Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0791

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0791: Đại hội tông sư
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Trời vừa rạng sáng, sân rộng công bàn Bình Châu đã có không ít người đến, đại công bàn Bình Châu mỗi năm tổ chức một lần, cả nước thậm chí là những người yêu thích đổ thạch ở các nước khu vực Đông Nam Á cũng tụ tập về đây tham gia sự kiện này.

Đối với phần đông người yêu thích đổ thạch mà nói, đây mới là chỗ vui chơi của bọn họ.

Quy mô đại công bàn Myanmar lớn hơn so với Bình Châu, nguyên thạch cũng tốt hơn nhiều hơn, do vậy, giá cả nguyên thạch ở chỗ đó cũng cao hơn rất nhiều, hoàn toàn không phải là nơi để những người yêu thích đổ thạch có thể tham gia.

Cả mấy khối nguyên thạch được chuyển đến, cho dù người yêu thích đổ thạch có quyết tâm, cũng không dám tùy tiện chú ý.

Myanmar, là đại thương gia, là nơi tụ tập công ty lớn, chỉ có Bình Châu mới thuộc về bọn họ, có thể làm cho bọn họ điên cuồng một lần, nơi một lần náo nhiệt, đại công bàn Bình Châu hôm nay, số người tham gia nhiều hơn gấp ba lần so với năm ngoái, các khoáng mạch lớn ở Myanmar mới xuất lại cung cấp không đủ, nguyên thạch mới, số lượng nguyên thạch cũng tăng một chút đã có người cho rằng lạc quan, đại công bàn Bình Châu lần này lại có thể khai sáng ra một tinh cao mới.

Rất nhiều người đi vào cái sân rộng công bàn, đều tụ tập lại trò chuyện, trên mặt mọi người đều rất vui, tất cả mọi người đều hi vọng mình lần này có thể thu hoạch tốt trở về, bãi đậu xe ở đằng kia, từng chiếc từng chiếc xe nối tiếp chạy vào, tin rằng không tới tám giờ, cả bãi xe đều đã đầy rồi, người đến sau chỉ có thể tìm một chỗ đậu xe khác.

Không tới sáu giờ sáng, Lý Dương rời khỏi giường.

Lần này Lý Dương chủ động rời khỏi giường, không để Vương Giai Giai đến gọi hắn, Lý Dương lúc bình thường không có chuyện, rất thích ngủ nướng, mặt trời không lên đỉnh đầu nhất định không dậy, dù sao hắn cũng không có việc gì quan trọng.

Những người như Trần Vô Cực, lão Hồng đều dậy sớm hơn hắn.

Trần Vô Cực mặt bộ đồ luyện công Thái Cực Quyền có in hình con rồng trong suốt màu vàng, tỏ rõ đặc biệt có tinh thần, mấy vị lão tiền bối khác toàn bộ đều mặc đồ luyện công màu đen, cùng đứng chung, càng làm cho Trần Vô Cực thêm nổi bật.

Vài vị lão nhân, đều ngồi trong phòng khách, không ai nói chuyện, trên mặt mọi người đều rất bình thản nghiêm túc.

Cho đến khi bọn người Lý Dương đến, trên mặt Trần Vô Cực mới lộ vẻ tươi cười, bắt chuyện Lý Dương đi ra ngoài.

Trần Vô Cực dẫn theo Lý Dương, cùng đi đến sân tập Thái Cực Quyền, những người khác cùng đi theo phía sau, Thái Cực Quyền mà Trần Vô Cực đánh là bộ pháp trung cấp, hai người cùng đang đánh giống một quyền, không có diễn tập trước, nhưng động tác của hai người lại hoàn toàn giống nhau, nhất trí chỉnh tề, làm cho người ta có một loại cảm giác khác biệt.

Người ngoài nghể thấy náo nhiệt, trong nghề thấy môn đạo.

Trần Vô Cực mỉm cười gật đầu, lão có thể nhận ra Thái Cực Quyền trung cấp của Lý Dương đã đạt đến độ thuần hậu, vô cùng thuần thục, chỉ có lúc luyện tập tốc độ đạt tới thuần thục, mới có thể làm động tác của hai người đồng nhất nhau như vậy.

Muốn luyện tập quyền pháp đến trình độ này, thông thường ít nhất cũng cần phải ba năm, Lý Dương chỉ cần hơn một tháng thì có thể như vậy, chỉ có thể nói chính là một thiên tài.

Đương nhiên rồi, đó là Trần Lỗi không biết Lý Dương đã dùng năng lực đặc biệt để sửa cho đúng động tác.

Từ lần đó nhập vào cảnh thiên nhân hợp nhất, lúc Lý Dương đánh quyền thường khai mở hình lập thể, sửa cho động tác mình cho chính xác, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cược u mê, hắn có năng lực đặc biệt có thể nhìn rõ tất cả động tác của mình, sửa nó thì vô cùng dễ dàng.

Chỉ tiếc sau khi khai mở năng lực đặc biệt, Lý Dương vẫn không tiến vào trạng thái thiên nhân hợp nhất, nhưng cũng chính vì nguyên nhân như vậy, mới làm quyền pháp trung cấp của hắn tỏ được tiêu chuẩn như vậy, tiến bộ nhanh như bay.

Nhẹ nhàng đánh xong hai lần quyền, hai người mới thu công dừng quyền, cùng mọi người trở vào trong đại sảnh ăn sáng, lúc này Vương Giai Giai và Hà San San cũng đến, hôm nay rất nhiều náo nhiệt phải xem, Hà San San tuyệt đối không bỏ qua cơ hội.

Hơn bảy giờ, đoàn người đúng giờ ra cửa.

Hai chiếc xe thương vụ dừng lại ở cửa, một mình Lý Dương đi một chiếc, Trần Vô Cực và mấy lão tiền bối đi một chiếc, nhưng hai chiếc xe không phải đi cùng một hướng.

Bọn người Trần Vô Cực đi thẳng vào trong sân rộng, sau nghi thức khai mạc công bàn, chính là tông sư của bọn họ chứng kiến đại hội, đến lúc đó có thể triễn lãm ra những tác phẩm của tông sư.

Lý Dương đi đón Hoắc Tư tiên sinh, Hoắc Tư tiên sinh ở trong một khách sạn Bình Châu, đại hội tông sư hôm nay chính là Hoắc Tư tiên sinh mong chờ nhất.

- Hoắc Tư tiên sinh!...

Vừa vào khách sạn, Lý Dương đã biết Hoắc Tư tiên sinh đang ở trong khu nghỉ chờ hắn, tông sư, một đại tông sư, sức hấp dẫn đối với Hoắc Tư không hề nhỏ.

- Lý, cuối cùng cậu cũng tới rồi!

- Hoắc Tư bước nhanh tới, hôm nay ông cũng đến rất sớm, ăn sáng xong, đã đứng ở đây đợi hơn hai mươi phút rồi.

- Thật ngại, tôi đến trễ! Lý Dương mỉm cười.

Hoắc Tư liền khoát ta, chỉ vào cái đồng hồ bên cạnh.

- Không trễ, không trễ, là tôi đến sớm, thời gian ước định của chúng ta vẫn còn chưa tới.

Lý Dương cười cười, dẫn Hoắc Tư tiên sinh đi vào trong cửa.

Người ngoại quốc rất đúng giờ, Lý Dương và Hoắc Tư tiên sinh hẹn nhau là bảy giờ rưỡi, lúc này quả thật còn mấy phút nữa mới tới giờ.

Sân rộng công bàn Bình Châu, sau khi tới, xe của Lý Dương đã không còn chỗ đậu, nhìn hai bên đường đám người đang đứng, ngay cả Lý Dương cũng tỏ ra thần sắc kinh ngạc, người hôm nay, quả thật nhiều hơn năm ngoái không ít.

Năm ngoái đại hội công bàn lúc sắp bắt đầu, ở đây cũng không có nhiều người như vậy.

Lưu Cương dừng xe, vài người đều xuống xe trước, Lý Dương không nhìn thấy mấy lão tiền bối như Trần Vô Cực, mấy người họ đã vào trong hết rồi, lấy thân phận của họ, chỉ cần nói đến, các nhân viên công tác đều phải nghênh đón.

Không cần nói hôm nay còn là hoạt động của bọn họ.

- Lý lão đệ!

Vừa đi tới cổng lớn, hai bên đã truyền đến giọng của hai người, Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt đang vẫy tay với hắn, sau ngày chia tay, Lý Dương sợ Hà San San gây ra chuyện gì, hai ngày nay không ra khỏi cửa, Tư Mã Lâm gọi điện cho hắn, hẹn bọn họ là hôm nay gặp.

Xung quanh hai người bọn họ là bọn người lão Cố và Trương Vĩ, Minh Dương, người đến tham gia hoạt động lần này đều ở đây.

Trước khi không gặp Lý Dương, Trương Vĩ và Vương Hạo Minh đang bàn chuyện về đại công bàn Bình Châu năm trước, để Lý Dương giải thích mấy khối thủy tinh, bọn người Mã Khôn cũng đang trừng mắt nhìn, hối hận năm rồi không đi theo.

Nếu cùng vào thì có thể nhìn thấy chuyện trọng đọ\ại khó coi này.

Bọn người Tư Mã Lâm cũng vừa đến, lại có một thanh niên trẻ đi đến, bên cạnh người thanh niên trẻ còn có mấy người bảo vệ, đang nhìn Lý Dương mỉm cười.

- Sang Dala, anh cũng đến à!

Lý Dương nhẹ gật đầu, người đến là Sang Dala, sự xuất hiện của Sang Dala ở đây hắn cũng không có gì làm lạ, hắn và Sang Dala quen biết nhau chính là ở trong đại hội công bàn Bình Châu.

Nhưng hắn không biết, Sang Dala đứng ở đây đặc biệt chờ hắn.

Lúc tiếp cơ không thể đi đón Lý Dương, sau đó Sang Dala nghe nói Lý Dương và Trần Vô Cực đều ở đây, cũng bỏ ý nghĩ đi đón, chỉ nghĩ tìm cơ hội thuận lợi sẽ tìm gặp Lý Dương, thời gian công bàn, y luôn có cơ hội này.

Sang Dala đi tới, Lý Dương giới thiệu Hoắc Tư tiên sinh với mọi người, lần này chính Sang Dala cũng rất bất ngờ.

Y không chơi đồ cổ, đối với đồ cổ cũng không có mấy hứng thú, nhưng ít ra một số danh nhân quốc tế y cũng rõ.

Sang Dala đi qua nước Mỹ, tham gia một số hội đấu giá, có nghe tin tức của Hoắc Tư tiên sinh, biết ông ta có sức ảnh hưởng đối với nước Mỹ.

- Lý cố vần!

Vừa giới thiệu xong, một giọng nói rất trong trẻo truyền tới, An Văn Quân và mấy vị chuyên gia đổ thạch của An thi đang chậm rãi đi tới bọn họ.

Sau hội nghị ký kết ở Myanmar, Bình Châu lần này An Thị xuất động tất cả các chuyên gia, tranh thủ dành lấy thành tích, hơn năm nay, dưới sự giúp đỡ của Lý Dương, nguồn cung cấp của An thị so với những năm trước giảm đi không ít gánh nặng, Thiệu thị cũng không muốn chèn ép An thị, nhưng vẫn không thể thành công, gần đây cũng không hung mãnh như trước kia.

Đây cũng xem là cho An thị một cơ hội nghỉ ngơi.

Đứng ở vị trí cao nhất, những người ở phía dưới điều ngước nhìn bọn họn thèm thuồng, cái danh vọng này rất cao, nhưng chỗ cao không thắng hàn, không cẩn thận sẽ bị người ta kéo xuống.

Trong lòng An Văn Quân lại rất rõ tầm quan trọng của Lý Dương đối với An thị, cho nên vẫn ở đây cố gắng hết sức lôi kéo Lý Dương.

Sau lưng của An Văn Quân, trong lòng mấy chuyên gia đổ thạch của An thị cũng vô cùng cảm khái.

Đã từng không xem trọng bọn họ, thậm chí rất không phục người thanh niên trẻ, nội trong thời gian ngắn, lại làm ra những thành tích làm cho bọn họ không thể nào tưởng tượng nỗi.

Nghĩ năm đó, lúc đó Lý Dương được tuyển làm cố vấn đổ thạch, bọn họ vẫn không bằng lòng, bây giờ nghĩ lại là chuyện vô cùng nực cười.

An Văn Quân vì muốn mời Lý Dương, còn bị công ty cho rằng là người nhìn xa trông rộng, tất cả thành danh sau này của Lý Dương sau này mới có.

An Văn Quân đi qua, Lý Dương lại giới thiệu một lần.

Đi vào cái sân rộng của công bàn không có bao nhiêu thời gian, bên cạnh Lý Dương có một đám đông người tụ tập, điều này chính cả Lý Dương cũng không nghĩ tới.

Cũng may hắn mang kính râm, không bị người khác phát hiện, nếu bị người khác phát hiện người tụ tập lại càng ngày càng nhiều.

- A, bọn họ sắp mở cửa rồi?... , Trương Vĩ chỉ về phía trước kinh giật nói.

Cánh cửa của cái sân rộng công bàn quả thật là sắp mở rồi, lúc này vẫn chưa tới tám giờ, theo thói quen trước đây, chưa tới giờ sân rộng công bàn không mở cửa, cho nên y mới tỏ ra kinh ngạc như vậy.

- Đi, vào thôi!

Lý Dương mỉm cười, nguyên nhân mở cửa trước giờ hắn có thể nghĩ được, không chừng là do nguyên nhân ở đại hội tông sư Trần Vô Cực, Trần Vô Cực nếu hôm nay công bố thân phận tông sư, sẽ chiếm một phần lớn thời gian, cho nên mới cho mở cửa sớm.

- Được!

Trương Vĩ, Tư Mã Lâm liền gật đầu, lúc nào mở cửa bọn họ không quan tâm, bọn họ đến đây là để độ thạch, sớm có thể chạm vào nguyên thạch cũng tốt.

Sau khi mở cửa, trong này càng trở nên náo nhiệt, ở giữa sân có cái đài chủ tịch rất lớn, còn lớn hơn rất nhiều so với năm ngoái.

- Trần sư phụ, ông cũng đến rồi!...

- Hồ sư phụ, không ngờ xa như vậy ngài cũng đến!

- Lệnh triệu tập của lão Hồng, tôi dám không đến sao?

- Thì ra lão Tề cũng có lệnh triệu tập, chẳng trách, tôi nói sau đông người thế này, tôi lần này đến, là lệnh triệu tập của lão Hồng!

Hai người bạn gặp nhau, hai người đều nhận ra và trò chuyện, những người này đều không phải đến để đổ thạch, bọn họ đều là sư chạm ngọc, lão Tề, lão Hồng còn có lão Tống đều các sư chạm ngọc có danh tiếng khắp nơi cũng đều triệu tập đến.

Chỉ có danh vọng của bọn họ mới có thể làm các sư chạm ngọc nổi tiếng khắp nơi trên cả nước tụ tập về đây.

*****

Càng lúc càng có nhiều người tiến vào cái sân rộng.

Nguyên thạch để đổ thạch của khu giao dịch tự do đã được che đậy lại, tuy bày ra ở đó, nhưng công bàn vẫn chưa tới giờ bắt đầu, công bàn chưa bắt đầu, những nguyên thạch này là cấm bày ra.

Rất nhiều người, đều đứng trước đài chủ tịch

Đặc biệt là các sư chạm ngọc đó, tất cả bọn họ đều tụ tập chỗ này, thông báo bọn họ nhận được chính là tụ tập ở chỗ này.

Rất nhiều sư chạm ngọc không biết mục đích cụ thể của công bàn Bình Châu, trước mặt đều giữ bí mật, chỉ cần tới thời khắc quan trọng mới tuyên bố ra, mới có thể đạt hiệu quả tốt nhất.

- Hoắc Tư tiên sinh, thật ngại, chỉ có thể để ngài đứng rồi.

Nhìn xung quanh, Lý Dương ái ngại nói, trên đài không có chuẩn bị cái ghế nào, Lý Dương một hồi nữa phải lên đài, Hoắc Tư tiên sinh chỉ có thể đứng ở dưới nhìn.

- Không sao, ở đây rất náo nhiệt, Hoắc Tư cười khoát tay, ông là người sảng khoái cở mở.

Người xung quanh càng ngày càng nhiều, có rất nhiều người quen biết bắt tay chào hỏi nhau, rất nhiều người còn tỏ ra rất vui.

Những người này, đa phần là các sư chạm ngọc vừa nói lúc nãy, các sư chạm ngọc này đều đã qua thời niên thiếu, vào Nam ra Bắc rất quen mặt, rất nhiều người đều đã quen nhau, mấy năm không gặp, có lẽ hơn mười năm không thấy nhau, nay lại không gặp, làm cho bọn họ có cảm giác vô cùng thân thiết.

Từ từ, bọn họ cũng cảm giác được không đúng.

Đây là công bàn Bình Châu, nhưng các sư chạm ngọc đến cũng rất nhiều, Đông Nam Tây Bắc, khắp cả nước đều có, không chỉ lão Tề và lão Hồng triệu tập các sư chạm ngọc trong nước, ngay cả lão Tống và Trần Vô Cực cũng phát ra lệnh triệu tập này.

Các sư chạm ngọc bọn họ triệu tập đều có chút trình độ, khoảng chừng hơn ngàn người.

Ngoại trừ những người đi theo bọn họ ra còn có những vãn bối, đồ đệ, nói không khoa trương, hôm nay các sư chạm ngọc lớn nhỏ đến hiện trường công bàn Bình Châu có hơn ba ngàn người.

Cả nước có bao nhiêu sư chạm ngọc, con số này chắc chắn rất khinh khủng.

Đều này cũng cho thấy sức ảnh hưởng của bốn vị đại sư chạm ngọc cấp đỉnh này, đồng thời nhiều người cũng rõ, mấy vị đại sư đứng đầu cùng lúc triệu tập nhiều người như vậy đến Bình Châu, nhất định có chuyện lớn xảy ra.

- Lý Dương, anh đến thì tốt rồi, tất cả đều đang chờ anh đó!

Lý Dương đang nói chuyện với Sang Dala, Hoàng Hạo từ xa đi tới.

Trên đường đi còn có không ít người chào hỏi Hoàng Hạo, trở thành một trong những nhân vật của đoàn đại biểu được chạm ngọc Tô Châu phái đến, Hoàng Hạo có nhân duyên rất tốt trong giới chạm ngọc, người y quen biết rất nhiều.

Tôi đến liền!

Lý Dương và mấy người bên cạnh Hoắc Tư tiên sinh tạm thời cáo biệt nhau, ngoại trừ Triệu Khuê đi theo ra, người khác tạm thời đều ở lại chỗ của Vương Giai Giai, ngay cả Vương Giai cũng không có đi theo.

Người ở sân càng ngày càng đông, khu giao dịch vẫn chưa mở, rất nhiều người đều tụ tập ở dưới đài chủ tịch.

Không lâu, trong này đã tụ tập bảy tám ngàn người, cũng may cái sân này đủ rộng, cho dù mười ngàn người cũng dễ dàng chứa hết, lúc cái sân này tu sửa chính là dự tính quy mô mấy vạn người mà xây dựng.

Bên ngoài, vẫn không ngừng có người vào, ngoại trừ các sư chạm ngọc ra, các thành viên hiệp hội ngọc thạch tỉnh đều phái người đến, ngoài ra còn có một số tiền bối điêu thạch, chạm khắc ngà voi.

Số lượng những người này không nhiều, chỉ có khoảng trăm người.

Một số sư chạm ngọc biết bọn họ lại lần nữa tỏ ra thần sắc kinh ngạc, ngay cả tiền bối của giới chạm ngọc cũng đến, chuyện hôm nay tuyệt đối là rất quan trọng, bọn họ có thể không liên quan gì đến đỗ thạch.

Thời gian chầm chậm trôi qua, trên đài chủ tịch cũng có người đi ra.

Đó là một người thanh niên trẻ chủ trì, sẽ mang lại bầu không khí, dưới dẫn dắt của y, rất nhiều người đều tập trung chú ý lên đài, làm âm thanh bàn tán dưới đài nhỏ đi rất nhiều.

Người chủ trì ở trên đài mấy phút, liền đứng sang một bên, không lâu, một hồi một người già tóc bạc đi ra trước đài.

Nhìn thấy mấy vị tiền bối này, rất nhiều người đều im lặng, đặc biệt là các sư chạm ngọc đại biểu cho sư chạm ngọc Tô Châu, mọi người đều dùng ánh mắt sùng kính nhìn vị lão nhân này.

Đi ra, chính là lão Hồng.

Giọng cao cao, lão Hồng nói lớn:

- Chư vị, tôi biết các ngài nhất định rất hiếu kỳ mấy vị tiền bối chúng tôi tại sao triệu tập mọi người đến, còn triều tập đến một nơi thế này.

Dưới đài lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao, lão Hồng đi lên không có nói ngoa, câu nói đầu tiên này nói tới tận đáy lòng của bọn họ.

Lúc này mọi người thật sự rất kỳ quái, tại sao mấy vị tiền bối tụ tập nhiều người đến thế này, vấn đề này rất khó hiểu, rất nhiều người đều rất muốn biết đáp án.

Vương Giai Giai, Lưu Cương cũng cười, bọn họ biết là chuyện gì rồi.

Lão Hồng nhìn quanh một vòng, trên mặt vẫn còn đang mỉm cười.

- Hôm nay để mọi người cùng tụ tập lại, là có chuyện rất quan trọng, chuyện rất quan trọng phải tuyên bố, lão rất vinh hạnh, trở thành người hôm nay tuyên bố tin tức này.

Lời nói của lão Hồng làm cho dưới đài lớn tiếng bàn luận, nhưng không có ai cảm thấy kỳ lạ.

Bọn họ đều đã đoán được, hôm nay nhất định phải có chuyện xảy ra, lão Hồng nói hai chuyện cái rất quan trọng, thì có thể thấy chuyện này tuyệt đối không đơn giản.

Sau khi tuyên bố, cho mời mấy vị bằng hữu đến.

Theo cùng lời của lão Hồng nói, lão Tề, lão Tống, còn cón Phỉ Thúy Vương cùng bước lên đài chủ tịch, Trần Vô Cực mặc áo luyện công có in hình con rồng vàng là nỗi bật nhất, lúc này ông đứng ở giữa.

Ngoại trừ bọn họ ra, chủ tịch hội đồng quản trị Trung Bảo Hiệp, tổng giám đốc hiệp hội ngọc thạch, còn có chủ tịch hiệp hội ngọc thạch Quảng Đông, cũng đến đây, nhìn những nhân vật quan trọng này, những người của công ty châu báo này trước nhất là tỏ ra thần sắc kinh ngạc.

Mấy vị đại lão này, người của công ty châu báo cũng không biết.

Cho dù không biết, cũng nhất định đã thấy qua hình của bọn họ, nghề nghiệp của bọn họ thì bị người ta quản chế, muốn không biết cũng không được.

An Văn Quân mở to mắt nhìn lên đài, lúc này cô có cảm giác không đúng, nhiều nhân vật quan trọng thế này cùng tề tụ ở đây, lịch sử tới giờ đây là lần đầu tiên.

Trên đài có ghế, rất nhiều người sau khi đi qua đều ngoài xuống, Trần Vô Cực ngồi ở giữa và ở cái ghế lớn nhất.

Mà Lý Dương, đang ngồi bên cạnh lão, bên cạnh Lý Dương còn có lão Tống, bên cạnh kia của Trần Vô Cực là lão Hồng, đều này làm cho các sư chạm ngọc dưới đài lại bắt đầu lớn tiếng trao đổi, đều đoán người trẻ tuổi mang kính râm đó là ai.

Đối với họ mà nói, bốn vị đại sư đứng đầu cùng tụ tập lại một nơi là chuyện rất hiếm thấy, người thanh niên trẻ đột nhiên xuất hiện giữa những đại sư ấy, bọn họ cũng không hiếu kỳ với thân phận của Lý Dương cũng khó.

- Phỉ Thúy Vương, đó là Phỉ Thúy Vương!

Phỉ Thúy Vương cũng đến, đại công bàn Bình Châu trước đây ông ấy cũng không có đến.

- Ngọc Thánh, người trẻ tuổi đeo mắt kính râm đó chính là Ngọc Thánh!

Các sư chạm ngọc đang bàn tán, âm thanh bàn tán của những người yêu thích đổ thạch càng lớn, Phỉ Thúy Vương lâu không xuất hiện được mọi người nhận ra, ngay sau đó Lý Dương cũng trở thành tâm điểm của nhiều người.

Lý Dương đang mang kính râm không sai, nhưng lúc này đều là nhân vật lớn, hắn một người trẻ tuổi, người có lòng chỉ cần nhìn thì có thể rõ, huống hồ đại công bàn Bình Châu lần này, đã có không ít người đã từng gặp qua Lý Dương.

Lý Dương trốn trong đám đông có lẽ bọn họ nhận không ra, nhưng ngồi trên đài cao thì không thể nào giấu được.

Phỉ Thúy Vương, Ngọc Thánh, Nam Vương Bắc Thánh đều đã đến công bàn Bình Châu, cái này không chỉ các sư chạm ngọc giật mình, những người yêu thích đổ thạch cũng rất xôn xao.

Nam Vương Bắc Thánh là người nổi tiếng nhất trong giới đổ thạch, lượng người có danh tiếng cao, Lý Dương và Phỉ Thúy Vương trong giới đổ thạch, cũng không kém gì với địa vị của các sư chạm ngọc như những người Trần Vô Cực.

Đều là một nhân vật đứng đầu trong ngành nghề.

Nghiêm túc mà nói, bọn họ đều là nhân vật đứng đầu trong giới ngọc thạch, hôm nay đại sư đứng đầu nhiều như vậy cùng tụ tập ở đây, chỉ cần không phải ngốc, cũng biết hôm nay nhất định sẽ có chuyện quan trọng xảy ra.

Người yêu thích đổ thạch, các sư chạm ngọc khác quả thật cũng có rất nhiều người quen nhau.

Một số người yêu thích đổ thạch giải ra Phỉ Thúy, muốn làm trang sức phải tìm sư chạm ngọc, mà các sư chạm ngọc muốn có đủ nguyên thạch, lúc này cũng sẽ bắt chuyện hỏi thăm với họ.

Người quen đang trò chuyện trao đổi với nhau, hơn nữa người của công ty châu báo và mọi người có quen biết, thân phận của người trên đài được mọi người hỏi thăm ra.

Biết được thân phận của những người này, trong lòng mọi người càng thêm chấn động.

Mỗi người này, có thể nói là nhân vật lớn có tiếng tăm lừng lẫy trong ngành nghề, nhiều người thế này cùng tập trung ở đây, đây lại không phải chuyện chấn động, mà là siêu cấp đại chấn động.

Chỉ là cái chấn động siêu cấp này rốt cuộc là cái gì, người biết vẫn rất ít.

Nhưng có một chút mọi người đều tin, chuyện hôm nay nhất định là đại sự, trong lòng mọi người đã dâng lên một sự chờ đợi.

Dưới một gốc đài, có hai người đang nói nhỏ với nhau.

- Lý Dương, đó chính là Lý Dương, một người nói.

- Đúng vậy, đương nhiên là tôi biết, Lý tiên sinh thật không ngờ trong vòng một ngày thì có thể bay đến đây!

Một người khác đang rất cảm thán, hai người cùng là người quen của Lý Dương, Tần Dũng và Triệu Dân, lúc đó ở Quang Minh Bảo quen nhau, Lý Dương còn học ở người họ một số thủ pháp giải thạch.

Trên đài, lão Hồng sau khi ngồi mấy phút, lại nhìn đồng hồ, lập tức cầm microphone đi tới đài chủ tịch.

Lão vừa đứng ở chỗ này, tiếng dưới đài cũng nhỏ hơn nhiều, nhìn chi chít đầu người, bọn họ đang ngẩng đầu nhìn mình, lão Hồng cười mãn nguyện.

- Chư vị bằng hữu, tôi rất vui, cũng rất kích động nói với mọi người, giới chạm ngọc chúng ta, sau tổ sư Lục Tử Cương, cuối cùng cũng có một vị tông sư, hôm nay, chúng ta sẽ chứng kiến giây phút sinh ra vị trong sư này.

Yên tĩnh, lời nói của lão Hồng làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt, im lặng trong giây lát.

- Xôn xao!

Một hai giây sau, đám người trong giây lát ầm ĩ lên, bây giờ ở sân rộng đã hơn tám ngàn người, nhiều người cùng la to như vậy, cùng nói về trường hợp không nói nên lời, đặc biệt là những cái không rõ vì sao các sư chạm ngọc đến chỗ này.

Bọn họ nghe được gì?

Tông sư, giới chạm ngọc có sinh ra tông sư mới, nếu nói như vậy nếu không phải là lão Hồng, bọn họ hoàn toàn sẽ không tin.

Ngay cả như vậy, trong lòng mọi người đều có một sự hoài nghi, dù sao giới ngọc thạch nhiều năm không có tông sư, tông sư không phải nói là có thể xuất hiện, còn có rất nhiều người cẩn thận đáng giá mọi người trên đài, cuối cùng ánh mắt đều dừng ở Trần Vô Cực.

*****

Đối với phản ứng ở dưới, lão Hồng rất hài lòng

Tông sư phải nên chấn động như vậy, phải để người ra kinh hoàng, một đại tông sư, chính là tông sư của giới ngọc thạch bọn họ, mỗi một người ở hiện trường đều nên có cảm giác kêu ngạo.

Tiếp theo, rất nhiều người cũng đoán được vị tông sư mới này rốt cuộc là ai.

Có người nói là lão Hồng, cũng có người nói là lão Tề hay lão Tống, thậm chí có người nói tông sư mới là Phỉ Thúy Vương hoặc là Lý Dương, nhưng cũng có rất nhiều người thông minh, bọn họ đều nhìn Trần Vô Cực.

Trên đài, Trần Vô Cực đang ngồi ở giữa, lão mặc y phục có màu sắc không giống như người khác, tỏ ra thần tình nhất, vị tông sư mới này, rất có thể chính là đại sư cấp đỉnh này.

Càng huống hồ, Trần Vô Cực là vị đại sư xuống núi gần nhất duy nhất.

Rất có thể sau khi Trần Vô Cực xuống núi, lại làm ra đột phá, trở thành một đại tông sư.

Người thông minh vẫn còn rất nhiều, bọn họ không đoán ra hết tất cả, nhưng cũng gần tiếp cận sự thật, về phần những người đoán đại tông sư mới là Phỉ Thúy Vương và Lý Dương, thuần túy mà nói là chỉ là góp vui, tất cả ai nói hai người bọn họ, đều là những người mới yêu thích đổ thạch.

Đợi cho phía dưới bàn luận một hồi, lão Hồng mới vươn hai cánh tay ra, trong hư không khoát khoát xuống dưới, ý bảo mọi người im lặng.

Âm thanh dưới đài cũng dần dần ít đi, trên mặt lão Hồng lại nở một nụ cười.

- Ta biết mọi người đều rất kích động, đều rất muốn biết vị đại tông sư mới của chúng ta là ai, nhưng trước khi tuyên bố vị đại tông sư này, xin mọi người hãy thưởng thức qua tác phẩm của đại tông sư mới, xin mời Lý Dương mang tác phẩm của đại tông sư lên bụt đài.

Lão Hồng lớn tiếng nói, Lý Dương chậm rãi đứng lên, đi về hướng lão Hồng.

Dưới đài có rất nhiều nhân viên công tác vội vã lên đài, bố trí máy ghi hình rất đơn giản, một chút thuận tiện để mọi người dễ nhìn thấy bảo bối hơn, dù sao vòng tay cũng rất nhỏ, người ở dưới đài hoàn toàn không thể nhìn thấy chiếc vòng tay thần kỳ này.

Vòng tay Hắc Long chính là bảo bối của Lý Dương, lần này được Lý Dương lấy ra để mọi người triển lãm, bất cứ ai cũng không có ý kiến.

Lý Dương bước ra, dưới đài có vô số người yêu thích đổ thạch càng thêm kích động, có rất nhiều người còn gọi tên của Lý Dương, những người yêu thích đổ thạch này có lẽ không biết lão Hồng, Trần Vô Cực là ai, nhưng chắc chắn biết Lý Dương.

Một số người của công ty châu báo còn ngơ ngác nhìn lên đài.

Bất luận là lão Hồng hai là Lý Dương, Phỉ Thúy Vương hài là Trần Vô Cực, đối với những công ty châu báo mà nói đều là quý nhân cần phải nịnh bợ, quý nhân nhiều như vậy cùng tập trung một chỗ, bọn họ cũng có cảm giác choáng váng.

Nếu có thể mời những người này gia nhập công ty, danh tiếng của công ty bọn họ sẽ rất nhanh đứng đầu cả nước.

Đương nhiên, đây chỉ là cách nghĩ của những công ty châu báo, mời toàn bộ họ đến công ty, trên cơ bản là chuyện không thể xảy ra.

Lý Dương chầm chậm đi tới trước đài, từ trên người lấy ra cái hộp gấm.

Hộp gấm rất nhỏ, Lý Dương trực tiếp đặt cái hộp lên bàn, nhìn thấy cái hộp này, âm thanh phía dưới càng nhỏ hơn, hơn tám ngàn con mắt đều dồn về Lý Dương, cho dù hắn sớm biết trường hợp này, lúc này cũng có chút khẩn trương.

Bình ổn tâm trạng, Lý Dương mới từ từ mở hộp ra.

Vòng tay Hắc Long đó, lập tức được bày ra trước mắt mọi người.

Vòng tay loại long thạch, có ánh huỳnh quang đặc thù, lúc này dưới ánh mặt trời ánh sáng huỳnh quang này càng thêm chói mắt, huỳnh quang như ngọc trên biểu hiện bình thường chảy xuôi, mang một cảm giác tự nhiên không nói nên lời.

Mặt trong vòng tay, con hắc long không ngừng di chuyển càng thêm thần kỳ, lão Hồng cách vòng tay gần nhất, lúc nhìn thấy cái vòng tay trong lòng bất giác tán thưởng một cái.

Vòng tay này lão nhìn thấy qua rất nhiều lần rồi, còn tận mắt nhìn thấy món đồ xuất thế.

Bảo bối thế này, dường như lão nhìn chưa đủ nhìn một lần lại một lần khen ngợi, có lẽ đây là sức mê hoặc của tác phẩm của tông sư.

Lý Dương cầm vòng tay ra, lúc cầm vòng tay, trong lòng hắn có một cảm giác liên tưởng tới chiếc vòng tay, con Hắc Long dao động với tốc độ càng nhanh, từng vòng từng vòng đang dao động, dường như rất vui.

Lý Dương giơ cao vòng tay, người đứng ở đầu hàng đều có thể nhìn thấy con Hắc Long bên trong vòng tay, tất cả đều kinh ngạc há hốc mồm.

Vòng tay xinh đẹp, Hắc Long thần kỳ, tác phẩm của vị tông sư này làm cho người ta kinh ngạc không ít.

Lý Dương đang giơ vòng tay, trong lòng hơi khẽ động, năng lực đặc biệt của hắn khai mở không tự nhiên, hắn cũng không biết tại sao lúc này lại khai mở năng lực đặc biệt, trong lòng chính là có cảm xúc như vậy.

Trong cảm xúc này, hắn đã khai mở năng lực đặc biệt.

Lần khai mở này, là khai mở trong phạm vi rộng nhất, lấy Lý Dương làm bán kính, trong vòng phạm vi năm mươi thước, bao gồm tất cả đồ vật xung quanh đều hiện ra dưới dạng hình lập thể.

Hình lập thể lập tức phơi bày tất cả bí mật.

Tất cả xung quanh Lý Dương đều không chú ý tới, hắn chỉ chú ý tới con Hắc Long trong vòng tay và sợi màu đen.

Trong lúc này, trong lòng hắn lại dâng lên một ý tưởng táo bạo, sau khi có cách nghĩ này, tim của hắn đập loạn lên không ít, cách nghĩ này quả thật rất lớn gan, nghiêm túc mà nói là rất điên cuồng.

Đột nhiên hắn nghĩ, trước đông đảo mọi người làm tách sợi màu đen này ra, để Hắc Long và vòng tay chạm vào nhau, sẽ có kết quả như thế nào.

Tách sợi màu đen Lý Dương đã làm qua rất nhiều lần rồi, cũng muốn thể làm trên loại ngọc khí vòng tay Hắc Long, ngoại trừ cái vòng tay ra, sợi màu đen bên trong không bị ngọc khí bên ngoài bao phủ.

Chỉ có thử nghiệm trên chiếc vòng tay này vẫn chưa làm qua, lúc này, trong lòng Lý Dương loại cảm giác muốn thử nghiệm này rất mãnh liệt.

Hắn cũng hiểu được, lúc này ở đây hoàn toàn không có thời gian để thử, muốn làm thử nghiệm này, đợi sau khi quay về, trong phòng mình là thích hợp nhất, vòng tay này vốn là của hắn, sau đại hội tông sư này Trần Vô Cực sẽ đem chiếc vòng tay này trả lại cho hắn.

Nhưng khát vọng này, vẫn đang sục sôi trong lòng Lý Dương.

Ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao lại có cảm xúc này.

Dần dần, Lý Dương áp chế không được khát vọng này, sợi màu đen từ trong tay hắn từ từ tách ra, chiếc vòng tay đang ở trên tay hắn, sợi màu đen cách chiếc vòng tay rất gần.

Tim của Lý Dương càng đập nhanh hơn, sợi màu đen từ từ dịch chuyển, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ sợi màu đen xuất hiện.

Dưới mắt thường trong này chỉ là trống rỗng, chỉ có dưới hình lập thể mới có thể nhìn thấy sợi màu đen đang từ từ được tách ra.

Sợi màu đen tách ra càng lúc càng nhiều, cách vòng tay cũng càng ngày càng gần, lúc cách vòng tay chỉ có một milimet, trong lòng Lý Dương hơi do dự, sợi màu đen cũng ngừng ở đó.

Vừa ngừng lại, nguồn khát vọng đó lại một lần nữa chiếm cứ tâm Lý Dương, tim của hắn lại đập nhanh hơn.

Dùng sức nuốt nước bọt vào trong, Lý Dương lại khống chế sợi màu đen dịch chuyển về phía trước, sợi màu đen cuối cùng cũng tiếp xúc vòng tay.

Cái sợi màu đen đó tiếp xúc với chiếc vòng tay, đầu của Lý Dương liền chấn động mạnh, giống như là có người đang cầm, gõ thật mạnh vào bên tai hắn, giống như cái còi xe ô tô mà hắn chạy.

Trong tai của Lý Dương chỉ có tiếng ong ong, hình lập thể tự động biến mất, sợi màu đen đó cũng chạy trở lại vào trong.

Lý Dương dùng sức lai mạnh đầu, mấy phút sau, hắn mới từ từ phản ứng trở lại, đợi sau khi phản ứng trở lại, liền đứng sửng sờ ra ở đó.

Dưới đài, lúc này không dưới chín trăm người, nhiều người thế này ở đây, không có ai nói, mỗi người đều có biểu tình giống nhau, tất cả đều mở trừng mắt nhìn lên đài.

Trên mặt mọi người đều có sự chấn động, giống như nhìn thấy sự việc gì đó rất lạ lùng.

Theo ánh mắt của bọn họ, Lý Dương nhìn theo tay mình, ngay sau đó, hắn cũng há to miệng, mở to hai mắt nhìn, giống như nhìn thấy quỷ.

Gặp quỷ không đến mức như vậy, gặp rồng ngược lại mới là thật.

Trên tay của Lý Dương vẫn đang cầm chiếc vòng ngọc, đang giơ lên ở đó, mà trên cái vòng ngọc, lại toát ra một con rồng màu đen, không phải là con rồng nhỏ trong chiếc vòng, một con Hắc Long trong suốt đang bay lơ lững trên không.

Thân rồng ít nhất có hơn một m, rộng hơn mười mm, trong suốt, tựa như đang tự chuyển động trên không trung, mà Hắc Long đó, lại đang nằm trên vòng tay của Lý Dương.

Trần Vô Cực, Phỉ Thúy Vương, lão Hồng, lão Tống tất cả đều ngồi trên ghế chủ, đều đứng mạnh lên.

Chính bản thân Trần Vô Cực, cũng trừng to mắt, không dám tin tất cả trước mặt đang nhìn thấy.

Con Hắc Long đó trong chiếc vòng chạy ra ngoài, hơn nữa thân của nó rất trong suốt trong không trung, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, chính bản thân Trần Vô Cực cũng không tin.

Chiếc vòng tay long thạch này chẳng phải là chính tay lão làm ra sao?

Khoảng chừng hơn hai phút, Hắc Long lại chầm chậm trở vào trong chiếc vòng, Lý Dương đang cầm chiếc vòng, đang giơ lên, lúc nãy vẫn đứng ngẩn ngơ ở đó, không có phản ứng gì.

Ầm!

Qua chừng một phút, dưới đài cuối cùng cũng có phản ứng, phản ứng này cực kỳ nhiệt liệt, tất cả mọi người xung quanh đều hò hét, kêu la điên cuồng, nhất là các sư chạm ngọc, rống cổ, đỏ mặt.

Bọn họ nhìn thấy gì, một vòng tay Hắc Long huyền ảo, tuyệt đối xứng đáng được gọi là thần khí, thật sự là tác phẩm của tông sư.

Tác phẩm của tông sư này, làm chấn động lòng người, cũng làm cho mọi người hiểu, thật sự có một tông sư được sinh ra.

Lão Hồng, lão Tống đều tỏ ra hoang mang kinh hãi, chiếc vòng tay này trước đó bọn họ đã xem qua rồi, hơn nữa đã xem qua không chỉ một lần, ai cũng không biết chiếc vòng tay này còn có công năng như vậy, còn có một màn thần kỳ như vậy.

Thêm điểm này, chiếc vòng tay này đã không còn là ngọc bài phong nhuyễn và ngọc tỉ truyền quốc.

Địa vị của Trần Vô Cực càng được nâng cao, cho dù trong đại tông sư, lão cũng được xem là người lợi hại nhất, đương nhiên, Trần Vô Cực có thể làm ra tác phẩm truyền kỳ như vậy.

- Lão... lão Trần, không ngờ bảo bối ngài làm ra, thần kỳ như vậy!

Trần Vô Cực bên cạnh lão Tề, liếc nhìn Trần Vô Cực rất phức tạp, cảm thán nói một câu, thần sắc của lão Tống bên cạnh càng phức tạp hơn, những thần kỳ này còn vượt xa tưởng tượng của bọn họ, cho dù bọn họ làm cho đến chết, cũng không thể làm ra bảo bối như thế này.

Trần Vô Cực cũng không có vui mừng, ngược lại nơi khóe miệng còn tỏ ra chua xót.

Lão không nói gì, ngay cả chính mình cũng không biết chiếc vòng tay này có điểm thần kỳ như vậy, lão muốn giải thích cũng không thể, thẳng thắn là không biết nói gì.

Trong lòng lão, lại tỏ ra ngờ vực, đây thật sự có phải là bảo bối chính tay lão làm ra không?

Hắc Long biến mất, lại dịch chuyển khoan khái trong chiếc vòng tay.

Lý Dương lại chậm rãi buông chiếc vòng tay xuống, Trần Vô Cực, lão Tề đều đứng xung quanh Lý Dương, kinh hãi nhìn chiếc vòng tay trên tay hắn, ai cũng không ngờ, chiếc vòng tay này còn có thể thần kỳ như vậy.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)