Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0617

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0617: Phỉ Thúy thiên nhiên (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


-Dương Dương, rốt cuộc là chuyện gì thế?

Lý Thành hỏi một câu.

Cho dù là người không biết gì như Lý Thành cũng đã phát hiện ra có điểm không đúng, cho dù là vật gì đi nữa thì trên mặt xuất hiện một lỗ thủng chẳng thể nào là việc tốt được.

-Không có việc gì đâu!

Lý Dương cười gật gật đầu, sau khi thứ này xuất hiện thì phần bên trong đã có thể thấy được.

Lý Dương nói vậy nên Lý Thành cũng không nói gì nữa, hắn chỉ tò mò chứ cũng chẳng hiểu gì về thứ này nên không thể hỏi gì thêm.

Ông chủ Ngưu có chút lo lắng nhìn Lý Dương, sắc mặt của Hồ Nhị và Hoàng Vĩ cũng không được tốt, nhưng trên mặt Lưu Nguyên thì lại có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa, có điều hắn cúi đầu rất thấp nên không ai phát hiện được.

Sắc mặt ông chủ Triệu không có thay đổi, nhưng ánh mắt của hắn không ngừng lóe lên cho thấy hắn ta đang rất vui vẻ.

Lý Dương nhìn cái lỗ một lát rồi lại bắt đầu mài.

Cái lỗ này rất lớn cũng rất sâu, nếu không phải sợ làm tổn hại vật bên trong thì hắn đã trực tiếp dung đao cắt rồi, vì an toàn nên Lý Dương quyết định dung máy mài từ từ mài.

Đá mài lại bắt đầu hoạt động, mọi người đều lên tinh thần yên lặng nhìn Lý Dương giải thạch.

Mài một lát, cái lỗ càng ngày càng lớn, một lát sau nó đã to khoảng ngón tay út, nhìn cái lỗ này sách mặt đám người ông chủ Ngưu càng thêm khó nhìn, đổ thạch xuất hiện một lỗ thủng như vậy không phải là không có, bình thường thì nó là biểu hiện rất không tốt, nguyên thạch như vậy cho dù có Phỉ Thúy bên trong thì giá trị cũng không cao.

Loại lỗ thủng thế này có thể xem là một trong những biểu tượng có sức phá hoại mạnh nhất với đổ thạch.

Trên mặt ông chủ Triệu là sự tiếc hận, có điều trong long hắn thì đang vui như mở hội, Lý Dương giải thạch thua lỗ là tốt nhất, bọn họ không dám đắc tội Lý Dương, nhưng cũng có thể nhìn hắn xấu mặt.

Lúc này trong long ông chủ Triệu có một ý nghĩ: Ngọc Thánh cũng không có gì hơn thế này.

-Giai Giai, hiện tại đang có chuyện gì?

Lý mẫu hỏi Vương Giai Giai một câu, trên mặt bà và Lý Quân Sơn có cht1 lo lắng, vẻ mặt của Hồ Nhị nói cho hai người biết hiện tại Lý Dương đang không được thuận lợi.

-Không có việc gì, mẹ, chúng ta phải tin tưởng Lý Dương!

Vương Giai Giai lắc lắc đầu, ánh mắt cô vẫn trong suốt như trước, sau khi Lý Dương nói không có gì thì cô liền yên tâm.

-Đúng, phải tin tưởng Dương Dương!

Lý mẫu gật đầu, nhưng đôi mày vẫn còn đang nhíu đã bán đứng tâm trạng hiện giờ của bà.

Lý mẫu căn bản không hiểu Lý Dương hiện đang làm gì, bà chỉ dựa vào bản năng lo lắng cho Lý Dương, bà cũng như bất cứ người làm cha làm mẹ nào đều không mong muốn con mình gặp chuyện rồi suy sụp.

Lý Dương tiếp tục mài, hắn từ từ mày theo hướng lỗ thủng, sắc mặt ông chủ Ngưu càng thêm khó coi.

Hồ Nhị, Hoàng Vĩ đều nhíu chặt mày, lỗ thủng càng ngày càng lớn, hiện tại đã to bằng 2 ngón tay, bên trong tối om không thấy được gì, nhìn thấy nó mọi người đều cảm thấy không thoải mái.

Lưu Nguyên lúc này đang rất vui trong lòng, hắn hận không thể cười to một hồi, ông chủ Triệu cũng đang bật cười trong lòng, dựa theo tình hình hiện tại thì cho dù trước đó đã cắt ra cao cấp Băng Chủng Hàng Dương Lục thì cũng có thể sẽ phải chịu thua lỗ, thậm chí có thể nói là hoàn toàn thiệt hại.

Bị thua lỗ thế này đừng nói là mấy nghìn vạn, cho dù là lấy lại vốn cũng không được.

Lúc này hắn ta lại nghĩ tới một câu nói: Cắt tăng nhưng chưa chắc đã đổ tăng, những tiền bối quả thật là nói không sai.

Thời gian từ từ trôi qua, Hồ Nhị, Hoàng Vĩ càng ngày càng nhíu chặt mày, sắc mặt của Vương Yến cũng không đẹp gì.

Cái lỗ đã to bằng cả bàn tay, đối mặt vói lỗ thủng to như thế bọn họ đã cảm thấy tuyệt vọng.

Viên Phỉ Thúy trước đó chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, hiện tại bọn họ không phải muốn biết lời bao nhiêu, mà là có thể giữ lại bao nhiêu, từ biểu hiện trước mắt thì phần Phỉ Thúy có thể giữ lại là rất nhỏ, làm thành vòng tay là chuyện không thể nào, cho dù là làm thành mặt dây chuyền thì cũng là chuyện rất khó khăn.

Khoảng 30 phút sau, Lý Dương mới nhẹ nhàng thở ra.

Cái lỗ đã hoàn toàn mở ra nên hiện giờ đã có thể cắt thêm một đao, lúc này chỉ cần cắt dọc theo lỗ thủng thì sẽ không xãy ra vấn đề gì.

Như vậy còn có thể tiết kiệm một ít thời gian, vừa lúc có thể giữ lại phần cao cấp Băng Chủng Hoàng Dương Lục phía ngoài, thứ này tuy không nhiều lắm, ngay cả mặt dây chuyền cũng làm không được, nhưng cũng có thể làm mặt nhẫn bàn được mấy chục vạn.

Lý Dương dựng nguyên thạch thẳng đứng, ông chủ Ngưu và Lưu Cương vội vàng tiến lên hỗ trợ, mặc kệ Lý Dương muốn làm gì, bọn họ đều vô điều kiện ủng hộ, có điều sắc mặt của hai người lại rất khác nhau.

Lưu Cương vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, hắn vô cùng tin tưởng Lý Dương, cho dù là nguyên thạch có biểu hiện kém hơn nữa, chỉ cần Lý Dương nhìn trúng thì thứ này khẳng định sẽ có giá.

Ông chủ Ngưu dù sao cũng chỉ giao tiếp vài lần với Lý Dương, long tin cũng không phải rất mạnh mẽ, biểu hiện của khối nguyên thạch này đã làm cho hắn tuyệt vọng.

Không phải bọn họ không tin Lý Dương mà là tình hình trước mắt làm cho bọn họ không thể nào tin tưởng nổi, giống như tình huống của Tư Mã Lâm ở Myanmar, khi mày Lý Dương đấu với Phỉ Thúy Vương Tư Mã Lâm đã từng tuyệt vọng vì tình huống lúc ấy rất không tốt.

Lý Dương mở ra năng lực đặc thù, cẩn thận nhìn một chút rồi cố định nguyên thạch sau đó bắt đầu cắt.

-Lý tiên sinh đang làm gì vậy?

Hoàng Vĩ thương tiếc đồng thời có chút nghi hoặc hỏi.

HồNhị phe phẩy đầu nói:

-Không biết, có điều thật sự rất đáng tiếc!

Một khối Phỉ Thúy tốt như vậy lại xãy ra chuyện ngoài ý muốn, không chỉ bọn họ cảm thấy đáng tiếc, chỉ cần là người trong giới đổ thạch thì khi thấy tình huống này đều cảm thấy đáng tiếc.

Tất nhiên là ngoại trừ ông chủ Triệu và Lưu Nguyên ra, hai người này đoán chừng còn đang ước chừng Lý Dương té ngã thật đau nữa kìa.

-Rè rè!

Thiết đao rất nhanh đã xẹt qua khối nguyên thạch, lần này thời gian cắt rất ngắn, đây vốn cũng chỉ là một tầng mỏng manh, nếu không phải Lý Dương quá cẩn thận thì thời gian sẽ còn ngắn hơn nữa.

Sau khi cắt xong, bề mặt vết cắt lộ ra một dấu vết, một đao này cũng không có trực tiếp mở ra khối nguyên thạch.

Lúc này ngay cả Hà Kiệt cũng đang rất nghi hoặc, hắn vài lần định há mồm hỏi nhưng lại nhịn xuống. Hắn không hiểu biết về đổ thạch, phương diện này Lý Dương mới là người trong nghề, nếu Lý Dương làm như vậy khẳng định là có đạo lý, một hồi hỏi sau cũng được.

Cắt xong một đao này, Lý Dương lau mồ hôi trên trán.

Một đao này nắm bắt lực rất chuẩn, cắt rất chính xác.

Lý Dương một lần nữa cố định nguyên thạch, lúc này chỗ cắt giống như vừa rồi, vẫn là bên cạnh lỗ thủng, có điều là một chỗ khác, một lần nữa cố định nguyên thạch xong, Lý Dương đè thiết đao xuống.

Lúc này mọi người cũng đã nhìn ra mục đích của Lý Dương.

Lý Dương làm như vậy chính là muốn mở ra một tầng sương bên trên lổ thủng, ở giữa chổ này còn có Phỉ Thúy, nhưng phần lớn đều là mãnh vụng không hề có giá trị.

Nhìn thấy vậy, ông chủ Ngưu, Hồ Nhị, Hoàng Vĩ đều nhíu mày, đặc biệt là ông chủ Ngưu, lúc này hắn cảm thấy Lý Dương có dụng ý khác mới làm như vậy.

Ông chủ Triệu và Lưu Nguyên nhìn thoáng qua nhau, trong mắt hai người đều là sự mê mang, có điều hai người giống nhau đều không nghĩ rằng Lý Dương sẽ đổ tăng.

Trong đáy long Lưu Nguyên đang cầu nguyện Lý Dương giải thạch thất bại, loại người có long dạ hẹp hòi như thế này cũng là loại người cực kỳ ích kỷ.

-Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra rồi!

Đôi mày của ông chủ Ngưu đã giản ra, trên mặt hắn còn mang theo sự vui sướng cực độ, hắn vội vàng kêu lên.

-Lão Ngưu, anh nhớ ra cái gì thế?

Hồ Nhị vội vàng hỏi một câu, lúc này ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người ông chủ Ngưu, cho dù là Lý Dương thì cũng quay đầu lại nhìn hắn một cái.

-Lão Hồ, anh không nhớ à, chuyện xảy ra năm năm trước ở Tứ Xuyên đó?

Ông chủ Ngưu có chút kích động nói, Hồ Nhị lại nhíu mày, năm năm trước, chuyện ở Tứ Xuyên, chuyệ 5 năm trước hắn cũng không nhớ rõ cho lắm, Tứ Xuyên hắn đã từng đi qua, nhưng đã nhiều năm rồi nên hắn cũng không nhớ rõ nữa

-Lão Ngưu, nói thẳng ra đi, cái gì mà nói vòng vòng 5 năm trước rồi lại Tứ Xuyên chứ?

-Năm năm trước, Tứ Xuyên có người đổ thạch cũng giải ra một khối có một cái lỗ như thế, bên trong cái lỗ có vết thụ hóa, bên trong còn có cả mấy chục dục trùng hiếm thấy nữa!

Ông chủ Ngưu nói, Hồ Nhị sững sốt, Hoàng Vĩ thì đứng đơ người.

Năm năm trước, Tứ Xuyên quả thật có người giải ra dục trùng, lúc ấy còn tạo thành oanh động, sau đó có người ra giá 10 vạn để mua dục trùng, có điều cái giá này rất nhanh đã bị mọi người bác bỏ, giá của nó không phải chỉ mười vạn, ít nhất cũng là 20 vạn trở lên.

Người kia giải ra hơn 60 con dục trùng, ngay lập tức tìm được món tài sản hơn nghìn vạn.

Ông chủ Ngưu vừa nói vậy đừng nói Hồ Nhị Hoàng Vĩ, cho dù là ông chủ Triệu và Lưu Nguyên cũng đã nhớ tới đoạn sự tích oanh động này.

Năm năm trước từng có rất nhiều mọi người muốn cướp số dục trùng này, nhưng sau đó lại nghe nói thứ này đã được một tập đoàn lớn mua mất, tin tức về nó cũng từ từ phai nhạt lại.

Năm năm nay, loại dục trùng này chưa từng xuất hiện lại lần nào.

Hồ Nhị, Hoàng Vĩ và ông chủ Triệu đều vội vàng nhìn về phía cái lỗ thủng, chuyện ông chủ Ngưu nói rất có thể sẽ trở thành sự thật, năm đó khi tìm thấy dục trùng, cái lỗ kia cũng tương tự thế này.

-Lão Ngưu, chuyện lần đó có lên TV, tôi nhớ rất rõ là cái lỗ kia rất nhỏ, chỉ khoảng ngón tay cái, không có to như thế này!

Hồ Nhị lại hỏi một câu, ông chủ Ngưu có chút sững sốt, đôi mày cũng nhíu lại, chuyện này hắn cũng xem TV, có lỗ có dục trùng quả thật là nhở hơn thế này nhiều.

-Đúng vậy, tôi thấy đây chỉ là một cái lỗ phong hóa rất bình thường mà thôi, bên trong cái gì cũng không có!

Lưu Nguyên nhịn không được nói một câu, hắn vừa nói xong thì ông chủ Ngưu, Hồ Nhị, Hoàng Vĩ đều trừng mắt nhìn hắn, ngay cả Hà Kiệt, Vương Yến ở bên cạnh đều kiếc nhìn hắn một cái làm cho hắn vội vàng ngậm miệng lại.

Lúc này hắn cũng rất hối hận, cần gì phải nói lung tung, lời này nói nhẹ thì không có gì, nếu nói nặng thì người ta có thể xem đây là nguyền rủa người giải thạch, đây là chuyện vô củng nghiêm trọng, cho dù là vì chuyện này hắn bị đánh cũng chẵng ai đồng tình với hắn cả.

Việc quan trọng là lời nói này của hắn đã trực tiếp đắc tội với người không nên đắc tội, vì vậy hắn lúc này đã có chút hoảng sợ, hắn sợ Lý Dương phát hỏa, sau đó hung hăng trừng trị hắn.

*****

Lưu Nguyên cẩn thận nhìn Lý Dương.

Tâm trạng lúc này của hắn đang rất không ổn định, hiện tại Lý Dương còn chưa giải thạch xong, hắn không biết một hồi nếu thật sự gặp thua lỗ, Lý Dương có thể đem trách nhiệm đổ lên đầu hắn hay không nữa.

Dù sao loại chuyện này nếu để hắn gặp hắn khẳng định sẽ đổ lỗi cho người khác, thậm chí còn muốn xảo rá một số tiền gọi là bồi thường nữa.

Suy bụng ta ra bụng người, Lưu Nguyên nhớ tới lời anh mình dặn dò, điều này làm cho Lưu Nguyên càng thêm lo lắng, nếu Lý Dương muốn xảo trá hắn hắn cũng không dám nói câu nào, từ từ khuôn mặt hắn chuyển thành mướp đắng, trong lòng hắn vô củng hối hận vì mình vừa rồi nói như thế.

Bề mặt nguyên thạch có hai vết nứt thật dài, đây là kết quả của hai đao vừa rồi, Lý Dương cẩn thận, từ từ mài vào bên trong.

Ông chủ Ngưu nhịn không được đi tới gần, hắn muốn biết mình đoán có đúng không, bên trong có dục trùng hay không.

Hồ Nhị, Hoàng Vĩ đều đi phía sau hắn, Hà Kiệt ở vị trí gần nhất, hắn chỉ cần bước lên vài bước là có thể nhìn thấy.

Tầng đá từ từ được vạch ra, có lỗ thủng phía dưới cũng đã từ từ thấy rõ, bên trong rốt cuộc trống không hay là có thứ gì khác chỉ cần chờ một chút là có thể biết rõ.

Hiện tại ngay cả ông chủ Triệu và Lưu Nguyên đều muốn đi tới xem thử, bọn họ cũng muốn biết bên trong rốt cuộc có gì hay không.

-Có, có, thật sự có!

Đôi mắt ông chủ Ngưu trừng lớn, miệng nỉ non, sau khi nói xong hắn liền nhảy dựng lên, hai tay còn quơ, lớn tiếng kêu lên:

-có cái gì đó, bên trong thật sự là có bảo bối, Lý tiên sinh, thật sự có a!

Ông chủ Ngưu nói có vẻ rất hưng phấn, kỳ thật hắn bây giờ vẫn chưa rõ bên trong rốt cuộc có cái gì, hắn chỉ nhìn thấy bên trong có cái gì đó mà thôi.

Ngưu Linh cũng đi tới phía trước, kinh ngạc nhìn cha mình, cô chưa từng thấy cha mình kích động như thế bao giờ.

Hồ Nhị và Hoàng Vĩ đều kinh ngạc, có điều bọn họ cũng không kích động như ông chủ Ngưu.

"Răng rắc!"

Lý Dương dùng sức, tầng đá này trực tiếp mở ra, lỗ thủng bên trong trực tiếp xuất hiện trước mắt mọi người.

Lúc này ông chủ Ngưu ngừng lại, khuôn mặt có chút đỏ lên.

Hắn vừa rồi sở dĩ kích động như vậy là vì vừa rồi nhìn thấy có thứ giống như thứ hắn đoán, nhưng lúc này hắn đã phát hiện ra mình hơi thất thố.

-Này, đây là cái gì?

Hà Kiệt giật mình, vương tay chỉ về phía vật thể hình chữ nhật bên trong, ánh mắt ông chủ Ngưu nhìn về phía vật thể kia, cái miệng của hắn mở rộng, rốt cuộc không khép lại được nữa.

Không chỉ là hắn, Hồ Nhị, Hoàng Vĩ, ông chủ Triệu, Lưu Nguyên đều như vậy.

Lý Quân Sơn, Lý Thành đều mở to mắt, cho dù là Vương Giai Giai thì cũng lộ ra sự khiếp sợ, bọn họ không thể tin được nhìn về phía vật thể bên trong.

-Long, đây là Long!

Khoảng nữa phút sau, ông chủ Ngưu thì thào nói một câu, Hồ Nhị và Hoàng Vĩ đều nhịn không được gật đầu.

Thứ này và Long trong truyền thuyết quả thật rất giống nhau, đặc biệt là cái đầu phía trước, nhìn nó giống như là đang rít rào vậy.

-Quả thật là giống Long, nhưng dường như có cái gì đó không đúng?

Hà Kiệt là người đầu tiên bình tỉnh lại, hắn dùng sức lắc lắc đầu, Cao Phong bên cạnh cũng gật đầu, nói:

-Con rồng này không có sừng!

Cao Phong vừa nói vậy Hà Kiệt liền sững sốt, hắn vội vàng cúi đầu xuống nhìn, quả thật là giống như Cao Phong nói, trên đầu nó không có sừng, trên người cũng không có Long lân, có điều trừ hai điểm này ra, những chỗ khác đều giống Long như đúc.

Lúc này Hà Kiệt cũng đã biết tại sao mình cảm thấy không đúng, bình thường đều chỉ thấy rồng có sừng, lúc này lại thấy một con rồng không sừng, chính vì vậy nên mới cảm thấy không được tự nhiên.

Giải thạch giải ra một vật thể nhìn giống như Long, ngoại trừ Lý Dương những người khác đều ngây dại.

Cho dù là Lý Dương đã thấy được thứ này trong hình ảnh lập thể nhưng khi tận mắt nhìn thấy cũng không trách được có chút ngây người, có điều cũng chỉ một chút mà thôi.

-Lưu Cương, lấy cho tôi một chậu nước!

Lý Dương nói với Lưu Cương một câu, Lưu Cương vội vàng đi lấy nước, vừa rồi hắn cũng bị thứ này hù sợ, lúc này mới vừa tỉnh táo lại mà thôi.

-Ào Ào!

Lý Dương đổ chậu nước vào bên trong cái lỗ, phần lớn lượng nước đều được rót lên người con rồng.

Lý Dương lại duỗi tay, cẩn thận vuốt ve thứ này, vật thể được Lý Dương vuốt ve một hồi liền trở nên sang bóng.

Ông chủ Ngưu nhích lại gần Lý Dương, Hồ Nhị, Hoàng Vĩ cũng nhích lại và bước

Kỳ thật vị trí của bọn họ cách Lý Dương rất gần, bọn họ đi vài bước thì đã đứng sát bên cạnh Lý Dương, từ đó có thể thấy được bọn họ đang rat61muon61 biết thứ này là cái gì.

Ông chủ Triệu nhìn Lưu Nguyên, trên mặt Lưu Nguyên có chút mờ mịt, không biết suy nghĩ cái gì.

Ông chủ Triệu lúc này có chút tò mò, thứ này có hình rồng, nhưng căn bản không phải Phỉ Thúy, nếu không phải Phỉ Thúy thì thứ này chỉ là một khối đá, giá trị kém xa Phỉ Thúy.

-Đây là cái gì?

Ông chủ Ngưu kinh hãi kêu lên, sau khi kêu lên hắn mới phát hiện hôm nay mình quả thật đã vô cùng thất thố.

-Đây là Đế Vương Lục?

Hồ Nhị quay đầu lại liếc nhìn ông chủ Ngưu một cái rồi nói, trên mặt còn tràn đầy hoảng sợ.

Vật thể rất dễ dàng tẩy sạch, lúc này nó đã lộ ra màu xanh biếc, một màu xanh biết tinh thuần, nó quả thật là cực phẩm trong số Phỉ Thúy màu xanh-Đế Vương Lục.

Đế Vương Lục, vậy thứ này khẳng định là Phỉ Thúy, cho dù chỉ là loại bình thường thì Đế Vương Lục với tạo hình thế nảy cũng sẽ có giá trên trời.

-Đúng vậy, là Đế Vương Lục!

Ôn chủ Ngưu nhìn kỹ một hồi rồi nói, hắn thậm chí còn vương tay định vuốt ve nó một chút

Đôi tay ông chủ Ngưu còn có chút run rẫy, Lý Dương quay đầu lại nhìn hắn một cái, nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm.

Lúc trước khi mình trong hình ảnh lập thể thấy được thứ này tâm trạng cũng không tốt hơn ông chủ Ngưu bao nhiêu, cũng bởi vì thứ này nên hắn mới vội vàng gọi Hà Kiệt lại, cho dù là thế nào đi nữa thì thứ này cũng phải mua lại.

-Ông chủ Ngưu, nếu không có việc gì thì bắt đầu tẩy sạch thứ nảy thôi!

Lý Dương mỉm cười nói với ông chủ Ngưu, ông chủ Ngưu lập tức chấn động, hắn cảm kích nhìn về phía Lý Dương.

Trên bề mặt con rồng này có rát nhiều vết bẩn không biết là cái gì, có điều muốn tẩy đi cũng không phiền toái gì. Lý Dương dưới hình ảnh lập thể từng phân tích thứ này, nó là một loại rêu không biết tên, nó giống như hổ phách lại trơn bóng như dầu mỏ.

Mặc kệ nó là cái gì thì cũng không ảnh hưởng Lý Dương, mấy thứ này có thể dễ dàng tẩy sạch.

Hồ Nhị dùng sức nuốt nuốt nước miếng, trên mặt còn mang theo sự khát vọng nồng đậm.

Dục Long Đế Vương Lục, lại còn là thiên nhiên tạo thành, thứ này quã thật là độc nhất vô nhị, nó so với dụ trùng trước kia mạnh hơn, tốt hơn không biết bao nhiêu lần, cho dù là dục trùng có nhiều hơn nữa thì cũng còn kém rất nhiều thứ này.

Dục trùng dù sao đã xuất hiện vài lần, nhưng thứ này chỉ mới xuất hiện lần đầu tiên.

-Lý, Lý tiên sinh!

Do dự một hồi, Hồ Nhị rốt cuộc lên tiếng.

Lý Dương nhẹ nhàng quay đầu lại, Hồ Nhị có chút bối rối, hắn vội vàng nói:

-Lý, Lý tiên sinh, còn cần hỗ trợ sao?

Nói xong, Hồ Nhị nhìn chằm chằm vào Lý Dương, trong ánh mắt còn có sự khát vọng.

Lý Dương kinh ngạc, lập tức hiểu được tại sao liền vội vàng gật đầu.

Sự trân quý của thứ này Lý Dương biết rất rõ, có thể tự tay tẩy sạch nó đều là sự tự hào, sự kiêu ngạo.

Nhìn thấy Hồ nhị vui mừng và Hoàng Vĩ khát vọng, Lý Dương liền có một suy nghĩ.

Lý Dương nhỏ giọng nói với Lưu Cương một câu, Lưu Cương lập tức lại đi múc nước, lúc này Hà Kiệt cũng nhìn Lý Dương, đôi mắt hắn cũng đầy sự khát vọng.

-Kiệt ca, từ từ sẽ đến, chúng ta mỗi người đều tắm rửa cho nó một lần, từng bước từng bước đến!

Lý Dương mỉm cười nói một câu, Hà Kiệt lập tức nở nụ cười.

Lưu Cương mang nước tới, Ông chủ Ngưu nhìn mắt Lý Dương, chủ động nhường vị trí, hắn có chút không muốn nhưng như vậy cũng đã thỏa mãn rồi.

-Cao cấp Băng Chủng a, nếu là Thủy Tinh Chủng thì tốt rồi!

Hồ Nhị nhỏ giọng nói một câu rồi chủ động nhường vị trí, hắn tẩy thời gian ngắn nhưng như vậy cũng đủ rồi, phẩm chất của thứ này hắn cũng đã thấy rõ

Khối Phỉ Thúy hình rồng này là Băng Chủng, màu sắc là Đế Vương Lục, Phỉ Thúy như vậy trên thị trường đã có giá trên trời chứ đừng nói là hình tượng của thứ này, giá trị của nó không thấp hơn Thủy Tinh Chủng, thậm chí còn có thể cao hơn vì thứ này là hang độc nhất vô nhị.

Giải thạch xong không cần gia công, thậm chí không cần đánh bóng, khắp thiên hạ đây là thứ đầu tiên.

Lý Dương khẽ cười một tiếng rồi lắc lắc đầu nói với Hồ Nhị:

-Ông chủ Hồ, trên thế giới không có chuyện hoàn mỹ, tôi thấy thế này đã là rất tốt rồi!

Hồ Nhị sửng sốt, sau đó liền cười cười rồi xua tay nói:

-Đúng vậy, Lý tiên sinh nói rất đúng, là tôi quá cố chấp, thứ này quả thật đã là kỳ tích, không cần phải tốt hơn nữa!

Lý Dương không nói gì mà quay đầu lại nhìn mọi người đang tiến lên tẩy rửa Dục Long, ngay cả Vương Yến và tiểu Thuận Thuận cũng không ngoại lệ.

-Sao chỗ này lại có màu đỏ?

Vương Yến đột nhiên kêu một tiếng.

Cô và Vương Giai Giai cùng nhau tẩy than mình của Dục Long, trước đó phần lớn đã được tẩy xong, lúc này hai người đang tẩy cái đuôi của con rồng.

Vương Yến vừa nói vậy mọi người liền tập trung nhìn về phía con rồng.

Khi nhìn thấy điểm đỏ này, Ông chủ Ngưu, Hồ Nhị và Hoàng Vĩ đều nhịn không được giật mình, trên mặt 3 người đều là sự hoảng sợ.

Qua một thời gian sau, ông chủ Ngưu mới mở miệng:

-Cực phẩm Huyết mỹ Nhân!

*****

Lão Ngưu làm Vương Yến hoàn toàn biến thành tên ngốc ở đó.

Thời gian Vương Yến tiếp xúc với cược thạch cũng không phải là lâu, trước kia không biết chủng loại có ý nghĩa cụ thể thế nào, thị trường cược thạch bên Luân Đôn căn bản không thể giải ra Phỉ Thúy màu sắc cao cấp như thế.

Nhưng Vương Yến đã nghiên cứu lai lịch của Lý Dương, biết Phỉ Thúy cấp cao Lý Dương giải ra đều có giá trị như thế nào, gọi là thánh ngọc Lý Dương chính là vì anh ấy giải ra ba khối Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng, đồng thời có một khối THủy Tinh Chủng cao cấp huyết Mỹ Nhân.

Ba chữ Huyết Mỹ Nhân ẩn chứa nhiều ý nghĩa, Vương Yến hiểu rất rõ.

Càng hiểu lúc này cô càng kinh ngạc.

Hồ Haiị, Hoàng Vỹ lại gật đầu, mắt trợn to, trong đầu cứ như mông lung không tập trung được gì.

Xanh đế vương, huyết mỹ nhân xuất hiện cùng nhau còn có hình rồng tự nhiên trên Phỉ Thúy, khối Phỉ Thúy này cho dù không phải là Cao Băng chủng chỉ là Đậu chủng bình thường cũng có giá trị lớn rồi.

Hai màu, lại là hai màu Phỉ THúy cấp phẩm, bản thân đã vô cùng khó kiếm, thuộc vào Phỉ Thúy cấp cao rồi.

Ngọc long hai màu tự nhiên, nên gọi là giá trị như thế nào Hồ Hai và Hoàng Vỹ lúc này căn bản không thể nghĩ ra.

Ông chủ Triệu, Lưu Nguyên có chút mơ mộng, màu hồng tươi kia đã lộ ra hoàn toàn, nhìn trông vô cùng diễm lệ và chói mắt, hai người lúc này và bọn Hồ Nhị đều như nhau, Phỉ Thúy cấp phẩm hai màu rốt cuộc có giá trị lớn đến đâu bọn họ căn bản không dám đánh giá.

- Triệu Khuê, Hải Đông, các anh cũng cùng rửa xem sao?

Lý Dương rất bình tĩnh, khi anh phát hiện ra khối nguyên thạch này đã biết bí mật bên trong, đã sớm có lúc kinh ngạc nhưng đố với sự rung động mà ngọc long mang lại thì vô cùng hài lòng, lúc đó anh cũng bị bất ngờ ngay cả nước cũng không uống.

Triệu Khuê và Hải Đông cùng nhìn nhau, cùng lắc đầu:

- Lý ca, chúng ra không rửa à?

Tẩy sạch những vết đen trên ngọc long, và tự tay giải ra một khối Phỉ Thúy cao cấp ý nghĩa giống nhau, hai người hiểu dụng ý của Lý Dương, nhưng hai người không có hứng thú nhiều với đổ thạch, chức trách của bọn họ là bảo vệ Lý Dương, Lý Dương trong lòng có thể nhớ bọn họ, đối với bọn họ thế là đủ.

Hai người không đồng ý, Lý Dương cũng không ép, lúc này đa phần mọi người đều đã rửa qua ngọc long.

- Chú, cháu cũng phải rửa.

Tiểu Thuận Thuận đột nhiên vỗ cánh tay Lý Dương, nói một câu, Lý Dương cười ha ha ôm tiểu Thuận Thuận, làm tay anh cũng chạm vào băng lạnh này nhưng là ngọc long thiên nhiện thoải mái khác thường.

Trong mắt ông chủ Triệu lộ ra khát vọng mạnh mẽ, Lưu Nguyên cũng như vậy, nhưng tiếc rằng Lý Dương đã quay người lại không nhìn bọn họ.

Phỉ Thúy thiên nhiên hai màu, lão Ngưu, chúc mừng ông.

Hồ Haị biểu hiện rất cảm khái lại có chút phức tạp, khối Phỉ Thúy này giải ra chắc chắn tạo ra sức ảnh hưởng cực lớn, thậm chí sơ với sức ảnh hưởng của thủy tinh chủng lần trước mang lại còn lớn hơn, việc làm ăn của ông chủ Ngưu chắc chắn sẽ càng phất lên.

Quan hệ của Hồ Haị và ông chủ Ngưu lại tốt hơn, cũng là người trong ngành, trong lòng chắc chắn hiểu.

- Ha ha, cùng chúc, cùng chúc!

Ông chủ Ngưu cười lớn, cười vô cùng vui vẻ, buổi sáng những chuyện khó khăn phát sinh nhất thời đều biến mất.

Tiểu a đầu Ngưu Linh cũng cười khanh khách theo, ngẩng đầu nhìn Lý Dương một cách khâm phục, không hổ là thần tượng của nàng, ngay cả Phỉ Thúy cao cấp như vậy đều có thể giải ra.

ngoại trừ ông chủ Triệu và Lưu Nguyên tất cả mọi người đều rửa ngọc long một lần, những vật đen trên ngọc long hầu như đã được rửa, chỉ có một ít còn lưu lại.

Màu sắc bây giờ cũng hiện ra rồi, ngọc long này phải dài đến mười hai mười ba mi li mét, rộng ba bốn mi li mét. ba bốn mi li mét của phần đuôi là huyết mỹ nhân đế vương lục, làm cho ngọc long này xem ra là bị thương, Phỉ THúy huyết mỹ nhân đó giống như máu tươi trên người.

Nhưng điều này cũng làm cả chỉnh thể ngọc long càng thêm uy vũ, đầu rồng phun nước xem ra giống như tê rống phẫn nộ.

- Lưu Cương, giúp tôi cố định lại.

Lý Dương nhẹ nhàng nói một câu, ngọc long bây giờ đã lộ ra, nhưng công việc vẫn chưa kết thúc, lúc này phía trên khối nguyên liệu còn có ngọc long phải tách ra mới được.

đeo kính vào lại cắt tiếp, Lý Dương men theo lớp thạch dưới chân ngọc long từ từ cắt.

- Rè rè.

tiếng giải thạch trong nháy mắt đã tràn ngập mỗi góc sân, âm thanh nghe chói tai này không ảnh hưởng đến mọi người lúc này, mọi người đều bàn tán rì rầm, chỉ có Lý Quân Sơn và Lý Thành không hiểu về Phỉ THúy đang cười đầy hài lòng.

đối với giá trị ngọc long này Lý Quân Sơn và Lý Thành không cần nghĩ, bọn họ bây giờ không quan tâm đến giá trị của cái gì họ chỉ cần biết đây là bảo bối chân chính là được, bọn họ còn tận mắt nhìn thấy bảo bối thế gian.

Hồ Haị, Hoàng Vỹ lại đang rì rầm đoán già đoán non, loại Phỉ Thúy thiên nhiên này không trải qua bất kỳ điêu khắc nào, Ngọc Long tự nhiên tạo thành rốt cuộc có giá trị bao nhiêu.

Ngọc Long như vậy, không thể lấy giá trị của Phỉ Thúy bình thường mà đánh giá, nếu có thể đánh giá được giá cả điều này cũng chắc chắn là Phỉ Thúy cao cấp vượt qua tiền trăm triệu.

Lần này giải thạch tuyệt đối là một lần đổ tăng, vẫn là siêu đổ tăng.

ông chủ Triệu nhìn dao đang cắt, lúc này trong lòng có chút tâm tư nói không ra lời, hối hận, ảo não, đố kỵ đều xuất hiện.

Lúc này anh còn oán hận Lý Dương tại sao không có biểu lộ gì với khối thạch này.

Như vậy anh có thể tự giải ra khối thạch này thử vận may, ngọc long trị giá trên trăm triệu kia chẳng phải là của anh sao? Không chỉ làm anh hoàn toàn bồi thường lại tổn thất lần này mà còn có thể có được một khoản tiền lớn.

Lưu Nguyên cũng rất đố kỵ nhưng trong lòng anh cũng có chút vui mừng, Lý Dương đổ tăng có bảo bối cực tốt ở đây đó cũng là lỡ lời mà trách anh ta thôi.

Lưu Nguyên không biết, Lý Dương từ đầu tới cuối đều không để ý tới lời hắn nói, lúc này đã quên từ lâu.

nhát dao sắc bén xuyên qua lớp tầng thạch, nửa khối được phân làm hai, khối có Ngọc Long này bị Lý Dương cầm lên một cách cẩn thận.

những vật nhọn trên ngọc long phải dùng máy mài nhẹ mới được.

- màu lục, màu lục lộ ra rồi.

Hồ Hai chỉ lớp tầng thạch nửa bên kia kêu lên, nửa kia Lý Dương cắt ra cũng là lớp sương, giữa lớp sương lộ ra màu xanh giống với màu Phỉ Thúy ban nãy, cũng là biểu hiện của xanh Hoàng Dương.

- khối nguyên thạch này lộ ra Phỉ Thúy ba màu đặc biệt.

Hoàng Vỹ đột nhiên nói một câu, Hồ Haivà ông chủ Ngưu ngạc nhiên, lập tức gật đầu.

câu nói này của Hoàng Vỹ không sai, cả khối bây giờ đã thành ba loại màu, chỉ là ý nghĩ của mọi người khi trước đều là hai màu cấp phẩm huyết mỹ nhân và đế vương lục.

một khối lộ ra ba loại màu, trong đó hai loại màu là cấp phẩm, tỷ lệ mấy loại này là cực thấp cực thấp, hơn nữa lại có ngọc long thiên nhiên, loại này có thể so sánh với sao chổi chạm vào trái đất. So với Phỉ Thúy Thiên Châu Lý Dương giải ra khi trước và Phỉ THúy Kim Ti Chủng còn quý hơn.

Phỉ Thúy Thiên Châu Kim Ti Chủng còn xuất hiện qua hai màu ngọc long cấp phẩm này có thể chỉ có duy nhất một.

Sau mười mấy phút, ánh mắt của mọi người lại tập trung vào máy thạch giải.

Ngọc Long cuối cùng đã bị Lý Dương cắt ra, màu đen trên thân ngọc long cũng được rửa sạch, ngọc long đế vương lục và huyết mỹ nhân hiện tại xem ra càng làm cho mọi người kinh ngạc.

Bốn móng vuốt của ngọc long cũng không cân đối, có móng là ba có móng là bốn, ngắn dài cũng không giống nhau.

hai mắt ngọc long lộ ra tròn xoe, miệng há rộng, máu tươi ở trên đuôi, phối hợp với móng ngắn dài khác nhau càng làm cho mọi người cảm nhận được uy vũ của rồng.

Ngọc Long này, dường như vừa có trận chiến với quân địch, móng vuốt đều bị thương, trên người còn có máu, mà ngẩng đầu gào thét mang về thắng lợi cuối cùng.

giống như thật, trông rất sống động, đây không phải là tác phẩm qua điêu khắc mà là thần tác của thiên nhiên.

đây cũng là công trình điêu luyện sắc sảo của thiên nhiên, Phỉ Thúy như vậy thật sự đáng quý, đại sư của công trình điêu khắc có thể điêu khắc ra ngọc long sống động như vậy nhưng trên thân long tự nhiên thuần khiết uy vũ thì không đại sư điêu khắc nào làm được.

Đây là tự nhiên tạo ra nó có sức hút độc nhất.

Ngọc Long bày ra trên bàn, trong lòng ông chủ Triệu càng rối bời, Hồ Nhị và Hoàng Vỹ cũng vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, đối diện với bảo bối đẹp như thế không sinh lòng đố kỵ thì đó là thánh nhân.

Đố kỵ chỉ là đố kỵ, họ cũng chỉ để trong lòng không biểu hiện ra, biểu hiện như bình thường.

- Lý Dương, tôi hối hận vì đem trả khối này cho cậu.

Hà Kiệt ngẩng đầu chán nản nói với Lý Dương một câu.

anh biết thứ Lý Dương nhìn trúng chắc chắn sẽ tốt, đặc biệt là phương diện đổ thạch, có thể thấy ngọc long thiên nhiên này chính là thứ mà anh không ngờ tới, đây có thể là bảo bối độc nhất vô nhị.

ngọc long này chính làm Hà Kiệt đố kỵ vô cùng.

Lý Dương cười to, nói:

- Kiệt ca, hối hận muộn rồi, anh muốn xem đến chỗ tôi mà xem, ngọc long này tôi có thể đặt ở trong phòng sách.

Ngọc Long khi ở trên hình ảnh lập thể Lý Dương nhìn ra sự mỹ lệ của nó nhưng dưới hình ảnh lập thể lại cảm nhận không được khí thế uy vũ của Ngọc Long mang lại, dưới hình ảnh lập thể tất cả đều là rõ ràng, căn bản không thể cảm nhận được những thứ khác.

- Đây là cậu nói vậy, đợi một lát, trở về tôi chuyển tới chỗ cậu ở còn có rượu ngon chuẩn bị cho cậu.

Hà Kiệt lập tức gật đầu, nói tới rượu lại nhớ đến đêm trăng với rượu ngon, cho dù là rượu không ngon cũng có sức hấp dẫn vô cùng.

- Không vấn đề, nhưng mỗi lần chỉ ba cốc thôi, nhiều không có đâu.

- ba cốc thì ba cốc, chúng ta có thể định ra.

Hà Kiệt gật đầu rồi nhẹ nhàng nhắm mắt.

Hà Kiệt biết, Lý Dương bây giờ mỗi ngày có thể chuyển hóa loại rượu này có hạn hơn nữa Lý Dương bây giờ chỉ có một chén dạ quang, chén khác là chỗ lão gia tử. đoạn thời gian này trong nhà lão gia tử vô cùng náo nhiệt.

Nếu Hà Kiệt tới chỗ lão gia tử, cho dù một chén cũng không được, Lý Dương có thể ba chén thực sự là đủ rồi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1111)