Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0397

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0397: Một thế hệ tông sư
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Chung lão thở dài một tiếng, tay của ông cũng đả có chút phát run, cho dù là hiệu quà thần kỳ của bức tranh hay là ý của của nó đều làm cho ông rất cảm thán

-Tông sư chính là tông sư, tương truyền Ngô Đạo Tử ở Khánh Hạnh Cung vẽ một bức tranh Ngũ Trảo Kim Long, sau khi vẽ xong hình rồng thì lân giáp trên người nó nhìn giống như thật, có thể bay lượng, chỉ cần muốn có mua to thì ngay lập tức có mây kéo tới, xem ra lời dồn cũng không phải là khuếch đại, nhìn thấy bức tranh này chúng ta mới có thể hiểu được nghệ thuật cổ đại vĩ đại như thế nào.

Hoàng viện trưởng cũng thở dài, chuyện ông nói chính là chuyện Ngô Đạo Tử phụng lệnh Đường Huyền Tông Lý Long Cơ đi tuần du sông Gia Lăng, chuyện này chỉ cần là người thật sự ham mê tranh thì không thể nào không biết.

Tương truyền, Lý Long Cơ nghe nói song Gia Lăng rất xinh đẹp nên cho Ngô Đạo Tử đi nước Thục vẽ một bức tranh về nó rồi mang về Trường An. Chỉ dựa vào điểm này cũng có thể thấy lúc đó Ngô Đạo Tử có địa vị rất cao, mà sách sữ cũng ghi lại Lý Long Cơ quả thật là đối với Ngô Đạo Tử rất tốt.

Sau khi Ngô Đạo Tử đi xem song Gia Lăng về mà không mang theo cái gì nên Lý Long Cơ có chút tức giận, Lý Long Cơ hỏi hắn vì cái gì mà không vẽ lại những gì mình đã chứng kiến.

Ngô Đạo Tử trả lời rất đơn giản, những thứ đó hắn đã sớm ghi nhớ trong lòng, chỉ cần hoàng đế muốn nhìn thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể vẽ ra.

Lý Long Cơ rất thích Ngô Đạo Tử, nhưng mà lúc đó hắn cũng bị lời nói mạnh miệng của Ngô Đạo Tử làm tức giận, lúc ấy Đại Đồng điện vừa mới xây xong, trên vách tường vẫn chưa có vẽ gì, vì thế Lý Long Cơ ra lệnh cho Ngô Đạo Tử để cho hắn lập tức vẽ ra bức tranh song Gia Lăng lên đó, nếu như vẽ không được thì sẽ xử theo tội khi quân.

Một ít đại thần lúc đó còn vì Ngô Đạo Tử mà lo lắng, bọn họ thầm nghĩ Ngô Đạo Tử lần này xong rồi, lời của Lý Long Cơ nói trước mặt các vị đại thần nên không thể không giữ lời được.

Sau khi Ngô Đạo Tử nhận được mệnh lệnh thì chỉ cười cười mà không để ý lắm, sau đó Ngô Đạo Tủ ngưng bút, dùng thời gian một ngày vẽ lại phong cảnh xinh đẹp của 300 dặm song Gia Lăng ra, phong cảnh nhìn vô cùng giống thật, Lý Long Cơ khi nhìn thấy bức tranh này liền sững sờ.

Bức tranh của Ngô Đạo Tử vẽ thật sự quá giống, ngay cả hoàng đế cũng bị kinh sợ, Ngô Đạo Tử tất nhiên là không bị hoàng đế trách phạt.

Ngô Đạo Tử vẽ lại song Gia Lăng vô cùng nhuần nhiễng, từng cảnh sắc của 300 dặm sông Gia Lăng đươc vẽ lại rất chi tiếc, mỗi cảnh đều khác nhau. Trong bức tranh có non nước xznh biếc, bè nước xuông dòng, cánh buồm nhấp nhô, ngư dân bắt cá, mỗi hình mỗi vật trong bức tranh đều rất sống động, nhìn giống như là đang quan sát tận mắt vậy.

Ngày sau, Lý Tư Huấn cũng vẻ một bức tranh trên tường, có điều hắn dùng tới một tháng thời gian, vì thế Lý Long Cơ từng cảm thán rằng: Công sức một tháng của Lý Tư Huấn, Ngô Đạo Tử chỉ dùng một ngày.

Sau khi bức tranh song Gia Lăng vẽ xong, Ngô Đạo Tử còn chưa tận hứng nên vẽ lên cây cột ở đại điện hình một con Ngũ Trảo Kim Long, xung quanh con rồng mỗi khi trời mua thì sẽ có mây kéo tới, từ đó nó trở thành một thắng cảnh của Đại Đồng điện, đồng thời cũng là nơi mà Lý Long Cơ thích tới.

Câu chuyện này trong sách sử có ghi lại, có điều đời sau phần lớn mọi người đều cho là nó khuếch trương, bức tranh thì làm sao có thể phun ra mây được.

Cho dù là Hoàng viện trưởng thì trước khi thấy bức tranh này của Lý Dương ông cũng cho là vậy.

Liễu lão gật đầu, lúc đầu bọn họ còn có chút kinh ngạc, nhưng khi nghĩ lại thì bọn họ cũng tán thành cách nói của Hoàng viện trưởng, đây chính là bức tranh của Ngô Đạo Tử.

Suy nghĩ một chút mấy vị chuyên gia đều cảm thấy thoải mái, chỉ nói tới ý của của bức tranh này thôi, cho dù là bức tranh của Diêm Lập Bản mà Lý Dương có cũng không thể so sánh ý cảnh với bức tranh này được.

-Có thể thấy được bút tích của một thế hệ tông sư thì cuộc đời này không còn gì tiếc nuối cả.

Chung lão thở dài, ông là người lớn tuổi nhất, ông cũng đã tám mươi, thân thể gần đây cũng không được tốt, có thể thấy được bức tranh này trước khi chết ông cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Lưu Cương mỉm cười nhìn mấy vị chuyện gia, sự tự hào trong lòng càng tăng lên.

Hà lão từng nói qua Lý Dương rất có tiềm lực trở thành một tông sư, lúc trước Lưu Cương còn không hiểu gì về khái niệm tong sư, nhưng hiện nay hắn đã hiểu được vì cái gì tong sư lại ít như vậy, muốn trở thành tông sư quả thật không phải là chuyện dễ dàng gì.

Có điều Lưu Cương tin tưởng cho dù khó khăn tới đâu thì cũng có một ngày Lý Dương trở thành tông sư.

-Người trung niên này chính là Đường Minh Hoàng.

Hoàng viện trưởng lấy tay chỉ mặt nước, mặt nước vừa mới yên lặng lại một lần nữa gợn sóng, hình ảnh lại một lần nữa thay đổi, việc này làm cho mấy vị chuyên gia rất là tán thưởng.

-Ở Trường An cổ có một ngọn núi tên là Nhai Sơn, khu vực này thuộc về hoàng thất, mà trong nơi này người có được sự uy nghiêm như vậy chỉ sợ có một mình Lý Long Cơ là có thể.

Liễu lão mỉm cười gật gật đầu, bức tranh không có nói tới thân phận của người trong tranh, nhưng mà mấy vị chuyên gia đều là người có kiến thức rộng rãi nên tự nhiên dễ dàng đoán ra người trong tranh này là ai.

-Tôi đoán chứng đây là một trò đùa của Ngô Đạo Tử, Lý Long Cơ cho hắn vẽ tranh, hắn lại vẽ một bức tranh không đâu vào đâu, nhưng mà đặt bức tranh vào nước thì có thể thấy được hiệu quả thần kỳ, Lý Long Cơ khi nhìn thấy tất nhiên là rất vui mừng.

Bành lão cười nói một câu, Hoàng viện trưởng gật gật đầu, Ngô Đạo Tử quả thật là có tính cách như vậy, do tính cách này nên Dường Huyền Tông Lý Long Cơ đối với hắn mới vừa tức vừa yêu, điểm này trong sách sử có ghi lại.

-Có điều bức tranh này được vẽ thế nào, sao lại có được hiệu quả thần kỳ như thế?

Bành lão lại lắc lắc đầu, ông nghiêng người thử xem có thể thấy được bức tranh ở phía dưới hay không, ông cũng rất tò mò về bức tranh này.

-Tôi xem qua một quyền sách cổ nói trong bộ lạc của một dân tộc thiểu số ở Tứ Xuyên có một loại thực vật gọi là Hóa Vụ thảo, loại thực vật này gặp nước sẽ xuất hiện một lớp sương trắng, tôi nghĩ rất có thể bức tranh này được làm bằng Hóa Vụ Thảo, mực nước cũng có pha trộn một ít thứ này nên mới có thể tạo thành hiệu quả thần kỳ như thế.

Hoàng viện trưởng chậm rãi nói một câu, học thức của ogn6 vô cùng phong phú, Lý Dương nếu nghe được lời Hoàng viện trưởng nói khẳng định sẽ vô cùng bội phục.

-Tôi cũng nghe nói qua về Hóa Vụ Thảo, thứ này hiện tại đã không còn, tôi vốn còn xem nó chỉ là thứ hư cấu nữa đó chứ.

Chung lão nói một câu, ông từng đến Tứ Xuyên nên có nghe qua việc này, hơn nữa còn cố ý đi kiểm tra thử, nhưng kết quả là không công.

-Rốt cuộc có phải là Hóa Vụ Thảo hay không thì phải xem xét một lần, có điều nếu kỹ thuật này thất truyền thì thật đáng tiếc.

Hoàng viện trưởng lại khẽ thở dài, cổ nhân vì coi trọng truyền thừa nên làm thất lạc rất nhiều văn hóa, nếu như người cổ đại có thể rộng rãi hơn một chút thì văn hóa Trung Quốc sẽ có rất nhiều nghệ thuật kỳ dị còn tồn tại.

Liễu lão, Chung lão, Bành lão đều không có nói chuyện mà chỉ yên lặng nhìn bức họa tinh tế thưởng thức ý cảnh bức tranh.

Bức họa này kỳ thật cũng không phức tạp, hoàn toàn mang theo phong cách của Ngô Đạo Tử, ngắn gọn rõ ràng, nhân vật sinh động linh hoạt.

Đặc biệt là người trung niên Lý Long Cơ hư hư thực thực kia, chỗ tốt nhất của bức tranh là ngay cả ánh mắt cũng có thể di động, từ ánh mắt phát ra một sự uy nghiêm làm người khác không dám nhìn thẳng vào.

-Hiện tại tôi đã hiểu được vì cái gì Ngô Đạo Tử sau khi vẽ xong bức tranh Địa Ngục Trá Hình thì mọi người sau khi nhìn không còn dám ăn thịt nữa, bức tranh mà hắn vẽ quả thật là quá giống thật.

Một lát sau, Liễu lão lại cảm thán nói một câu, Địa Ngục Trá Hình là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Ngô Đạo Tử, trên quyển Đông Quan Dư Luận có nhắc tới nó.

Tương truyền bức tranh này được Ngô Đạo Tử vẽ ở Cảnh Vân Tự, căn cứ theo lời của tăng nhân nơi này, tất cả những người xem qua bức tranh vì sợ hãi tội lỗi mà mình đã gây ra nên đã hướng thiện, ngay cả ăn mặn cũng không, việc này làm cho những nơi bán thịt xung quanh không có nơi tiêu thụ nên cũng biến mất sau đó.

Hơn nữa, bức ảnh này cũng không có núi đao biển lửa mà chỉ thuần túy có yêu quái. Có thể sử dụng hình tượng nhân vật dọa những người đó như vậy đủ thất Ngô Đạo Tử lợi hại thế nào, bức tranh giống thật bao nhiêu.

-Có bức tranh này thì danh hiệu Họa Thánh Tông Sư không ai khác ngoài Ngô Đạo Tử.

Hoàng viện trưởng lại nói một câu, Ngô Đạo Tử không có lưu truyền tác phẩm của mình tới bây giờ, những bức họa của hắn phần lớn bị hư hao trong dòng lịch sử, trước mắt trong cố cung chỉ có một bộ, hơn nữa còn đang tranh luận rất dữ dội, rất nhiều người đều nói bức họa này chỉ là vật phỏng tác thời Tống thôi.

Quan điểm này lúc trước Hoàng viện trưởng còn phản bác qua, có điều khi nhìn thấy bức tranh này thì ông đã hiểu được thứ kia quả thật là hàng phòng tác, ý cảnh của bức tranh đó còn kém xa ý cảnh của Ngô Đạo Tử.

Bốn lão chuyên gia cứ đứng đó nhìn, bọn họ không ngừng thay đổi vị trí để thưởng thức bức tranh, thỉnh thoàng còn có người dao động mặt nước để nhìn hình ảnh sống động của bức tranh.

Mỗi lần nhìn thấy nhân vật bên trong di chuyển đều làm cho bốn vị chuyên gia cảm thán, Ngô Đạo Tử có thể nghĩ đến việc dùng mặt nước động để làm cho bức tranh di động, người này quả thật là xứng đáng với danh xưng thiên tài tuyệt thế.

Lưu Cương mỉm cười, hắn vẫn đứng đó, trong lòng thì tưởng tượng đến bộ dáng của Hà lão khi thấy bức tranh này, không biết ông có khoa trương như bọn họ hay không.

Trong phòng khách quý, Lý Dương đang yên lặng nhìn hộp cơ quan, lúc này đám người Hoàng viện trưởng đã ra ngoài 1 giơ.

Cái hộp này so với tưởng tượng của hắn còn phức tạp hơn một ít, vừa rồi bởi vì không cẩn thận sai lầm nên chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu, có điều lúc này Lý Dương đã hấp thu bài học nên mỗi lần di chuyển khối gỗ đều rất cẩn thận.

Hộp cơ quan trước mắt này là hộp cơ quan có hình 4 bông hoa, phân biệt là hoa Lan, hoa Sen, hoa Cúc, hoa Mẫu Đơn.

Hình hoa vốn rất đơn giản, nhưng khi tách ra thì lại rất phức tạp, có vài khối gỗ nhỏ còn cực kỳ giống nhau, nếu không cẩn thận nhìn thì căn bản không thể nhìn ra.

Cũng may là hộp cơ quan được bảo tồn rất tốt, màu sơn trên khối gỗ vẫn còn rất rõ ràng, chứ nếu bức tranh mà có chút hư hao thì Lý Dương không dám đảm bảo là mình có thể mở nó ra.

-o0o-


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)