Vay nóng Tinvay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 412

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 412: Ngửa con bài chưa lật!
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)

Siêu sale Lazada


Ánh nắng sáng rỡ chiếu xuống, trên con đường tàng cây bao phủ, ánh sáng xuyên qua kẽ lá lấp lánh.

Đạo thân ảnh hơi câu lũ kia, càng lúc càng xa.

Nhìn thân ảnh hơi khòm xuống, ngoại trừ Lý Vân Phong vốn đã biết trước chuyện hôm nay nhưng cũng bị dọa đến không nhẹ cùng những đại lão quân ủy cũng biết trước, những người khác vẫn còn bị vây trong nỗi khiếp sợ.

Khóe mắt liếc nhìn sương mặt không chút thay đổi của Trần Phàm, tâm tình Lý Vân Phong khó mà bình tĩnh.

Mà những đại lão lại đang thở dài trong lòng.

Theo bọn hắn xem ra, nếu không phải lúc trước Trần Kiến Quốc quá mức nóng vội đuổi Trần Phàm ra khỏi Trần gia, lấy con bài chưa lật che giấu trong tay Trần Phàm, lần đầu tiên giao phong giữa Trần gia cùng Yến gia. Trần gia vốn không bị thua!

Đồng dạng, chuyện Trần Vĩnh Thụy thăng chức cũng đã là ván đã đóng thuyền!

Trọng yếu hơn nữa là, sẽ không gây ra cục diện xấu hổ như hôm nay.

Theo ý nào đó mà nói, sau khi vị lão nhân gần trăm tuổi của Trần gia chết đi, trong Trần gia to lớn như vậy, cũng chỉ có Trần Phàm có thể làm cho Trần gia tiếp tục bảo trì địa vị "thứ nhất" kia mà thôi!

Nhưng trên thế giới này không có nếu.

Tất cả chuyện này đều bị Trần Kiến Quốc làm hỏng.

Bọn hắn đều rất rõ ràng, hôm nay Trần gia thanh niên làm hết thảy mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng hắn cũng không làm sai điều gì.

Trần Kiến Quốc đem gia đình của người thanh niên kia đuổi ra khỏi Trần gia, Trần gia thanh niên cũng không hề lợi dụng lá bài trong tay để phản kích.

Lúc người thanh niên kia bất lực nhất, nguy hiểm nhất, Trần Kiến Quốc bỏ đá xuống giếng, người thanh niên kia cũng không phản kích.

Thậm chí lần này phản kích cũng là do bị Trần Kiến Quốc bức bách mà ra!

Cô đông!

Bỗng nhiên, Trần Phi vốn đang bị vây trong vẻ ngây ngốc đờ đẫn giống như chợt thanh tỉnh lại, hắn nuốt mạnh nước bọt, sau đó sắc mặt tái nhợt hai chân như nhũn ra chạy khỏi đám người.

Xoẹt!

Có lẽ đả kích ngày hôm nay làm cho Trần Phi không thể thừa nhận, hắn chạy chưa được hai bước dưới chân bị trượt, lập tức té ngã trên mặt đất làm tung tóe một mảnh bụi bặm.

Bụi đất nhiễm bẩn bộ âu phục tinh xảo do đại sư thiết kế, nhìn hắn có vẻ vô cùng chật vật bất lực.

Giờ khắc này.

Tuy rằng hắn vẫn là Trần gia đại thiếu được chúng tinh củng nguyệt, gánh vác lên quầng sáng của Trần gia.

Nhưng lại không có ai tiến lên dìu hắn!

Một người cũng không có!

Một cảm giác tuyệt vọng, bị cô lập bắt đầu tràn ngập trong lòng hắn.

Hắn không biết loại cảm giác này, người em họ bị đá ra khỏi gia tộc kia đã từng thể hội qua nhiều lần!

Hắn chỉ mới là lần đầu tiên!

Cắn chặt răng, cố nén sỉ nhục, Trần Phi chật vật đứng dậy, chạy theo thân ảnh Trần Kiến Quốc đã đi xa.

Không biết qua bao lâu, nương theo thanh âm xe hơi khởi động, chiếc Audi A6 trước đó không ai bì nổi, chậm rãi rời đi biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Trong dãy lầu hai bên đường, những con cháu đời sau của đại lão quân khu NJ nhìn thấy chiếc Audi A6 biến mất nhịn không được thu hồi ánh mắt, nhìn về hướng đoàn người phía xa, ở trong đám người tìm kiếm một thân ảnh nhất định sẽ tạo nên sóng to gió lớn ở ngày mai.

Trong đám người, trước ánh mắt của những người trong các tòa lầu, trước ánh mắt của các đại lão bên cạnh, trước ánh mắt của những đại nhân vật quân ủy, sắc mặt người thanh niên vẫn bình tĩnh như trước.

Mà chó điên Lâm gia Lâm Đông, sau khi trải qua từng đợt lại từng đợt khiếp sợ, trái tim giống như đã chết lặng, vẻ mặt của hắn cũng dần dần bình tĩnh lại.

Đồng thời khi đối diện ánh mắt khiếp sợ của Dương Nghiễm Đức thì sống lưng vốn đã từng khom thấp nhiều năm khi ở trong Dương gia, lần đầu tiên đứng thẳng lên!

- Thực xin lỗi Lý gia gia. - internet

Trần Phàm lập tức đi tới trước người Lý Vân Phong, áy náy xin lỗi.

Lý Vân Phong dở khóc dở cười.

Hắn tự nhiên biết được. Trần Phàm đang muốn giải thích chuyện đã làm ảnh hưởng tới buổi sinh nhật của hắn.

Nhưng Trần Phàm vừa mới làm cho Trần Kiến Quốc cùng Trần Phi cút ra khỏi quân khu NJ, hiện tại lại giải thích với hắn, hắn làm sao có thể thừa nhận được nổi?

Lý Vân Phong chịu không nổi, nhưng ánh mắt của các vị đại lão quân đội cũng mang theo sắc thái khác thường.

Tựa hồ theo bọn hắn xem ra, lấy năng lực hôm nay Trần gia thanh niên thể hiện, nếu Lý Vân Phong có được sự ủng hộ của người thanh niên kia, sang năm có cần về hưu hay không cũng còn chưa biết, dù sao sáu mươi lăm tuổi vẫn còn có thể tiến lên cao hơn.

- Lý gia gia, ngài mang theo khách nhân vào trong đi thôi.

Trần Phàm thấy Lý Vân Phong không nói lời nào, nghĩ nghĩ nói:

- Cháu còn cần bàn một ít chuyện với các vị gia gia.

- Được.

Lý Vân Phong gật đầu, sau đó dùng ánh mắt ý bảo mọi người đi vào.

Những đại lão liếc mắt nhìn nhau, chỉ để lại ba vị đại lão có phân lượng nặng nhất, những người khác thì theo chân Lý Vân Phong đi vào tòa lầu.

Nhìn thấy những người khác đều tiến vào lầu tướng quân, ba vị đại lão còn lại lập tức đi tới bên cạnh Trần Phàm.

- Lâm Đông, anh cũng đi vào đi.

Trần Phàm nói với Lâm Đông đang đứng phía sau.

Lâm Đông biết rõ kế tiếp Trần Phàm có chuyện rất trọng yếu muốn nói với ba vị đại lão, cũng là mấu chốt mà Trần Phàm xoay chuyển thế cục hôm nay, vì thế rất biết điều xoay người liền đi.

Trên tòa lầu của Dương gia, những thành viên Dương gia nhìn thấy Lâm Đông đi vào tòa lầu của Lý Vân Phong, ngày xưa vẫn luôn sỉ nhục hắn nhưng hiện tại không còn ai dám châm chọc.

Càng không có người nào dám cho rằng Lâm Đông không đủ tư cách!

Ngược lại, theo bọn hắn xem ra, lấy năng lực hôm nay Trần Phàm thể hiện, ngày sau xem như Lâm Đông sẽ hoàn toàn phát đạt!

- Tiểu tử, hài lòng chưa?

Nhìn thấy Trần Phàm thu liễm vẻ cao ngạo sâu tận xương tủy, vị đại lão cầm đầu cười khổ hỏi.

- Tiểu tử, lần này chúng ta dựa theo lời của thủ trưởng số 1 mệnh lệnh đến lấy đồ vật trong tay cậu, cậu cũng đừng có nói đã đem lão Trần đuổi đi được rồi lại không có mang theo món đồ kia đi.

Vị đại lão thứ hai gương mặt đen thui:

- Nếu nói vậy, lão Trần không băng cậu, tôi lập tức băng cậu ngay tức khắc!

Vị đại lão thứ ba không hé răng, nhưng thần tình chờ mong nhìn Trần Phàm.

Phong ba Hàng Châu.

Tất cả mọi người cho rằng Trần Phàm dựa vào lực ảnh hưởng của giáo đình Vatican dựa thế thủ trưởng số 1.

Cho tới bây giờ ba người bọn họ mới biết được, lần đó Trần Phàm không chỉ dựa vào giáo đình Vatican, còn có một món đồ vật!

Một món đồ vật đủ làm cho quân đội phải điên cuồng!

Một bộ tư liệu về vũ khí đạn dược.

Là bộ tư liệu đề cập tới vũ khí đạn dược của toàn bộ cường quốc quân sự như Russia, Âu Mỹ, Israel!

Chính bởi vì bộ tư liệu giá trị vô hạn kia, ngày hôm đó thủ trưởng số 1 mang theo thủ trưởng số 2 cùng nhau đi Hàng Châu, làm chỗ dựa cho Trần Phàm.

Bởi vì phần tư liệu kia quá mức kinh thế hãi tục, hơn nữa còn liên lụy tới quân đội, thủ trưởng số 1, số 2 thậm chí còn chưa kịp thương nghị với mấy vị cầm quyền khác, đây cũng là nguyên nhân ngay cả gia chủ Yến gia Yến Khánh cũng không biết.

Ngày đó sau khi đạt được một phần ba của bộ tư liệu kia, thủ trưởng số 1 phái người bí mật đưa tới viện quân sự khoa học, để chuyên gia của viện xem xét!

Kết quả là, những vũ khí kia chính là một ít bảo bối ẩn giấu của các đại cường quốc quân sự!

Bởi vì nguyên nhân quốc tế, ngoại quốc vốn không chịu bán kỹ thuật chủ yếu về vũ khí cho quốc nội.

Kể từ đó, tầm quan trọng của phần tư liệu kia về một ít vũ khí mũi nhọn của các cường quốc quân sự, không cần nói cũng biết, nếu như có thể lấy được toàn bộ tư liệu này, tụ tập đại lượng chuyên gia nghiên cứu chế tạo, vậy đối với việc tăng cường lực lượng quân sự thì không cách nào phỏng chừng!

Ý nghĩa trong chuyện này, thủ trưởng số 1 hiểu được, ba vị đại lão trước mắt cũng hiểu được.

Cho nên sau cuộc phong ba tại Hàng Châu, thủ trưởng số 1 lại phối hợp với kế hoạch vốn không làm ảnh hưởng đại cục, nhưng cũng rất điên cuồng của Trần Phàm.

Về phần...

Không nói trước với người đứng thứ hai trong quân đội như Trần Kiến Quốc.

Tự nhiên là do Trần Phàm cố ý an bài.

Nguyên bản, Trần Phàm tính toán ở trong buổi sinh nhật của Lý Vân Phong đưa cho Trần Kiến Quốc hai phần "lễ vật".

Phong ba Hàng Châu, đánh bại Yến gia là phần thứ nhất.

Phần thứ hai, dĩ nhiên là tư liệu vũ khí.

Lúc ban đầu Trần Phàm vốn tính toán đem một phần ba tư liệu vũ khí giao cho Trương Thiết Trụ, Trần Vĩnh Lạc, Lý Vân Phong ba người, do bọn họ giao lên cấp trên, cấp cho ba người một phần công tích thật lớn, đồng thời làm cho Trần Kiến Quốc hối hận!

Kết quả, Trần Kiến Quốc lựa chọn nhắc lại chuyện xưa, muốn bổ thêm hai đao lên trái tim chồng chất vết thương của Trần Phàm, điều này đã chọc giận Trần Phàm.

Kết quả của việc chọc giận kia, Trần Phàm dùng một phần ba phần tài liệu nọ làm cái giá trao đổi, hung hăng đánh vào mặt Trần Kiến Quốc.

Đây cũng chính là những chuyện đã phát sinh trong ngày hôm nay!

*****

- Đồ vật kia ở trên xe cháu.

Trần Phàm chậm rãi phun ra một hơi, làm cho tâm tình phức tạp có thể ổn định lại.

- Toàn bộ còn lại?

Đại lão cầm đầu chờ mong hỏi.

- Chỉ có một phần ba.

Trần Phàm rõ ràng nói:

- Phần sau cháu không có.

Nghe được Trần Phàm nói như thế, ba vị đại lão dở khóc dở cười. Bọn hắn rất rõ ràng, những lời này của Trần Phàm hơn phân nửa là lời nói dối, nhưng bọn hắn lại không thể nói được gì, càng không thể mạnh mẽ ép buộc Trần Phàm giao ra.

Dù sao, chuyện đàm phán là do Trần Phàm tiến hành cùng thủ trưởng số 1...

Nếu Trần Phàm đã chịu khuất phục, vậy cũng không đến nỗi phải dùng từ đàm phán.

- Vậy được rồi, đem một phần ba đó giao cho chúng ta.

Đại lão cầm đầu chút buồn bực nói, nhưng trong lòng thật chờ mong khi nào Trần Phàm có thể giao ra hết phần tư liệu cuối cùng.

Theo ý nào đó mà nói, vô luận là phong ba Hàng Châu, hay là sự tình hôm nay, tuy rằng cũng đủ kinh thiên động địa, nhưng Trần Phàm vẫn biết điểm mấu chốt, cũng là điểm quan trọng nhất: Khi không tổn hại lợi ích của ai, cũng không làm ảnh hưởng đại cục!

Nếu không phải Trần Phàm chặt chẽ bảo vệ cho điểm mấu chốt này, dù trong tay Trần Phàm có vô thượng "thần khí", cũng không thể làm cho các đại nhân vật kể cả thủ trưởng số 1 phải thỏa hiệp.

Vừa không tổn hại ích lợi của quốc gia, lại không làm ảnh hưởng đại cục, nhưng còn có thể làm ra cống hiến, điều kiện chỉ là giúp đỡ Trần Phàm giẫm đạp người, ba vị đại lão còn ước gì Trần Phàm nhanh chóng tuyển chọn đối tượng kế tiếp để giẫm đạp.

Theo bọn hắn xem ra, tuy rằng hôm nay Trần Kiến Quốc bị mất hết mặt mũi, nhưng có thể làm ra quyết định rời đi, cũng là vì lo lắng cho đại cục.

Mà theo ý nào đó mà nói. Trần Phàm dám khoe khoang với Lý Vân Phong, làm cho Trần Kiến Quốc biến mất, tự nhiên cũng là đoán chắc được tâm lý của Trần Kiến Quốc.

- Ở trong xe của cháu.

Trần Phàm thản nhiên nói.

- Tiểu tử, vật trọng yếu như vậy, cậu dám tùy tiện bỏ lại trong xe sao?

Một đại lão tức giận trách cứ.

Trần Phàm liếc mắt:

- Ở bên ngoài các vị còn phái đặc công theo dõi cháu, hệ số bảo hiểm rất cao, về phần bên trong quân khu đại viện, cháu nghĩ không có ai bị nóng đầu óc chạy tới nơi này cướp đồ vật đi?

- Tôi xem là đầu óc cậu nóng lên thì có.

Đại lão cầm đầu cười trêu ghẹo.

Hai vị đại lão khác cũng cười.

Theo bọn hắn nghĩ, người thanh niên trước mắt một khi điên cuồng lên, quả thật làm lòng người sợ hãi.

- Không biết các vị đối với thành phẩm vũ khí có hứng thú hay không?

Thấy không khí buông lỏng xuống, Trần Phàm thốt lời kinh người.

- Cái gì?

- Cậu có thể lấy được thành phẩm vũ khí?

- Điều đó không có khả năng đi?

Ba vị đại lão hoàn toàn bị lời nói của Trần Phàm hù sợ.

Theo họ nghĩ, Trần Phàm lấy được tư liệu cũng đã thật nghịch thiên, về thành phẩm vũ khí... điều này căn bản không dám nghĩ tới, dù Trần Phàm có mánh khóe thông thiên, có thể lấy được, nhưng hệ số bị phát hiện sẽ thật cao, rất khó an toàn đưa về quốc nội.

- Toàn bộ thì không dám nói, nhưng lấy được một phần thì còn có thể.

Trần Phàm tự tin nói tiếp:

- Đương nhiên, thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí.

- Nói ra điều kiện của cậu đi.

Đại lão cầm đầu tâm động.

- Trụ tử thúc hầu hạ lão thái gia của cháu nhiều năm như vậy, luận công tích, sang năm có nên cho chú ấy một chức chính ủy quân khu NJ chắc cũng không quá phận đi? về phần Lý Vân Phong gia gia cần cù chăm chỉ phấn đấu tại nơi này nhiều năm như vậy, em trai của ông tiếp nhận chức vị của ông, cháu cảm thấy được không tệ, có lợi cho việc ổn định.

Trần Phàm lại nhẹ nhàng nói tiếp:

- Cuối cùng, người chú Trần Vĩnh Lạc của cháu ở quân khu Yên Kinh nhiều năm tận tụy, nhiều lần còn được lão thái gia của cháu khích lệ, năng lực có lẽ đủ nhập vào pháp nhãn của các vị...

Trần Vĩnh Lạc trong miệng Trần Phàm, không phải ai khác, chính là cha của Trần Ninh!

Vào ngày mùng một, Trần Ninh vì hắn cự tuyệt chuyệt đính hôn với Yến Thanh Đế, Trần Phàm chưa bao giờ quên.

Đồng dạng, Trần Phàm cũng từ chỗ Long Nữ biết được, ngày mình bị tạm giam, ngoại trừ cha của mình, cả Trần gia, người ra sức nhiều nhất chính là người chú họ kia của mình.

Thậm chí Trần Phàm mơ hồ còn nghe nói, vì cứu mình, người chú họ kia không tiếc tìm tới Trần Kiến Quốc, còn là lần đầu tiên vỗ bàn tranh chấp với Trần Kiến Quốc.

Ở dưới tình hình này, Trần Phàm tự nhiên muốn tận sức giúp đỡ Trần Vĩnh Lạc một phen. - internet

Về phần Trương Thiết Trụ... Trần Phàm so với bất luận kẻ nào đều cũng biết rõ, người chú thật thà phúc hậu này rất chiếu cố mình, thậm chí hắn có thể nhìn ra được, Trương Thiết Trụ không chịu lưu lại quân khu Yên Kinh là nơi phát triển tốt nhất cho tiền đồ của ông, lại chạy tới Nam Kinh, hơn phân nửa chỉ là vì muốn ở gần mình một chút, nếu mình xảy ra sự cố chú có thể chiếu cố được mình tốt nhất!

Giúp Lý Vân Phong, một mặt là bởi vì Lý Dĩnh, về phương diện khác là bởi vì sau khi mình cùng Trần gia tan vỡ, Lý Vân Phong cũng không vì vậy mà cự tuyệt không cho Lý Dĩnh và mình lui tới với nhau, nhưng còn ở ngay thời điểm mình gặp khó khăn, cố gắng ủng hộ, dù là cuối cùng không phát ra tác dụng thực tế, nhưng cũng đã rất có tâm ý.

Cuối cùng, lần này mình làm Trần Kiến Quốc mất hết mặt mũi, cũng ít nhiều làm mặt mũi Lý Vân Phong xấu hổ, nhiều ít mình cũng nên có sự bồi thường.

- Tiểu tử, có muốn tôi chuẩn bị cho cậu làm luôn chức thủ trưởng số 1 luôn không?

Nhìn thấy bộ dạng chỉ điểm giang sơn của Trần Phàm, đại lão cầm đầu bị tức đến dở khóc dở cười.

- Cháu nói năng lực không có năng lực, nói lý lịch cũng không có lý lịch, vẫn làm dân thường thì tốt hơn.

Trần Phàm mỉm cười:

- Chỉ ba điều kiện này, nói vậy cũng không quá đáng, dù sao ngoại trừ em trai của Lý Vân Phong, hai người khác các vị cũng đã biết rõ, chỉ là ít nhiều mà thôi.

- Tiểu tử, việc này ba chúng ta nói không tính, phải đi về thương lượng lại.

Một đại lão tỏ thái độ, gương mặt nghiêm túc.

- Ngô, vậy là được.

Trần Phàm cũng biết chuyện này không phải do ba người trước mắt trực tiếp nói liền thành, nhưng hắn tin tưởng phần lễ vật lớn như vậy, đổi lấy ba yêu cầu không quá phận, cấp trên sẽ không có lý do gì không đồng ý, vì thế cười cười nói:

- Trước tiên đem tư liệu trong tay của cháu đưa cho các vị, về phần vũ khí thành phẩm, cháu từ từ làm, dù sao cũng thật nguy hiêm, làm không tốt sẽ bị đặc công các quốc gia đuổi giết...

Nghe Trần Phàm vừa nói như thế, ba vị đại lão hoàn toàn hết lời để nói.

Đồng thời trong lòng bọn hắn cũng hiểu được. Trần Phàm có được con bài chưa lật này, trong tương lai, tuyệt đối sẽ là ác mộng của Thanh bang!

Về phần Yến gia, nếu còn tiếp tục tìm người thanh niên này hồ nháo, cũng tuyệt đối sẽ bị đụng đến đầu rơi máu chảy!

Đây là một thời đại tham phú phụ bần.

Đây là một thời đại kẻ có quyền chính là gia gia.

Đây cũng là một thời đại bị lợi ích ăn mòn.

Trong lúc Trần Phàm đang trao đổi với ba vị đại lão, Lâm Đông, trước đó còn bị mọi người xem là một con chó, không có tư cách tiến vào tòa lầu này, lại biến hóa nhanh chóng, trở thành đối tượng của không ít người truy theo nịnh bợ.

Người thứ nhất đi tới xu nịnh Lâm Đông không phải ai khác, là Lý Sâm.

- A Đông, vừa rồi anh chỉ là bất đắc dĩ.

Trước đó Lý Sâm còn kêu Lâm Đông cút ra khỏi Nam Kinh, còn nhắc nhở Lâm Đông nên cân thận cái mạng nhỏ, lại là người thứ nhất nhục nhã cũng là người đầu tiên biến thành kẻ xu nịnh, tốc độ biến sắc mặt còn nhanh hơn đàn bà cởi quần:

- Những lời vừa rồi đều là trái lương tâm, mong rằng a Đông đừng để ở trong lòng đi.

Nhìn người mà mình từng phải cúi đầu ăn nói khép nép lấy lòng, lần đầu tiên Lý Sâm mới dùng ánh mắt nhìn thẳng chính mình, hơn nữa còn buông xuống vẻ kiêu ngạo của Lý gia đại thiếu giải thích với mình thì tâm tình Lâm Đông vô cùng phức tạp. Cùng lúc hắn đang cảm thán xã hội thực tế rắm thối này, cùng lúc hắn lại cảm thấy may mắn mình đã tuyển đúng ông chủ, đồng thời hắn cũng tin tưởng chỉ cần mình quỳ xuống trước mặt ông chủ này, làm một con chó điên trước mặt người khác, nhưng ngày sau sẽ càng có tôn nghiêm hơn những người đang quỳ!

- Xem ra a Đông không muốn tha thứ cho anh a.

Lý Sâm thấy Lâm Đông không hé răng, trong lòng vừa thấy biệt khuất nhưng vẫn lộ dáng tươi cười:

- Một khi đã như vậy, vậy anh tự phạt ba chén đi.

- Lý thiếu, anh đang trêu chọc tôi sao?

Lâm Đông ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- A Đông làm sao dám để cho Lý thiếu tự phạt ba chén chứ. Muốn phạt cũng phải do chính a Đông bị phạt. Ai bảo a Đông không biết trời cao đất dày đi theo ông chủ bước vào nơi này đây?

Lý Sâm biến sắc, trong lòng phẫn nộ tới cực điểm, lại không dám phát hỏa:

- A Đông thật sự quá khiêm nhường, vậy anh cũng không khách sáo, uống rượu, uống rượu!

- A Đông kính Lý thiếu một ly, chúc Lý thiếu mãi luôn thăng chức.

Lâm Đông cầm lấy chén rượu, cụng chén với Lý Sâm, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

- A Đông, tục ngữ nói chuyện tốt thành đôi, chén này là anh mời chú sớm siêu việt Sở Vấn Thiên.

Lý Sâm chủ động mở bình rượu, rót cho Lâm Đông cùng mình một chén, lại bưng chén rượu lên.

Lâm Đông thản nhiên nói:

- Trần tiên sinh nói, Sở Vấn Thiên có thể bồi dưỡng ra một Xà Mỹ Nữ làm cho Đông Hải thậm chí là nam bán quốc sợ hãi. Như vậy ngài có thể ở trong thời gian ngắn, bồi dưỡng ra một kiêu hùng còn xuất sắc hơn cả Sở Vấn Thiên!

Hoa lạp!

Nghe được lời nói của Lâm Đông, tất cả mọi người kể cả Lý Vân Phong đều cả kinh... !


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-604)