Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0392

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0392: Náo nhiệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


- Ông cứ yên tâm. Có tôi ở đây thì không có việc gì đâu.

Vị Chu sư phó là người Ninh Ba, Chiết Giang. Từ nhỏ đã học nghề chạm trỗ ngọc, coi như là cũng có chút tay nghề. Chỉ tiếc là khả năng thiên phú quá bình thường. Ba mươi tuổi mới ra nghề. Sau khi ra nghề rồi cũng vẫn không có danh tiếng gì.

Mười mấy năm trước, lão Chu nhận thấy phố buôn bán ngọc ở Phan Gia Viên không có ngành điêu khắc ngọc. Cho nên đã mang toàn bộ gia đình đến đây để mở một cửa hàng nhỏ. Tuy hơi vất vả nhưng kiếm tiền nhiều hơn so với trước kia.

Tay nghề của lão Chu ở đây cũng bình thường. Khi đến đây, ông cũng bắt đầu kinh doanh một ít. Trong vài năm đã tích cóp được một số vốn, mua được căn nhà ở Bắc Kinh. Và hiện tại cũng xem như là người Bắc Kinh.

Ông chủ Ngưu nghe xong lời nói của lão Chu, tự nhiên gật đầu.

Khả năng chạm ngọc của lão Chu cũng bình thường. Nhưng ông cũng lả một người linh hoạt, thông minh. Nếu không thì đã không có quyết tâm đến Bắc Kinh lập nghiệp rồi. Bình thường thì mọi người cũng rất tin phục lão Chu.

- Lão Hoàng, ông trước gọi mọi người lui ra xa một chút.

Lão Chu lại hô to ra ngoài một tiếng. Bên ngoài, lão Hoàng bắt đầu sơ tán người ngoài cửa. Ở đây có ít nhất hai trăm người. Người sống bên trong phố buôn bán ngọc không nhiều. Con phố buôn bán ngọc ở Phan Gia Viên cũng không lớn. Do đó người cũng không có khả năng nhiều như vậy.

Có những người không phải là người trong này. Họ chỉ đến đây giúp vui mà thôi. Sự hiếu kỳ luôn đặt lên hàng đầu mà.

Nhiều người như vậy lại vây xung quanh một cửa hàng. Có những người đang có việc gấp cũng dừng lại hỏi thăm rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.

Sau vài phút, bên ngoài đã sơ tán được một khe hở nhưng người rời đi cũng không nhiều. Những người không hiểu về Phỉ Thúy mà nghe nói đến giá cả cũng cảm thấy hiếu kỳ rồi.

- Ông chủ Ngưu, ông cho tôi đi ra ngoài. Sau đó ông ở đây đóng cửa lại.

Lão Chu quay đầu nói với ông chủ Ngưu một câu. Ông chủ Ngưu gật đầu. Lão Chu là người rất cơ trí. Nếu ông ấy đã nói có biện pháp thì khẳng định sẽ có biện pháp.

Ông chủ Ngưu chậm rãi mở ra một cánh cửa, không đợi người bên ngoài hướng vào bên trong. Lão Chu liền vội vàng chui ra ngoài.

Chờ cho lão Chu ra ngoài xong, ông chủ Ngưu lập tức đóng chặt cửa lại.

Bên ngoài lại truyền đến những âm thanh huyên náo. Không biết lão Chu nói gì với bọn họ mà một hồi sau những âm thanh đó liền nhỏ đi rất nhiều. Sau vài phút, những người đó đều đi ra ngoài. Gần hai trăm người này cơ hồ đã đi theo lão Chu.

Chờ cho những người này đi xa, ông chủ Ngưu mới mở hé cảnh cửa cửa hàng. Bên ngoài chỉ còn lác đác một vài người. Những người này chỉ là những người bình thường đến xem náo nhiệt mà thôi. Có mở cửa thì họ cũng không vào.

- Đi rồi, lão Chu.

Ông chủ Ngưu nhìn ra xa, cười ha hả lầm bầm nói một câu. Nói xong lại yêu cầu cô bé Ngưu Linh đóng cửa lại, rồi cùng với những ông chủ khác bỏ đi rất nhanh.

Trong sân, Vương Thịnh Cường ghen tỵ và hối hận nhìn khối Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng trên tay Lý Dương.

Nghĩ sai thì hỏng hết mà nghĩ gần sai cũng hỏng. Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng này bọn họ vốn đã gặp qua. Nếu không phải vì lòng tham muốn lấy lại tiền thì bọn họ đã tiếp tục giải thạch rồi. Như vậy thì khối thủy tinh này nhất định là sẽ thuộc về bọn họ.

Vương Thịnh Cường với giá của Phỉ Thúy trên thị trường cũng có sự hiểu biết. Ông biết khối Thủy Tinh Chủng này mà bán cho các công ty châu báu thì giá ít nhất cũng khoảng sáu mươi triệu đồng.

Sáu mươi triệu, như vậy thì ít nhất cũng có ba mươi triệu là thuộc về ông ta. Trơ mắt nhìn tiền thuộc về tay người khác thì cái cảm giác này khó chịu vô cùng.

Nếu không phải ông ta còn tự chủ được thì đã hộc máu rồi không chừng. Dù sao thì kìm nén lại cũng tạo cho ông ta cảm giác không thoải mái.

- Lý tiên sinh, khối Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng này của ngài có thể cho tôi xem được không?

Những người ở phố buôn bán ngọc cũng tỏ vẻ tức giận. Bọn họ không ai dám làm chuyện gì điên rồ. Lý Dương không phải là người đơn giản đâu.

- Không thành vấn đề!

Lý Dương hào phóng đưa khối Phỉ thúy Thủy Tinh Chủng cho người đàn ông trung niên. Đây không phải là lần đầu tiên hắn giải ra Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng. Nhưng số lần giải ra không nhiều. Lần trước ở Ruili xem như là lần thành công nhất rồi.

Cũng may là người khác không biết suy nghĩ của Lý Dương lúc này. Nếu mà biết thì chắc là sẽ khinh thường hắn. Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng người khác giải ra được thì cũng kiêu ngạo cả đời rồi. Hắn giải ra được vài lần thì việc gì lại không kiêu ngạo hơn.

Người tiếp nhận Phỉ Thúy có vẻ rất hưng phấn, liên tục nói lời cảm ơn Lý Dương. Những người vây xung quanh đều mở to mắt thưởng thức khối Phỉ Thúy xinh đẹp.

Một số người còn lấy điện thoại cầm tay ra chụp ảnh. Vài người còn tranh nhau chụp ảnh chung với khối Phỉ Thúy. Có thể có được bức ảnh chung với khối Phỉ Thúy này thì bọn họ cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

- Lý tiên sinh!

Vương Thịnh Cường trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ. Nhớ đến điều này, tim Vương Thịnh Cường không khỏi nhảy lên.

Lúc trước ông ta chỉ biết người thanh niên này họ Lý nhưng lại không nghĩ đến anh ta đến từ địa phương khác. Cho nên khi Lý Dương giải ra được Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng đã làm cho ông ta thay đổi cái nhìn về Lý Dương rất nhiều.

Trong giới đổ thạch trẻ tuổi, họ Lý có tay nghề cao như vậy thì chỉ có một người. Nghĩ đến cái tên này, Vương Thịnh Cường cảm giác hít thở không thông, ánh mắt nhìn Lý Dương cũng khác trước.

Hít một hơi thật sâu, Vương Thịnh Cường đột nhiên hỏi Lý Dương:

- Lý tiên sinh, ngài có phải tên là Lý Dương?

Trẻ tuổi, họ Lý, trình độ giải thạch phi thường, trong cả nước chỉ có một nhân vật, người mà đã tỏa sáng tại Bình Châu, được trao tặng danh xưng Ngọc Thánh Lý Dương. Sau khi hỏi xong, Vương Thịnh Cường căng thẳng nhìn Lý Dương.

Lý Dương quay đầu lại nhìn Vương Thịnh Cường rồi mỉm cười gật đầu:

- Phải, tên của tôi là Lý Dương.

Lý Dương, thật đúng là cậu ta?

Vương Thịnh Cường trong giây lát có một loại cảm giác mê muội. Nét mặt của ông ta cũng không kích động, cũng không phải là hưng phấn mà là nét mặt cầu xin. Ông ta nếu biết là Ngọc Thánh Lý Dương nhìn trúng khối nguyên thạch của ông thì nói cái gì ông cũng muốn đánh cuộc một phen, không ít hơn chín chục triệu. Đối với người có tài sản hơn tỷ thì ông không thể sánh bằng.

- Anh Cường, anh làm sao vậy?

Hoa Tử đứng một bên kỳ lạ hỏi một câu. Lúc này vẻ mặt Vương Thịnh Cường thật sự là rất kỳ lạ.

- Tôi không sao.

Vương Thịnh Cường lắc đầu, vẻ mặt có chút thay đổi. Ông ta liếc mắt nhìn Hoa Tử một cái. Cuối cùng thì ông ta đã hiểu tại sao khi Hoa Tử nói ra những lời đó thì những người có mặt ở đây đều cười vang lên. Tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ ngu ngốc.

Nếu ông ta biết thân phận của Lý Dương thì khẳng định cũng đã cười to rồi. Nói Ngọc Thánh không hiểu về đổ thạch thì chắc là chuyện nực cười nhất thế gian.

Nhưng lúc này ông ta cười không nổi. Hoa Tử đã ngốc nhưng ông ta lại càng ngốc hơn. Thử tưởng tượng xem khối Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng đã ở trong lòng bàn tay của ông ta nhưng lại bị tuột mất. Ông ta hận mình không thể trốn xuống dưới đất. Ít nhất thì có thể thoải mái chứ không cảm thấy đau khổ và hối hận như vậy.

- Anh Cường, anh làm sao vậy?

Một người đồng hành nghi hoặc nhìn ông ta. Thần sắc của Vương Thịnh Cường quả thật là rất kỳ quái.

- Tôi không sao. Vị tiên sinh này là một trong những người lợi hại nhất trong giới đổ thạch chúng ta, cùng với Thiệu Ngọc Cường ở Nghiễm Châu xưng thành Nam Vương Bắc Thánh, Ngọc Thánh Lý Dương Lý tiên sinh.

Vương Thịnh Cường thở dài thật mạnh. Những lời ông ta nói khiến cho ba người bạn đồng hành đều trở nên ngây dại.

Những người đứng ở nơi khác nghe được câu chuyện cũng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Đúng là cho các người biết mặt mà!

- Cái gì, cậu ấy chính là Ngọc Thánh Lý Dương?

Hoa Tử đầu tiên hét to lên một tiếng. Vừa rồi, y nghe được Vương Thịnh Cường kêu tên Lý Dương nhưng lại không nghĩ nhiều đến như vậy. Cuối cùng thì y cũng đã hiểu.

Y hiểu vì sao Vương Thịnh Cường lại có thần sắc như vậy. Y cũng hiểu được vì sao lại có người cười y. Nói Ngọc Thánh Lý Dương không hiểu về nguyên thạch thì chắc chỉ có mình y dám nói ra.

Giờ phút này, Hoa Tử cũng có cảm giác xấu hổ vô cùng. Thời gian Lý Dương vang danh không nhiều nhưng thành tích lại được vô số người ngưỡng mộ. Đặc biệt là khi ở Bình Châu giải ra được ba khối Thủy Tinh Chủng. Đến giờ cũng không một ai phá được kỷ lục đó. Ba khối Thủy Tinh Chủng, trong đó có một khối là Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân.

Nét mặt của những người này Lý Dương đều nhìn thấy được. Hắn chỉ cười mà không nói gì thêm.

Vương Giai Giai kiêu ngạo xích lại gần Lý Dương. Đây là bạn trai của cô, một nhân sĩ đứng đầu trong ngành sản xuất trong nước, tuyệt đối không ai giỏi bằng.

Bên ngoài, lão Chu cùng với một số lớn người đã trở lại, trên tay cầm rất nhiều pháo. Thậm chí còn có mấy người cầm theo chiêng trống, cũng không biết là từ đâu đến.

Ông chủ Ngưu trở về sau lão Chu một chút. Ông chủ Ngưu sau khi trở về mới biết được lão Chu mang những người này đi mua pháo. Ông dùng một phương pháp rất đơn giản. Ông nói cho những người bên ngoài biết Ngọc Thánh Lý Dương đang ở bên trong, vả lại còn giải ra được một khối Phỉ thúy Thủy Tinh Chủng tăng giá.

Nhưng nếu muốn gặp Ngọc Thánh thì phải có lễ vật ra mắt thích hợp. Cái tốt nhất lúc này chính là mua bánh pháo lớn đến để chúc mừng. Nghe ông ta nói như vậy thì tất cả mọi người của con phố đều đi theo ông ta.

Mọi người ở con phố này đều hiểu được quy củ. Cách chúc mừng tốt nhất chính là đốt pháo.

Những người đến xem náo nhiệt, có rất nhiều người không biết Lý Dương là ai. Nhưng bọn họ chỉ đi theo góp vui. Thấy những người này vừa đi thì bọn họ cũng đi theo, trên đường mới từ từ hỏi thăm rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Cũng bởi vì bọn họ mà tất cả pháo của các cửa hàng và siêu thị đều được mua hết. Ông chủ Ngưu lại đi sau nên thời gian trở về cũng chậm hơn một chút.

Chờ sau khi đám người lão Chu trở về, cánh cửa cửa hàng ông chủ Ngưu vẫn đóng như cũ. Nhưng mọi người đều không cảm thấy sốt ruột nữa. Bọn họ biết rằng ông chủ Ngưu vẫn còn ở bên ngoài, khẳng định cánh cửa sẽ còn mở ra lần nữa.

Chỉ trong chốc lát, ông chủ Ngưu cũng trở về, trên tay còn cầm một bánh pháo rất lớn.

- Ông chủ Ngưu, đừng nóng vội. Chúng ta đốt pháo lên trước đi.

Lão Chu một phen ngăn cản ông chủ Ngưu gõ cửa muốn đi vào, cười ha hả nói một câu. Ông chủ Ngưu hơi sửng sốt, lập tức hiểu được dụng ý của lão Chu, cười khẽ gật đầu.

Ông chủ Ngưu, lão Chu, lão Hoàng đều đứng ra xa cánh cửa. Phố buôn bán ngọc không rộng, nên không thể đồng thời đốt nhiều pháo như vậy, phải tách ra mà đốt. Nhưng lúc này đây cũng có đến hơn mười bánh pháo. Nếu châm ngòi đồng loạt thì con phố buôn bán ngọc này bình thường ngoại trừ lễ mừng năm mới thì đây là lần đầu tiên náo nhiệt đến như vậy.

Bên ngoài Phan Gia Viên dừng lại một chiếc xe Audi. Hà Kiệt mặc bộ trang phục màu trắng từ trên xe bước xuống. Anh ta đã từng theo cha mình đến Phan Gia Viên vài lần nên nhớ rõ. Về sau lớn lên, đặc biệt là lúc học đại học thì đã không còn đến nơi này. Nơi này đã có sự thay đổi rất lớn. Ít nhất là khác xa trong trí nhớ của anh ta.

-o0o-

*****

Nhận rõ phương hướng, Hà Kiệt liền bước đến. Đi theo anh ta còn có một người trẻ tuổi, là đội trưởng đội cảnh sát, xuất thân quân nhân, thân thủ không tồi.

- Giải tán, giải tán. Tôi nói mọi người giải tán để cùng nhau châm pháo.

Lão Chu đang đứng trước cửa cửa hàng ông chủ Ngưu lớn tiếng nói. Chung quanh cửa hàng ông chủ Ngưu ba mươi thước đều là bánh pháo.

- Châm ngòi!

Lão Chu hét to lên một tiếng, rồi châm ngòi dây pháo đầu tiên của mình. Ông chủ Ngưu cũng châm bánh pháo trước mặt mình, rồi rất nhanh chạy đến mở cửa cửa hàng.

Đùng, đùng, đùng!

Tiếng pháo lập tức vang lên. Đi theo ông chủ Ngưu vào trong cửa hàng chỉ có mười mấy người, còn đại đa số thì không vào được. Bên ngoài có nhiều pháo đồng thời được đốt lên như vậy, nghĩ có muốn vào cũng khó.

- Lão Chu, ông lợi hại thật!

Ông chủ Ngưu giơ ngón tay cái lên với lão Chu. Sau khi vào trong ông ta còn muốn chụp ảnh chung với Lý Dương và khối Phỉ Thúy.

Những người ở trong sân, nghe tiếng pháo bên ngoài đều nhìn ra. Những người đang tranh nhau nhìn khối Phỉ Thúy có vẻ sốt ruột. Những người bên ngoài vừa tiến đến, bọn họ có muốn nhìn khối Phỉ Thúy này chắc cũng khó khăn hơn.

- Tránh ra, tránh ra!

Lão Chu trên tay còn cầm một bánh pháo, đến một góc sáng rồi châm ngòi. Bên ngoài lẫn bên trong đều vang lên tiếng pháo. Bên trong mà không có ai đốt pháo thì cũng không thích hợp. Phải đốt pháo lên thì mới có vẻ náo nhiệt.

Tiếng pháo bên trong lẫn bên ngoài đều nổ vang khiến cho Vương Giai Giai không kềm được bưng kín lỗ tai. Lý Dương liền ôm cô vào lòng, mỉm cười nhìn khói pháo tràn ngập bay lên.

Tâm trạng của Lý Dương lúc này cũng rất cao hứng. Hắn đã có khối Phỉ Thúy trị giá hơn năm mươi triệu. Có muốn nói không vui thì là giả dối. Không ai là không thích có thêm tiền. Lý Dương càng ngày càng kiếm được nhiều tiến, có kiếm thêm nhiều nữa thì càng tốt.

Sau khi tiếng pháo chấm dứt, ông chủ Ngưu lập tức kéo Lý Dương đến bên cạnh, sau đó lấy máy chụp ảnh đưa cho lão Chu, nhờ lão Chu hỗ trợ việc chụp ảnh. Máy ảnh là ông ta lấy lúc mọi người đang đốt pháo.

Sau khi ông chủ Ngưu và Lý Dương chụp ảnh xong thì một vài ông chủ khác cũng chạy đến chụp chung với hắn. Lý Dương trở thành người bận rộn nhất, còn Vương Giai Giai thì bị quăng sang một bên.

Đám người Vương Thịnh Cường vừa ghen tỵ, vừa hâm mộ. Vừa rồi, nếu như bọn họ không bán đi khối nguyên thạch kia thì người mà được các ông chủ kia tranh nhau chụp chính sẽ là bọn họ.

- Sao lại náo nhiệt như vậy?

Đứng ở đầu phố, Hà Kiệt mở to mắt nhìn những dây pháo không ngừng được châm ngòi ở ngã tư đường. Đầu phố đã có rất nhiều người vây quanh. Nếu như không biết thì chắc còn tưởng là đang có cửa hàng nào khai trương nữa.

Tiếng pháo vang lên ước chừng hơn hai mươi phút mới kết thúc. Những người vừa đốt pháo xong khi quay trở lại cửa hàng thì mới phát hiện là cánh cửa cửa hàng đã bị đóng chặt, cho nên chỉ có thể tiếp tục chờ bên ngoài.

Hà Kiệt cũng đứng ở bên ngoài, lẳng lặng nhìn những tấm bảng hiệu cửa hàng để xác minh là mình đến không lầm. Lúc này, anh ta mới móc điện thoại ra gọi cho Lý Dương. Hà Kiệt có một dự cảm là sự việc náo nhiệt như vầy chắc chắn có liên quan đến Lý Dương.

Trong sân, những người chụp ảnh chung với Lý Dương cũng đã xong. Cuối cùng thì lão Chu lưu luyến giao trả khối Phỉ Thúy này cho Lý Dương.

Ông ta không phải không muốn mua khối Phỉ Thúy này của Lý Dương. Nguyên liệu tốt như vậy ông ta chưa từng có qua. Có thể tự tay mình làm ra một loại ngọc từ loại thủy tinh cao cấp đối với ông ta mà nói cũng là một nguyện vọng.

- Lý tiên sinh, vừa rồi chúng tôi thương lượng với nhau. Khối Phỉ Thúy này nếu ngài đồng ý bán thì chúng tôi sẽ mua với giá sáu mươi hai triệu.

Ông chủ Ngưu bị đẩy lên trước mặt Lý Dương. Nhóm ông chủ đã muốn thương lượng mua lại khối Phỉ Thúy. Sáu mươi đã là giá thấp nhất. Bọn họ cũng cảm thấy ngại khi ra giá thấp đến như vậy nên bỏ thêm hai triệu nữa. Sáu mươi hai triệu đối với bọn họ cũng là một áp lực không nhỏ.

Nhưng đây là Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng. Tất cả mọi người đều cắn răng gom tài chính của mình. Khối Phỉ Thúy lớn như vậy, nếu không làm ra vòng tay thì cũng làm ra được rất nhiều dây chuyền và mặt ngọc. Mỗi một món hàng có thể được xưng là trấn điểm chi bảo của bọn họ.

Nghe giá như vậy, bốn người Vương Thịnh Cường và Hoa Tử đều giật mình. Hơn sáu mươi triệu. Đây vốn thuộc về bọn họ nhưng hiện tại lại trơ mắt nhìn người khác lấy đi.

- Thành thật xin lỗi, ông chủ Ngưu. Khối Phỉ Thúy này tôi còn có dự định với nó nên tạm thời không bán ra. Nếu sau này tôi muốn bán thì nhất định sẽ liên lạc với ông.

Lý Dương lắc đầu. Hắn và công ty An Thị đã có ước định. Khi giải ra được Phỉ Thúy băng chủng thì khi muốn bán ra nhất định phải có ý kiến của công ty. Lần trước ở Ruili, An Văn Quân cũng đã gọi điện thoại cho Lý Dương muốn mua lại Phỉ Thúy thiên châu nhưng lại bị Lý Dương từ chối.

- Thật à? Nếu vậy thì thật là đáng tiếc!

Ông chủ Ngưu cũng lắc đầu. Lý Dương không muốn bán thì ông cũng không muốn ép. Nơi này không cạnh tranh. Lý Dương đã không muốn bán thì nhất định không bán.

Huống hồ bọn họ có muốn tiếp tục tăng giá cũng như không.

Lý Dương muốn nói tiếp nhưng đột nhiên điện thoại trên người lại reo lên. Lý Dương xin lỗi ông chủ Ngưu rồi móc điện thoại ra nghe.

Là Hà Kiệt gọi. Bên ngoài đều đang tràn ngập mùi khói pháo.

Rầm!

Cửa hàng của ông chủ Ngưu cuối cùng được mở ra. Những người đang vây bên ngoài đều hướng vào bên trong. Lưu Cương muốn che cho Lý Dương từ bên trong ra ngoài nhưng mất một lúc mới có thể ra được.

- Nhường một chút, nhường một chút, trước cho người bên trong ra rồi nói sau.

Ông chủ Ngưu dùng sức hô to. Thừa dịp này Lý Dương nhanh tay kéo Vương Giai Giai, chạy đến chỗ Hà Kiệt ở bên ngoài. Nếu chần chừ thì với phản ứng của những người ở đây thì hắn có muốn chạy cũng khó.

Trong một quán nước ở Phan Gia Viên, Lý Dương đem những chuyện vửa rồi giải thích cho Hà Kiệt nghe qua. Nghe Lý Dương nói xong, Hà Kiệt lập tức há hốc miệng ra.

Chuyện vừa rồi đúng thật là có quan hệ với Lý Dương. Pháo là cũng vì hắn mà đốt lên. Nhiều người chủ động châm ngòi đốt pháo chúc mừng một người như vậy cũng làm cho Hà Kiệt cảm thấy kinh ngạc.

Đối với vận may của Lý Dương thì anh ta không có ý kiến. Tùy ý đến một cửa hàng bán ngọc, rồi lại giải ra được Phỉ Thúy có giá trị hơn sáu mươi triệu. Vận may của Lý Dương đúng là không thể nói gì hơn.

- Cậu đúng là lợi hại.

Ước sau hơn hai phút, Hà Kiệt mới giơ ngón tay cái về phía Lý Dương.

Dù sao thì Hà thiếu cũng là người có thân phận hiển hách. Nhiều năm ẩn mình cũng thu vào được mấy trăm triệu. Ai mà muốn chọc vào anh ta thì có bất lợi về sau mà thôi.

Tài sản vài trăm triệu nhưng cũng không phải là nhiều. Bọn họ là những người bình thường chi tiêu rất nhiều. Cho nên cuối cùng cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Lý Dương nói khối nguyên thạch này có thể bán hơn sáu mươi triệu. Với số tiền này thì Hà Kiệt cũng không nói gì. Lúc này, Hà Kiệt cũng cảm thấy có hứng thú với đổ thạch. Khó trách là người phụ trách kiếm tiền trong gia tộc đều cố tình tiếp xúc với đổ thạch và Phỉ Thúy. Có thể nói giá cả của Phỉ Thúy bây giờ có mối quan hệ rất lớn đối với bọn họ.

- Nhị Căn đã ra rồi!

Lý Dương đột nhiên nhỏ giọng nói một câu. Đối diện với quán mà bọn họ đang ngồi uống nước chính là khách sạn nhỏ của hắn và Nhị Căn.

Mẹ của Nhị Căn cũng là một người chăm chỉ. Hiện tại thì việc buôn bán cũng không tệ lắm. Mỗi ngày cũng kiếm đủ tiền nuôi sống hai mẹ con, còn có thể để dành một chút phòng về sau.

Nghe Lý Dương nói xong, Vương Giai Giai lập tức ngồi thẳng người, ngoái đầu ra bên ngoài xem.

Sau khi giải thích xong với Hà Kiệt, Lý Dương lại đem chuyện của Nhị Căn nói cho Vương Giai Giai nghe. Việc cha Nhị Căn vì đổ thạch mà làm cho tan cửa nát nhà, Vương Giai Giai cũng cảm thấy ngậm ngùi. Trong ngày hôm nay, Vương Giai Giai xem như đã gặp hai trường hợp vì đổ thạch mà táng gia bại sản.

Đầu tiên là Lý Dương giải ra tăng giá chỉ làm cho Vương Giai Giai biết rằng chỉ trong chớp mắt một viên đá có thể phát sinh ra lợi lớn như vậy. Sáu mươi triệu là một con số rất lớn đối với Vương Giai Giai, Dựa vào tiền lương hàng tháng của cô thì không biết bao nhiêu năm mới có được số tiền như vậy.

Một nhát cắt có thể đưa con người ta đến thiên đường. Vương Giai Giai tự mình cảm nhận loại cảm giác này.

Nhưng chuyện của Nhị Căn làm cho cô cảm nhận được mặt khác tàn khốc của cái nghề này. Nghe Lý Dương nói, ở Ruili hàng năm đều có rất nhiều dân cờ bạc đổ về. Vì thế số người tự sát ở đây cũng không ít.

- Lý Dương, em muốn đi gặp người đó.

Vương Giai Giai đột nhiên nói với Lý Dương, hơn nữa còn mở to đôi mắt sáng ngời đáng yêu nhìn chằm chằm vào Lý Dương.

- Được, nhưng đừng để cậu ấy biết thân phận chúng ta.

Lý Dương suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Hôm nay Lý Dương dẫn cô đến đây chính là muốn nói cho cô nghe chuyện của Nhị Căn, giới thiệu anh ta cho cô biết. Lý Dương sở dĩ không ra mặt chính là không muốn quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của Nhị Căn. Hắn không muốn được đứa nhỏ đối đãi như người chủ.

- Anh cứ yên tâm, em biết phải nói như thế nào mà.

Vương Giai Giai lập tức cười khẽ gật đầu, hơn nữa còn lấy ra trong túi quyển sổ và một cây bút ghi âm. Làm nghề phóng viên thì khả năng giao tiếp của cô hẳn cao hơn Lý Dương.

- Lý Dương, tôi quyết định rồi. Thời gian này tôi không đi làm mà đi theo cậu. Tôi tin rằng nếu đi theo cậu, tôi nhất định có thể thu hoạch rất nhiều.

Hà Kiệt ngồi đối diện Lý Dương, nhìn hắn bằng con mắt rất lạ. Khóe miệng Lưu Cương hơi nhếch lên. Ánh mắt này của Hà Kiệt anh ta không xa lạ. Lúc trước, khi mới gặp Lý Dương, anh ta cũng không phải cũng lộ ra thần sắc như vậy sao. Cho nên, nhìn thấy như vậy nhưng anh ta lại chẳng thể nói gì.

-o0o-


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1111)