Vay nóng Homecredit

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 501

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 501: Con rể Nạp Lan gia?
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)

Siêu sale Lazada


Nhìn thấy vẻ mặt hiểu biết của Lăng Vân Phong, Yến Thanh Đế cũng không nói thêm lời nào, hắn tin tưởng Lăng Vân Phong có thể hiểu được ý tứ của hắn.

Đúng như suy đoán của Lăng Vân Phong, Yến Thanh Đế quả thật muốn khai đao với Nạp Lan gia.

Tất cả chuyện này đơn giản là vì Nạp Lan Hương Hương.

Khác với Trần Phi, Yến Thanh Đế không thích lợi dụng ưu thế chủ động săn bắn nữ nhân, hắn thích nữ nhân chủ động đưa tới cửa.

Trước khi hoạt động giao lưu diễn ra tại tinh Chiết Giang, Yến Thanh Đế vì muốn thi đấu với Trần Phàm, riêng đem Nạp Lan Hương Hương xem như tiền đặt cược để trợ hứng.

Vào ngày hoạt động trao đổi diễn ra, Nạp Lan Hương Hương mặc bộ lễ phục dạ hội màu đỏ xuất hiện trong hội trường, hơn nữa còn ngồi bên cạnh trò chuyện vui vẻ với Yến Thanh Đế, làm cho tuyệt đại đa số nam giới tại hiện trường không ngừng hâm mộ.

Mà vô luận Nạp Lan Hương Hương dùng vốn liếng của bản thân mình, hay là hành vi chủ động đưa tới cửa, cũng làm Yến Thanh Đế thập phần vui vẻ.

Nhưng...

Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ chính là, ngay khi Nạp Lan Hương Hương xuất hiện không được bao lâu, Dai Fu được xưng là nữ thần xã hội thượng lưu Anh quốc xuất hiện tại hiện trường của buổi hoạt động giao lưu, lấy khí tràng không thể địch nổi đem kinh diễm của Nạp Lan Hương Hương nghiền áp, mà sau lúc đó, thủ trưởng số 1 cùng thủ trưởng số 2 tự mình đến hội trường, vừa trợ uy cho Trần Phàm vừa cho Yến Thanh Đế cùng Yến gia một cái tát vang dội!

Có thể nói, ngày nào đó là ngày sỉ nhục của Yến Thanh Đế cùng cả Yến gia.

Phần sỉ nhục kia, Yến Thanh Đế vĩnh viễn ghi khắc trong tâm khảm.

Mà càng làm cho Yến Thanh Đế phẫn nộ chính là, sau ngày Nạp Lan Hương Hương tiếp xúc với hắn thật vui vẻ kia, cũng không biết bởi vì nguyên nhân gì, nàng lại biến chiến tranh thành tơ lụa với Trần Phàm, bởi vì mỗi lần Trần Phàm đến Hàng Châu đều ở lại trong biệt thự của nàng tại Cửu Khê Mân Côi Viên, bên ngoài lại truyền ra lời đồn đãi Nạp Lan Hương Hương từ hận chuyển thành tình yêu đối với Trần Phàm.

Yến Thanh Đế biết rõ chị của Nạp Lan Hương Hương là Nạp Lan Minh Châu bị Trần Phàm ngộ sát, tuy rằng không tin Nạp Lan Hương Hương sẽ yêu Trần Phàm, nhưng nhiều ít có chút tức giận với sự thay đổi của Nạp Lan Hương Hương!

Bởi vì theo hắn xem ra, Nạp Lan Hương Hương lẽ ra phải khóc cầu dùng hết mọi biện pháp để tiếp cận hắn, dùng thân thể đổi lấy sự ủng hộ của hắn và Yến gia để đi đánh gục Trần Phàm, mà không phải lãng quên cả hắn, còn cùng Trần Phàm biến chiến tranh thành tơ lụa!

Yến Thanh Đế đáp ứng với Yến Khánh trước khi nắm giữ được quyền sinh sát hoàn toàn sẽ không tranh đấu với Trần Phàm, cho nên lần này không đối phó Trần Phàm vì chuyện Trần Phàm giết chết võ giả Nhật Bản, nhưng điều này cũng không đại biểu hắn chịu thờ ơ bỏ qua.

Cấp cho Nạp Lan gia tộc một chút trừng phạt, để cho Nạp Lan Hương Hương biết được sai lầm, cũng làm cho Nạp Lan gia tộc biết được ai mới đáng giá cho bọn họ kết giao thần phục, đây là suy nghĩ trong lòng Yến Thanh Đế.

Mà hắn tin tưởng, bằng vào năng lực của Lăng Vân Phong cùng sự ủng hộ của Yến gia, làm được điểm này cũng không khó, tuy rằng chỗ bẩn của Nạp Lan gia tộc xưng bá nhiều năm tại Đông Bắc cũng không nhiều bằng Hắc Kim đế quốc của Tiết Hồ, nhưng tuyệt đối sẽ không ít, muốn tìm ra chỗ bẩn thật sự rất dễ dàng!

- Yến thiếu, còn có phân phó gì khác nữa không?

Nhìn thấy Yến Thanh Đế trầm mặc không nói, Lăng Vân Phong biết hắn đã không còn hứng thú tiếp tục nói chuyện, biết điều hỏi han.

Yến Thanh Đế uống một ngụm trà, chậm rãi nói:

- Nhớ rõ, không nên ép Nạp Lan gia chó cùng rứt giậu, chỉ cần cảnh cáo là được.

- Yến thiếu, xin yên tâm, tôi sẽ ổn thỏa xử lý tốt chuyện này.

Lăng Vân Phong vội vàng gật đầu, sau đó chủ động cáo từ nói:

- Tôi sẽ không tiếp tục quấy rầy Yến thiếu.

- Ân.

Yến Thanh Đế khẽ ừ, lòng cao ngạo của một Yến gia đại thiếu được hắn phô bày thật tinh tế.

Đối với thái độ này, Lăng Vân Phong cũng không có chút bất mãn, mà chậm rãi thối lui.

Trên thực tế, người nắm quyền tỉnh ủy, đây cũng đã được xem như đại tướng biên cương, thân phận như vậy ở quan trường của thể chế cũng được xem như một nhân vật ngưu bài.

Nếu đổi lại là một người quan hệ không sâu với Yến gia, tuyệt đối sẽ không khách khí giống như Lăng Vân Phong đối với Yến Thanh Đế!

Dù sao bọn họ cũng có tôn nghiêm của chính mình!

Nhưng Lăng Vân Phong thì khác.

Lăng gia có thể thăng chức thật nhanh, hoàn toàn là nhờ vào Yến gia hoạt động ủng hộ, nếu mất đi sự ủng hộ của Yến gia, Lăng Vân Phong rất rõ ràng, với căn cơ trước mắt của Lăng gia, ở quan trường cũng không lật nổi sóng to gió lớn gì, rơi xuống chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Ngược lại nếu có thể tiếp tục ôm chân Yến gia, Lăng gia vẫn còn có thể bước lên như diều gặp gió.

Ra vẻ đáng thương có thể đổi được tương lai tốt đẹp của Lăng gia.

Chuyện như vậy Lăng Vân Phong làm rất thích ý.

Thậm chí chỉ cần có thể cam đoan Lăng gia lên như diều gặp gió trong quan trường, muốn cho hắn quỳ xuống liếm giày Yến Thanh Đế, hoặc là học theo chó sủa, hắn đều vui vẻ mà làm.

Có người nguyện ý vì tôn nghiêm mà liều mạng, có người vì đạt tới mục đích cam nguyên buông tha hết thảy tôn nghiêm.

Ngu Văn Hổ đại biểu cho võ giả Trung Hoa chính là dạng người trước, mà Lăng Vân Phong thuộc dạng người sau!

Ngay khi Lăng Vân Phong chấm dứt cuộc nói chuyện với Yến Thanh Đế.

Trong đại sảnh một tòa nhà trung ương nằm trong nhà cổ Nạp Lan gia tộc.

Nạp Lan Đức Long ngồi trên một chiếc ghế thái sư được làm từ gỗ lim thượng đẳng.

Cũng giống như Nạp Lan Vĩnh Kha, toàn thân Nạp Lan Đức Long toát ra cỗ khí tức nho nhã, trên người mặc loại quần áo tơ trù, thêu lên những hoa văn có quan hệ với Mãn tộc, trông rất sống động.

Rất nhanh, nghe được tiếng bước chân vang lên, sắc mặt Nạp Lan Vĩnh Kha thật phức tạp đi vào đại sảnh, đi tới trước người Nạp Lan Đức Long cung kính nói:

- Cha.

- Ngồi đi.

Nạp Lan Đức Long đặt chén trà xuống, ý bảo Nạp Lan Vĩnh Kha ngồi xuống.

Nạp Lan Vĩnh Kha gật đầu, ngồi trước mặt Nạp Lan Đức Long.

- Nghe Bình An nói, Trần gia thanh niên sáng sớm hôm nay đã dẫn tiểu Bảo Nhi ra ngoài, hiện tại còn chưa về sao?

Nạp Lan Đức Long hỏi.

Nạp Lan Vĩnh Kha nhẹ lắc đầu, vẫn cau chặt đôi mày.

Thấy hình ảnh này, Nạp Lan Đức Long cảm thấy tò mò:

- Vĩnh Kha, con đột nhiên muốn gặp cha, bộ dạng lại u sầu, đã xảy ra chuyện gì?

- Cha.

Nạp Lan Vĩnh Kha dùng ngữ khí phức tạp nói:

- Có chuyện con phải báo với cha.

- Nga?

Cho tới nay, Nạp Lan Đức Long luôn hài lòng với năng lực làm việc của Nạp Lan Vĩnh Kha, đây cũng là lý do hắn chọn lựa Nạp Lan Vĩnh Kha chưởng quản Nạp Lan gia tộc với bên ngoài, mà trong ký ức của hắn. Nạp Lan Vĩnh Kha rất ít lộ ra biểu tình khó xử đến như thế, lúc này nghe được Nạp Lan Vĩnh Kha nói thế, nhất thời tò mò hỏi:

- Chuyện gì?

- Là chuyện của Hương Hương.

Nạp Lan Vĩnh Kha khẽ thở dài, ngữ khí tràn ngập vẻ chua xót.

Nạp Lan Đức Long cũng hiểu rõ thái độ chuyển biến của Nạp Lan Hương Hương đối với Trần Phàm, hắn biết rõ đứa cháu gái tính tình cứng đầu của mình rốt cục đúng như suy đoán của hắn, bởi vì hận sinh yêu, đồng dạng hắn cũng hiểu được muốn Trần gia thanh niên yêu Nạp Lan Hương Hương tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, lại đừng nói tới một chút liền có thể làm được!

Lúc này nghe Nạp Lan Vĩnh Kha nói như thế, hắn lại liên tưởng tới chuyện sáng sớm nay Trần Phàm đưa Bảo Nhi ra ngoài, cũng không hề có vẻ quan tâm tới Nạp Lan Hương Hương, không khỏi cười nói:

- Hương nha đầu có phải vì chuyện Trần gia thanh niên lạnh nhạt nó, lại cáu kỉnh sao?

- Không phải, nó không có cáu kỉnh.

Nạp Lan Vĩnh Kha lắc lắc đầu:

- Mà... mà nó đã yêu Trần gia thanh niên.

- Ha ha, cha đã sớm nói qua, nó sẽ yêu Trần gia thanh niên, điều này cũng không có gì kỳ quái.

Nạp Lan Đức Long cười cười, lòng tò mò cũng dần dần thối lui.

Thấy vẻ mặt Nạp Lan Đức Long không thèm để ý tới, Nạp Lan Vĩnh Kha cắn chặt răng nói:

- Cha, Hương Hương không chỉ yêu Trần gia thanh niên, còn có con của hắn!

Con?

Hương Hương có con của Trần gia thanh niên?

Nghe được lời của Nạp Lan Vĩnh Kha, nụ cười trên mặt Nạp Lan Đức Long nhất thời đọng lại, đồng tử phóng lớn, khiếp sợ tột đinh.

Hắn trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha suốt năm giây, mới nuốt nước bọt, dùng một loại ngữ khí không dám tin hỏi:

- Con... con nói Hương Hương có con với Trần gia thanh niên?

- Ân.

Nạp Lan Vĩnh Kha gật đầu.

- Hô... hô...

Lại thấy Nạp Lan Vĩnh Kha gật đầu, Nạp Lan Đức Long phun ra một hơi, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng khóe mắt nhảy lên điên cuồng cùng ngón tay run run không ngừng, tin tức này đối với hắn mà nói, thực sự quá rung động, vô luận hắn cố gắng thế nào cũng không thể hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

- Rốt cục sao lại như thế?

Một lát sau, Nạp Lan Đức Long hỏi.

Nạp Lan Vĩnh Kha tựa hồ sớm đoán được Nạp Lan Đức Long sẽ hỏi như vậy, liền tranh thủ đem toàn bộ lý do kể lại cho Nạp Lan Đức Long, trong đó cũng không hề giấu diếm vì sao Nạp Lan Hương Hương lại phát sinh quan hệ với Trần Phàm.

Nghe xong lời thuật lại của Nạp Lan Vĩnh Kha, Nạp Lan Đức Long há hốc miệng, cảm xúc khiếp hãi lại hiện lên trên mặt của hắn, còn nồng đậm hơn trước đó.

Tất cả chuyện này đơn giản là vì những hành vi của Nạp Lan Hương Hương thật sự quá hoang đường!

Hành động vớ vẩn điên cuồng tới như vậy, cho dù là thanh niên cũng không thể thừa nhận nổi, huống chi là người già như Nạp Lan Đức Long?

- Hương nha đầu quả thật hồ nháo a.

Sau một lúc lâu, Nạp Lan Đức Long lấy lại tinh thần, vẻ mặt dở khóc dở cười, nhưng không có dấu hiệu tức giận.

Nạp Lan Vĩnh Kha thấy thế muốn nói lại thôi, không đợi hắn mở miệng, Nạp Lan Đức Long đã cười nói:

- Vĩnh Kha, con còn nhớ rõ cha từng nói với con không? Nạp Lan gia tộc, thành cũng Hương Hương, bại cũng Hương Hương! Chuyện này tuy rằng Hương Hương làm được có chút hoang đường, hồ nháo, nhưng lui một bước mà nói, đối với Nạp Lan gia chúng ta lại là một chuyện tốt.

Đối với điểm này Nạp Lan Vĩnh Kha cực kỳ đồng ý.

Theo hắn xem ra, tuy rằng Trần gia thanh niên bị đuổi ra Trần gia, mất đi chỗ dựa vững chắc, nhưng có thể ở trong chính giới đánh vào mặt Yến gia, ở quân đội trả thù Trần Kiến Quốc, thậm chí khiến cho Tiết Hồ phải vứt bỏ Hắc Kim đế quốc giống như một con chó nhà tang cút ra khỏi quốc nội, đủ làm cho Nạp Lan gia phải đi lấy lòng.

Huống chi Trần gia thanh niên còn có Ngụy lão gia tử cùng Lý gia Hong Kong làm người ủng hộ?

- Cha, điểm này con cũng hiểu rõ. Nhưng Hương Hương không muốn đem chuyện mình có thai nói với Trần Phàm, nó nói nó không có tư cách yêu Trần Phàm, cũng không muốn lợi dụng đứa con bức bách Trần Phàm phải ở chung với nó!

sắc mặt Nạp Lan Vĩnh Kha buồn bực bổ sung.

Nạp Lan Đức Long nghe vậy lại cả kinh, sau đó cười khổ nói:

- Bản thân cha đúng là có chút coi khinh đứa cháu gái này. Hắc! Thế nhưng bởi vì nội tâm tự trách, áy náy, buông tha người đàn ông mình yêu, nha đầu kia cũng có tiến bộ.

- Cha, cha nói chuyện này cần nói cho Trần Phàm không?

Nạp Lan Vĩnh Kha hỏi, đây cũng là mục đích chủ yếu hắn tìm Nạp Lan Đức Long.

Nạp Lan Đức Long gật đầu:

- Nói, đương nhiên phải nói!

- Nhưng tính tình của Hương Hương cha cũng biết, con sợ nói ra, nó...

Câu kế tiếp Nạp Lan Vĩnh Kha cũng không nói ra miệng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: Sợ tính tình bướng bỉnh của Nạp Lan Hương Hương, bởi như vậy trộm gà không được còn mất nắm gạo!

- Vĩnh Kha, lần này con nghĩ lầm rồi. Phải biết rằng Hương Hương không dám nói, không phải vì sĩ diện, mà vì áy náy cùng tự trách.

Nghe được lời của Nạp Lan Vĩnh Kha, Nạp Lan Đức Long lắc đầu, vẻ mặt cơ trí nói:

- Còn bên kia, Trần gia thanh niên cũng chưa từng trách nó! Thậm chí trong mắt của cha, với tính cách của Trần gia thanh niên, cố ý lạnh nhạt với Hương Hương, khả năng rất lớn là vì hắn xấu hổ, không biết làm sao đối mặt Hương Hương! Giữa hai người có thể nói đang tồn tại một tầng cửa sổ!

- Vẫn là cha nhìn thấu triệt.

Nạp Lan Vĩnh Kha tỉnh ngộ.

- Đứa bé là biện pháp tốt nhất đâm qua tầng cửa sổ này.

Nạp Lan Đức Long cười cảm thán, nói:

- Vĩnh Kha. Hương Hương có thể ở chung một chỗ với Trần gia thanh niên, là phúc khí của Hương Hương, cũng là phúc khí của con, là phúc khí của Nạp Lan gia!

Lúc này Nạp Lan Vĩnh Kha không trả lời.

Bởi vì hắn rất tin tưởng vào điều này!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-604)