← Ch.0009 | Ch.0011 → |
Những người khác cũng không tốt hơn hắn là bao, đám người Lý Dương còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì lại có thêm vài tiếng vang như hồi nãy, hơn nữa tiếng động lần này lại lớn và liên tục, một dự đoán không tốt hiện lên trong đầu Lý Dương.
"A, có cướp!"
Có không ít người ở bên ngoài kêu to, Lý Dương ngẩng đầu cẩn thận nhìn ra ngoài, hắn nhìn thấy cửa xe chỗ tài xế đã được mở ra, một người ngã dựa vào cửa, trên người hắn máu tươi đang không ngừng chảy xuống.
"Cướp, hơn nữa là cướp có vũ trang!"
Không cần người khác giải thích thì Lý Dương cũng biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà hắn thật không ngờ là chuyện như thế này cũng để cho hắn gặp được, mấy ngày nay mọi người đều nói hắn rất may mắn, nhưng mà may mắn mà như thế này thì thà không có còn hơn.
Bọn họ đi ở phía sau xe chở tiền, nhìn thoáng qua một lúc Lý Dương không dám nhìn nữa, hắn hi vọng bọn cướp này nhanh chóng bị đuổi đi, những thứ này có mất cũng không sao, dù sao thì cũng có công ty bảo hiểm bồi thường.
Càng sợ thứ gì thì thứ đó lại càng đến nhanh, "Rầm", cửa xe bị mở ra, Lý Dương còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị một người kéo ra, có thêm một người khác cũng bị kéo ra ngoài, hai người cứ như vậy mà bị nhét vào một xe khác.
"Lão đại, con tin đã mang đến, hai người có đủ không?"
Sau khi bị đẩy vào xe, đây là tin tức xấu nhất mà Lý Dương nghe được từ trước tới nay, hắn bởi vì ngồi ở cửa xe nên bị bọn cướp băt thành con tin.
Người bị bắt giống như Lý Dương còn có Ngô Hiểu Lỵ, cô ngồi cũng ngồi gần cửa xe nên cũng bị bắt giống như Lý Dương, hiện tại bọn họ đã trở thành một đôi xui xẻo cùng nhau bị bắt làm con tin.
"Đủ rồi, thêm người thì cũng không đủ chổ ngồi, di, tiểu Lục, mày được đó, bắt người mà còn lựa một đứa con gái nữa à!"
Một giọng nói nồng đậm chất địa phương vang lên, đầu Lý Dương bị chúi xuống đất nên không thấy được bộ dáng của bọn cướp là như thế nào.
"Cứu mạng, đừng có bắt tôi!" Ngô Hiểu Lỵ kêu to, Lý Dương cố gắng ngẩn đầu lên, cuối cùng hắn cũng đã nhìn thấy mọi thứ trong xe.
Đây là một chiếc xe bánh mì bình thường, phía trước có hai tên cướp, phía sau có một người, ở giữa cũng có một, hắn và Ngô Hiểu Lỵ thì bị nhét vào một góc, cửa xe đã khóa lại, chiếc xe thì đang chạy nhanh như bay, hắn không biết chiếc xe đã chạy tới đâu rồi nữa.
Ở mặt sau xe có mấy cái thùng, Lý Dương liếc mắt một cái liền biết nhựng chiếc thùng này chính là những thùng dùng để đựng châu báu.
"Tiểu tử, nhìn cái gì, còn nhìn nữa thì tao cho mày một phát bây giờ!"
Một tên cướp hơn ba mươi tuổi ngồi ở phía sau đột nhên nâng súng lên để ngay đầu của Lý Dương, bộ dạng hung hăng của hắn là Lý Dương hoảng sợ rụt cổ về.
Lý Dương không phải là anh hùng, hắn cũng không muốn làm anh hùng.
"Van cầu các người, các người hãy thả tôi đi, các ngươi muốn tiền thì tôi có thể cho các người, tôi có thể kêu ba ba cũa tôi đưa cho các người rất nhiều tiền!"
Ngô Hiểu Lỵ bị biến cố này làm cho sửng sốt, cô không ngừng khóc lóc cầu xin, Lý Dương nghe thấy vậy không khỏi lắc đầu, nha đầu kia thật đúng là ngốc, cô ta tưởng ní vậy thì bọn bắt cóc sẽ thả người hay sao? Nhưng mà bọn người này đã vơ vét nhiều châu báu như vậy thì có vơ vét tài sản thêm một lần nữa hay không thì cũng khó nói.
"Câm miệng, im lặng cho lão tử, đợi khi bọn tao chạy ra xa thì sẽ thả bọn mày thôi, nếu còn không thành thật thì lão tử sẽ bắn chết bọn mày ngay tại chỗ!"
Tên ngồi giữa hung tợn nhìn Ngô Hiểu Lỵ quát, hắn quát xong rồi nhìn sang Lý Dương, trong mắt hắn tràn đầy ý cảnh cáo.
Lý Dương lập tức gật gật đầu rồi cúi đầu xuống, tên kia dường như vừa lòng với biểu hiện của Lý Dương nên không nói gì.
Trong xe chỉ còn lại âm thanh khóc nức nở của Ngô Hiểu Lỵ, mấy tên cướp không nói gì, Lý Dương thì không dám ngẩn đầu lên, hắn có thể cảm giác chiếc xe đang lao đi rất nhanh.
Tin tức tốt duy nhất đối với Lý Dương chính là tiếng còi cảnh sát vẫn còn vang lên chứng minh ở phía sau họ vẫn còn cảnh sát đang đuổi theo, hôm nay là ngay triển lãm chấm dứt nên trên đường có không ít xe cảnh sát, khi vừa xuất hiện việc cướp bóc thì bọn họ liền chạy tới ngay, hiệu suất của họ không thể nói là không nhanh được.
"Lão đại, không được rồi, bỏ không được bọn chúng, chúng theo quá gắt rồi!"
Tên lái xe đột nhiên kêu lên, Lý Dương ngẩn đầu lên thì thấy được khuôn mặt hắn, trên khuôn mặt hắn có một vết sẹo thật dài chạy từ trán xuống tới gần cằm.
"Con bà nó, thật là phiền phức, lão tử bị bọn Vân Nam gạt rồi, bọn nó dám nói là đường này ít xe cảnh sát, mẹ nó, lũ khốn!"
Tên mặt thẹo tức giận rống lên, Lý Dương không biết dám người Vân Nam kia là ai, hắn chỉ thành thật ngồi yên, đầu óc thì điên cuồng suy nghĩ.
Gặp việc càng loạn thì Lý Dương càng bình tĩnh, đây chính là ưu điểm của Lý Dương.
Những tên trước mặt này rõ ràng đều là những tên liều mạng, giết người không chớp mắt, trên tay của bọn họ khẳng định có không ít oan hồn, người như vậy thì lời nói cũng không thể tin được, Lý Dương không tin bọn họ sẽ thả mình.
Cần phải nghỉ biện pháp tự cứu lấy mình, nhưng mà biện pháp thì hiện tại Lý Dương vẫn chưa nghĩ ra.
Lúc bình thường Lý Dương cũng có rèn luyện thân thể, nhưng cũng chỉ rèn luyện bình thường mà thôi, muốn hắn cùng bốn tên to con hung hãn này đánh nhau thì đúng là nằm mơ, huống chi bọn chúng còn cầm súng nữa, nếu như Lý Dương đá làm bậy thì chỉ sợ vừa mới nhúc nhích thì đã bị bắn rồi.
"Lão đại, không được, chúng ta sắp bị vây rồi, làm sao bây giờ?"
Tên lái xe hô to, tiếng còi cảnh sát càng ngày càng gần, càng ngày càng dồn dập, trong lòng Lý Dương có chút yên ổn, chỉ cần bọn họ chạy không thoát là được, nếu như những người này chạy thoát thì cái mạng nhỏ của hắn sẽ gặp nguy hiểm.
"Chạy về phía kia, thấy cái nhà máy không, chạy vào trong đó, chúng ta còn có con tin, không cần sợ!"
Tên mặt thẹo hô to, Lý Dương không nhìn thấy bên ngoài nhưng hắn có thể nghe được có bốn năm chiếc xe cảnh sát đang lại gần, nếu như không kịp chạy vào trong nhà máy thì quả thật là bọn họ sẽ chạy không thoát.
Lý Dương cảm thấy chiếc xe đột nhiên xốc nảy mạnh rồi xe ngừng lại, cửa xe bị mở ra, hắn và Ngô Hiểu Lỵ bị kéo ra ngoài.
Sau khi xuống xe Lý Dương mới phát hiện mình đang ở trong một cái nhà kho, bên trong còn có mấy gian phòng nhưng không có ai ở bên trong.
"Bọn mày hãy đi vào trong đi, tao ở ngoài đàm phán với chúng, chúng ta có con tin, không cần phải sợ bọn chúng!"
Mặt thẹo tùy tiện chỉ một căn phòng, một tên cướp kéo Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ đi vào trong đó, tên mặt thẹo và những tên khác cùng nhau mang những thùng châu báu đem vào bên trong.
Căn phòng này không lớn, nó giống như là một căn phòng nghỉ, từ cửa chính và cửa sổ có thể thấy được đại sảnh bên ngoài, nơi này chỉ có một cửa ra vào nên bọn cướp không còn đường chạy mà cảnh sát thì cũng không có cách nào để đi vào cứu người.
"Lão đại, những cái thùng này rất phiền phức, phá nát nó đi!" Một tên cướp chỉ vào cái thùng rồi lớn tiếng hỏi, tên mặt thẹo do dự một chút rồi gật đầu.
Lý Dương thấy ở chỗ này có sáu cái thùng, nhưng trên xe vận chuyển thì có tới tám cái, có lẽ là bọn cướp không kịp lấy hai cái thùng kia thì cảnh sát đã đuổi tới, nhưng dù sao thì cũng không quan trọng vì cái thùng của công ty hắn đang ở đây.
Rầm rầm, rầm rầm.
Cái thùng này không phải tủ sắt nên phá nó cũng không khó, chỉ trong một thời gian ngắn sáu cái thùng đã được mở ra hết, khi thấy đống châu báu ở bên trong, bọn cướp đều mở to mắt nhìn.
"Con bà nó, đám Vân Nam cũng không phải cái gì cũng nói dối, đống châu báu này quã thật rất đáng giá, lão đại, nếu đem bán những thứ này thì chúng ta có thể sống sung sướng cả đời!"
Một tên cướp than thở, những món châu bấu này quả thật là đang phát ra những tia sáng rất mê người, đặc biệt nhiều châu báu như vậy để cùng một chỗ thì càng thêm hấp dẫn người khác.
"Muốn thì cũng phải trốn thoát trước rồi tính sau, trước tiên cất giữ những thứ này, chúng ta còn phải đàm phán với chúng nữa, các huynh đệ, lần này nếu như trốn thoát thì chúng ta có thể giải nghệ được rồi!" Tên mặt thẹo cười nói với những huynh đệ của mình.
"Lão đại, cứ yên tâm, lúc trước tôi đã từng xem bói, thầy bói nói chúng ta sẽ không sao, chúng ta nhất định có thể trốn thoát!"
Một tên cướp trẻ tuổi cười một tiếng, bốn tên kia thì nhanh chóng thu gom đống châu báu lại, tên mặt thẹo thì thu Thủy Tinh chi Hoa và một món trang sức bằng kim cương vào túi của hắn, tên lão đại cũng là một tên có hiểu biết, hắn lựa đều toàn những món đáng tiền.
"Các người đã bị bao vây, nhanh chóng thả con tin rồi buông vũ khí đầu hàng, đầu hàng là con đường duy nhất của các người!"
Cảnh sát ở bên ngoài bắt đầu kêu gọi đầu hàng, Lý Dương biết đám cảnh sát ở bên ngoài khẳng định đã bố trí bao vây, thời khắc nguy hiểm nhất cũng đã tới, những tên cướp này nếu như không còn đường chạy trốn thì trước tiên bọn chúng sẽ xữ lý mình và Ngô Hiểu Lỵ.
Lý Dương lặng lẽ quan sát xung quanh, trng phòng không có vật liệu bằng sắt nào, trong phòng chỉ có một viên gạch ở góc phòng cách Lý Dương rất xa.
Ưu thế lớn nhất của Lý Dương lúc này chính là hai chân hắn còn có thể hoạt động, do bọn cướp không có thời gian để trói lại hơn nữa Lý Dương cũng rất phối hợp nên bọn chúng nhất thời quên buộc hai chân của hắn lại.
Lý Dương không rõ cảnh sát làm thế nào để đối phó với bọn cướp, những thứ mà hắn biết đều từ TV mà TV thì không diễn tả rõ ràng nên Lý Dương cũng không định học theo TV, hắn vẫn còn quý cái mạng của hắn lắm.
Lý Dương hiểu cảnh sát khẳng định sẽ không đáp ứng toàn bộ yêu cầu của bọn cướp, hắn biết sẽ có một lần giải cứu con tin, hắn có thể được cứu hay không là dữa hoàn toàn vào lần giải cứu này, ngay thời điểm đó phát lực thì mới có lợi.
Lý Dương lặng lẽ quay đầu lại nhìn, Ngô Hiểu Lỵ vẫn còn đang khóc nức nở, hơn nữa cả người còn đang run lên, dường như cảm giác được có người đang nhìn nên cô ngẩn đầu lên nhìn.
"Ài!"
Lý Dương lặng lẽ thở dài, hắn dùng miệng nói ra hai từ "bình tĩnh", trạng thái của Ngô Hiểu Lỵ lúc này không được tốt cho lắm, tuy Lý Dương không muốn cứu cô gái này cho lắm nhưng mà nếu Ngô Hiểu Lỵ có thể bình tĩnh phối hợp với cảnh sát thì cơ hội trốn thoát của hắn sẽ lớn hơn.
Một lát sau, mấy tên cướp đã đem tất cả trang sức bỏ vào bao.
*****
Ngô Hiểu Lỵ không biết mình bây giờ ra sao, từ khi bị bắt làm con tin thì tinh thần của cô luôn trong tình trạng bối rối, nhưng mà sao khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Lý Dương thì tinh thần của cô không ngờ lại từ từ bình tĩnh lại.
Lý Dương thấy Ngô Hiểu Lỵ đã tốt hơn nên yên lặng gật đầu, bọn cướp đang cùng cảnh sát đàm phán, bọn họ sẽ yêu cầu xe, nước uống, thức ăn, hơn nữa còn muốn cảnh sát tránh xa chổ này.
Nửa giờ sau, đàm phán rốt cục cũng đả có chuyển biến, cảnh sát đã đáp ứng yêu cầu của bọn cướp, nhưng là cũng yêu cầu bọn cướp phải giữ an toàn cho con tin.
Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ bị bọn cướp kéo ra ngoài, kiếp phỉ bánh mì xe đã muốn bị cảnh sát cấp rửa sạch đi ra ngoài, chiếc xe bánh mì lúc trước đã bị cảnh sát kéo ra ngoài, bọn cướp cũng không thèm để ý tới chiếc xe tồi tàn đó, dù sao thì muốn dùng chiếc xe đó thoát khỏi sự đuổi bắt của cảnh sát cũng là một việc vô cùng khó.
Lúc ra tới bên ngoài, Lý Dương lặng lẽ đảo mắt nhìn xung quanh, có không ít cảnh sát xung quanh nơi này, ngay cả xe cảnh sát cũng đã có mấy chục chiếc.
Đối mặt với nhiều cảnh sát như vậy nên bốn tên cướp cũng có một chút khẩn trương, tên mặt thẹo nắm chặt khẩu súng lục trên tay, họng súng thì đặt lên đầu Lý Dương làm cho tim Lý Dương không ngừng đập nhanh.
"Súng bắn tỉa chuẩn bị!" Phó cục trưởng cục công án nói nhỏ vào máy bộ đàm, vị phó cục trưởng này đang rất tức giận, Thanh Đảo thật vất vả mới có thể tổ chức được một cuộc triển lãm quy mô quốc tế, tổ chức cũng rất thành công, vậy mà ngay phút cuối cùng lại bị bọn cướp làm cho hỏng bét.
Hơn nữa, bọn tội phạm không chỉ có một nhóm, bọn chúng tổng cộng có ba nhóm tấn công vào vào ba chiếc xe chở châu báu khác nhau, hiện tại đã có năm người chết, sáu người bị bắt làm con tin, giờ thì đám tội phạm này lại đang kéo dài thời gian, ngay khi lực lượng cảnh sát được điều động tới thì bọn chúng lại đột nhiên ra tay, không biết bọn chúng còn định làm gì nữa đây.
Vị phó cục trưởng này có thể tưởng tượng được lửa giận của những lãnh đạo Thanh Đảo, nếu như ba đợt cướp này mà thành công thì ngành công an của hắn sẽ có từ chức tập thể để tạ tội.
"Hầu tử, đi lái xe!"
Bên phía cảnh sát đang chuẩn bị, bọn cướp bên này cũng không nhàn rỗi, bọn chúng nhìn trước nhìn sau rồi cử một tên đi lái xe tới đây, xe jeep mã lực rất mạnh chắc cũng đủ để cho bọn chúng chạy thoát.
Hầu tữ dưới họng súng của cảnh sát thành công bước lên xe, nổ máy rồi lùi xe lại một chút, ba tên cướp kia cũng có chút tươi cười, tinh thần có chút thả lỏng.
Những tay súng bắn tỉa đang chờ cơ hội này, phó cục trưởng đã quyết đoán hạ lện động thủ, sáu tiếng súng cùng lúc vang lên, vì để tiêu diệt bọn tội phạm này cục cảnh sát không tiếc điều động tất cả những tay súng bắn tỉa tới.
"Phanh!"
Đầu tên bên cạnh mặt thẹo trực tiếp nở hoa, hỗn hợp máu và não văng ra khắp nơi, một tên khác cũng trúng hai viên đạn nên không cam lòng ngả xuống đất.
Hầu tử thì trúng đạn rồi nằm yên trên xe không cò nhúc nhích nữa, tên mặt thẹo này thật sự rất may mắn, không biết là có phải hắn có cảm ừng được gì hay không mà ngay khi những tay bắn tỉa bóp cò thì hắn trùng hợp cúi đầu xuống nên viên đạn chỉ sượt qua da đầu của hắn.
"Xong rồi!"
Ngay lúc này Lý Dương chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, cảnh sát quả thật đã hành động, ngay cả hắn cũng không ngờ cảnh sát lại hành động nhanh như thế, nhưng mà hành động lần này lại có cá lọt lưới, hơn nữa còn lọt lưới tên nguy hiểm nhất, tên kia chỉ cần bóp cò ôột cái là mạng nhỏ của Lý Dương coi như đi tong.
"Oanh!"
Lý Dương đột nhiện bị một lực lượng mạnh mẽ đẩy xuống đất, ngã xuống cùng hắn còn có tên mặt thẹo vào Ngô Hiểu Lỵ, tên mặt thẹo cũng không có nổ súng mà chỉ kéo hắn và Ngô Hiểu Lỵ lại cùng một chổ lợi dụng hai người để che tầm mắt của cảnh sát.
"Con bà nó, bọn mày là đồ khốn, lão tử muốn đem con tin chôn cùng tao!"
Mặt thẹo điên cuồng gào thét lớn, ngón tay thì đang đặt ngay trên cò súng, những cành sát xung quanh bị biến cố này dọa sợ, ai cũng không dám nổ súng nữa.
Sức của tên mặt thẹo không nhỏ, Lý Dương bị hắn đẩy ngã xuống hiện vẫn còn đau nhức, hắn theo bản năng ôm lấy thắt lưng của tên mặt thẹo, nhưng mà hai tay hắn lại đâm vào túi tiền tên người mặt thẹo.
Mặt thẹo và Lý Dương đều có chút sửng sốt, tong túi tiền này chính là những thứ quý giá nhất mà mặt thẹo lấy được.
Một loại cảm giác kỳ dị đột nhiên xuất hiện trên tay Lý Dương, cảm giác này giống như có một con sâu đang chui vào tay hắn làm cho Lý Dương dùng sức duổi thẳng tay ra.
Một bộ hình ảnh lập thể đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Dương, lần này hính ảnh lập thể rất rõ ràng, hơn nữa còn rất lớn, xung quanh thân thể Lý Dương đều có những hình ảnh này, nếu như lúc này hắn nhìn về phía bàn tay của hắn thì hắn sẽ phát hiện bàn tay mình đang có biến hóa.
Trấn điếm chi bảo Thủy Tinh Chi Hoa đã dính chặt lòng bàn tay của Lý Dương, sợi dây chuyền với viên kim cương 4 cara kia không ngờ đã thần kỳ chui vào bàn tay Lý Dương rồi biến mất không còn nhìn thấy nữa.
Một màn kỳ dị này làm cho Lý Dương phải cắn đầu lưỡi của mình để xác định xem mình có nằm mơ hay không, nhưng mà ngay sau đó một màn nguy hiểm làm cho hắn không thể không dời lực chú ý đi nơi khác.
Hình ảnh lập thể rất là rõ ràng, ngay cả những thứ mà tầm mắt hắn không thể thấy được cũng hiện lên, bởi vì té ngã nên họng súng của tên mặt thẹo không có chỉ về phía Lý Dương mà chỉ về phía Ngô Hiểu Lỵ, Ngô Hiểu Lỵ thì đang dại người ra nhìn chằm chằm vào họng súng, trong mắt cô ngoài sợ hãi và tuyệt vọng thì không hề có thứ gì khác.
Bên kia, ngón tay cũa mặt thẹo đã bắt đầu bóp cò.
"Phanh!"
Tiếng súng vang lên, thân thể mặt thẹo mất tự nhiên ngã sang một bên, khẩu súng lục trên tay cũng rơi xuống, bên trái cái trán của Ngô Hiểu Lỵ chảy ra một vệt máu nhưng cô vẫn còn đang hoảng sợ nên không hề có cảm giác gì.
"Ngu ngốc, chạy đi!"
Lý Dương ra sức hét lớn một tiếng, chân hắn hung hăn đá cô một cái, lúc này hắn và tên mặt thẹo đang đính chặt nhau, bàn tay hắn thì vẫn còn ở bên trong túi tiền của mặt thẹo.
Tất cả những việc này chỉ xảy ra trong thời gian ngắn ngủi hai ba giây nên người khác không biết là có chuyện gì đã xảy ra ngoại trừ Lý Dương, hình ảnh lập thể kia cho hắn thấy họng súng ngay lúc dó có chút lệch đi và viên đạn thì bay sượt qua đầu của cô.
Nguy cơ còn chưa hết, súng của tên mặt thẹo tuy rằng đã rớt xuống rất gần tay của hắn nhưng mà bởi vì hằn động vừa rồi của Lý Dương làm cho tên mặt thẹo có thời gian ngăn hắn lại không cho hắn nhặt súng lên, nếu bây giờ mà cảnh sát còn chưa có phản ứng thì người chết chính là hắn.
"Bang bang bang!"
Ba tiếng súng cùng lúc vang lên, những tay súng này có tố chất rất tốt không làm cho Lý Dương thất vọng, bên này tên mặt thẹo còn chưa kịp nhặt súng thì cánh tay đã mềm nhũng hạ xuông, thân thễ thì không ngừng run rẫy.
Lý Dương mở to mắt đề phòng nhưng mà hình ảnh lập thể đã cho hắn thấy giữa đầu tên mặt thẹo đã trúng hai viên đạn, cánh tay cũng trúng một viên, tên mặt thẹo đã chết không thể nào sống dậy được nữa.
"Mau, mau, cứu con tin!" Những cảnh sát xung quanh nhanh chóng chạy về phía Lý Duong và Ngô Hiểu Lỵ.
← Ch. 0009 | Ch. 0011 → |