← Ch.304 | Ch.306 → |
Sắp đến ngày mười lăm tháng giêng, ánh trăng trên bầu trời ngày càng tròn, nguyên bản những ngày đầu năm vốn đang dần trở thành nhạt cũng dần dần sôi nổi lên, hoạt động trong ngày hội xuân mới đã ở ngày này đạt tới cao triều cuối cùng.
Ban đêm, một vầng trăng sáng nghiêng phía trời cao, ánh trăng sáng tô chiếu xuống, rơi trên từng phố lớn ngõ nhỏ tại Tô Châu, đã làm tòa thành phố có lịch sử lâu đời này càng thêm mỹ luân mỹ hoán.
Bởi vì còn hai ngày nữa đến ngày trăng tròn, trên Thái Hồ tùy ý có thể nhìn thấy rất nhiều hoa thuyền rạng rỡ đèn màu cùng những du thuyền loại nhỏ.
Trên Thái Hồ, trong một chiếc thuyền hoa.
Trần Phi trong bộ quần áo chỉnh tề, đang đứng ở đầu thuyền, nhìn ngân quang lóng lánh trên Thái Hồ cùng hoa thuyền có thể thấy được xa xa, biểu tình trên mặt thật thích ý mà thoải mái.
Đứng bên cạnh bồi hắn ngắm cảnh không phải là thư ký của hắn, mà là hai nữ nhân, gương mặt hai nữ nhân hoàn toàn gần giống nhau như đúc.
Hai nữ nhân mặc lễ phục cổ đại, một trái một phải, giống như phi tử đang ôm cánh tay Trần Phi, gương mặt cung kính mà thân mật.
Quay đầu nhìn thoáng qua hai tiểu mỹ nhân nũng nịu bên cạnh, trong lòng Trần Phi tràn ngập tham muốn chiếm giữ.
Một đôi thai song sinh này, là năm trước hắn chọn được, luận tư sắc, dáng người, khí chất, hai nữ nhân này không tính là đứng đầu, trong số những nữ nhân mà Trần Phi chơi đùa, tối đa chỉ là mặt hàng trung thượng, nhưng nếu hai nữ nhân cùng lên, đây tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm, thuộc loại yêu tinh có thể làm cho nam nhân cam tâm "chết dưới hoa mẫu đơn cũng thành quỷ phong lưu".
- Trần bí thư, bên ngoài gió lớn, không bằng vào đi thôi.
Cô gái bên trái cố ý đem bộ ngực cọ sát trên cánh tay Trần Phi, kiều mỵ cười nói:
- Chị em chúng tôi đi chuẩn bị nước tắm, hảo hảo hầu hạ Trần bí thư.
Nhìn hình dáng kiều mỵ của nữ nhân bên cạnh, lửa dục của Trần Phi chợt thăng lên, đang định nói chuyện lại nhận thấy được di động trong túi hơi rung lên.
Nói chung, ngay lúc nam nhân đang định làm chuyện gì luôn phản cảm nhất là có điện thoại. Trần Phi cũng không ngoại lệ, nhận thấy được di động chấn rung lên, đôi mày hắn trong nháy mắt nhíu lại.
Bất quá sau khi hắn lấy ra di động, thấy rõ ràng dãy số trên màn hình, oán khí trong lòng nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Các cô đến bên trong chờ tôi.
Trần Phi nghiêm mặt nói.
Nghe Trần Phi vừa nói như thế, hai nàng ý thức được cú điện thoại này đối với Trần Phi trọng yếu phi thường, không dám tiếp tục làm nũng lưu lại mà lập tức rời đi.
Nhìn thấy hai nàng rời đi. Trần Phi mới bấm nút tiếp máy.
- Như thế nào lâu vậy mới nghe điện thoại?
Điện thoại vừa chuyển, bên trong truyền ra một thanh âm uy nghiêm, giọng nói hơi trách cứ.
Trần Phi thu liềm vẻ kiêu ngạo tự phụ sâu tận xương tủy, cung kính đáp:
- Thật xin lỗi cha, vừa rồi con không có phương tiện nghe điện thoại.
- Ngày mốt chính là mười lăm tháng giêng, đến lúc đó con phải đi Nam Kinh, những gì nên mang theo đã chuẩn bị xong chưa?
Đầu bên kia điện thoại, cha của Trần Phi là Trần Vĩnh Thụy nghiêm túc hỏi han.
Trần Phi âm thầm nhẹ nhàng thở ra:
- Yên tâm đi cha, đều chuẩn bị xong rồi.
- Vậy là tốt rồi.
Trần Vĩnh Thụy dặn dò:
- Tiểu Phi, lần này hành trình đi Nam Kinh của con, đối với tương lai của con có vô số tác dụng, không được xem thường.
- Cha, con hiểu được.
Trong con ngươi Trần Phi hiện lên một đạo quang mang kỳ dị, tựa hồ đã nhìn thấy được tiền đồ cẩm tú trong tương lai.
- Con hiểu được là tốt rồi.
Trần Vĩnh Thụy yên tâm không ít.
Trần Phi do dự một chút, hỏi:
- Cha, tên nhu ngốc Trần Phàm mấy ngày hôm trước gây ra động tĩnh lớn như vậy tại Vân Nam, ông nội cùng lão thái gia cũng không nói gì sao?
- Không có.
Trần Vĩnh Thụy đáp.
Trần Phi biến sắc, trên mặt dần dần xuất hiện vẻ ghen tỵ, muốn nói gì đó nhưng không biết nên làm sao mở miệng.
- Tiểu Phi, chuyện lần này tuy rằng tiểu tử đó làm ra có điểm quá mức, nhưng lại phù hợp với ý tứ của cấp trên, chỉ là đắc tội một nhóm người mà thôi. Lấy tính cách của lão thái gia, tự nhiên là mạnh mẽ ủng hộ, huống chi tiểu tử đó lại được lão thái gia yêu thích, về phần bên phía ông nội con, lão thái gia không lên tiếng, ông ấy tự nhiên cũng sẽ không nói gì.
Tựa hồ có thể cảm nhận được tâm tình của Trần Phi. Trần Vĩnh Thụy nhắc nhở:
- Nói đi thì nói lại, hắn và con căn bản không cùng một tầng cấp, nhất định không cần tức giận. Con không cần thiết hao tốn quá nhiều tâm tư đi chú ý hắn, con chỉ cần dựa theo kế hoạch, thận trọng, làm tốt chính chuyện của con là được rồi.
- Đã biết, cha.
Trần Phi hít sâu một hơi, thần sắc dần dần khôi phục bình thường.
- Tốt lắm, cha cúp máy đây.
Trần Vĩnh Thụy dứt lời, không đợi Trần Phi hồi đáp liền trực tiếp cúp điện thoại.
Thu hồi di động, nhìn vầng trăng tròn treo trên Thái Hồ, Trần Phi cười lạnh nói:
- Cha nói rất đúng, ta là ánh trăng trên bầu trời, mà Trần Phàm chính là trăng trong nước, hai bên vốn không thể so sánh, ta cần gì cúi người đi so sánh với hắn đây? Căn bản là sẽ không có ý nghĩa gì.
Vừa nói xong. Trần Phi không hề dừng lại, thần tình mỉm cười đi vào trong một căn phòng lớn trong khoang thuyền.
Giữa phòng, có một thùng gỗ lớn đường kính chừng năm thước, trong thùng gỗ chửa đầy nước ấm, trên mặt còn có nhiều cánh hoa, mà chung quanh thùng gỗ còn có mấy chậu lửa than.
- Trần bí thư, chúng tôi giúp ngài tắm rửa nhé?
Nhìn thấy Trần Phi đi vào phòng, thai song sinh cùng kêu lên cười duyên nói.
- Tốt.
Trần Phi ha ha cười, thần tình đắc ý cùng thỏa mãn, cảm giác như chính là là một vị đế vương.
Cùng lúc đó, trải qua cơn hôn mê. Lý Vân đã tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật thành công, nhưng thần sắc còn có chút kém cỏi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Trong phòng bệnh. Lưu Oánh Oánh nhìn thấy Lý Vân tỉnh lại, hưng phấn không thôi, líu ríu nói ra một tràng, mà Lý Vân thường thường chỉ ứng phó vài câu.
- Tốt lắm, Oánh Oánh, bà nội vừa mới làm xong phẫu thuật, thân mình vẫn còn rất suy yếu, cần nghỉ ngơi, hôm nay dừng ở đây, ngày mai tiếp tục tán gẫu.
Nhìn thấy Lý Vân không có khí lực nói chuyện phiếm, Trần Phàm mở miệng ngăn trở Lưu Oánh Oánh.
- Nga, dạ.
Lưu Oánh Oánh xấu hổ gật đầu. âm thầm thè lưỡi.
- Bà nội Lý, cháu sẽ an bài tốt chỗ ở cho Oánh Oánh, bà sớm nghỉ ngơi đi.
Trần Phàm ngồi xổm người xuống, cầm lấy cánh tay khô vàng của Lý Vân, mỉm cười nói.
- Oánh Oánh không ở phòng ngủ cách vách sao?
Phòng bệnh của Lý Vân tốt nhất trong bệnh viện, có phòng ngủ riêng, hiển nhiên Lý Vân cho rằng Oánh Oánh sẽ ở lại trong phòng ngủ.
Lời của Lý Vân vừa thốt ra, thần tình của Oánh Oánh cũng thật nghi hoặc.
- Bà nội Lý, cháu có nhà ở Đông Hải, cháu đưa Oánh Oánh về nhà tắm rửa thay quần áo, ngày mai đến thăm bà.
Trần Phàm giải thích.
- Như vậy a.
Lý Vân có chút cố hết sức, nói:
- Vậy được rồi Oánh Oánh, cháu với anh tiểu Phàm cùng về đi.
- Đã biết, bà nội.
Lưu Oánh Oánh cũng cảm giác mình lưu lại sẽ làm ảnh hưởng Lý Vân nghỉ ngơi, nên đồng ý với lời đề nghị của Trần Phàm.
Sau đó Trần Phàm lại nói thêm vài câu với Lý Vân, lại rời đi bệnh viện.
Ngoài cửa bệnh viện. Hoàng Phủ Hồng Trúc biết rõ Trần Phàm không thích có tài xế lái xe nên không an bài tài xế cho Trần Phàm, chỉ để một chiếc S600L* cho hắn. (Mercedes - Benz S600L)
Có lẽ trên đường đến Đông Hải Lưu Oánh Oánh ngồi xe Hồng Kỳ, khi thấy chiếc S600L xa hoa cũng không biểu hiện kinh ngạc gì quá lớn, mà thản nhiên lên xe ngồi ngay vị trí tay lái phụ.
Xe khởi động. Lưu Oánh Oánh cũng giống như hôm mới đến Đông Hải, hai tay chống cằm, thần tình tò mò đánh giá tòa thành phố quốc tế hóa thường xuất hiện trên ti vi cùng sách vở trong trường.
- Oánh Oánh, cảm thấy Đông Hải thế nào?
Xe chạy được một đoạn. Trần Phàm nghiêng đầu lại hỏi Lưu Oánh Oánh đang thưởng thức cảnh đêm.
Luu Oánh Oánh chợt ngần ra, nói:
- Nơi này rất náo nhiệt, thật phồn hoa, bất quá không khí không tốt bằng chỗ nhà em.
- Thích không?
Trần Phàm hỏi.
Lưu Oánh Oánh thoáng suy tư, gật nhẹ đầu.
- Sau này lưu lại đây, ở nơi này đến trường, được chứ?
Trần Phàm lại hỏi.
Lưu Oánh Oánh cũng không lập tức trả lời, mà như có suy nghĩ hỏi:
- Anh tiểu Phàm, bà nội sẽ ở lại chỗ này sao? Còn có, sau này cha em sẽ về đây chứ?
- Sẽ.
Trong lòng Trần Phàm chấn động, nhẹ nhàng cấp ra câu trả lời thuyết phục.
- Vậy em nghe lời anh tiểu Phàm, ở đây đi học, tranh thủ thi vào trường đại học tốt nhất, chờ cha của em trở về.
Thần tình Lưu Oánh Oánh sùng kính nói.
Trần Phàm mỉm cười, dáng tươi cười chua xót cùng ưu thương, đồng thời nhẹ vuốt ve đầu Lưu Oánh Oánh:
- Oánh Oánh thật ngoan.
Lưu Oánh Oánh vui vẻ cười, dáng tươi cười thật trong veo.
Sau đó nàng thấy Trần Phàm không có ý tứ muốn nói chuyện, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như một con mèo nhỏ thật yên lặng.
Mà Trần Phàm theo bản năng định lấy thuốc lá, nhưng chợt nhớ tới Oánh Oánh đang ngồi trên xe, lại bỏ qua ý định này, hít sâu hai hơi, ổn định nội tâm hơi có chút xao động.
Chờ sau khi tâm tình khôi phục bình tĩnh, Trần Phàm lấy ra di động gọi cho Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, trong điện thoại truyền ra thanh âm quen thuộc của Hoàng Phủ Hồng Trúc:
- Lão nhân gia thế nào?
- Đã tỉnh lại, căn cứ lời bác sĩ nói, điều dưỡng một đoạn thời gian thì tốt rồi.
- Vậy thật tốt.
Bên kia điện thoại Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng thở ra, sau đó thoáng do dự nói:
- Tiểu Qua muốn gặp anh, tôi nói anh đang có chuyện quan trọng cần làm. Anh xem nếu có thể, ngày mai tôi dẫn nó đến bệnh viện gặp anh.
- Được.
Trần Phàm trả lời, sau đó lại nói:
- Có chuyện cần phiền toái em ra mặt.
- Phiền toái thì không đâu, anh có chuyện gì trực tiếp dặn dò là được mà.
Hoàng Phủ Hồng Trúc cười khổ, từ sau khi nàng cùng Trần Phàm gặp biến cố tại Vân Sơn, thái độ của nàng đối với Trần Phàm đã xảy ra biến hóa rất lớn, mặc dù không bởi vì Trần Phàm mà quên lãng Sở Vấn Thiên, nhưng quan hệ giữa hai người nhanh chóng thăng hoa, xen vào giữa bạn bè cùng tri kỷ hồng nhan, chỉ cần đâm qua tầng của sổ này quan hệ của hai người liền có thể khẳng định.
- Tôi chuẩn bị cho Oánh Oánh đến trường ở noi này.
Trần Phàm cũng không khách khí, trực tiếp phân phó nói:
- Em đi làm dùm chuyện này một chút.
- Trường học nào vậy?
Hoàng Phủ Hồng Trúc hỏi.
- Trường trung học Tử Kim Sơn đi.
Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói:
- Cô bé chỉ có một mình, chưa quen cuộc sống noi này, trong trường học có tiểu Qua chiếu cố, tóm lại cũng là một chuyện tốt.
- Được.
Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng thẳng thắn nhận lời.
Vào khoảng mười giờ, Trần Phàm lái xe đưa Lưu Oánh Oánh về tới tiểu khu đang ở.
Cho xe dừng lại, Trần Phàm đưa Oánh Oánh xuống xe, ngẩng đầu vừa nhìn thì thấy trong nhà lóe ánh đèn, hiển nhiên Tô San đang ở nhà.
Mấy phút sau, Trần Phàm mang theo Lưu Oánh Oánh đi vào cửa, lấy ra chìa khóa.
Răng rắc...
Theo một tiếng vang giòn, cửa phòng chợt mở.
- Hỗn đản đạp phân chó, anh rốt cục đã về rồi.
Cửa phòng vừa mở ra, bên trong nhà liền truyền ra thanh âm vui vẻ của Tô San.
Thanh âm vừa thốt ra, Tô San trong bộ quần áo ngủ in hình nhân vật hoạt họa xuất hiện ngay trước mặt Trần Phàm.
Ngay sau đó nàng thấy được Lưu Oánh Oánh.
Lưu Oánh Oánh cũng nhìn thấy nàng.
Trong lúc nhất thời, hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, đều choáng váng tinh thần...
← Ch. 304 | Ch. 306 → |