← Ch.0942 | Ch.0944 → |
Đóng gói 43 đồ gốm màu vào hộp kín, được Lý Dương ký nhận, toàn bộ đều được đặt trong phòng.
Bạch Minh về phòng mình thay đồ sau đó lập tức dẫn Tiêu Nham đến chỗ của Lý Dương, anh ta còn cầm theo kính lúp và các dụng cụ khác của mình, đây là định thưởng thức các bảo bối Lý Dương hôm nay mua được về.
Bạch Minh rất hứng thú với đồ gốm, từ việc anh ta mở bảo tàng có thể nhìn ra.
Đồ gốm của bảo tàng của Bạch Minh so với các bảo tàng khác đều nhiều hơn rất nhiều, chỉ đáng tiếc phần lớn đều là mảnh vỡ, không phải hoàn chỉnh, tuy nhiên, từ các mảnh vỡ có thể học được rất nhiều thứ, hiểu biết tình hình lịch sử lúc đó.
Trên thực tế, sử dụng mảnh vỡ trước tiên tiến hành học tập, cũng không kém hơn học tập toàn bộ cả khối.
Phương pháp học tập của Tiêu Nham hiện nay chính là như vậy, trước tiên nhận biết mảnh vỡ, từ trên các mảnh vỡ thu được rất nhiều kiến thức, khiến cho cậu ta trong thời gian ngắn đối với đồ gốm của mỗi thời kỳ đều có các kiến thức rõ ràng.
Đi theo Bạch Minh, hứng thú của Tiêu Nham hiện nay đối với đồ gốm rõ ràng đều tốt hơn các cái khác một chút.
Chính trên tay của Tiêu Nham cũng đang cầm một cái kính lúp, muốn cùng nhau đến xem thử các đồ gốm màu, cơ hội học tập gần như thế không nhiều, bình thường Bạch Minh cũng không thể để cậu ta có nhiều đồ trên tay học tập.
Lúc này trong lòng Tiêu Nham, đang mang theo mười phần hưng phấn.
- Lý lão đệ, chiều nay tôi phải nhìn đủ, xem các người lần này làm gì vậy?
Vừa mới gõ cửa của Lý Dương, Bạch Minh sững người, Lý Dương, Lưu Cương, Vương Giai Giai ba người đều vây quanh một cái bàn, đang cẩn thận trải một bức tranh sơn dầu.
Hải Đông và Triệu Khuê giữ ở cửa, nếu không phải Bạch Minh, người ngoài chắc sẽ không vào nổi.
Bọn họ đều biết quan hệ giữa Bạch Minh và Lý Dương.
- Thầy Bạch, ông đến rồi, Lưu Cương vừa nãy mới phát hiện bức tranh này có chút cổ quái, chúng tôi đang xem đây nè!
Vương Giai Giai ngẩng đầu, cười ngọt ngào.
- Cổ quái, cổ quái gì?
Bạch Minh lập tức đem cái bọc của mình nắm cho Tiêu Nham, bước nhanh lại, hoàn toàn quên mất mục đích đến của mình.
Tiêu Nham gượng cười lắc lắc đầu cầm bọc của sư phục cũng tiến lại đồ gốm của Lý Dương vẫn còn đang đóng gói, Bạch Minh không nói gì, anh ta không tiện để Lý Dương để cậu ta lấy ra ngoài.
Dù trong lòng anh ta hiện nay càng như đi xem các đồ gốm.
- Bức tranh sơn dầu này hình như có tầng kẹp vào.
Lần này nói chuyện là Lưu Cương, tầng kẹp này được Lưu Cương phát hiện, trên mặt anh ta còn có chút rất nghiêm túc.
Đáng tiếc anh ta hoàn toàn không biết, sở dĩ anh ta có thể phát hiện ra điểm này, hoàn toàn là Lý Dương cố ý dẫn đường, như thế tương đương với bảo bối này là hắn mua được ngoài ý muốn, nhưng là Lưu Cương tìm ra được đồ vật bên trong.
Tìm vận may tất nhiên ở Lưu Cương nơi đó, Lý Dương cũng có thể giảm bớt sự chú ý.
Bảo bối xưa luôn được cất giấu này, cho dù bất cứ ai cũng đều hoài nghi hắn.
- Tầng kẹp, sơn dầu làm sao sẽ có tầng kẹp?
Mắt Bạch Minh trợn to lên, trước đó vây quanh ba người lập tức biến thành bốn.
Bốn người, tất cả đều đang nhìn bức tranh sơn dầu biển khơi trên bàn, khung của bức tranh này đã bị Lưu Cương kéo ra, đường nhỏ thật sự lộ ra tầng kẹp ở bên trong.
Tuy nhiên, trong bức tranh đó còn chưa bị lôi ra.
Lưu Cương có thể làm như vậy cũng nhận được sự ủng hộ của Lý Dương, bức tranh sơn dầu này giá trị ba mươi ngànro, cũng ba trăm ngàn NDT, không có sự đồng ý của Lý Dương, Lưu Cương tuyệt đối sẽ không dễ dàng làm hư hỏng, cho dù biết với giá trị con người của Lý Dương căn bản sẽ không để ý chút tiền như vậy.
- Lý ca, thực sự có đồ vật?
Lưu Cương để tay từ từ đi vào, vừa chạm vào một nửa anh ta liền kêu lên, anh ta đã sờ được bức tranh kia ở bên trong.
- Thật sự có? Mau lấy ra xem xem, có phải là bản đồ kho báu được cất giấu hay không?
Bạch Minh lập tức kêu lên một tiếng, Lý Dương súy chút nữa ngã nhào trên đất.
Vị huynh đệ này sức tưởng tượng thật phong phú, không ngờ nghĩ ngay đến bản đồ kho báu được cất giấu, thật không biết anh ta đọc nhiều các tiểu thuyết thám hiểm hay không nữa.
Lúc này trên mặt của Bạch Minh còn mang theo chút hưng phấn rõ ràng, nhìn bộ dạng của anh ta, chắc trong lòng còn thật sự tưởng như vậy, điều này khiến cho Lý Dương lẳng lặng lắc đầu.
Hắn đương nhiên biết bên trong không phải giấu bản đồ kho báu, nhưng tuyệt đối là bảo bối.
Lưu Cương cẩn thận khác thường, đem bức tranh ở bên trong nhẹ nhàng lôi ra, trên bức tranh còn có một tầng giấy dầu rất mỏng, đáng tiếc lúc bọ phá hoàn toàn chỉ là mảnh vụn.
Bức tranh được giấu bên trong lấy ra rồi, đây là bức tranh trong tranh, bức tranh được cất giấu này dường như có duyên với Lý Dương.
《 vĩnh huy triều thần đồ 》bản của Diêm Lập chính là một ngọc chẩm trung Lý Dương phát hiện, bức tranh 《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》 lại là Lý Dương từ một bức tranh khác tìm ra.
- Không phải là bản đồ kho báu thật sự!
Trông thấy một phần giấy được gấp ra, Bạch Minh tỏ ra càng kích động, trên tay không ngừng xoa xoa, nếu không phải anh ta biết lúc này không thích hợp đi nhận đồ này, anh ta sớm đã cướp đoạt trước để nhìn một lúc rồi.
Thứ vừa mới lấy ra, không biết là vật được giấu bao nhiêu năm, không thể tùy tiện cầm lấy, điểm kiến thức cơ bản này Bạch Minh hiểu rất rõ.
- Có khả năng, chúng ta mở ra xem thử xem?
Vương Giai Giai gật đầu, nói nhỏ một câu, mũi của cô khẽ vểnh lên, cũng tỏ vẻ có chút hưng phấn.
Lòng hiếu kỳ mỗi người đều có, lời nói của Bạch Minh trước đó khiến cho trong tiềm thức mọi người đều hy vọng đây là một tấm bản đồ kho báu, thật là quá nghiện, nói không chừng có thể tìm ra một kho báu được cất giấu lớn.
- Được rồi, đưa cho tôi.
Lý Dương vươn tay, cẩn thận từ trên tay Lưu Cương nhận lấy bức tranh được gấp.
Bức tranh giấy từ từ được mở ra, mấy người đều nín thở, trợn tròn mắt, đợi kết quả cuối cùng.
- Bức tranh vẫn là bức tranh?
Kêu ra tiếng là Tiêu Nham, trong tiếng kêu của cậu ta rõ ràng có chút thất vọng, mọi lời Bạch Minh nói đã thu hút cậu ta lại đó, cậu ta hiện nay đứng ở phía sau Bạch Minh.
Bức tranh giấy được Lý Dương mở ra, bức tranh bên trong tất nhiên bày ra trước mắt mọi người.
- Đừng vội, bản đồ kho báu không phải đều là vẽ sao?
Bạch Minh quay đầu nhìn bức tranh trên bàn, chính anh ta tự đánh lừa bản thân rồi, lúc này không ngờ lấy kỳ vọng vô cùng đây là một tấm bản đồ kho báu.
Tay Lý Dương từ từ lật mở, bức tranh này được Lý Dương mở toàn bộ chỉnh thể.
- Bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ?
Vương Giai Giai kêu lên một tiếng, còn ngẩng đầu, sững sờ nhìn Lý Dương.
Bức tranh nổi tiếng khắp thế giới này Vương Giai Giai không xa lạ gì, cô còn tận mắt thấy không chỉ một lần, chỉ không ngờ ở trong bức tranh sơn dầu cất giấu không ngờ là bức tranh như vậy.
《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》 trên khắp thế giới không biết có bao nhiêu tranh sơn dầu như thế, trong văn phòng rất nhiều nơi đều treo một bức, số lượng mà nói không có mười ngàn cũng bảy tám ngàn.
Giá trị của bức tranh quy mô lớn như vậy xuất hiện tất nhiên sẽ không quá cao.
- bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ?
Bạch Minh nhíu mày, rõ ràng càng thất vọng, bức tranh này anh ta cũng không xa lạ, là bức tranh này tất nhiên không thể là bản đồ kho báu gì nữa.
Không phải là bản đồ kho báu, kích thích cũng không còn rồi.
- Không đúng, đây hẳn không phải là một bức tranh bình thường, nếu không làm sao phải giấu trong một bức tranh khác?
Vương Giai Giai vểnh cái mũi của cô lên, lại nói một câu.
《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》rất nhiều, nhưng không phải mọi tác phẩm của những họa sĩ nổi tiếng đều có giá trị, đây chính là một bảo vật vô giá, ví dụ như bức bích họa của De Vinci đó, là quốc bảo đứng đầu nhiều tiền hơn cũng không mua được về.
- Có lý!
Bạch Minh nhẹ nhàng gật đầu, chuyển đổi vị trí, đứng ở chính diện cẩn thận nhìn bức tranh này.
Lý Dương liền đứng ở bên cạnh anh ta, cũng đang xem bức tranh này, càng nhìn, lông mày của Lý Dương càng nhíu sâu lại.
Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn bức tranh này, tuy nhiên, kết quả khiến cho hắn thất vọng, " sinh động và linh tính" trong hình ảnh lập thể mắt thường không có.
Lý Dương đối với tranh sơn dầu nghiên cứu không sâu, nhưng cũng biết, bức tranh trước mắt rất khô khan, thậm chí không bằng với bức tranh phong cảnh biển khơi che chắn bên ngoài.
- Không có gì đặc biệt hả!
Lông mày của Bạch Minh cũng nhíu lại, Bạch Minh đối với nghiên cứu tranh cũng không cao, nhưng các kiến thức cơ bản đơn giản hay hiểu bức tranh này, nhìn qua quả thực không tinh tế.
Hơn nữa trong tranh còn không có lưu danh, bức tranh này đừng nói lớn, nếu đặt ở bên ngoài, giá trị có khả năng không bằng bức tranh phong cảnh biển khơi.
Điều này làm cho Bạch Minh không hiểu được một tác phẩm không bằng tác phẩm bên ngoài, tại sao cất giấu thần bí ở bên trong như vậy, người cất giấu bức tranh này thần kinh sao?
- Lưu Cương lấy máy chụp ảnh ra.
Lý Dương đột nhiên nói một câu, trên mặt hắn cũng có chút hoài nghi cũng khó hiểu.
Bức tranh này, hắn lại cẩn thận phân tích một lần, còn dùng năng lực đặc biệt cẩn thận nhìn mặt ngoài, phải chăng có gì đó bao phủ hoặc che lấp mất.
Kết quả khiến hắn thất vọng, hoàn toàn không phát hiện có chỗ nào đặc biệt, bức tranh này chính là dáng vẻ này.
Tuy nhiên dưới hình ảnh lập thể, Lý Dương vẫn có thể cảm nhận được linh hoạt của mỗi một người trong tranh theo sự điều khiển của Lý Dương, họ có thể tùy ý đi lại, nhưng phim vậy.
Điều này làm cho Lý Dương càng thêm mê hoặc.
Đối với loại này giải thích không nổi, lại nghĩ không ra vấn đề, Lý Dương hoàn toàn không có cách khác, hắn là người may mắn, hắn có sư phụ trình độ rất cao.
Lý Dương định đem ảnh chụp lại đưa cho Hà lão xem thử.
Ông cụ dù sao kinh nghiệm phong phú, không chừng tranh sơn dầu của nước ngoài hiểu biết nhiều hơn hắn và Bạch Minh, có thể nhìn ra vấn đề bên trong.
Lúc này nếu nói bản thân bức tranh này là bức tranh bình thường, không có giá trị gì đặc biệt, Lý Dương người đầu tiên không tin, năng lực đặc biệt sẽ không lừa người, mắt thường phát hiện không nổi, chỉ là vì hắn còn chưa tìm ra được điều huyền bí bên trong, .
- Máy ảnh!
Lưu Cương rất nhanh chóng đem máy ảnh lại, bấm máy liên tục, Lý Dương mới dùng máy tính, gửi toàn bộ các bức ảnh vào hòm thư của ông cụ.
Hoàn thành xong, Lý Dương trực tiếp gọi điện cho ông cụ.
Bạch Minh cau mày, luôn đứng ở đó nhìn bức tranh, bức tranh rất bình thường, rất khô khốc, nhưng anh ta có một cảm giác không giống nhau, một loại cảm giác chính anh ta đều không thể giải thích được.
Năm phút sau, điện thoại của Lý Dương đột nhiên vang lên.
Điện thoại là của ông cụ gọi đến, ông cụ bên đó đã nhận được tất cả các tấm ảnh, lúc này chắc xem thấy rồi, đang muốn hỏi xem suy nghĩ của ông cụ một chút.
- Lý Dương lập tức cử người đem bức tranh này trên tay con đến đây cho ta, bây giờ cử luôn đi!
Điện thoại vừa mới thông, Lý Dương còn chưa kịp nói gì, ông cụ đã nhanh chóng nói một câu, Lý Dương trong nháy mắt sững người ở đó.
← Ch. 0942 | Ch. 0944 → |