← Ch.0483 | Ch.0485 → |
Đám người Lý Dương mới đứng một lát thì bên ngoài đã có thêm không ít người tới
Hai anh em Thường Thịnh cũng tới, hai khi nhìn thấy Lý Dương liền đi tới rồi rất tự nhiên đứng bên cạnh Lý Dương, phìa sau bọn họ còn có hai chuyên gia đổ thạch đi theo.
Thường Thịnh biết rõ trình độ của mình có thể sử dụng ở Bắc Kinh chứ tới Myanmar thì còn lâu mới đủ, chính vì vậy hắn mới dùng tiền mời theo hai chuyên gia tới.
Trong những người Thường Thịnh quen biết, người lợi hái nhất chính là Lý Dương, nhưng bối cảnh của Lý Dương làm cho hắn từ bỏ việc mời, giao hảo Lý Dương, thành lập quan hệ mới là điều quan trọng.
Vài phút sau, người của An Thị cũng đã đến, cùng đi với An Thị chính là lão Phượng Tường. Hai chị em An Văn Quân và năm chuyên gia khi thấy Lý Dương liền đi tới, An Văn Bình khi thấy chỉ có một mình Lý Dương thì có chút sững sốt, sau đó liền vui cười.
Lý Dương bây giờ không còn chút chột dạ nào, hắn và Vương Giai Giai đã tiến tới bước cuối cùng, trong lòng hắn không còn chỗ cho cô gái nào khác, chính vì vậy nên khi đối mặt vời An Văn Bình hắn có thể rất thản nhiên.
Với Lý Dương mà nói, hắn và An Văn Bình không có quan hệ gì cả.
-Lý cố vấn!
An Văn Quân đu tới mỉm cười nói, năm vị chuyên gia phía sau cô cũng tiến lên chào hỏi rồi tự động đứng phía sau hắn.
Giới ngọc thạch rất chú trọng địa vị, mà năng lực siêu cường của Lý Dương sớm đã thuyết phục được mọi người nên bọn họ rất tự giác đứng phía sau.
Chỉ một lát thôi xung quanh Lý Dương đã có mấy chục người, Lý Dương cũng gặp được những người khác, những ông chủ công ty châu báu quen biết Lý Dương đều tiến lên chào hỏi, danh hiệu Ngọc Thánh của Lý Dương hiện nay đã vang tận trời, bọn họ cũng muốn tạo quan hệ tốt để sau này có gì còn nhờ hắn giúp đỡ nữa.
Mỗi người tới Lý Dương đều mĩm cười chào hỏi, lúc này, bên ngoài đã tụ tập rất nhiều người, những đoàn xe thì không ngừng ra vào, khung cảnh xung quanh rất là tấp nập.
Cũng may đây là một quảng trường rộng, nơi này lại không cho phép tiểu thương buôn bán nên nơi này chứa vài nghìn người cũng không thành vấn đề.
Chín giờ, ngoài cửa đã tụ tập hơn 5000 người, Sang Dala nhỏ giọng giải thích với Lý Dương, hắn biết được những người này là những người năm ngoái đã tham gia một lần rồi.
Đại hội giao dịch không có lễ khai mạc chính thức, mấy ngày đầu chỉ có thể đến xem nguyên thạch mà thôi, có chút người không muốn tới sớm có thể vài hôm sau tới, có tới buổi tối thì cũng không sau vì đại hội ở đây mở suốt ngày đêm.
Trong đại hội giao dịch thì khi tổ chức Ám Tiêu mới thật sự có nhiều người, lúc đó cơ hồ tất cả những người tham gia đại hội đều tập trung tới báo giá đăng ký.
Cửa trung tâm châu báu cuối cùng cũng được mở ra, những người bên ngoài chờ không có hỗn loạn mà theo thứ tự đi vào.
Người có thể tới tham gia đại hội phần lớn đều là người có thân phận, lúc này họ cũng không phải tới giao dịch nên tới sớm hay muộn cũng chẵng có gì khác nhau.
Ngoài cửa trung tâm châu báo có 30 người mặt cảnh phục, những người này đều là người của chính phủ, ngoại trừ bên ngoài, bên trong còn có mấy trăm binh sĩ khác, đại hội giao dịch là nguồn thu nhập chủ yếu của Myanmar, chính phủ muốn không bảo vệ cũng không được.
Nơi Lý Dương đứng rất gần cửa nên chỉ vài phút sau hắn đã đi vào trong, Lâm Lang, người của Thường Thịnh, An Thị đều đi vào.
Mới đi được khoảng chục thước, bên ngoài đã phát sinh bạo loạn, rất nhiều người không tự chủ được dịch sang 2 bên tạo thành một lối đi nhỏ có thể cùng lúc đi 2, 3 người.
-Sao lại thế này?
Đám người Lý Dương kinh ngạc quay đầu lại, bọn họ đã đi vào torng nên tuy có thể nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài nhưng không thấy được gì.
-Tôi cũng không biết!
Sang Dala lắc lắc đầu, trong số bọn họ Sang Dala có thể xem là chủ nhà, hơn nữa hắn cũng là người duy nhất sẽ không mua nguyên thạch, hắn tới nơi này thuần túy chỉ để góp vui, thuận tiện giúp đỡ Lý Dương, đây là lần đầu tiên Lý Dương tham gia đại hội giao dịch ở Myanmar, có hắn đi theo thì sẽ đỡ phiền phức hơn.
Sang Dala nhỏ giọng phân phối cho một tên bảo tiêu bên cạnh, tên bảo tiêu này lập tức đi ra ngoài.
Bảo tiêu vừa rời khỏi, Sang Dala đột nhiên mở to mắt, không cần bảo tiêu đi hỏi thăm hắn cũng biết đã xãy ra chuyện gì. Ngoài cửa có một đội người đi vào, đi đầu là một ông lão hơn 70 tuổi, tóc của ông đã bạc hơn một nữa, lúc đi đường ông còn không ngừng gật đầu chào hỏi mọi người.
Hai bên ông lão có rất nhiều người tranh thủ chào hỏi ôngmỗi một người chào hỏi ông đều đáp lại.
Đi phía sau ông lão là một người trẻ tuổi, trên mặt người này còn có chút lạnh lùng, ánh mắt thì lại rất có thần, khi đi hắn còn không ngừng đánh giá 4 phía.
-Thiệu Ngọc Cường!
Tư Mã Lâm kinh ngạc kêu một tiếng, người đi theo phía sau ông lão chính là Thiệu Ngọc Cường, Tư Mã Lâm đã gặp hắn rất nhiều lần ở Bình Châu nên còn nhớ rất rõ.
-Sang Dala, vị này chính là?
Lý Dương đột nhiên giật mình, hắn quay đầu lại nhỏ giọng hỏi Sang Dala, hắn không có hỏi cụ thể, có điều Sang Dala hiều ý hắn muốn hỏi.
-Lý tiên sinh, đây là Phỉ Thúy Vương-Mã lão, cũng chỉ có ông mới có thể làm cho mọi người tự động nhường đường mà thôi!
Sang Dala hít vào một hơi rồi chậm rãi nói, hắn cũng rất kính nể Phỉ Thúy Vương, đáng tiếc là hai người thuộc hai thế lực khác nhau, Phỉ Thúy Vương hiện đang giúp cho đối thủ của gia tộc hắn nên ông cũng đã trở thành đối thủ.
Có một người lợi hại lại có danh tiếng lớn như vậy dối với gia tộc của Sang Dala mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì.
Cũng may là bọn họ cũng có mời tới một người lợi hại, một người trẻ tuổi rất có tiền đồ có thể so sánh với Phỉ Thúy Vương, sau khi thắng Trác lão, Lý Dương đã được mọi người nâng lên ngang hàng với Phỉ Thúy Vương rồi.
-Ông ta chính là Phỉ Thúy Vương!
Tư Mã Lâm có chút ngẩn người, mặc kệ Thiệu Ngọc Cường có quan hệ thế nào với bọn họ, chỉ cần với 3 chữ Phỉ Thúy Vương thôi thì cũng đủ sức nặng rồi, ông chính là nhân vật mà mỗi người ham mê đổ thạch đều kính ngưỡng.
Không chút nào khoa trương mà nói trong lòng rất nhiều người ở đây Phỉ Thúy Vương chính là thần tượng, Tư Mã Lâm thích đổ thạch, chuyện của Phỉ Thúy Vương hắn cũng đã nghe qua không ít, hiện tại thấy thần tượng xuất hiện trước mặt mình, nói không kích động chính là gạt người mà thôi.
Lý Xán thì không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ tò mò nhìn Phỉ Thúy Vương, hắn không am hiểu đổ thạch cho nên hắn không hiểu lúc này Tư Mã Lâm đang nghĩ gì.
Lâm Lang, Thường Thịnh, An Văn Quân đều có biểu hiện khác nhau.
An Văn Quân và Sang Dala thì không khác nhiều lắmánh mắt của cô rất phức tạp, vị tiền bối đáng kính ngưỡng này lại là đối thủ của cô, việc này làm cho cô cảm thấy rất bất đắc dĩ. Thiệu thị mấy năm nay có thể phát triển nhanh như vậy không thể thoát khỏi liên quan với người này, không có ông hỗ trợ thì Thiệu Thị làm gì có thể có cổ phần công ty ở Myanmar, làm sao có thể cạnh tranh được với An Thị của cô.
Trong mắt Thường Thịnh thì chỉ có tò mò, hắn là người ham mê đổ thạch, nhưng chỉ thích loại kích thích khi giải thạch, hắn không phải thật sự có hứng thú giống như Tư Mã Lâm.
Về phần Lâm Lang, trên mặt hắn vẫn là nụ cười rạng rỡ, không biết hiện giờ torng lòng hắn đang nghĩ gì nữa.
Rất nhanh Phỉ Thúy Vương và những người phía sau đã đi vào trong, lúc này khoảng cách giữa Phỉ Thúy Vương và đám người Lý Dương còn không tới 10 m.
Sang Dala và An Văn Quân nhịn không được quay đầu sang, đây là hành vi theo bản năng.
-Mã lão tiên sinh, đã lâu không gặp, ngài vẫn có tinh thần như trước a!
Lâm Lang đột nhiên đi tới rồi chào hỏi Phỉ Thúy Vương, bước chân của Phỉ Thúy Vương chậm lại một hcut1 rồi đi tới chỗ Lâm Lang.
Dọc đường đi có vô số người gọi Phỉ Thúy Vương, nhưng vị tiền bối đức cao vọng trọng này cùng lắm chỉ là mỉm cười đáp lại chứ không có nói chuyện với ai, lần này không ngờ lại trực tiếp đi qua, việc này làm cho mọi người rất bất ngờ, có rất nhiều người đang suy đoán thân phận của Lâm Lang.
Không chỉ những người xung quanh kinh ngạc mà ngay cả những người đi theo Phỉ Thúy Vương cũng giật mình, hai mắt Thiệu Ngọc Cường đột nhiên sáng ngời, hắn đã thấy được Lý Dương phía sau Lâm Lang, từ khi tới nơi này hắn luôn nhìn 4 phía xung quanh chính là để tìm Lý Dương.
-Lâm tổng, anh tới đây khi nào thế?
Phỉ Thúy Vương Mã lão đứng trước mặt Lâm Lang rồi mỉm cười nói một câu, mọi người xung quanh thì nhỏ giọng nghị luận, suy đoán thân phận của Lâm Lang.
Lâm lang là người Canada gốc Hoaở Canada rất có danh tiếng nhưng trong nước thì rất bình thường, có rất ít người biết tới.
-Tôi vừa tới không lâu, không ngờ là ngài cũng đến, xem ra nguyên thạch lần này nhất định sẽ có giá trên trời đây!
Lâm Lang cười to một tiếng, hắn đối mặt với Phỉ Thúy Vương cứ như là bạn cũ mới gặp lại không hề có chút câu thúc nào.
Lời của Lâm Lang làm không ít người xung quanh gật đầu, Phỉ Thúy Vương xuất hiện ở Myanmar thì nhất định sẽ là nhân vật chói mắt, nếu ông có hứng thú với khối nguyên thạch nào thì khối này nhất định sẽ không tệ.
Đây cũng không phải là suy đoán, nó đã là chuyện từng xảy ra, vài năm trước Phỉ Thúy Vương tham gia một lần dại hội giao dịch thì đã tạo thành ảnh hưởng như vậy, về phần người mua có lời hay không thì không ai biết cả.
-Tôi lần này đến xem, chưa chắc đã tham gia, khối Phỉ Thúy Thiên Châu của anh có mang tới hay không?
Mã lão tiên sinh mỉm cười lắc lắc đầu, sau khi nghe ông nói vậy thì Lâm Lang liền bất đắc dĩ cười khổ, hắn nói:-Mã lão tiên sinh, ngài đừng nghĩ tới Phỉ Thúy Thiên Châu của tôi, theo tôi được biết thì gần đây có Phỉ Thúy Thiên Châu xuất thế, hơn nữa còn là Thủy Tinh Chủng, ngài nên đi tìm Thủy Tinh Chủng Thiên Châu mới đúng!
Nghe chuyện hai người nói, mọi người xung quanh lại nghị luận, âm thanh nghị luận còn không nhỏ, Phỉ Thúy Thiên Châu trong giới ngọc thạch chính là một truyền thuyết, bọn họ nghe qua rất nhiều lần nhưng chưa có ai được thấy cả. !
← Ch. 0483 | Ch. 0485 → |