← Ch.0789 | Ch.0791 → |
Cùng đi với Hoắc Tư tiên sinh, còn có mấy người Mỹ bên cạnh y cũng vội vàng chạy theo.
Mấy nhân viên tiếp đãi bên cạnh cũng chạy theo, bọn họ còn đang nhìn về phía trước nghi ngờ, ở cổng ngoài trừ mấy người trẻ tuổi ra, không thấy có người nào đặc biệt.
Hoắc Tư tiên sinh, Ngài muốn đi đâu?
Một người đàn ông Trung Quốc khoảng hơn bốn mươi tuổi, chậm rãi đi tới, nhẹ giọng hỏi, y còn cho rằng Hoắc Tư tiên sinh còn muốn đi ra ngoài.
Lúc này hướng mà Hoắc Tư tiên sinh đi là cửa trước, nghĩ muốn đi ra ngoài cũng là chuyện bình thường.
Hoắc Tư tiên sinh quay đầu lại, kinh ngạc lắc đầu, nói:
- Đi đâu, ồ, không, tôi đi đón một người bạn.
Nói xong, Hoắc Tư tiên sinh lại đi về phía trước, đi không được mấy bước, chân của ông đột nhiên đi nhanh không ít, đi nhanh về phía trước.
- Đón bạn?
Mấy người sau lưng ông đều sửng sốt, chỉ có trợ lý đi cùng ông đến Cananda hơi cười, chỉ tay về phía trước, đi vội theo.
Người trợ lý này không biết Lý Dương, cũng chưa gặp qua Lý Dương, Lý Dương tuy còn trẻ, nhưng tuyệt đối có tư cách để Hoắc Tư tiên sinh chờ đợi như vậy.
Đại hội giám bảo kết thúc, sau khi Hoắc Tư trở về nước mấy lần công khai tỏ ý, Lý Dương là thiên tài xuất sắc nhất mà ông gặp qua, có một không hai.
Ông đối với tương lai của Lý Dương vô cùng xem trọng, nhiều lần tỏ ý, tương lai cả ngành đồ cổ người thành công nhất chính là Lý Dương, không ai có thể so sánh, người trợ lý này là lần đầu tiên thấy ông tôn sùng một người như vậy.
Những biểu hiện của Lý Dương trong đại hội giám ngọc, quả thật đáng được đánh giá như vậy.
- Lý thân ái, chúng ta lại gặp rồi!
Hoắc Tư đi nhanh mấy bước, mở rộng hai tay, hướng về phía Lý Dương ôm một cái, mấy người Trung Quốc phía sau ông nhất thời trợn mắt.
Lý Dương cũng sửng sốt, khóe miệng hơi chua xót, người nước ngoài rất nhiệt tình hắn đã nghe nói qua, không ngờ Hoắc Tư đến Trung Quốc lần đầu tiên thấy hắn lại làm lễ thế này.
Cũng may cái ôm của Hoắc Tư tiên sinh cũng không nặng, chỉ đơn giản là ôm một cái, hai bên rất nhanh buông ra.
Sau khi buông ra, Lý Dương lại duỗi tay ra, cười nói:
- Hoắc Tư tiên sinh, hoan nghênh ông đến Trung Quốc.
- Cám ơn, tôi thích Trung Quốc, đây là một quốc gia xinh đẹp nhất.
Hoắc Tư hơi sửng sốt, cũng chìa tay ra bắt tay với Lý Dương, lần này ông nói là tiếng Trung, tuy không lưu loát, nhưng có thể làm người ta hiểu.
- Lý tiên sinh, Hoắc Tư tiên sinh chúng ta vào phòng nói chuyện nhé!
Trợ lý đó mỉm cười đi về phía trước, cô ấy là người duy nhất biết thân phận Lý Dương, lúc này cũng chỉ có thể cô ấy nhắc nhở.
- Đúng, chúng ta vào phòng nói chuyện, tôi mang đến một ít đặc sản của nước Mỹ, hy vọng cậu thích.
Hoắc Tư đưa tay đỡ gọng kính của ông, trong cuộc sống ông là người rất cởi mở, người rất thoải mái, ông rất khen ngợi Lý Dương, tất nhiên cũng rất thích Lý Dương, cho nên không mải mai che đấu cái thích của mình thấy Lý Dương thì đến ôm một cái nhiệt tình.
Hoắc Tư tiên sinh ở là một phòng cao cấp, phòng khách rất lớn, người Lý Dương nhiều như vậy vào cũng không chật, sau khi vào phòng khách, Hoắc Tư tiên sinh bảo trợ lý đi pha cà phê, còn mình kéo Lý Dương ngồi vào ghế sô pha.
Nhìn chỗ bọn họ ngồi, trên mặt mấy người Trung Quốc có chút kinh ngạc, chỗ Hoắc Tư tiên sinh mời Lý Dương ngồi là chỗ giành cho khách quan trọng, người nước ngoài rất xem trọng những cái chi tiết nhỏ Hoắc Tư tiên sinh nếu đã mời Lý Dương ngồi rồi, chứng tỏ ông thật sự rất xem trọng Lý Dương.
Kỳ thực Lý Dương và Hoắc Tư tiên sinh không quen nhau, nhưng ở trong đại hội giám bảo Toronto đã gặp qua mấy lần.
Nhưng nói thế nào người là quen biết, người Trung Quốc rất hiếu khách, hơn nữa Hoắc Tư tiên sinh quả thật là tiền bối có học vị rất cao, đáng được tôn kính.
Lý Dương và Hoắc Tư tiên sinh cùng nói chuyện vui vẻ, bọn họ nói là tiếng anh, khẩu ngữ tiếng anh của Lý Dương bây giờ đã rất tốt rồi, giao tiếp thường ngày thì không có vấn đề gì.
Từ lúc nói chuyện, Lý Dương mới biết Hoắc Tư tiên sinh lần này đến Trung Quốc không phải đơn thuần là để du ngoạn.
Ông là nhận lời mời đến Trung Quốc tham gia hoạt động, phía tổ chức hoạt động này là cục di sản văn hóa tỉnh Vân Nam, lời mời này lúc bình thường Hoắc Tư tiên sinh tuyệt đối sẽ không nhận, nhưng lần này ông đến gặp Lý Dương, muốn đến Trung Quốc thưởng thức bảo bối trong tay của Lý Dương, nên nhận lời.
Mấy người Trung Quốc đó, đều là người của Vân Nam phái đến đón ông.
Cục di sản văn hóa Vân Nam tổ chức hoạt, gọi là lễ triển lãm văn hóa toàn câu, kỳ thật chính là chính phủ đứng đầu tổ chức, đồ cổ Trung Quốc gần đây càng ngày càng náo nhiệt, đặc biệt là triển lãm tuần hoàn ngọc tỷ truyền quốc của Lý Dương.
Phát triển của Vân Nam rất nhanh, nhưng không khí văn hóa lại không đuổi theo kịp.
Cục di sản văn hóa tỉnh chính là tìm cách, tổ chức một buổi lễ triển lãm văn hóa quốc tế, mời các đại sư nổi tiếng khắp nơi trên thế giới tham gia, nâng cao ảnh hưởng văn hóa của Vân Nam, đồng thời cũng làm tăng sức ảnh hưởng của Vân Nam.
Chuyện này tất nhiên chính phủ không phản đối, qua mấy lần họp, chuyện này đã định xong rồi.
Sau đó là mời Lý Dương, quả thật Lý Dương cũng được mời, nhưng gần đây Lý Dương nhận được rất nhiều lời mời, đều bị hắn gác qua một bên, hoàn toàn không để ý.
Sau lần triển lãm ngọc tỷ truyền quốc lần trước, Lý Dương nhận được hơn cả ngàn phong thư mời, có những lời mời làm cho Lý Dương dở khóc dở cười, giống như khai trương trang trại lợn, đật nền móng của bất động sản, đều phát thiệp mời hắn, ông chủ của trang trại lợn đó hắn hoàn toàn không quen biết, nhìn thấy những bức thư mời thế này tròng mắt của Lý Dương thiếu chút không trừng lên được.
Vừa lúc Lý Dương gần đây việc lại rất nhiều, bái sư bên Bình Châu nhất định phải đến, hoàn toàn không có thời gian, cuối cùng lời mời này được hắn để qua một bên, lời mời đi Vân Nam, tất nhiên cũng được gác lại.
Nghe chuyện phiến của bọn họ, mấy người Trung Quốc cũng đều kinh ngạc dị thường.
Hoắc Tư và Lý Dương cùng tán ngẫu về không ít tin đồn ở Toronto, mấy người này cuối cùng biết được thân phận của người trẻ tuổi này trước mặt, Ngọc Thánh Lý Dương, nổi tiếng trong nước về đồ cổ, đại sư giám định.
Đồng thời hắn cũng là chủ nhân của ngọc tỷ truyền quốc, nhà bảo tàng tỉnh Vân Nam đợi truyền lãm ngọc tỷ truyền quốc đã rất lâu rồi, mấy ngươi đều là người của cục di sản văn hóa, cũng có liên quan với nhà bảo tàng, tất nhiên là biết Lý Dương rõ nhất.
Người như thế, quả thật đáng được Hoắc Tư tiên sinh xem trọng như vậy.
Biết được thân phận của Lý Dương, mấy người bọn họ mơ hồ có chút kích động, hoạt động này là lần đầu tiên, ảnh hưởng không nhiều, các đại sư nổi tiếng thế giới trong giới đồ cổ mời nhận lời rất ít, Hoắc Tư tiên sinh là một ngoại lệ.
Hoắc Tư tiên sinh là lần đầu tiên nhận lời bọn họ, hơn nữa đi đến đại sư đứng đầu trong nước.
Cũng chính vì như vậy, bọn họ đối với Hoắc Tư tiên sinh mới kính trọng như vậy, đặc biệt phái người đến Quãng Châu đón tiếp, Hoắc Tư tiên sinh nói tạm thời không đi, lập tức liền đặt phòng, sắp xếp ông nghỉ ngơi ở đây.
Bây giờ bọn họ không chỉ đón tiếp Hoắc Tư tiên sinh, còn gặp được Lý Dương.
Nếu có thể mời được Lý Dương đi, mấy người bọn họ có thể lập được công lớn, trong nước có rất ít chuyên gia tỏ ý muốn tham gia hoạt động này, nhưng những người này ai cũng không có sức ảnh hưởng lớn bằng Lý Dương.
Nói không chút khoa trương, Lý Dương trong giới đồ cổ là người có ảnh hưởng lớn nhất trong nước.
Mấy người nhìn nhau, đều hiểu ra ý của bạn mình, bất luận thế nào, cũng phải chủ động nói với Lý Dương, mời vị tôn đại thần này.
- Lý, nếu cậu có thời gian, thì cùng chúng tôi đi Côn Minh, tham gia hoạt động này nhé!
Hoắc Tư tiên sinh đột nhiên nói, mấy người lập tức sửng sốt, mấy người họ còn đang nghĩ không biết mời Lý Dương thế nào, Hoắc Tư tiên sinh đã chủ động giúp bọn họ mời hắn.
Mấy người này lúc này trong lòng trở nên càng kích động, Hoắc Tư tiên sinh trở thành người đáng yêu nhất trong mắt bọn họ, cũng hận là không thể tự miệng nói với hắn.
Trên mặt Lý Dương tỏ chút do dự, cuối cùng nhẹ lắc đầu, nói:
- Hoắc Tư tiên sinh, không phải tôi không đi, mà là tôi không có thời gian!...
Chậm rãi, Lý Dương đem đại hội tông sư của Trần Vô Cực cùng với chuyện mình phải bái sư giải thích ra, Hoắc Tư tiên sinh mở to hai mắt nhìn, người xung quanh đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Chuyện Trần Vô Cực trở thành tông sư, hiện giờ vẫn chỉ có mấy vị tiền bối trong giới ngọc thạch biết, được giữ bí mật.
Hoắc Tư là người trong giới đồ cổ, lại là người nước ngoài, tất nhiên không biết tin tức này.
Tông sư hả, một đại tông sư, đúng không?
Hoắc Tư đứng bật lên, nói lớn, trên mặt còn tỏ vẻ kích động vô cùng kinh ngạc, ông là người nước ngoài không sai, nhưng lại hiểu được ý nghĩa của đại tông sư Trung Quốc, tác phẩm của tông sư, đó cũng là thần khí chấn động cả thế giới.
Trung Quốc sinh ra một tông sư, bất luận là tông sư trong ngành nghề nào, tuyệt đối là chuyện có sức ảnh hưởng cực lớn.
- Đúng!
Lý Dương không hiểu tại sao Hoắc Tư tiên sinh kích động như vậy, nhưng vẫn lắc đầu.
- Tốt quá rồi, tôi phải ở lại, cùng với cậu chứng kiến đại tông sư mới, được không?
Hoắc Tư lại ngượng ngạo nói tiếng Trung, nói rất chậm, nhưng cũng biểu đạt được ý nghĩa.
Lý Dương không trả lời, ngẩng đầu nhìn mấy người bên cạnh, hắn đã biết những người Trung Quốc này đều là nhân viên công tác đến đón Hoắc Tư tiên sinh.
- Không sao, Hoắc Tư tiên sinh đến tương đối sớm, hội triển lãm văn hóa cổ của chúng tôi vẫn còn mười ngày nữa mới mời dự họp, ông ấy muốn ở lại tuyệt đối không có vấn đề gì!...
Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi vội vàng đứng ra, nhỏ giọng giải thích.
Hoắc Tư quả thật là đến sớm, ông muốn thừa dịp này cùng tiếp xúc với Lý Dương nhiều một chút, mới có ý đến đi trước, hôm nay nghe được tin tông sư sinh ra, tất nhiên càng không muốn bỏ qua.
- Tốt lắm, Hoắc Tư tiên sinh muốn ở lại, đợi sau khi hoạt động này kết thúc, tôi cùng ngài đi Vân Nam.
Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, nếu thời gian không có trùng, hội triển lãm văn hóa cổ lần này ở Vân Nam hắn đi tham gia cũng không sao, dù sao cũng là người nước mình tổ chức hoạt động, là hoạt động phát huy mạnh văn hóa cổ Trung Quốc.
Đối với hoạt động này, cũng nên duy trì.
Huống hồ hắn vốn có kế hoạch đi Vân Nam, nhưng kế hoạch của hắn là mấy tháng sau, sau khi kết thúc triển lãm qui mô nhỏ của Bạch Minh ở Bắc Kinh, kế hoạch không thay đổi kịp, hội triển lãm văn hóa cổ lần này, không chừng Bạch Minh cũng đến, triển lãm bên của y chỉ có thể tạm thời thúc đẩy trước thôi.
Mấy nhân viên công tác lại sửng sốt, lập tức tỏ ra thần sắc vui mừng như muốn phát điên, bọn họ đang đau đầu, chuyện đang suy nghĩ thì đã giải quyết xong rồi, làm cho bọn họ có một loại hạnh phúc đột ngột như vậy.
← Ch. 0789 | Ch. 0791 → |