Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0546

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0546: Áo gấm về nhà
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Sau khi gặp được Lý Dương Hà Kiệt không đi xem sản phẩm mỹ nghệ ở Đại Bằng nữa.

Bản thân anh cũng biết gặp được bảo bối ở đây là không có nếu không phải là vô vị thì thực sự không có cách nào, anh cũng không thể chạy tới đây để đi dạo.

Đối với anh mà nói thu hoạch lớn nhất là gặp được Lý Dương, có Lý Dương cùng đi sẽ có thể thay đổi vận may của anh, đối với vận may yêu ma của Lý Dương anh đã nhiều lần tự thân trải nghiệm.

Xuyên qua khu Đại Bằng Lý Dương trực tiếp đi theo hướng tiệm đồ cổ của mình, khi qua tiệm của ông chủ Ngưu Lý Dương còn nhìn nhìn, việc buôn bán của ông chủ Ngưu thực sự không tồi, trong tiệm có rất nhiều khách, a đầu Ngưu Linh đang bận quá không chú ý đến Lý Dương đang đi qua cửa.

Chỉ nhìn qua rồi Lý Dương đi luôn, anh vốn muốn tìm ông chủ Ngưu hỏi chút chuyện nhưng nhìn thấy ông bận như vậy nên thôi. Trong chốc lát mấy người đã tới cửa lớn của Thuỵ Tường Trai, Hà Kiệt còn ngẩng đầu nhìn biển quảng cáo cảm giác tang thương.

Việc Lý Dương mua tiệm đồ cổ này Hà Kiệt cũng đã nghe nói, Lý Dương bây giờ là người nổi tiếng trong chợ, mở một tiệm đồ cổ là rất bình thường nhưng đáng tiếc ở đây không có bảo bối nào tốt, cũng không làm cho anh mua lời được.

- ông chủ, ngài đã về.

Lý Dương vừa tới phòng khách, quản lý Tô Đào liền thấy anh vội chạy lại cung kính chào.

- Tôi vừa về, gần đây vẫn tốt chứ?

Lý Dương nhìn bốn xung quanh rồi gật đầu. Thuỵ Tường Trai có không ít khách, hôm nay lại là cuối tuần không chỉ việc buôn bán bên ngoài tốt mà bên trong cũng không tồi.

- Tốt lắm, hiện tại rất tốt, ông chủ bây giờ danh tiếng của ngài càng ngày càng lớn, ảnh hưởng tốt tới việc buôn bán của chúng ra rất nhiều, chúng ta tháng này lợi ích có thể gấp đôi so với trước.

Tô Đào lập tức trả lời, thời gian này có thể nói là những ngày công việc thuận lợi nhất, ông chủ hoàn toàn uỷ quyền cho làm anh thự hiện những cách làm trước, trong tiệm có thể nâng cao lợi ích và nỗ lực của anh cũng có phần rất lớn.

- Tốt, chúng ta lên trên nói.

Lý Dương nói xong liền đi lên gác, ở dưới lầu nhiều khách hiếu kỳ nhìn anh, Lý Dương không muốn những người ở đây phát hiện ra thân phận của anh tránh gây phiền phức.

Trên lầu có phòng giám đốc và phòng tiếp khách quý, phòng tiếp khách quý chính là nơi tiếp đón những vị khách quan trọng.

Phòng giám đốc hơi nhỏ, Tô Đào chỉ có thể mời bọn Lý Dương vào phòng tiếp khách, Lý Dương cũng không ý kiến gì với điều này, anh mua tiệm đồ cổ này chỉ là muốn bản thân có sự nghiệp kinh doanh ở Bắc Kinh còn lại không phải là dựa vào tiệm để kiếm tiền.

Thực sự muốn kiếm tiền đối với Lý Dương mà nói không con đường nào nhanh bằng đổ thạch, huống hồ mạch khoáng cực lớn ở Myânm còn có cổ phần của anh, phần trăm sau này có thể cho lợi nhuận hơn tiệm này nhiều.

- Quản lý Tô, về việc buôn bán có khó khăn gì không?

Sau khi ngồi xuống Lý Dương tiện hỏi một câu. Tô Đào nhìn Lý Dương do dự một chút rồi nhẹ nhàng nói:- những cái khác thì không vấn đề gì, việc nhập và xuất hàng của chúng ta đều ổn định, chỉ là bảo ở tiệm thị trấn không có đặc biệt gì nên cảm giác hơi tiếc.

- Bảo ở tiệm thị trấn, là việc gì vậy?

Lý Dương cau mày Tô Đào vội vàng giải thích nguyên nhân.

Nghe Tô Đào giải thích Lý Dương hiểu ngay, trấn điếm chi bảo ở trong tiệm đồ cổ là thường thấy, kỳ thực Lý Dương sớm đã thấy chấn điếm chi bảo trong các tiệm đồ cổ khác, chỉ là giá cả rất đắt cho nên tiệm không muốn bán.

Có một số trấn điếm chi bảo là hàng không bán, cho dù bạn đưa ra giá cao bao nhiêu cũng không bán, bày ra đó chỉ là cho thêm danh tiếng.

Một tiệm đồ cổ có trấn điếm chi bảo hay không, nếu có thì giá như thế nào cũng là một tiêu chuẩn để đánh giá thực lực của tiệm đó.

Thuỵ Tường Trai trước có một bình gốm triều Minh không tồi chính là trấn điếm chi bảo nhưng đáng tiếc tập đoàn Phi Tường đã cầm đi, cho đến bây giờ không có gì tốt cả. Bảo bối giá cao như vậy Tô Đào không thể tự quyết được nên phải báo cáo với Lý Dương để anh nghĩ cách giải quyết.

- Việc trấn điếm chi bảo cậu không phải lo, quay về tôi sẽ tìm cho cậu một cái bày ở tiệm không bán.

Sau khi hiểu sự tình Lý Dương lập tức nói một câu, trên tay còn có rất nhiều bảo bối quý, tiện để một vật ở trong tiệm làm chấn điếm chi bảo không vấn đề gì, đây là việc làm ăn của mình không có vật nào thích hợp cũng không nói được, bị người trong ngành nhìn thấy lại cười cho.

Trên mặt Tô Đào lộ ra ngay nụ cười sán lạn cũng có chút khẩu khí tự hào ông chủ là một người lợi hại, những bảo bối mà anh cầm chắc chắn không tồi, có được chấn điếm chi bảo thích hợp Tô Đào tự tin việc làm ăn sẽ tốt hơn.

ở Thụy Tường Trai một lúc Lý Dương đi luôn, việc buôn bán ở tiệm đồ cổ không tồi, vận tác cũng tốt không cần anh đặc biệt lo lắng, điều này làm Lý Dương rất hài lòng.

Ra khỏi Thụy Tường Trai Lý Dương lập tức bảo Lưu Cương đăng ký vé máy bay đi Minh Dương, ở biệt thự của Minh Dương còn có mấy bảo bối, lần này Tô Đào nhắc đến chấn điếm chi bảo Lý Dương lập tức nghĩ đến mấy bảo bối này.

Những bảo bối Lý Dương bỏ lại Minh Dương là cái khạp Vạn Lịch, đồ tẩy bút, Tuyên Đức Lô, Liêu Trai Lạc Hành Đồ, còn có mấy bộ nữa Lý Dương mua đều để ở Minh Dương.

Bút tẩy Nhữ Diêu rất hợp để làm chấn điếm chi bảo của Thụy Tường Trai, nhân cơ hội này mang về khi Hà lão không quay về Minh Dương thời gian Lý Dương ở đó cũng không lâu.

Sau này nếu có kết hôn với Vương Giai Giai thì sẽ về Minh Dương ít hơn, mang về cũng tốt, đặt ở đó lại phải lo lắng, bảo vệ nhà ở Bắc Kinh của Lý Dương còn an toàn hơn bên kia.

Ngoài những chuyện đó ra Lý Dương có mấy chuyến phải giải quyết gấp, lễ mừng thọ của Hà lão sắp đến rồi, không thể chậm trễ hơn nữa.

Lưu Cương đặt vé ngày thứ hai, buổi chiều Lý Dương cùng Hà Kiệt lại đi dạo mấy chợ đồ cổ, cuối cùng thất vọng quay về, muốn mua được hời không dễ như vậy, cho dù Lý Dương có năng lực đặc thù muốn gặp được thứ tốt cũng cần phải may mắn.

Điều naỳ làm Hà Kiệt có chút uể oải, Lý Dương lập tức quay về Minh Dương không đi cùng Hà Kiệt nữa, chỉ có thể sau mấy ngày nữa xem có cơ hội nữa không, nếu không có anh chỉ còn cách bỏ tiền mua với giá cao, cũng với những người khác đưa quà mừng thọ.

Chào Hà lão, sáng sớm ngày hôm sau Lý Dương quay về Minh Dương, lần này Vương Giai Giai không đi cùng, Lý Dương phải bàn với bố mẹ việc đính hôn của hai người. Ý bố mẹ Vương Giai Giai là làm cùng với lễ mừng thọ Hà lão, coi như là song hỉ lâm môn, nếu như vậy thì thời gian gấp quá rồi.

Máy bay từ từ hạ xuống Minh Dương, Minh Dương chỉ là thành phố cấp ba bình thường, nhưng cũng mạnh hơn nhiều so với Ngõa Thành ở Myanma, điều này làm Lý Dương cảm thán lần nữa, chính trị ổn định mới là đảm bảo cuộc sống của người dân.

Tẩy bút Nhữ Diêu, Tuyên Đức Lô còn có mầy thứ khác đều ở đây, quay lại biệt thự Lý Dương liền đem những thứ này đưa cho Triệu Khuê, để Triệu Khuê tự mình đưa tới Bắc Kinh, anh mấy ngày nay không quay về rồi, Triệu Khuê đem mấy thứ này quay về lại đến báo cáo với anh.

Ngoài mấy bảo bối này, đi cùng Triệu Khuê còn có một khối nguyên thạch trên xe tải, nguyên thạch này là đấu giá khi Lý Dương ở Bình Châu, bên trong còn có Phỉ THúy không tồi, tổng thể giá trị có thể lên tới hai trăm triệu.

Đáng tiếc Lý Dương không có thời gian giải ra nên cứ để trên xe, lần này cũng mang tới Bắc Kinh.

Khi bọn Triệu Khuê đi đã là ba giờ chiều, đợi bọn họ đi cả biệt thự chỉ còn Lý Dương và Lưu Cương, hai người nhớ lại những ngày mới quen.

Khi đó, ở biệt thự này thường chỉ có hai người bọn họ.

- Lý ca, tôi lái xe.

Lưu Cương đột nhiên nói một câu, cười đi ra bãi xe, một lúc lái Volvo tới, phía sau Volvo còn để mấy khối nguyên thạch.

- Cậu biết tôi muốn đi đâu?

Lên xe, Lý Dương rất ngạc nhiên hỏi Lưu Cương một câu, mấy khối nguyên thạch này không lớn, là Lý Dương đặc ý lưu lại, nhưng trước không đặt ở xe, chắc Lưu Cương chuyển lên.

- Lý ca, nơi anh muốn đi là cổ thành Thúy Ngọc Hiên, tôi đoán đúng hay không?

Lưu Cương nhếch mép cười, khởi động xe rồi lái đi.

Lưu Cương đoán không sai, Lý Dương chính xác muốn đi tới Thúy Ngọc Hiên, muốn tới xem bọn Trương Vĩ thế nào.

Nghiêm túc mà nói, Trương Vĩ là người dẫn đường mang những khối thạch này tới, không có Trương Vĩ giới thiệu Lý Dương cũng không thể quen Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt, cũng không quen được nhiều người bạn tốt như vậy.

Không quen những người này Lý Dương không thể có con đường đổ thạch, muốn đi Vân Nam đổ thạch kiếm tiền. Luc đó cho dù anh tới Vân Nam cũng không thể thu được thành tích ở Bình Châu, càng không thể trong thời gian ngắn như vậy lại có được danh tiếng như vậy, đạt được lợi ích lớn như vậy.

Thực sự mà nói Lý Dương đối với hiệp hội ngọc thạch Minh Dương còn có cảm tình nhất định, ở đây cũng coi như là nơi bắt đầu sự nghiệp của anh.

Kỳ thực Lý Dương lưu lại mấy khối này Lưu Cương dễ dàng đoán ra, Lưu Cương và Lý Dương ở cùng nhau còn nhiều hơn Vương Giai Giai, hiểu Lý Dương cũng rất sâu sắc.

Sau mười mấy phút, Lưu Cương lái xe tới Cổ Thành ở đây vẫn là nơi cũ không có gì thay đổi lớn.

Dừng xe, Lý Dương và Lưu Cương liền xuống xe đi vào bên trong, khối nguyên thạch để ở trong xe, lát nữa lấy ra cũng không muộn, mấy khổi thạch đặt ở bên trong xe cũng không mấy ai để ý. Hôm nay là chủ nhật khu cổ thành vô cùng náo nhiệt, đường rất nhiều người, thậm chí còn có chỗ phải chen lấn, làm cho những ông chủ lộ ra những nụ cười tươi roi rói.

Nhìn những hình ảnh quen thuộc Lý Dương lại nhớ ngày còn đi học chạy tới đây đi bộ, thời gian trôi thật nhanh, không ngờ chỉ thoắt cái đã thay đổi nhiều như vậy.

Những thay đổi này đều là những thứ mà anh không hề tưởng tưởng qua.

Rất nhanh tới Thúy Ngọc Hiên, biển quảng cáo của Thúy Ngọc Hiên hình như bị thay một cái, to hơn cái trước, phía dưới còn treo biển hiệu của hiệp hội ngọc thạch Minh Dương, trước không có biển hiệu này.

Nhìn thấy biển hiệu này Lý Dương cười cười, bước nhanh vào trong tiệm.

*****

Việc làm ăn của Thúy Ngọc Hiên không tồi, trong tiệm có khoảng hai mươi khách, còn có không ít đang lựa chọn trang sức.

Ngọc khí bày bên trong tủ cũng nhiều hơn so với khi trước Lý Dương đến, trong tiệm không có thay đổi gì, nhưng cho người ta cảm giác phát triển đi lên, Trương Vỹ những ngày này chắc rất thoải mái.

- Hai vị tiên sinh muốn xem gì?

Một cô gái mặc sườn xám đi tới cúi đầu nói một câu, Lý Dương cười đáp lại, thái độ phục vụ của Thúy Ngọc Hiên đều đáng khen.

Cô gái vừa ngẩng đầu lên liên ngây người ra đó, mắt chữ o mồm chữ o.

-Lý, Lý...

Cô gái nói hai chữ lập tức bịt miệng mình lại, cau mày biểu hiện rất kích động.

Lý Dương thôi cười nhẹ nhàng nói:- cô là tiểu Liễu đúng không? Trương tổng có ở đây không?

- Có, có, Trương tổng ở bên trong.

Lúc này cô gái không hoảng hốt nữa nhìn chằm chằm Lý Dương bước vào cửa sau, vẻ kích động trên mặt dần mất đi, nhưng cứ nghĩ đến việc Lý Dương vẫn nhớ tên mình là cô lại thấy xúc động.

Lý Dương dần biết, sau khi việc anh ở Myanma được truyền đi đặc biệt là việc đổ kinh điển truyền đi trong chốc lát trở thành thần tượng của tất cả mọi người. Cô nương này cũng không ngoại lệ, đột nhiên nhìn thấy người mà hằng ngày mọi người vẫn bàn luận cô gái có phản ứng như vậy đã là ổn rồi.

- Xuống rồi, xuống rồi, đáng tiếc quá.

Sau khi Lý Dương vừa bước vào hành lang thì liền nghe thấy tiếng kêu của rất nhiều người, âm thanh rất lớn vẻ rất náo nhiệt.

Lý Dương dừng lại một chút, trên mặt tỏ vẻ ngạc nhiên, phía sau có rất nhiều người, mà còn có người đang giải thạch nhưng không biết ai là người giải.

Lý Dương nhanh chân bước tới hành lang nhìn thấy cảnh tượng trước mặt Lý Dương liền ngây người một lúc, phía sau cái sân nhỏ này dường như chật cứng người, bao vây máy giải thạch, Lý Dương căn bản không thể nhìn thấy máy giải thạch.

Cái sân nhỏ này của Trương Vỹ không lớn, bình thường có mấy chục người cũng phải chen nhau, Lý Dương đếm đầu người cũng phải ít nhất hơn một trăm người chen nhau, đều nhanh chân bước vào trong sân.

Phía trong cùng có mấy người quay đầu nhìn Lý Dương rồi lại lập tức quay lại thò cổ vào bên trong.

- Người này trông rất quen, hình như gặp ở đâu rồi?

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi nói bên cạnh, anh ta là một trong số những người vừa quay đầu nhìn Lý Dương

- Có khả năng là hội viên mới gia nhập, khi tụ họp trước có gặp.

Bạn anh ta cũng quay đầu nói.

Nhưng anh ta chỉ nhìn nghiêng Lý Dương, lúc này Lý Dương đã đi tới trước mặt.

- Có khả năng.

Người đàn ông này gật đầu theo, không suy nghĩ nhiều nữa, gần đây hiệp hội ngọc thạch ngày ngày đều có những thành viên mới gia nhập, ngay cả Trương Vĩ cũng không nhận ra tất cả một người.

Nhưng người đàn ông này có cảm giác có gì đó không đúng, không kìm chế được lại quay đầu lại nhìn một cái, đáng tiếc Lý Dương đã bước vào trong đám đông, làm hắn chỉ có thể nhìn thấy chút quần áo.

Không hiểu người này cũng không muốn nghĩ nữa, bên trong bây giờ đang tiến hành giải thạch náo nhiệt, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Người chen chật cứng, Lý Dương đứng ở bên ngoài cùng lắc đầu bất đắc dĩ, nhiều người như vậy làm anh cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.

Nhiều người như vậy đều là thành viên của hiệp hội ngọc thạch ư? nếu như vậy thì hiệp hội ngọc thạch Minh Dương phát triển cũng khá nhanh, mà những người bên trong đều rất lạ Lý Dương vẫn chưa nhận ra ai quen.

- Lý ca, có cần tôi giúp anh chen vào trong không?

Lưu Cương thấy Lý Dương lắc đầu liền chen vào nói một câu, bên trong rất nhiều người nhưng Lưu Cương nếu muốn chỉ nhẹ nhàng chen là có đường thông ngay để cho Lý Dương vào bên trong cùng.

- Không cần đâu.

Lý Dương quệt mũi lắc đầu, anh chỉ cần biết không cần vào cũng có thể nhìn thấy những gì đang xảy ra.

Năng lực đặc thù được mở ra, tất cả xung quanh được thể hiện ra dưới hình ảnh lập thể, máy giải thạch được bày ra có ít Phỉ Thúy được giải ra còn có rất nhiều phế liệu vừa giải ra được bày dưới đất. xem ra ở đây đã xảy ra một trận giải thạch.

Trên tấm gỗ của máy giải thạch còn đặt một khối nguyên liệu mới, đây là khối mới vừa mới bị cắt một dao, từ vỏ ngoài cho thấy đây là khối chỉ toàn đá.

Lý Dương cũng quen người giải thạch, là Tư Mã Lâm người đã ở cùng anh ở Myanma một thời gian dài, Lý Dương không ngời Tư Mã Lâm cũng quay về Minh Dương mà còn ở đây giải thạch.

Đứng bên cạnh Tư Mã Lâm là Trương Vĩ và Cố lão, lúc này vẻ mặt ba người đều rất khó coi.

Xung quanh máy giải thạch còn có không ít người mang vẻ mặt tiếc rẻ, hai mảnh cắt trên máy giải thạch đều lộ ra lớp sương đen dày, sương đen rất không tốt, nhát dao này là xuống rồi.

- Hạ đao nhanh một chút, nếu không là nhận thua.

Tư Mã Lâm đối diện với họ, có mấy người đàn ông trung niên ba bốn mươi tuổi, trong đó có người đột nhiên nói một câu, trên mặt còn có chút khinh thường.

Hắn mở miện mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ tức giận. Điều này làm cho Lý Dương không hiểu tại sao.

- Các anh vội gì chứ? Cho dù sương đen cũng có thể đổ tăng, Lý lão đệ đã đổ tăng sương đen rồi.

Tư Mã Lâm kêu lên một tiếng, cười, nhưng khi lựa chọn hạ dao lại có chút do dự, Trương Vĩ một bên, Cố lão một bên lo lắng cau mày, Cố lão còn lắc đầu cúi xuống.

Khối nguyên liệu này cũng không lớn không nhỏ, nặng khoảng hai mươi cân, trông như miếng thịt khô, bên ngoài màu đỏ vàng giống miếng thịt khô, bong loáng có sức thu hút, chủ yếu lộ ra sương, ven xung quanh đều là chất lượng bình thường.

Nguyên liệu này khi ở Myanma gặp rất nhiều, nhưng ở Minh Dương thì hiếm có đáng tiếc bên trên khối nguyên liệu này có một miếng tùng mai, ảnh hướng tới giá trị cực lớn.

Cho dù có hoa tùng mai giá trị khối này cũng phải trên hai mươi vạn, dù sao miếng thịt to như vậy cũng không thường thấy, nguyên thạch kiểu này tỷ lệ đổ ra Phỉ Thúy không thấp.

Nhát dao Tư Mã Lâm vừa cắt chính là hạ xuống hoa tùng mai chỗ vỏ ngoài, đáng tiếc kết quả làm anh rất thất vọng, biểu hiện ở bên dưới quả nhiên không tồi, hiện tại rất nhiều người đều không coi trọng khối thạch này.

- Cố lão, Trương tổng, hai người thấy thế nào?

Tư Mã Lâm nói, có thể thấy khi hạ dao rất lo lắng, không kìm chế được liền hỏi Trương Vỹ và Cố lão đứng bên một câu, mấy người đối diện lập tức cười nhạt vẻ châm chọc.

Thấy cảnh này Lý Dương hiểu ở đây chắc chắn có việc gì đó đang xảy ra, vội vàng kéo một người ở gần nhất hỏi nhỏ một chút.

Người này quay đầu lại nhìn Lý Dương một cái, rất nhanh nói nhỏ, qua lời giải thích của người này Lý Dương hiểu chuyện gì.

Mấy người đàn ông đứng sau máy giải thạch chính là người Côn Minh Vân Nam, mấy người này là cao thủ đổ thạch, tới Minh Dương là muốn khiêu chiến với Lý Dương, Lý Dương căn bản không ở Minh Dương nên cũng không có ai để ý tới mấy người này.

Không tìm thấy Lý Dương, bon họ liền khiêu chiến với hiệp hội ngọc thạch Minh Dương, Trương Vĩ không nhìn nổi bọn kiêu ngạo này liền đồng ý yêu cầu đổ thạch họ đưa ra.

Phương thức đổ rất đơn giản, mỗi người lấy ba khối nguyên thạch, Phỉ THúy giải ra của ai giá trị cao nhất sẽ chiến thắng, người thua không cần đưa Phỉ Thúy cho đối phương, chỉ cần thừa nhận mình không bằng họ là được, điều này cũng giống như phương thức đổ thạch của Trác lão khi Lý Dương ở Myanma.

Mấy người này đã đến mấy ngày rồi, hôm trước Vương Hạo Dân và một trong số bọn họ thi đổ, kết quả ba khối đều thua, làm hiệp hội ngọc thạch Minh Dương mất mặt, mấy người này lại càng kiêu ngạo hơn.

Hôm qua Trương Vĩ tự mình tham gia, ba khối có hai khối đều giả ra Phỉ THúy có giá trị vượt đối phương, đáng tiếc khối cuối cùng lại vượt qua Trương Vỹ, cuối cùng Trương Vĩ thua ê chề.

Sau khi thắng hai trận những người này trở nên cuồng vọng, tuyên bố ngay cả Lý Dương đến cũng không thắng nổi, thái độ của bọn họ chọc giận tất cả các thành viên của hiệp hội ngọc thạch việc này không phải là đánh nhau mà có thể giải quyết được, nếu không mấy người này có thể không ra nổi cửa Thúy Ngọc Hiên.

Hôm nay là ngày thứ ba, Trương Vỹ mời Tư Mã Lâm ở Trinh Châu tới, lại mang mấy khối trong tiệm của họ ra hi vọng có thể dựa vào sự giúp đỡ của Tư Mã Lâm cứu họ một ván.

Dù sao Tư Mã Lâm ở Myanma cùng Lý Dương rất lâu có thể giúp Lý Dương giải ra Phỉ Thúy cao cấp Thủy Tinh Chủng liên tiếp được giải ra có thể có được chút vận may của Lý Dương, chỉ cần vận may chiến thắng trong trận này thì có thể dẹp yên được bọn người kiêu ngạo đến từ Vân Nam.

Buổi chiều thi đổ thạch bắt đầu, ba khối của mấy người Vân Nam đều đã giải xong phân thành Phỉ Thúy Hoa Thanh, Can Thanh, Kim Ty Chủng, ba khối đều đổ tăng không phải dễ, khối thạch là do mấy người Vân Nam này tự mang đến nhưng cũng có thể thấy trình độ năng lực của những người này thực sự cao hơn bọn Trương Vĩ.

Tư Mã Lâm cầm ba khối nguyên thạch, hai khối chỉ giải ra Phỉ Thúy Đậu Thanh và Hoa Thanh giá trị không cao, khối Can Thanh còn đổ xuống, Hoa Thanh cũng cố để hòa vốn, thực lực còn kém đối phương xa.

Khối cuối cùng này là khối họ xem trọng nhất, khối này nếu cũng đổ xuống thì Tư Mã Lâm coi như thua, hai vị giám đốc và một hội trưởng của hiệp hội ngọc thạch đều thua vậy coi như hiệp hội ngọc thạch Minh Dương thua rồi.

Thua quay về sợ muốn mời Lý Dương xuất hiện nhưng họ tuyệt đối không vì chuyện nhỏ này mà kinh động đến Lý Dương, những người này không đáng để Lý Dương đối phó, cuối cùng chỉ có thể nuốt nỗi hận này.

Người giới thiệu cho Lý Dương tỏ vẻ rất phẫn nộ, anh ta cũng là thành viên của hiệp hội ngọc thạch Minh Dương, là thành viên mới vào trình độ bình thường so với Tư Mã Lâm còn kém xa, chỉ là người yêu thích đổ thạch vừa mới gia nhập hội, cho nên cho dù tức giận cũng chỉ biết chấp nhận.

Ngoài anh ta ra, những người xung quanh cũng vô cùng tức giận, liên tiếp ba ngày đều đổ xuống, mấy người này lại vô cùng kiêu ngạo, cười Minh Dương không có người tài.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)