Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0579

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0579: Mỹ tửu Dạ Quang Bôi (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Cho dù là Khổng lão hay là Khổng Huyên thì lúc này đều rất hối hận.

Đặc biệt là Khổng lão, từ sau khi học được Bộ Ẩn Pháp cộng thêm việc biết được bảo vật gia truyền của gia tộc thất lạc ông đã không ngừng phái người tìm kiếm tin tức về nó, nhưng tới trước ngày hôm nay vẫn chưa tìm thấy.

Chuyện tìm kiếm bảo vật này tổ tiên ông không làm được, hiện giờ thứ này ông lại thấy được, đáng tiếc lại vì chuyện con gái không có học Bộ Ẩn Pháp làm cho nó vuột khỏi tay, cảm giác của Khổng lão lúc này rất khó có thể diễn tả bằng lời.

Khổng Huyên càng hối hận hơn, cô là người thấy cái chén này trước, hơn nữa còn có một cảm giác kỳ lạ trong lòng, đáng tiếc cuối cùng lại từ bỏ. Nếu cô biết thứ này là bảo bối gia truyền thì cô khẳng định sẽ khôn tiếc tất cả để tranh giành với Lý Dương.

Những chuyên gia đều nhìn cái chén, cho tới lúc này bọn họ vẫn chưa nhìn ra cái chén này có chỗ đặc biệt nào.

Rất nhiều chuyên gia vẫn còn nghi ngờ, bọn họ nghi ngờ hai người này hợp lại để true chọc bọn họ.

-Tiểu Lý, cậu thấy thế nào?

Khổng lão lại nói với Lý Dương một câu, trong mắt ông tràn đầy khát vọng.

-Khổng lão, ngài nói là Bộ Ẩn Pháp là thủ pháp gia truyền của gia tộc ngài, vậy chắc là ngài cũng biết cách để xóa bỏ thủ pháp này phải không?

Lý Dương suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng hỏi một câu, Khổng lão thì có chút nhíu mày.

Lý Dương không có ý định chuyển nhượng nên nói sang chuyện khác, điều này làm cho ông càng thêm có dự cảm không tốt.

-Tiểu Lý, tôi quả thật có thể giải trừ nó, nhưng mà trước hết cậu phải cho tôi một đáp án đã!

Khổng lão khẻ thở dài rồi chậm rãi nói. Khổng Huyên cũng nhìn Lý Dương, lúc này Khổng Huyên đã hoàn toàn khác với lúc nãy, sâu trong ánh mắt cô là sự hối hận và kỳ vọng.

Cô hối hận vì mình khi nãy không chịu tranh giành mà nhường cái chén này cho Lý Dương, kỳ vọng là cô muốn Lý Dương đáp ứng cha cô, chuyển nhượng thứ này lại cho nhà cô.

Khổng Huyên không biết bảo vật gia truyền của gia tộc mình, cũng không biết Bộ Ẩn Pháp, nhưng cô biết cha và ông cô từng vì một món đồ mà bon trải khắp nơi. Cô thế nào cũng không ngờ được thứ mà ông và cha cô tìm kiếm cô lại có thể thấy được, mà làm cô chịu không được là bảo bối này lại từ tay cô chạy sang người khác.

"-Khổng lão tiền bối, vấn đề này để bàn luận sau, ngài cũng nên nói cho tôi biết thứ này rốt cuộc là cái gì đã?

Lý Dương lại lắc lắc đầu, những chuyên gia xung quanh cũng đồng ý với cách nói của Lý Dương.

Khổng lão luôn luôn nói đây là bảo vật gia truyền của gia tộc ông, ông đồng ý dùng tài sản trăm triệu để đổi lấy. Nhưng mà cho tới hiện tại mọi người vẫn không biết ebn6 trong thứ này rốt cuộc là cái gì, nếu cứ như vậy mà hời hợt chuyển nhượng cho người khác, đừng nói Lý Dương, cho dù đổi thành ngưới khác thì cũng không ai đồng ý cả.

Nói thứ này càng tốt làm cho mọi người càng thêm quan tâm tới món bảo bối này, hiện tại tất cả mọi người đều muon61biet61 thứ này rốt cuộc là bảo bối gì.

Khổng lão cúi đầu mà không nói gì, Khồng Huyên thì có chút tức giận nhìn Lý Dương.

Lương lão chậm rãi cầm một cái chén lên, hơn nữa còn đặt trước ngọn đèn cần thận xem, nhìn một hồi ông đành lắc lắc đầu, Bộ Ẩn Pháp của Khổng gia quả thật cao minh, ông căn bản không nhìn ra cái gì.

-Lão Khổng, nếu thứ này thật sự che giấu thì ông trước hết tiêu trừ nó đi!

Lương lão nhỏ giọng nói một câu, ông cũng rất muốn biết bảo bối gì lại có thể để cho Khổng lão quyết tâm như vậy.

-Tiểu Lý, cậu thật sự không thể cho tôi một đáp án chuẩn xác hay sao?

Khổng lão ngẩng đầu lên thê lương nhìn Lý Dương rồi hỏi một câu. Trong lòng ông rất rõ ràng một khi lớp che giấu của cái chén này được tẩy trừ thì hắn càng khó có thể thu hồi cái chén này, mặc kệ thế nào thì bây giờ hắn chỉ là Hoa Kiều chứ không phải người trong nước.

Với tính tình của mấy ông già trong nước, khi nhìn thấy cái chén này mà có thể cho nó ra nước ngoài là một chuyện gần như không có khả năng.

Cho dù bọn họ đều không biết thì chỉ cần Lý Dương nhìn thấy diện mạo thật sự, chỉ sợ ông cũng không thể thay đổi ý kiến của Lý Dương được.

-Khổng lão tiền bối, thực xin lỗi, trước khi nhìn thấy diện mạo thật của bảo bối thì tôi sẽ không làm ra bất cứ quyết định nào, nếu như không được thì tôi sẽ giao cho Hà lão xử lý!

Lý Dương nói vậy làm cho Khổng lão biến sắc, cuối cùng sắc mặt chuyển thành chua sót.

Khổng lão quay đầu lại nhìn cái chén Dạ Quang Bôi, trong đôi mắt lóe lên nhửng tia lữa, cuối cùng lặc bất đắc dĩ lắc đầu.

Ông sở dĩ ra giá cao như vậy để mua lại nó chính là vì không muốn cho Hà lão thấy được thứ này. Hà lão có danh vọng vô cùng cao trong giới đồ cổ, ngoại trừ việc ông có tạo nghệ rất tinh thông ra, Hà lão còn có một điểm đặc biệt mà mọi người đều biết.

Thứ mà Hà lão tinh thông nhất chính là ánh mắt, chỉ cần là bảo bối bị che giấu thì không thể thoát khỏi mắt ông, cho dù là che giấu cao minh tới đâu cũng không được. Năm đó cái ngọc tỷ vô củng bình thường kia chính là Hà lão phát hiện ra có vấn đề.

Hà lão khi còn trẻ cũng từng thấy qua Bộ Ẩn Pháp của Khổng gia, chính vì vậy ông không dám để cho Lý Dương mang thứ này về đưa cho Hà lão.

Đáng tiếc là ông không ngờ được Lý Dương còn trẻ tuổi như vậy mà đã có được nhãn lực rất cao, có thể trực tiếp nhận ra thứ này có vấn đề, tuy rằng Lý Dương chưa nói ra Bộ Ẩn Pháp, nhưng chỉ cần nói ra bên trong cái chén có huyền cơ thì cũng đã đủ rồi.

Khổng lão trong lòng âm thầm thở dài, ông hiểu được biểu hiện của mình như vậy là có chút sốt ruột.

-Tôi có thể giải trừ lớp che giấu này, nhưng sau khi giải trừ xong thì cậu nhất định phải cho tôi một đáp án, được không?

Khổng lão chậm rãi nói, ông biết hi vọng đã rất xa vời, có điều chỉ cần còn hi vọng thì ông sẽ không từ bỏ.

"Tốt!"

Lý Dương lập tức gật gật đầu, lần này hắn đáp ứng rất sảng khoái.

Lý Dương nói ra tên Hà lão là vì không muốn dây dưa việc chuyển nhượng nữa mà thôi, Bộ Ẩn Pháp Lý Dương chưa từng nghe nói qua, cũng không có nhìn thấy qua. Thấy nhiều chuyên gia xung quanh đều mê mang thì hắn đã hiểu được Bộ Ẩn Pháp thật sự là thủ pháp của Khổng gia, người ngoài không thể biết được.

Cho dù không phải thì loại thủ pháp này cũng rất hiếm có, ít người biết được, cho dù là Hà lảo thì cũng không nhất định là có thể biết được.

Dưới loại tình huống này thì chỉ còn cách nhờ người của Khổng gia giải trừ lớp che giấu này trước rồi nói sau.

-Phương pháp giải trừ có chút phiền phức, có thể đổi chỗ khác hay không, tôi cần chuần bị một chút!

Khổng lão ngẩng đầu hướng bốn phía nhìn một vòng rồi nói. Kỳ thật phương pháp cũng không phức tạp, có điều ông cũng không muốn có quá nhiều người nhìn thấy, thứ này dù sao cũng là bí mật gia truyền của Khồng gia.

-Có thể, tôi cho người chuẩn bị một chỗ rộng hơn, một chút nữa chúng ta sẽ đi qua!

Lý Dương lập tức gật gật đầu, hắn cũng không muốn giải trừ lớp che giấu ở trong này, khi nhìn được đôi mắt tỏ sáng của Bành Vũ hắn liền hiểu được tên đạo diễn này muốn quay lại quá trình giải trừ.

Khổng lão nhìn xung quanh một chút rồi gật gật đầu.

Nếu có lựa chọn ông cũng không muốn những chuyên gia này đi theo, tìm một chỗ chỉ có ông và Lý Dương là được, có điều khi nhìn thấy ánh mắt tò mò của những vị chuyên gia thì ông hiểu được chuyện này là không thể nào.

Không cho những chuyên gia này đi theo có nghĩa là đắc tội với toàn bộ bọn họ, sau này nếu ông có về nước chắc cũng chẳng còn ai hoang nghênh ông cả.

Lý Dương nháy mắt với Lưu Cương, Lưu Cương lập tức hiểu ý gật gật đầu.

Dưới sự trợ giup của Bành Vũ, phải hơn 10 phút sau đám người bên ngoài mới tản ra, nhưng hắn cũng phải ký tên đến mỏi tay thì bọn họ mới chịu rời khỏi, lúc này hắn đã cảm nhận sâu sắc sự đáng sợ của danh nhân rồi.

Dưới dự hộ tống của Triệu Khuê và Hải Đông, Lý Dương rất nhanh lên xe của mình. Bạch Minh, Mao lão, củng gắt gao chạy theoo, Lương lão và Khổng lão tắc cùng nhau ngồi trên chiếc Rolls-Royce đi theo phía sau hai chiếc xe.

Những người không lái xe thì đi taxi hoặc xe bus, Bành Vũ cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, đáng tiếc là yêu cầu phỏng vấn của hắn đã bị từ chối.

Hai người này Bành Vũ không thể đắc tọi nổi nên chỉ có thể từ bỏ.

Có một việc làm cho Bành Vũ rất bất đắc dĩ, những chuyên gia đều đã rời khỏi, đoán chừng là buổi tiệc tối chẳng có ai tham gia, chờ khi trở về hắn còn phải giải thích một lần chuyện này cho lãnh đạo nữa.

Lý Dương tìm một căn phòng lớn trong khách sạn, bên trong có 2 cái bàn lớn, đã không có nhân viên của đài truyền hình nên căn phòng này cũng đủ rộng rồi.

-Lão Khổng, bắt đầu đi?

Sau khi ngồi xuống, Lương lão nhìn ra ngoài một chút rồi nói, lúc này đã muộn, sau khi giải trừ xong lớp che giấu của Dạ Quang Bôi vừa lúc có thể ăn cơm tối luôn.

Lương lão lấy ra một cái hộp nhỏ rồi đặt trước mặt Khổng lão, đây là những thứ mà Khổng lão cần, bọn họ khi đi tới nơi này thì Lương lão đã cho thuộc hạ đi lấy chúng.

-Lương lão, không vội, nếu không thì chúng ta đợi thêm một chút nữa đi!

Lý Dương đột nhiên nói một câu, Lương lão kinh ngạc nhìn hắn, vừa rồi Lý Dương vẫn yêu cầu Khổng lão giải trừ, sao giờ đột nhiên lại đổi ý rồi?

-Được, đợi thêm một lát nữa!

Lương lão không hiểu tại sao nhưng vẫn ủng hộ Lý Dương, thời gian ông quen Lý Dương rất ngắn, có điều ông hiểu hắn là một người rất trầm ổn, không phải là một người lật lộng.

Lưu Cương đột nhiên đứng lên rồi đi nhanh tới cửa.

Lưu Cương trực tiếp cừa phòng ra, bên ngoài có một ông lão đang đứng, khi nhìn thấy ông lão này Lý Dương cũng đứng lên đi tới, những vị chuyên gia khác cũng đứng lên, sắc mặt chuyển thành cung kính.

Lương lão cũng đứng lên, trên mặt hắn còn có chút giật mình, khó trách Lý Dương không vội vả bắt đầu, thì ra là thầy hắn, Hà lão đã tự mình tới đây.

*****

Khổng lão và Khổng Huyên vội vàng đứng lên.

Hà lão có danh vọng rất cao trong giới đồ cổ. Không phải chỉ vì ông từng làm trong chính phủ nên mới vậy, Hà lão ngoại trừ có trình độ đứng đầu ra, ông còn giúp giới đồ cổ vượt qua mấy lần tai nạn, chính vì vậy ngươi trong giới đồ cổ rất kính trọng ông

Xa không nói, chỉ tính tới vụ án phòng chế cao cấp gần đây thôi cũng có thể thấy được. Nếu không phải Hà lão phát hiện trước tiên, hơn nữa còn xử lý chính xác thì chỉ sợ với đây sẽ là một đã kích cực lớn với giới đồ cổ Trung Quốc.

Ngoại trừ thị trường, người bị ảnh hưởng lớn nhất chính là những chuyên gia bọn họ, những người này phần lớn đều là người không thể phân biệt được vật phẩm phỏng chế cao cấp, nếu như bọn họ xem xét xảy ra vấn đề vài lần thôi thì thanh danh của bọn họ xem như là hoàn toàn biến mất.

- Hà lão, ông đã tới!.

Lý Dương mỉm cười tiến lên nắm cánh tay ông, Vương Giai Giai thì đi qua bên kia đỡ cánh tay còn lại, hai bên ông là hai người trẻ tuổi phụng dưỡng, tình cảnh này làm cho những vị chuyên gia lớn tuổi hâm mộ không thôi.

Hà lão gật đầu nhìn Lý Dương rồi nhìn Khổng lão, nói:, -Khổng lão, lần này làm phiền ngài!

Nguyên nhân mọi chuyện Hà lão đã biết, Lưu Cương đã báo cáo mọi chuyện với ông. Sau khi nghe chuyện này Hà lão đã quyết định tự mình đến, Lý Dương kiên trì không muốn chuyển nhượng món bảo bối này làm cho ông cảm thấy có chút không thích hợp.

Hà lão hiểu rất rõ Lý Dương, Lý Dương không tham tiền, nhưng cũng không phải là tên ngốc, nếu cái chén Dạ Quang Bôi này mà không đáng giá thì Lý Dương cho dù không bán thì cũng sẽ đổi những vật sưu tầm của Khổng lão. Nguyên thanh hoa, đồ sứ trong năm lò nun nổi tiếng, còn có hơn 10 miếng ngọc cổ thời Hán, đây đều là những bảo bối khó gặp, những thứ này đều là vật mà Lý Dương chưa có.

Lý Dương không chỉ có không đáp ứng mà còn để cho Lưu Cương thông báo cho ông, chuyện này tất nhiên là có nội tình, sau khi hiểu được chuyện này ông liền quyết định đi tới nơi này.

Không phiền toái, Hà lão khách khí rồi!

Khổng lão cười khổ lắc lắc đầu, Hà lão đã đến nên cho dù ông muốn mua lại cũng không thể đánh chủ ý lên người Lý Dương được, mà muốn mua lại bảo bối từ tay Hà lão thì chuyện này ông càng không có nắm chắc.

-Tiểu Lý, Hà lão đến rồi, có phải là nên bắt đầu hay không?

Lương lão lại hỏi Lý Dương một câu, lần này Lý Dương không phản đối nữa mà mĩm cười gật đầu

Lý Dương nháy măt với Lưu Cương là để hắn thông báo ch Hà lão, hắn và Lưu Cương hiện tại đã vô cùng ăn ý. Lý Dương không cần nói Lưu Cương cũng hiểu được ý của hắn

Lý Dương không bán hai cái chén này, Khổng lão và con gái ông cũng không thể đoạt được của hắn. Có điều khi nhờ bọn họ tẩy trừ lớp che giấu không công, Lý Dương lo lắng bọn họ sẽ động tay động chân, không thể có lòng hại người nhưng lòng phòng người thì vẫn phải có, Hà lão tự mình tới đây nên việc này hắn không cần lo nữa.

Có Hà lão ở đây, bọn họ cho dù có nghĩ cũng không dám làm điều gì bậy bạ.

Khổng lão mở cái hộp lấy một máy khoang điện nhỏ và mấy lưỡi dao mỏng. Ngoài ra ông còn lấy một ống tiêm, loại thường được dùng để tiêm phòng.

Trong hộp có một cái bình nhỏ và một lọ cồn, khi nhìn thấy những thứ này mọi người đều có chút nghi hoặc.

Nhưng bọn họ cũng không hỏi gì, từ xưa đến nay có rất nhiều phương thức che giấu, có một ít thủ pháp đặc biệt để giải trừ cũng là chuyện bình thường thôi.

Khổng lão mở máy khoang, âm thanh rè rè lập tức vang lên, Lý Dương có chút khẩn trương trong lòng, nếu Khổng lão không phải thật tình giúp hắn che giấu thì ông chỉ cần nhấn nhẹ một cái là bảo vật bên trong sẽ xong ngay.

Lý Dương tuy có chút lo lắng thừa, nhưng sự lo lắng này không phải là không có đạo lý.

Hiện tại rất nhiều người mang tâm lý ăn không được phá cho hôi, không ai có thể đoán trước được, nếu không Lý Dương cũng sẽ không mời Hà lão đến.

Lý Dương nhìn Hà lão, Hà lão gật đầu với hắn, điều này làm cho Lý Dương an lòng không ít. Mời Hà lão đến với hắn là một quyết định đúng đắng, những lão tiền bối này tạo cho hắn cảm giác không được thoải máy, cảm giác không thể bằng được khi ở với Bạch Minh và Mao lão.

Khổng lão bắt đầu làm việc, sắc mặt ông dị thường nghiêm túc.

Phía dưới ông còn có một cái chậu nhỏ. Khổng lão một tay cầm Dạ Quang Bôi, một tay cầm máy khoang từ từ đâm vào cái chén

Lúc này không chỉ Lý Dương khẩn trương mà những người khác cũng rất khẩn trương.

Đây chính là một cái chén ngọc, cho dù là Phỉ Thúy cừng nhất thì cũng không thể chịu nổi mũi khoang, chỉ cần một chút không cẩn thận thôi thì sẽ làm cho bảo bối bên trong bị hư ngay lập tức.

-Kẽo kẹt!..

Máy khoan điện rất nhanh đã khoang một cái lỗ nhỏ trên chén, khổng lão lập tức ngừng tay lại. Điều này làm cho mọi người an tâm không ít. Bảo bối bên trong bọn họ còn chưa thấy, nếu thật sự hư hao thì bọn họ sẽ rất đau lòng.

Lúc này mọi người đã tin lời Lý Dương và Khổng lão noi, bn6 trong quả thật là có Phỉ Thúy.

Nói giỡn, ai lại đùa lâu như vậy, lại càng không có ai đi phá hư một cặp chén Dạ Quang Bôi trị giá 50 vạn chỉ để vua đùa cả. Nếu bên trong không có bảo bối thì không thể ảnh hưởng tới Lý Dương, Khổng lão, thậm chí là Hà lão như thế này được.

Khoang xong một cái lỗ, Khổng lão lại quay cái chén lại.

Hà lão bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu, khi ông vừa bước vào phòng thì đã phát hiện ra cái chén này quả thật có che giấu cái gì đó bên trong.

Bộ Ẩn Pháp chỉ có Khổng gia mới biết, tuy nhiên trước đây Hà lão đã gặp qua một lần.

Khổng lão năm xưa ra nước ngoài nói là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng thật ra Khổng gia đã giải trừ che giấu của một món bảo bối rồi bán nó đi để làm vốn khởi nghiệp.

Không có số tài chính này trợ giúp thì Khổng lão cũng không thể tạo nên một lượng tài chính lớn như hiện tại được.

Âm thanh của máy khoang điện tiếp tục vang lên.

Một lúc sau, trên cái chén đã xuất hiện thêm một cái lỗ nhỏ, Khổng lão tiếp tục quay chén sang mặt bên rồi tiếp tục khoang.

Mấy vị chuyên gia bên cạnh thậm chí cả Lương lão cũng nhìn về phía cái lỗ nhỏ, đáng tiếc bọn họ không nhìn thấy gì, chỉ có Lý Dương đứng bên cạnh là không ngừng gật đầu mà thôi.

Khi việc giải trừ Bộ Ẩn Pháp bắt đầu thì Lý Dương đã mở ra năng lực đặc thù để quan sát động tác của Khổng lão.

Thứ nhất là hắn sợ bảo bối bị phá hỏng, thứ hai là vì hắn cũng muốn học tập thủ pháp này một chút, sau này nói không chừng hắn còn gặp bảo bối sử dụng thủ pháp này để che giấu, mà hắn thì không thể thấy bảo bối là mang đến tìm Khổng lão nhờ giúp được.

Lần này chính mình không đem đồ vật này nọ tặng cho người ta, chỉ sợ lần sau tìm tới môn nhân gia cũng không để ý ngươi.

Dưới hình ảnh lập thể, Lý Dương phát hiện Khổng lão khoang rất đúng chỗ, không tạo thành bất cứ hư hao nào với bảo bối bên trong. Loại thủ pháp này chỉ sợ cho dù hắn có năng lực đặc thù cũng chưa chắc có thể làm được, không có năng lực đặc thù hỗ trợ đừng nói là làm, cho dù chỉ là thử hắn cũng không dám.

Khổng lão khoang 6 cái lỗ nhỏ xung quanh cái chén, lỗ sau có kích thước to hơn lỗ trước, sau khi khoang xong ông mới đặt cái chén xuống.

Khổng lão lại cầm cái chén khác lên rồi tiếp tục khoang, mỗi cái chén đều có 6 cái lỗ nhỏ, hiện tại cái chén Dạ Quang Bôi này đã không còn giá trị như trước, hiện tại cho dù là 5 vạn chỉ sợ cũng không có người mua.

Với cái chén còn đầy đủ mọi người sẽ thưởng thức nó, nhưng đột nhiên nó có vài lỗ thủng, giống như trên mặt phụ nữ mặt rỗ vậy, họ sẽ không thưởng thức nữa mà sẽ tránh ra xa.

Thở dài, Khổng lão lấy ra cái bình nhỏ.

Bên trong bình ông cho vài loại chất lỏng vào, cuối cùng còn bỏ thêm một ít cồn trộn lại với nhau.

Sau khi làm xong Khổng lão cầm ống tiêm lên, hút chất lỏng ra, sau đó từ từ bơm vào những cái lỗ.

Những người xung quanh im lặng nhìn mọi việc đang xảy ra, Lý Dương thì đang ghi nhớ hỗn hợp, tỉ lệ chất lỏng trong bình, thứ này rất quan trọng với hắn.

Có nhiều kỹ năng thì không thiệt, học nhiều thêm một chút cũng không có hại gì. Dưới hình ảnh lập thể, tỉ lệ chất lỏng đã được hắn nhớ rõ, hiện tại nếu để Lý Dương làm thì hắn sẽ làm ra một hỗn hợp không kém gì của Khổng lão.

Một ống tiêm hổn hợp được bom vào, mọi người còn tưởng rằng chúng sẽ trào ra, không ngờ chúng lại biến mất.

Sau khie tiêm xong, Khổng lão rút tiêm ra, sau đó tiếp tục tiêm vào lỗ tiếp theo, chỉ chốc lát, sáu cái lỗ nhỏ đã được ông tiêm lần lượt một lần.

Khổng lão cầm cái chén nhìn một chút rồi đưa cho Khổng Huyên, ông thì cầm lưỡi đao ngâm trong cồn.

Khoảng 1 phút sau, cái chén từ từ nổi nên những giọt nước rồi rơi xuống, mỗi giọt rơi xuống cách nhau vài giây.

Mọi người mở to mắt nhìn. Cho tớ lúc này bọn họ mới phát hiện bên trong cái chén có một tầng ngăn cách, chất lỏng được tiêm vào đều đang nằm trong vách ngăn, hiện tại thông qua cái lỗ phía dưới mà chảy ra ngoài.

Ba phút sau, Khổng lão lấy lưỡi đao ra, sau đó nhận lấy cái chén từ tay Khổng Huyên

Dưới hình ảnh lập thể Lý Dương phát hiện hai thứ đã bắt đầu chia lìa. Bên ngoài chén là một tầng Lam Điền Ngọc rất mỏng. Dùng lưỡi dao cạo thì không mất bao nhiêu thời gian là có thể tẩy xong, lúc đó diện mạo chân chính của món bảo bối bên trong sẽ hiện ra.

Đến lúc này, Lý Dương đã hoàn toàn yên lòng, Khổng lão quả thật là thiệt tình giúp hắn tẩy lớp che giấu chứ không có ý gì khác.

Lý Dương cũng cảm thấy chính mình lo lắng là dư thừa, có điều chuyện này nếu xảy ra một lần nữa thì hắn cũng sẽ làm vậy.

Trực giác của Lý Dương nói cho hắn biết cái chén Dạ Quang Bôi này không hề tầm thường. Lần đầu tiên khi thấy nó trong hình ảnh lập thể thì hắn đã có cảm giác này, sau đó khi Khổng lão đồng ý ra giá rất cao để mua lại thì hắn càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.

*****

Tay Khổng lão không ngừng hoạt động, lưởi dao ma sát với chén Dạ Quang Bôi tạo thành những tiếng 'xèo xèo', những chuyên gia xung quanh đều đứng lên, chăm chú nhìn cái chén Dạ Quang Bôi trên tay Khổng lão.

Vài phút sau, Khổng lão đã tạo thành một lỗ hổng trông chén, những người xung quanh lập tức xúm lại ngước đầu vào xem.

-Khụ, mọi người đừng nóng lòng, tránh ra để Khổng lão tiếp tục làm nào!

Lương lão ho nhẹ một tiếng, mặt ông có chút đỏ lên, vừa rồi ông là người tới sớm nhất, hiện tại người đứng gần Khổng lão nhất cũng là ông.

Mấy vị chuyên gia đều ngồi xuống, trên mặt còn có chút xấu hổ, lúc này họ đang cố làm cho mình bình tỉnh lại.

Mặc kệ thế nào thì bọn họ cũng xem như là quen biết nhau, biểu hiện như thế trước mặt người quen là không nên, bên cạnh có vài người vừa rồi không có đi tới nhìn, lúc này bọn họ đang kinh ngạc nhìn mọi người.

Bành Vũ cảm thấy kinh ngạc, từ lúc nãy tới bây giờ hắn vẫn đứng ở chỗ củ, không có đi tới xem.

Hắn không hiểu những thứ này, cũng không có suy nghĩ quá nhiều, hắn đi vào nơi này chính là muốn biết kết quả, quá trình đối với hắn không quan trọng.

Khi những vị chuyên gia hối hả xem Khổng lão giải trừ Bộ Ẩn Pháp, Bành Vũ vẫn ở một bên quan sát những vị chuyên gia.

Cơ hồ tất cả những chuyên gia có mặt đều sốt ruột, cho dù là Chu lão thì cũng như vậy.

Trong phòng có hai người không có sốt ruột là Lý Dương và Hà lão, sau khi Hà lão đi vào liền ngồi xuống cười tủm tỉm nhìn Hà lão, Lưu Cương những cảnh vệ khác thì đứng phía sau ông.

Lý Dương ngồi bên cạnh ông, phía bên kia là Vương Giai Giai, bọn họ là những người bình tỉnh nhất. Vương Giai Giai và Lưu Cương thì không nói tới, hai người bọn họ cái gì cũng không hiểu nên không sốt ruột là chuyện bình thường, nhưng Lý Dương có thể bình thản như không có gì quả thật là làm cho Bành Vũ giật mình.

Phải biết rằng, lúc này người muốn biết diện mạo thật của Dạ Quang Bôi nhất phải là Lý Dương, thứ này hiện tại đã có giá mấy trăm triệu rồi. Đổi thành Bành Vũ hắn thì hắn có lẽ đã đứng bên cạnh Khổng lão nữa bước không rời.

Điểm này làm cho Bành Vũ càng thêm kính nể, sau khi nhìn Lý Dương, hắn có chút sợ hãi nhìn Hà lão, thân phận của ông lão này cũng chẳng phải là bình thường gì.

Cũng may Bành Vũ là người thông minh, hắn biết hiện tại không phải là lúc thân cận với ông nên không có biểu hiện gì đặc biệt, có điều cho dù hắn có bước lên chỉ sợ viêc hắn gặp sẽ là bị cãnh vệ ném ra ngoài mà thôi.

-Màu trắng?

Khổng lão vừa mới lấy xuống một mảnh Lam Điền Ngọc, Bạch Minh liền hét to một tiếng.

Bạch Minh là tên thích náo nhiệt, từ khi Khổng lão bắt đầu giải trừ Bộ Ẩn Pháp thì hắn đã đứng bên cạnh xem rồi.

-Thật sự là màu trắng, chẳng lẽ là Hòa Điền Dương Chi Ngọc?

Mao lão bên cạnh cũng nói một câu, những chuyên gia xung quanh cũng gật gật đầu. Khi nhìn thấy màu trắng bọn họ đã nghĩ ngay tới loại ngọc tốt nhất của loại ngọc Hòa Điền-Dương Chi Ngọc

Trong mắt Khổng lão có chút khinh thường, nếu thật sự chỉ là Dương Chi Ngọc thì cho dù là Dương Chi Ngọc thời Đường ông cũng sẽ không đưa ra cái giá tới 300 triệu để thu mua cái chén này.

Khổng lão không để ý tới những vị chuyên gia mà tiếp tục làm việc.

Đây chính bảo bối mà Khổng gia tìm kiếm đã lâu, ông rốt cuộc đã có thể thấy được bộ dáng thật sự của nónhưng làm cho ông đau lòng là thứ này không thuộc về ông mà thuộc về người khác.

Trong lòng ông từng có ý tưởng 'thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành', ông thà rằng hủy diệt nó cũng không để nó lọt vào tay người khác.

Đáng tiếc là ông chỉ dám suy nghĩ một chút mà thôi, nếu thật sự làm như thế thì hậu quả ông không thể nào gành vác nổi. Hà lão nhìn thì giống như một ông lão hòa ái dễ gần, nhưng nếu thật sự nổi giận thì cho dù ông là người Thailan cũng không thể nào chạy thoát, đến lúc đó cả nhà đều xong đời.

Khi Hà lão tự mình ra mặt, ý tưởng này của ông liền không còn, hơn nữa ông cũng thật sự sợ thứ này bị phá hủy.

-Đây không phải màu trắng, nó chỉ nhìn giống mà thôi, thứ này không phải là Hòa Điền Ngọc?

Xung quanh có chuyên gia lắc đầu rồi nói ra nghi hoặc của mình, lúc này bên ngoài cái chén đã được Khổng lão tách ra một nữa, Dạ Quang Bôi bên trong cũng sắp xuất hiện rồi.

-Triệu lão, ngài cũng là người chơi cổ ngọc, ngài cho ý kiến đi?

Lại có người lên tiếng, Triệu lão trong lời hắn chính là một vị chuyên gia ưa thích sưu tầm ngọc cổ, người Bắc Kinh, trong giới đồ cổ cũng có danh tiếng không nhỏ.

-Tôi không phát hiện được gì, mọi người hỏi tiểu Lý đi!

Triệu lão nhìn một hồi rồi cười khổ lắc lắc đầu, ngọc thế này hắn căn bản là không có nhìn thấy, nhìn thì giống Hòa Điền Ngọc, nhưng lại có chút khác nhau, loại cổ ngọc kỳ quái này hắn cũng không dám phân loại lung tung.

-Lý lão đệ, cậu không xem sao?

Bạch Minh ngẩng đầu, kinh ngạc kêu một tiếng.

Bạch Minh lúc này mới phát hiện ra Lý Dương không có ở chỗ này, điều này làm cho mặt mấy vị chuyên gia có chút đỏ lên.

Người ta là chủ nhân mà biểu hiện lại bình tĩnh như vậy, không ngờ người nôn nóng lại là bọn họ, khi nghĩ tới đây, mặt mấy vị chuyên gia lại đỏ hơn.

Có điều nếu mấy vị chuyên gia này biết Lý Dương có năng lực đặc thù thì sẽ không đỏ mặt như vậy, Lý Dương so với bọn họ còn để ý tới món bảo bối này hơn.

-Không vội, chờ Khổng lão làm xong rồi xem cũng không muộn!

Lý Dương vi cười nói.

Hà lão gật đầu tán thưởng, biểu hiện của Lý Dương làm cho ông rất hài lòng, Bạch Minh do dự một lát rồi ngượng ngùng trở lại chỗ của mình, lúc này cho dù hắn có mặt dày hơn thì cũng không thể tiếp tục đứng đó nữa.

Khổng lão thở ra một hơi, nhiều người như vậy vây quanh ông cũng cảm thấy rất áp lực.

Nhìn Lý Dương còn có Hà lão liếc mắt một cái, khổng lão tiếp tục dùng lưỡi dao thổi mạnh ngoại tầng lam điền ngọc, trong lòng lại ở đây nhẹ nhàng thở dài, hai người biểu hiện việt ổn trọng, hắn thu hồi này với đêm quang chén có thể xìng cũng lại càng thấp.

Hơn mười phút sau, Khổng lão rốt cuộc đã lấy hết phần Lam Điền Ngọc bên ngoài ra, một cái Dạ Quang Bôi trong suốt óng ánh xuất hiện trước mặt mọi người.

Những chuyên gia đều đứng lên, Khổng lão nhìn cái chén vài lần, trong mắt đầy sự không muốn.

Nhìn một hồi, Khổng lão mới đem cái chén đặt vào bên trong lọ cồn, sau đó bảo Khổng Huyên để ý tới nó.

Những chuyên gia đều ngồi xuống, bọn họ đều nhìn nhau, vừa rồi bọn họ lại nóng vội, việc giải trừ Bộ Ẩn Pháp vẫn chưa hoàn tất.

Khổng Huyên ở một bên quan sát tẩy rửa cái chén, Khổng lão thì tiếp tục với cái chén còn lại, lần này ông dùng thời gian ngắn hơn cái chén trước không ít.

Cái chén trước đó đã được mang ra, Khổng lão tiếp tục mang cái chén còn lại ngâm trong rượu cồn.

Sau khi lau chùi xong cái chén đầu tiên, những vị chuyên gia đều sững sờ, ngơ ngác nhìn cái chén Dạ Quang Bôi này.

Không chỉ bọn họ, cho dù Khổng lão thì ông cũng ngây người, Lý Dương và Hà lão trừng to mắt. Dạ Quang Bôi dưới ánh đèn đang tỏa ra một luồng sáng trắng mờ ảo, nhìn giống như dòng nước bạc đang chảy xuôi cái chén vậy.

Đây chính là thứ mà dưới hình ảnh lập thể Lý Dương không thấy được, khi nhìn thấy sự xinh đẹp của cái chén, Lý Dương cũng cảm thấy rất rung động, hắn chưa bao giờ thấy một cái chén xinh đẹp như thế.

Khổng Huyên cũng ngây dại, thậm chí cô còn quên luôn cái chén còn lại.

-Xinh đẹp, thật xinh đẹp a!

Qua vài phút, Khổng lão mới tán thưởng nói một câu.

Sự thần kỳ của cái chén này tổ tiên ông có ghi lại, đáng tiếc là chưa ai nhìn thấy, mãi cho tới đời của Khổng lão mới thấy được.

-Ba, đây là Dạ Quang Bôi tổ truyền của chúng ta?

Khổng Huyên hỏi một câu, trong giọng nói còn mang theo sự uể oải, những ánh sáng phát ra từ cái chén rất xinh đẹp huyễn lệ, nó có sức hấp dẫn rất lớn với nữ giới, không chỉ cô, Vương Giai Giai bên kia cũng đang bị hấp dẫn.

Nghĩ tới việc thứ này từ tay mình lọt ra ngoài, Khổng Huyên hiện tại muốn tát mình hai cái, trong lòng cô lúc này chỉ có sự hối hận.

-khẳng định là vậy, nhưng đáng tiếc!

Khổng lão thống khổ lắc lắc đầu, Lý Dương nhìn Lưu Cương, lại nhìn Hà lão rồi cũng lắc lắc đầu.

Biểu hiện của cái chén này rất chói mắt, sự lo lắng vừa trôi qua của Lý Dương lại một lần nữa dâng lên, hắn rất muốn đoạt cái chén còn lai trên tay Lý Dương rồi tự mình tẩy trừ. Cái chén này nếu còn nằm trên tay cha con Khổng lão, Lý Dương sợ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao thì thứ này cũng là tổ truyền của Khồng gia.

-Khổng lão, tôi nhớ sách cổ từng ghi lại là Lý Thế Dân từng có một đôi Dạ Quang Bôi thần kỳ, hắn rất yêu thích hai cái chén này, mỗi đêm đều phải lấy ra để thưởng thức, cặp chén này có phải là cặp chén được nhắc tới không?

Hà lão cũng đứng lên, đi đến bên cạnh Khổng lão rồi chỉ vào trên Dạ Quâng Bôi trên bàn, sau đó hỏi.

-Chính là một đôi đó, đây là bảo bối mà Lý Thế Dân thích nhất, Lý Thế Dân trước khi chết còn ra lệnh phải chon cất hắn với cặp chén này, có điều khi cử hành tang lễ thứ này đã bị thái giám vụng trộm đem ra ngoài, chuyện này lúc trước đã làm thành chấn động rất lớn, lúc đó triều đình đả điều tra rất rầm rộ!

Khổng lão nhẹ nhàng gật đầu, nhìn cái chén, ông nói tiếp:-Triều đình điều tra không có kết quả, cũng không tìm được tinh tức gì. Tên thái giám kia không có con cái, sau khi mai danh ẩn tích thì trốn ở Khổng gia, sau đó cặp chén này từ từ trở thành bảo bối gia truyền của Khổng gia!

Những chuyên gia xung quanh đều nhìn Khổng lão, sự chua sót của Khổng lão càng tăng lên, ông nói:-Có điều cặp chén này quá thần kỳ, tổ tiên Khổng gia vì bảo vệ nó nên đã nghĩ rất nhiều biện pháp, thậm chí còn nghĩ ra Bộ Ẩn Pháp để cho giấu cho nó!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)