lời như thế nào.

Mắt thấy đội trưởng bộ đội đặc chủng Braxin Châu Mỹ không dám lên tiếng, Battty Ann nói:

- Tuy ta đối với chức quán quân chó má kia không có hứng thú, nhưng Tô Bồ Đề, Merck và Bùi Đông Lai là đối thủ của ta, ở trên võ đài đánh bại bọn hắn ít nhiều sẽ cho thế giới biết sức mạnh của ta, ta tin tưởng thế lực sau lưng bọn hắn cũng không oán hận câu nào.

- Battty Ann tôn quý, chúng tôi thật mong muốn được nhìn thấy ngài đứng trên đỉnh thế giới này.

4 gã thành viên bộ đội đặc chủng Braxin Châu Mỹ nghe vậy, nhất thời mừng rỡ giống như bọn hắn đã đoạt giải quán quân vậy.

Battty Ann nhịn không được bật cười lên, cười đến dị thường cuồng ngạo:

- Một trận chiến này, ta sẽ cho các thế lực lớn toàn cầu biết sự lợi hại của ta.

*****

So sánh với bộ đội đặc chủng nước Red Alert, và bộ đội đặc chủng Braxin Châu Mỹ mà nói khát vọng giành chức quán quân của bộ đội đặc chủng M quốc cao hơn rất nhiều.

M quốc được công nhận là nước có lực lượng quân sự mạnh nhất thế giới, lần này bọn hắn quyết tâm phải đoạt được chức quán quân trở về.

Trên thực tế đúng là như thế, bộ đội đặc chủng M quốc chỉ có hai lần không dành được giải quán quân trở về.

Lần thứ nhất là ở Estonia vì phớt lờ nên chỉ phái ra một chi bộ đội nhị lưu, kết quả bị bộ đội đặc chủng Braxin cướp đi giải quán quân.

Đó được xem là sự sỉ nhục với quân M, nên lần sau M quốc đã phái ra chi bộ đội đặc chủng tinh nhuệ nhất.

Mà lần thứ hai thì M quốc đụng phải một chi bộ đội đặc chủng Tung Của, người dẫn đầu là Diệp Thiên đã đoạt đi hai chức quán quân là cuộc thi cách đấu và xạ kích.

Bởi vì mất vào tay bộ đội đặc chủng Tung Của hai chức vô địch, nên cấp trên đã yêu cầu bên phía quân đội bằng mọi cách phải đoạt được chức vô địch trong cuộc thi Đại Bỉ Vũ lần này.

Mà hiện giờ Bùi Đông Lai đã đoạt được giải quán quân cuộc thi đột kích cá nhân, làm cho chi bộ đội đặc chủng M quốc lâm vào đường cùng.

- Merck tiên sinh, bởi vì biểu hiện của tôi không tốt đã làm mất đi một giải quán quân, cấp trên phi thường bất mãn, họ yêu cầu bọn tôi phải đoạt được hai giải quán quân còn lại.

Trong trướng bồng, đội trưởng bộ đội đặc chủng M quốc Zahid, sắc mặt phức tạp nhìn Merck khẩn cầu:

- Cuộc thi cách đấu mong ngài giúp cho chúng tôi đoạt chức vô địch.

- Thiếu gia Anthony chỉ giao cho ta nhiệm vụ là giết chết Bùi Đông Lai.

Merck mặt không chút thay đổi hìn Zahid nói:

- Chức quán quân đối với ta không có quan hệ.

- Merck ngài...

Zahid có chút không cam lòng.

Merck lông mày nhíu lại, cắt đứt lời Zahid:

- Ngươi chỉ cần cầu xin Anthony thiếu gia, nếu người đồng ý ta không ngại giết thêm vài người.

Mắt thấy lời của mình bị Merck cắt đứt, Zahid chẳng những không cảm thấy bất mãn, tương phản biểu hiện được hết sức kích động.

Bởi vì hắn thấy được cuộc thi cách đấuđã có hi vọng giành giải quán quân.

Merck nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến Zahid.

Zahid nhanh chóng lao ra khỏi trướng buồng, lập tức dùng phương tiện thông tin liên hệ về cho quân đội.

Nửa tiếng sau.

Merck nhận được điện thoại của Anthony.

- Merck ngươi chẳng những phải lấy mạng của Bùi Đông Lai, mà còn phải giúp cho bộ đội đặc chủng M đoạt giải quán quân trong cuộc thi này.

Nói ngắn gọn:

- Nhưng ngươi không được giết Tô Bồ Đề và Battty Ann.

- Thiếu gia Anthony tôn quý, không biết vì lý do gì mà tôi không thể giết hai người này?

Thời gian qua, phàm là những người giao thủ với Merck đều bị hắn đưa đi gặp diêm vương, vì đây là thói quen của hắn.

- Dù ngươi có giết chết Bùi Đông Lai thì nước Tung Của cũng sẽ không trở mặt với chúng ta, huống chi ngươi thông qua phương thức công bình để giết hắn.

Anthony nghiêm mặt nói:

- Nhưng Battty Ann, Tô Bô Đề thì khác, Tô Bồ Đề được Long Bồ Tổ Đề cưng chiều nếu ngươi giết cô ta chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn. Còn Battty Ann hắn là con của thủ lĩnh bộ lạc Cuồng Nhân, hơn nữa hắn còn là người kế nhiệm chức thủ lĩnh đời tiếp theo, nếu người giết hắn bộ lạc Cuồng Nhân sẽ liều mạng với chúng ta.

- Thiếu gia Anthony tôn quý tôi sẽ dựa theo yêu cầu của ngài đi làm.

Nghe được Anthony giải thích, Merck liền nói.

Sau khi cúp điện thoại, Merck cùng Trác Tây Đức đi tới nhà ăn.

Phác Trí Dũng thấy Bùi Đông Lai đoạt được giải quán quân cuộc thi đột kích cá nhân nên trong lòng buồn bực, nhưng khi chứng kiến Merck cùng bộ đội đặc chủng M quốc chiến ý dạt dào đi vào nhà ăn, thì buồn bực trong lòng hắn được thay bằng sự hưng phấn không thôi.

Bởi vì hắn nhìn ra được, Bùi Đông Lai cướp đi giải quán quân đột kích cá nhân đã triệt để chọc giận đám người bộ đội đặc chủng M quốc.

Hắn tin rằng Bùi Đông Lai sẽ chết thảm hại khi gặp Merck trong trận đánh cách đấu này.

Không đợi Phác Trí Dũng trong lúc hưng phấn lấy lại tinh thần, thì bộ đội đặc chủng hoàng gia A quốc đi tới nhà ăn.

Thấy một màn như vậy Phác Trí Dũng nhịn không được kêu lên một tiếng:

- Gele các hạ.

- Phác Trí Dũng, có chuyện gì sao?

Tục ngữ nói, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, bởi vì thấy Phác Trí Dũng rất ghét Bùi Đông Lai hơn nữa hắn cùng từng trợ giúp mình, nên Gele dù tâm tình không tốt, nhưng khi thấy phác Trí Dũng cũng chào hỏi lại.

- Gele, ngươi không cần phải buồn bực vì tên Bùi Đông Lai.

Phác Trí Dũng cười nói.

- Phác Trí Dũng các hạ, ngươi có ý gì?

Gele có chút không vui nhìn Phác Trí Dũng.

Phác Trí Dũng chỉ chỉ vào Merck đang đi vào nhà ăn nói:

- Tổ chức tình báo của quý quốc có thể nói là đứng đầu thế giới, vậy hẳn ngươi cũng biết ba người Merck, Battty Ann và Tô Bồ Đề bọn hắn đều không phải là người thường, bọn hắn tới đây vì muốn lấy mạng của Bùi Đông Lai.

- Việc này ta đương nhiên biết.

- Vậy ngươi còn buồn bực làm gì?

Trên mặt Phác Trí Dũng lộ ra vẻ tươi cười càng đậm:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng Bùi Đông Lai có thể thắng 3 người bọn họ sao? Chuyện đó tuyệt đối không xảy ra, nơi này chắc chắn sẽ là mồ chôn hắn.

Gele nhíu nhíu mày, không có hé răng, tuy rằng hắn đồng ý lời nói của Phác Trí Dũng, nhưng Bùi Đông Lai chọc vào sự kiêu ngạo của hắn, nên hắn muốn tự mình vãn hồi lại mặt mũi.

- Gele, ta biết ngươi là một quân nhân kiêu ngạo, nhưng ngươi nên biết rằng ngươi không phải là đối thủ của Bùi Đông Lai.

Phác Trí Dũng nhìn ra tâm tư của Gele liền nói.

Gele sắc mặt có chút khó coi, hắn không ngờ Phác Trí Dũng lại nói thẳng ra như vậy. Hắn nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Phác Trí Dũng giống như đang hỏi: "Ngươi tới cùng muốn làm gì?"

- Gele ngươi không nên tức giận, nghe ta nói hết đã.

Phác Trí Dũng mảy may không thèm để ý đến Gele đang tức giận, trên mặt tươi cười:

- Ngươi ngẫm lại xem, tuy rằng ngươi không thể đánh bại Bùi Đông Lai, nhưng khi hắn bị người khác giết chết trên võ đài, đến lúc đó ngươi có thể hung hăng sỉ nhục Bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ, ngươi không phải sẽ vãn hồi lại được mặt mũi sao.

Lại nghe được lời nói của Phác Trí Dũng, mắt Gele không khỏi sáng ngời, trên mặt hắn dần lộ ra vẻ tươi cười:

- Phác Trí Dũng, cảm tạ ngươi đã nhắc nhở, xem ra ngươi cũng có thù oán gì với tên hỗn đản đó.

- Bùi Đông Lai là kẻ thù của Đại Hàn bọn ta, tuy rằng ta không thể đích thân ra tay giết hắn, nhưng có thể chứng kiến hắn bị giết chết cũng là một việc phi thường cao hứng.

Phác Trí Dũng nghiêm túc nói:

- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy điều đó rất thú vị sao?

Lúc này Gele thấy Bùi Đông Lai mang theo đám người Tiêu Cuồng vào nhà ăn, trong đó vẻ mặt của Tiêu Cuồng rất tức giận đang trừng mắt nhìn về phía hắn và Phác Trí Dũng, trong ánh mắt tràn ngập sát ý.

- Đi thôi Gele, chúng ta không cần phải phát sinh xung đột với loại người không có văn hóa.

Mặc dù đoán được mình và Gele nói chuyện rất có thể sẽ bị Tiêu Cuồng nghe được, nhưng Phác Trí Dũng không có một chút sợ hãi, vì hắn tin Tiêu Cuồng không dám động thủ với hắn ở đây.

- Ngươi nói cái gì?

Không đợi Phác Trí Dũng rời đi, Tiêu Cuồng như là một con sư tử bị chọc giận, bước tới gần Phác Trí Dũng.

- Cuồng ca.

Bùi Đông Lai thấy thế liền giữ chặt Tiêu Cuồng lại, khẽ lắc đầu, ý bảo Tiêu Cuồng không nên manh động.

- Hắc, đồ không có giáo dục, một tên người rừng.

Mắt thấy Bùi Đông Lai kéo Tiêu Cuồng lại, Phác Trí Thông biết mình phán đoán không sai, lập tức mở miệng trêu chọc.

Gele cũng không cam chịu rớt lại phía sau châm chọc nói:

- Ta còn tưởng Tung Của có được năm nghìn năm văn hóa, là một quốc gia văn minh, nhưng ta cảm thấy bọn hắn như là người rừng, một tí văn hóa cũng không có.

- Gele ngươi có điều không biết, Tung Của năm ngàn năm lịch sử, có rất nhiều văn minh là do tổ tiên người HQ sáng tạo, ví dụ như Khổng Tử là tổ tiên của bọn ta, nhưng người Tung Của vô sỉ đã đem Khổng Tử trở thành tổ tiên của mình.

- Thả ta ra, bọn chó má.

Tiêu Cuồng lại nổi giận, thậm chí Trần Anh, Vương Khuê cùng Tôn Nhận cũng tức giận trừng mắt nhìn Phác Trí Dũng, bọn họ biết người HQ là đám chuyên gia bốc phét, nhưng cũng không thể vô sỉ đến như vậy chứ, thật là không biết xấu hổ.

- Không có văn hóa tức là không có, không biết cái nước cùi bắp đó tại sao lại phái loại người như vậy tham gia cuộc thi này.

Mắt thấy Tiêu Cuồng chửi bậy, Phác Trí Dũng khinh thường bĩu môi.

- Có hay không thì các ngươi cũng không có tư cách đánh giá.

Bùi Đông Lai mỉm cười nhìn Gele cùng Phác Trí Dũng nói:

- Nếu các ngươi gặp bọn ta trong trận đấu cách đấu, thì nên cẩn thận.

Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, Gele cùng Phác Trí Dũng trong lòng chấn động không thôi, hai người đều biết trong cuộc thi đột kích cá nhân Bùi Đông Lai đã thể hiện ra thực lực cường đại của mình, nếu hai người gặp được Bùi Đông Lai trong cuộc thi cách đấu, thì kết cục dùng ngón chân cũng có thể nghĩ được.

- Các ngươi tốt nhất nên cầu nguyện không gặp Tiêu gia gia ta, nếu không ông nội làm thịt các ngươi.

Mắt thấy Gele cùng Phác Trí Dũng bị Bùi Đông Lai một câu hù sợ, Tiêu Cuồng cảm thấy chưa đủ nên làm ra động tác cắt tiết, sau đó mới theo Bùi Đông Lai rời đi.

Thấy đám người Bùi Đông Lai đi xa, Phác Trí Dũng phẫn nộ nói:

- Tên khốn Bùi Đông Lai hung hăng càn quấy thì thôi, cái tên không có văn hóa kia nghĩ mình có thể so sánh được với 2 người chúng ta sao? Hắc, thật là tức cười.

- Nếu trong trận đấu ta mà gặp được cái tên không có văn hóa kia ta sẽ cho hắn đi gặp diêm vương.

Gele nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiêu Cuồng, nét mặt cười lạnh như băng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-529)