← Ch.164 | Ch.166 → |
Qua hai lần truyền tống, Dương An mới từ Lạc Nguyệt trấn đến được Bạch Vân thành. Chứng kiến quảng trường truyền tống trận của Bạch Vân thành, Dương An mới cảm nhận được sự khác biệt một trời một vực của đệ nhất thành thị với thành trấn cấp thấp, chỉ riêng lưu lượng người chơi thôi đã khiến thành trấn cấp thấp không thể sánh được.
Có hơn mười vạn người chơi hàng ngày ra vào hoạt động ở Bạch Vân thành nhưng không có cảm giác chật chội. Đã từng có một đạo tặc 4x theo đường mẫn lực (cộng hết điểm vào nhanh nhẹn) thử chạy toàn lực từ trung tâm quảng trường thành phố đến lần lượt các cổng thành Đông, Tây, Nam, Bắc, nhưng nhanh nhất cũng phải mất đến mười lăm, mười sáu phút thời gian, có thể thấy Bạch Vân thành rộng lớn cỡ nào.
Dương An rời khỏi truyền tống trận, xuyên qua đám đông đi đến phía tây thành. Ở trên mạng, Dương An đã tìm kiếm được một số tài liệu có liên quan tới đệ ngũ chấp chính quan Giang Long Giang Long của Bạch Vân thành, tuy rằng tài liệu có hạn nhưng ít nhất cũng biết phủ đệ của đệ ngũ chấp chính quan ở khu tây thành. Dương An cũng đã tìm qua tư liệu về Trương Bá Luân, tuy nhiên cũng không thu hoạch được nhiều, chỉ có một ít tài liệu đề cập hắn từng là đội trưởng đội cung tiễn thủ của liên minh Quang Minh, sau đó đột nhiên phản bội Quang Mình đi theo con đường Hắc Ám. Ngoại trừ chút tư liệu ít ỏi đó ra, không còn gì nữa giống hệt như sư phụ Vũ Nguyệt của hắn. Điều đó khiến Dương An tương đối buồn bực, bởi vì hắn có cảm giác đây có thể là một nhiệm vụ ẩn tàng rất lớn.
Dương An không nhanh không chậm dọc theo con đường dẫn về hướng tây thành, hiện tại cách thời gian hẹn ước cùng "Tế Vũ" cũng không ngắn. Khi đang chậm rãi bước đi đột nhiên có yêu cầu trò chuyện hiện lên, mở ra nhìn qua hóa ra là ông bạn tốt "Pháp Lỗ Địch".
Dương An liền lập tức trả lời:
- Nguyên lai là con Cá Lư chết tiệt này, còn biết nhớ tới mình hả? Nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành chưa?
- À, vừa mới hoàn thành.
Pháp Lỗ Địch trả lời, cũng không vì Dương An gọi ngoại hiệu mà tức giận:
- Tớ cũng mới online, ở danh sách hảo hữu thấy nick cậu sáng thì nói chuyện một chút.
- Đúng rồi, cậu đang ở đâu?
Pháp Lỗ Địch hỏi.
- Tớ đang ở Bạch Vân thành, chuẩn bị đi đến tây thành có chút chuyện, sao thế?
Dương An nói, một thời gian không gặp mặt, hắn cũng muốn cùng bạn bè gặp gỡ, giao lưu một chút.
Pháp Lỗ Địch là bạn tốt nhất của Dương An khi công tác ở phương Bắc, cũng là người dụ dỗ hắn vào Phong Vân, là người duy nhất biết hắn xóa acc luyện lại, cũng là bằng hữu mà hắn tin cậy nhất.
Mà Pháp Lỗ Địch cũng không có phụ sự tín nhiệm của Dương An, bất luận là lúc Dương An bị đuổi giết trong trò chơi hay thời gian đau khổ trong hiện thực, Pháp Lỗ Địch luôn là người ở bên trợ giúp, tạo chỗ dựa vững chắc cho hắn.
- Vừa hay tớ cũng ở Bạch Vân thành.
Pháp Lỗ Địch dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Cậu nói cho tớ tọa độ chỗ cậu đang đứng, tớ sẽ cho cậu biết một chút về kỹ năng mà tớ trăm cay nghìn đắng mới đạt được.
- Ghê đây!
Dương An cũng không có hỏi nhiều, lập tức đem toạ độ của mình gửi qua, hắn cũng muốn xem một chút về kỹ năng của Pháp Lỗ Địch, một triệu hoán sư 4x, phải mất hai ngày làm nhiệm vụ mới đạt được có gì đặc biệt.
Dương An mới đem tọa độ truyền qua, hai giây sau có một nhắc nhở của hệ thống xuất hiện.
Hệ thống: Người chơi Pháp Lỗ Địch muốn tiến hành phản triệu hoán đối với bạn, đồng ý hay từ chối?
- Đây là cái trò gì vậy?
Dương An lại càng thêm tò mò, lập tức chấp nhận.
Ngay lập tức, mặt đất bên cạnh hắn xuất hiện một trận pháp hình tròn màu đen. Sau đó một thân ảnh khoác pháp bào màu đen không biết từ đâu xuất hiện giữa pháp trận. Bóng người xuất hiện tuy có chút đột ngột, nhưng cũng không mấy gây chú ý ở nơi luôn tấp nập này.
- Ha ha, ngạc nhiên chưa?
Một giọng nói quen thuộc truyền tới, thân ảnh kia gỡ mũ trùm đầu xuống, lộ ra gương mặt có chút mập mập.
- Cá Lư chết tiệt, không gặp vài ngày lại có vẻ béo lên nhỉ!
Dương An nắm tay đấm nhẹ vào ngực Pháp Lỗ Địch nói đùa.
- Cái này người ta gọi là phúc khí, phúc khí đấy cậu hiểu không?
- Vừa rồi là kỹ năng mới hả? Cậu từ đâu mà thòi ra thế?
Dương An hỏi, đồng thời kéo Pháp Lỗ Địch theo về hướng tây thành.
- Thòi thòi cái gì, cái này người ta gọi là phản triệu hoán.
Pháp Lỗ Địch nói:
- Đây là kỹ năng hiếm thấy mà tớ hao tốn hai ngày trời làm nhiệm vụ mới lấy được đó, tên là "Chỉ Xích Thiên Nhai"*, có thể đem mục tiêu trong bán kính ngàn vạn mét triệu hoán đến bên mình hoặc cũng có thể đem mình phản triệu hoán đến mục tiêu đó. Vừa rồi là tớ sử dụng phản triệu hoán đó.
(*Chỉ xích thiên nhai: xa tận chân trời gần ngay trước mắt)
- Ây, không nghĩ tới một triệu hoán sư như cậu có thể triệu hoán cả người nữa đấy!
Dương An nói, hắn cũng chưa từng nghe nói qua triệu hoán sư còn có một kỹ năng đặc thù như vậy. Các kỹ năng triệu hoán thông thường chỉ có thể gọi ra quái vật tác chiến chứ không nghe qua có thể triệu hoán người.
- Đây là chỗ lợi hại của kỹ năng này.
Pháp Lỗ Địch nói, đối với Dương An hắn cũng vô cùng tín nhiệm, không có giữ lại thuộc tính của kỹ năng, một năm một mười nói ra hết:
- Kỹ năng này có thể lưu lại dấu hiện trên mục tiêu, như vậy lần sau không cần xác định tọa độ chỉ cần đối tượng, trong phạm vi triệu hoán có thể tùy thời kéo qua kéo lại. Hiện tại kỹ năng cấp 1 có phạm vi là một ngàn mét, triệu hoán đồng thời tối đa ba mục tiêu, nhưng theo cấp bậc tăng lên thì phạm vi cũng như số người sẽ tăng theo.
- Ừ!
Dương An gật đầu, hắn đang suy nghĩ chỗ lợi hại của kỹ năng "Chỉ Xích Thiên Nhai". Nếu đối với một người, kỹ năng này như gân gà chỉ có tác dụng truyền tống mà thôi, nhưng đối với tổ đội mà nói, tác dụng của kỹ năng này vô cùng to lớn, thời điểm nguy cấp có thể đem đồng đội kéo ra ngoài, cũng có thể đem mình đến bên đồng đội, thời điểm đặc thù có thể tạo ra tác dụng lớn như bất ngờ tập kích.
- Đúng rồi, cậu hiện tại cấp bao nhiêu? Tớ cấp 45 mà cũng không thể nhìn ra cấp bậc của cậu?
Pháp Lỗ Địch hỏi.
- Vừa mới thăng lên 4x!
Dương An tùy ý nói.
Nhưng mà Dương An nói tùy ý lại khiến Pháp Lỗ Địch cảm thấy phi thường kinh ngạc:
- Ôi trời ạ! Cậu chơi cung tiễn thủ mới có nửa tháng đi, có phải cậu cắn lắc không đấy, nhớ hồi đó tớ phải luyện cấp hơn một tháng mới thăng lên 4x đó.
- Cắn cái đầu cậu ấy!
Dương An nói:
- Nói cho cậu biết, tớ đã chuyển chức trở thành chức nghiệp ẩn tàng là Nguyệt Ảnh xạ thủ, thuộc tính so với chức nghiệp bình thường thì cao hơn không ít, hơn nữa có khả năng nhìn ban đêm, buổi tối có thể ra ngoài luyện cấp.
Đối với bạn bè mình tín nhiệm nhất, Dương An cũng không giấu diếm, bất quá những điều này hắn nói qua hệ thống truyền âm nói, sợ bị người khác để ý ảnh hưởng đến kế hoạch sau này.
- Là nhờ cái đoạn mũi tên gẫy cậu gửi mình hả?
Pháp Lỗ Địch thốt lên trong kênh mật, thấy Dương An chuyển sang PM cũng hiểu được ý tứ của hắn.
- Đoạn mũi tên gẫy kia là vật phẩm yêu cầu của nhiệm vụ chuyển chức.
Dương An thản nhiên nói, sau đó đem những chuyện đã trải qua khi làm nhiệm vụ chuyển chức kể ra.
← Ch. 164 | Ch. 166 → |