Vay nóng Tima

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 388

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 388: Giết người không thấy máu
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)

Siêu sale Lazada


- Trần thiếu lưu lại mạng chó của mày cùng cha mày, mua sẵn quan tài trước đi!

Bên tai vang lên lời nói băng sương của người thanh niên cụt tay, Tưởng Khải giống như đã quên mất cơn đau nhức, hai mắt trợn trừng lên.

Hắn hốt hoảng nhìn người thanh niên cụt tay cực nhanh vọt tới bên cạnh Điền Thảo, mang theo Điền Thảo chui vào trong một chiếc xe việt dã.

Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của người đi đường và Tưởng Khải, chiếc xe đã qua cải tiến đặc thù, cũng không thể nhìn thấy rõ biển số đột nhiên khởi động, giống như một con quái thú sắt thép phát điên lao vút đi.

Có lẽ một màn vừa phát sinh, người ta chỉ được nhìn thấy ở trong phim Hollywood mà thôi. Hoặc do một màn này diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức chưa tới một phút đồng hồ, cho nên tất cả mọi người vẫn còn chưa kịp lấy lại tinh thần.

Chờ bọn họ kịp lấy lại tinh thần, thì chiếc xe việt dã màu đen đã hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Bất quá người đi đường còn chưa rời đi, mà vẫn đứng vây quanh ở xa xa, làm cho giao thông trở nên tắc nghẽn.

Gã đại hán khôi ngô có danh khí không tầm thường trong quyền đàn ngầm Chiết Giang cùng gã thanh niên âm lãnh lái xe vẫn còn đang hôn mê, mà Tưởng Khải vừa lấy lại tinh thần, bởi vì mất quá nhiều máu, nên gương mặt trắng bệch, nỗi đau đớn kịch liệt khiến cho hắn nhe răng nhếch miệng, không ngừng thở dốc.

Thân thể hắn run rẩy, mò điện thoại di động run rẩy bấm 110, đỏ hồng mắt tru lên:

- Tôi là Tưởng Khải, tôi bị người chém đứt hai chân...

- Chào ngài, ngài vui lòng nói lại một lần, tôi không nghe được.

Trung tâm cảnh sát 110 tựa hồ không nghe được rõ ràng thanh âm của Tưởng Khải.

- Lão tử là Tưởng Khải, là con trai của Tưởng Cương! Tao ở ngoài đường bị người ta chém đứt hai chân rồi!

Tưởng Khải dùng sức rít gào, kết quả bởi vì tâm tình quá mức kích động, cho nên máu càng chảy ra nhiều hơn.

Tưởng Khải?

Con trai Tưởng Cương?

Bị người ta chém đứt hai chân?

Đầu bên kia điện thoại, cảnh sát nghe được lời của Tưởng Khải, thì đang hoài nghi có phải lỗ tai của mình xảy ra vấn đề gì hay không.

Ngay khi hắn vừa lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, tính toán xác nhận lại lần nữa, thì điện thoại đã ngắt kết nối.

Dùng sức lắc lắc đầu, hắn không dám lãnh đạm, lập tức hướng lãnh đạo hồi báo chuyện này...

Còn Tưởng Khải thấy hai chân đã hoàn toàn mất hết cảm giác của mình đổ máu càng lúc càng nhiều, thì sau khi cúp máy lại bấm số 120 của trung tâm cấp cứu nói rõ tình huống của mình ra.

Chờ sau khi làm xong những chuyện này, nhịp hô hấp của hắn càng nặng nề hơn, ý thức cũng trở nên mơ hồ.

Dùng sức cắn môi, hắn bấm dãy số điện thoại cuối cùng.

Điện thoại là gọi cho Tưởng Cương.

Bờ Tây Hồ, trong một gian phòng bên trong Mai gia trà xã.

Tưởng Cương ngắm nhìn Nạp Lan Hương Hương đẹp như thiên tiên đang ngồi phía đối diện, ngửi được hương thơm cơ thể phát ra từ trên người của nàng, nhịp hô hấp của Tưởng Cương hơi có vẻ biến hóa, hắn mạnh mẽ áp chế tà niệm trong nội tâm, hỏi:

- Hương Hương cô nương...

- Tưởng chủ tịch, tôi đã nói rõ ràng, nếu ông có thể đưa Trần Phàm vào chỗ chết. Nạp Lan Hương Hương này đừng nói là ngủ với ông, làm vợ bé, làm tình nhân, mà cho dù phải làm trâu làm ngựa tôi cũng đều nguyện ý.

 

Đôi mày thanh tú của Nạp Lan Hương Hương cau lại, sở dĩ hôm nay nàng đồng ý gặp mặt Tưởng Cương, hoàn toàn là vì muốn cùng hắn chơi bài ngửa, để sau này Tưởng Cương đừng giống như kẹo cao su kề cận bên nàng:

- Nếu như ông làm không được, vậy thì tôi sẽ không có khả năng trở thành người đàn bà của ông, hoặc là nói, không có khả năng trở thành một món đồ chơi trong tay ông.

Gương mặt Tưởng Cương thoáng biến đổi, tựa hồ thật không ngờ Nạp Lan Hương Hương sẽ nói chuyện thẳng thắn như thế này.

- Còn nữa, hôm nay là lần cuối cùng tôi và ông gặp mặt, hi vọng sau này ông đừng tiếp tục quấy nhiễu tôi, dù sao thân phận của ông quá mức cao quý, tôi sợ làm ảnh hưởng đến công tác của ông...

Nạp Lan Hương Hương thâm ý nhìn Tưởng Cương, gằn từng chữ:

- Tưởng chủ tịch, ông thấy tôi nói đúng không?

Tưởng Cương thần tình khó coi:

- Cô đang uy hiếp tôi đó sao?

- Ông có thể xem là như vậy.

Giọng nói của Nạp Lan Hương Hương hoàn toàn lạnh xuống:

- Tưởng Cương, tôi không phải loại đàn bà tùy ý chơi đùa như ông nghĩ. Nếu tôi đã dám không cho Trần Phi mặt mũi, thì cũng không sợ đắc tội ông đâu!

- Được!

Tưởng Cương giận quá thành cười:

- Như vậy tôi hi vọng tốt nhất cô nên rời khỏi Hàng Châu nhanh đi. Hàng Châu cũng không phải là Đông Bắc Nạp Lan gia đâu.

Nạp Lan Hương Hương sắc mặt phát lạnh, đang muốn nói chuyện thì lại nghe thấy tiếng chuông di động của Tưởng Cương vang lên.

Tưởng Cương thần tình khó coi lấy di động ra, nhìn thấy là điện thoại của Tưởng Khải, thoáng trầm ngâm, sau đó nhíu mày chuyển liên lạc, dùng ngữ khí trầm thấp nói:

- Alo.

- Cha, cứu con... cứu con...

Đầu bên kia điện thoại, Tưởng Khải dùng hết tia khí lực cuối cùng mở miệng.

- Bá!

Bên tai vang lên tiếng cầu cứu của con mình, Tưởng Cương bật dậy khỏi chỗ ngồi.

- Tiểu Khải, con làm sao vậy?

Giọng nói Tưởng Cương đầy lo lắng hỏi.

Không tiếng trả lời, đầu bên kia điện thoại, di động rớt khỏi tay Tưởng Khải, ý thức của hắn mơ hồ, trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.

- Tiểu Khải!

Dưới tình thế cấp bách, cảm xúc của Tưởng Cương đã không còn khống chế được, chẳng quan tâm che giấu việc gì ở trước mặt Nạp Lan Hương Hương nữa.

Thấy Tưởng Khải không trả lời, Tưởng Cương tiếp tục rống thêm vài lần, nhưng đều không nhận được chút hồi âm nào.

Phanh!

Ngay khi Tưởng Cương vừa bị cú điện thoại bất thình lình của Tưởng Khải làm cho trở tay không kịp, thì cửa phòng hung hăng đẩy ra, một người trung niên đeo kính, làn da trắng nõn vội vàng đi nhanh vào phòng, bước đến bên cạnh Tưởng Cương, hạ thấp giọng hồi báo điều gì đó cho Tưởng Cương nghe.

Tưởng Cương sắc mặt đại biến!

Theo sau hắn nóng nảy dẫn thư ký chạy đi.

Tưởng Cương vừa đi, dựa theo sự phân phó của Nạp Lan Vĩnh Kha, Cổ Bình An phụ trách an toàn của Nạp Lan Hương Hương cũng đã tiến vào trong phòng.

- Bình An, đã xảy ra chuyện gì?

Nạp Lan Hương Hương hỏi.

- Mới vừa nhận được tin tức, con trai của Tưởng Cương là Tưởng Khải bị người phế bỏ hai chân rồi.

Cổ Bình An ngữ khí phức tạp nói.

- Nga?

Nạp Lan Hương Hương như có suy nghĩ:

- Bình An, anh nói có phải do người kia làm hay không?

- Không phải chứ?

vẻ mặt Cổ Bình An ngạc nhiên:

- Tuy rằng Tưởng Cương cũng chưa hoàn toàn được xem như một tay che trời tại Chiết Giang, nhưng lực lượng so với Chu Bình Xuyên cũng tương đương, hơn nữa sau lưng còn có lão hồ ly Tiết Hồ âm thầm ủng hộ, người kia hẳn là sẽ không bừa bãi tới mức chạy đến Hàng Châu, trực tiếp phế bỏ đứa con của Tưởng Cương a?

- Bình An, anh sai lầm rồi.

Nạp Lan Hương Hương lắc lắc đầu.

Thần tình Cổ Bình An thật nghi hoặc:

- Sai lầm rồi? Sai lầm như thế nào?

- Hắn luôn luôn rất cuồng.

Nạp Lan Hương Hương cũng không che giấu hận ý tận sâu trong con ngươi:

- Bất quá, hắn càng cuồng tôi lại càng thích. Bởi vì... tôi tin tưởng, cuồng vọng luôn cần trả giá thật nhiều!

Cổ Bình An cũng không nói tiếp, hắn biết rõ sau vài lần Nạp Lan Hương Hương gặp trắc trở vấp ngã, đã học được lý trí, học được vẻ thờ ơ lạnh nhạt thi đấu với đối thủ như Trần Phàm.

- Bình An, đời này vương gia đã ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm, cho nên cậu đừng không phục.

- Hãy chờ xem, phía nam sắp đại loạn, Hắc Kim đế quốc của Tiết gia cũng sắp sửa sụp đổ!

- Vương gia nói, lão hồ ly Tiết Hồ sẽ vì một quân xe mà vứt bỏ cả bàn cờ.

- Hàng Châu sẽ là địa phương đại loạn đầu tiên!

Bên tai vang lên lời nói ngày đó của Nạp Lan Vĩnh Kha, Cổ Bình An thoáng do dự, cuối cùng không đem những lời này nói cho Nạp Lan Hương Hương, hắn sợ sẽ đả kích nàng.

 

Đồng thời hắn cũng biết. Hàng Châu hoàn toàn rối loạn!

Loạn được sao?

Loạn!

Tưởng Cương mang theo thư ký còn chưa rời khỏi tiệm trà, di động lại vang lên.

Lúc này người gọi điện tới chính là sở trưởng sở cảnh sát đồng thời thân kiêm thường ủy.

- Tưởng chủ tịch...

Sau khi điện thoại chuyển được, người nắm quyền cảnh giới Chiết Giang có vẻ có chút khẩn trương lo lắng bất an.

- Kiều sở trưởng, con tôi thế nào?

Không đợi đối phương nói xong câu kế tiếp, Tưởng Cương lạnh giọng cắt đứt.

- Không nguy hiểm tính mạng, nhưng vì đổ máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh.

Vị sở trưởng thoáng do dự nói:

- Nhưng hai chân bị cắt đứt, dây chằng cũng đứt...

- Hung thủ đâu? Nói cho tôi biết, hung thủ đi đâu?

Tưởng Cương thấp giọng rít gào.

- Đang tập nã.

Gương mặt Kiều sở trưởng thật khó xem, nhưng trong lòng lại buồn bực tới cực điểm.

Bởi vì sự việc phát sinh quá mức đột nhiên, mà Tưởng Khải lại gọi 110 để báo cảnh sát.

Mọi người đều biết khi chuyện như vậy xảy ra, sẽ phải tầng tầng đăng báo cấp trên, chờ khi báo tới chỗ hắn, đã là chuyện năm phút sau đó. Năm phút sau, hắn cũng còn chưa báo cáo cho Chu Bình Xuyên, lại lập tức gọi điện cho Tưởng Cương, kết quả vừa rồi đường dây của Tưởng Cương đang bận, hiện giờ thật vất vả đánh thông, Tưởng Cương lại đòi hung thủ...

Chuyện mới phát sinh có mười mấy phút đồng hồ, hắn làm sao bắt được hung thủ đây?

Dù trong lòng rất buồn bực, nhưng Kiều sở trưởng cũng hiểu được tâm tình của Tưởng Cương, cũng không dám đắc tội vị mãnh nhân đứng thứ hai tỉnh Chiết Giang không hề thua kém Chu Bình Xuyên này, lại khẳng định hứa hẹn:

- Tưởng chủ tịch yên tâm, tôi cam đoan đem hung thủ tập nã quy án!

- Phái người ra sân bay, nhà ga, đường cao tốc, đường quốc lộ tỉnh...

Gương mặt Tưởng Cương âm trầm chui nhanh vào chiếc Audi 6, lạnh lùng nói:

- Nếu dám để cho hung thủ chạy thoát, tôi sẽ hỏi tội ông!

Nói xong Tưởng Cương thở phì phì cúp điện thoại, sau đó lại gọi điện cho Khổng Khê.

Điện thoại rất nhanh chuyển được. Tưởng Cương lập tức hỏi thẳng:

- Khổng Khê, tiểu Khải bị người phế bỏ hai chân, biết không?

- Biết.

Đầu bên kia điện thoại Khổng Khê vốn cũng bị tin tức này làm cả kinh không nhẹ, lúc này nghe giọng nói âm trầm của Tưởng Cương, không hề giấu diếm.

Thanh âm Tưởng Cương khàn khàn:

- Ra vẻ anh còn biết rất nhiều đi? Nói cho tôi biết, rốt cục là chuyện gì xảy ra?

- Sự tình là như vậy...

Khổng Khê không hề giấu diếm, mà đem toàn bộ sự tình cùng chuyện Tưởng Khải ủy thác hắn, cùng việc hai gã thủ hạ của hắn cùng Tưởng Khải đều xảy ra sự cố nói rõ với Tưởng Cương.

Theo ý nào đó mà nói, bản thân hắn chính là ông trùm hắc đạo Hàng Châu, con đường tin tức phải rộng lớn hơn Tưởng Cương rất nhiều, nhất là loại tin tức không thể lộ ra ngoài sáng như thế này.

- Khổng Khê, anh là vương bát đản!

Nghe xong lời Khổng Khê. Tưởng Cương giận tím mặt, một tay vỗ lên ô cửa kính, thiếu chút nữa chụp vỡ kính, hắn nghiến răng nghiến lợi thở hổn hển vài hơi, sau đó lạnh lùng nói:

- Khổng Khê, nếu con tôi vượt qua trên xe lăn nửa đời sau, tôi khôngđể yên cho anh!

- Tưởng chủ tịch, bây giờ không phải thời gian phát hỏa.

Mặc dù rất bất mãn với giọng nói vừa rồi của Tưởng Cương, bất quá Khổng Khê cũng biết chuyện này mình cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, Tưởng Khải bị phế bó hai chân, Tưởng Cương tức giận cũng là hợp tình lý.

Huống chi hắn mơ hồ cảm thấy được, chuyện này không đơn giản, nên cố gắng nhắc nhở Tưởng Cương.

Tưởng Cương có thể bò lên tới vị trí như bây giờ, tự nhiên cũng không phải phế vật, được Khổng Khê nhắc nhở trong nháy mắt liền nghĩ tới điều gì.

- Để cho người của anh bố trí trạm gác ở phi trường, nhà ga, đường cao tốc cùng quốc lộ tỉnh, phối hợp cảnh sát, cần phải đem tên hung thủ đáng chém ngàn đao kia bắt lại cho tôi!

Tưởng Cương đó mắt, thanh âm khàn khàn nói.

Sau đó... hắn cúp điện thoại, gọi cho Tiêu Viễn Sơn.

- Tiêu Viễn Sơn, cô gái gọi là Điền Thảo kia là ai? Rốt cục là ai động con tôi?

Điện thoại chuyển được, Tưởng Cương âm trầm hỏi.

Đầu bên kia điện thoại, Tiêu Viễn Sơn tựa hồ sớm đoán được Tưởng Cương sẽ gọi điện thoại tới, vừa nghe Tưởng Cương hùng hổ nói, cũng không hề cảm thấy bất ngờ, mà nghiêm túc nói:

- Nàng là nữ nhân của Trần Phàm.

Nữ nhân của Trần... Trần Phàm?

Đồng tử Tưởng Cương đột nhiên phóng lớn.

Theo sau hắn lại nheo lại ánh mắt lần nữa, giọng nói trầm thấp giống như đến từ cửu u vực sâu:

- Tiêu Viễn Sơn, ông giúp tôi nói cho Trần Phàm, nếu chân của con tôi bị phế đi, tôi sẽ không để yên cho hắn!

- Trần tiên sinh cũng muốn tôi chuyển cáo ông, vở kịch hay mới vừa bắt đầu.

Tiêu Viễn Sơn không chút nao núng trả lời.

*****

- Trần tiên sinh cũng muốn tôi chuyển cáo cho ông, vở kịch hay mới vừa bắt đầu.

- Đô... đô...

Trong đầu vọng lại câu nói của Tiêu Viễn Sơn, bên tai vang lên âm thanh "đô đô...

Tưởng Cương tức giận đến run rẩy cả người, lại mạnh mẽ vỗ lên cửa kính xe, trực tiếp nện cửa kính vỡ vụn. Những mảnh thủy tinh vỡ nát cắt vào tay phải của hắn, máu tươi nhất thời bừng lên.

- Tưởng chủ tịch.

Thư ký thấy thế, sắc mặt chợt biến đổi.

- Lái xe, đến bệnh viện!

Tưởng Cương lạnh lùng nói.

- Tay của ngài...

Thư ký cố gắng nhắc nhở bàn tay phải của Tưởng Cương đang đổ máu.

- Con mẹ nó tôi đang bảo anh lái xe đến bệnh viện, sao anh nói nhiều lời vô nghĩa như vậy?

Tưởng Cương phẫn nộ rít gào, không thèm để ý đến bàn tay đang bị tổn thương chút nào. Thư ký sợ tới mức cả người run lên, không dám nói thêm lời nào, run rẩy khởi động máy xe.

Mà Tưởng Cương vẫn để mặt cho máu tươi chảy ra trên bàn tay, gương mặt dữ tợn giống như ma quỷ đến từ địa ngục:

- Tiểu tử, quan trường không phải là chỗ cho mày đùa giỡn, mày cứ đâm đầu gây sự như vậy, tao sẽ cho mày trả giá thảm trọng vì sự ngu muội của mày!

Nghe được lời nói của Tưởng Cương, trong lòng thư ký của hắn mơ hồ run rẩy.

Hắn biết, ông chủ am hiểu nhất là dùng chiêu giết người không thấy máu vào lúc này đang thật sự tức giận!

Quan trường chú ý dùng đao mềm giết người, gọi là giết người không thấy máu.

Theo hắn xem ra, Trần Phàm đã phạm vào cấm kỵ!

Dùng vũ lực giải quyết sự xung đột trong quan trường, nhất là ở điều kiện tiên quyết trộn lẫn cùng hắc đạo, đây là kiêng kỵ lớn nhất trong quan trường!

Rất nhiều người biết Cửu Khê Mân Côi Viên là khu nhà giàu cao nhất Hàng Châu, nhưng không biết Thanh Long sơn trang mới là khu nhà giàu ngưu bức nhất Hàng Châu?

Nằm trong cảnh khu Tây Hồ, Thanh Long sơn trang là khu biệt thự duy nhất trong cảnh khu, khu biệt thự tổng cộng có mười bảy ngôi biệt thự, bỏ qua giá cả khiến cho những phú hào bình thường phải líu lưỡi, điển hình là nơi có tiền cũng không mua được, người bình thường căn bản không thể mua nổi.

Năm đó, Tiêu gia đang ở trong thời kỳ huy hoàng, Tiêu Viễn Sơn từng mua một tòa biệt thự trong Thanh Long sơn trang, luôn luôn không nỡ lòng bán đi. Lúc ấy hắn dùng hơn bốn trăm ngàn, hiện giờ giá trị đã vượt hơn một triệu năm trăm ngàn, xem như là một trong những đầu tư sáng suốt nhất lúc đó.

Ngay trong lúc Tưởng Cương vì chuyện của Tưởng Khải mà nổi trận lôi đình, Điền Thảo đang ngồi trong chiếc xe việt dã đi cùng Độc Nhất Đao tới Thanh Long sơn trang.

Có lẽ lúc trước từng gặp qua thân thủ cường hãn của Trần Phàm, vì thế đối với giá trị vũ lực biến thái của Độc Nhất Đao chỉ với sức một mình đã đánh bại ba người Tưởng Khải, cảm xúc của Điền Thảo cũng không có bao nhiêu dao động.

Dọc theo đường đi nàng có vẻ rất bình tĩnh, không người nào biết được trong nội tâm nàng đang suy nghĩ chuyện gì.

Tất cả chuyện này bị Độc Nhất Đao hoàn toàn nhìn thấy, không khỏi cảm thán trong lòng khen ngợi ánh mắt Trần Phàm thật sắc bén, lại nhìn trúng được một bông hoa kiên cường như Điền Thảo.

Theo Độc Nhất Đao xem ra, nếu là những thiếu nữ bình thường gặp phải chuyện phát sinh đêm nay, có thể không khóc cũng đã là hiếm thấy, có thể miễn cưỡng bảo trì trấn định cũng đã đủ nổi bật trong những người bạn cùng lứa tuổi, về phần giống như Điền Thảo, không chút dao động chỉ có thể dùng từ yêu nghiệt để mà hình dung.

Thậm chí theo Độc Nhất Đao xem ra, trên người Điền Thảo ngoại trừ không có khí tức bá đạo như Sở Qua, ở nhiều khía cạnh, còn ưu tú hơn Sở Qua rất nhiều.

 

Khi chiếc việt dã chạy vào đại viện một tòa biệt thự tại Thanh Long sơn trang, a Ngốc đang chờ ngay cửa đã lâu.

- Điền tiểu thư, Trần tiên sinh đang ở đại sảnh chờ cô.

Nhìn thấy Độc Nhất Đao cùng Điền Thảo xuống xe, a Ngốc liền bước lên nghênh đón.

Điền Thảo giữa im lặng gật gật đầu, lập tức đi vào đại sảnh biệt thự.

- Nhất Đao, Trần tiên sinh nói chỗ này rất an toàn, mấy ngày nay anh ở lại nơi này bảo hộ Điền tiểu thư.

A Ngốc thấy Điền Thảo rời đi, lại nhìn Độc Nhất Đao nói.

Gương mặt Độc Nhất Đao không chút thay đổi gật đầu.

Nguyên bản hắn là cận vệ của Sở Qua, kết quả nhận được mệnh lệnh của Hoàng Phủ Hồng Trúc, dùng thời gian ngắn nhất chạy tới Hàng Châu, âm thầm bảo hộ an toàn cho Điền Thảo, đúng lúc ngăn cản được hành động bắt cóc của Tưởng Khải.

Đương nhiên, cho dù Độc Nhất Đao không đến Hàng Châu, năng lực của thành viên Ám Đường luôn bí mật bảo vệ Điền Thảo cũng đủ ngăn cản lần hành động bắt cóc hôm nay.

Trong đại sảnh biệt thự, Trần Phàm ngồi trên sô pha đang ngậm một điếu thuốc lá nhẹ nhàng rít thuốc.

Khói thuốc vờn quanh gương mặt Trần Phàm, Điền Thảo vừa đi vào đại sảnh mơ hồ có thể nhìn thấy Trần Phàm đang ngồi trầm tư, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Nghe được tiếng bước chân, Trần Phàm dụi tắt tàn thuốc đứng dậy quan tâm hỏi:

- Không bị hù sợ chứ?

Điền Thảo lắc lắc đầu, bước những bước trầm ổn đi về hướng Trần Phàm.

Nhìn thấy gương mặt trầm ổn của Điền Thảo, Trần Phàm thoáng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời âm thầm cảm thán, tâm tính của Điền Thảo người bình thường quả thật không thể so sánh.

- Mấy ngày nay cô cứ ở lại trong biệt thự này đi.

Trần Phàm nghĩ nghĩ nói:

- Chờ sau khi tôi giải quyết xong mọi chuyện, sẽ đưa cô quay về Đông Hải.

- Được!

Điền Thảo nhẹ giọng trả lời.

- Vậy cô đi tắm rửa, sớm nghỉ ngơi một chút. Tôi đi ra ngoài làm một ít chuyện.

Trần Phàm giơ tay lên nhìn đồng hồ.

Điền Thảo do dự một chút, lấy hết dũng khí nhìn về phía Trần Phàm hỏi:

- Có phải từ lúc mới bắt đầu, anh đã phái người bảo hộ bên cạnh tôi?

- Ân.

Bên tai vang lên câu hỏi khó hiểu của Điền Thảo, Trần Phàm có chút ngạc nhiên, không biết vì sao Điền Thảo lại hỏi như vậy.

Mà Điền Thảo cũng không hề giải thích, chỉ ngơ ngơ ngần ngần nhìn Trần Phàm, nhẹ nhàng phun ra ba chữ:

- Tôi chờ anh.

Trần Phàm cười cười, không nói thêm gì nữa mà đi nhanh khỏi đại sảnh biệt thự.

Cùng lúc đó, tại đại viện tỉnh ủy Chiết Giang, trong một phòng sách ở tầng hai đại viện.

- Tiểu Vĩ, nhìn cậu thật có chút không yên lòng a.

Người mở miệng chính là một lão nhân có mái tóc trắng, tinh thần phấn chấn.

Lão nhân mặc một bộ áo ngủ, tay cầm một viên cờ trắng, cười híp mắt nhìn vào vị phó chủ tịch thường vụ của tỉnh Chiết Giang, chính là La Vĩ, nói.

La Vĩ đang chơi cờ nhưng lòng lại lo ra, nghe được lời nói của lão nhân, gương mặt thoáng biến đổi.

Sau buổi cơm chiều, hắn đã đi tới tòa biệt thự hai tầng này, cùng lão thủ trưởng của mình hàn huyên được nửa giờ thì cùng nhau chơi cờ vây.

Lúc La Vĩ còn trẻ tuổi, cũng không biết chơi cờ vây, sau đó lại cùng lão nhân trước mắt học chơi cờ.

Dùng lời nói của lão nhân, nhân sinh như bàn cờ, biết chơi cờ cũng sẽ biết cách làm người.

Từ sau lúc đó, La Vĩ bắt đầu yêu thích cờ vây, trình độ chơi cờ tăng cao, tuy rằng không sánh bằng tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng cũng xem như đầu lĩnh của người chơi nghiệp dư, nhưng mãi vẫn không phải là đối thủ của lão nhân.

Thậm chí hai người cũng không cùng một cấp bậc!

- Bí thư...

La Vĩ xấu hổ cười, cố gắng nói gì đó.

- Thôi, xem ra tối nay cậu không có tâm tư bồi lão đầu tử chơi cờ.

Lão nhân cười cười đem viên cờ trắng đặt lên giữa bàn cờ.

- Bí thư, chẳng lẽ ngài tuyệt không lo lắng chuyện đứa con của Tưởng Cương sao?

La Vĩ thoáng do dự một chút, cuối cùng nhịn không được hỏi.

Thân là lão lãnh đạo của La Vĩ, Chu Bình Xuyên một tay cất nhắc La Vĩ lên tới chức vụ như bây giờ, hắn cười nhạt một tiếng, nói:

- Lo lắng? Tại sao phải lo lắng?

Ân?

Lần này đúng là hỏi khó La Vĩ.

- Lấy thân phận của Tưởng Cương, có người dám phế bỏ hai chân Tưởng Khải trên đất Hàng Châu, người nọ nếu không phải kẻ điên, như vậy chuyện này tất có vấn đề.

La Vĩ nghĩ nghĩ nói.

- Không có vấn đề gì đáng nói.

Chu Bình Xuyên lắc lắc đầu:

- Chỉ là bắt đầu một ván cờ mới. Hàng Châu sa vào tiền tuyến của ván cờ.

Trong lòng La Vĩ kinh hoàng.

- Tiểu Vĩ, gần đây chuyện giữa cậu cùng tập đoàn Cao Tường, tôi cũng có nghe thấy.

 

Chu Bình Xuyên một lời nói kinh người:

- Tập đoàn Cao Tường không tiếc sức lực gia tăng công tích cho cậu, nói vậy không phải Tiêu Viễn Sơn báo đáp cậu, mà là ý tứ của Trần gia hậu sinh kia.

Sắc mặt La Vĩ cuồng biến, vội vàng đứng dậy.

- Ngồi xuống đi.

Chu Bình Xuyên khe khẽ thở dài:

- Còn nhớ rõ chuyện tôi vừa nói Hàng Châu chính là tiền tuyến trong thế cục bàn cờ kia không? Kỳ thật tôi muốn nói, Hàng Châu là đại bản doanh thứ hai của Thanh bang. Trần gia hậu sinh muốn đấu Thanh bang, tất đoạt Hàng Châu! Một khi đã như vậy, bước đầu tiên của hắn phải làm không phải là cùng Thanh bang triển khai huyết tinh chém giết, mà khám rụng cây đại thụ Thanh bang ở tại Hàng Châu thậm chí là Chiết Giang!

La Vĩ kinh hồn táng đảm ngồi xuống ghế, không thể đoán được ý tứ của Chu Bình Xuyên.

- Cây đại thụ kia chính là Tưởng Cương!

Chu Bình Xuyên đột nhiên đề cao thanh âm.

Trong lòng La Vĩ bắt đầu bồn chồn.

- Mà cậu chính là cây đại thụ mà Trần gia hậu sinh tính toán bồi dưỡng ở Hàng Châu thậm chí là Chiết Giang, đúng không?

Chu Bình Xuyên nhẹ nhàng hỏi giống như không có việc gì, giống như chỉ đang hỏi một vấn đề nhỏ nhặt.

La Vĩ bắt đầu đổ mồ hôi, không dám nhìn ánh mắt Chu Bình Xuyên.

- Tiểu Vĩ, cậu là do tôi dẫn dắt mà lên, từ chức trưởng phòng tới chức phó chủ tịch như bây giờ, đoạn đường này đấu tranh thật nhiều, may mắn chính là cậu vẫn bình yên vô sự đi tới.

Chu Bình Xuyên than thở nói:

- Đường sau này tôi không khả năng giúp đỡ được cậu nhiều lắm, nhưng nếu như có thể, tôi sẽ giúp cậu một lần cuối cùng trước khi về hưu.

- Bí thư...

La Vĩ kích động.

- Tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ hi vọng cậu có thể làm được không thẹn với lương tâm.

Chu Bình Xuyên nói ra câu sau cùng:

- Được rồi, cậu trở về đi, tôi còn phải gặp khách.

La Vĩ há mồm định nói gì đó, cuối cùng lại nhịn được, đứng dậy cung kính chào Chu Bình Xuyên sau đó rời khỏi biệt thự.

Mười phút sau.

Trần Phàm trong bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, được một người dẫn đường đi tới phòng khách sương khói vờn quanh.

Trong phòng sách, đã thu hồi bàn cờ, Chu Bình Xuyên khoanh tay đứng bên cửa sổ.

Trần Phàm đi vào phòng sách, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, cũng không lên tiếng quấy rầy Chu Bình Xuyên.

Một phút sau, Chu Bình Xuyên xoay người, nhìn Trần Phàm đang cung kính đứng ngay cửa, cười nói:

- Trần thiếu, tiểu miếu không dung nổi đại bồ tát, cậu đứng nơi đó, để tao lão đầu tử này sinh lòng bất an nha, ha ha.

- Chu bí thư...

Trần Phàm hơi cúi đầu.

- Ngồi đi. Trần thiếu, chỗ này của tôi không có thuốc thơm hay trà ngon. Thuốc lá chỉ là Lợi Đàn bình thường nhất, trà là dã trà vùng núi mà thôi. Nếu như cậu không chê, trước hết hút thuốc, tôi pha chén trà cho cậu.

Chu Bình Xuyên trực tiếp cắt đứt lời nói của Trần Phàm, nhẹ nhàng cười.

Trần Phàm nhìn thoáng qua Chu Bình Xuyên được xung tụng đại quan thanh liêm, chân thành nói:

- Ở Chiết Giang, mỗi người đều mong muốn được hút Lợi Đàn của Chu bí thư cùng uống dã trà của ngài, nhưng 99% số người ngay cả cửa biệt thự này cũng không được đi vào. Hôm nay tiểu Phàm có thể được vào, hút thuốc, uống trà, đã cảm giác sâu sắc vinh diệu cùng may mắn.

- Ha ha!

Chu Bình Xuyên sang sảng cười, trong con ngươi lại hiện lên ánh sáng khác thường.

Mấy phút sau, Chu Bình Xuyên đặt một chén dã trà tới trước mặt Trần Phàm, Trần Phàm đứng dậy hai tay tiếp nhận.

- Tôi biết mục đích hôm nay cậu đến tìm tôi.

Chu Bình ngồi trên chiếc ghế trước bàn đọc sách, châm một điếu thuốc, nói:

- Thậm chí, tôi còn hiểu được lý do cậu sắp lấy ra thuyết phục tôi, cũng có thể đoán được chắc chắn mười phần.

- Tiểu xiếc mà thôi, tự nhiên không vào được pháp nhãn của ngài.

Trần Phàm cười khổ một tiếng, đối với việc Chu Bình Xuyên có thể đoán được điểm này, cũng không cảm thấy tò mò, dù sao hắn biết rõ, người giống như Chu Bình Xuyên chỉ dựa vào bản thân cố gắng từng bước chân đi tới chức vị hôm nay, kiến thức trên nhiều khía cạnh chính là hắn không thể so sánh.

- Trần thiếu, để cho tôi giúp cậu một tay vặn ngã Tưởng Cương, có thể!

Chu Bình Xuyên lẳng lặng nhìn vào ánh mắt Trần Phàm, gương mặt bình tĩnh, thanh âm lại như sấm rền nổ vang trong phòng sách:

- Tôi chỉ có ba yêu cầu, thứ nhất Hàng Châu nhất định sẽ biến thành trường thi đấu. Cho nên chuyện cần phát sinh là rất bình thường, nhưng đừng vượt qua đường dây cao thế, đừng cho nhân dân chịu khổ. Thứ hai, cậu muốn cho La Vĩ trở thành ô dù tại Hàng Châu thậm chí Chiết Giang, có thể, nhưng không được quá phận như La Tinh. Thứ ba, ngoại trừ cha con Tưởng Cương, đừng liên lụy những người khác.

- Tiểu Phàm ghi khắc trong tâm khảm.

Trần Phàm nghiêm túc nói:

- Đồng dạng tôi sẽ làm được lời hứa của tôi.

- Tốt lắm, cậu đi đi.

Chu Bình Xuyên phun ra một hơi, cũng không có ý định nhiều lời với Trần Phàm.

- Cảm ơn.

Trần Phàm thành khẩn nói ra hai chữ này, xoay người liền đi, không hề có chút lưu luyến.

- Tưởng Cương a Tưởng Cương, anh cho rằng Trần gia hậu sinh tay cầm cờ đen, sát khí ngập trời, không biết đại cục, kỳ thật... hắn cầm cả cờ đen lẫn cờ trắng trong tay.

Đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Trần Phàm ngồi xe rời đi, Chu Bình Xuyên dùng giọng nói thật quỷ dị:

- Anh chỉ là một binh tốt, lại làm sao có thể thắng hắn?

*****

Khi tia nắng ban mai sáng sớm chiếu rọi xuống thành phố Hàng Châu, trong một gian phòng giải phẫu của bệnh viện đa khoa Hàng Châu, đã chật kín người, nhưng ngoài hành lang thì lại lặng ngắt như tờ.

Trong những người này, có chuyên gia bác sĩ mặc áo trắng, có đại lão mặc quân phục cảnh sát cảnh giới, còn có cả đại lão tay nắm thực quyền trong thể chế.

Bọn hắn hoặc ngồi, hoặc đứng, mỗi người đều mang theo vành mắt đen, đôi mắt phiếm đỏ, lại không hề có chút buồn ngủ.

Tưởng Cương cũng đã một đêm không ngủ, đôi mắt cũng đỏ, tay phải bị thương cũng đã được băng bó, cũng không đáng lo ngại.

Dù đã đến cuối tháng tư, nhiệt độ không khí Hàng Châu đã vượt lên ngoài hai mươi độ, dù ánh nắng sáng sớm chiếu qua cửa kính vào trong hành lang, nhưng tất cả mọi người vẫn cảm giác chung quanh có chút rét lạnh.

Cỗ hàn ý kia, đến từ chính trong lòng bọn hắn.

Cỗ hàn ý kia, là bởi vì Tưởng Cương.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu lên gương mặt Tưởng Cương, làm cho người ta có thể rõ ràng nhìn thấy gương mặt âm trầm cùng cặp mắt mơ hồ đỏ rực của hắn. ánh mắt kia khiến kẻ khác không rét mà run.

Theo bọn hắn xem ra, lúc này Tưởng Cương giống như ngọn núi lửa sắp phun, một khi phun ra, hậu quả khó lường.

Mà quyết định có phun ra lửa giận hay không chính là phải chờ đợi kết quả phẫu thuật của Tưởng đại công tử.

Bỗng nhiên, một tiếng vang giòn đánh vỡ sự im lặng trong hành lang, cửa phòng giải phẫu đã đóng chặt hơn mười hai giờ bỗng nhiên mở ra, một đám bác sĩ cùng chuyên gia mặc áo trắng từ bên trong phòng phẫu thuật đi ra.

Trong nháy mắt cửa phòng giải phẫu vừa mở ra, ngay cả Tưởng Cương, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn tới.

Theo sau... những đại lão có tư cách ngồi trên ghế, cùng Tưởng Cương đồng thời đứng lên.

Hung hăng phun ra một hơi, Tưởng Cương dẫn đầu di chuyền bước chân đi tới nghênh đón những chuyên gia bác sĩ từ trong phòng giải phẫu đi ra, những người khác theo sát phía sau.

- Kết quả thế nào?

Rất nhanh, Tưởng Cương đi tới đối diện các chuyên gia bác sĩ, thanh âm khàn khàn làm lòng người sợ hãi.

- Tưởng chủ tịch, gân chân cùng dây chằng cùng con trai ngài đã được nối lại.

Bác sĩ cầm đầu đôi mắt đỏ rực, thần tình mỏi mệt, hắn cũng không quan tâm lau mồ hôi trên trán, gương mặt khó xem nói:

- Nhưng bởi vì hung thủ xuống tay quá độc ác, sau này con trai của ngài sẽ bị lưu lại di chứng.

 

- Di chứng?

Tưởng Cương trừng lớn cặp mắt đỏ rực, âm trầm hỏi:

- Sẽ tạo thành ảnh hưởng gì?

- Nếu như vận khí tốt, sau này con trai của ngài có thể miễn cưỡng đi đường, nếu như vận khí không tốt, có thể phải chống gậy mới đi được.

Bác sĩ chi tiết đáp.

Nghe được lời bác sĩ, thân hình Tưởng Cương run mạnh lên, vô lực nhắm mắt lại, sau đó mở to mắt thần tình rét lạnh, ánh mắt âm lãnh rít gào nói:

- Vận khí? Những chuyên gia như các anh làm ăn kiểu gì không biết?

Bác sĩ cũng không hề phản bác, những bác sĩ sau lưng hắn cũng nhịn cả đêm nên trong lòng vốn ôm oán khí, cũng không dám phát tiết.

Dát chi!

- Bá!

Hoa lạp!

- Hô... :

Bọn hắn rất rõ ràng, đắc tội Tưởng Cương kết cục sẽ là gì.

Không riêng gì bọn hắn, tất cả mọi người đứng sau lưng Tưởng Cương cũng không dám lên tiếng.

Bởi vì bọn họ cũng đều biết lúc này Tưởng Cương đang nổi nóng, ai mở miệng thì người đó sẽ xui xẻo.

- Vương viện trưởng, tôi hi vọng nội trong hôm nay ông có thể mời được chuyên gia quốc nội đến đây, hảo hảo nghiên cứu kế hoạch trị liệu.

Tưởng Cương quay đầu nhìn viện trưởng đã ở bên cạnh bồi cả đêm với hắn nói.

Vương viện trưởng vội vàng cúi đầu đáp:

- Dạ!

- Kiều sở trưởng, tôi muốn biết tình huống hiện tại.

Tưởng Cương cũng không hề tiếp tục quan tâm tới vị viện trưởng đang kinh hồn táng đảm, xoay người hói Kiều sở trưởng.

Kiều sở trưởng nắm quyền cảnh giới, nghe Tưởng Cương vừa hỏi, liền vội vàng cung kính đáp:

- Theo lời khai của những nhân chứng nhìn thấy sự tình tối hôm qua, tài xế taxi cũng đã cung cấp bức họa, ở phi trường, nhà gà, đường cao tốc cùng quốc lộ tỉnh vây bắt hung thủ, cũng không hề nhìn thấy hung thủ hiện thân. Ngoài ra bộ môn giao thông nhìn trong camera ghi hình truy tung chiếc xe việt dã kia, kết quả phát hiện không hề có chút tin tức gì về chiếc xe đó.

- Không có bất kỳ tin tức gì?

Thần tình Tưởng Cương thật âm sâm, chân mày cau chặt lại.

Trong lòng Kiều sở trưởng chợt rùng mình, vội vàng nói:

- Dạ. Hung thủ không phải người thường, hắn hiểu rõ cách phân bố camera của Hàng Châu chúng ta, mỗi khi đến trước camera, đều lợi dụng điện tử tăng cường quấy nhiễu máy ghi hình, cho nên không hề để lại bất cứ dấu vết gì.

- Chẳng lẽ không thể dùng biện pháp khác?

Tưởng Cương lạnh lùng nói:

- Trong số người hiềm nghi có liên quan tới vụ án có một cô gái là nhân viên tập đoàn Cao Tường, có thể đem điểm này trở thành điểm xuất phát. Tôi nghĩ thông qua người thân của cô gái kia, bức cô gái kia lộ mặt, đây không tính là việc khó đi?

- Tôi sẽ đi an bài.

Kiều sở trưởng vội vàng gật đầu, hắn biết rõ lợi dụng người thân của tội phạm dẫn dụ tội phạm, đây là một trong những kỹ xảo cảnh sát quen dùng, nhưng đáng lưu ý chính là nơi này chỉ chính là tội phạm, mà căn cứ tình huống tối hôm qua mà nói, Điền Thảo cùng tội phạm căn bản không hề liên quan gì nhau, ngược lại theo ý nào đó mà nói, nếu không phải "tội phạm" hiện thân, Điền Thảo sẽ biến thành người bị hại.

Điều này Kiều sở trưởng tự nhiên không dám nói ra khỏi miệng.

Thậm chí theo hắn xem ra, nếu người bị hại chính là Điền Thảo, đừng nói sẽ khởi binh long trọng đến như thế, cảnh sát có chịu lập án hay không còn là một vấn đề. Lui một bước mà nói, dù có lập án, cũng hơn phân nửa như đá chìm đáy biển, không có kết quả gì.

Bởi vì... hắn thật sâu hiểu được, tiềm quy tắc quan lớn một cấp đè chết người - một câu của lãnh đạo, so với quy tắc chế độ chó má gì đó vẫn có ích hơn, thậm chí so với vương pháp còn có ích.

Hiện đại có câu nói chỉ hươu nói ngựa, chính là như thế.

Nhìn thấy Kiều sở trưởng cùng Vương viện trưởng dựa theo chỉ thị của mình bắt đầu sắp xếp, Tưởng Cương thoáng nhíu mày trầm tư một lát, nói:

- Tất cả mọi người đều mang chức vụ trong người, tối hôm qua mất ngủ một đêm, nói vậy đều đã mệt mỏi. Tất cả giải tán đi, nên làm gì thì cứ đi làm đó.

Đối với một chút đại lão mà nói, bọn họ vốn không chút tình nguyện ở lại trong bệnh viện, sở dĩ bọn hắn phải tận lực bồi Tưởng Cương cả đêm, hoàn toàn là vì bất đắc dĩ.

Lúc này nghe được Tưởng Cương nói như thế, bọn hắn cũng chưa dám rời đi.

- Đều nghe theo chỉ thị của Tưởng chủ tịch, mọi người đi đi.

Nhìn thấy không ai rời đi, một gã phó chủ tịch lại đưa ra chỉ thị.

Nghe được lời của tên phó chủ tịch, những đại lão cũng lập tức tản đi.

Mà Tưởng Cương lại lạnh lùng cùng tên phó chủ tịch kia nói thêm vài câu, lại một mình đi vào phòng giải phẫu.

Phòng giải phẫu, Tưởng Khải bởi vì đổ máu quá nhiều, gương mặt trắng bệch một mảnh, còn đang hôn mê.

Nhìn Tưởng Khải nằm trên bàn mổ gương mặt không chút huyết sắc, Tưởng Cương đóng cửa phòng giải phẫu, bước chân run rẩy đi tới bên cạnh Tưởng Khải, run rẩy đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, đôi mắt đỏ rực dọa người.

- Tiểu Khải, đừng lo lắng, không có chuyện gì, hết thảy đều sẽ khá hơn.

- Cha đã cho viện trưởng bệnh viện mời chuyên gia nổi tiếng quốc nội, những chuyên gia nhất định chữa khỏi chân của con.

Vừa nói xong, Tưởng Cương lại nhớ ra điều gì đó, giọng nói âm sâm như đến từ cửu u vực sâu:

- Tiểu Khải, con yên tâm, cha dù không cần chức quan này, cũng phải báo thù cho con!

Vừa nói xong, Tưởng Cương hít sâu một hơi, gương mặt âm trầm lấy ra điện thoại di động, đi đến bên tường, bấm một số điện thoại, dùng loại giọng điệu không cho phản bác nói:

- Hà sở trưởng, tập đoàn Cao Tường mới thành lập hạng mục đã tồn tại một vài vấn đề, trước tiên khoan hãy phê chuẩn, chờ mấy ngày nữa sau khi họp lại nghiên cứu thảo luận mới quyết định phê chuẩn hay không.

- Dạ. Tưởng chủ tịch.

Đầu bên kia điện thoại Hà sở trưởng cũng nghe được toàn bộ chuyện xảy ra tối hôm qua, lúc này nghe được Tưởng Cương an bài, tự nhiên không dám có bất kỳ dị nghị gì.

Tưởng Cương cũng không dông dài với Hà sở trưởng, mà nhanh chóng bấm cuộc điện thoại thứ hai.

- Mạnh sở trưởng, tôi nghe nói trướng vụ của tập đoàn Cao Tường có vấn đề, ông tự mình dẫn người đi điều tra chuyện này một chút. Tuy rằng tập đoàn Cao Tường là người hợp tác lớn nhất của tập đoàn Kerner Er trong quốc nội, nhưng cho dù là của nước ngoài, cũng phải tuân thủ luật pháp của chúng ta, nếu tra ra có vấn đề, nhất định nghiêm trị!

- Dạ. Tưởng chủ tịch, tôi sẽ làm ngay.

- Trương sở trưởng, tôi nghe nói công ty chi nhánh của tập đoàn Cao Tường tại Chiết Giang có trốn thuế cùng lậu thuế, ông lập tức dẫn người đi điều tra việc này, sau đó đem kết quả điều tra giao cho tôi.

- Dạ. Tưởng chủ tịch!

Một phút đồng hồ trôi qua.

Hai phút đồng hồ trôi qua.

Mười phút sau, Tưởng Cương mới dập cuộc điện thoại thứ mười sáu.

Mỗi một cuộc điện thoại, hắn đều dùng một loại giọng điệu ra lệnh, chỉ có một mục đích: Tập đoàn Cao Tường tồn tại đủ loại vấn đề, toàn bộ những đơn chờ phê chuẩn đều ngừng lại, hơn nữa còn tiến hành đủ loại kiểm tra đột kích!

Dù việc tập đoàn Cao Tường cùng tập đoàn Kerner Er hợp tác là đại sự của tỉnh Chiết Giang, nhưng những người phụ trách các bộ môn cũng không hề có chút dị nghị gì với mệnh lệnh của Tưởng Cương, thậm chí bọn hắn còn không hề hỏi Chu Bình Xuyên.

Trong phòng giải phẫu, Tưởng Cương cầm điện thoại, suy nghĩ những cuộc điện thoại trước đó, xác định không còn quên chuyện gì, lại bấm một số điện thoại.

Giống như trước đó, điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Khổng Khê:

- Tưởng chủ tịch.

- Điều tra ra được kết quả hay không?

Tưởng Cương lạnh lùng hỏi.

Đầu bên kia điện thoại, Khổng Khê đã nghe được kết quả cuộc phẫu thuật của Tưởng Khải, biết rõ lúc này không thể tìm rủi ro từ Tưởng Cương, vì thế lập tức trả lời:

- Trải qua xác minh, tối hôm qua người động thủ với tiểu Khải chính là Độc Nhất Đao của Hồng Trúc Bang.

- Độc Nhất Đao?

Thân là đại lão quan trường Tưởng Cương tự nhiên không biết ba chữ kia ở hắc đạo phía nam đại biểu cho cái gì, hắn có chút tức giận hỏi:

- Đó là người nào... ?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-604)