Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0719

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0719: Ở đây, tôi chính là quyền lực
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Lý Dương quay lại kinh ngạc nhìn Đỗ Vũ Phàm một cái.

Đến lúc này Lý Dương mới chú ý đến hắn, lúc nãy Lý Dương có nhìn thấy Đỗ Vũ Phàm nhưng hắn cứ đứng đó không nói gì nên Lý Dương không để ý, không ngờ hắn lại lớn tiếng như vậy.

Vẻ mặt của Đỗ Vũ Phàm rất khó coi, trong lòng đầy phẫn nộ.

Dù sao thì hắn vẫn còn trẻ, tâm trạng chỉ có thể giấu được một lúc chứ không thể che giấu mãi được, bị những người ở đây coi thường làm cho hắn không thể chịu thêm được nữa.

Trình Tự Lập chậm rãi nói:

- Đỗ công tử, ý cậu là gì vậy?

ở đây có rất nhiều người, ông không ngờ cái tên họ Đỗ này lại không giữ thể diện cho ông mà nói ra những lời như vậy, điều này chẳng khác gì trở mặt chứ.

Trình Tự Lập cũng có quan hệ của mình nên chỉ cần điều phối một chút, nhưng cứ nghĩ đến chuyện cha con nhà họ Đỗ cậy quyền lộng hành thì lại tức không chịu được.

Sự việc sẽ không nghiêm trọng như Đỗ Vũ Phàm nói, sau này ông ta vẫn còn làm ăn được nhưng sẽ không thuận lợi như trước nữa, cha con họ sẽ tìm cách để chèn ép ông.

- Ông chủ Trình, ông đừng để ý, Bí thư Đỗ chỉ là hơi kích động thôi, lát nữa Hội trưởng Đỗ sẽ dẫn khách đến, ông ở đây vẫn còn như vậy thì bí thư Đỗ sẽ khó mà ăn nói với Hội trưởng!

Một người đứng bên cạnh Đỗ Vũ Phàm vội vàng nói giải vây, lúc này Đỗ Vũ Phàm mới từ từ bình tĩnh trở lại, nhưng hắn vẫn lạnh lùng nhìn Trình Tự Lập.

Trình Tự Lập hôm nay làm hắn mất mặt, hắn sẽ ghi mãi mối thù này.

Trình Tự Lập lại do dự, ông là ông chủ, nhưng gốc vẫn ở đây, nếu làm lớn chuyện với Đỗ Vũ Phàm thì không có lợi gì cho ông cả.

Nhưng nghĩ đến món làm ăn hơn hai trăm vạn mà bị một câu nói của Đỗ Vũ Phàm làm bỏ lỡ thì ông cũng không cam lòng.

Người đứng bên cạnh Đỗ Vũ Phàm lại cúi xuống nói với hắn:

- Bí thư Đỗ, món làm ăn này của ông chủ Trình cũng không dễ mà có được, Hội trưởng mấy phút nữa là đến, nếu ông chủ Trình đồng ý làm theo lời cậu, đợt lễ Ngọc Giao lần này chi bằng cậu cấp thêm cho ông chủ Trình một sạp hàng nữa, cậu thấy sao?

Người này rất linh hoạt, có thể nói là giỏi ứng phó, chỉ cần hai câu nói đã làm dịu không khí căng thẳng xuống, còn để cho hai bên có thể có quyền lựa chọn.

Lời anh ta nói lần nữa làm ông chủ Trình thấy do dự.

Lễ Ngọc Giao là một sự kiện lớn trong giới Ngọc Thạch Kiết Dương, mỗi năm một lần, ngoài những doanh nghiệp trong vùng còn có một vài doanh nghiệp trong tỉnh đến tham gia, khách hàng có cả khách trong nước và vùng Đông Nam Á, đây là một buổi triển lãm lớn mang tầm cỡ quốc tế.

Nơi tổ chức lễ Ngọc Giao là trung tâm văn hóa Ngọc thạch Kiết Dương, sạp hàng có giới hạn nên rất quý, hơn nữa người có quyền phân chia sạp hàng là Hiệp hội Ngọc thạch.

Đỗ Vũ Phàm thở hắt một tiếng, hắn biết, lúc này không phải là lúc đối đầu với Trình Tự Lập, điều này cũng chẳng có lợi gì với hắn, ngược lại còn làm thấp uy tín của hắn nữa.

Hắn lúc này cần phải gây dựng uy tín cho mình, duy trì uy quyền của mình, chỉ cần Trình Tự Lập làm theo yêu cầu của hắn mời những người khách này đi khỏi rồi đợi khách quý đến thì mục đích coi như hoàn thành.

Bất kể hắn dùng thể lệ gì, chỉ cần Trình Tự Lập làm như vậy là được, uy tín của hắn vẫn còn, thậm chí còn được nâng cao thêm một chút, Trình Tự Lập không lại với những thương gia có tài sản trên trăm triệu nhưng dù sao cũng có tài sản trên nghìn vạn, cũng là một doanh nghiệp trong vùng.

Lý Dương chau mày, lúc này thì hắn hiểu người này lại muốn uy hiếp, lại là giao thừa, hắn đang muốn cản trở mối làm ăn này.

Tám khối nguyên thạch này giá chỉ hơn hai trăm vạn, nhưng sau khi rơi vào tay Lý Dương thì giá ít nhất cũng tăng lên mười mấy lần, tài khoản của Lý Dương bây giờ vẫn chưa đến 3 trăm triệu, hắn không thể vứt bỏ số tiền này được.

Hơn nữa đây đều là nguyên liệu Phỉ Thúy, là nguyên liệu sau này hắn cần dùng đến.

Trình Tự Lập tỏ ra hơi dứt khoát, ông ta là người buôn bán, lúc này sẽ đưa ra quyết định có lợi cho mình.

- Tiểu Tranh, ông chủ, thật xin lỗi, hôm nay ở đây có chút chuyện, tạm thời dừng việc mua bán lại, số nguyên thạch này tôi sẽ giữ lại cho ông, nếu ông muốn thì đợi ngày mai tôi sẽ đưa!

Nếu chống lại Đỗ Vũ Phàm thì cũng sẽ không có lợi gì cho ông ta cả, hơn nữa ông ta có thêm một sạp hàng, điều này hấp dẫn quá đi chứ.

Lợi ích mà sạp hàng này mang lại hoàn toàn có thể bù vào những tổn thất nếu vụ mua bán hôm nay không thành, huống chi chưa chắc là vụ làm ăn này không thành, bọn họ vẫn có thể ngày mai lại đến mua.

Đây chính là sự lựa chọn của Trình Tự Lập.

Đỗ Vũ Phàm cuối cùng cũng đã mỉm cười, Trình Thụ Lập đã đồng ý, và hắn đã bảo vệ được uy quyền của mình.

Trình Tự Lập lần này đồng ý thỏa hiệp cũng có nghĩa là sau này ông ta vẫn sẽ bị hắn chèn ép, cảm giác này thật là tuyệt, còn chuyện vụ làm ăn này có thành hay không, ngày mai Lý Dương có lại đến hay không thì chẳng liên quan gì đến hắn cả.

Lý Dương đang định nói thì bỗng có điện thoại thông báo là chuyển khoản đã hoàn thành.

Lý Dương cười nói:

- Ông chủ Trình, thật xin lỗi, hợp đồng tôi cũng đã ký rồi, tiền cũng đã được chuyển đến, số này bây giờ đã là của tôi rồi!

Hợp đồng đã ký, tiền cũng đã trả, vụ làm ăn này coi như xong, còn số nguyên thạch này cũng đã trở thành công cụ của Lý Dương.

Hoa Tranh vốn đang tức giận, nghe Lý Dương nói vậy liền cười rất tươi.

Mua bán xong rồi là tốt, phần trăm chổ ông chủ Trình rất cao, đặc biệt là đối với những vị khách đầu tiên, tiền trích phần trăm có thể lên đến hơn hai vạn, nếu mất món tiền này chắc cậu ta chết mất.

- Cái này!

Trình Tự Lập ngơ ngác vội nhìn sang Đỗ Vũ Phàm nói:

- Bí thư Đỗ, cậu xem thế này?

Ông ta đã đồng ý thõa hiệp, ông không muốn đắc tội với Đỗ Vũ Phàm nữa, nhưng vụ làm ăn cuối cùng đã xong rồi, ông cũng không theo lệ cũ, đối với ông thực ra đây là kết quả tốt nhất.

Những người đứng xem xung quanh lúc này cũng biết được mục đích của Đỗ Vũ Phàm.

Bọn họ đều rất bất bình, chỉ vì có khách quý đến mà mời bọn họ đi, bất kể ai ở đây cũng đều thấy không vui.

- Ông chủ Trình, đừng để chậm trễ nữa, tôi mượn chiếc xe đẩy này một chút, lát nữa sẽ trả lại cho ông, chúng tôi đi trước đây!

Lý Dương cười ha ha vẫy tay chào, Vương Giai Giai khoác tay hắn, còn Lưu Cương thì đẩy xe, Hoa Tranh cũng vội vàng chạy theo, mọi người mỉm cười đi ra ngoài.

- Các người không được đi!

Đỗ Vũ Phàm chợt gọi một tiếng, rồi nói với hai người đứng sau hắn:

- Đi kiểm tra thật kỹ công cụ của bọn họ!

Trình Tự Lập sững người lại, đang định đi thì chợt dừng lại rồi lắc đầu, ông bất đắc dĩ đứng ở phía sau.

Lần này ông không tiện lộ diện nữa, tiền cũng đã vào tài khoản của ông, ông cũng đã đồng ý với yêu cầu của Đỗ Vũ Phàm, chi bằng đứng sang một bên để đỡ phải phiền phức.

Làm thế này đúng là không phải, nhưng tình thế không như mình muốn, ông cũng đành chịu thôi.

Trình Thụ Lập quay lại khuyên mấy vị khách của ông rời đi, ông hứa là mời hết mọi người đi chứ không phải chỉ mình Lý Dương.

Mười mấy vị khách vừa đi vừa chửi, bọn họ cũng không muốn đi, đang có kịch hay xem mà, nhưng Trình Tự Lập đang gọi bảo vệ đến, trong một nơi chứa hơn mấy nghìn vạn nguyên vạn nguyên thạch này thì cũng có đến mấy chục bảo vệ.

Bị người ta đuổi đi chi bằng tự mình đi cho khỏe.

Người của Đỗ Vũ Phàm chặn xe đẩy lại, Lưu Cương vẫn không làm gì, lạnh lùng nhìn họ, Hải Đông và Triệu Khuê đang từ xa bước đến, hai người bọn họ cũng giống như khách mới bước vào vậy.

- Cậu có quyền gì mà kiểm tra công cụ của tôi?

Lý Dương không cười, lạnh lùng nhìn người thanh niên đang đỏ bừng mặt đứng trước mặt mình, ở đây là trong nước, nếu nói là đêm giao thừa, chỉ cần không phải tự hắn gây chuyện làm những việc quá đáng thì còn có thể có chuyện gì làm hắn lo lắng nữa chứ.

Hà Gia và Vương gia hợp lại thì đến người đứng đầu đem giao thừa cũng không thể coi thường được.

- Quyền ư?

Đỗ Vũ Phàm chợt trở nên hung dữ hơn, cái mà hắn theo đuổi là quyền lực, những việc mà Lý Dương vừa làm lúc nãy chính là đang khiêu khích quyền lực của hắn, làm hắn không thể sáng mặt được.

- Ở đây tôi chính là quyền lực, dựa vào cái gì? Chính là dựa vào cái chức Bí thư Hiệp hội Ngọc Thạch, số nguyên thạch này tôi nghi là có vấn đề cần phải kiểm tra thì bắt buộc phải để tôi kiểm tra!

Đỗ Vũ Phàm đã hoàn toàn lộ ra chân tướng của mình, đây là đất của hắn, hắn chẳng sợ gì cả, Hiệp hội Ngọc Thạch cần kiểm tra nguyên thạch cũng là chuyện bình thường.

Nhưng những nguyên thạch này là người ta vừa mới mua về, là xem xong mới mua, bây giờ vì không vừa ý mà nói như thế, làm như thế, chẳng khác gì là một tên cường đạo cả.

Thậm chí còn cường đạo hơn cường đạo nữa, ít nhất thì cường đạo còn có chút tự trọng, hắn thì một chút da mặt cũng không cần.

- Bí thư Đỗ?

Người vừa nói lúc nãy quay lại nhìn Đỗ Vũ Phàm, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng.

Anh ta là một người hoạt bát, chức vụ không cao, cũng vừa mới vào Hiệp hội Ngọc Thạch liền được Đỗ Vũ Phàm trọng dụng.

Đỗ Vũ Phàm bây giờ đang tức hừng hực, anh ta thì không, một người có thể bỏ hai trăm vạn ra mua nhiều nguyên thạch như thế chẳng lẽ lại là người bình thường?

Đáp án chắc chắn là không phải là người bình thường.

Đối với người bình thường thì luật này có thể được áp dụng, người ta chỉ cần ngậm đắng một chút, nhưng nếu gặp người có thân thế thì phiền phức to, nếu thân thế nhỏ, phải trả giá một chút hoặc làm cho người ta chịu thiệt một chút, nếu thân thế lớn thì tất niên năm nay mệt rồi.

- Làm gì thế, không nghe lời tôi sao?

Đỗ Vũ Phàm trợn mắt nhìn anh ta một cái làm ta chợt rụt vai lại không dám nói gì nữa, muốn nhắc nhở cũng không được, đành phải cầu cho Lý Dương không phải là người có thân thế hoặc thân thế không lớn lắm.

Lý Dương lạnh lùng cười:

- Một cái Hiệp hội Ngọc Thạch, mà còn là Bí thư lại có quyền như vậy sao?

Lưu Cương và Vương Giai Giai cũng đều nhìn Đỗ Vũ Phàm, mắt họ hiện lên sự cười nhạo và thương hại.

Lý Dương nói những lời này ra là chứng tỏ hắn đang giận rồi, Lý Dương xuất thân trong gia đình nông dân, hơn hai mươi năm sống trong cuộc sống bình dân làm hắn thấy ghét những con cáo đội lốt dê như thế này.

- Tôi có quyền như vậy đó, thì sao nào?

Đỗ Vũ Phàm lại lạnh lùng nói.

- Còn đứng đó làm gì, còn không nhanh thu công cụ của họ lại đi?

Hai người đứng trước Lưu Cương nhìn nhau một cái, họ bất đắc dĩ tiến về phía Lưu Cương.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1111)