← Ch.0579 | Ch.0581 → |
-Lợi dụng Bộ Ẩn Pháp, chúng tôi quả thật đã che giấu thứ này được một thời gian rấ dài, đáng tiếc là lại không thể tiếp tục bảo tồn tới thời nay. Lúc cưới thời Minh đầu thời Thanh, trong một lần đại tai nạn thứ này đã biến mất, con cháu đời sau của Khổng gia vẫn tiếp tục đi tìm nó cho tới ngày nay!
Khổng lão nói xong, lại nhìn Dạ Quang Bôi, trong mắt chứa sự khát vọng.
Khổng lão quay đầu lại nhìn Lý Dương, còn chưa có mở miệng thì Lý Dương đã giành nói trước:-Khổng lão tiền bối, ngài vừa nói cái chén này có công năng thần kỳ, vậy sự thần kỳ của nó là gì?
Lý Dương biết ông muốn thu hồi cái chén này nên căn bản là không cho ông cơ hội.
Khổng lão sững sốt, vừa rồi vì quá kích động nên nhất thời thuận miệng, cái chén này quả thật có rất nhiều công năng, nhưng khi nói ra những công năng này thì hi vọng thu hồi nó sẽ càng xa vời.
Những chuyên gia xung quanh đều nhìn về phía Khổng lão, Lưu Cương, Vương Giai Giai và Bành Vũ là người ngoài nghề không hiểu gì nhưng cũng rất tò mò, khi nghe nói tới có công năng thần kỳ mọi người liền nghĩ tói Trường Sinh Bát, sự thần kỳ của Trường Sinh Bát mọi người đã từng thấy qua.
-Thời gian đã lâu lắm rồi, tôi cũng không nhớ rõ!
Một lát sau, Khổng lão lắc đầu, nói, Hà lão thâm ý nhìn ông, Lý Dương thì không có biến hóa gì, có điều trong lòng hắn thì không tin những gì Khổng lão nói.
Những chuyên gia xung quanh tỏ ra thất vọng, Dạ Quang Bôi trước mắt nhìn rất đẹp, nhưng còn chưa tới mức được xem là thần kỳ.
Khổng Huyên ngẩn đầu lên nhìn cha mình, sắc mặt cô có chút đăm chiêu.
Vương Giai Giai quệt miệng, cô hiểu Lý Dương rất rõ, mặc kệ cái chén nay có thần kỳ hay không thì Lý Dương cũng không chuyển nhượng, nếu như hắn đồng ý chuyển nhượng thì cũng không mời Hà lão tới đây rồi.
-Đặc điểm của cái chén này tôi biết một phần, nhưng không biết là có chính xác không nữa!
Hà lão đột nhiên nói một câu, mọi người đều tập trung nhìn ông, trên mặt Lý Dương lúc này tràn đầy sự vui vẻ.
-Hà lão, ông biết thứ này ư?
Lý Dương vội vàng hỏi một câu, cặp chén này từ sớm đã làm cho hắn cảm thấy không đơn giản, nhưng nó có chổ thần kỳ nào Lý Dương cũng không biết, dù sao thì năng lực đặc thù của hắn không phải là vạn năng.
Hà lão mỉm cười gật đầu, nói:-Trước kia có xem qua một quyển sách cổ nói rằng Lý Thế Dân rất yêu thích cặp chén này, mỗi ngày đều dùng nó để uống rượu, ngoài ra trên sách còn nói tới vài điểm thần kỳ của nó, nhưng ông không dám chắc những thứ được nhắc tới là sự thật!
Hà lão nói, dù sao thì sách sử ghi lại thường có chút khuếch đại, có điều cũng có vài thứ là sự thật.
Sắc mặt Khổng lão có chút trắng bệch, hà lão có thân phận rất cao, ông đã xem qua rất nhiều sách cổ quý báo, thậm chí một ít cơ mật ông cũng từng xem qua, Hà lão nói không chừng thật sự là biết bí mật của thứ này
-Hà lão, cái chén này rốt cuộc là có gì thần kỳ, xin ngài chỉ giáo cho!
Chu lão đứng dậy, ôm quyền nói một câu, những chuyên gia khác cũng gật gật đầu. Bọn họ cũng đoán là Khổng lão không muốn nói, có điều hiện tại không còn quan trọng nữa, Khổng lão không nói thì vẫn còn Hà lão mà.
Hà lão mỉm cười gật đầu rồi nhỏ giọng nói:-Tôi biết 2 điểm thần kỳ của cặp chén này, điểm thứ nhất rất đơn giản, mọi người cũng có thể đoán ra, có điều mọi người không ngờ tới mà thôi, tôi hỏi một câu, cái chén này có tên là gì?
-Dạ Quang Bôi!
Bạch Minh bật thốt lên, khi nói xong hắn liền sững sốt, mọi người cũng sửng sốt giống hắn.
Đúng vậy, cái chén này gọi là Dạ Quang Bôi, nó khẳng định là có liên quan tới đêm tối, trên thực tế rất nhiều chén Dạ Quang Bôi trong đêm tối có thể phát sáng, nếu không thì nó cũng không có tên là Dạ Quang Bôi.
Mọi người vừa rồi bị cuốn hút nrn6 ngay cả tên của nó cũng đã quên.
Nghe Hà lão nói vậy, Khổng lão có chút run lên, Lý Dương vẫn luôn chú ý Khổng lão lập tức hiểu ra Hà lão nói rất đúng, cái chén này trong đêm tối quả thật có biểu hiện khác.
-Lưu Cương!
Lý Dương nhỏ giọng kêu Lưu Cương, Lưu Cương hiểu ý gật gật đầu, hắn lập tức đi ra ngoài, loại phòng tổng thống thế này luôn có công tắc điều chỉnh sáng tối, có điều nó không nằm trong phòng mà nằm bên ngoài.
Lý Dương nhìn nhìn bốn phía, sau đó kéo màng lại, xung quanh mờ ảo, xem Dạ Quang Bôi càng thêm huyễn lệ hơn.
Và phút sau, đèn trong phòng đã toàn bộ tắt, xung quanh nhất thời chìm vào bong tối. Hai giây sau, Dạ Quang Bôi trong phòng từ từ phát sáng, mười giây sa, ánh sáng phát ra càng ngày càng rực rỡ, ba mươi giây sau, cái chén đã phát ra ánh sáng vô cùng huyền ảo.
Cái chén này thật sự đã phát ra ánh sáng, những chuyên gia thậm chí có thể mượn nhờ ánh sáng này để quan sát khuôn mặt của những người xung quanh.
Có điều lúc này không ai nhìn những người xung quanh có khuôn mặt thế nào cả, mọi người đều ngơ ngác nhìn cặp chén trên bàn, có vài vị chuyên gia nhịn không được không ngừng hít vào.
Khổng lão cũng ngây dại, Khổng Huyên cũng há to miệng, vừa rồi Dạ Quang Bôi chỉ tỏa ra chút ánh sáng, căn bản nhìn không ra cái gì, nhưng lúc này, sự đẹp đẻ của cặp chén trong màn đêm đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Hai cái chén phát ra ánh sáng nhìn giống như là ánh sáng của Dạ Minh Châu, chổ thần kỳ là mổi cái chén đều xuất hiện hình ảnh của một con rồng đang bay lượn, con rồng này đang chơi đùa với một viên châu, hình ảnh này nhìn giống như đang xem phim vậy.
Có thể nói hình ảnh này so với xem phim còn chân thật hơn.
-Cửu Long Diễn Châu, lão tổ tông không có gạt chúng ta!
Khổng lão chậm rãi nói một câu, trên mặt càng thêm chua sót, trong bóng tối, Dạ Quang Bôi này đã sáng lên, mà Cửu Long Diễn Châu chính là chỗ thần kỳ nhất của cái chén này, Khổng lão trước kia đã biết việc này nhưng tới hôm nay ông mới có thể tận mắt nhìn thấy.
Tất cả mọi người khi nghe Khổng lão nói vậy liền biêt lời vừa rồi của Khổng lão là nói dối.
Có điều lúc này không ai để ý tới việc này, đổi lại là bọn họ chỉ sợ bọn họ cũng sẽ làm như vậy.
Lúc này tất cả mọi người đều si ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt
Một cái chén-chín con rồng, hai cái chén-18 con rắn, những con rắn này có hình thù khác nhau, bọn chúng trong quần sáng đang không ngừng truy duổi tranh đoạt viên châu, nhìn vô cùng sống động, náo nhiệt.
Có vài con rắn còn quay đầu hướng về phía mọi người, nhìn giốn như là chúng muốn từ trong cái chén bay ra, Bành Vũ ngơ ngác nhìn một màn này, trong lòng hắn thì dân lên một ý tưởng đặc biệt: thứ này là Long, nếu chúng thật sự bay ra thì chúng vẫn nhỏ như thế này ư?
-Thật mỹ lệ, thật thần kỳ!
Khổng Huyên từ từ nói từng chữ một, mỗi khi nói một từ thì sự chua sót trên mặt cô càng tăng lên. Cái chén thần kỳ này vốn là của cô, nhưng lại vì khi đấu giá không kiên quyết nên đánh mất, nếu trên thế giới này có thuốc hối hận thì Khồng Huyên nhất định không tiêc mọi thứ để mua một lọ, cho dù là giá của nó đắt hơn giá của Dạ Quang Bôi này vài lần cũng chẳng sao.
Đôi mắt của Hà lão cũng sáng lên, sách cổ ông nói kỳ thật là bản ghi chép trong cung đình thời Đường, chuyện của cặp chén được nhắc tới ông cũng từng nghi ngờ là có phải hoàng đế cố ý cho ghi lại như vậy hay không.
Hiện tại cuối cùng ông cũng đã hiểu được bản ghi chép này chẳng những không khoa trương mà ngược lại còn có chút không đề cập hết sự thần kỳ của cặp chén này, cặp Dạ Quang Bôi này và Trường Sinh Bát, Tiên Âm Bình giống nhau, chúng đều là báo vật của văn hóa Hoa Hạ, nó hoàn toàn xứng đáng là quốc bảo cấp thần khí.
Lúc này ông cảm thấy may mắn vì mình đã tới đây, mặc kệ ra sao thì đây cũng là một quốc bảo, lại một món quốc bảo nghìn năm được Lý Dương phát hiện ra, điều này làm cho ông rất vui mừng.
"Tốt, tốt, tốt!"
Hà lão đột nhiên đứng lên rồi liên tục nói 3 chữ tốt', điều này cho thấy ông lúc này cũng đang rất kích động, những chuyên gia khác cũng kích động giống ông, Hà lão nhìn mọi người một cái rồi tiếp tục quang sát Dạ Quang Bôi.
Dạ Quang Bôi huyền ảo xinh đẹp như thế có thể xem nhiều thì nên xem thêm, bỏ lỡ lần này không biết tới bao giờ mới có thể nhìn thấy nó nữa.
Nghe được Hà lão nói vậy, Khổng lão còn đang dắm chìm trong khung cảnh bừng tỉnh lại, Hà lão càng phản ứng kịch liệt thì ông càng không thể nào thu hồi được cặp chén này.
Trên mặt Khổng lão càng chua sót hơn, cho dù Hà lão phản ứng không kịch liệt thì thế nào, cho dù Lý Dương đáp ứng thì quốc gia cũng không cho phép hắn mang thứ này ra nước ngoài, trừ phi hắn một lần nữa chuyển quốc tịch trở lại.
Điểm này kỳ thật Khổng lão không cần đoán nhiều, mặc kệ Hà lão hay là nhưng chuyên gia xung quanh, chỉ cần bọn họ gặp qua thứ này thì bọn họ tuyệt đối không để món quốc bảo như thế này truyền lưu ra bên ngoài.
Mười phút sau, đèn trong phòng sáng lên, chin con rồng trên mỗi cái chén liền biến mất, chúng đều chuyển hóa thành ánh sáng lượng lờ xung quanh cái chén.
-Ai mở đèn thế!
Bạch Minh đột nhiên gầm rú một tiếng, trên mặt còn có sự sốt ruột, sự thất thố của hắn mọi người không hề để ý, tất cả mọi người và hắn đều đang rất sốt ruột.
Dạ Quang Bôi xinh đẹp kia mọi người còn xem chưa đủ, đèn đột nhiên lại mở lên, đây không phải là muốn mạng của mọi người sao, cho dù Bạch Minh không hét lên thì cũng sẽ có người khác hét mà thôi.
-Bạch ca, anh đừng nóng, hôm nay đã trễ rồi, nếu có thời gian thì sau này đến chỗ tôi, lúc đó muốn nhìn bao lâu mà không được chứ!
Lý Dương nhỏ giọng khuyên một câu, khẳng định là Lưu Cương mở đèn, hắn không dám để tối thế này quá lâu, dù sao thì còn có Hà lão ở đây, hoàn cảnh tối như vậy rất nguy hiểm.
Bạch Minh sửng sốt, lập tức cười một tiếng. Vừa rồi hắn có chút hồ đồ, bảo bối này là của Lý Dương, với quan hệ của hắn và Lý Dương thì muốn xem thứ này là không thành vấn đề, cùng lắm thì khi về liền đến chỗ Lý Dương để xem cho đã nghiền.
← Ch. 0579 | Ch. 0581 → |