Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0920

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0920: Kiếm Truy Tinh tới tay
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


- Ông chủ Cụ, đừng kích động như vậy!

Lưu Cương khoát tay, khẽ cười một tiếng, y lại lấy cái mính tính ra, mở ra một folder mới, sau đó lại đem cái máy tính đặt trước mặt Cụ Đông Thành.

Lúc này đây, là xuất hiện tấm hình, nhìn thấy Lưu Cương mở những tấm hình này ra, mắt Cụ Đông Thành có chút ngây dại.

Nội dung trong tấm hình trước mặt, không liên quan với việc Lý Dương gặp tập kích lần này, là lúc sáu năm trước y ở Busan sau khi nhìn thấy bảo bối gia truyền của người khác, cố ý gây ra một vụ thảm sát.

Nhưng vụ án này đã được xét xử là ngoài ý muốn, y cũng không ngờ, trong tay Lý Dương lại có bức hình này.

Sau giây phút khiếp sợ, Cụ Đông Thành liền hiểu, đây đều là lão Thất lưu lại, lão Thất lọt vào tay Lý Dương, những tấm hình này theo đó cũng loạt vào tay Lý Dương.

Cụ Đông Thành đặt mông ngoài xuống, đang cuối đầu, cũng không biết y đang nghĩ gì.

Lý Dương lần trước bị tập kích vẫn còn chưa sao, dù sao cũng không thành công, cho dù cuối cùng bị biết là y sai khiến, dưới quan hệ của y cũng có thể làm mình chịu xử phạt nhẹ.

Ở đây chính là Hàn Quốc, Lý Dương dù sao cũng là người nước ngoài, còn giữ bảo kiếm Tân La.

Tới lúc này y có thể nói, điểm xuất phát của y chính là vì bảo kiếm Tân La, muốn lấy lại món quốc bảo này, điểm xuất phát của y có thể được sự ủng hộ của dân ý, điểm này chỉ cần xem trên inte hai ngày nay là có thể rõ.

Nhưng những tâm hình trước mắt là không giống như vậy.

Những chứng cứ này đã bại lộ này, phiền phức của y cũng lớn theo. Hơn nữa tấm hình đều có rồi, Cụ Đông Thành tin, trong tay Lý Dương còn có những chứng cứ khác, đủ để đưa y vào chỗ chết.

Giờ khắc này, trong lòng y hận không thể trực tiếp bóp cổ tên lão Thất này, nuôi dưỡng ra một con sói gian ác.

Kỳ thực cái này cũng không trách lão Thất, Cụ Đông Thành hành sự thủ đoạn độc ác. Chính lão Thất rất rõ, y cũng vì mình mà chuẩn bị đường lui, chỉ là không ngờ gặp Triệu Vĩnh.

Dưới hỏi cung của Triệu Vĩnh, bí mật gì y cũng không giữ nỗi.

Qua một hồi, Cụ Đông Thành xóa từ tấm từng tấm của mình trong folder, im lặng nhìn.

- Lý tiên sinh, có thể thương lượng không?

Sau khi xem xong, Cụ Đông Thành ngẩng đầu lên, hỏi Lý Dương một câu, những văn kiện này, kỳ thực là một bản danh sách, bên trong chứa hơn năm trăm món đồ cất dấu của Cụ Đông Thành.

Đây cũng là một trong ba phần đồ cất dấu mà hắn có được.

Làm y không chịu được nhất là, hơn năm trăm món đồ cất dấu này đều là y tiêu hao hết sức lực mới có được, mỗi một món giá trị không thấp.

Có thể nói, đây là một số ít bảo bối có giá trị cao nhất của y.

- Ông chủ Cụ, tiếp tục xem đi!

Lý Dương không trả lời, Lưu Cương lấy ra máy tính, mở ra một sắp văn kiện cho y.

Lần này, là một chứng khác của y làm chuyện xấu, y biết trong tay một người Nhật Bản có chiếc Nguyên Thanh Hoa. Muốn có nó, cố ý làm ăn phi nghĩa lừa người ta.

Tiếp đãi người ta ăn ngon uống ngon, còn có ý cho người ta một chiếc xe tốt.

Sau đó y ở Hàn Quốc cố tình tạo ra một vụ tai nạn, người này gây tai nạn đụng chết một người, vì để che dấu vụ tai nạn này, người đó bị ép đem tặng người ta Nguyên Hoa Thanh, cuối cùng mới đổi lấy tự do.

Mà tất cả cái này, đều là Cụ Đông Thành bài ra.

Trong này có đầy đủ chứng cứ, bao gồm Cụ Đông Thành làm thế nào sai khiến người lừa gạt người Nhật Bản này, làm sao bảo người ta làm hỏng phanh xe, sau đó còn bảo người ta mang một người đàn ông lang thang ra giữa đường.

Sau khi người đàn ông lang thang say khướt, mới bị người Nhật đó đụng chết.

Sau khi những chứng cứ này bại lộ, tội của Cụ Đông Thành phải chịu càng nặng thêm, đặc biệt là liên quan đến người nước khác, đến lúc này e rằng đại sứ Nhật Bản, cũng sẽ kháng nghị.

Làm vụ án này trở thành vụ án hành sự quốc tế, lực lượng của y ở Hàn Quốc, lúc này cũng không thể bảo vệ y nổi.

- Lý tiên sinh, ngài chờ một chút, tôi đi sắp xếp.

Cụ Đông Thành nhếch miệng cười khổ, trong lòng lại âm thầm hận.

Cho dù người khác biết Lý Dương tới chỗ của y, hôm nay y cũng không để Lý Dương rời khỏi chỗ này, chứng cứ trong tay Lý Dương đối với y mà nói quá đáng sợ, tuyệt đối không thể để lọt vào tay người khác.

Biệt thự của y, tổng cộng có hai mươi bảo vệ, toàn là y bình thường dùng số tiền lớn đễ giữ tình cảm của bọn họ.

Y biết bên cạnh Lý Dương có người lợi hại, nhưng bình thường cũng không làm vậy, y chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào những tên bảo vệ này.

Ngoại trừ đó ra, còn có một ỷ lại rất lớn, bảo vệ của y cũng có súng, có mấy bảo vệ có mang theo súng, trong tình huống có súng, cũng làm cho lo lắng của y thay đổi nhiều.

Cụ Đông Thành rời khỏi phòng khách, Lưu Cương không có ngăn y.

Mấy phút sau, Cụ Đông Thành lại tự mình đi ra, trên mặt y còn có sự hoảng hốt và sợ hãi.

Y đi thông báo cho bảo vệ của mình, nhưng không ngờ rằng lại gặp một người lạ, trên tay người lạ này còn cầm một khẩu súng, một khẩu súng thật sự, làm trò trước mặt y, bắn vào quả dưa hấu nát vụn.

Người này chính là Mã Lương, nhưng hơi cải trang, Lý Dương đã biết tính cách của Cụ Đông Thành, tất nhiên sẽ không để mình gặp nguy hiểm lần nữa.

Bốn người Triệu Vĩnh bọn họ đã giải quyết toàn bộ những bảo vệ này.

Còn nhân tiện đe dọa Cụ Đông thành một phen, đối với người như Cụ Đông Thành, thì nên làm như vậy, trong tình huống không để lại chứng cứ gì, Lý Dương không ngại tu sửa y một lần.

- Lý tiên sinh, lợi hại, bội phục!

Trở lại phòng khách, Cụ Đông Thành đứng trước mặt Lý Dương, vẻ mặt khổ sở nói.

Giọng của y còn có chút khàn khàn. Y hiểu, lần này mình đã bị không chế hoàn toàn, đừng nói giữ lại Lý Dương, bây giờ cái mạng nhỏ của y cũng nằm trong tay người ta.

Lúc nãy người đó bắn vào quả dưa hấu, làm y cảm nhận được một nguồn sát khí rất mãnh liệt, y không chút nghi ngờ, chỉ cần có mệnh lệnh, người này sẽ giải quyết y nhẹ nhàng.

Giết y giống như bắn vào quả dưa hấu.

- Ông chủ Cụ, ông là người thông minh, ngày mai ông chuẩn bị đi Trung Quốc du lịch rồi. Tin rằng đối với ngài mà nói, đi Trung Quốc là một chuyện rất đơn giản, rất thoải mái.

Lý Dương đứng dậy, Lưu Cương thu lại sắp văn kiện đó.

Những món đồ này, Lý Dương muốn Cụ Đông Thành tự mình đưa tới Trung Quốc. Nếu hắn mang theo, sẽ gặp rất nhiều trở ngại. Nhưng Cụ Đông Thành không giống như vậy, y có cách đem những món đồ này ra ngoài.

Còn toàn bộ quá trình những món đồ này tới trong nước, Lý Dương cũng sẽ không tham dự vào, không để lại bất cứ điểm yếu nào.

Điểm này, hắn học ở chỗ Cụ Đông Thành.

- Chờ một chút, Lý tiên sinh, đồ tôi sẽ đem hết ra ngoài, nhưng đồ trên tay cậu thì sao?

Cụ Đông Thành vội vàng gọi Lý Dương, bây giờ cổ của y đang treo trên dao của Lý Dương, muốn không nghe lời cũng không được, nhưng cứ thể này đem hết đồ ra, y cũng không cam tâm lắm.

- Cứ đem đồ của tôi cần tới một nơi, tất cả trong máy tính, tôi sẽ không nói cho người nào biết, nếu bằng không, ông chủ Cụ dù có chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng không trốn khỏi truy quét của quốc tế.

Lý Dương quay đầu lại cười nhạt, sau đó liền bước nhanh ra phòng khách, rời khỏi biệt thự của Cụ Đông Thành.

Chờ Lý Dương rời khỏi, Cụ Đông Thành đặt mông ngồi xuống đất.

Lời nói uy hiếp của Lý Dương, vẫn còn văng vẳng bên tay. Y hiểu rõ, mình không làm theo lời của Lý Dương, thật sẽ không biết kết cuộc thế nào.

Vụ án của y, chạy ra nước ngoài cũng không thể thoát được, là đối tượng quốc tế truy nã, dù sao y phạm tội giết người, nhiều lần hãm hại người nước ngoài.

Chứng cứ mà Lý Dương nắm, tuyệt đối không phải là bao nhiêu đó.

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng y bắt đầu run lên, lần này không chỉ bị không chế, mà bị khống chế hoàn toàn, hoàn toàn không thể nào trở mình được.

Sau khi Lý Dương rời khỏi chỗ Cụ Đông Thành, thì cũng không có ra khỏi đại sứ quán.

Ba ngày sau, Cụ Đông Thành xuất hiện ở Trung Quốc, đột nhiên công ty đấu giá Lợi Đạt Bắc Kinh tổ chức một hội bán đấu giá, bán đấu giá hơn năm trăm món đồ cất dấu quan trọng của y.

Hội đấu giá chỉ tổ chức trong hai ngày, Trịnh Khải Đạt còn chạy tới Bắc Kinh chủ trì hội đấu giá này.

Chỉ thời gian một ngày, hơn năm trăm món đồ này đều đã bán hết, không còn sót lại một món, hơn năm trăm món này, đấu giá ra hơn ba chục triệu USD.

Suốt cả buổi đấu giá, Cụ Đông Thành đứng ở một bên nhìn.

Mỗi món đấu ra giá thấp, trong lòng y giống như bị dao cắt, món đồ tới tay, thông qua công ty bán đấu giá tiến hánh bán tẩy trắng, đây chính là bộ sách võ thuật y đã từng xem.

Hôm nay báo ứng của y cuối cùng cũng tới rồi, những báo bối này của y, toàn được người khác dùng cách quan minh chính đại mua lại.

Hơn ba chục triệu USD, những món đồ này đáng giá phải là ba trăm triệu, đúng là cái giá tẩy trắng.

Quá đáng nhất là, ba chục triệu này còn phải nộp hơn một hơn mười triệu đô gọi là phí thủ thục, cuối cùng trên tay y chỉ còn mười mấy triệu USD. Số tiền này, thậm chí không bằng giá của thanh kiếm Truy Tinh.

Tai nạn rủi ro, Cụ Đông Thành lúc này chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Y hy vọng Lý Dương có thể giữ lời hứa, không công bố những chứng cứ đó ra ngoài, đồng thời y cũng hiểu, mình hoàn toàn bị Lý Dương khống chế, chỉ cần Lý Dương đem những thứ này phơi bài ra ánh sáng, y không dám không nghe lời.

Bảy ngày sau, cuối cùng Lý Dương cũng về nước.

Sau khi rời khỏi Hàn Quốc, võ quan đại sứ quán tự mình hộ tống, còn phái thêm mười chiếc xe theo bảo vệ hai bên đường, Lý Dương không khác gì so với lúc các nguyên thủ đến viếng thăm Hàn Quốc.

Bảo vệ nghiêm mật như vậy, tất nhiên Lý Dương sẽ không có vấn đề gì.

Sân bay, chiếc trực thăng đang đậu là đến đón Lý Dương, là ông cụ đặc biệt phái đến, bảo đảm thêm an toàn cho Lý Dương, để Lý Dương hoàn toàn không bị tổn hại gì trở về Bắc Kinh.

Sân bay Bắc Kinh, đám người Trịnh Khải Đạt, Lý Xán đều đang ngóng cổ chờ, trên mặt bọn họ còn đang rất hưng phấn.

Ai cũng không ngờ, lần này Lý Dương tới Hàn Quốc, lại mang về nhiều bảo bối như vậy, hơn năm trăm món, giá trị mỗi món đều rất cao, những bảo bối này, dùng giá thấp như vậy để đấu giá, quả thật là cho không.

Trong đó, kiếm Truy Tinh một trong ba kiếm Thái A, chỉ đấu giá bốn triệu, cái giá này, bất cứ ai cũng không ngờ tới.

Mà thanh kiếm này, lại là ông cụ phái người đi đấu giá, sau khi đấu giá xong thì mang thẳng tới đây, cũng là mục đích chuyến đi Hàn Quốc của Lý Dương, ông cụ giúp hắn cất giữ.

Về phần các sản phẩm đấu giá khác, sau khi được bọn họ đấu giá, đều đưa về bảo khố của công ty đấu giá, hai ngày nay Trịnh Khải Đạt không có việc gì thì thích vào quốc khố, thưởng thức tỉ mỉ những bảo bối này.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1111)